Hai Số Phận



tải về 2.37 Mb.
Chế độ xem pdf
trang14/29
Chuyển đổi dữ liệu01.03.2024
Kích2.37 Mb.
#56685
1   ...   10   11   12   13   14   15   16   17   ...   29
Hai So Phan - Jeffrey Archer

mục Simon Tukesbury và bên cạnh tấm biển đó là lời kêu gọi của nhà thờ
quyên góp làm lại mái, gài một chiếc đinh. Nhà thờ đang quyên góp từng xu
để có được 500 đồng bảng, William bước vội theo con đường nhỏ lên nhà xứ,
Kate theo sau vài bước. Anh gõ cửa và một người đàn bà to béo có đôi má đỏ
hồng tươi cười ra mở cửa.
“Bà Tukesbury?” William hỏi.
“Phải.” Bà ta lại cười.
“Tôi xin nói chuyện với chồng bà được không?”
“Lúc này ông ấy đang dùng trà. Có thể lát nữa ông quay lại được chăng?”
“Tôi e rằng chuyện này hơi gấp,” William nói.
Kate đã theo kịp lên với anh nhưng không nói gì.
“Vậy thì mời ông vào đi.”
Nhà xứ này xây từ đầu thế kỷ mười sáu. Căn phòng lát đá ở phía ngoài có
lò sưởi đang đốt lửa. Cha xứ là một người cao lớn, đang ăn bánh xốp với dưa
chuột, đứng dậy chào hai người.
“Xin chào, ông…?”
“Kane, thưa ông, William Kane.”
“Tôi có thể làm gì được cho ông đây, ông Kane?”
“Kate với tôi,” William nói, chúng tôi muốn cưới nhau.
“Ôi vậy thì hay quá,” bà Tukesbury nói.
“Vâng, đúng thế đấy,” cha xứ nói. “Ông có phải là người trong giáo xứ


này không? Tôi không nhớ là…”
“Không, thưa ông. Tôi là người Mỹ. Tôi đi lễ nhà thờ St. Paul ở Boston.”
“Thế là ở Massachusetts, không phải ở Lincolnshire, phải không ạ?” Linh
mục Tukesbury nói.
“Vâng, đúng thế,” William nói. Anh quên rằng ở Anh cũng có một nơi tên
là Boston.
“Thế thì tốt,” cha xứ nói và giơ hai tay lên trời như sắp làm lễ. “Vậy hai
người định lúc nào thì kết hôn với nhau?”
“Ngay bây giờ, thưa ông.”
“Ngay bây giờ, thưa ông?” Cha xứ giật mình hỏi lại. “Tôi không hiểu tục
lệ ở bên Mỹ chung quanh chuyện cưới xin long trọng và thiêng liêng như thế
nào, thưa ông Kane, mặc dầu tôi cũng có được đọc và nghe nói đến những
điều rất kỳ lạ với đồng bào của ông bên California. Tuy nhiên, tôi coi như
mình có bổn phận nói để ông biết rằng những tục lệ như thế chưa được chấp
nhận ở Henley trên bờ sông Thames này. Ở Anh, thưa ông, ông phải ở trong
bất cứ giáo xứ nào cả một tháng rồi mới lấy nhau được, rồi tên của hai người
phải được yết thị lên ba lần nếu như có trường hợp đặc biệt hay rắc rối gì cần
cho mọi người được biết. Mà trong trường hợp đó tôi cũng phải được phép
của ngài giám mục và phải sau ba ngày mới làm được, - cha Tukesbury
nghiêm giọng nói.”
“Ông còn cần bao nhiêu tiền nữa để làm lại mái nhà thờ,” Kate bây giờ
mới lên tiếng.
“A cái mái. Đây là câu chuyện đáng buồn, nhưng lúc này tôi chả nhắc đến
lịch sử của nó làm gì… hồi đầu thế kỷ mười một ấy mà…”
“Ông cần bao nhiêu tiền?” William lại nói, tay nắm chặt lấy tay Kate.
“Chúng tôi hy vọng quyên được năm trăm đồng bảng. Cho đến nay chúng
tôi đã làm được khá, chỉ trong bảy tuần qua, chúng tôi đã đạt được hai mươi
bảy đồng bốn hào bốn xu rồi.”


“Không, không, ông ơi,” bà Tukesbury nói. “Ông quên chưa tính khoản
hơn một đồng nữa tôi bán hàng tuần trước ư?”
“Đúng là tôi chưa tính vào đấy. Tôi thật dở quá, đã coi nhẹ phần đóng góp
của bà. Như vậy, tất cả là…” linh mục Tukesbury tính nhẩm trong đầu và
ngước mắt nhìn lên trần nhà như để tìm ra một nguồn cảm hứng nào.
William rút chiếc ví ở túi áo trong ra, viết một tờ séc năm trăm đồng bảng
rồi lặng lẽ đưa cho linh mục Tukesbury.
“Tôi… tôi hiểu là có những trường hợp đặc biệt, thưa ông Kane,” cha xứ
ngạc nhiên nói. Giọng ông đã đổi hẳn. “Đã có người nào trong hai người
trước kia kết hôn bao giờ chưa?”
“Có.” Kate nói. “Chồng tôi bị chết trong tai nạn máy bay trước đây bốn
năm.”
“Ôi, thật là khủng khiếp,” bà Tukesbury nói, “Tôi rất lấy làm tiếc. Tôi
không dè…”
“Thôi, bà ơi,” cha xứ nói. Ông quan tâm đến cái mái nhà thờ hơn là những
tình cảm của bà vợ. “Còn ông, thưa ông?”
“Tôi chưa lấy vợ bao giờ,” William nói.
“Tôi sẽ phải gọi điện thoại cho ngài giám mục đã.” Nắm chắc tờ séc của
William trong tay, ông cha xứ đi vào phòng bên trong.
Bà Tukesbury mời Kate và William ngồi đợi và mời ăn, bà vẫn cứ nói
chuyện trong khi William và Kate không nghe thấy gì hết và chỉ nhìn nhau.
Cha xứ bước ra.
“Thật là rất không bình thường, rất không bình thường, nhưng ngài giám
mục đã đồng ý, thưa ông Kane, với điều kiện sáng mai phải được xác định lại
mọi thứ ở sứ quán Mỹ rồi sau đó xác định lại với ngài giám mục ở nhà thờ St.
Paul tại Boston, Massachusetts, sau khi ông bà trở về nhà.” Ông ta vẫn nắm
chặt tờ séc trong tay.
“Tất cả những gì chúng ta cần lúc này là hai người làm chứng,” cha xứ


nói. “Vợ tôi có thể là một người làm chứng. Ngoài ra, tôi cũng hy vọng người
quản lý vẫn còn đó, ông ta có thể là người làm chứng thứ hai được”
“Ông ta vẫn còn đó, tôi đảm bảo,” William nói.
“Làm sao ông biết chắc được? thưa ông Kane?”
“Tôi đã mất cho ông ấy một phần trăm.”
“Một phần trăm gì cơ?” Cha xứ ngỡ ngàng hỏi lại.
“Một phần trăm của mái nhà thờ,” William đáp.
Cha xứ đưa William, Kate và vợ ông ta đi theo con đường nhỏ lên nhà
thờ. Ông nháy mắt nhìn người quản lý đang đứng chờ.
“Đúng là ông Sprogget vẫn đang còn đây… ông ấy chẳng bao giờ làm như
thế cho tôi cả, rõ ràng ông giỏi thật đấy, thưa ông Kane.”
Ông Simon Tukesbury khoác chiếc áo làm lễ vào người, còn ông quản lý
thì nhìn ông bằng con mắt kinh ngạc.
William quay sang hôn Kate và hỏi:
“Anh biết trong trường hợp này hỏi thế là dở hơi, nhưng em có đồng ý lấy
anh không?”
“Trời ơi, lạy Chúa!” cha xứ Tukesbury thốt lên một câu mà cả đời ông
chưa bao giờ nói như vậy. “Nghĩa là ông chưa hề hỏi người đàn bà này điều
đó ư?”
Mười lăm phút sau, ông và bà William Kane rời nhà thờ xứ Henley trên
sông Thames, Oxfordshire. Đến phút cuối cùng, bà Tukesbury lấy một chiếc
vòng dứt ở màn che cửa ra làm nhẫn, cũng may là nó rất vừa tay. Cha xứ
Tukesbury có một cái mái mới cho nhà thờ, còn ông Sprogget thì có năm
đồng bảng để được chi tiêu thả cửa dưới phố. Ra đến ngoài nhà thờ, cha xứ
đưa William một mảnh giấy.
“Hai hào sáu xu, thưa ông.”
“Để làm gì ạ?” William hỏi.
“Giấy chứng nhận kết hôn, thưa ông Kane.”


“Ông phải làm ngân hàng mới đúng, thưa ông.” William nói và đưa cho
ông Tukesbury nửa đồng bảng. Anh lặng lẽ cùng vợ mới cưới đi trở về nhà
trọ Bell. Họ cùng ăn một bữa tối theo kiểu thế kỷ mười lăm trong căn phòng
gỗ sồi ở nhà ăn, rồi khoảng ít phút sau chín giờ thì đi ngủ. Họ đi khuất sau
chiếc cầu thang cổ bằng gỗ về phòng mình. Người phụ trách tiếp tân của nhà
trọ nháy mắt với người phụ việc.
“Nếu họ lấy nhau thì tôi cũng sướng bằng Vua nước Anh.”
William thầm hát bài “Chúa phù hộ cho nhà Vua”. Sáng hôm sau hai vợ
chồng Kane ăn một bữa sáng thoải mái trong khi chờ chữa xe. Một người
phục vụ trẻ rót cà phê cho họ.
“Em muốn uống đen hay là anh cho sữa vào thêm?” William ngây thơ hỏi
vợ.
Một đôi vợ chồng già ngồi bàn bên nghe anh nói thế mỉm cười.
“Em uống với sữa, anh ạ” Kate nói và tay đưa qua bàn sờ vào tay William.
Anh mỉm cười nhìn lại, chợt thấy cả phòng ăn ai cũng quay sang nhìn anh.
Họ trở về London trong không khí đầu xuân mát mẻ, đi qua vùng Henley,
qua sông Thames, rồi qua vùng Berkshire với Middlesex về London.
“Em có để ý cái nhìn của người gác cửa sáng nay không,” William nói.
“Có, em nghĩ có lẽ mình đã phải đưa cho họ xem giấy chứng nhận kết
hôn.”
“Không, không, làm như thế thì hỏng mất cả hình ảnh tự do của người đàn
bà Mỹ. Tối nay về nhà, chắc anh ta cũng không dám nói rằng chúng ta đã lấy
nhau thật sự.”
Họ về đến khách sạn Ritz vừa lúc ăn trưa. Người quản lý quầy tiếp tân
ngạc nhiên thấy William hủy bỏ căn phòng của Kate. Sau đó, anh được nghe
họ bình luận rằng “cái ông Kane trẻ này rất lịch sự. Trước kia bố ông không
hề làm như thế bao giờ.”
William và Kate lại đi tàu Aquitania về New York. Trước khi đi, hai


người đến sứ quán Mỹ gặp viên lãnh sự để thông báo về tình trạng cưới xin
của họ. Viên lãnh sự đưa cho họ một bản khai dài để họ điền vào, yêu cầu họ
trả một đồng bảng tiền phí và bắt chờ đến hơn một tiếng đồng hồ. Hình như
sứ quán Mỹ không có yêu cầu phải làm lại mái nhà, William muốn đi đến nhà
hàng Cartier ở phố Bong để mua chiếc nhẫn cưới bằng vàng, nhưng Kate
không nghe và không chịu bỏ chiếc vòng đồng rất quý đã dứt ở màn cửa ra.
William thấy khó có thể ở Boston và làm việc dưới quyền ông chủ tịch
mới. Những quy tắc của chính sách Tân Kinh Tế đã nhanh chóng chuyển
thành luật với một tốc độ không ngờ, do đó giữa William với Toni Simmons
không sao nhất trí được với nhau về chuyện đầu tư là tốt hay không tốt. Ở
Anh về nhà được ít lâu thì Kate báo tin chị đã có mang khiến bố mẹ và chồng
hết sức vui mừng. William định đổi giờ làm việc của anh cho thích hợp với
vai trò một người đã có vợ. Thường thường anh đến cơ quan làm việc suốt
những đêm hè nóng nực. Kate đã bắt đầu khoác chiếc áo hoa thùng thình của
đàn bà có chửa, chỉ quan tâm lo đến việc trang trí khu nhà trẻ của mình.
William cảm thấy muốn bỏ công việc bàn giấy và chỉ nhấp nhổm muốn về
nhà. Nếu công việc còn dở dang, anh đem cả giấy tờ về nhà làm tiếp. Đó
cũng là cách anh sẽ làm trong cả cuộc đời có vợ con của mình.
Trong khi Kate và đứa con sẽ ra đời vào khoảng thời gian lễ Giáng sinh
đem lại cho William rất nhiều hạnh phúc ở nhà, thì Matthew lại khiến cho
anh ngày càng lo lắng hơn. Anh ta đã trở thành nghiện rượu và thường đến
làm việc muộn mà không có giải thích lý do tại sao. Ngày tháng trôi qua,
William cảm thấy anh không còn có thể tin ở những ý kiến của bạn mình nữa.
Lúc đầu, anh không nói gì, chỉ mong đó là một vài biểu hiện bình thường
thôi, nhưng lâu dần thấy nghiêm trọng hẳn lên. Vào một buổi sáng tháng
mười một, Matthew đến làm việc chậm khoảng hai tiếng đồng hồ, trông rõ
ràng là người bị nhức đầu mất ngủ. Anh ta đã làm một việc sai lầm không cần
thiết là bán đi một khoản đầu tư khiến cho một khách hàng lẽ ra thu được
khoản lợi tức khá lớn thì lại bị thua thiệt. William biết là đã đến lúc phải có
một cuộc chạm trán không lấy gì làm vui vẻ nhưng cần thiết. Matthew nhận


là mình sai lầm và xin lỗi.
William lấy làm mừng đã giải quyết được một chuyện vướng mắc, đang
định rủ bạn cùng đi ăn trưa thì bỗng cô thư ký ở đâu chạy vào.
“Vợ ông, thưa ông. Bà ấy đã được đưa đến bệnh viện.”
“Tại sao?” William ngơ ngác hỏi.
“Đứa bé,” cô thư ký nói.
“Nhưng ít ra cũng còn sáu tuần nữa mới đẻ kia mà,” William nói với vẻ
không tin.
“Vâng, thưa ông, nhưng bác sĩ MacKenzie có vẻ lo lắng và muốn ông đến
bệnh viện càng nhanh càng tốt.”
Matthew bỗng đang từ chỗ ỉu xìu nhanh nhẹn hẳn lên và đưa ngay
William đến bệnh viện. Trong ký ức của cả hai người đều diễn lại cảnh mẹ
William qua đời cùng với đứa bé gái không đẻ được.
“Cầu Chúa, sao cho Kate không hề gì,” Matthew nói và đánh xe vào khu
bên trong bệnh viện.
William không cần có người dẫn đến khu hộ sinh mang tên Richard Kane,
nơi Kate đã chính thức làm lễ khánh thành cách đây sáu tháng. Anh thấy một
cô y tá đứng bên ngoài phòng đẻ. Cô ta cho anh biết bác sĩ MacKenzie đang
ở trong đó với vợ anh và Kate đã mất rất nhiều máu. William đi đi lại lại
trong hành lang không biết làm gì, chỉ lặng yên đợi y như anh đã từng làm
trước đây ít năm. Chung quanh đây, cái gì đối với anh cũng quen thuộc cả.
Làm chủ tịch ngân hàng thì có quan trọng gì đâu so với việc mất Kate. Không
biết lần gần đây nhất anh nói với Kate câu “Anh yêu em” là vào hôm nào
nhỉ? Matthew ngồi đó với William, đi đi lại lại với William, đứng với
William, nhưng không nói gì. Chẳng có gì để mà nói.
Mỗi lần cô y tá chạy ra chạy vào phòng đẻ, William lại nhìn đồng hồ. Mỗi
giây dài bằng một phút, mỗi phút dài bằng một giờ. Cuối cùng bác sĩ
MacKenzie bước ra, trán đẫm mồ hôi, miệng và mũi ông còn đang bịt khẩu
trang. William không thấy được biểu hiện gì trên mặt bác sĩ. Ông rút khẩu


trang ra và cười toe toét.
“Chúc mừng anh, William, anh có đứa con trai rồi, và Kate cũng bình
thường.”
“Tạ ơn Chúa,” William trút ra một hơi thở và ôm lấy Matthew.
“Tôi cũng tạ ơn Đấng Tối cao,” bác sĩ MacKenzie nói. “Tôi đã cảm thấy
là sẽ vất vả với vụ đẻ này.”
“Tôi vào thăm Kate được không?” William cười.
“Không, bây giờ thì không được. Tôi đã cho cô ấy uống thuốc an thần và
cô ấy ngủ rồi. Cô ấy mất hơi nhiều máu nhưng đến sáng sẽ bình thường. Có
thể hơi yếu một chút nhưng sẵn sàng gặp anh được. Tuy nhiên, anh có thể
vào thăm con ngay bây giờ. Anh cũng đừng lạ thấy nó nhỏ quá, vì nó ra đời
hơi sớm mà.”
Bác sĩ dẫn William và Matthew theo hành lang vào một phòng trong đó họ
nhìn qua tấm kính thấy một dãy sáu đứa trẻ nhỏ quấn tã thò chiếc đầu đỏ hỏn.
“Thằng nhỏ kia kia,” bác sĩ MacKenzie nói và chỉ tay vào đứa nhỏ nằm
ngoài cùng.
William nhìn vào khuôn mặt nhỏ bé xấu xí mà ngờ ngợ. Hình ảnh về một
đứa con trai to lớn đẹp đẽ biến đâu mất.
“Tôi phải nói một điều về cái thằng quỷ này nhé,” bác sĩ MacKenzie vui
vẻ nói. “Nó còn đẹp hơn anh nhiều lúc mới ra đời, và anh thì lúc đẻ cũng
không khó khăn gì lắm mà còn thế.”
William cười yên tâm.
“Anh sẽ đặt tên nó là gì?”
“Richard Higginson Kane.”
Bác sĩ thân mật vỗ lên vai người mới làm bố.
“Tôi mong mình sẽ còn sống đủ lâu để đỡ cho đứa con đầu lòng của
Richard.”
William lập tức điện cho hiệu trưởng St. Paul giữ chỗ cho con học vào


năm 1943. Anh chàng mới làm bố và Matthew làm một bữa rượu say tuý luý
và sáng hôm sau vào bệnh viện thăm Kate khá muộn. William lại đưa
Matthew đến xem thằng bé Richard một lần nữa.
“Thằng nhóc trông xấu quá nhỉ,” Matthew nói. “Nó chẳng có một tí gì cái
đẹp của mẹ nó cả.”
“Mình cũng nghĩ thế,” William nói.
“Nhưng nó rất giống cậu.”
William trở về căn phòng Kate đang nằm, chung quanh chất đầy hoa.
“Anh có thích con trai không?” Kate hỏi chồng, “nó giống anh lắm nhé.”
“Còn ai nói nó giống anh nữa, anh sẽ đánh.” William nói. “Chưa từng thấy
đứa nào xấu thế.”
“Ồ không,” Kate không bằng lòng nói. “Nó đẹp chứ.”
“Một khuôn mặt mà chỉ có người mẹ yêu được,” William nói và ôm hôn
vợ.
Chị níu lấy anh, sung sướng.
“Bà nội Kane nếu còn sống thì không biết sẽ nói thế nào về đứa con đầu
lòng của mình ra đời chỉ sau khi chưa đến tám tháng kể từ lúc cưới. Anh
không muốn tỏ ra thiếu nhân từ, nhưng đứa trẻ nào ra đời dưới mười lăm
tháng đều phải coi như đáng ngờ về phần bố mẹ, còn dưới chín tháng thì dứt
khoát là không chấp nhận được.” William bắt chước giọng bà nội nói câu đó.
“A nhân đây, Kate, anh quên không nói một điều trước khi họ vội vã đưa em
vào bệnh viện.”
“Điều gì thế?”
“Nói là anh yêu em.”
Kate và thằng bé Richard phải ở lại trong bệnh viện gần ba tuần. Phải đến
sau lễ Giáng sinh thì Kate mới hoàn toàn khôi phục được sức khỏe. Ngược
lại, Richard lớn nhanh như thổi, không cần biết mình có thuộc dòng họ Kane
hay không, William là người đàn ông đầu tiên thay tã cho thằng bé và đẩy xe


nôi đưa nó đi chơi. Kate rất lấy làm tự hào và ngạc nhiên về chồng mình.
William khuyên Matthew là đã đến lúc anh phải kiếm lấy một người đàn bà
ngoan ngoãn và thành lập gia đình đi thôi.
Matthew cười gượng nói :
“Cậu có vẻ một người trung niên rồi đấy. Khuyên tớ câu nữa là cậu sẽ có
tóc bạc.”
Nhưng trong cuộc chiến tranh để giành lấy quyền làm chủ tịch ngân hàng,
anh đã có vài ba sợi tóc bạc rồi. Matthew không để ý đến chuyện đó.
William không nhớ rõ là quan hệ giữa anh và Tony Simmons bắt đầu sút
kém đi từ bao giờ. Tony liên tục phủ quyết những ý kiến của anh về chính
sách ngân hàng, và thái độ tiêu cực của ông ta khiến William thực sự muốn từ
chức. Matthew thì chẳng giúp gì được vào đấy mà còn trở lại với chuyện
nghiện rượu. Thời kỳ sửa chữa chỉ kéo dài được vài tháng, bây giờ anh lại
nghiện nặng hơn, sáng nào cũng đến làm việc chậm mấy phút, William
không biết mình nên giải quyết tình hình này thế nào, chỉ biết cứ phải làm
thêm những việc của Matthew. Vào cuối mỗi ngày, William cứ phải kiểm tra
lại thư từ gửi đến cho Matthew và trả lời điện thoại cho anh ta.
Sang mùa xuân 1936, những nhà đầu tư tin ở ngân hàng hơn và những
người gửi tiền cũng trở lại. William cho rằng đã đến lúc quay về với thị
trường chứng khoán. Nhưng Tony phủ quyết ý kiến đó trong một công văn
nội bộ gửi thẳng cho ủy ban Tài chính, William xông thẳng vào phòng làm
việc của Tony đề nghị cho anh được từ chức.
“Tất nhiên anh không từ chức được, William. Tôi chỉ muốn anh thừa nhận
cho một điều là chính sách của tôi cai quản ngân hàng này bao giờ cũng là
bảo thủ, và tôi không muốn lại húc đầu vào thị trường bằng tiền của các nhà
đầu tư.”
“Nhưng chúng ta mất đi lợi ích kinh doanh cho các ngân hàng khác, và cứ
ngồi đó mà nhìn họ thu lợi trong tình hình hiện nay sao được. Ngay cả những
ngân hàng mười năm trước đây không được coi là đối thủ của ta bây giờ cũng


sắp vượt ta rồi.”
“Vượt ta về cái gì, William? Hẳn là không thể vượt ta về tiếng tăm rồi.
Vượt về kiếm lợi nhuận nhanh chóng đấy, nhưng tiếng tăm thì không đâu.”
“Nhưng tôi quan tâm đến lợi nhuận,” William đáp. “Tôi coi bổn phận của
ngân hàng là phải đem lại nhiều lợi tức cho những người đầu tư, chứ không
phải ngồi ỳ ra đó mà giữ vẻ lịch sự.”
“Tôi thà ngồi yên đó còn hơn là để mất tiếng tăm đã được ông anh và bố
anh xây dựng nên trong hơn nửa thế kỷ.”
“Phải, nhưng cả hai người đó đều tìm kiếm những cơ hội để mở rộng hoạt
động của ngân hàng.”
“Trong những lúc thuận lợi,” Tony nói.
“Và cả trong những lúc khó khăn nữa,” William nói.
“Tại sao anh phải thất vọng thế, William? Anh vẫn còn có quyền tự do
trong việc quản lý bộ phận của anh kia mà.”
“Tôi làm quái gì có tự do ấy. Ông đã chặn đứng tất cả những gì người ta
đề nghị cho kinh doanh rồi.”
“Ta nên nói thẳng với nhau đi, William. Một trong những lý do tôi cần
phải rất thận trọng trong thời gian gần đây, đó là những ý kiến của Matthew
không còn có thể tin cậy được nữa.”
“Ông hãy bỏ Matthew sang một bên đi. Chính là ông chặn tôi, tôi là người
trưởng bộ phận kia mà.”
“Tôi không thể bỏ Matthew sang một bên được. Tôi muốn bỏ lắm chứ.
Trách nhiệm cuối cùng trước ban giám đốc về hành động của bất cứ ai là tôi
phải chịu, và anh ta lại là người đứng hàng thứ hai trong một bộ phận quan
trọng nhất của ngân hàng.”
“Phải, rồi đến trách nhiệm của tôi, vì tôi là người đứng đầu bộ phận ấy.”
“Không, William, nó không thể là trách nhiệm của riêng anh nếu Matthew
đến làm việc mười một giờ sáng mà lại đang say rượu. Dù cho hai người các


anh là bạn với nhau bao lâu và thân thiết đến thế nào thì cũng vậy thôi.”
“Ông đừng nói quá.”
“Tôi không nói quá đâu, William. Đã hơn một năm nay ngân hàng phải
chịu đựng với Matthew Lester, và điều duy nhất khiến tôi không nhắc đến chỉ
vì anh có quan hệ chặt chẽ với anh ta. Tôi sẽ không lấy làm tiếc nếu anh ta
nộp đơn từ chức. Nếu là một người khác thì đã làm như thế từ lâu và bạn anh
ta cũng đã bảo anh ta từ lâu rồi.”
“Không bao giờ,” William nói, “Nếu anh ta đi, tôi cũng đi.”
“Tùy anh thôi, William,” Tony nói. “Trách nhiệm đầu tiên của tôi là đối
với những nhà đầu tư, chứ không phải với những bạn học cũ của anh.”
“Ông sẽ ân hận về lời tuyên bố đó, Tony,” William nói.
Anh xăm xăm bước ra ngoài và trở về phòng mình trong cơn điên giận.
“Ông Lester đâu?” William hỏi khi bước qua chỗ cô thư ký.
“Ông ấy chưa đến, thưa ông.”
William nhìn đồng hồ tay, bực bội.
“Ông ấy đến bảo vào gặp tôi ngay.”
“Thưa vâng.”
William đi đi lại lại trong phòng làm việc, chửi thầm. Mọi thứ Tony
Simmons nói về Matthew đều đúng cả, quả nhiên là chỉ mỗi lúc một tồi tệ
thêm. Anh bắt đầu nghĩ lại xem tất cả những chuyện đó có từ bao giờ, tìm
cách tự giải thích cho mình. Anh đang nghĩ ngợi thì cô thư ký vào báo.
“Ông Lester vừa đến, thưa ông.”
Matthew bước vào với vẻ rón rén, trên mặt có đủ biểu hiện của một người
nhức đầu mất ngủ vì uống rượu. Trong năm qua anh ta đã già đi nhanh
chóng, da dẻ không còn cái bóng bẩy của một anh lực sĩ trước đây nữa.
William hầu như không thể nhận ra đây là con người đã từng là bạn thân của
anh gần hai mươi năm nay.
“Matthew, cậu đi đâu thế?”


“Mình ngủ quá giấc,” Matthew đáp, đưa tay lên gãi mặt. “Có lẽ đêm qua
thức khuya quá.”
“Cậu muốn nói là uống nhiều quá chứ gì.”
“Không, mình có uống nhiều rượu đâu. Đó là một cô bạn gái mới cứ bắt
mình thức suốt đêm. Cô ta không bao giờ thỏa mãn cả.”
“Matthew, bao giờ cậu mới chấm dứt chuyện đó? Cậu đã ngủ với hầu hết
các cô gái chưa chồng ở Boston rồi.”
“Cậu đừng nói quá thế, William. Chắc là còn một vài cô mình chưa ngủ
chứ. Rồi cậu còn quên không nói đến hàng ngàn cô đã có chồng nữa.”
“Không phải chuyện đùa đâu, Matthew.”
“Thôi đi cậu, William. Để cho mình yên đi.”
“Để cho cậu yên à? Vì cậu mà mình vừa bị Tony Simmons sạc cho đấy.
Hơn nữa, ông ta nói đúng. Cậu ngủ với tất cả những ai mặc váy, và tệ hơn
nữa, cậu còn say rượu bí tỉ. Những ý kiến của cậu không còn được ai nghe
nữa. Tại sao thế, Matthew? Tại sao, cậu nói cho mình biết đi. Hẳn phải có lý
do gì chứ? Trước đây một năm cậu còn là người đáng tin cậy nhất trên đời
này. Thế là thế nào, Matthew? Mình phải nói với Tony Simmons thế nào
đây?”
“Cậu nói với Simmons bảo ông ta im đi cho người ta nhờ, và đừng có dính
vào việc của người khác.”
“Matthew, cậu phải công bằng chứ, đây là việc của ông ấy. Chúng ta đang
quản lý một ngân hàng, chứ không phải một cái nhà chứa, còn cậu đến đây
làm giám đốc là do cá nhân mình đề nghị,” William nói, không kìm được
giận dữ trong giọng của anh.
“Và bây giờ thì mình không đáp ứng được yêu cầu của cậu nữa chứ gì,
phải cậu định nói thế không?”
“Không, không phải mình muốn nói như vậy.”
“Vậy cậu muốn nói cái gì chứ?”


“Cậu hãy làm việc tử tế trong ít tuần đi. Rồi mọi người sẽ quên đi những
chuyện đó.”
“Cậu chỉ muốn có thế thôi?”
“Phải,” William nói.
“Tôi sẽ làm như ông yêu cầu, thưa ông chủ.” Matthew nói, rập gót giày
một cái rồi bước ra cửa.
“Thật là khổ,” William nói.
Chiều hôm đó, William muốn cùng với Matthew xét về một hồ sơ của
khách hàng, nhưng không ai biết được anh ta ở đâu mà tìm. Sau bữa ăn trưa,
người ta không thấy anh ta trở về cơ quan, và suốt ngày hôm đó cũng không
thấy nữa.
Buổi tối, cho thằng bé Richard đi ngủ mà William vẫn cứ lo lo về
Matthew, Richard đã có thể nói bập bõm được một vài tiếng nhưng không
phát âm được đúng con số “ba”.
“Nếu con không phát âm được đúng con số như vậy thì sau này khó mà
làm được ngân hàng, Richard ạ,” William đang nói với con thì Kate bước
vào.
“Có lẽ nó sẽ làm cái gì đó có lợi hơn,” Kate nói.
“Còn có gì lợi hơn ngân hàng được?” William hỏi.
“Biết đâu đấy, nó có thể là một nhạc sĩ, hoặc một cầu thủ dã cầu, hoặc có
thể là Tổng thống Hoa Kỳ cũng chưa biết chừng.”
“Trong ba thứ đó, anh muốn nó là cầu thủ thì hơn, vì chỉ có một thứ này
có đồng lương tử tế thôi,” William vừa nói vừa bế Richard vào giường.
Thằng bé cố nói lại con số nhưng vẫn không phát âm được đúng. William
đành thôi không dạy con nữa.
“Trông anh mệt mỏi lắm đấy. Anh chưa quên là sau đây chúng ta còn phải
đến nhà Andrew MacKenzie uống rượu nữa chứ?”
“Trời ơi, anh quên khuấy đi mất. Mấy giờ chúng mình phải đến đó?”


“Một giờ nữa.”
“Thế thì anh phải đi tắm nước nóng một cái đã.”
“Anh phải nhường cho phụ nữ tắm trước chứ?” Kate nói.
“Tối nay anh cần thoải mái một chút. Cả ngày hôm nay bị điên đầu rồi.”
“Lại Tony làm phiền anh chứ gì.”
“Phải, nhưng có lẽ lần này ông ta đúng. Ông ta phàn nàn về chuyện
Matthew say rượu. Cũng may mà ông ta không nhắc gì đến chuyện cậu ta
lăng nhăng với đàn bà. Bây giờ khó mà đưa Matthew đến dự một cuộc chiêu
đãi nào nếu như ở đó chủ nhà không đem con gái lớn của mình, thậm chí cả
vợ mình, nhốt kỹ vào một chỗ nào đó. Em mở nước tắm cho anh được
không?”
William ngồi ngâm trong bồn tắm đến nửa giờ. Kate phải vào kéo anh ra
không thì anh sẽ ngủ quên trong đó mất. Mặc dầu cô đã giục cuống, hai vợ
chồng vẫn đến chỗ MacKenzie muộn tới hai mươi lăm phút.
Vậy mà đến đó đã thấy Matthew sắp say rượu và đang tán tỉnh bà vợ của
một nghị sĩ quốc hội. William định bước đến can thiệp, nhưng Kate ngăn lại.
“Anh đừng nói gì hết,” Kate bảo anh.
“Anh không thể đứng đây nhìn cậu ta xuống dốc như thế được,” William
nói. “Cậu ta là bạn thân nhất của anh, anh phải làm gì chứ?”
Nói thế nhưng anh vẫn nghe Kate khuyên, và cả buổi tối nhìn Matthew
mỗi lúc một say hơn. Ở đầu phòng bên kia, Tony Simmons vẫn liếc nhìn
William, nhưng anh yên tâm thấy Matthew bỏ về sớm, dù là cùng về với một
người đàn bà không có ai kèm theo. Matthew đi rồi, anh mới cảm thấy nhẹ
người đôi chút.
“Chú bé Richard thế nào?” Andrew MacKenzie hỏi.
“Nó không nói được con số “ba”,” William nói
“Thế thì tốt,” bác sĩ Mackenzie nói. “Có thể sau này nó làm một cái gì đó
hay hơn. Chưa biết chừng nó làm được cái gì văn minh hơn cơ đấy, - ông nói


thêm.”
“Tôi cũng bảo thế,” Kate nói. “À mà William này, hay nhất là nó có thể
trở thành bác sĩ.”
“Thế là an toàn đấy,” Andrew nói. “Tôi biết có nhiều bác sĩ không thể
đếm được đến quá hai.”
“Trừ phi họ gửi hóa đơn đòi tiền thì không kể, -William nói.”
“Cô uống gì nữa chứ, Kate?” Andrew cười
“Thôi, xin cảm ơn, Andrew. Bây giờ đến lúc về rồi. Nếu chúng tôi ở đây
lâu thì chỉ còn lại có Tony Simmons với William, mà cả hai người đều biết
đếm đến quá hai thì chúng ta lại mất cả đêm ở đây mà nói chuyện về ngân
hàng thôi.”
“Đồng ý,” William nói. “Cảm ơn ông về cuộc chiêu đãi thú vị, Andrew.
Nhân đây, tôi xin lỗi về cử chỉ của Matthew.”
“Tại sao?” bác sĩ MacKenzie hỏi.
“Thôi đi ông biết rồi đấy, Andrew. Không những cậu ta say rượu, mà
trong phòng này không có người đàn bà nào yên được với cậu ta.”
“Nếu ở vào tình trạng như cậu ta thì đến tôi cũng làm như vậy,” Andrew
MacKenzie nói.
“Sao ông nói vậy?” William không hiểu. “Không thể vì cậu ta độc thân
mà cho phép làm thế được.”
“Không, không phải thế, nhưng tôi đã cố tìm hiểu và thấy rằng nếu mình
cũng gặp những vấn đề tương tự thì rất có thể sẽ vô trách nhiệm như thế
thôi.”
“Ông nói vậy nghĩa là sao?” Kate hỏi.
“Trời đất ơi?” bác sĩ MacKenzie thốt lên. “Cậu ta là bạn thân nhất mà
không nói cho anh biết sao?”
“Nói gì cơ ạ?” Hai người cùng hỏi lại.
Bác sĩ MacKenzie nhìn hai người một lúc, vẻ như không tin.


“Vậy thì vào thư viện của tôi.”
William và Kate theo bác sĩ vào một căn phòng nhỏ chung quanh tường
toàn những sách về y học chỉ còn để chừa vài chỗ nhỏ treo ảnh không có
khung chụp hồi ông còn học ở Corneil.
“Xin mời ngồi,” ông nói. “William, tôi không cần phải xin lỗi về điều tôi
sắp nói đây, nhưng tôi vẫn cứ cho rằng anh biết là Matthew ốm nặng, thực ra
là đang chết mòn về bệnh hoại huyết. Cậu ta đã biết về tình hình đó hơn một
năm nay rồi.”
William ngã người ra ghế, im lặng một lúc không nói được.
“Hoại huyết ư?”
“Phải, đó là một dạng các tế bào bị viêm và ăn vào máu,” bác sĩ giải thích.
“Sao cậu ấy không nói gì với tôi?” William lắc đầu không tin.
“Các anh biết nhau từ hồi còn ở trường. Tôi đoán là cậu ta tự trọng không
muốn phiền đến ai. Cậu ta nghĩ thà cứ thế mà chết còn hơn để cho ai biết
mình có bệnh ấy. Từ sáu tháng nay tôi đã bảo cậu ta nên nói cho ông bố biết.
Bây giờ tôi nói cho anh biết tức là tôi đã hủy cả lời hứa nghề nghiệp với cậu
ta rồi đó, nhưng tôi không thể để cho anh trách cứ cậu ta mãi về điều mà
chính anh ta không làm chủ được.”
“Cảm ơn ông, Andrew,” William nói. “Sao tôi có thể mù quáng và ngu
ngốc thế được nhỉ.”
“Anh cũng đừng tự trách mình,” bác sĩ MacKenzie nói. “Vì anh cũng
chẳng làm sao mà biết được.”
“Thực sự là không hy vọng gì nữa sao?” William hỏi. “Không có bệnh
viện hay chuyên gia nào chữa được ư? Tiền thì không thành vấn đề…”
“Tiền không thể mua được mọi thứ đâu, William. Tôi đã hỏi ba người giỏi
nhất nước Mỹ với một người ở Thụy Sĩ. Tôi e rằng họ cũng đều nhất trí với
chẩn đoán của tôi. Y học chưa tìm ra được phương thuốc chữa bệnh hoại
huyết này.”


“Anh ấy còn sống được bao lâu nữa?” Kate khẽ hỏi.
“Chậm là sáu tháng, nhanh là ba tháng.”
“Thế mà tôi cứ trách oan cậu ấy.” William nói. Anh nắm chặt lấy tay Kate
như người bị nạn vớ được cái phao. “Thôi, chúng tôi đi đây, Andrew. Cảm ơn
ông đã cho chúng tôi biết.”
“Anh có thể làm gì cho cậu ta được thì làm,” bác sĩ nói. “Nhưng lạy Chúa,
anh nên thông cảm. Cứ để cậu ta muốn làm gì thì làm. Đây là những tháng
cuối cùng của Matthew, không phải của anh. Đừng cho cậu ta biết là tôi nói
nhé.”
William và Kate yên lặng ngồi xe về nhà. Về đến nơi, William gọi ngay
cho cô gái mà Matthew lúc trước cùng đi về.
“Tôi có thể nói chuyện với Matthew Lester được không?”
“Anh ấy không có ở đây,” một giọng hơi gắt gỏng đáp lại. “Anh ấy kéo tôi
đến Câu lạc bộ Revue, nhưng đến đó thì anh ấy đã say rồi và tôi từ chối
không vào đó với anh ấy nữa. - Rồi cô ta bỏ máy.”
Câu lạc bộ Revue. William nhớ mang máng là đã trông thấy cái biển đó ở
đâu rồi nhưng không biết địa điểm cụ thể. Anh tìm trong cuốn danh bạ điện
thoại, lên xe đi về phía Bắc Thành phố và sau khi hỏi một người đi đường,
anh đã tìm ra chỗ đó. William gõ cửa.
Một lỗ cửa con được kéo xuống.
“Ông có phải hội viên không?”
“Không,” William đáp và tuồn một tờ mười đôla qua cửa.
Lỗ cửa đóng xuống và cửa to mở ra. William đi giữa sàn nhảy, hơi
ngượng với bộ quần áo chỉnh tề của mình. Những người nhảy đang quấn lấy
nhau, không ai để ý đến anh. William liếc nhìn vào một phòng mù khói,
nhưng Matthew không có đó. Cuối cùng, anh nhận ra một cô gái hình như đã
có đi với Matthew một lần nào đó mà anh bắt gặp. Cô ta đang ngồi bắt tréo
chân ở góc nhà với một thủy thủ. William bước đến chỗ cô ta.


“Xin lỗi cô,” anh nói.
Cô ta nhìn lên nhưng rõ ràng là không nhận ra William.
“Cô này đi với tôi, mời anh đi cho,” anh thủy thủ nói.
“Cô có trông thấy Mathew Lester không?”
“Matthew?” cô gái hỏi lại. “Matthew nào?”
“Tôi bảo anh cút đi,” tay thủy thủ đứng dậy nói.
“Anh nói một câu nữa là tôi đập vỡ đầu anh ra bây giờ.” William nói.
Tay thủy thủ đã từng trông thấy con mắt dữ tợn như thế một lần trong đời
rồi, và anh ta đã suýt bị mất một con mắt về chuyện đó. Anh ta sợ hãi ngồi
xuống.
“Matthew ở đâu?”
“Tôi có biết Matthew nào đâu hở anh.” Cô gái cũng tỏ vẻ sợ hãi.
“Người cao dong dỏng, tóc vàng, mặc quần áo như tôi và có lẽ say rượu.”
“Ồ anh muốn nói Martin ư? Anh ta có tên là Martin ở đây, không phải là
Matthew đâu.” Cô ta nhẹ người. “Để xem nào, tối nay anh ta đi với ai nhỉ? -
Cô ta quay ra phía quầy rượu và hét to lên hỏi. - Này, tên Martin đi với ai
nhỉ?”
“Jenny.”
Người trông quầy rượu nhấc đầu mẩu thuốc lá ở mép ra đáp, rồi lại để
thuốc lá về chỗ cũ.
“À, đúng rồi, Jenny,” cô gái nói. “Khoan, để tôi xem đã nhé. Nó tiếp
khách rất ngắn, chẳng bao giờ đi với ai quá nửa tiếng cả, rồi nó quay lại đây
bây giờ.”
“Cảm ơn cô,” William nói.
Anh chờ đến hơn một giờ ở quầy rượu, uống whisky với rất nhiều nước,
cảm thấy rất lạc lõng ở chỗ này. Cuối cùng, người trông quầy rượu, điếu
thuốc lá chưa châm vẫn ngậm ở mép, đưa tay chỉ một cô gái vừa bước vào.


“Đó là Jenny,” anh ta nói. “Không thấy có Matthew cùng đi với cô ta.”
Người trông quầy rượu gọi Jenny đến. Cô ta gầy nhỏ, tóc đen, trông cũng
hấp dẫn. Cô ta nháy mắt với William và ưỡn ẹo đi tới.
“Tìm em hả, anh yêu? Em sẵn sàng đây, nhưng em lấy mười đôla nửa giờ
nhé.”
“Không, tôi không cần cô,” William nói.
“Dễ thương chưa!” Jenny nói.
“Tôi tìm người vừa đi với cô, Matthew… tôi muốn nói là Martin ấy…”
“Martin ư, anh ta quá say đến mức có đem cần cẩu đến cũng không dựng
được dậy, nhưng anh ta trả mười đôla rồi. Bao giờ anh ta cũng trả thế đấy, rất
lịch sự.”
“Anh ta đang ở đâu?” William sốt ruột hỏi.
“Tôi không biết. Anh ta bỏ không làm gì cả, rồi cứ thế đi bộ về nhà.”
William chạy ra ngoài phố. Không khí lạnh ngoài trời làm anh tỉnh dần.
Anh từ từ cho xe chạy từ câu lạc bộ theo con đường về nhà Matthew, nhìn kỹ
từng người đi trên đường. Có người bắt gặp con mắt của anh thì sợ, vội bước
đi. Có người thấy thế muốn hỏi chuyện. Lúc dừng lại trước đèn đỏ ở một nhà
hàng bán suốt đêm, anh nhìn qua cửa sổ mờ mờ thấy có bóng Matthew trong
đó, tay cầm cốc đang đi qua dãy bàn. William đỗ xe, vào trong nhà hàng đến
chỗ bên cạnh anh ta. Matthew đã gục xuống bàn. Cốc cà phê chưa uống bắn
tung tóe. Anh ta say quá nên không nhận ra được William nữa.
“Matthew, tớ đây mà,” William lên tiếng và nhìn anh chàng đang rũ
xuống bàn. Nước mắt chảy trên má William.
Matthew ngửng lên, làm đổ thêm cà phê ra bàn.
“Cậu khóc đấy ư? Mất người yêu rồi sao?”
“Không, mất người bạn thân nhất,” William nói.
“A thế thì khó đấy.”
“Mình biết,” William nói.


“Tớ có một người bạn rất tốt,” Matthew nói, lưỡi líu lại. “Cậu ta xưa nay
vẫn ủng hộ tớ, thế mà hôm nay lần đầu tiên chúng tớ cãi nhau. Cũng là lỗi ở
tớ thôi. Cậu thấy không, tớ đã làm cậu ta thất vọng.”
“Không đâu,” Wìlliam nói.
“Cậu làm sao biết được,” Matthew gắt. “Cậu không biết cậu ta là ai kia
mà.”
“Chúng mình đi về nhà đi, Matthew.”
“Tên tớ là Martin,” Matthew nói.
“Xin lỗi cậu, Martin, chúng ta đi về nhà đi.”
“Không, tớ muốn ở đây. Có một cô gái chốc nữa sẽ đến. Bây giờ tớ sẵn
sàng đi với cô ta rồi.”
“Ở nhà mình có rượu whisky ngon cho cậu,” William nói. “Vậy sao cậu
không về nhà mình?”
“Ở chỗ cậu có đàn bà không?”
“Có, nhiều lắm.”
“Thế thì được, tớ sẽ về.”
William đỡ Matthew đứng dậy, quàng tay vào dưới vai rồi từ từ dìu anh ra
cửa. Lần đầu tiên anh mới thấy được rằng Matthew rất nặng cân. Ra đến
ngoài, anh nghe thấy hai người cảnh sát ngồi ở góc quầy nói với nhau:
“Nốc cho lắm vào.”
Anh đưa Matthew ra đến xe rồi về nhà. Kate đang còn đợi.
“Sao em không đi ngủ trước đi.”
“Em không ngủ được,” cô nói.
“Có lẽ cậu ta vẫn còn đang hồ đồ lắm.”
“Có phải đây là cô gái cậu hứa với tớ không” Matthew nói.
“Phải, cô ta sẽ săn sóc cậu,” William nói, rồi cùng Kate cùng dìu anh ta
lên phòng khách, đặt nằm vào giường.


Kate bắt đầu cởi bỏ áo ra cho anh ta.
“Em cũng phải cởi áo em ra nữa cơ,” anh ta nói. “Anh đã trả mười đôla
rồi.”
“Cứ nằm xuống đã,” Kate khẽ nói.
“Tại sao trông em buồn thế, người đẹp của anh?” Matthew nói.
“Vì em yêu anh,” Kate nói và rưng rưng nước mắt.
“Đừng khóc,” Mathew nói. “Không có gì đáng khóc. Rồi lần này anh sẽ
cố làm được cho em xem.”
Cởi áo cho Matthew rồi, William lấy chăn đắp lên người cho anh ta. Kate
tắt đèn.
“Em hứa sẽ lên giường với anh mà,” Matthew nói trong lúc mê sảng.
Kate khẽ đóng cửa lại.
William ngủ ngay trên chiếc ghế ở ngoài phòng Matthew vì sợ nửa đêm
anh ta có thể thức dậy bỏ đi.
Đến sáng Kate đánh thức anh dậy rồi đem thức ăn sáng vào cho Matthew.
“Tôi làm gì ở đây thế này, Kate?” Matthew vừa mở mắt đã hỏi ngay.
“Đêm qua sau cuộc chiêu đãi ở chỗ MacKenzie anh cùng về với chúng tôi
mà,” Kate lúng túng trả lời.
“Không, làm gì có chuyện ấy. Tôi đến Câu lạc bộ Revue với cô gái tên là
Patricia hay gì đó mà cô ta không chịu cùng vào với tôi kia mà. Lạy Chúa,
sao tôi thấy người như ốm thế này nhỉ. Cho tôi cốc nước cà chua được
không? Tôi không muốn tỏ ra vô lễ, nhưng tôi chả muốn ăn sáng tí nào.”
“Được thôi, Matthew.”
William ở ngoài vào, Matthew ngước nhìn lên. Hai người im lặng nhìn
nhau.
“Cậu biết cả rồi hả?” Cuối cùng Matthew nói.
“Biết,” William nói. “Mình thật là ngu, và mình mong cậu tha lỗi.”


“Cậu đừng khóc, William, từ hồi cậu mười hai tuổi bị thằng Covington
đánh cho và tớ phải kéo nó ra, thì từ đó đến nay tớ chưa hề thấy cậu khóc bao
giờ. Cậu có nhớ không? Không biết thằng Covington bây giờ thế nào rồi. Có
lẽ nó đang làm chủ nhà chứa ở Tijuana, mà nó cũng chỉ làm được đến thế
thôi. Cậu nên nhớ, nếu Covington là chủ cái nhà chứa đó thì rất tốt cậu nên
đưa tớ đến đó. Đừng khóc, William. Người lớn ai lại khóc. Chả làm thế nào
được đâu. Tớ đã đi khám ở các chuyên gia, từ New York đến Los Angeles
đến Zurich, và chẳng ai làm thế nào được. Sáng nay mình không đến làm việc
được không? Mình thấy trong người còn mệt ghê gớm. Nếu mình nằm đây
lâu quá thì gọi mình dậy, hoặc nếu mình làm phiền gì thì cứ bảo, và mình sẽ
biết tìm đường về nhà.”
“Đây là nhà của cậu,” William nói.
Vẻ mặt Matthew bỗng thay đổi.
“Cậu có nói cho bố mình biết không William? Mình không thể giáp mặt
bố được. Cậu cũng là con một, nên cậu hiểu.”
“Mình sẽ nói,” William đáp. “Mai mình sẽ đi New York và nói cho bố cậu
biết, nhưng cậu phải hứa ở lại đây với Kate và mình. Nếu cậu muốn uống
rượu thì mình sẽ không ngăn, hoặc nếu cậu muốn đi với bao nhiêu đàn bà
cũng được, nhưng cậu phải ở đây.”
“Bao nhiêu tuần nay, bây giờ mình mới được quan tâm đấy, William. Thôi
bây giờ mình ngủ lại đã nhé. Mình mệt quá đi.”
William nhìn Matthew ngủ lại và ngủ rất say. Anh nhấc cốc nước đã uống
được một nửa trong tay Matthew ra. Nước cà chua loang ra một vệt trên chăn.
“Cậu đừng chết,” anh nói khẽ với mình. “Matthew ơi cậu đừng chết. Cậu
đừng quên rằng cậu với mình sắp sửa làm chủ một ngân hàng lớn nhất ở Mỹ
đấy nhé?”
Sáng hôm sau William đi New York để gặp Charles Lester. Ông cụ nghe
cái tin William nói lại mà bỗng như già đi trông thấy và người ông cũng như
nhỏ bé lại trong chiếc ghế.


“Cảm ơn cháu đã đến nói riêng với bác, William. Lâu nay, hàng tháng
không thấy Matthew về thăm nhà, bác đã cảm thấy như có chuyện gì không
hay rồi. Cuối tuần bác sẽ lên đó vậy. Nó sẽ ở lại đó với cháu và Kate, và bác
cũng sẽ tỏ ra không lấy gì làm buồn lắm khi được tin đó. Có Chúa mới biết
được nó đã phạm tội gì để đến nỗi như vậy. Từ hồi mẹ Matthew mất đi, bác
đã làm đủ thứ dành cho nó, thế mà bây giờ thì không còn ai để bác giành lại
cho nó nữa.”
“Bác đến Boston bất cứ lúc nào cũng được, thưa bác. Chúng cháu rất
mong chờ bác.”
“Cảm ơn cháu, William, cảm ơn tất cả những gì cháu đã làm cho con
bác.” Ông cụ nhìn anh “Bác ước gì bố cháu còn sống để thấy con trai mình đã
xứng đáng với cái tên Kane thế nào. Giá như bác có thể đổi cho Matthew, để
cho nó sống…”
“Cháu phải vội về với cậu ấy đây, bác ạ.”
“Ừ cháu về đi. Bảo với nó là bác yêu nó lắm, và bảo là bác đã dũng cảm
nghe cái tin ấy nhé. Đừng nói gì khác với nó nhé!”
“Vâng, thưa bác.”
William trở về Boston thấy tối hôm ấy Matthew ở nhà với Kate và đang
ngồi ngoài hiên bắt đầu đọc cuốn tiểu thuyết đang được bán rất chạy ở Mỹ,
đó là cuốn Cuốn theo chiều gió. Anh ta ngước nhìn lên thấy William bước
vào bằng cửa bên.
“Ông cụ nghe tin bảo sao?”
“Ông cụ khóc,” William nói.
“Ông chủ ngân hàng Lester mà khóc ư?” Matthew nói. “Cậu chớ cho các
cổ đông biết chuyện đó nhé.”
Matthew không uống rượu nữa và cố gắng làm việc cho đến tận những
ngày cuối. William phải lấy làm kinh ngạc về quyết tâm của anh ta và cứ
khuyên anh ta hãy từ từ đã. Nhưng anh ta không những làm hết các việc của


mình mà còn trêu chọc William bằng cách đọc lấn sang những thư từ gửi đến
cho William nữa.
Tối tối trước khi đi xem hát hoặc dự tiệc, Matthew còn đánh quần vợt với
William hoặc chèo thuyền và vượt William trên sông Charles. Anh ta nói
nhạo
“Khi nào mình thua cậu thì mình biết là lúc đó chết rồi.”
Matthew không hề vào bệnh viện bao giờ. Anh thích ở lại nhà vợ chồng
William. Với William thì anh thấy các tuần lễ trôi qua vừa quá chậm lại vừa
quá nhanh, cứ mỗi buổi sáng ngủ dậy không biết Matthew còn sống hay
không.
Matthew chết vào ngày thứ năm, hãy còn bỏ dở bốn chục trang của Cuốn

tải về 2.37 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   ...   10   11   12   13   14   15   16   17   ...   29




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương