Kim Vân Kiều Truyện



tải về 1.24 Mb.
Chế độ xem pdf
trang21/47
Chuyển đổi dữ liệu01.03.2023
Kích1.24 Mb.
#54303
1   ...   17   18   19   20   21   22   23   24   ...   47
kim-van-kieu-truyen

HỒI THỨ MƯỜI
QUÂN BỢM ĐÃI TRỞ MẶT VÔ TÌNH
GÁI ĐĨ GIÀ DẠY ĐIỀU HOA NGUYỆT
húy Kiều lần trước bị nhục, liền liều chết một cách điềm nhiên. Lần
này chịu bao nỗi đoạ đầy, mà lại không chết, là tại làm sao? Là vì
trước kia, Mã Quy tuy không phải hạng người xứng đáng, song
mình đã nhận tiền mà lấy người ta thì không phải là nhục. Không phải là
nhục mà lại bị nhục, nên chết còn có danh nghĩa. Lần này thì mình riêng bị
sở Khanh lừa gạt, vì riêng nhục mà chịu nhục, thì không còn có danh nghĩa
gì để mà chết.
Chết không có danh nghĩa gì mà chết bừa đi sao được. Vả chăng,
riêng bị nhục thì lòng đã thẹn rồi, khí đã kém rồi. Lòng thẹn, khí kém mà
bảo cầm dao làm việc dữ thì không thể được nữa, cho nên mới đành nhẫn
nhục cầu sống để mong tính kế sau này.
Trong sách “Lý Lăng”có câu: “Giết mình vô ích, chỉ càng thêm thẹn,
giơ tay chịu nhục, đành phải sông thừa", chính giống với trường hợp này
đây. Đã giơ tay chịu nhục thì hiệp liệt là vô dụng; hiệp liệt đã vô dụng thì
không thể không chịu sự dạy bảo trăng hoa được.
Còn như gã Sở Khanh giở mặt vô tình, là hạng người không bằng loài
cầm thú, chính là để trách cái lỗi nhận lầm của Thúy Kiều vậy...
Lại nói, Thúy Kiều chịu đau không nổi, đành phải van lơn:
- Mẹ ơi! Đó là lỗi ở con. Từ rầy trở đi con không dám như thế nhất
nhất nghe theo lời dạy bảo của mẹ, chỉ mong mẹ nghĩ lại sinh phúc cho con.
Tha cho con cái lỗi nhất thời u mê, chót nghe những lời hứa phỉnh của Sở
Khanh, đã bỏ mẹ trốn chạy, ngày nay rơi vào tay mẹ, thì quyền sống chết là
ở mẹ, chỉ xin mẹ thương con lìa làng bỏ nước, trôi dạt đến đây. Ngày nay
lên trời hết lối, xuống đất không đường, đau đớn ê chề, thật không sao chịu
đựng được đòn nữa. Dù mẹ đánh chết thì con cũng chẳng đáng là bao,


nhưng chẳng nhẽ mẹ chịu mất số tiền bốn năm trăm lạng của mẹ hay sao?
Mẹ không coi mặt người là trọng thì cũng nên coi trọng mặt tiền kia. Xin
tha cho con lần này! Từ rầy về sau, nếu con không nghe lời mẹ dạy, sẽ đánh
con nữa cũng không muộn mà.
Tú bà nói:
- Đã vậy tao còn đánh mày trăm roi nữa, để làm gương rồi sẽ xử lí mày
sau.
Nói đoạn lại giơ roi lên, toan đánh nữa. Thúy Kiều khiếp sợ, không
còn hồn vía, la lên:
- Thôi! Chịu không nổi nữa, chết mất thôi!
Đầu nàng xoay mấy vòng, chân tay dẫy dụa. Tiếp đó mười đầu ngón
chân chảy máu ròng ròng, tóc rối bời, miệng sùi bọt trắng, hai mắt ứa máu.
Các chị em làng chơi thấy quang cảnh ấy liền quỳ xuống xin hộ cho Thúy
Kiều.
Tú bà thấy như thế cũng sợ nàng chết mất, liền trả lời:
-Ta cũng nể lời chị em tha cho mày, nhưng mày phải hứa, từ rầy còn
trái lệnh ta thì sẽ bị đánh bao nhiêu roi?
Thúy Kiều rên rỉ, nói:
-Nếu còn trái lệnh mẹ, xin chịu tội một trăm roi.
Tú bà nói:
- Từ rầy hễ gặp ai cũng phải chào hỏi. Khách đến phải rót trà, dâng
rượu, gợi tình đưa đón hầu hạ, không được trái lời. Trái lời cũng phải đánh
trăm roi... Nghe chưa?
Thúy Kiều nói:
-Vâng, vâng! Con xin làm như thế!


Tú bà nói:
- Có chị nào đảm bảo cho mày không xảy ra việc gì thì tao mới tha!
Thúy Kiều lại rên rỉ, nói với các chị em:
- Các chị ơi! Có chị nào bảo đảm cho em với nào?
Trong bọn họ có một chị tên gọi Mã Kiều nói:
- Chị Vương ạ! Em xin bảo đảm cho chị, nhưng chỉ sợ khi chị được thả
ra rồi, lại tìm cách chết, thì mạng em cũng chết vì tay chị mất.
Thúy Kiều nói:
- Chị ơi! Em biết mình nặng nợ, khó bề giải thoát, xin yên lòng tùy
theo số mệnh, quyết không để liên luỵ đến chị đâu!
Mã Kiều nói:
- Được vậy thì em xin bảo đảm cho chị...
Liền quay sang quỳ xuống trước mặt Tú bà nói:
- Thưa mẹ! Con xin bảo đảm cho chị Vương, nếu chị ấy còn có chuyện
gì, con đều xin chịu tội!
Tú bà nói:
- Con bảo đảm thì phải bảo đảm cho hoàn toàn, nếu có xảy ra lầm lỡ
một tí gì, đều trách cứ ở con cả đấy!
Mã Kiều nói:
-Con xin nhất thiết bảo đảm cho chị ấy đến cùng!
Tú bà nói:
-Như vậy, hãy hạ nó xuống.


Mã Kiều chừng ấy mới bảo Oa-biên-tú nhè nhẹ thả xuống, nhưng
Thúy Kiều làm gì đứng vững được. Mã Kiều lại mặc hộ quần áo, đi giầy
vào cho Thúy Kiều, vén lại mái tóc và nói:
-Để con cùng chị Kiều vào rửa mày rửa mặt, rồi sẽ ra tạ tội!
Mã Kiều dìu Thúy Kiều vào phòng an ủi một hồi, lại hâm một bồ rượu,
đưa cho uống và khẽ bảo:
- Chị Vương là người lanh lợi mà sao cũng vướng phải kế đà đao của
họ? Sở Khanh là thằng bạc tình có tiếng ở vùng này đã lừa gạt không biết
bao nhiêu chị em, làm hại bao nhiêu vợ con nhà lương thiện. Việc này do
lão bố dầu mượn nó, hứa cho nó ba mươi lạng bạc, xúi nó bày mưa lừa chị
đó mà! Bây giờ đã chót mắc vào cạm bẫy của chúng, chị nên dằn lòng nén
ý, đợi thời mà hành động. Lúc nãy, đáng lí chị không nên nói ra cái chuyện
Sở Khanh đưa chị đi trốn. Nó mà biết thì nó lại còn đến phân biện trắng
đen. Chị chối đi thì còn đỡ, chớ mà cứ nhất quyết giữ lời lấy được, thì nó là
thằng rất dễ trở mặt đấy, chị cũng đừng có đối chọi với nó.
Thúy Kiều nói:
-Lời nó thề với em còn văng vẳng bên tai, e có lẽ không đến nỗi phụ
lòng như vậy.
Mã Kiều cười:
- Em nói không sai đâu, rồi chị sẽ thấy! Thôi chị uống ngụm rượu rồi
ra mà tạ tội đi.
Thúy Kiều suốt đêm hôm trước đã không ngủ, lại bị đánh hàng trăm
roi, tinh thần và sức lực mỏi mệt, bụng đói miệng khát, nhờ được mấy chén
rượu mới tỉnh táo dần, bèn cố gượng đi ra, đến trước Tú bà khấu đầu tạ tội.
Chợt thấy Sở Khanh từ ngoài tiến vào. Tú bà đứng đậy đón chào:
-Kìa bác Sở ! Trận gió nào đưa bác đến đây thế?
Thúy Kiều thấy Sở Khanh vào, còn ngây thơ tưởng hắn đến để phân
trần phải trái cho mình, nén cứ cúi đầu lẳng lặng ngồi yên, liền nghe Sở


Khanh nói với Tú bà:
-Tôi nhân nghe được một câu chuyện vu oan, nên định đến hỏi cho ra
lẽ. Nghe nói có ả nào nhà chị đi theo thằng hầu lại nói là tôi đưa nó đi trốn?
Vậy chị gọi nó ra đây, để tôi hỏi tận mặt nó, coi nó biết tôi là hạng người
nào mà dám vu vạ.
Tú bà nói:
- Không mà! Bác Sở! Không có câu chuyện như thế đâu, chớ nghe
người ta nói nhảm!
Sở Khanh nói:
- Người nhà tôi đến đây xem đánh đòn, nghe thấy chính miệng con ấy
chỉ tên tôi mà nói, nên tôi cần gặp mặt nó để hỏi cho nó câm miệng không
nói được, thì tôi mới thôi.
Tú bà bị nói kèo lèo quá, đành phải gọi Thúy Kiều:
- Kiều con! Mau ra xin lỗi bác Sở đi nào!
Lúc này Thúy Kiều tức giận đầy lòng, nhưng không biết tính sao, đành
phải bước ra chào. Sở Khanh nói:
- À! Té ra là con này ăn nói quàng xiên. Mày gặp tao bao giờ? Tao đi
với mày lúc nào? Mày phải trả lời cho tao nghe, thì tao sẽ thôi bằng không
thì tao không chịu đâu.
Thúy Kiều nói:
- Anh nói không thì là không chớ sao!...
Sở Khanh nổi giận hằm hằm nói:
- À ra con dâm phụ này vẫn nhất định đổ riệt cho tao! Tao hẹn mày
trốn bao giờ thế? Con đĩ không biết hạng Sở này! Không đánh mày, sao cho
hả giận...


Vừa nói, vừa sấn đến, nhè vào mặt Thúy Kiều đánh ngay một tát.
Thúy Kiều liền lăn ra giẫy giụa, kêu ầm lên:
- Thằng họ Sở vong ơn bội nghĩa kia! Mày nói không hẹn tao trốn đi,
thế thì hai chữ “Tích việt" tay mày viết ra, ngầm hẹn tao đêm hôm hai mươi
mốt vượt cửa sổ gặp nhau, không lẽ cũng là giả à? Mày ép tao đi theo, tao
cố từ không chịu. Chính miệng mày hứa, nếu việc thất bại, một mình mày
sẽ cáng đáng. Trời cao chứng giám, mày có dám thể không? Mày ép tao ăn
nằm với mày, hứa với tao bạc đầu giai lão, thề thốt với trời! Người tha mày!
Chớ trời nào tha cho mày! Mày đẩy tao xuống vực sâu, không nghĩ rằng
nên nói đỡ cho ta một đôi lời, trái lại, lại còn đến biện bạch à! Tao nghĩ có
mẹ ngồi đây, tao không hề nói với mày một câu nào là để giữ thể diện cho
mày cũng đã được rồi, mày lại còn đánh tao, mày tưởng đánh tao là có thể
gỡ được mối ngờ của mọi người. Có biết đâu, dối người được chớ dối sao
được trời. Mày nói không đưa tao đi trốn, thì mày vào đây, tao thề cho mày
xem.
Nói đoạn, túm ngay lấy vạt áo Sở Khanh, nhất định không buông.
Sở Khanh bị Thúy Kiều cứ khăng khăng một mực trước sau nói rõ sự
thật, thành ra ý muốn che đậy những tội ác, bây giờ trái lại càng lộ rõ thêm
những xấu xa hồi trước. Mọi người nghe rõ câu chuyện, đều nhao nhao lên:
- Cứ như những lời chị Vương vừa kể, rõ ràng là thằng cha họ Sở đã
làm hại chị, lại còn dậm doạ làm bộ, chúng ta phải giúp đỡ chị Vương báo
thù câu chuyện bất bình này.
Rồi mọi người la ầm lên: "Cái thằng lừa đảo đã làm hại chị Kiều chính
là thằng chó săn chim mồi này đây”. Họ nói như thế, làm cho Sở Khanh
chẳng còn mặt mũi nào, đành phải rút lui.
Sau đó Tú bà thấy Thúy Kiểu vừa bị đòn đau, không nên để cho đứng
lâu, liền bảo Mã Kiều đưa về phòng nghỉ.
Sáng hôm sau, Thúy Kiều không thể ngồi dậy, khắp mình đau đớn như
dần và sốt tấy lên. Mã Kiều nói cho Tú bà biết. Tú bà thân hành vào thăm
và nói:


- Kiều con ạ! Sở Khanh vốn là một tên quang côn vô lại, sao con lại
dại để nó đánh lừa? Nó mà đem được con đi thoát rồi cũng đến bán con cho
kẻ khác để kiếm tiền, chớ đâu cầu con làm vợ! Nay mẹ bảo thật, nếu con
chịu theo mẹ làm ăn thì mẹ sẽ biệt đãi con. Bằng con không muốn thì mẹ sẽ
tìm chủ nào có tiền lại bán con đi tiếp khách. Tuỳ con định lấy.
Thúy Kiều nói:
-Bình đã vỡ rồi, đi với người mới chi bằng ở với người cũ. Từ nay con
xin theo mẹ làm ăn.
Tú bà rất mừng, và nói:
- Con đã bằng lòng theo mẹ thì hãy nghỉ ngơi dăm ba ngày nữa, mẹ sẽ
nói những mánh khoé nhà nghề và những công phu chăn gối con nghe, rồi
mới biết cách làm ăn được.
Liền bảo tên Oa-biên-tú tìm thứ rượu ngon và những vị thuốc hành
thuyết như hồng hoa, tô mộc, đào nhân, nga truật và tam lăng, sắc lên cho
Thúy Kiều uống. Thúy Kiều uống thuốc, thân thể mỗi ngày một mạnh, dần
dần lại được bình phục như cũ.
Một hôm,Tú bà nói với Thúy Kiều:
- Con ạ . Tên con là Vương Thúy Kiều, nay phải đổi là Mã Kiều. Nếu
có khách đến mà con chẳng biết gì cả thì làm thế nào mà giữ được khách
lại? Phỏng có lưu được, chỉ tổ để họ cười cho mà thôi.
Thúy Kiều nói:
- Ăn nằm thì cũng đến ăn nằm như thế, chẳng lẽ lại còn kiểu cách gì
nữa?
Tú bà cười nói:
-Con ngốc này! Nếu nhà gái đĩ cũng như những nhà lương dân thì còn
ma nào đến đây chơi nữa? Trong đó còn có nhiều cái thú để mẹ thong thả
giảng cho con nghe, con cần phải nhớ vào lòng cho kĩ! Này nhé! Nếu khách
chè chén xong, sắp lên giường, mình phải nhường khách nằm trước vào


phía trong, mình nằm ngoài, mặt phải quay vào phía khách, giang tay ra cho
khách gối đầu. Sau đó khách nhất định sờ mó khắp người con, thì con cũng
đưa tay sờ bộ hạ của họ. Nếu bé, ngắn thì mình dùng phép “Đánh trống

tải về 1.24 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   ...   17   18   19   20   21   22   23   24   ...   47




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương