GIẢi nhân quyền việt nam 2008 giải truyền thông liên mạng 2011 trong số NÀY



trang3/3
Chuyển đổi dữ liệu13.10.2017
Kích1 Mb.
#33511
1   2   3

1. VÌ CÔNG LÝ


Huy Đức

Đọc những lời nói dối trơ trẽn của điều tra viên Cao Văn Hùng mà thêm tởm lợm. Nhưng oan sai là câu chuyện không chỉ của một con người.

Các cơ quan tố tụng đã không có công lao gì trong việc minh oan cho cho ông Huỳnh Văn Nén hay, trước đó, ông Nguyễn Thanh Chấn. Nếu thủ phạm không đầu thú trong vụ ông Nguyễn Thanh Chấn ở Bắc Giang hay người bạn tù giang hồ không có chút nghĩa hiệp, trong vụ Huỳnh Văn Nén, thì ông Nén, ông Chấn đã phải bị bắn hoặc rũ tù.

Làm sao bắt một người vô tội chứng minh là họ bị bức cung, nhục hình khi họ đã bị còng tay trong bốn bức tường của nhà tù. Nhưng một người thơ ngây nhất cũng phải biết tự hỏi làm sao một người vô tội lại có thể khai ra các tình tiết giết người mà họ không hề thực hiện.

Các cơ quan tố tụng nếu cứ nhân danh chống tội phạm để vi phạm tố tụng (bức cung, nhục hình…) thì oan sai sẽ không bao giờ dừng lại.

Nếu các cơ quan tố tụng (kể cả giữa các cấp sơ thẩm, phúc thẩm) không độc lập để giám sát lẫn nhau thì chẳng những không đủ khả năng tự phát hiện oan sai và chịu thừa nhận oan sai mà còn phải bao che lẫn nhau nếu không muốn ôm nhau cùng chết.

Nếu một nền tư pháp mà không coi tìm kiếm công lý là mục tiêu tối thượng thì nhiệm vụ chống tội phạm cũng sẽ thất bại.

Phá án mà chỉ vì thành tích, chỉ để được thăng chức, lên lương, vì “uy tín của ngành công an” (như lời của Cao Văn Hùng) thì càng nhanh chóng làm mất uy tín của ngành và chỉ làm gia tăng tội phạm.

Cứ đưa một người vô tội vào tù là lại hợp pháp hóa cho những tên tội phạm thực sự để chúng (có thể) tiếp tục gây án ở bên ngoài.

Đã đến lúc các cơ quan tố tụng phải biết chấp nhận thất bại nếu không đủ khả năng tìm ra bằng chứng. Đừng sợ mất uy tín của ngành. Khi chấp nhận thất bại vì không có bằng chứng có nghĩa là các cơ quan tố tụng đã biết không dùng quyền lực của mình để chà đạp lên công lý.



H.Đ.

https://www.facebook.com/Osinhuyduc

2. GIỎI NHẤT VỀ TẠO OAN KHIÊN


Nguyễn Văn Tuấn

Độ 2 năm trước, một vị chức sắc trong Quốc hội làm cho cả nước ngạc nhiên khi ông tuyên bố rằng cơ quan điều tra của Việt Nam thuộc hàng giỏi nhất thế giới (1). Câu phát ngôn đó làm cho Quốc hội vốn rất buồn tẻ đột nhiên náo nhiệt lên vì cái tính hài hước của nó. Nhưng những vụ án oan thấu trời xanh mà báo chí phanh phui trong thời gian qua làm cho công chúng hiểu hơn về câu nói của vị quan Quốc hội đó: Giỏi nhất thế giới về tạo oan khiên.

Cho đến nay thì những ai theo dõi thời sự chắc đã biết về người tù thế kỉ có cái tên rất hiền lành và Nam Bộ: Huỳnh Văn Nén. Ông Nén mới được “trả tự do” sau 17 năm ngồi tù hàm oan. Ông bị cơ quan điều tra tỉnh Bình Thuận ép cung, mớm cung, và tra tấn bắt ông phải nhận tội giết người hai lần. Thế là toà án tống ông đi tù mười bảy năm ròng rã. Luật sư Lê Công Định viết “Ai từng đi tù ở chế độ này sẽ thấu cảm được nỗi đau thế nào khi chịu bản án oan 17 năm”. Ngày vào tù ông mới 36 tuổi, ngày ra tù ông đã 53. Tính theo thời gian, cái hệ thống này đã một cách tàn nhẫn cướp đi hơn 1/5 cuộc đời của ông.

Nhưng ông Huỳnh Văn Nén không phải là người duy nhất chịu hàm oan; một nạn nhân khác ở ngoài Bắc là Nguyễn Thanh Chấn cũng bị đi tù 10 năm trời vì một bản án sai. Cũng như ông Nén trong Nam, ông Chấn bị công an Bắc Giang tra tấn, dùng nhục hình, và ép cung để ông phải nhận tội giết người. Những hình thức và phương tiện tra tấn mà ông Chấn kể lại giông giống như những hình thức chúng ta đọc trong sách thời Trung cổ.

Cả hai trường hợp, ông Huỳnh Văn Nén và Nguyễn Thanh Chấn, đều bị đi tù vì sự tắc trách, bất tài, và tàn ác của nhân viên điều tra. Cả hai người trực tiếp điều tra và tra tấn hai nạn nhân vừa kể có một hướng đi sự nghiệp khác nhau. Trường hợp ông Chấn thì thủ phạm bức cung và tra tấn là Thượng tá Đào Văn Biên, nổi tiếng là “chuyên gia tra tấn”, được khen thưởng. Một chuyên gia tra tấn khác là Ngô Đình Dung thì được thăng chức. Còn trường hợp ông Nén, thủ phạm tra tấn và bức cung tên là Cao Văn Hùng, người gốc Thanh Hoá, trở thành… Luật sư!

Điều đáng chú ý là trong hai trường hợp trên, các thủ phạm tra tấn và dùng nhục hình và thẩm phán KHÔNG HỀ TỎ RA HỐI HẬN. Khi được hỏi về vụ hàm oan của ông Nguyễn Thanh Chấn, viên thẩm phán, là một cựu quân nhân, chỉ than thở là “tai nạn nghề nghiệp”. Điều bỉ ổi hơn là viên thẩm phán tên Phạm Tuấn Chiêm này còn nói rằng y làm đúng qui trình và nói thẳng rằng “Tôi không ân hận” (3). Không ân hận vì cái án oan để người ta đi tù 10 năm!

Cái câu “không ân hận” đó được lặp lại bởi điều tra viên Cao Văn Hùng trong trường hợp ông Huỳnh Văn Nén. Sau khi ông Nén được trả tự do, và được báo chí hỏi về vụ hàm oan, thì Hùng tuyên bố rằng y “không làm gì trái pháp luật”, “làm đúng qui định”, và không hề tỏ ra ân hận hay áy náy gì cả (4). Hùng còn tỏ ra nguỵ biện một cách nguy hiểm khi nói rằng vụ án là nghiêm trọng và mô tả nạn nhân một cách “graphic” (như chặt đầu, chặt tay) (4) để đánh vào tâm lí ghê tởm và cảm tính của công chúng, và làm giảm nhẹ cái bất tài của y. Đúng như nhà báo Huy Đức nhận xét, Cao Văn Hùng nói láo trơ trẽn và tởm lợm (5). Một kẻ như thế mà được hành nghề Luật sư! Phải nói đây là một kẻ nguy hiểm trong xã hội cần phải lưu ý và tránh xa.

Tôi cực kì kinh ngạc khi cả hai người điều tra viên ở hai nơi khá xa nhau mà họ có suy nghĩ giống nhau và dùng chữ giống nhau! Cả hai đều thản nhiên nói là làm đúng qui trình (câu nói thời thượng của quan chức!) Cả hai đều không tỏ ra ân hận, và nói thẳng như thế. Cả hai đều không xin lỗi nạn nhân. Cả hai đều tỏ ra khá tàn ác trong điều tra. Dĩ nhiên, cả hai đều là sản phẩm của một hệ thống đào tạo. Và, phải nói là cái hệ thống này có hiệu quả cao vì cho ra sản phẩm rất giống nhau, từ hành động đến suy nghĩ trong đầu và lời nói.

Nhưng trong thực tế thì còn biết bao nhiêu oan khiên khác chưa được nhắc đến. Hàng ngàn hay hàng chục ngàn trường hợp như ông Huỳnh Văn Nén và Nguyễn Thanh Chấn đã xảy ra hay sắp xảy ra? Không ai biết được, nhưng ai cũng cảm thấy oan khiên trong cái xã hội này càng ngày càng chồng chất.

Đến bây giờ thì vị chức sắc Quốc hội chắc phải hối hận về lời tuyên bố trước công chúng rằng cơ quan điều tra của Việt Nam thuộc hàng giỏi nhất thế giới.

Qua hai vụ trên công chúng dần dần hiểu câu nói của ông đại biểu Quốc hội: toà án và cơ quan điều tra Việt Nam giỏi nhất thế giới về bức cung và tạo hàm oan.

N.V.T.

https://www.facebook.com/drtuanvnguyen/posts/1520193528293768

(1) http://vnexpress.net/tin-tuc/phap -luat/co-quan-dieu-tra-viet-nam-thu oc-hang-gioi-nhat-the-gioi-2906619 .html. (2) http://vne

Đây là khái niệm có lẽ đã rất cũ kĩ trong chế độ Cộng sản xã hội chủ nghĩa. Chí ít là nó cũng cũ kĩ từ những năm 1988, khi bãi đá Gạc Ma, Trường Sa nhuộm máu của 64 chiến sĩ bộ đội và trên bàn tròn hội nghị nơi đất liền những lãnh đạo Cộng sản Việt Nam vẫn nói cười, bắt tay với lãnh đạo Cộng sản Trung Quốc. Và mãi cho đến bây giờ, trải qua không biết bao nhiêu biến cố, người dân Việt Nam nói chung và ngư dân Việt Nam nói riêng đã cô đơn chống chọi, cô đơn chịu đựng, cô đơn thương tích và cô đơn chết, thậm chí cô đơn mang xác đồng loại vào đất liền… Trong lúc lãnh đạo cấp cao của Cộng sản Việt Nam vẫn bắt tay, vẫn khúm núm cụng ly với Tập Cận Bình và cả một quốc hội trở thành đám cừu trong lời thuyết giảng của đạo sĩ họ Tập.

Ai đã xử tệ với dân và khúm núm với giặc?

Có lẽ đã quá cũ, nhưng thử một lần nữa đặt lại câu hỏi: Vì sao nói công an, nhà cầm quyền Cộng sản hèn với giặc mà ác với dân? Dựa vào những bằng chứng nào để đưa ra nhận xét này?

Để trả lời câu hỏi trên, vấn đề cần minh định ở đây chính là trả lời đâu là dân, đâu là giặc, vì sao gọi là giặc? Nói về người dân, con số gần một trăm triệu nhân dân chưa hẳn là dân, có khi thành phần giặc chiếm trong đó cũng không ít và chúng phản lại nhân dân bằng nhiều cách như tham nhũng, rút ruột tài nguyên, tàn phá môi trường, tham quyền cố vị, không có tài nhưng ưa nắm quyền, buôn bán ma túy, tuyên truyền đồi trụy nhằm làm cho nhân dân bị phiến diện về mặt tư tưởng và tư duy ngày càng tụt hậu, bóp méo giáo dục thành một loại tuyên tuyền chính trị, bán nước bằng đi đêm quyền lực và loa mồm…

Tất cả những kẻ đó đều là giặc, là những kẻ đi ngược với nhân loại, đi ngược với nhân dân và không thể gọi cách nào khác ngoài “phản động”, “giặc”. Và loại phản động này, loại giặc này là loại giặc nội ứng, chúng giống như những con giun bên trong cơ thể đất nước. Còn một loại giặc khác, đó là giặc ngoại xâm.

Tự tiện vẽ đường biên giới lấn vào lãnh thổ quốc gia khác; Mang quân sang bắn giết nhân dân quốc gia khác; Dùng bàn tròn chính trị để đe nẹt nước yếu hơn mình nhằm biến lãnh thổ của nước đó trở thành đơn vị hành chính của quốc gia mình; Dùng đòn kinh tế để xâm lấn, biến nền kinh tế nước khác thành một con rối trong tay mình và tha hồ thao túng; Dùng đòn ngoại giao bề trên để tìm cách đưa người, đưa quân sang âm thầm phá hoại nội tạng của quốc gia khác. Và đáng sợ hơn là dùng đến cả súng đạn để giết dân của quốc gia khác trong lúc người dân nước đó đang hoạt động, làm ăn ngay trong lãnh thổ, lãnh hải của họ… Tất cả những hành vi trên đều là hành vi của giặc, của quân cướp nước.

Theo logic này, nhân dân Việt Nam sẽ là ngót nghét một trăm triệu người sau khi trừ đi chừng mười triệu kẻ ăn hại, bán nước, phản động và phản lại sự tiến bộ của loài người. Và con số mười triệu kia chính là giặc nội ứng cho kẻ ngoại xâm đang ngày đêm lăm le bờ cõi. Giặc ngoại xâm ở đây không ai khác chính là Cộng sản Trung Quốc, kẻ đã nhiều lần gây hấn, giết tróc và tổ chức chiến tranh nhiều mặt trên lãnh thổ Việt Nam.

Trở lại vấn đề hèn với giặc, ác với dân. Câu hỏi tiếp theo sẽ là ai đã hèn với giặc? Nếu nhìn từ bên ngoài thì dễ dàng nhận thấy nhà nước Cộng sản Việt Nam cùng với hệ thống công an trị của họ đã hèn với giặc và ác với dân. Bằng chứng cho việc này là suốt bốn mươi năm nay, kể từ khi hai miền đất nước được thu nạp vào triều đại Cộng sản xã hội chủ nghĩa, người dân luôn nơm nớp lo sợ mỗi khi đụng chuyện với công an mặc dù chưa biết ai đúng ai sai.

Và gần đây nhất, tình trạng người bị tạm giam chết trong đồn công an vì bị tra tấn, sau đó trá hình bằng kịch bản tự tử ngày càng nhiều, con số đã lên vài trăm người chỉ trong vòng chưa đầy năm năm. Hình ảnh cảnh sát giao thông, công an bảo vệ trật tự chưa bao giờ mang lại sự bình an cho người dân khi ra đường nếu không muốn nói họ là những hung thần có thể gây nguy hiểm, gây thiệt hại cho người dân khi ra đường. Tình trạng công an giao thông dùng xe phân khối lớn ép xe người đi đường xảy ra tai nạn chết người và công an giao thông ngang nhiên tát tai người đi đường, đánh người đi đường đến chết, bẻ gãy tay, đạp lên mặt người đi đường là chuyện không hề lạ ở VN.

Bên cạnh đó, mỗi khi giới trí thức, văn nghệ sĩ và học sinh sinh viên cũng như nhiều tầng lớp khác trong nhân dân đứng lên biểu tình ôn hòa, kêu gọi lòng yêu nước, phản đối Trung Quốc xâm lấn lãnh thổ, lãnh hải… đều bị công an đàn áp thô bạo, đánh đập không thương tiếc. Những dân oan đấu tranh cho quyền lợi chính đáng của họ trên công viên Lý Tự Trọng, vườn hoa Mai Xuân Thưởng cũng từng bị đánh đập, đã có người chết vì bị đánh đập…

Tất cả những hành vi trên đây đều cho thấy nhà cầm quyền Cộng sản và hệ thống công an của họ đã chẳng những không đối xử tốt với dân mà còn rất thô bạo, tàn ác và thiếu hẳn tình người, tính người trong việc đối đãi với nhân dân – người đã ngày đêm đóng thuế, đưa thân gánh chịu nợ công và bán sức lao động rẻ rúng cho nước ngoài để nuôi chế độ, nuôi hệ thống nhà nước.

Trong khi đó, tất cả những biệt khu của người Trung Quốc trên đất Việt Nam từ Bình Dương cho đến Đà Nẵng, Hà Tĩnh, Tây Nguyên… đều chung một tình trạng là công an địa phương, thậm chí công an cấp huyện, cấp tỉnh cũng không được vào bên trong, Phó Chủ tịch tỉnh, có khi Chủ tịch tỉnh cũng không được vào bên trong nếu người Trung Quốc chưa đồng ý. Đó là chưa muốn nói đến nhiều trường hợp công an Việt Nam đứng ra bảo vệ cho các ông chủ người Trung Quốc cưỡng phá tài sản, phá rừng trồng của người dân VN.

Với người Việt Nam thì chèn ép, đánh đập, khủng bố tinh thần, giết chóc nhưng với người Trung Quốc, mặc dù họ trái khoáy, làm càn thì vẫn cứ dung túng, thỏa hiệp, tiếp tay, thậm chí cúi luồn, làm nô bộc… Gần đây nhất là hai vụ nổi cộm: một vụ người Trung Quốc bị bắn chết tại thành phố Đà Nẵng và vụ ngư dân Trương Đình Bảy bị “tàu lạ” bắn chết trên ngư trường VN ngoài biển Đông.

Vụ người Trung Quốc bị bắn chết thì hàng trăm công an vào cuộc để truy tìm hung thủ, điều tra làm rõ vụ việc và tạo mọi điều kiện thuận lợi cho gia đình người Trung Quốc kia. Trong khi đó, ngư dân Việt Nam bị bắn chết, dường như cảnh sát biển Việt Nam và công an hình sự Việt Nam chỉ có mặt trên bờ, ở cảng Sa Kỳ. Họ vừa đứng đợi chiếc tàu chở xác ngư dân mệt mỏi và lẻ loi sau ba ngày lênh đênh trên biển đưa anh Bảy vào bờ lại vừa theo dõi, quan sát và cản trở báo chí tác nghiệp. Ngành công an cũng như cả hệ thống nhà nước Cộng sản VN không hề có động thái nào nhằm chia sẻ nỗi mất mát của người dân cũng như điều tra, lấy lại công bằng và quyền được sống của ngư dân Trương Đình Bảy.

Bộ ngoại giao Việt Nam lại đưa ra những lời phản đối vô thưởng vô phạt và càng ngày càng lạt như nước ốc, chẳng đâu vào đâu bởi nó lặp đi lặp lại quá nhiều như một thứ tâm thần hoang tưởng kèm hội chứng nói bâng quơ. Hễ cứ chạm cơn thì nói, nói không cần biết sẽ ra sao và được gì, không cần biết đúng sai…!



Ai là giặc?

Điều đó chỉ chứng minh một vấn đề duy nhất là nhà nước và công an Cộng sản đã hèn với giặc mà ác dân nếu nhìn từ bên ngoài. Nhưng, nếu nhìn sâu vào bản chất, khái niệm này cũng chưa đúng lắm. Bởi lẽ, một kẻ tiếp tay cho giặc để tàn hại nhân dân, đồng tộc, đồng bào của mình, một kẻ đã bán đứng lãnh thổ, lãnh hải quốc gia vì quyền lực đảng, quyền lực phe nhóm thì bản chất của họ là giặc.

Ở đây, câu hỏi cần đặt ra là ai đã xâm lược Việt Nam trên mọi chiến tuyến từ kinh tế đến văn hóa, giáo dục, sức khỏe, tư tưởng và cả lãnh thổ, lãnh hải? Có thể trả lời dễ dàng là hiện nay, giặc ngoại xâm Việt Nam là Cộng sản Trung Quốc. Và câu hỏi tiếp theo là ai đã nội ứng, tiếp tay cho Cộng sản Trung Quốc xâm lược Việt Nam? Câu trả lời cũng rất rõ ràng và nhanh chóng là đảng Cộng sản Việt Nam cùng hệ thống và bộ máy nhà nước của họ.

Bởi chính đảng Cộng sản Việt Nam đã ký công hàm 1958 công nhận Hoàng Sa là của Trung Quốc; Chính đảng Cộng sản Việt Nam đã ký thỏa ước Thành Đô 1990 để theo đó dần biến Việt Nam thành một tỉnh lị của Trung Quốc; Và cũng chính Cộng sản Việt Nam đã một mặt đào tạo ra những thế hệ máu lạnh thông qua giáo dục, đầu độc người dân bằng việc thả lỏng hàng Trung Quốc trên đất Việt cũng như đàn áp dân chủ, đàn áp người yêu nước chống Trung Quốc.

Tất cả những chỉ dấu trên đây đều chứng minh đảng Cộng sản Việt Nam là một loại giặc nội ứng, sẵn sàng đạp lên sinh mệnh dân tộc để được vinh thân phì gia. Và càng ngày, hệ thống quyền lợi của họ càng cao ngất, đè bẹp mọi quyền lợi của nhân dân.

Đến đây, khái niệm “hèn với giặc mà ác với dân” dành chỉ đảng Cộng sản Việt Nam có lẽ không còn phù hợp, không đúng nữa. Mà phải nói rõ bản chất bằng một khái niệm khác, đó là “khom lưng với bề trên và phản động với dân tộc”. Tôi viết bài này với tất cả sự chân thành dành cho đảng Cộng sản, bởi vì chân thành nên tôi không thể xuyên tạc hay bóp méo bản chất bằng những khái niệm lệch lạc. Đã đến lúc trả đúng khái niệm về với bản chất của đảng đang cầm quyền!



VietTuSaiGon's blog

 http://www.rfavietnam.com/node/2944



Đại hội Thi đua Yêu nước Toàn quốc vừa diễn ra hoành tráng tại Hà Nội ngày 07-12-2015 với sự tham dự của nhiều chức sắc trong chính quyền: TBT Nguyễn Phú Trọng, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, Chủ tịch ỦB trung ương MTTQ VN Nguyễn Thiện Nhân… Đã có nhiều bài viết, nhiều ý kiến về Đại hội này. Báo Thanh Niên ngày 8-12-2015 đăng bài của nhà thơ Thanh Thảo “Cho dân, cho nước được nhờ” nhận xét về sựkiện này: “Nhiều tấm gương những con người thực sự bình dị nhưng thực sự lớn lao đã được vinh danh”.



Cảm nhận của tôi

Đọc bài báo trên, nếu xét từng câu, câu nào cũng tròn vai. Tuy nhiên, nhìn chung, tôi thấy toàn bài nhàn nhạt.

Đọc phần viết về anh Phan Tấn Bện, người nông dân đã sản xuất “những máy móc đáp ứng đúng nhu cầu sản xuất” của “người nông dân trong xóm làng mình, trong vùng ĐB SCL rộng lớn của mình”… tự nhiên tôi nhớ tình cảnh thảm hại của nông nghiệp và nông dân Việt Nam. Năm 1960, khi chiến tranh hai miền Nam Bắc chưa lan rộng, nông nghiệp Miền Nam huy hoàng biết bao! Sự nghiệp khai hoang được đẩy mạnh, tiến bộ khoa học được ứng dụng, dân chúng vùng nông thôn sung túc. Nông nghiệp Miền Nam tiến bộ hơn Thái Lan thời đó. Bây giờ, hơn nửa thế kỷ sau, nông nghiệp của nước VN thống nhất thua Thái Lan mọi mặt: thua trên mặt kỹ thuật canh nông, thua trên mặt tổ chức sản xuất, thua trên mặt kinh doanh nông sản, thương hiệu…

Đọc phần viết về bác sĩ Bùi Đình Lĩnh, “người bác sĩ đã dâng hiến 30 năm đời mình cho nhân dân huyện đảo Phú Quý”… tự nhiên tôi nhớ tình cảnh thảm hại của ngành y tế và và thân phận “giòi bọ” của người bệnh VN. Trước năm 1975, hệ thống liên hoàn các bệnh viện công và tư của Sài Gòn cung cấp dịch vụ y tế “đáng mơ ước” cho người dân. Các bệnh viện công (nhà nước) như bệnh viện Bình Dân, Chợ Rẫy… được gọi là nhà thương thí vì người bệnh không phải trả tiền. Nơi đó có trình độ y khoa cao cấp với các vị thầy được giới y khoa kính nể về y đức và trình độ chuyên môn. Nơi đó không có cảnh một giường hai bệnh nhân nằm. Hãy bước chân vào bệnh viện Chợ Rẫy và Bình Dân hiện nay để có một cái nhìn về mức độ suy thoái và nhếch nhác khủng khiếp của hệ thống y tế VN 40 năm sau ngày đất nước qui về một mối xã hội chủ nghĩa!

Đọc những dòng tâm sự của Thanh Thảo “chúng ta lại như được an ủi, như được cổ vũ, như được truyền lửa: hãy bình tĩnh, và tin rằng trên đời còn bao người tốt đẹp, bao người giỏi giang, bao người dâng hiến”… Tự nhiên tôi nhớ lại những giá trị sống rất cốt yếu của dân tộc và của nhân loại như trung thực, nhân hậu, bác ái, hiếu thảo, công bằng, liêm chính, tinh thần chống ngoại xâm… đã và đang bị tàn phá nghiêm trọng. Bị tàn phá một cách có hệ thống bởi hệ thống cầm quyền hiện nay. Giá trị sống là cái khung xác định điều nên làm, điều nên tránh, chính là cái cốt lõi nhất của một xã hội, một con người. Không có gì tàn phá các giá trị sống quí báu đó khủng khiếp hơn hơn là cái cách sống, làm việc và ứng xử của hệ thống cầm quyền vượt ra ngoài khuôn khổ của những giá trị đó một cách ngang nhiên. Một nhóm người dùng bạo lực thiết lập hệ thống “thiên thu trường trị” cộng sản trên đất nước Việt Nam bất chấp sự phản đối của đa số dân chúng, thì làm gì có sự công bằng? Nhân dân, qua kinh nghiệm sống từ thời còn thực dân Pháp, thời chín năm, thời tổ quốc chia đôi cho tới nay, qua các bài học lịch sử ngàn năm cha ông để lại, họ dư sức thấy rõ xã hội hiện nay là dối trá, lừa mị, là bất công, bất bình đẳng, là tham nhũng, ăn hối lộ, là khiếp nhược bỏ lãnh thổ và tính mạng dân chúng cho giặc xâm lăng Trung Cộng, tệ hơn nữa là đàn áp dân chúng biểu tình lên án kẻ xâm lăng… Đó là các lý do tôi thấy bài viết trên của Thanh Thảo nhạt nhẽo và lạc lõng.

Cá nhân và xã hội

Thực ra, các ông Phan Tấn Bện, Bùi Đình Lĩnh và một số người nhận thưởng khác, nếu sự thật đúng như báo cáo, đáng hoan nghênh, đáng vinh danh. Tuy nhiên cần phân biệt rằng cá thể khác với quần thể, cá nhân khác với xã hội. Dù xã hội do các cá nhân hợp lại mà thành, xã hội lại chịu áp lực, lại có cách hành xử, động thái phản ứng và tiến hóa (diễn biến) khác hẳn cá nhân. Khi mô tả, đánh giá xã hội, người ta thường dùng xác suất, thống kê. Do đó, trong khi trong xã hội vẫn có các cá nhân đáng tuyên dương, điều này không thể che lấp sự thật là đất nước đang lâm khủng hoảng trầm trọng.

Tôi xót xa cho người lính tận tâm bảo vệ lãnh thổ khi nghĩ về hệ thống lãnh đạo tối cao đánh đổi chủ quyền tổ quốc nhằm giữ yên chiếc ghế quyền lực cá nhân và phe đảng. Những người lính đó có sẽ trở thành 64 chiến sĩ Gạc Ma vùi thây biển đảo năm xưa không?

Tôi xót xa cho số phận và tương lai mịt mờ của nông nghiệp và nông dân VN đang cần “giải cứu”. Một Phan Tấn Bện có che được sự thật của ngành cơ khí nông nghiệp đang chết trên những cánh đồng châu thổ bạt ngàn bởi sự cạnh tranh của máy móc TQ, Đài Loan… hay không? có che được được hết nỗi lo sợ của ngành nông nghiệp VN èo uột trước ngày hội nhập thế giới hay không?

Tôi xót xa vì “bao người tốt đẹp, bao người giỏi giang, bao người dâng hiến” “sống quanh ta” phải lặng thầm, nép mình trước cái bất nhân, bất nghĩa, cái gian tham vô độ đang cướp đoạt mọi thứ, từ tài sản tới tính mạng con người, một cách ngang ngược, bạo tàn, vô đạo đức. Xã hội dưới chính thể này bênh vực cái bất tài, cái vô trách nhiệm, cái bè đảng, cái ăn cắp và ăn cướp của nhân dân, kể cả ăn cướp tổ quốc! Chưa bao giờ sĩ khí, đạo đức của xã hội xuống thấp như bây giờ!

Kết luận

Thanh Thảo là nhà thơ nên câu chữ trau chuốt. Có thể ông chủ trương nhìn mặt “tích cực” của xã hội chăng? Tôi vẫn tôn trọng ý hướng này của ông. Tuy nhiên, phần tôi, tôi có suy nghĩ khác. Khi lòng yêu nước, truyền thống chống ngoại xâm, nghĩa xóm làng, lòng trung thực, lòng nhân hậu… đều bị “đấu tố” bởi lực lượng cầm quyền chính thống của xã hội, thì xã hội đã bị băng hoại tới mức quá đáng sợ rồi. Nhà văn, nhà thơ hẳn phải có cái nhìn dự báo, phải thấy trước để biết sợ rằng rằng nếu tiếp tục chính thể độc tài toàn trị thì Việt Nam sẽ tiến rất nhanh tới mức độ Bắc Hàn! Cho nên, cần đấu tranh trực diện với thế lực chính thống kia đang kéo đất nước ngược chiều tiến của văn minh nhân loại! Cái thế lực đang đàn áp và tiêu hủy hết những “người tốt ở VN”. Tranh đấu với thế lực đó để con số “người tốt ở VN” tăng lên gấp vạn lần, sự hiện diện của họ trong xã hội là phổ quát tự nhiên, chứ không phải là con số nhỏ được sơn phết để ru ngủ nhân dân!

Nếu chúng ta cứ an phận và cảm nhận “như được an ủi, như được cổ vũ, như được truyền lửa” bởi “người tốt như thế, tận tâm như thế, lòng ngay dạ thẳng như thế” thì e rằng tới lúc nào đó, trên nước VN này con số những “người tốt như thế” chẳng còn lại bao nhiêu! 

Hôm nay dự định viết về “đạo đức cách mạng” thì thiệt may, “đại hội thi đua yêu nước toàn quốc lần thứ 9” cũng được tổ chức. Đại hội này đã đem lại “nguồn hứng” dào dạt đến vô tận. Bởi vì, cũng như “đạo đức cách mạng”, tác giả của cái gọi là “thi đua yêu nước” là ông Hồ Chí Minh.

Từ ngày khởi xướng phong trào “Thi đua yêu nước”, năm 1948, đến nay thì đất nước đã xuống tận đáy khu vực Đông Nam Á. Còn nhân dân ? Khỏi nói, đất nước xuống tới đâu thì nhân dân xuống tới đó. Đất nước ra sao thì người dân phải tương ứng như vậy.

Nhân dân VN bây giờ, trai thì đi làm đầy tớ khắp nơi, đến tận Thái Lan, Kampuchia, Lào… làm những việc cực khổ, dơ dáy mà dân bản xứ chê, không chịu làm. Còn gái thì mỗi năm khoảng hai vạn người tìm đường ra nước ngoài (cũng để cứu nước như bác), bán trôn nuôi miệng. Đi ra các xứ Mã Lai, Thái Lan… thậm chí Lào, Kampuchia… những xứ mà trước kia dân miền Nam gọi là “mọi”, vỉa hè bên đó đĩ Việt đầy đường. Còn vô các quán đèn đỏ, 10 “chiêu đãi viên” thì có đến 8 là dân Việt.

“Thi đua yêu nước” mà tại sao đất nước ngày càng te tua, càng ngày càng đi xuống? Hôm nay đã xuống tận đáy, đội sổ khu vực Á Châu.

Mấy ông, mấy bà Việt cộng (tức người Việt có thẻ đảng cộng sản) yêu nước cái kiểu gì ?

Yêu nước là làm cho đất nước ngày càng xinh đẹp hơn, người dân ngày càng giàu có, sung túc, hạnh phúc hơn.

Thử để ý, không ngoại lệ, bất kỳ chuyện gì, hễ có dính ông Hồ vô trong đó, trăm điều như một, từ chết tới bị thương.

Càng thi đua yêu nước thì đất nước càng sớm tiêu tán đường.

Thử nghe ông Hồ nói về giáo dục: “Trong giáo dục không những phải có tri thức phổ thông mà phải có đạo đức cách mạng. Có tài phải có đức.”

Tình trạng giáo dục hôm nay ra sao mọi người đã biết. Lâu rồi tôi có viết là không chừng giải tán bộ giáo dục thì học sinh VN sẽ khá hơn.

Dân VN mình, không phải “nổ”, đâu có ngu. Để ý, con cái người Việt nào sống ở nước ngoài cũng đều giỏi dang, phần nhiều đứng đầu lớp. Cũng vậy, sinh viên VN đứa nào được đào tạo ở nước ngoài phần lớn thành công (theo lối Ngô Bảo Châu). Tức là vấn đề là do giáo dục chớ không phải do con người.

Cũng như “thi đua yêu nước”, giáo dục kiểu ông Hồ, ngoài kiến thức còn phải nhồi nhét “đạo đức cách mạng”. Con người tốt đến mấy, nhồi vô đó cái gọi là “đạo đức bác Hồ”, rồi cũng trở thành hư hỏng. Nhìn đâu cho xa. Ông Hồ nói là: “Đảng ta là đảng đạo đức”.

Thử nhìn tư cách của những đảng viên của cái đảng này thì ta biết cái bản chất “đạo đức” của ông Hồ nó ra sao.

“Đạo đức” của ông Hồ man mác trong đời sống, hiện diện ở mọi nơi trong xã hội.

Cấp thấp nhứt, như xã trưởng, hôm trước đọc báo thấy loan tin một vị ra lệnh tịch thu cả bốn tấm ván hòm của dân nghèo (chờ chết) để xiết nợ. Hôm rồi, đọc báo thấy huyện nào đó gần Hà Nội, ra lệnh không cho dân mượn dụng cụ làm đám ma, nguyên nhân vì người chết còn thiếu nợ 1 triệu 7.

Chết là hết, thói thường là vậy. Nhưng đối với đạo đức cộng sản, chết vẫn chưa hết.

Mồ mả, miếu mạo, di tích… của tiên tổ, tông đường… người cộng sản đi đến đâu là đào xới lên đến đó. Việc đầu tiên họ tiếp thu Sài Gòn là cho phá nghĩa trang Mạc Đỉnh Chi. Biết bao nhiêu di tích lịch sử, văn hóa… tồn đọng ở trong đó, từ lúc Sài Gòn mới thành lập, bị phá nát tan.

Đạo đức của ông Hồ là đạo đức của con người duy vật. Tức cái gì có lợi cho cộng sản, cho cách mạng là đạo đức.

Thấm vào cái đạo đức duy vật, con người cộng sản đối xử với người (không cộng sản) như đối với thú vật. Khổ một cái, bọn cộng sản duy vật đó lại là tầng lớp lãnh đạo.

Người dân răng trắng cu đen, chỉ có chết với chết. Bởi vậy, từ thuở lập quốc đến nay, dân VN có bao giờ bỏ nước để sang (mấy xứ mọi kế bên) để làm đĩ, làm trâu bò hay không ?

Các thí dụ trên là “đạo đức thật”. Còn lên cấp trên một chút, thì toàn “đạo đức giả”. Tất cả noi theo đạo đức của bác.

Ông Hồ là người có trách nhiệm về cái công hàm bán nước 1958.

Bán nước, nếu nó có lợi cho cách mạng, thì vẫn cứ bán. Vì đó là đạo đức.

Cuộc đời ông Hồ là một “ẩn số X”. Phim X có nghĩa là phim xex. Có vợ không dám nhìn vợ, có con không dám nhìn con, có tổ tiên không dám nhìn tổ tiên. Lúc gần chết thì muốn nghe một bài nhạc Tàu. Đó là cuộc đời đạo đức (giả) của bác Hồ.

Nếp sống “đạo đức giả” bao trùm tầng lớp lãnh đạo cộng sản.

Anh là cộng sản, vậy anh là người vô sản. Tại sao tên cộng sản nào cũng giàu nứt đố đổ vách ?

Cái áo không làm nên ông thầy tu. Cái áo cộng sản đã rách chỉ còn lại cái bâu, cái quần chỉ còn lại cái lưng. Tất cả đều ở truồng.

Hà Nội vừa “bầu” chủ tịch ủy ban nhân dân. Đảng chỉ định, đảng viên bỏ phiếu, không có người dân nào đi bầu. Vậy tại sao gọi là “ủy ban nhân dân” ?

Đó là sự tiếm danh “nhân dân” trắng trợn nhứt. Đó cũng là đỉnh cao của đạo đức cộng sản.
Đừng nghe những gì Cộng sản nói. Hãy nhìn những gì Cộng sản làm. Đừng sợ những gì Cộng sản làm. Hãy làm những gì Cộng sản sợ.

Kính gởi Quý Tòa

Tôi là Trùm Côn đồ chánh hiệu Made in Việt Nam. Đang sinh sống và cư trú rộng rãi, công khai tại xứ sở Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam tươi đẹp này. Hôm nay, tôi đại diện cho tất cả chiến hữu côn đồ làm đơn kêu oan khẩn thiết này gởi đến Quý Tòa mong được cứu xét khẩn cấp, hòng cứu vãn danh dự cho Hội côn đồ chúng tôi.



Tôi xin trình bày rõ sự việc như sau:

Số là gần đây liên tục xảy ra tình trạng bao vây, đánh người, cướp tài sản, cướp giấy tờ, nói chung là cướp đủ thứ mà tất cả đều quy thủ phạm là “bọn côn đồ”. Tôi xin đơn cử một số trường hợp tiêu biểu như sau:

– Đánh đập, cướp tài sản của người dân tham gia biểu tình phản đối Tập Cận Bình đến Việt Nam;

– Đánh bạn tù đến chết trong trại giam với lý do “rửa bát bẩn”;

– Bao vây đánh luật sư ngoài đường với lý do “làm văng bụi bẩn”;

– Bao vây đánh cựu tù chính trị “chưa rõ nguyên nhân” (cũng giống như “chết chưa rõ nguyên nhân” hay “sốt chưa rõ nguyên nhân”);

– Bao vây đánh thầy giáo “chưa rõ nguyên nhân”;

– Đánh người ngay trong đồn công an “chưa rõ nguyên nhân”;

– Bao vây, chặn đường, chặn xe cho trễ giờ chơi chớ không đánh, không cướp gì cả;

– Xì hơi bánh xe, ăn cắp mũ bảo hiểm loại ba xu;

v.v… và v.v… (Quý Tòa có thể tự liệt kê thêm).

Chúng tôi cực lực phản đối ai đó đã đổ cho “côn đồ” thực hiện các hành vi trên, thật là quá oan ức cho lực lượng côn đồ thứ thiệt chúng tôi.

Chúng tôi tuy có hung hăng đánh nhau thiệt, nhưng chưa bao giờ côn đồ chúng tôi làm gì mà “chưa rõ nguyên nhân” hay nguyên nhân vớ vẩn cả. Chúng tôi đánh nhau vì chén cơm manh áo, chúng tôi cũng có gia đình, cha mẹ, vợ con, mà côn đồ chúng tôi có trách nhiệm nuôi dưỡng. Vì vậy, chúng tôi rất sợ đánh nhau mà không may phải đi tù.

Chúng tôi đánh nhau vì đòi “khổ chủ” phải nộp tiền bảo kê, vì tranh giành địa bàn, gái gú với thằng khác. Chúng tôi một khi ra tay đánh ai đó là phải đẻ ra tiền, mà phải là tiền nhiều, tiền ít không đánh, đánh người mà không đẻ ra tiền thì chúng tôi không bao giờ làm. Đi tù vì đánh người mà không thu được tiền là đi tù lãng xẹt, đi tù không có “mục đích chính đáng”, còn báo hại cho cha mẹ, anh em, vợ con tốn công, tốn tiền đi thăm nuôi. Gia đình chúng tôi và cả bản thân chúng tôi luôn quyết liệt phản đối hành vi đi tù không có “mục đích chính đáng”.

Bởi các lý do trên, thay mặt lực lượng côn đồ cả nước Việt Nam, tôi long trọng trình bày với Quý Tòa rằng:

Thề có mấy chục cái bóng đèn đang cháy sáng trước mặt chúng tôi. Chúng tôi tuyên bố lịch sử dòng họ Hội côn đồ có “truyền thống bất khuất” từ xưa đến nay là:

– Côn đồ không bao giờ đánh dân oan đi khiếu kiện mất đất, mất nhà. Người ta đã không nhà không cửa, không tiền không bạc, phải ngủ công viên, lề đường chầu chực khiếu kiện, làm gì có tiền mà đánh để bắt họ lòi tiền ra nộp cho chúng tôi;

– Chúng tôi không bao giờ đánh người đi biểu tình, bởi lẽ người biểu tình cũng giống như dân oan, họ chỉ có tấm giấy, cái biểu ngữ cầm trên tay, nhiều lắm có thêm cái điện thoại cùi bắp và cái nón bảo hiểm đội trên đầu, không bán cho ai được vài chục ngàn đồng, chúng tôi không cần những thứ đó, nên không đánh mà cũng không cướp;

– Cỡ như luật sư hay mấy “tên” cựu tù chính trị, thầy giáo… là đồ “trói gà không chặt”, đàn em chúng tôi chỉ cần một thằng ra tay là đủ sức “hạ gục nhanh, tiêu diệt gọn” chúng nó, không cần huy động lực lượng bao vây đến 8 hay 10 người, thật là “lãng phí nhân lực”. Chúng tôi không vì “bụi bẩn” hay “không rõ nguyên nhân” mà ra tay, chúng tôi không rỗi hơi;

– Côn đồ chúng tôi không cần cướp giấy tờ của ai, bởi lẽ những thứ ấy chúng tôi không xài được, cũng không bán được, không đem đi cầm cố lấy tiền nhậu được. Tuy nhiên, nếu ai bị mất những thứ ấy sẽ gặp rất nhiều khó khăn trong cuộc sống hằng ngày. Những khó khăn này ngoài việc “đương sự” phải “đầu hàng trong nhục nhã” ra thì không có biện pháp nào khác để giải quyết thay thế.

Tôi ví dụ vài chuyện cụ thể cho Quý Tòa biết: Không thể lái xe, không thể rút tiền trong tài khoản của mình, không thể đi ra khỏi nơi cư trú của mình dù không ai cấm (nếu ai ngoan cố muốn đi chỉ có thể chui vào bụi cây mà ngủ, không nhà trọ, khách sạn nào chứa), không đi du lịch nước ngoài được, không thể vay tiền, không thể cầm cố tài sản của mình được, thậm chí xin cho con đi học cũng không được. Quý Tòa nên để ý điều tra coi “ai đó” mới là người có mục đích muốn “gây khó khăn” cho người khác;

– Chúng tôi không rảnh rỗi mà đi xì hơi bánh xe, lấy cái mũ bảo hiểm giá ba xu của mấy người đi dự tòa xử đứa con nít. Mũ của họ có cho chúng tôi cũng đem liệng thùng rác, chúng tôi có mũ tốt hơn nhiều, côn cây lên đầu hàng chục cái cây gãy chớ mũ không sứt mẻ;

– Nếu bị bắt và đang ở trong tù, côn đồ chúng tôi cũng giống như tất cả những tù nhân khác là đều có chung một khao khát được ra tù sớm. Do đó, chúng tôi không bao giờ dại dột vì những lý do vớ vẩn “rửa bát bẩn” mà đánh bạn tù, trừ phi bị bắt buộc. Đánh cho chết lại càng không, vì chúng tôi có ngu dốt đến mấy cũng đều biết rằng: Giết người là đền mạng, côn đồ giết người thì bị cả thế giới lên án, phỉ nhổ, nhục nhã cả dòng họ, chớ không bao giờ được ai bênh vực, bảo vệ;

– Chúng tôi không bao giờ có điều kiện (dù có rất muốn) để đánh người khác ngay trong đồn công an. Bởi lẽ chúng tôi luôn ý thức rằng chúng tôi chẳng là cái thá gì, chúng tôi có quyền gì mà ngang nhiên vào đồn công an đánh người khác trong khi bản thân chúng tôi là kẻ thù của công an (nếu có thể nói như vậy). Côn đồ chúng tôi không đại diện cho cơ quan quyền lực nhà nước. Trong cuộc đời côn đồ, chúng tôi luôn luôn bảo nhau có hai thứ phải tuyệt đối tránh xa, càng xa càng tốt: đó là bệnh viện và đồn công an. Chúng tôi chưa điên đến mức độ vào đồn công an đánh người, vừa tốn thời gian mà lại không đẻ ra tiền, còn có nguy cơ bị túm cổ nhốt luôn vào tù.

– Côn đồ chúng tôi không bao giờ bao vây, chặn xe dân chúng cho người ta bị trễ giờ để chơi. Vì chúng tôi không có thời gian “chơi” như vậy, chúng tôi còn phải đi đánh nhau ở chỗ khác để kiếm tiền cho bản thân mình, nuôi vợ dại con thơ đang trông chờ ở nhà;

– Điều cuối cùng chúng tôi muốn mọi người nhớ rõ để phân biệt: Côn đồ thứ thiệt sẵn sàng co giò vắt chân lên cổ chạy biến khỏi hiện trường khi nghe ai đó kêu to “Công an tới”, bởi như tôi đã trình bày ở trên, chúng tôi sợ ở tù. Nếu “côn đồ” nào nghe kêu “Công an tới” mà vẫn thản nhiên, dềnh dàng hoặc đứng làm “Vietnam Next Top Model” cho công an “quay phin”, chụp hình thì không phải là đồng bọn của chúng tôi, đó đích thị là đồng bọn của công an;

Vì vậy, Hội côn đồ cực lực phản đối hành vi mạo danh côn đồ dưới mọi hình thức để làm chuyện xấu. Côn đồ cũng có cái giá của côn đồ, ai đó đừng nghĩ rằng cứ đổ tội cho côn đồ rồi muốn làm gì thì làm là hành động hết sức sai lầm, ngu xuẩn, sẽ có ngày “cháy nhà ra mặt… côn đồ giả”, cả thiên hạ sẽ biết tường tận mặt mũi, lý lịch ba đời của những tên côn đồ giả ấy lẫn những tên “côn đồ giả cấp trên”, cả dòng họ nó sống nhục nhã, chết tanh hôi, sống hay chết đều không có chỗ chui.

Hội côn đồ chúng tôi mong Quý Tòa sớm trả lại thanh danh cho chúng tôi.

Xin chân thành cảm ơn Quý Tòa đã lắng nghe lời khẩn cầu tha thiết của chúng tôi.

Ký tên



Trùm Hội Côn đồ

(Tạ Phong Tần nhìn lén ghi lại).


Ngày 29-11-2015, lại có thêm một ngư dân VN hiền lành vô tội ở xã Bình Châu, Quảng Ngãi bị người của “tàu lạ” bắn chết bằng những loạt đạn AK ngay trên ngư trường lâu đời của VN tại quần đảo Trường Sa thuộc lãnh hải VN. Tàu thì “lạ”, nhưng cách hành hung thì “quen” và có hệ thống nhất quán theo cung cách xâm lăng của TQ.



Tang tóc chung cho chủ quyền VN

Được biết, riêng tại xã Bình Châu, trong vài năm gần đây đã có tới hơn 20 vụ ngư dân bị tàu chiến và người TQ ngang ngược xâm phạm lãnh hải VN, xua đuổi, hành hung, phá hủy phương tiện. Mục đích của chúng là khiến ngư dân phải sợ hãi rời bỏ biển để chúng tiện bề chiếm đóng lãnh hải VN.

Không kể rất nhiều lần bị tấn công trước đây, sau những hiệp định và văn bản được dồn dập ký kết giữa VN và TQ nhằm “thắt chặt quan hệ”, “cam kết không làm phức tạp thêm tình hình”, 2015 là năm ngư dân Quảng Ngãi thêm tận cùng khốn đốn vì tần số tấn công dồn dập từ TQ với tính chất ngày càng tàn bạo.

Ngày 14-6-2015, tàu Qng 90205 TS đã bị tàu TQ truy cản, cướp đi hơn 5 tấn hải sản và các trang thiết bị. Trước đó khoảng 10 ngày, đã có hai tàu cá cũng của ngư dân xã Bình Châu bị TQ tấn công, cướp tài sản khi đang đánh bắt hợp pháp tại ngư trường Hoàng Sa của VN. Ngày 27-11, tàu tiếp tế Hải Đăng 05 chuyên tiếp tế cho 13 ngọn hải đăng ở Trường Sa đã liên tục bị chĩa súng và vây ép bởi tàu chiến của TQ.

Thật đau lòng và căm phẫn khi liên tục xẩy ra những sự kiện ngư dân Quảng Ngãi, Cà Mau bị bắn chết, cảnh sát TQ chĩa súng vào tàu thuyền VN, tàu TQ ngăn chặn không cho tàu VN cứu ngư dân gặp nạn... Sự việc nghiêm trọng tới mức đó nhưng nhà cầm quyền VN không lên tiếng, ngoài việc chỉ cho người phát ngôn Bộ ngoại giao trả lời là đang làm rõ vị trí, khu vực xẩy ra sự việc và vài lời tuyên bố phản đối nhạt nhẽo lấy lệ.

Cái chết đau đớn của ngư dân Trương Đình Bảy đã khiến người con trai gan góc làm nghề lặn biển của ông cũng phải ngất lịm nhiều lần. Các ngư dân cùng thuyền với ông thất thần vào bờ mong sống sót. Một người chết nhưng cả xã Bình Châu uất nghẹn tang tóc vì thân phận ngư dân lẻ loi đơn độc, bị tước bỏ tương lai bởi nhà cầm quyền đớn hèn bỏ mặc mạng dân và lãnh hải Tổ quốc cho TQ xâm chiếm. Không một lực lượng chức năng nào ra ứng cứu họ và điều tra tình hình dù đã được trang bị đầy đủ phương tiện hiện đại bằng tiền thuế của dân.

Những ngư dân sống sót về đến nhà nhưng cuộc sống của họ và gia đình cũng chỉ là một chuỗi chết dần mòn. Họ hoảng loạn vì chính quyền, công an, quân đội đã để mặc cho giặc ngoại xâm cướp đoạt ngư trường cha ông tự bao đời. Ra khơi sẽ bị thương hoặc chết và mất tàu thuyền. Ngay cả đến những chiếc tàu dân sự vô hại thuộc nhà nước đi tiếp tế định kỳ cho ngọn hải đăng VN tại vùng biển này cũng còn liên tục bị tàu chiến TQ chĩa súng đe dọa vây ép và xua đuổi, còn nói gì đến những tàu thuyền mỏng manh của ngư dân.

Ngư dân VN bao đời nay bám biển. Đi biển là một nghề gian nan, mạng sống treo trên cột buồm lắt lay trước bão tố và hiểm họa. Người VN hàm ơn họ vì máu và nước mắt của ngư dân VN đã không chỉ đem miếng ăn về nuôi nấng người Việt. Sự có mặt của những con thuyền Việt mong manh ấy là minh chứng xác tín lãnh hải và chủ quyền đất nước, bảo vệ một trong những nguồn sống thiết yếu của VN trước dã tâm chiếm đoạt của kẻ xâm lăng. Tang tóc này không chỉ cho người Bình Châu, mà cho cả chủ quyền của VN.



Công văn “lạ” đổ ngay trách nhiệm giết người cho Philippin

Trong khi dư luận đang sục sôi căm phẫn đòi tìm bằng được những kẻ chủ mưu cho „tàu lạ“ bắn chết ngư dân Trương Đình Bảy và thực ra chưa có manh mối nào để khẳng định đó là tàu nước nào, người của ai, thì thật đáng ngạc nhiên là Hội nghề cá VN đã có một công văn khác thường, gửi cả Văn phòng chính phủ, Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn, Bộ Ngoại giao và Ban đối ngoại Trung ương.

Công văn này có mục đích “đưa ra thông tin chính thức về việc ngư dân Quảng Ngãi bị bắn chết trên vùng biển Trường Sa”. Hội Nghề cá VN đã mau mắn khác thường quy trách nhiệm giết người cho người Phillippin - một đồng minh tích cực của VN trong việc chống lại dã tâm xâm lược của TQ.

Điều khiến dư luận nghi vấn là công văn này đã chỉ căn cứ trên lá đơn cũng rất khác thường của ông Tấn, anh trai của chủ tàu Bùi Văn Cu gửi nghiệp đoàn nghề cá xã Bình Châu khẳng định thủ phạm là người Phillippin, trong khi ông này và Hội nghề cá đang ở đất liền, chưa gặp ông Cu, không hề chứng kiến cũng như chưa hề điều tra về vụ việc. “Hội nghề cá VN khẳng định hành động bắn chết ngư dân VN của tàu Philippin là phi pháp, vô nhân đạo, xâm phạm chủ quyền VN”.(theo thông tin của VOV, bài “Hội nghề cá phản đối vụ bắn chết ngư dân VN”. 1-12-2015).

Nội dung này hoàn toàn trái ngược với ý kiến của ông Cu, chủ thuyền – nạn nhân đã chứng kiến sự việc và thông báo trước đó trên công luận:

“Lúc này trời tối chẳng thấy rõ họ mặc đồ gì và nói tiếng ở đâu, cứ thế tôi chạy” – Thuyền trưởng Cu kể... Về việc người nước ngoài đi trên hai xuồng máy có hò hét hay mặc quần áo quân phục không thì ông Cu cho biết lúc đó rất hoảng loạn không kịp nhìn họ có mặc quân phục hay không vì sự việc diễn biến rất nhanh và thuyền trưởng Cu chỉ nghĩ đến việc chạy tránh xa những người có súng. (Theo Tuoitre online, bài “Thuyền trưởng tàu ngư dân bị bắn chết kể chuyện kinh hoàng qua Icom” – 30-11-2015).

Khi vội vàng quy trách nhiệm giết người cho Phillipin, ai cũng hiểu rằng nghĩa là TQ vô can. Đằng sau kết luận vội vàng khác thường này là động cơ và mục đích gì? Nhất là khi Hội nghị Thượng đỉnh Đông Á 2015 đang diễn ra, Phillippin là đồng minh của VN, đang dũng cảm kiện TQ về vụ “đường lưỡi bò”. TQ đuối lý nên càng hung hăng và đe dọa Phillippin, VN và các nước khác.

Động tác mau mắn đổ lỗi cho Phillippin giết ngư dân VN trong khi chưa có chứng cứ phải chăng là một động thái được “lệnh lạ” nào đó từ cấp cao, có chủ đích chia rẽ VN và Phillipin, hướng công phẫn của dư luận VN và quốc tế sang một hướng khác ? Điều đó khiến dư luận không thể không đặt câu hỏi về động cơ của sự khẳng định ấy là gì? Phải chăng cũng là một lệnh “lạ” từ trên để bao che cho hành vi xâm lược của TQ và giảm bớt sự phẫn nộ của người VN đối với nhà cầm quyền VN và TQ?



Tôn kẻ xâm lược là thượng khách thì máu dân còn đổ

Câu hỏi đó càng phải đặt ra, trong thực trạng hiện nay. Điều khiến mọi người càng thêm công phẫn là thay vì lực lượng cảnh sát biển và kiểm ngư, quân đội được trang bị rất hiện đại bằng tiền thuế của dân và các lực lượng chức năng khác phải có trách nhiệm đến tận nơi để ứng cứu, điều tra, phải tố cáo ra tòa án quốc tế, yêu cầu cảnh sát quốc tế điều tra can thiệp... và những việc làm mạnh mẽ khác trên phương diện quốc gia, thì những cơ quan hữu trách này vẫn “án binh bất động”, chỉ đến khi con tàu đơn độc chở thi thể ông Bảy về đến đất liền thì công an mới lên tầu để lấy lời khai của các nạn nhân.

Người ta hoàn toàn có thể đặt ra rất nhiều câu hỏi và nghi ngờ như vậy bởi sự im lặng của nhà cầm quyền VN là lâu dài và có hệ thống quanh việc xâm lược của TQ.

Đặc biệt, trước thời điểm Chủ tịch Tập Cận Bình sang thăm VN lại có dồn dập những chuyến xâm phạm trắng trợn của tàu chiến TQ, chưa kể những động thái khác trên đất liền. Lẽ ra VN chỉ cho phép Tập Cận bình sang thăm sau khi TQ dừng, trả lại những phần lãnh hải lãnh thổ đã chiếm đóng và đền bù giải quyết hậu quả kèm theo lời xin lỗi công khai trước quốc tế. Trong trường hợp chưa làm được như vậy, thì nghi thức đón khách cũng phải thể hiện sự dè dặt, thận trọng, không thể tôn kẻ đứng đầu một nhà nước xâm lược là thượng khách.

Vậy mà toàn thể nhà cầm quyền VN, đến cả Quốc hội còn nhiệt liệt đón mừng kẻ đầu lĩnh quốc gia xâm lăng bằng 21 phát đại bác. Khôi hài và hổ nhục thêm nữa, họ đã đón kẻ ấy ngay tại Hội trường Diên Hồng của quốc hội VN. Hơn 500 đại biểu Quốc hội đã cúi đầu nghe từng lời giả dối được phun ra từ chính kẻ đó, không ai đưa ra một lời chất vấn đến việc xâm lược ngang ngược của TQ.

“Chủ tịch Quốc hội nhấn mạnh, 2015 là năm 2 nước kỷ niệm 65 năm quan hệ ngoại giao. Chúng ta vui mừng nhận thấy trải qua nhiều sóng gió, quan hệ hai nước đến này đã phát triển theo đúng định hướng mà Chủ tịch Hồ Chí Minh và Chủ tịch Mao Trạch Đông đã từng mong muốn, đó là quan điểm hợp tác tích cực... Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng mong muốn hai nước tiếp tục phát huy những kết quả đạt được để xây dựng quan hệ tốt đẹp hơn nữa.” (theo “Chủ tịch Trung quốc phát biểu trước Quốc hội VN gấp đôi thời lượng dự kiến” – thứ 6, 6-11-2015 Vietnamnet...).

Và hậu quả của việc đón mừng kẻ đầu lĩnh xâm lăng là máu của người VN tiếp tục đổ bởi người TQ. Đến mức một số trang tin tức “lề phải” cũng không kìm được tiếng kêu phẫn nộ: “...Ngư dân thường xuyên bị ức hiếp như thế, nhưng nhiều ngư dân chỉ biết cách tự cứu lấy mình, lẻ loi đơn độc chống lại sự cường bạo của những kẻ ngang ngược xâm phạm muốn làm chủ lãnh thổ của VN. Đã có nhiều vụ ngư dân bị nạn, không một tàu cảnh sát biển, không một lực lượng quân đội nào có mặt để bảo vệ tính mạng cho họ... Vậy thì vai trò của các cơ quan chức năng, những lực lượng chuyên trách đã và đang ở đâu?”

“Chúng ta có cả lực lượng quân đội nồng hậu, cảnh sát biển được đầu tư rất tinh nhuệ. Vậy thì vì sao, trong suốt những năm nay, an nguy, sự sống của ngư dân trên vùng biển thuộc chủ quyền của ta lại bị bỏ mặc?” “Chúng ta đã hô hào bảo vệ chủ quyền biển đảo nhiều rồi, nhưng chúng ta có thực sự hành động hết khả năng hay chỉ là lời nói suông” (theo nguyentandung.org, 1-12-2015, bài “Phải chăng chúng ta bỏ mặc tính mạng và tài sản của ngư dân?”



*Nội dung bài viết không phản ảnh quan điểm của RFA.



Di ảnh ngư dânTrương Đình Bảy


S 233 Trang

Каталог: images -> file -> wP73utpA0wgQAJJR
file -> BỘ TÀi nguyên và MÔi trưỜng
file -> THÔng tư CỦa bộ TÀi chính số 17/2001/tt-btc ngàY 21 tháng 03 NĂM 2001 HƯỚng dẫn chế ĐỘ quản lý VÀ SỬ DỤng lệ phí thẩM ĐỊnh kếT quả ĐẤu thầU
file -> BỘ lao đỘng thưƠng binh và XÃ HỘi bộ TÀi chíNH
file -> BỘ giao thông vận tảI
file -> BỘ giao thông vận tải cộng hoà XÃ HỘi chủ nghĩa việt nam độc lập Tự do Hạnh phúc
file -> CƠ SỞ DỮ liệu văn bản pháp luật lớn nhất việt nam
file -> BỘ giao thông vận tải số: 320 /tb-bgtvt cộng hoà XÃ HỘi chủ nghĩa việt nam
file -> BỘ giao thông vận tảI
file -> THỦ TỤc hành chính trong lĩnh vực quản lý HƯỚng dẫn du lịCH


Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   2   3




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương