Hồi 16 : Trường Thanh Thành luyện kiếm đêm ngày


Hồi 17 : “Tịch Tà Kiếm” đánh thắng Trường Thanh



tải về 405.82 Kb.
trang2/5
Chuyển đổi dữ liệu25.07.2016
Kích405.82 Kb.
#5872
1   2   3   4   5

Hồi 17 : “Tịch Tà Kiếm” đánh thắng Trường Thanh


Lao đức Nặc nói :

- Lời khen tặng223 của Lục sư đệ nghe chừng khó tiêu224 lắm .

Mấy tên sư đệ khác cùng la lên :

- Anh hai mau kể tiếp đi ! Ðừng nhiều lời với gã Lục Hầu Nhi làm chi nữa .

Lao đức Nặc liền kể tiếp :

- Lúc đó ta lập tức225 ngồi nhỏm dậy , bước chân xuống , rồi len lén đi về phía phát ra tiếng nói . Tiếng khí giới226 chạm nhau chát chúa mỗi lúc một dữ dội . Trống ngực đánh hơn trống làng ta nghĩ thầm227 : “Bọn mình hai người ở trong đầm rồng hang cọp228 này , đại cư ca võ công229 giỏi may ra còn có thể230 chạy thoát chứ mình thì khó lòng231 sống sót” . Ta nghe dường như232 tiếng khí giới233 từ sau nhà vọng ra . Trong sau nhà vẫn còn ánh sáng234 đèn lọt qua khe cửa sổ235 chiếu ra ngoài . Ta lún thấp236 người xuống rón rén đến gần . Khi ta nhìn qua khe cửa sổ237 vào trong mới thở phào một cái , xuýt nữa bật lên tiếng238 cười . Té ra mình sợ quá hoá dại . Mấy ngày không được gặp mặt Dư quán chủ đâm ra tính quẩn lo quanh , những tưởng sẽ có điều không tốt đến với mình . Trong sau nhà làm gì có đại cư ca đến gây chuyện239 , trả thù ? Mà chỉ có hai cặp đang đấu kiếm : một là cặp Hầu Nhân Anh và Hồng Nhân Hùng , còn cặp nữa là Phương Nhân Trí và Vu Nhân Hào .

Lục đại Hữu nói :

- Chà chà ! Bọn học trò240 trường Thanh Thành bỏ công quá nhỉ ! Ban đêm mà họ chẳng nghỉ ngơi , còn gọi nhau đua gươm đấu kiếm . Như vậy kêu bằng “Lúc sắp đánh mới mài lao”hay là “Ngày thường sao chẳng chịu đốt hương , lúc gấp rút ôm chân đức Phật” .

Lao đức Nặc liếc gã một cái rồi tủm tỉm241 cười nói tiếp :

- Chính giữa sau nhà một đạo nhân vừa bé nhỏ vừa thấp lùn242 , mình mặc áo đạo bào màu xanh ngồi đó . Tuổi lão vào khoảng ngoài 50 tuổi . Bộ mặt lão gầy khẳng gầy kheo . Coi bộ lão chỉ nặng tới sáu , bảy chục cân là cùng . Người võ lâm243 thường đồn chưởng môn244 trường Thanh Thành là một đạo nhân loắt choắt245 , nhưng nếu chưa thấy mặt lão thì không sao hình dáng được lão loắt choắt như thế nào246 ? Gặp lão ngoài đường , dễ ai mà dám tin lão lại là Dư quán chủ trường Thanh Thành , nổi tiếng247 khắp nơi248 nơi ? Chung quanh sau nhà mấy chục tên học trò249 đứng đông đặc . Bọn chúng theo dõi250 cuộc đấu kiếm trong điện không chớp mắt .

Ta mới coi mấy đường kiếm đã biết ngay họ đang tìm cách251 phá những chiêu thức mới luyện từ mấy hôm trước . Trong lòng ta không khỏi252 hồi hộp253 vì nếu mình bị họ tìm ra thì nguy hiểm254 vô cùng255 ! Chẳng những chính mình nhục nhã256 hết chỗ nói mà còn hư đến tiếng tốt phe ta . Ðại sư ca đã đá hai tên đầu trong bọn Thanh Thành tứ tú là Người tốt Anh và Hồng Nhân Hùng xuống lầu . Tuy thầy có trách257 phạt đánh đòn về tội y không giữ lề luật258 trong trường , gây chuyện259 đúng sai phạm lỗi260 với trường bạn , nhưng trong ý của thầy biết đâu chẳng lấy thế làm sung suớng261 , vì đại cư ca đã làm vẻ vang262 cho phe ta . Thanh Thành tứ tú gì mà không chịu nổi một cú đá263 của học trò264 lớn nhất trường Hoa Sơn . Bây giờ265 ta nhìn trộm sự bí mật của họ thì so với chuyện ăn cắp266 tiền bạc267 còn bẽ mặt hơn nhiều . Lúc trở về thầy nổi sấm sét thế nào268 cũng đuổi ta ra khỏi cửa trường . Nhưng ta lại nghĩ rằng : Vụ này không chừng có dính líu lớn đến phe ta , khi nào ta lại bỏ đi cho đành . Rồi ta nói với mình : Mình chỉ coi mấy chiêu xong lập tức269 bỏ đi liền .

Lao đức Nặc ngừng lại270 một chút rồi kể tiếp :

- Nhưng ta coi hết mấy chiêu này lại đến mấy chiêu khác . Ta nhìn thấy bốn tên ra những chiêu lạ lùng271 hết sức272 , ít thấy trong võ lâm273 . Những chiêu này dường như274 không lấy gì làm oai mạnh . Trong lòng ta rất lấy làm lạ nghĩ thầm275 : “Kiếm pháp276 này chẳng có chỗ nào ghê gớm277 mà sao trường Thanh Thành lại rèn luyện suốt đêm ngày ? Chẳng lẽ những đường kiếm này là khắc tinh278 với kiếm pháp279 trường Hoa Sơn ?”

Lao đức Nặc lại hắng giọng một tiếng đoạn kể tiếp :

- Ta coi thêm280 mấy chiêu rồi không dám đứng lại nữa . Ta nhân dịp281 những người trong điện đang đánh nhau282 đến chỗ gay cấn , mọi người283 để ý284 theo dõi285 cuộc đấu , ta rón rén rút lui286 đi về phòng mình . Ta nghĩ rằng nếu chần chờ287 đến lúc chúng ngừng cuộc đấu thì khó bề thoát thân288 . Ta bước đi mà trong lòng hồi hộp289 hết sức290 . Vì Dư quán chủ võ công291 khác thường292 , mình ở bên ngoài khoa chân chỉ phát ra một tiếng động293 nhỏ cũng đủ làm cho lão nghe thấy . . .

Bọn sư đệ thấy Lao đức Nặc dừng lại294 liền giục :

- Rồi sao nữa ? Anh hai kể hết đi !

Lao đức Nặc nói :

- Hai hôm sau295 , tối đến tiếng kiếm đụng nhau vẫn tiếp tục296 vọng lại , nhưng ta không dám đi coi nữa . Thực ra ngay đêm truớc nếu ta biết bọn họ luyện kiếm trước mặt Dư quán chủ thì đến mấy ta cũng chẳng dám đi nhìn trộm . Chắc là số trời định rõ nên ta mới được coi một lần . Thế mà lục sư đệ còn nịnh297 ta là người gan dạ298 , làm cho ta thêm299 mắc cỡ . Nếu đêm hôm ấy gã nhìn thấy mặt ta cắt không còn hột máu , mà gã không chưởi : Anh hai là kẻ nhát gan300 nhất đời ta đã cảm ơn rồi .

Lục đại Hữu cười nói :

- Không dám ! Em không dám ! Nhiều lắm thì anh hai cũng mới là thứ hai . Có điều nếu là em thì lại không sợ Dư quán chủ nghe thấy , vì lúc ấy em sợ quá rồi , nguyên người lạnh cứng , hơi thở không thông , chẳng thể dời đi được nửa bước , thì có khác gì xác chết301 ? Dư quán chủ võ công302 có giỏi đến đâu cũng không thể303 thấy được ngoài cửa sổ304 có Lục đại Hữu này là một người anh hùng305 số một .

Mọi người306 nghe gã nói đều ngã lăn ra mà cười .

Lao đức Nặc tiếp tục307 kể :

- Sau cùng Dư quán chủ ra gặp mặt ta . Ông ăn nói308 rất lịch sự . Ông còn bảo thầy trách309 phạt đại cư ca như vậy có phần hơi quá đáng310 . Trường Hoa Sơn và trường Thanh Thành vốn311 có mối qua lại312 tốt đẹp313 sâu xa . Bọn học trò314 trong lúc nóng nảy có xẩy sự xích mích315 thì cũng coi như trò trẻ nít , còn người lớn không cần gì phải để ý316 làm chi .

Lão kể tiếp :

- Tối hôm ấy họ thết tiệc mời ta . Sáng sớm hôm sau317 ta xin chào , được Dư quán chủ tiễn chân ra tận ngoài cổng lớn . Ta nghĩ rằng mình đứng vào hàng người trẻ tuổi mà chào người trên , nên quỳ xuống dập đầu . Ta vừa co chân trái toan318 quỳ xuống thì Dư quán chủ đưa tay phải ra đỡ dậy . Luồng sức mạnh319 của y thật ghê gớm320 . Y chỉ khẽ sờ vào người mà ta cảm thấy nguyên người như muốn nhấc bổng321 lên , có muốn ra sức nội lực cũng không được . Nếu y muốn hất ta ra ngoài mười trượng hoặc làm cho lăn lộn đi bảy tám vòng thì lúc đó ta không còn đất để chống lại322 . Y tủm tỉm323 cười hỏi : “Ðại sư ca của cháu vào học trước cháu mấy năm ? Phải chăng324 cháu có tài nghề rồi mới xin học trường Hoa Sơn ?” Lúc ấy ta bị y đẩy lên như thể325 không thở được . Hồi lâu ta mới trả lời : “Con học nghề rồi mới ra xin vào học . Khi con xin học trường Hoa Sơn thì đại cư ca đã làm học trò326 thầy mười hai năm rồi” . Dư quán chủ cười nói : “Nhiều hơn mười hai năm . Hừ ! Hơn mười hai năm . . .”

Cô gái327 cất tiếng hỏi :

- Y nhắc lại328 : mấy lần “Hơn mười hai năm” là có ý gì ?

Lao đức Nặc cười đáp :

- Lúc đó nét mặt y coi rất lạ lùng329 . Theo ta đoán thì y thấy ta võ công330 thường , còn đại cư ca tập luyện nhiều hơn ta mười hai năm thế nào331 cũng võ công332 phải khá hơn chẳng nhiều thì ít .

Cô gái333 hắng giọng một tiếng rồi không nói gì nữa .

Lao đức Nặc lại nói tiếp :

- Ta về đến nhà đưa thơ trả lời334 của Dư quán chủ trình lên thầy . Bức thư này viết rất nhẹ nhàng335 và nhún mình . Thầy coi rồi có vẻ cao hứng336 . Người liền hỏi đến chuyện mấy bữa ở chùa Tùng Phong . Ta liền đem việc bọn học trò337 trường Thanh Thành luyện kiếm cả ban đêm nói cho thầy nghe . Thầy liền bảo ta diễn lại . Ta chỉ nhớ được có bảy tám thức liền lập tức338 diễn ra . Thầy coi rồi nói : “Ðó là Tịch Tà kiếm pháp” của nhà họ Lâm trong Phước Oai tiêu cục339 ” .

Lâm Bình Chi nghe nói tới câu này , chàng không nhịn được340 , người run bần bật . May ở chỗ bọn học trò341 trường Hoa Sơn để hết trong mình vào câu chuyện342 của anh hai bọn chúng , chẳng một ai để ý343 đến chàng .

Lao đức Nặc lại nói :

- Lúc ấy ta hỏi thầy “Tịch Tà kiếm pháp” sức oai mạnh lắm phải không ? Vì lẽ gì trường Thanh Thành lại để ý344 luyện tập kiếm pháp345 đó như vậy ? Nhưng thầy không trả lời346 .

Người nhắm mắt nghĩ ngợi347 hồi lâu rồi nói : “Ðức Nặc ! Trước khi ngươi vào học ở đây đã đi lại giang hồ348 nhiều năm có nghe thấy trong võ lâm349 bàn cãi350 gì về võ công351 của Lâm Chấn Nam ở Phước Oai tiêu cục352 thế nào353 không ?” .

Ta liền đáp : “Bạn bè354 trong võ lâm355 đều nói Lâm Chấn Nam bụng dạ rộng rãi , làm bạn biết điều tình nghĩa . Ai cũng chịu ơn y mà không đụng đến việc tiêu đầu356 đi theo xe chở hàng của y . Còn tài năng của bọn dưới tay thế nào357 thì con không biết rõ” .

Thầy lại nói : “Phải đó ! Ít lâu nay Phước Oai tiêu cục358 làm ăn khá lên , giàu có359 là nhờ ở bạn bè360 giang hồ361 nể mặt . Ngươi có được nghe chuyện thầy Dư quán chủ là Trường Thanh Tử hồi trẻ đã bị hạ dưới thanh “Tịch Tà kiếm” của Lâm Viễn đồ không ?” .

Ta đáp : “Lâm . . . Lâm Viễn đồ hay sao362 ? Y có phải là cha của Lâm Chấn Nam không ?” .

Thầy đáp : “Không phải . Lâm Viễn đồ là cha ông Lâm Chấn Nam . Phước Oai tiêu cục363 do một tay lão sáng lập364 và trông nom . Năm ấy Lâm Viễn đồ dùng bảy mươi hai đường “Tịch Tà kiếm” , một trăm365 lẻ tám chiêu “Phiên thiên chưởng” , hai mươi366 tám ngọn “Ngân vũ tiến” để mở tiêu cục367 . Lão đúng là một tay địch trong hắc đạo368 . Khi ấy những tay anh hùng369 bạch đạo thấy cái oai lão quá mức , có nhiều người tìm đến đấu nhau nghề võ . Nhân thế mà Trương Thanh Tử bị thua mấy chiêu “Tịch Tà kiếm” của lão” .

Ta lại hỏi : “Nếu vậy thì “Tịch Tà kiếm” đúng lợi hại370 lắm phải không ?” .

Thầy đáp : “Vụ Trương Thanh Tử bị thua mấy chiêu , hai bên đều bưng kín miệng , nên trong võ lâm371 chẳng một ai hay . Trương Thanh Tử tiền bối372 là bạn thân với tổ sư ngươi nên có kể lại vụ đó cho sư tổ nghe . Lão còn nói đó là một cái nhục lớn nhất trong đời lão , nhưng lão xét mình không địch nổi Lâm Viễn đồ , mối thù373 này khó lòng374 trả được . Sư tổ ngươi cùng lão tìm cách375 phá “Tịch Tà kiếm pháp” , người cũng muốn cùng lão tìm ra chỗ sơ hở về kiếm pháp376 này . Nhưng cả bảy mươi hai đường kiếm pháp377 đó coi bề ngoài rất thường chẳng có chi kỳ lạ mà bên trong có nhiều chỗ hay ho378 người ngoài không nghĩ ra được . Hai vị tiền bối học hỏi kiếm pháp379 liền mấy tháng mà không nắm được chỗ gỡ . Lúc ấy ta đứng bên , nhớ rất kỹ , nên người vừa diễn thử ta đã biết ngay đó là “Tịch Tà kiếm pháp” . Hỡi ôi ! Năm tháng trôi qua , đến nay đã mấy chục năm trời” .

Lâm Bình Chi từ khi bị bọn học trò380 trường Thanh Thành ra tay đánh mình , không còn sức để mà chống đỡ , nên chàng đã hoàn toàn381 mất đi lòng tin vào võ công382 cha truyền con nối383 của nhà chàng . Chàng chỉ mong đi xin học thầy giỏi để học nghề trả thù . Bây giờ384 chàng nghe Lao đức Nặc nói đến cái oai của ông cố nội chàng là Lâm Viễn đồ thì tinh thần385 chàng rất là hăng hái386 .

Chàng nói với mình :

- Té ra “Tịch Tà kiếm pháp” của nhà mình không phải thường : Ngày trước , những người đầu não trường Thanh Thành cùng trường Hoa Sơn cũng không chống nổi . Thế mà sao cha ta đấu không lại với bọn con nít sinh sau trường Thanh Thành ? Hỡi ôi ! Chắc cha mình chưa học được đến chỗ hay ho387 về kiếm pháp388 .

Bỗng389 nghe Lao đức Nặc nói :

- Khi đó ta liền hỏi thầy : “Về sau Trương Thanh Tử có trả được mối thù390 đó không ?” .

Thầy đáp : “Thực ra thì đấu nhau mấy chiêu chẳng có chi đáng gọi là thù oán391 . Huống chi392 khi ấy Lâm Viễn đồ đã nổi tiếng393 lâu ngày mà các phái võ lâm394 Trung nguyên đều phục lão là một vị anh hùng395 tiền bối mà Trương Thanh Tử vừa mới ra đời , còn là một tên tiểu đạo sĩ . Kẻ tiểu tử sinh sau bị thua dưới tay một bậc tiền bối là thường , chẳng có chi đáng kể396 . Sư tổ ngươi còn chẳng nắm vững được phần thắng nổi “Tịch Tà kiếm pháp” liền khuyên lão một hồi . Từ đó không thấy nói đến vụ này nữa . Trương Thanh Tử năm được ba mươi sáu tuổi đã qua đời , có khi vì lão bực mình về vụ này đã cách xa mấy chục năm , Dư Thượng Hải chợt chỉ dẫn bọn học trò397 luyện tập “Tịch Tà kiếm pháp” vì lý do398 gì ? Ðức Nặc ! Ngươi thử nghĩ xem” .

Lao đức Nặc ngừng lại399 một chút rồi kể tiếp :

- Khi ấy ta liền đáp : “Con coi chuyện bọn người luyện kiếm trong chùa Tùng Phong thì vẻ mặt người nào cũng hết sức400 nặng nề401 . Có khi Dư quán chủ muốn kéo đến Phước Oai tiêu cục402 để trả oán cho người đời trước” .

Thầy gật đầu403 nói : “Ta cũng nghĩ vậy . Trương Thanh Tử bụng dạ hẹp hòi , lại có tính cậy mình . Y bị thua dưới tay Lâm Viễn đồ , chắc chắn404 lúc nào cũng canh cánh bên lòng . Chắc lúc y sắp chết có lời trối405 cho Dư Thượng Hải thế nào406 đây . Lâm Viễn đồ chết trước Trương Thanh Tử vậy Dư Thượng Hải có muốn trả thù cho thầy thì chỉ còn cách đi kiếm407 con trai Lâm Viễn đồ là Lâm Trọng Hùng . Không hiểu tại sao408 mãi đến ngày nay họ mới ra tay . Dư Thượng Hải cũng là người suy nghĩ sâu xa , lập mưu rồi sau mới ra tay . Phen này giữa trường Thanh Thành và Phước Oai tiêu cục409 không chừng sẽ xảy ra410 một cuộc đánh lớn” .

Ta lại hỏi thầy : “Theo ý kiến411 của thầy thì cuộc đấu tranh412 này , ai thắng ai thua ?” .

Thầy cười đáp : “Võ công413 Dư Thượng Hải so với Trương Thanh Tử đã cao siêu414 hơn nhiều . Còn Lâm Chấn Nam võ công415 ra sao người ngoài khó mà hiểu được rõ ràng416 , nhưng chắc không bằng cha ông y được . Một đằng tiến , một đằng lui . Hơn nữa trường Thanh Thành ở trong bóng tối417 mà Phước Oai tiêu cục418 phơi ra ánh sáng419 . Hiện giờ420 chưa ra tay , Phước Oai tiêu cục421 có đến bảy thành là bị thất bại422 . Nếu Lâm Chấn Nam hay tin tức423 này trước , mời Kim Ðao Vô Ðịch Vương Nguyên Bá ở Lạc Dương về tiếp tay thì còn có thể424 đánh nhau425 được . Ðức Nặc ! Ngươi có muốn đi coi cuộc đông đảo426 ồn ào427 này không ?” .

Ta liền vui mừng428 vâng lời . Thầy ra lệnh cho ta không được nói chuyện429 với ai để nói hở ra vụ này . Nhưng em là người khôn ngoan , y biết rõ tin tức430 này liền quanh quẩn bên mình thầy xin người cho đi với ta . Thế rồi hai chúng ta mặc đồ giả làm người bán rượu ngoài thành Phúc Châu . Hàng ngày đến Phước Oai tiêu cục431 để dò xét xem có gì không . Chúng ta chẳng biết gì hơn ngoài việc Lâm Chấn Nam rèn luyện kiếm pháp432 cho con trai là Lâm Bình Chi .

Em ngó thấy , lắc đầu433 bảo ta : “Cái đó đâu có phải là Tịch Tà kiếm pháp434 . Chúng ta đây mới là Tịch Tà kiếm pháp435 . Tà ma đến nói , chắc là vị Lâm công tử kia phải tránh cho xa” .

Bọn học trò436 trường Hoa Sơn nghe Lao đức Nặc kể chuyện437 đến đây đều cười ồ . Còn Lâm Bình Chi thì đỏ mặt lên . Chàng mắc cỡ không biết chui vào đâu . Chàng lẩm bẩm438 :

- Té ra hai người này đã đến dòm ngó trong tiêu cục439 nhà mình nhiều lần rồi thế mà bọn mình chẳng một ai hay chút gì . Người nhà mình toàn bọn không có tài .

Lao đức Nặc nói tiếp :

- Hai chúng ta nấn ná440 ở ngoài thành Phúc Châu mấy ngày thì bọn học trò441 trường Thanh Thành lục tục kéo đến . Trước hết là hai gã : Hầu Nhân Anh và Hồng Nhân Hùng . Hai gã này hàng ngày vào tiêu cục442 do thám . Ta cùng em từ lần chạm trán443 họ rồi không đi nữa . Hôm ấy , khéo sao vị Lâm công tử kia lại vào lo cho đại Bảo hiệu là gian quán mà ta cùng em mở ra . Em chỉ biết việc lấy rượu cho bọn họ uống . Khi ấy chúng ta chỉ lo họ đã tìm ra dấu vết mình rồi giả vờ444 vào quán ăn uống . Nhưng khi nghe gã nói mấy câu ta mới biết là gã mù tịt chẳng hiểu chi hết . Té ra gã chỉ là anh chàng ngốc không hơn , không kém . Giữa lúc ấy trường Thanh Thành có hai tên học trò445 chẳng ra hồn là Dư Nhân Ngạn và Giả Nhân Ðạt cũng vào lo cho quán rượu446 của chúng ta .

Lục đại Hữu vỗ tay nói :

- Anh Hai ! Anh cùng em mở quán đại Bảo buôn bán giàu lên thông ra bốn biển tiền bạc447 suốt đời448 ba sông . Hai vị ở Phúc Kiến được dịp giàu to .




tải về 405.82 Kb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   2   3   4   5




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương