Hồi 34 : Nghe chuyện Linh San Tôi đau lòng


Hồi 35 : Nỗi lòng lạ kỳ của ni cô



tải về 345.68 Kb.
trang2/4
Chuyển đổi dữ liệu15.08.2016
Kích345.68 Kb.
#20240
1   2   3   4

Hồi 35 : Nỗi lòng lạ kỳ của ni cô


Nghi Lâm hỏi :

- Anh Lệnh Hồ ! Bữa trước đại ca bảo Ðiền Bá Quang : nếu đánh đứng thì gã đứng vào hàng thứ 14 , Nhạc sư bá thứ 6 , vậy thầy em đứng vào hàng thứ mấy trên đời ?

Lệnh Hồ Xung cười đáp :

- Ðó là anh lừa gạt Ðiền Bá Quang , đâu phải chuyện thực ? Võ công225 mạnh hay yếu thay đổi hàng ngày . Có người tiến bộ , có người tuổi già hơi sức kém đi phải lui bước . Vậy liệt ai vào hạng nào trên đời làm sao được ? Anh cố ý226 xếp Ðiền Bá Quang vào hạng khá cao , bảo gã đứng thứ 14 chỉ là nói ẩu để gã vui lòng .

Nghi Lâm nói :

- Té ra anh Lệnh Hồ đã gạt gã .

Nàng nhìn suối nước ngơ ngẩn thừ người , hỏi tiếp :

- Anh Lệnh Hồ ! Thường thường đại ca hay lừa bịp người đáng khen sao ?

Lệnh Hồ Xung cười hì hì đáp :

- Anh chỉ lừa gạt tùy từng người , nhiều khi phải nói thực . Như là đối với sư phụ , sư mẫu thì không kể việc gì , dù có phải chặt đầu cũng không dám lừa gạt .

Nghi Lâm ồ một tiếng rồi hỏi :

- Thế còn đối với các vị sư huynh , sư đệ , sư tỷ , em thì sao ?

Ý nàng muốn hỏi : đại ca có lừa gạt Linh San sư muội không ? Nhưng không hiểu tại sao227 nàng không dám hỏi thẳng .

Lệnh Hồ Xung đáp :

- Cái đó cũng còn tùy người , tùy việc . Bọn anh em của anh thường giỡn cợt thế mà không bịp nhau thì còn chi thú vị ?

Nghi Lâm đành hỏi đến nơi :

- Cả đối với Linh San chị , anh Lệnh Hồ cũng lừa gạthay sao228 ?

Lệnh Hồ Xung không ngờ229 nàng hỏi tới câu này . Gã chau mày230 ngẫm nghĩ231 một lúc , nhớ lại trong đời mình thì trước nay chưa có việc gì quan trọng232 mà gã đã lừa gạt cô ta cả . Gã liền đáp :

- Nếu là việc quan trọng233 chắc chắn234 anh không thể235 lừa gạt y . Nhưng lúc giỡn chơi , nói dối y để làm trò cười thì thế nào236 chả có .

Nghi Lâm ở Chùa Bạch Vân phải theo luật cấm của thầy rất kỹ , lại ít khi bông đùa giỡn237 cợt . Các vị sư tỷ của nàng ai cũng mặt lạnh ít lời . Tuy vậy mà mọi người238 vẫn thương yêu đùm bọc nhau . Có điều không ai nói giỡn cợt một câu nào bao giờ239 , cả những việc thăm cảnh giải trí cũng không có . Từ lúc nàng còn nhỏ đã vào ở nơi lặng lẽ240 lạnh lẽo , ngoài thì giờ luyện võ là gõ mõ tụng kinh . Bây giờ241 nàng nghe lệnh Hồ Xung nói đến bọn cùng trường Hoa Sơn nhiều trò vui nhộn , không ngăn được242 tinh thần243 hăng hái244 nghĩ thầm245 :

- Nếu mình được theo y đến Hoa Sơn chơi một dạo thì chẳng thú lắm hay sao246 ?

Nhưng nàng lại nghĩ tới lần này ra khỏi chùa liền gặp phải sóng gió nguy hiểm247 . e rằng248 sau khi về am , thầy sẽ không cho ra khỏi cửa nữa . Chuyện đi chơi Hoa Sơn chỉ là một cuộc mơ tưởng không có thật .

Rồi nàng lại nghĩ thầm249 :

- Nếu mình có đến Hoa Sơn thì suốt ngày làm bạn với Linh San sư muội . Ngoài chẳng biết người nào thì còn ai chơi với mình ?

Lòng nàng bỗng250 cảm thấy mối buồn bã251 , vành mắt đỏ hoe như thể252 khóc .

Lệnh Hồ Xung không để ý253 đến nàng , gã nhìn suối nước hỏi :

- Anh và Linh San đang cùng nhau254 học hỏi một thứ kiếm pháp255 , mượn sức suối nước đẩy người đi để đánh kiếm chiêu . Em ! Em có biết để làm gì không ?

Nghi Lâm lắc đầu256 đáp :

- Em không hiểu .

Tiếng nói nàng có vẻ nghẹn ngào mà Lệnh Hồ Xung vẫn không để ý257 . Gã liền nói :

- Kiếm pháp258 này chuyên để cùng người ra tay mà công lực259 người đối đầu260 rất sâu đậm261 . Về khí giới262 cũng như về quyền chưởng đánh ra bằng nội lực lợi hại263 họ đều có thể264 hất được kiếm dài của chúng ta ra . Anh cùng Linh San sư muội luyện kiếm trong suối nước là dùng sức nước để đánh nội công người đối đầu265 , chẳng những chỉ để gạt nội lực của họ mà thôi lại còn dùng cách mượn sức người đánh người tức là đưa nội lực của người đối đầu266 đánh lại họ . Kiếm pháp267 này đối với địch thủ thường thì chẳng thấy chi mạnh , nhưng khi chạm trán268 phải một tay nội lực sâu sắc thì nó lại có dịp thi triểu sức oai khác thường269 .

Nghi Lâm thấy gã có vẻ hăng hái270 , hăng say , nàng không nỡ làm cho gã phải cụt hứng , liền hỏi cho có chuyện :

- Các vị đã luyện cho được được kiếm pháp271 đó chưa ?

Lệnh Hồ Xung lắc đầu272 đáp :

- Chưa chưa ! Muốn nghĩ thầm273 ra được một kiếm pháp274 đâu phải chuyện dễ dàng275 ? Nói cho đúng ra thì chúng ta có sáng lập276 ra kiếm pháp277 nào đâu , chỉ đem kiếm pháp278 phe ta của thầy đã truyền cho xuống làn nước đánh tập dượt mà thôi .

Gã ngừng lại279 một chút rồi từ từ280 đưa tay lên vạch một cái , ra vẻ vui mừng281 nói tiếp :

- Anh lại nghĩ tới một chiêu thức , chờ khi nào vết thương282 lành mạnh , quay về cùng Linh San sư muội thứ đánh coi .

Nghi Lâm lại hỏi :

- Kiếm pháp283 đó kêu bằng gì ?

Lệnh Hồ Xung cười đáp :

- Anh đã bảo với Linh San sư muội không thể284 đặt tên khác cho kiếm pháp285 này được , nhưng y chắc chắn286 đòi đặt tên cho nó . Y bảo kêu nó là “Xung Linh kiếm pháp” , vì kiếm pháp287 này do anh cùng y làm ra .

Nghi Lâm nói rất khẽ :

- Xung Linh kiếm pháp288 ! Xung Linh kiếm pháp289 ! Chà ! Trong kiếm pháp290 này có cả tên đại ca lẫn tên y . Kiếm pháp291 này truyền lại đời sau người ta đều biết là . . . Hai vị hợp sức292 nghĩ ra được .

Lệnh Hồ Xung cười nói :

- Linh San sư muội nói vậy để giỡn chơi chứ thực ra về võ công293 chúng ta làm gì đủ xứng đáng mà chế ra được kiếm pháp294 ? Em chớ nói chuyện295 với ai để bạn giang hồ296 nghe thấy họ phải cười chúng ta đến trẹo quai hàm .

Nghi Lâm ngoan ngoãn đáp :

- Dạ ! Em không nói với ai đâu !

Nàng ngừng lại297 một chút rồi tủm tỉm298 cười nói tiếp :

- Ðại ca nghĩ thầm299 ra được kiếm pháp300 là một việc mà người ta đã biết cả rồi .

Lệnh Hồ Xung giật mình301 sợ hãi302 hỏi :

- Thật hay sao303 ? Linh San sư muội đã nói với người ta rồi hay sao304 ?

Nghi Lâm cười đáp :

- Chính đại ca đã bảo với Ðiền Bá Quang . Ðại ca chẳng nói là chế ra thứ kiếm pháp305 ngồi để đâm ruồi nhặng là gì ?

Lệnh Hồ Xung cười rộ nói :

- Ðó là anh nói bậy với gã mà em cũng ghi nhớ trong lòng hay sao306 ?

Gã cười lớn làm đụng đến vết thương307 , đau không chịu nổi phải nhăn mặt lại .

Nghi Lâm nói :

- Trời ơi ! Em thật tệ quá ! Làm cho đại ca phải đau đớn308 . Ðại ca đừng nói nữa , hãy nằm nghỉ đi một lúc !

Lệnh Hồ Xung nhắm mắt lại , nhưng chỉ một lát lại mở mắt ra nói :

- Anh tưởng phong cảnh nơi đây đẹp lắm , nhưng tới bên làn suối nước lại chẳng nhìn thấy ánh hồng đâu .

Nghi Lâm nói :

- Suối nước có cái đẹp của suối nước , ánh hồng có cái đẹp của ánh hồng .

Lệnh Hồ Xung gật đầu309 đáp :

- Em nói đúng đó . Trên đời chẳng có gì hoàn toàn310 được . Con người chịu trăm nghìn cay đắng đi kiếm311 một vật , khi kiếm được vật đó rồi cũng vậy thôi , có khi còn liệng cả vật đó đi nữa .

Nghi Lâm tủm tỉm312 cười nói :

- Mấy câu này của đại ca có ngụ ý chuyện thiền , nhưng đáng tiếc313 em đức tu hãy còn nông cạn không hiểu rõ lý do314 bên trong . Nếu thầy mà nghe thấy , chắc chắn315 người sẽ cắt nghĩa một hồi .

Lệnh Hồ Xung thở dài316 nói :

- Cái gì mà chuyện thiền với chẳng chuyện thiền ? Anh có hiểu gì đâu . Chao ôi ! Mệt quá rồi !

Gã từ từ317 nhắm mắt lại rồi dần dần318 hơi thở trầm trầm , gã đi vào cõi mộng .

Nghi Lâm ngồi gác một bên , khẽ xua tay đuổi ruồi muỗi cho gã . Nàng ngồi một lúc lâu vừa bẻ một cành cây vừa nghĩ thầm319 :

- Lúc y tỉnh dậy320 chắc chắn321 phải đói bụng mà chỗ này lại chẳng có gì ăn . Hay là ta lại đi hái một trái dưa hấu để y giải khát và ăn cùng đỡ đói322 .

Nghĩ vậy nàng liền rảo bước chạy đến ruộng dưa trẩy hai trái . Nàng sợ mình bỏ đi một lúc có thể323 kẻ địch hay thú hoang đến xâm phạm Lệnh Hồ Xung liền lật đật324 chạy về ngay . Nàng thấy gã vẫn nằm ngủ yên mới yên lòng325 , nhẹ nhàng326 ngồi xuống một bên .

Lệnh Hồ Xung mở mắt ra mỉm cười nói :

- Thế mà anh lại tưởng em về rồi .

Nghi Lâm ngơ ngác :

- Em về đâu ?

Lệnh Hồ Xung đáp :

- Thầy cùng các sư tỷ của em chẳng đang tìm em đấy hay sao327 ? Chắc là các vị mong em lắm !

Nghi Lâm chưa nghĩ đến chuyện đi không trở về , nhưng nàng nghe lệnh Hồ Xung nói vậy thì trong lòng nóng nảy , nghĩ thầm328 :

- Sáng mai mình về gặp thầy không hiểu ngài có trách329 phạt không ?

Lệnh Hồ Xung nói :

- Em ! Anh cám ơn nhiều em đã lo cho nửa ngày . Mạng sống anh là do em cứu sống . Em nên về sớm đi !

Nghi Lâm lắc đầu330 đáp :

- Không được ! Ở chốn núi hoang hoang , đại ca không có người giúp đỡ thì làm thế nào331 ?

Lệnh Hồ Xung đáp :

- Em chịu khó ghé vào nhà Lưu sư thúc ở Hành Sơn khẽ nói cho bọn sư đệ của anh hay để bọn họ đến đây trông nom cho anh .

Nghi Lâm lòng như se lại . Nàng nghĩ thầm332 :

- Té ra y muốn cho Linh San sư muội của y đến làm bạn . Y chỉ mong mình đi kêu cô ta tới càng sớm càng hay .

Rồi nàng không cầm lòng được , dòng chân lả tả tuôn rơi .

Lệnh Hồ Xung thấy nàng tự nhiên333 khóc rất lấy làm lạ , ngập ngừng hỏi :

- Em ! Em . . . Làm sao mà khóc ? Có phải em sợ thầy trách334 phạt không ?

Nghi Lâm lắc đầu335 .

Lệnh Hồ Xung lại nói :

- À phải rồi ! Em sợ dọc đường336 lại chạm trán337 Ðiền Bá Quang . Nhưng không có gì đáng ngại đâu ! Từ nay gã có gặp em thế nào338 cũng lẩn tránh , không dám chạm mặt đâu .

Nghi Lâm lại lắc đầu339 .

Lệnh Hồ Xung chợt nhìn tới hai quả dưa . Gã có vẻ chợt hiểu nói :



- Ồ ! Em lại vì anh mà phạm luật cấm trường nên trong lòng hối hận340 phải không ? Ðó là điều tội lỗi341 của anh , không dính đến gì đến em .

Nghi Lâm vẫn lắc đầu342 . Hai hàng châu lệ nhỏ giọt lớn hơn xuống vạt áo .

Lệnh Hồ Xung thấy Nghi Lâm khóc sướt mướt , gã không hiểu tại sao343 đành tìm lời dỗ dành :

- Phải rồi ! Phải rồi ! Anh ăn nói344 lầm lỡ . Vậy anh xin lỗi345 . Em đừng buồn nữa .

Nghi Lâm thấy gã nói năng ngọt ngào thì trong lòng cũng đã nguôi nguôi , nhưng nàng lại nghĩ rằng :

- Y nói những câu này rõ ràng346 là thói quen y thường dùng để xin lỗi347 em của y . Bây giờ348 y lại buột miệng nói ra chứ có tha thiết gì với mình đâu ?

Thình lình349 nàng lại oà lên khóc ròng , vừa khóc vừa dậm chân nói :

- Tôi không phải là . . Em của anh Lệnh Hồ . . . Ðại ca . . . Ðại ca trong lòng đại ca lại nhớ tới cô em kia . . .

Nàng vừa buột miệng nói câu này , liền nghĩ ngay tới mình là người vào chùa , đâu có thể350 nói thế được ?

Không ngăn được351 nàng thẹn đỏ mặt lên , vội quay đầu nhìn ra chỗ khác .

Lệnh Hồ Xung thấy Nghi Lâm chợt mặt đỏ lên , nước mắt vẫn trào ra không ngớt352 , coi chẳng khác gì đóa hoa mai giữa ngày xuân còn đượm sương lúc ban mai , vẻ tươi đẹp không bút nào tả cho hết . Gã lẩm bẩm353 :

- Té ra cô này cũng đẹp quá ! Có phần hơn cả em Linh San .

Gã ngẩn người354 dịu dàng hỏi :

- Em đã nhỏ tuổi hơn ta mà Ngũ Nhạc kiếm phái chúng mình cùng trong phe phái , nếu cứ355 gặp nhau là coi như tình sư huynh , sư đệ , sư tỷ , em , tự nhiên356 cô cũng là em ta chứ sao ? Anh có điều chi phạm lỗi357 với em , xin em cứ358 nói trắng ra có được không ?

Nghi Lâm đáp :

- Anh Lệnh Hồ chẳng có điều chi phạm lỗi359 với em cả . Ðại ca chỉ muốn em lánh xa ngay để đại ca khỏi nhìn thấy cho vướng mắt . Ðại ca bực mình vì em làm dính đến đại ca . Ðại ca đã bảo : nếu cứ360 gặp ni cô là đánh bạc361 . . .

Nàng nói tới đây lại khóc òa lên .

Lệnh Hồ Xung không nhịn cười được nghĩ thầm362 :

- Té ra cô này vẫn còn cay cú về mấy câu mình nói ở trên lầu Túy Tiên bữa trước . Kiểu363 này không xin lỗi364 cô không xong .

Gã nghĩ vậy liền nói :

- Lệnh Hồ Xung này bữa trước thật là đáng chết , ăn nói365 không biết lựa lời . Hôm trên lầu Túy Tiên quả đã nói bậy , nói càn phạm lỗi366 với tất cả trường của cô từ trên xuống dưới . Phải đánh đòn !

Gã giơ tay lên tự tát vào mặt mình hai cái bốp bốp .

Nghi Lâm vội quay lại , đưa tay lên ngăn cản nói :

- Ðừng . . . Ðừng đánh nữa ! . . . Em không trách367 đại ca mà chỉ sợ liên lụy đến đại ca .

Lệnh Hồ Xung nói :

- Ðáng đánh lắm ! Còn phải đánh nữa .

Gã vung tay trái lên lại tát vào má bên trái368 cái nữa .

Nghi Lâm vội nói :

- Em không phiền trách369 đại ca mà ! Anh Lệnh Hồ ! Ðại ca . . Ðừng đánh nữa .

Lệnh Hồ Xung hỏi :

- Em không giận anh nữa hay sao370 ?

Nghi Lâm lắc đầu371 .

Lệnh Hồ Xung nói :

- Em không cười thì đã hết giận thế nào372 được ?

Nghi Lâm gắng gượng373 cười lên một tiếng . Nhưng trong tiếng cười nàng nghĩ tới phận mình không khỏi374 buồn tủi hai hàng nước mắt lại trào ra , vội quay đi .

Lệnh Hồ Xung thấy nàng khóc hoài liền buông một tiếng thở dài375 .

Nghi Lâm dần dần376 nín khóc , buồn rầu377 hỏi :

- Tại sao378 . . . Anh Lệnh Hồ . . . Lại thở dài379 ?

Lệnh Hồ Xung cười thầm trong bụng nói với mình :

- Thế là cô này mắc bẫy mình rồi .

Nguyên gã làm bạn với Nhạc Linh San từ thuở nhỏ380 . Thỉnh thoảng381 cô lại giở tính con nít , lúc bực mình lên là khóc . Không kể gã nói gì hay dỗ dành thế nào382 cô ta cũng chẳng thèm nghe . Gã liền giả bộ buồn thiu làm cho cô phải động tính tò mò383 . Bây giờ384 cô ta mới quay lại hỏi han .

Nghi Lâm từ thuở nhỏ385 chưa từng quen thói nhõng nhẽo với ai nên lại càng dễ mắc bẫy Lệnh Hồ Xung .

Gã thấy cô hỏi vậy lại thở dài386 quay đi chứ không nói gì .

Nghi Lâm lại hỏi :

- Anh Lệnh Hồ ! Ðại ca giận em rồi hay sao387 ? Em phạm lỗi388 với đại ca . . . Ðại ca đừng bận lòng làm chi !

Lệnh Hồ Xung nói :

- Không ! Em chẳng có điều chi phạm lỗi389 với anh cả .

Nghi Lâm thấy gã ra vẻ buồn rầu390 , nhưng thực ra gã đang cười thầm trong bụng , chỉ giả vờ391 ngoài mặt thế thôi . Nàng nóng nảy nói :

- Em làm cho đại ca phiền lòng tự tát mình , bây giờ392 em . . . phải đền tội .

Nàng nói rồi giơ tay lên tự tát vào mặt đánh bốp một tiếng . Nàng toan393 tát cái thứ hai thì Lệnh Hồ Xung vội xoay mình , ngẩng mặt lên , giơ tay ra nắm lấy tay nàng . Nhưng vì gã cử động394 mạnh vết thương395 lại nổi cơn đau . Gã không nhịn được396 , bật tiếng rên la .

Nghi Lâm vội kêu lên :

- Trời ơi ! Ðại ca . . . . Nằm xuống mau ! Chớ làm vết thương397 lại đau lên .

Nàng đỡ gã từ từ398 đặt nằm xuống và tự trách399 mình :

- Trời ơi ! Em thật là ngu , không hiểu đã làm điều gì sai quấy . Anh Lệnh Hồ ! Ðại ca . . . Ðau lắm phải không ?





tải về 345.68 Kb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   2   3   4




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương