Giáo Phái Nusayris Thực tế – Lịch sử Tín ngưỡng


Khái niệm giáo phái Nusayris, tại sao nó được gọi như vậy, và những tên gọi khác của giáo phái này



tải về 0.51 Mb.
trang2/3
Chuyển đổi dữ liệu01.05.2018
Kích0.51 Mb.
#37689
1   2   3

Khái niệm giáo phái Nusayris, tại sao nó được gọi như vậy, và những tên gọi khác của giáo phái này

  1. Khái niệm giáo phái Nusayris: Là một nhóm phái bí truyền, nổi lên từ hệ phái Shi’ah (Shiite – Si-ai theo cách gọi của người Việt) thuộc dòng mười hài Imam (2) vào thế kỷ thứ ba của niên lịch Hijri dưới sự sáng lập của một người đàn ông có tên là Muhammad bin Nusayr.

  2. Tại sao nó được gọi như vậy?(3)

Giáo phái Nusayris được gọi với cái tên như vậy là dựa theo tên của người đã sáng lập ra nó, đó chính là Muhammah bin Nusayr Annumairi, có nguồn gốc Ba Tư, sống vào thế kỷ thứ ba niên lịch hijri. Ông là người đã sáng lập ra giáo phái, các hệ thống giáo lý của nó và tuyên truyền, kêu gọi mọi người đến với nó.

  1. Những tên gọi khác của giáo phái này(4):

Giáo phái Nusayris còn được biết đến với những tên gọi khác, tiêu biểu như:

    • Numairiyah: dựa theo tên Muhammad bin Nusayr Annumairi; có lời cho rằng, ông ta là một trong những người có quyền hành đối với bộ tộc Numair cho nên nó được gọi là như vậy(5).

    • Ma’nawiyah: Vì họ nói về Ali bin Abu Talib t rằng ông là Ma’na có nghĩa là Thượng Đế, Ma’na là một biểu tượng của Thượng Đế theo quan niệm và đức tin của họ, họ khẳng định rằng Ali bên ngoài là vị Imam nhưng bên trong là Thượng Đế(6).

    • Alawiyun hoặc Alawiyah: theo sự tối cao của Ali bin Abu Talib dưới quan niệm của họ, và họ thích tên gọi này. Có lời bảo rằng quả thật trong suốt quá trình cai trị của đế quốc pháp đối với Syria năm 1920 tây lịch, những người pháp đã gọi họ với tên gọi này nhằm mục đích khích lệ họ, che đậy sự thật của họ hoặc để ủng hộ họ(7).

    • Ali Ila-hiyah (Ali Thượng Đế): gọi theo lời khẳng định của họ rằng Ali bin Abu Talib t là Thượng Đế.

    • Mu’minun wa ahlul-tawhid (Những người có đức tin và những người của Tawhid): Họ tự đặt cho bản thân họ với tên gọi này(8).

    • Hasha-shun (Những người nghiện thuốc): Quả thật, họ được biết đến với tên gọi này trong lịch sử bởi vì những người chức sắc trong giáo phái của họ thường là những người nghiện thuốc lá và các loại chất kích thích(9).

Và có vẻ như biệt danh này không những chỉ đặc biệt dành riêng cho giáo phái Nusayris mà còn dành cho một số giáo phái bí truyền khác.

Đây là một số tên gọi của giáo phái Nusayris, và e rằng những tên gọi được biết đến nhiều nhất về giáo phái này là Alawiyah hoặc Alawiyun.



    • Sự ra đời của giáo phái Nusayris

Như đã nói ở trên, giáo phái Nusayris là một nhóm phái bí truyền, nổi lên từ hệ phái Shi’ah dòng mười hai Imam.

Cho nên, các nguồn để tìm hiểu và nghiên cứu về giáo phái Nusayris là tập trung vào một tiêu điểm rằng Nusayris xuất hiện ở thế kỷ thứ ba Hijri dưới sự sáng lập của ông Muhammad bin Nusayr Annumairi, người gốc Ba Tư, và sau này tên của ông trở thành tên của giáo phái.

Đây là quá trình ra đời và hình thành của giáo phái Nusayris một cách tổng thể.

Riêng về phần mở rộng vấn đề này cần phải xem xét đến vấn đề Imam và sự phỉ báng của hệ Shi’ah dòng mười hai Imam, rồi sau đó mới có thể hiểu được cụ thể như thế nào về sự xuất hiện của giáo phái Nusayris.

Giảng giải cho điều này, chúng ta nói rằng quả thật những người Shi’ah (Shiite hay Si-ai) được gọi với biệt danh “Mười hai vị Imam” là bởi vì họ cho rằng vấn đề Imam là một trụ cột trong các trụ cột nền tảng của tôn giáo, người nào không thừa nhận nó là người không có đức tin Iman. Và Imam đối với họ là Thượng Đế hiện thân qua vị Nabi, và Imam - Thượng Đế hiện thân qua vị Nabi này chính là Ali bin Abu Talib t. Họ tuyệt đối tin rằng Ali là vị Imam tối cao đó thay cho Nabi e khi Người qua đời và họ cho rằng điều này đã được Allah mặc khải chỉ thị, và họ tin rằng tất cả các vị Imam đều không phạm sai lầm và tội lỗi, tất các vị Imam này đều được Allah ban cho sự thanh khiết, và tất cả họ chỉ gói gọn trong số mười hai vị Imam mà thôi, đó là các vị sau đây:

1- Ali bin Abu Talib, ra đời trước sự Mặc khải mười năm và tử đạo vào năm bốn mươi tuổi.

2- Al-Hasan bin Ali (biệt danh Azzaki) (3_50 hijri)

3- Al-Husain bin Ali (biệt danh Sayyid Shuhada’) (4_61 hijri).

4- Abu Muhammad Ali bin Al-Hasan (biệt danh Zainul-Abideen) (38 _95 hijri).

5- Abu Ja’far Muhammad bin Ali (biệt danh Baqir) (57 _ 114 hijri).

6- Abu Abdullah Ja’far bin Muhammad (biệt danh Sadiq) (83 _148 hijri).

7- Abu Ibrahim Musa bin Ja’far (biệt danh Al-Kazhim) (128 _183 hijri).

8- Abu Al-Hasan Ali bin Musa (biệt danh Arridha) (148_202 hoặc 203 hijri).

9- Abu Ja’far Muhammad bin Ali (biệt danh Al-Jawad) (195_220 hijri).

10- Abu Al-Hasan Ali bin Muhammad (biệt danh Al-Hadi) (212_254 hijri).

11- Abu Muhammad Al-Hasan bin Ali (biệt danh Al-Askari) (232_260 hijri).

12- Abu Al-Qasim Muhammad bin Al-Hasan (biệt danh Al-Mahdi).

Nhưng có phải sự việc diễn ra đúng theo như lời họ khẳng định, có phải tất cả mười hai vị Imam sẽ nối tiếp nhau theo đúng như họ đã quả quyết?

Câu trả lời là không, bởi vì vị Imam thứ mười một – Al-Hasan Al-Askari – mất năm 260 hijri mà không có con cái nối dõi. Theo lời thuật của những nhà đại học giả sau này của họ, và các tài liệu, các sách của Shi’ah đều thừa nhận rằng vị Imam này không có người kế vị cũng như không ai từng biết rằng ông ta có con cái; hơn nữa tài sản ông để lại đều được chia cho người anh (em) trai Ja’far và mẹ của ông.

Quả thật, hệ phái Shi’ah đã rất bối rối sau cái chết của Al-Hasan Al-Askari không có một mụn con nào, những thế hệ sau ông đã phân tán thành nhiều nhóm phái, theo lời của Al-Mas’u-di rằng nó đã phân thành hai mươi nhóm phái hoặc hai mươi lăm nhóm phái theo lời của Al-Qami.(10)

Ngay cả một số người thuộc hệ phái Shi’ah còn cho rằng quả thật Imam đã chấm dứt, và cái chết của Al-Hasan không có một đứa con nào là sự chấm hết cho hệ phái Shi’ah bởi vì nền tảng trụ cột của nó đã mất và nền tảng trụ cột đó chính là Imam(11).

Tuy nhiên, ý tưởng về sự ẩn mình – sự ẩn mình của Imam – một học thuyết giáo lý của người Do Thái trở thành học thuyết giáo lý mà hệ phái Shi’ah đã áp dụng sau khi nó đã rạn nứt cũng như các cơ sở giáo lý của nó đã sụp đổ. Và điều này trở thành đức tin vào sự ẩn mình của đứa con trai ông Al-Hasan Al-Askari, nó trở thành một trục xoay của đức tin ở nơi họ. Và điều này có vẻ là lối thoát tốt nhất cho Shi’ah sau khi đã bế tắt và rối loạn, và họ thật sự không có lối thoát nào khác ngoại trừ điều này(12).

Và từ điểm này, họ kêu gọi và tuyên truyền rằng quả thật Al-Hasan Al-Askari có con, họ nói: Quả thật, đứa con của ông đã bị che khuất khỏi mọi ánh mắt của con người, có hai sự ẩn mình: sự ẩn mình nhỏ và sự ẩn mình lớn. Giống như họ đã nói dối về Ja’far rằng ông đã nói: Người Imam có hai sự ẩn mình: tạm thời và lâu dài, sự ẩn mình tạm thời là vị Imam sẽ ẩn mình tại một nơi mà chỉ có những người Shi’ah mới biết, còn sự ẩn mình lâu dài chỉ có những người trung thành nhất với y mới biết(13).

Quả thật, hệ phái Shi’ah gặp sự bế tắc trong vấn đề ẩn mình của Imam, và vấn đề này là một trụ cột giáo lý nền tảng của Shi’ah nhưng lại thuộc các vấn đề mà Shi’ah phải bối rối vì không có lời giải thích thỏa đáng, mọi điều trong vấn đề còn mơ hồ vì sự ẩn mình kéo dài không biết đến bao giờ và mọi thông điệp về vị Imam đều bị cắt đứt(14).

Và e rằng sự bế tắc trong vấn đề ẩn mình của Imam mà Shi’ah gặp phải chính là việc họ đưa ra lý do ẩn mình của Imam làm lời giải thích đã không thể thuyết phục những trí tuệ lành mạnh và tỉnh táo. Shi’ah thường biện minh rằng nguyên do Imam ẩn mình không lộ diện vì sợ bị giết trong khi họ lại luôn miệng nói các vị Imam đều biết khi nào họ sẽ chết và sẽ không chết trừ phi đó là ý muốn của họ. Nếu đúng như lời họ nói thì tại sao Imam lại sợ chết và phải ẩn mình trong khi cái chết nằm trong tay của y, chẳng phải y có quyền năng quyết định cho cái chết của mình?!(15)

Còn đối với địa điểm ẩn mình của Imam thì họ cho rằng Imam đang ẩn mình trong tầng hầm của Samarra, y sẽ đi ra khỏi chỗ đó vào ngày cuối cùng của thời đại.

Họ cho rằng Imam đang sống ẩn mình chờ đợi, y sẽ quay về làm cho trái đất trở lại đầy ắp nền công lý giống như nó đã từng đầy ắp sự bất công và tàn ác.

Và sau khi giáo lý này tức giáo lý về sự ẩn mình của Imam được lan truyền và nhân rộng thì lại xuất hiện một nhóm phái, những kẻ tự xưng mình là những vị trung gian giữa vị Imam ẩn mình trong tầng hầm với những người Shi’ah.

Và một trong những người này là Muhammad bin Nusayr, người mà những người đi theo ông đã lấy tên của ông làm tên cho giáo phái được ông sáng lập: Nusayris.

Kể từ đó, giáo phái Nusayris được hình thành song song với những giáo phái khác, mỗi giáo phái đều đi theo một vị trong số những người tự xưng là những vị trung gian liên hệ giữa vị Imam ẩn mình và các giáo đồ, họ phủ nhận tất cả những ai khác ngoài vị trung gian của họ. Chính vì thế, giáo phái Nusayris nói rằng: Quả thật, Muhammad bin Nusayr là cánh cửa của Allah, Ngài sẽ không nhận cánh cửa nào khác ngoài cánh cửa này, và sau đó y trở thành tên của vị ẩn mình - Imam Muhammad Al-Hasan Al-Askari, rồi tiếp tục trở thành vị Nabi, bởi thế, hai tên: Mahdi người bạn của thời gian và Sayyid Abu Shu’aib đều là Muhammad bin Nusayr(16).

Và sau đó, giáo phái Nusayris càng ngày càng phát triển, và Muhammad bin Nusayr đã thái quá trong việc tôn sùng Ali rồi tự xưng là Nabi, y đưa ra một giáo luật cho phép các loại quan hệ tình dục bị giáo luật Islam nghiêm cấm, y cho phép nam giới quan hệ tình dục với nhau qua đường hậu môn và cho rằng đó là hành vi giao cấu rất bình thường thuộc cách giải quyết nhu cầu sinh lý tốt đẹp và lành mạnh, và quả thật Allah chẳng nghiêm cấm bất cứ điều gì về các vấn đề đó(17).

Sự hình thành của giáo phái Nusayris là như thế, nó đã phát triển và trở nên càng ngày càng lệch lạc một cách trầm trọng, và điều này sẽ được rõ hơn trong các phần tìm hiểu tiếp theo.



    • Những người tiếng tâm nhất của giáo phái Nusayris(18)

1- Muhammad bin Nusayr: Quả thật, gần như phần lớn ai cũng đồng thuận rằng người đã sáng lập ra giáo phái này chính là Muhammad bin Nusayr bin Bakr Annumairi.

Ông thường được gọi với cái tên Abu Shu’aib thuộc bộc tộc Numair gốc Ba Tư dòng Khuzestan.

Ông là biểu hiện của hai vị Imam cận đại trong các vị Imam Shi’ah: Ali Al-Hadi, vị Imam thứ mười 214_254 hijri và Al-Hasan Al-Askari, vị Imam thứ mười một 230_260 hijri.

Ông là người luôn ủng hộ và bám sát Imam thứ mười một nhưng rồi sau đó ông tự tách thành một giáo phái biệt lập; có lời cho rằng ông đã tự nhận mình là nhà tiên tri mang sứ mạng Thiên sứ thậm chí còn đưa bản thân lên đến vị trí Thượng Đế.

Cũng có lời nói rằng ông đã cho phép các hành vi dâm ô và đồi trụy.

Ông chết năm 270 hijri.

2- Muhammad bin Jundub: Là người tiếp nối Muhammad bin Nusayr, gần như không có nguồn thông tin nào rõ ràng về ông, chỉ biết rằng ông xuất xứ từ Ba Tư.

3- Al-Ganplani: Tên thật là Abu Muhammad Abdullah bin Muhammad Al-Janan thuộc địa danh Ganplani của xứ Ba Tư.

Ông được biết đến với các biệt danh: Al-Abid, Zahid, và Al-Faris.

Theo các nguồn tài liệu đều thống nhất rằng ông rời bỏ quê hương Ganplani của ông đến Ai Cập. Ông đã cầm đầu giáo phái Nusayris trong khoảng thời gian từ năm 235 đến năm 287 hijri.

Đến đây, ta thấy rằng những người thủ lĩnh thuở ban đầu của giáo phái Nusayris đều có gốc gác Ba Tư.

4- Al-Husain bin Hamdan Al-Khasibi: Sau khi Al-Ganplani qua đời, những người chức sắc trong giáo phái Nusayris bổ nhiệm học trò của ông, Al-Husain bin Hamdan Al-Khasibi sinh năm 260 hijri tại Ai Cập, lên kế vị thủ lĩnh của giáo phái.

Sau khi Al-Ganplani qua đời, Al-Khasibi đã trở thành cơ quan tối cao của giáo phái Nusayris, y định cư chủ yếu tại thành phố Baghdad và đi ngao du đến các giáo đồ. Sau đó, vào thời gian cuối đời thì y định cư tại thành phố phía bắc Aleppo của Syria. Y mất năm 346 hijri, có lời nói y mất năm 358.

Al-Khasibi được coi là người có thẩm quyền nhất trong số những vị chức sắc của giáo phái Nusayris. Y là người dẫn giải, và củng cố giáo phái, những sắc thái cuối cùng của giáo lý, các lễ nguyện Salah, các lời tụng niệm và nguyện cầu cũng như những nghi thức tín ngưỡng khác của giáo phái Nusayris đều được thiết lập từ Y.

Và quả thật, tuổi thọ của y đã giúp ích cho y khi mà y đã sống trong khoảng thời gian dài 260_358 hijri, sự thông minh cũng như khả năng củng cố, duy trì và phát triển giáo phái của y đã cho y một danh hiệu “Sheikh của tôn giáo”.

5- Một số giáo sĩ khác của Nusayris: Ngoài những thành phần được nêu trên còn có những giáo sĩ khác ít được nhắc đến, tiêu biểu như Muhammad Ali Al-Jali, Ali Al-Jisri, Sulayman Afandi Al-Azdani tác giả của cuốn sách “Al-Bakurah Assulayma-niyah”, là người được đào tạo thực thụ từ các bàn tay của giáo phái Nusayris. Ali Al-Jisri Sulayman sau đó, chuyển đổi sang Thiên Chúa giáo dưới sự kêu gọi của một trong các nhà truyền giáo Thiên Chúa, ông đã chạy trốn đến Beirut và đã khám phá được những bí mật của giáo phái Nusayris. Giáo phái Nusayris cử người thuyết phục ông quay về và khi ông trở về thì họ sát hại ông đến chết và thiêu đốt xác của ông.

Cuốn sách được nói của ông gần như mất tích, và bạn sẽ thấy nhiều điều phi lý từ nó trong các trang tiếp theo dưới đây.


    • Giáo lý của Nusayris

Giáo lý của Nusayris được pha trộn từ nhiều học thuyết khác nhau, nó được kết cấu từ học thuyết của Shi’ah, Majus (thờ lửa), và Thiên Chúa giáo xoay quanh về quyền lực, liên minh, thuyết luân hồi (tái sinh trong một thân xác mới) và giải thích những điều huyền bí.

Sau đây là phần trình bày một số giáo lý của Nusayris:



  • Cho rằng Ali bin Abu Talib là Thượng Đế: Giáo lý nền tảng của những giáo đồ Nusayris là thần thánh hóa Ali, họ khẳng định Ali là Thượng Đế hoặc là hóa thân của Thượng Đế.

Họ cũng khẳng định thuyết ba ngôi đó là Ali, Muhammad và Salman Al-Farisi, họ lấy ba tên này làm biểu hiệu qua ba chữ cái đầu của các tên (ع – م - س) và họ giải thích ba biểu hiệu này là tượng trưng cho (nội dung, danh xưng, cánh cửa).

Nội dung: có nghĩa là sự vô hình tuyệt đối, tức Allah đã ký hiệu cho Ngài bằng chữ (ع).

Danh xưng: là hình ảnh của nội dung được biểu hiện ra bên ngoài, kí hiệu đặc trưng bằng chữ (م).

Cánh cửa: là con đường dẫn đến nội dung với kí hiệu đặc trưng là chữ (س)(19).

Những người Nusayris cho rằng chỗ ngụ của Ali là đám mây, cho nên khi một đám mây bay ngang qua họ thì họ nói: Chào Salam đến người hỡi Abu Hasan!

Và họ còn nói: tiếng sấm là tiếng của Ali và sét là cây roi của người. Chính vì vậy mà họ luôn tôn vinh những đám mây(20).

Một số giáo đồ Nusayris thì cho rằng Ali hóa thân vào mặt trăng(21).

Giáo phái Nusayris cho rằng Ali bin Abu Talib đã tạo ra Muhammad và Muhammad thì tạo ra Salman Al-Farisi, Salman tạo ra định lượng và định lượng tạo ra con người, chính vì vậy mà họ gọi Ali là Thượng Đế của nhân loại(22).

Các giáo đồ Nusayris luôn mâu thuẫn, có lúc thì cho rằng Ali là Thượng Đế, có lúc lại nói Ali cùng cộng sự với Muhammad trong sứ mạng Thiên sứ(23).

Một số nhóm Nusayris chẳng hạn như Al-Kala-ziyah thì không cho rằng Muhammad là Đấng tạo hóa và điều hành vũ trụ bởi vì theo sự xem xét của họ thì không được phép gán thuộc tính đó một lúc thì cho Ali và một lúc khác thì cho Muhammmad. Tuy nhiên, một nhóm khác, đó là nhóm Ash-Shima-liyah thì trả lời rằng quả thật Muhammad và Ali luôn liên kết với nhau không thể tách rời, mục đích vĩ đại là Ali và Muhammad cũng là đấng tạo hóa, và nếu chúng tôi nói rằng Muhammad có thuộc tính tạo hóa và điều hành vũ trụ thì cũng không sai bởi vì giáo lý của chúng tôi và của các người đều là ba ngôi trong một(24).



  • Sư luân hồi, sự hóa kiếp hay sự tái sinh các linh hồn: Đây là trụ cột chính trong các trụ cột quan trọng của giáo phái Nusayris, giáo lý của họ là muốn thay thế cho sự phục sinh và Ngày Tận Thế(25).

Giáo phái Nusayris tin vào sự luân hồi và chuyển kiếp của các linh hồn. Theo họ, linh hồn khi lìa khỏi thân xác thì nó sẽ được cho mặc một bộ trang phục mới, và trang phục này như thế nào sẽ tùy thuộc vào đức tin của một người đối với giáo phái của họ hay sự vô đức tin của y đối với giáo phái của họ. Theo giáo lý này của họ thì họ thấy rằng sự ban thưởng và trừng phạt không phải ở Thiên Đàng và Hỏa Ngục mà là ở ngay trên thế gian này(26).

Họ cho rằng người có đức tin nơi giáo phái của họ sẽ chuyển kiếp bảy lần trước khi giành được vị trí trong các ngôi sao(27). Và từ điểm này, họ cho rằng tất cả những gì trên bầu trời từ các tinh tú đều là những linh hồn của những người có đức tin ngoan đạo thuộc giáo đồ của họ. Và cũng chính từ điểm này, họ đã gọi Ali bin Abu Talib là vị thủ lĩnh của loài ong: tức thủ lĩnh của những người có đức tin, hoặc thủ lĩnh của những tinh tú và các vì sao, và những vì sao và các tinh tú chính là những linh hồn của những người có đức tin ngoan đạo(28).

Còn đối với những linh hồn xấu thì những người Nusayris cho rằng chúng sẽ hóa kiếp thành những loài thú vật bẩn thỉu chẳng hạn như loài chó, sói, heo, khỉ ...

Và những linh hồn xấu cũng có thể chuyển kiếp thành đá, sắt, theo họ những quá núi có thể là sự chuyển kiếp của những linh hồn của những kẻ tự cao tự đại, những kẻ gian ác, những kẻ đã bất công với những người của chân lý, những người của chân lý ý nói là những người của giáo phái Nusayris.

Trong giáo lý luân hồi và chuyển kiếp của họ còn có một loại chuyển kiếp và luân hồi khác nữa, họ cho rằng những người thuộc giáo đồ của họ làm điều tội lỗi sẽ chuyển kiếp trở lại trần gian thành những người Do Thái, hoặc Thiên Chúa, hoặc Muslim Sunni (tức theo Sunnah).

Họ cũng cho rằng bất cứ người nào phủ nhận giáo phái của họ, lệch lạc khỏi giáo phái chân lý của họ thì người đó trở thành một tên Iblis thực sự chứ không phải là một hình thức so sánh hay giả dụ. Chiếu theo lý này của họ thì quả thật họ đã khẳng định rằng tất cả những ai không phải là giáo đồ của Nusayris đều là Iblis chỉ ẩn núp dưới hình hài của con người mà thôi(29).

Tác giả cuốn sách “Al-Bakurah Assulayma-niyah”, ông Sulayman Al-Azdani nói(30): Quả thật, tất cả giáo phái Nusayris đều cho rằng những học giả Muslim uyên bác khi chết đi, linh hồn của họ sẽ chuyển kiếp thành kiếp con lừa, những học giả của Thiên Chúa giáo thì chuyển thành kiếp lợn, còn những học giả Do Thái thì chuyển thành kiếp khỉ, riêng những giáo đồ của họ phạm điều tội lỗi thì chuyển thành kiếp các loài gia súc, riêng những ai chỉ trích và phàn nàn giáo phái thì sau khi chết họ sẽ biến thành khỉ, còn những giáo đồ có tốt có xấu thì sẽ chuyển thành kiếp những nhóm người không thuộc giáo phái của họ(31).

Và dĩ nhiên không phải nghi ngờ gì nữa rằng tín ngưỡng này hoàn toàn sai lệch, giáo lý sự luân hồi chuyển kiếp thành mọi hình thái đã hủy hoại một trụ cột trong các trụ cột nền tảng của đức tin Iman, đó là đức tin nơi cõi Đời Sau, nơi đó có sự thanh toán và phán xét để thưởng phạt, có Thiên Đàng và Hỏa Ngục cũng như những điều khác thuộc cõi Đời Sau.

Không có đức tin nơi cõi Đời Sau là vô đức tin “Kufr” bị trục xuất khỏi tôn giáo Islam. Quả thật có rất nhiều câu Kinh Qur’an cho thấy về điều đó, tiêu biểu như lời phán của Allah, Đấng Tối Cao:

﴿ وَمَن يَكۡفُرۡ بِٱللَّهِ وَمَلَٰٓئِكَتِهِۦ وَكُتُبِهِۦ وَرُسُلِهِۦ وَٱلۡيَوۡمِ ٱلۡأٓخِرِ فَقَدۡ ضَلَّ ضَلَٰلَۢا بَعِيدًا ١٣٦ ﴾ [سورة النساء: 136]

{Và người nào phủ nhận Allah, phủ nhận các thiên thần của Ngài, các kinh sách của Ngài, các Sứ giả của Ngài và Ngày Tận thế thì quả thật y đã lầm lạc rất xa.} (Chương 4 – Annisa’, câu 136).



  • Thù hằn và căm ghét các vị Sahabah: Giáo phái Nusayris ngoài vị Sahabah Ali bin Abu Talib ra thì họ đều có thái độ thù địch với hầu hết các vị Sahabah khác, họ thù hằn và khinh thường các vị Sahabah, đặc biệt là đối với Abu Bakr, Umar và Uthman, họ nguyền rủa, xúc phạm và xỉ nhục các vị Sahabah này(32).

Đó là vì họ cho rằng các vị Sahabah này đã phạm tội chống lại Ali, đã cướp đoạt lấy chức vụ Khalif của Ali, bởi thế, nên họ đã thù ghét vô cùng ba vị Sahabah này, họ chửi rủa, nhục mạ với những ngôn từ cay nghiệt(33).

Họ tố cáo và gán cho Abu Bakr và Umar – cầu xin Allah hài lòng cho hai người họ - những biệt danh riêng, họ khẳng định hai người này là hai kẻ ô uế đáng nguyền rủa, họ cho rằng hai người này là hai kẻ tàn bạo và độc ác, là Fir’aun (Pharaon) của cộng đồng này, hai người này là những kẻ Munafiq (giả tạo đức tin), là kẻ thù của Nabi e và là nguồn gây hại cho tôn giáo Islam.

Và họ khẳng định rằng Abu Bakr t là cha của mọi điều xấu xa và tội lỗi, họ bảo rằng ông không đáng được gọi Siddiq bởi vì ông chỉ thực sự tin tưởng sau khi ông đã nhìn thấy từ Nabi e trong hang núi những phép màu khiến ông phải kinh ngạc và bối rối, lúc đó, ông mới nói bằng cả tấm lòng: Này Muhammad, bây giờ tôi đã tin tưởng anh thực sự là vị phù thủy vĩ đại(34).

Và một trong những sự căm ghét và khinh miệt đối với Umar t là họ thường tổ chức lễ ăn mừng cho ngày ông bị ám sát, họ gọi đây là “Ngày chết của Dalam, kẻ bị Allah nguyền rủa”, ngày này được tổ chức hàng năm vào ngày mồng chín của tháng ba theo niên lịch Islam.

Và sự Jihad đối với giáo phái Nusayris là chửi rủa, nhục mạ và xúc phạm cay nghiệt đến Abu Bakr, Umar, Uthman và những vị Sahabah khác(35).

Tác giả cuốn sách Al-Bakurah Assulayma-niyah nói rằng ông đã nghe lại từ Muhammad bin Nusayr nói: Ai muốn được cứu rỗi khỏi cái nóng của Hỏa Ngục thì hãy nói: Lạy Allah, xin Ngài hãy nguyền rủa nhóm người bất công và tàn ác, họ là những kẻ đã hủy hoại Islam chứ không làm một điều cải thiện nào, họ là những người đáng bị đày xuống Hỏa Ngục, người đầu tiên trong bọn họ là Abu Bakr đáng bị nguyền rủa, kế đến là Umar bin Al-Khattbab đầy tội lỗi, Uthman bin Affan là tên Shaytan bị nguyền rủa, Talah, Sa’ad, Saeed, Khalid bin Al-Walid người bạn của những cây trụ sắt, Mu’a-wiyah và con trai của y Yazid, Al-Hajjaj bin Yusuf Aththaqafi Annakid, Abdul Malik bin Marwan Al-Balid, Harun Arrashid, họ là những kẻ mãi mãi bị nguyền rủa, phải bị trừng phạt vào ngày đã được hứa, ngày mà sẽ có tiếng bảo Hỏa Ngục đã đầy chưa và nó trả lời còn thêm nữa không, sau đó hỡi Ali bin Abu Talib, quả thật ngài sẽ làm những gì ngài muốn và phán quyết những gì ngài muốn(36).

Đây là sự nhìn nhận của giáo phái Nusayris đối với những vị đã lan truyền và nhân rộng Islam đến mọi miền trên thế giới, những vị được Allah ca ngợi trong Kinh Sách thiêng liêng của Ngài về sự ngoan đạo và tấm lòng tinh khiết của họ, Ngài phán:

﴿ مُّحَمَّدٞ رَّسُولُ ٱللَّهِۚ وَٱلَّذِينَ مَعَهُۥٓ أَشِدَّآءُ عَلَى ٱلۡكُفَّارِ رُحَمَآءُ بَيۡنَهُمۡۖ تَرَىٰهُمۡ رُكَّعٗا سُجَّدٗا يَبۡتَغُونَ فَضۡلٗا مِّنَ ٱللَّهِ وَرِضۡوَٰنٗاۖ ﴾ [سورة الفتح: 29]

{Muhammad là sứ giả của Allah. Và những ai đi theo y thì rất nghiêm khắc với những kẻ vô đức tin nhưng rất thương xót lẫn nhau. Ngươi (Muhammad) sẽ thấy họ cúi đầu và quỳ lạy vì họ muốn tìm kiếm hồng phúc và sự hài lòng nơi Allah} (Chương 48 – Al-Fath, câu 29).

Và Thiên sứ của Allah e đã nói về họ:

« خَيْرُ النَّاسِ قَرْنِى ، ثُمَّ الَّذِينَ يَلُونَهُمْ » رواه البخاري ومسلم.

Những người tốt đẹp nhất là những người trong thế kỷ của Ta, kế đến là những người tiếp nối sau họ” (Albukhari: 3651, Muslim: 1533).

Quả thật, giáo phái Nusayris hoàn toàn sai lệch và trở nên tà đạo, bởi giáo lý của họ là xuyên tạc giáo lý Islam, họ không thực hiện và thi hành theo giáo luật của Islam, họ chỉ biết chửi rủa, xúc phạm các vị Sahabah, giáo lý của họ chỉ là thế.



  • Tôn vinh Ibnu Muljam: Ngược lại với sự thù ghét các vị Sahabah thì giáo phái Nusayris lại tôn vinh và yêu mến Abdurrahman bin Muljam, kẻ đã giết Ali bin Abu Talib. Giáo phái Nusayris xem hắn là một vị ân phúc và tốt nhất trong nhân loại, bởi vì họ cho rằng y đã giải thoát thần linh khỏi loài người, giải thoát thần linh khỏi cơ thể đầy bóng tối và ô uế(37).

Từ điểm này cho thấy, quả thật những người Nusayris phán xét và nhận định là điều tội lỗi đối với ai nguyền rủa hay nhắc đến Ibnu Muljam với điều xấu, thật là một nghịch lý lạ lùng và một sự mâu thuẫn đáng kinh ngạc! Thức chất, người Nusayris này, họ yêu, ghét, khen, chê, chiến đấu và hòa bình chỉ dựa theo ý muốn bất chợt, theo dục vọng của bản thân, tư tưởng bất thường chứ không có một chút trí tuệ, hoặc logic hay tín ngưỡng tôn giáo nào cả(38).

  • Tôn vinh rượu: Rượu đối với giáo phái Nusayris có một vị trí và vai trò rất đặc biệt, nó là sự thiêng liêng và tinh khiết trong mắt của họ vì nó giúp những kẻ cầm đầu trong việc nhập những giáo lý huyền bí vào đầu những người thiếu hiểu biết. Bởi thế, họ gọi nó là Abdul-Nur (bề tôi của ánh hào quang) có nghĩa là họ cho rằng rượu được tạo ra từ cây Annur (cây hào quang), đó chính là nho(39).

Và rượu đã trở thành một nghi lễ quan trọng và thiêng liêng trong cuộc sống của mỗi giáo đồ Nusayris, và nó trở thành một trụ cột quan trọng trong các trụ cột linh thiêng của họ đối với các lễ hội và tiệc tùng ăn mừng của họ(40).

Do đó, rượu giữ một vai trò quan trọng đối với giáo phái Nusayris, không những thế, họ còn cho rằng Allah chỉ định rượu là Halal đối với họ vì họ là những vị wali của Ngài, họ là những người có đức tin nơi Ngài và ý thực được Ngài qua một cá thể con người chính là Ali; và họ khẳng định rằng Ngài nghiêm cấm rượu đối với những kẻ phủ nhận Allah tức những người không có đức tin nơi Ali(41).

Và việc họ tôn vinh rượu chỉ vì mục đích của giáo lý sai lệch và tà đạo muốn vô hiệu hóa giáo luật Islam và cho phép phạm vào những điều Allah nghiêm cấm. Bởi thế, chúng ta thấy một số lễ nguyện của họ được gọi là Al-Qaddas (sự linh thiêng) là muốn ám chỉ sự linh thiêng của rượu vì sự linh thiêng theo quan niệm của họ là được những nhà chức sắc, những vị cầm đầu giáo phái uống nó(42).


  • Khinh thường và miệt thị phụ nữ: Giáo phái Nusayris miệt thị và coi khinh phụ nữ, trong mắt của họ, phụ nữ là một trong các loại biến chất làm ảnh hướng tới người không có đức tin, phụ nữ giống như loài vật bởi vì họ chỉ là sự tồn tại của cơ thể biết nói và khi họ chết thì chỉ là những xác chết chứ không có linh hồn(43).

Dựa theo lý này thì quả thật giáo phái Nusayris không dạy phụ nữ của họ các lễ nguyện Salah, họ nghiêm cấm phụ nữ thực hành các nghi lễ tôn giáo(44).

Phụ nữ Nusayris không được quyền hưởng tài sản thừa kế từ cha của cô ta nếu như cô ta có anh (em) trai, tuy nhiên, thỉnh thoảng cô ta được cho một phần nhỏ từ tài sản thừa kế nhưng chỉ mang tính chất hỗ trợ.

Và khi kết hôn, người phụ nữ là vật trao đổi có nghĩa là cha cô ta gả cô ta cho một người đàn ông đã đáp ứng chị (em) gái hay con gái cho ông (người cha của người phụ nữ được nói) hay con trai của ông. Và trường hợp này thì người phụ nữ chẳng bao giờ được hưởng tiền cưới bởi vì cô ta là món hàng giao dịch thương mại(45).


  • Cho phép quan hệ tình dục Haram: Giáo phái Nusayris không những không cấm quan hệ tình dục Haram mà họ cho rằng phụ nữ là thú vui xác thịt. Al-Qalshandi nói về họ: Họ là một nhóm người đáng bị nguyền rủa, họ là nhóm người hèn hạ, mang giáo lý của Majus, họ không cấm quan hệ tình dục với các con gái, chị (em) gái và mẹ(46).

Và khi mà phụ nữ luôn bị miệt thị và xem thường đối với họ thì họ cho phép làm chuyện Zina với họ, bởi theo quan niệm của họ người phụ nữ sẽ không hoàn thiện đức tin trừ phi cô ta phải cho phép anh (em) trại có đức tin của cô ta hưởng thụ xác thịt của cô ta, và họ qui định không cho phép người ngoài cũng như người không nằm trong giáo phái của họ.

Và điều này giải thích cho chúng ta một cách rất rõ ràng rằng hiện tượng phụ nữ là một phần của sự hiếu khách khi nhập vào những giáo lý huyền bí, tương tự, những kiểu khiêu dâm tuyệt đối xuất hiện trong các lễ hội như lễ hội Annuruz, Giáng sinh, và những lễ hội khác, đây là những thời điểm để các ly rượu xoay vòng và nam nữ pha trộn với nhau(47).

Giáo phái Nusayris gọi việc tiếp đãi phụ nữ cho khách nếu như khách là những người trong giáo phái là nghĩa vụ bắt buộc, là điều thỏa đáng.

Tác giả cuốn sách “Albakurah Assulayma-niyah”, ông Sulayman Al-Azdani nói về một buổi trò chuyện với một vị Imam Nusayris, người giáo đồ đó nói với ông: nghĩa vụ bắt buộc, điều thỏa đáng, ông được phép hưởng thụ nó.

Ông Sulayman nói tiếp: Sau đó vài ngày, tôi du lịch đến thành phố Antaqiyah, tại một làng có tên là Wadi Al-Jurb, tôi được một vị trưởng lão tiếp đón riêng biệt, ông tiếp đãi tôi tại nhà riêng của ông như một vị khách quí, và khi trời tối, họ đã chuẩn bị cho tôi một phòng ngủ riêng. Khoảng 2 giờ khuya thì có tiếng gõ cửa, tôi mở cửa thì một người phụ nữ bước vào, cô ta đóng cửa lại, nằm cạnh tôi và tôi thật sự bối rối không biết cư xử thế nào với cô ta, một lát sau đó, cô ta mới mở lời nói chuyện với tôi, cô ta bảo: Hay là ông không đón nhận phần nghĩa vụ bắt buộc này?

Lúc bấy giờ tôi mới hiểu ra lời nói của Imam đó, tôi mới biết rằng nghĩa vụ bắt buộc và điều thỏa đáng chính là việc họ lấy phụ nữ của họ ra tiếp đãi những người đồng giáo phái.

Và trong ngày tiếp theo, tôi từng nghĩ với lòng rằng tôi sẽ đính hôn với con gái của vị Imam của họ, và mỗi khi bất cứ một vị Sheikh nào trong bọn họ đến thăm tôi thì bắt buộc tôi phải tiếp đãi họ theo cách “nghĩa vụ bắt buộc và điều thỏa đáng” đó sao, đây quả là điều rất khó khăn, tôi không bao giờ chấp nhận(48).

Và cũng là điều tự nhiên rằng những giáo lý này đưa chúng ta trở về với những lời nói của các nhà sử học về việc hợp pháp hóa sự loạn luân mà Muhammad bin Nusayr đã kêu gọi trong buổi đầu của sự truyền bá giáo phái của ông, tương tự, ông ta cũng kêu gọi hợp pháp hóa quan hệ tình dục nam giới với nam giới và ông cho rằng đây là hình thức của sự hạ mình phủ phục trước Thượng Đế(49).

Việc hợp thức hóa hành vi loạn luân cũng như hợp thực hóa mọi hành vi tình dục không giới hạn đối với giáo phái huyền bí nói chung được xem như hành vi nghiện thuốc. Học trò Al-Hasan Ibnu Assabah, người đã gây nghiện cho các giáo đồ của y và đưa họ vào thiêng đường đầy ắp phụ nữ để y áp đặt cho họ bất cứ điều gì y muốn.

Tương tự, một nhóm phái Qaramitah, họ thường tổ chức gặp mặt nhau trong một nơi tối tăm giữa đàn ông và phụ nữ, để thực hiện hành vi dâm loạn, người đàn ông sẽ quan hệ tình dục với bất kỳ người phụ nữ nào y tìm thấy trong bóng tôi, có thể là chị (em) gái của y, có thể là mẹ của y hoặc bất cứ người phụ nữ nào khác(50).



  • Trá hình: Họ che giấu giáo lý của họ với những ai không nằm trong giáo phái của họ, họ chỉ thể hiện trước thiên hạ những điều không phải những điều bí mật của họ.

Sulayman Al-Azdani, tác giả cuốn sách Albakurah nói: Quả thật, họ luôn giả vờ trước mọi nhóm phái khác, và khi họ gặp những người Muslim thì họ thề và nói: chúng tôi cũng giống như các người, chúng tôi nhịn chay và dâng lễ nguyện Salah. Khi họ vào Masjid cùng với người Muslim thì họ chẳng đọc bất cứ thứ gì của lễ nguyện Salah mà họ chỉ làm những động tác giống như người Muslim, còn miệng của họ thì nguyền rủa và xúc phạm Abu Bakr, Umar, Uthman và những vị Sahabah khác. Họ ví sự giả vờ của họ đối với các nhóm phái khác giống như một hình ảnh theo lời họ: quả thật chúng tôi là cơ thể còn những nhóm phái khác là y phục; bất cứ loại y phục nào một người mặc vào đều không có hại đến y, và người nào không giả vờ tức không mặc quần áo là kẻ điên bởi vì người tỉnh táo không đi trần truồng ngoài chợ.

Nhưng tôi sẽ cho biết kí hiệu mà họ nhận biết người không phải giáo đồ của họ là khi nào một người nói: Quả thật, tôi không thờ phượng Ali bin Abu Talib. Khi một người nói như vậy thì người đó chính là người đã phủ nhận giáo lý và tín ngưỡng của giáo phái, một giáo đồ của họ sẽ không thể nói lời này trừ phi y từ bỏ tôn giáo của y hoặc khi nào y để hở lễ nguyện Salah của y thì y đã rời bỏ giáo phái của y. Đây là điều mà vị thủ lĩnh của họ Al-khasibi nói: Ai tiết lộ bí mật của chúng ta thì y bị cấm thiêng đàng của chúng ta(51).

Tác giả của Albakurah nói về cuộc tranh luận của ông với họ: Tôi đã cố gắng tranh luận với họ, tôi nói với họ: quả thật, giáo phái này đi ngược lại với Qur’an, vì Kinh Qur’an đã nói:

﴿ إِنَّ ٱلَّذِينَ يَكۡتُمُونَ مَآ أَنزَلۡنَا مِنَ ٱلۡبَيِّنَٰتِ وَٱلۡهُدَىٰ مِنۢ بَعۡدِ مَا بَيَّنَّٰهُ لِلنَّاسِ فِي ٱلۡكِتَٰبِ أُوْلَٰٓئِكَ يَلۡعَنُهُمُ ٱللَّهُ وَيَلۡعَنُهُمُ ٱللَّٰعِنُونَ ١٥٩ ﴾ [سورة البقرة: 159]

{Quả thật, những ai giấu giếm những gì mà TA ban xuống từ những bằng chứng rõ rệt cũng như chỉ đạo được trình bày minh bạch cho nhân loại trong Kinh sách thì họ là những người sẽ bị Allah và người đời nguyền rủa.} (Chương 2 – Albaqarah, câu 159).

Vậy nếu giáo phái của các người được hướng dẫn đúng đắn sao các người lại che giấu nó và dám gánh chịu sự nguyền rủa này, hơn nữa, các người cũng nên biết rằng bất cứ vị thượng đế nào ra lệnh phải che giấu việc thờ phượng ngài trước mọi người thì chỉ có hai mục đích chủ yếu: hoặc là vị thượng đế đó sợ vị thượng đế khác, sợ bị trả đủa, hoặc là vị thượng đế đó là kẻ lừa đảo. Những điều này không thể nào xảy ra với Đấng Tạo Hóa đã tạo ra nhân loại, làm sao Ngài lại phải sợ tạo vật của Ngài hoặc làm sao Ngài có thể là kẻ lường gạt, chẳng lẽ Ngài là Thượng Đế tuyệt đối công bằng lại qui định những giáo luật sai trái thế này ư? Và nếu dựa theo lý này, thì Ngài không được trừng phạt những người không có đức tin nơi Ngài bởi vì nếu Ngài trừng phạt họ thì Ngài là Thượng Đế bất công(52).


  • Giải thích một cách huyền bí: Giải thích một cách huyền bí hoặc cho rằng các văn bản của giáo luật là sự thể hiện diện mạo bên ngoài, còn điều huyền bí bên trong là phải dựa theo giáo lý của Nusayris. Giáo phái Nusayris khẳng định rằng chỉ có họ mới là những học giả thực sự đủ uyên thâm về những điều huyền bí sâu thẳm. Theo giáo lý của Nusayris, việc nhận thức được hai cung bậc: công khai rõ ràng bên ngoài và huyền bí bên trong là cốt lõi của sự thờ phượng, nó giúp họ thực hiện các nghĩa vụ và sự thờ phượng bởi vì trong nhìn nhận của họ nó là sự xiềng xích và chế ngự những người thiếu hiểu biết và lơ đễnh(53).

Những người Nusayris cho rằng người nào nhận thức được những điều huyền bí thì những việc làm thể hiện hành vi bên ngoài không cần phải thực hiện nữa, y sẽ ra khỏi phạm vi tôi tớ và bị chế ngự để đến với sự tự do hoàn toàn(54).

Theo lý này, những người Nusayris đã giải thích tất cả mọi sự thờ phượng bằng những lý lẽ xa vời với trí tuệ, xa vời với logic ngôn từ và phương pháp giảng dạy tôn giáo.

Sau đây là một số lời giải thích của họ:


  • Lời tuyên thệ Shahadah: là trụ cột đầu tiên của các trụ cột Islam, nhưng là cái gì đối với giáo phái Nusayris?

Họ nói rằng lời tuyên thệ này ám chỉ một công thức (ع – م - س) tượng trưng cho (Ali bin Abu Talib – Muhammad – Salman Al-farisy) theo thứ tự.

  • Lễ nguyện Salah: là trụ cột thứ hai của các trụ cột Islam, nhưng là gì đối với giáo phái Nusayris?

Họ cho rằng lễ nguyện Salah là sự nhận thức và giác ngộ của giáo đồ Nusayris bởi những điều huyền bí trong tôn giáo của họ, và điều này chỉ dành riêng cho năm vị: Ali, Muhammad, Alhsan, Al-Hosain và Fatimah (họ gọi Fatimah với biệt danh là Fatir). Năm vị này trong giáo phái Nusayris được xem là năm vị thanh khiết hoặc họ được coi là đại diện Muhammad(55).

  • Nhịn chay: Nhịn chay bắt buộc đối với họ là sự che giấu những bí mật của họ, đó là che giấu bí mật liên quan đến ba mươi người đàn ông tượng trưng cho các ngày Ramadan và ba mươi người phụ nữ cho các đêm Ramadan. Bởi thế, việc biết được tên của sáu mươi người này và đọc lên là sẽ hoàn tất việc nhịn chay(56).

  • Zakah: Riêng Zakah đối với họ là biểu hiện của Salman Al-Farisi, chỉ cần nhắc đến tên Salman Al-Farisi là đã xong phần nghĩa vụ Zakah(57).

  • Hajj: Đối với họ tất cả các nghi thức cũng như các biểu hiệu của Hajj chỉ là những kí hiệu của những cá thể cụ thể nào đó, Hajj đối với họ là chỉ cần nhận biết những cá nhân với những cái tên của họ là coi như xong nghĩa vụ(58).

Sulayman Al-Azdani, tác giả cuốn sách Al-Bakurah Assulayma-niyah, nói về Tafseer chương thứ mười bốn có tên là ngôi nhà Ma’mur rằng chương này đã được những bậc tiền bối của họ liệt vào nghĩa vụ Hajj, ngôi nhà được lệnh phải viếng thăm trong Qur’an cũng như các trụ cột, trần và bức tường của nó là ngụ ý về sự nhận biết những cá nhân đó.

Ngôi nhà là bức màn của vị (م), Safa là mức lượng, hai ngưỡng cửa là Al-Hasan và Al-Hosain, khoảng của cánh cửa là sự nhận biết Ja’far Assadiq, Marwah là sự nhận biết Abu Addar, sự linh thiêng của Al-Haram là nhận biết Salman Al-Farisi, và những điều này luôn được tìm thấy trong hầu hết các sách của họ, và sự nhận biết những người này là phần kết của Hajj đối với họ.

Còn việc những người Muslim du hành đến Makkah, theo họ, đó là điều lệch lạc đáng bị khiển trách.


  • Jihad: Jihad đối với giáo phái Nusayris có hai loại được tác giả của Al-Bakurah Assulayma-niyah cho biết: loại thứ nhất là chửi rủa Abu Bakr, Umar, Uthman và những vị Sahabah khác, cùng với tất cả những ai cho rằng Ali bin Abu Talib hoặc các vị Nabi đã ăn, uống, kết hôn hoặc có con với phụ nữ của họ, bởi lẽ, giáo phái Nusayris tin rằng Ali và các vị Nabi là những vị từ trên trời xuống không có cơ thể, còn những cơ thể mà họ hiện thân chỉ là sự vật, chúng không phải là những cơ thể thực sự của họ.

Loại Jihad thứ hai là việc ẩn giấu giáo phái của họ đối với những nhóm phái khác, họ không được thể hiện giáo phái của mình với những ai khác cho dù phải đối mặt với sự nguy hiểm thậm chí là cái chết(59).

  • Tình trạng Janabah (thể trạng sau khi xuất tinh do quan hệ vợ chồng hay dưới hình thức nào đó): đối với họ là sự kháng cự, chống đối và thiếu hiểu biết về những kiến thức huyền bí(60).

  • Taharah: đối với họ có nghĩa là sự thù địch và căm ghét với những ai chống đối và kháng cự, và là sự hiểu biết kiến thức huyền bí(61).

Tiến sĩ Muhammad Al-Khateeb nói chú thích cho những lời giải thích huyền bí: cứ như thế, chúng ta đã rõ rằng tất cả mọi nghĩa vụ tôn giáo cũng như các hình thức thờ phượng của Islam từ những việc làm và hành vị công khai ra ngoài đều chẳng nghĩa lý gì đối với giáo phái này cả, tất cả mọi sự thờ phượng đều chỉ được thể hiện bằng cách tưởng niệm đến những cá nhân nhất định nào đó là được.

Theo lý này, chúng ta thấy rằng không cần phải có các Masjid bởi vì họ thực hiện lễ nguyện Salah tại những nơi riêng biệt và bí ẩn. Đối với họ, lễ nguyện Salah không phải là thực hiện theo cách thức của những người Muslim mà là sự tưởng nhớ đến các kí hiệu, các biểu tượng của những cá nhân cụ thể nào đó mà giáo phái Nusayris chỉ ra trong các thời điểm thờ phượng(62).

Và ông cũng nói thêm rằng: cũng theo lý này nên họ không cần phải làm Taharah khi thực hiện lễ nguyện Salah của họ, giao hợp, xuất tinh đều không làm hư Taharah mà điều làm hư nó chính là sự chống đối giáo phái và thiếu hiểu biết về kiến thức huyền bí, bởi thế, Taharah đối với họ thực ra là sự thù đích và căm ghét những ai chống đối và kháng cự họ và không hiểu biết kiến thức huyền bí(63).


  • Ngày Phán Xét (Ngày Tận Thế, Ngày Phục Sinh): đối với họ thật ra chỉ là ngày xuất hiện Muhammad bin Al-Hasan Al-Askari, người sẽ tiêu diệt hết mọi kẻ thù của họ(64).

    • Những mật hiệu để nhận biết nhau giữa giáo đồ Nusayris

Tác giả cuốn sách Al-Bakurah Assulayma-niyah nói: những mật hiệu mà họ nhận biết nhau là nếu có một người lạ đến gặp những người Nusayris, hỏi họ, nói: Tôi có một người thân, các người có biết người đó không? Họ trả lời: Người đó tên gì? Y nói: Al-Hosain. Họ nói: Ibnu Hamdan, và y nói: Al-Khasibi.

Mật hiệu thứ hai để họ nhận biết nhau: họ nói với người lạ: Tấm vải muslin của bác anh là bao nhiêu lớp? Nếu người đó trả lời: Mười sáu, thì họ sẽ chấp nhận y.

Mật hiệu thứ ba: Nếu bác của anh khát nước thì ông ta uống từ đâu? Câu trả lời: từ ngọn suối Al-Alawiyah.

Mật hiệu thứ tư: Nếu bác anh bị lạc thì điều gì sẽ hướng dẫn ông ta? Câu trả lời: Râu của Mu’awiyah.

Mật hiệu thứ năm: Nếu bác anh bị lạc mất thì anh sẽ gặp ông ta ở đâu? Câu trả lời: Tại Nasabah.

Mật hiệu thứ sáu: Bốn, hai cái bốn, ba và hai và số lượng của họ hai lần trong tôn giáo của anh ở đâu? Câu trả lời: Tại Al-Musafarah.

Câu hỏi: Hãy phân loại họ cho tôi biết. Câu trả lời: Trong số họ có mười bảy vị Iraq, mười bảy vị Shami và mười bảy vị ẩn. Câu hỏi: Tìm thấy họ ở đâu? Câu trả lời: Tại cửa thành phố Harran. Câu hỏi: Họ làm gì? Câu trả lời: Họ nhận lấy điều công lý và cho lại điều công lý(65).


    • Sự thề thốt đối với giáo phái Nusayris

Tác giả cuốn sách Al-Bakurah Assulayma-niyah nói: Sự thề thốt đối với giáo phái Nusayris là bạn đặt tay của bạn trong tay của y (người Nusayris) và nói: Tôi thề với anh bởi sự uy tín của anh bằng sự giao ước của Ali, vị thủ lĩnh của những người có đức tin và bằng sự giao ước của (ع م س) thì người đó sẽ không thể nói dối sau đó.

Và cũng có thể bạn lấy ngón tay của bạn chạm nước bọt của bạn và đặt nó lên cổ của y (người Nusayris) và bạn nói: Tôi xin vô can với tội lỗi của tôi và tôi đặt nó lên cổ của anh và tôi thề với anh, hoặc cũng có thể bạn nói với y rằng tôi thề với anh bởi nền tảng tôn giáo của anh bằng điều bí ẩn của giao ước (ع م س) xin anh hãy cho tôi biết sự thật của điều này ... thì y sẽ không dám nói dối. Đây là sự thề thốt cố định đối với nhóm phái Asshama-liyah, người Nusayris nghĩ rằng người thề thốt theo lối này sẽ chuyển hết tội lỗi cho người được thề thốt(66).




    • Các giáo điều của giáo phái Nusayris(67)

Tiến sĩ Abdurrahman Badawi tóm lược các giáo điều của giáo phái Nusayris, ông đã biên soạn nó thành một quyển sách nhỏ với nhan đề (Sách giáo điều của giáo phái Nusayris) được lưu giữ tại thư viện nội địa tại Paris, sách được trình bày theo hình thức hỏi đáp, gồm 101 câu hỏi.

Quả thật, tiến sĩ Sabir Ta’i-mi đã lược lại một số câu hỏi đáp theo những gì được tiến sĩ Abdurrahman Badawi biên soạn, và phần lược này sẽ được trình bày dưới đây:



  1. Ai là đấng đã tạo ra chúng ta?

  • Trả lời: Ali bin Abu Talib, thủ lĩnh của những người có đức tin.

  1. Chúng ta biết Ali là Thượng Đế từ đâu?

  • Trả lời: Từ những gì ngài đã nói về bản thân ngài trong bài thuyết giảng lúc ngài đứng trên bục giảng, ngài nói: Ta là bí ẩn của các bí ẩn, Ta là cây của các ánh sáng, Ta là bằng chứng của các tầng trời, Ta là vị truyền bá, Ta là vị làm chứng cho giao ước, Ta là vị kiềm hãm mọi tiếng động, Ta là vị khởi động các giông tố, Ta là vị điều hành những đám mây mưa, Ta là lý lẽ của mọi lý lẽ, Ta là bản chất cổ xưa, Ta là vị đầu tiên và cuối cùng, Ta là sự huyền bí và công khai minh bạch, Ta là ánh sáng của các vị Imam ngoan đạo.

  1. Ai là người đã kêu gọi chúng ta đến với sự nhận thức Thượng Đế của chúng ta?

  • Trả lời: Muhammad giống như Người đã nói trong bài thuyết giảng cuối cùng với lời: Quả thật, y – tức Ali – là Thượng Đế của Ta và của các người.

  1. Nếu y – tức Ali – chính là Thượng Đế sao ngài là có tính đồng nhất với những cơ thể đồng nhất? Có nghĩa là sao ngài lài hiện thân của một cơ thể người?

  • Trả lời: Ngài không phải là sự đồng nhất mà ngài ẩn mình trong Muhammad dưới hình thức chuyển đổi và lấy tên gọi là Ali.

  1. Thượng Đế của chúng ta chuyển đổi bao nhiêu lần để hiện thân trong hình hài con người?

  • Trả lời: Quả thật, ngài ẩn mình bảy lần:

  • Trong cơ thể của Adam với tên gọi là Habil.

  • Trong cơ thể của Nuh với tên gọi Shaib.

  • Trong cơ thể của Ya’qub với tên gọi Yusuf.

  • Trong cơ thể của Musa với tên gợi Yu-sha’.

  • Trong cơ thể Sulayman với tên gọi A-sif.

  • Trong cơ thể Ysa với tên gọi Ba-tirah.

  • Trong cơ thể của Muhammad với tên gọi Ali.

  1. Ngài ẩn mình như thế này rồi sau đó lại xuất hiện là như thế nào?

  1. Trả lời: Đây là điều bí ẩn trong việc chuyển đổi của Ngài, điều mà chỉ có Allah mới biết rõ như chính Ngài đã phán.

  1. Ngài có xuất hiện công khai một lần nữa không?

  1. Trả lời: Có, ngài xuất hiện không cần sự biến đổi và hiện thân vào các hình thể khác, ngài xuất hiện bằng sự tối cao và oai nghiêm của Ngài.

  1. Sự xuất hiện của Thượng Đế là gì?

  • Trả lời: Đấng Tạo Hóa xuất hiện qua cách hiện thân vào con người, vào một hình hài đẹp nhất.

  1. Hãy nói rõ hơn về điều này?

  • Trả lời: Khi (Nội dung) nhập vào (Cánh cửa) thì ngài ẩn mình với (Tên gọi), và ngài tự thu nhận ngài giống như vị bảo hộ của chúng ta Ja’far Assadiq đã nói.

  1. Nhưng (Nội dung), (Tên gọi) và (Cánh cửa) là gì?

  • Trả lời: Đây là ba ngôi không thể tách rời nhau như câu nói của chúng ta: (بسم الله الرحمن الرحيم): Allah là (Nội dung), Arrahman là (Tên gọi) và Arrahim là (Cánh cửa), như vậy đó ...

  1. Qur’an là gì?

  • Trả lời: Là sự báo tin về sự xuất hiện của vị bảo hộ của chúng ta trong hình hài của con người.

  1. Ai đã dạy Muhammad Qur’an?

  • Trả lời: Vị bảo hộ của chúng ta, đó là (Nội dung) trên chiếc lưỡi của Jibril.

  1. Các tín đồ được quyền tiết lộ với một người khác về điều bí ẩn trong các điều huyền bí không?

  • Trả lời: Không được phép tiết lộ với một ai khác ngoại trừ đó là anh em đồng đạo của y, nếu không sẽ bị Allah nỗi giận.

  1. Sự linh thiêng đầu tiên là gì?

  1. Trả lời: Là điều được thiết lập trước sự kêu gọi Annuruz.

  1. Sự kêu gọi Annuruz là gì?

  • Trả lời: Sự linh thiêng của rượu trong chiếc cốc.

  1. Trong số những vị Sheikh của chúng ta, ai là vị mang sự truyền bá đến khắp mọi xứ sở?

  • Trả lời: Abu Abullah Al-Hosain bin Hamdan.

  1. Tại sao chúng ta được gọi với cái tên Khasibiyah?

  • Trả lời: Bởi vì chúng ta đi theo các giáo điều của vị Sheikh của chúng ta: Abu Abdullah Al-Hosain bin Hamdan Al-Khasibi.

    • Các lễ hội của giáo phái Nusayris

Giáo phái Nusayris có nhiều lễ hội, tiến sĩ Muhammad Al-Khateeb nói: Về các ngày lễ hội của họ có thể phân thành: lễ hội Islam, lễ hội Shi’ah dòng mười hai vị Imam, lễ hội Thiên Chúa giáo, và lễ hội Ba Tư.

Điều này cho thấy giáo phái Nusayris được hình thành từ các nguồn không đồng nhất, và các cơ cấu đức tin khác nhau được qui tụ từ những tín ngưỡng và truyền thống khác nhau, khi mà chúng ta thấy nhóm người này ăn mừng ngày lễ Eid Fitri và Eid Al-Adha và sau đó chúng ta lại thấy họ đi rất xa để đến với những ngày lễ giáng sinh và Barbara của Thiên Chúa(68).

Những ngày lễ trọng đại của họ là những ngày dưới đây(69):


  1. Lễ Al-Ghadir: Họ tổ chức vào ngày 18 tháng Zdul-Hijjah, đây là ngày lễ của phái Shi’ah nói chung. Nguyên nhân họ lấy ngày này làm ngày đại lễ là những gì được đề cập đến việc kết tình huynh đệ của Nabi vào ngày Ghadir (Khumma), Ghadir cách Juhfah chừng ba dặm, xung quanh có nhiều cây cối, nó là một bụi cây mà thường được gọi là Khumma. Trong quá trình trở về từ chuyến hành hương Hajj chia tay, Người đã dừng chân tại Ghadir và kết huynh đệ cho các vị Sahabah nhưng Người không kết huynh đệ cho Ali với một ai trong số họ, cho nên Nabi thấy điều đó là thiếu sót với Ali, nên Người đã ôm Ali và nói: Ngươi có hài lòng rằng đối với ta ngươi sẽ giống như Harun đối với Musa ngoại trừ sau ta sẽ không có vị Nabi nào nữa không?.

Rồi Người quay sang các vị Sahabah của Người và nói: Ai là người mà Ta là vị yêu thương của y thì Ali cũng là vị yêu thương của y, lạy Allah, xin Ngài hãy yêu thương ai yêu thương y (Ali) và căm ghét ai căm ghét y(70).

Và đó là nhằm vào ngày 18 tháng Zhul-Hijjah năm thứ 10 hijri. Quả thật, những người xác thực từ các học giả Hadith đều xác định rằng lời “lạy Allah, xin Ngài hãy yêu thương ai yêu thương y (Ali) và căm ghét ai căm ghét y” là bịa đặt, và hơn nữa lời cầu nguyện của Nabi luôn được chấp nhận và đáp lại trong khi lời Du-a này không được đáp lại, và quả thật người giết chết Ali là người thuộc những người được giao ước dưới gốc cây, và điều này lại là bắng chứng khẳng định rằng lời Du-a đó không phải là lời Du-a của Nabi(71).

Và tất cả các Hadith kết tình huynh đệ của Ali đều là bịa đặt, và đích thực Nabi e không có kết nghĩa huynh đệ cho bất cứ một ai mà Người chỉ có kết nghĩa huynh đệ giữa những người Muhajir (dân Makkah di cứ đến Madinah) và những người Ansar (dân Madinah) vào năm thứ nhất hijri, riêng câu nói “Ngươi có hài lòng rằng đối với ta ngươi sẽ giống như Harun đối với Musa ngoại trừ sau ta sẽ không có vị Nabi nào nữa” thì Người đã nói với Ali trong trận chiến Tabuk và Người không hề lặp lại.

2- Lễ Firash (lễ tưởng niệm chiếc giường): Họ tổ chức ngày lễ này để tưởng nhớ đêm mà Ali nằm trên chiếc giường của Nabi khi mà Quraish muốn ám sát Nabi.

3- Lễ A’shura: Đó là ngày thứ 10 của tháng Muharram, việc làm của họ cũng giống như việc làm của những người Shi’ah còn lại, đó là ngày để họ tưởng nhớ đến cái chết của Al-Hosain con trai của Ali tại Kurbala. Tuy nhiên, giáo phái Nusayris không cho rằng Al-Hosain đã chết mà Al-Hosain đang ẩn mình giống như Ysa con trai Maryam u.

4- Lễ Annuruz: tức ngày mới của Ba Tư, họ ăn mừng lễ này trong suốt mùa xuân, và đây là ngày lễ có gốc từ Ba Tư, có lời cho rằng đó là ngày mà ánh sáng được tạo ra, và một số người lại nói rằng đó là thời điểm sơ khai của vũ trụ. Giáo phái Nusayris đã ăn mừng ngày lễ này.

5- Lễ Maharjan: Đây là lễ ăn mừng vào đầu mùa thu, cũng là một ngày lễ của người Ba Tư.

6- Lễ Giáng sinh: Đó là đêm hai mươi bốn tháng mười hai theo niên lịch La Mã.

7- Các ngày lễ phổ biến: Đó là những ngày lễ có nguồn gốc từ Thiên Chúa Giáo như lễ Phục sinh, lễ Hiển Linh, lễ Chúa Nhật, lễ Giáng Thế.

Và quả thật, một trong những kẻ cầm đầu giáo phái Nusayris, ông Abu Saeed Attibri đã biên soạn một cuốn sách xung quanh chủ đề này với nhan đề “Tổng hợp các lễ hội”. Và quả thật, tiến sĩ Abdurrahman Badawi đã nói trong cuốn sách của ông về những nhóm phái Islam với các chương mục:



  • Những thông điệp về tháng Ramadan và những gì đề cập đến sự bằng an của một số vị Wali trong nhóm phái của họ.

  • Du-a tháng Ramadan.

  • Nói về ngày lễ Fitri.

  • Thuyết giảng lễ Fitri.

  • Du-a lễ Fitri.

  • Nói về lễ Al-Adha.

  • Du-a lễ Al-Adha.

  • Thuyết giảng lễ Al-Adha.

  • Những thông điệp về lễ Al-Ghadir.

  • Nói về lễ Firash.

  • Lễ Mubahalah.

  • Nói về lễ A’shura.

  • Tìm hiểu về ngày Karbala và những điều được những người của Tawhid truyền đạt lại về ngày đó, và đọc những bài thơ của Abu Abdullah Al-Khasibi.

  • Cái chết của Dalam, kẻ bị Allah nguyền rủa.

  • Du-a cái chết của Dalam.

  • Du-a đêm Giáng sinh.

  • Thông tin về Almaharjan và Annuruz.

Ngoài ra, còn nhiều ngày lễ khác nữa(72). Và những ngày lễ của Nusayris, họ thường chiêu đãi rượu vang và tập hợp tất cả phụ nữ và trẻ em của họ ra ngoài thị trấn tại các vườn cây, các khu hoang vắng để sau đó các lễ hội này lần lượt biến thành các lễ hội đồi trụy và dâm loạn(73).
1   2   3




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương