A, “a missionary Talk”


“Trong thế gian này có lắm thứ tiếng, mỗi thứ đều có nghĩa.”



tải về 190.63 Kb.
trang2/3
Chuyển đổi dữ liệu26.03.2018
Kích190.63 Kb.
#36701
1   2   3
“Trong thế gian này có lắm thứ tiếng, mỗi thứ đều có nghĩa.” Tôi tin thế khi tôi nghe điều đó. Tất cả các thứ tiếng khác nhau, và mỗi một thứ tiếng đều có nghĩa của nó. Mỗi thứ tiếng đều có nghĩa của nó.
E-28 Ngày đó ở bục giảng, có nhiều Bác sĩ có mặt. 150 - 200.000 người nhóm nhau lại trong sân đua ngựa. Người đầu tiên đi lên là một người phụ nữ, tôi nói với bà ta, “Tại sao chị đến đây, nếu chị là người Hồi giáo?” Chị ta có một chấm đỏ và thuần chủng (pure blooded), và...

Tôi hỏi, “Tại sao chị đến với tôi?”

Chị ấy đáp. “Tôi tin ông có thể giúp tôi.”

Tôi nói, “Tại sao chị không đi gặp Thầy Tế lễ của chị?”

“Tôi tin ông có thể giúp tôi.”

“Ồ,” tôi nói, “Tôi không biết chị. Nhưng nếu Giê-hô-va Đức Chúa Trời, Đấng đã khiến Con Ngài từ kẻ chết sống lại...”

Chị ta nói, “Tôi tin vào Giê-hô-va Đức Chúa Trời.” Chắc chắn vậy; Họ là những người Ích-ma-ên (Ishmaelites), các bạn biết đấy. Chị ấy nói, “Tôi tin vào Giê-hô-va Đức Chúa Trời. Chúng tôi được dạy rằng Mohmmed là ‘Tiên tri’ của Ngài.”

Tôi nói, “Chúa Jêsus là Con Ngài, và Mohammed đã chết nằm trong mộ, nhưng Chúa Jêsus đã từ kẻ chết sống lại, và Ngài đã Hứa những việc Ngài đã làm, chúng ta cũng có thể làm như vậy.”

“Nếu điều đó ứng nghiệm (nói qua người thông dịch), vậy thì tôi tin nhận Chúa Jêsus làm Đấng Cứu Rỗi của mình.”
Đó là gì? Đó là điều Chúa chúng ta đang nói ở đây. Hãy đi khắp thế gian, và biểu thị sự sống lại, quyền năng của Đức Thánh Linh.

“Tôi sẽ tin điều đó.”

“Chị ơi, chồng chị là một người trẻ tuổi. Anh ấy để râu quai nói màu đen. Chị làm việc ở một văn phòng Bác sĩ, một Bác sĩ đạo Hồi, tuần trước ông ta nói chị bị u nang tử cung.”

Chị ta nói một hơi, và người thông ngôn nói, “Đúng hết thảy.”

Hàng ngàn người Hồi giáo đứng dậy nhìn, và chỉ trong chốc lát, chị nói, “Vậy thì tôi tin nhận Chúa Jêsus làm Đấng Chữa Lành và Đấng Cứu Rỗi tôi.”
E-29 Khi tôi nói chuyện với các Giáo sĩ, họ đang sống giữa những bộ lạc trong 30 năm và nói về một linh hồn quí giá họ đã trở lại tin Chúa từ Hồi giáo sang Cơ-đốc giáo. Anh em ơi, anh em sẽ không bao giờ làm điều đó bằng cách đi qua những vùng đất. Anh em sẽ phải đi theo sự dạy dỗ của Đức Chúa Trời.
Đây là một cậu bé người Nam Phi nói tiếng Hà-lan, đang ngồi ngay đây, nhìn đối diện với tôi. Những gì chúng ta gọi là Giáo sĩ chỉ là một người có cái nhìn yếu đuối (What we call missionaries is a sickly sight.) Hãy đi qua nơi đó mong có được một đường mòn ở đâu đấy, anh em tìm thấy gì? Sống trong những khách sạn tốt nhất, và chiếc xe Cadillac có máy điều hòa không khí, đi ra để đến ở một khu vực có hàng rào bao quanh nơi xứ họ. Những gì chúng ta cần là Đức Thánh Linh đầy dẫy những Nhà Truyền giáo được sai đến không phải với Giáo hội hay giáo phái nào đó, nhưng từ Thiên đàng đến trong quyền năng của Đức Chúa Jêsus Christ. Điều đó hoàn toàn chính xác.
E-30 Người kế tiếp lên bục giảng là một người đàn bà da trắng. Bà biết nói tiếng Anh. Bà là người nói tiếng Hà-lan ở Nam Phi. Và Điều gì đó bảo bà bị bịnh gì, nhưng nói rằng, “Hỡi người đàn bà, hãy sẵn sàng cho cái chết, người không còn sống bao lâu nữa.”

Bà ấy nói, “Ông muốn nói khối u nhỏ trên ngực sẽ giết chết tôi à?”

Tôi đáp, “Tôi không thể nói được. Tôi đã thấy tang lễ của bà ngay lúc này, và LỜI CHÚA Phán VẬY, cái chết đã gần.”
Bà ta rời khỏi bục giảng, trở lại phía sau, nói chuyện với chồng mình, rồi ngã lăn ra chết, ngay chỗ bà ta đang ngồi. Nếu tôi là người chữa lành, tôi sẽ chữa lành bà ấy, nhưng chỉ có một Đấng Chữa Lành, và đó là Đức Chúa Trời.
E-31 Người kế tiếp đến, cảnh tượng thật tội nghiệp, một cậu bé da đen. Nó thuộc người Zu-lu. Nào, tôi muốn nói với các cháu, những thiếu nhi, những cô gái bé nhỏ, các cháu biết họ lấy nước uống như thế nào không? Nhìn khắp nơi coi thử bao nhiêu con cá sấu đang nhìn chúng, và rồi đi xuống lấy nước. Trong lúc tôi ở đó, một con cá sấu đã đã ăn một bé gái, mặt nước đẫm máu, nó đi xuống nước, và thế là xong đời. Một đứa trẻ đang uống nước, con cá sấ vồ lấy chân nó, và nó chạy lui lấy một khúc cây đập vào con cá sấu, và chạy lên bờ sông, con cá sấu quay trở lại lần nữa bắt lấy nó ném xuống nước trở lại, kéo đứt một chân cậu bé ra. Nó mang cậu bé trở lại và chôn vùi, cho đến khi người cậu bé mềm đi và quay trở lại ăn thịt nó.
Cho một đứa bé một que kem nhỏ; Nó làm rơi xuống nhanh chóng và nói, “Nó đốt cháy tôi.” Cậu bé da đen đó hoàn toàn có quyền ăn, mặc như bất cứ đứa con nào của tôi và anh chị em. Chúng ta cào sạch thùng rác của mình để cho chúng ăn.
Không ngạc nhiên khi chủ nghĩa Cộng sản đang chiếm lấy đất nước. Đó là cách chúng ta đã đối đãi với chúng. Điều đó hoàn toàn chính xác. Điều đó không rất đúng với Ấn-độ.
E-32 Cậu bé đó có cặp mắt lé gớm ghiếc. Đó là trường hợp thứ tư. Nó bị lé gớm ghiếc. Và tôi nói, “Bây giờ, để chữa lành quí bà, thì tôi không thể. Nhưng theo như đức tin của chính cậu bé nơi Đức Chúa Trời, sẽ chữa lành nó. Nhưng bây giờ, đời sống ngắn ngủi của cậu bé không bị che giấu nữa.”
Ngay lúc ấy, Đức Thánh Linh đến; Tôi nói, “Cậu bé này sanh ra trong một gia đình Cơ-đốc, bởi vì trong bức lều tranh nhỏ bé của cậu tôi thấy bức hình của Chúa tôi đang treo trên tường.” Tôi nói, “Mẹ cậu là người gầy ốm.” Những người Zulu là những người to lớn mạnh khỏe. Tôi nói, “Cha cậu còn trẻ, nhưng mạnh khỏe, họ là những Cơ-đốc nhân.” Cách đó khoảng một khu phố, cha mẹ cậu đứng lên, ngay khi người Zulu phiên dịch điều đó cho họ. Đúng thế.
Tôi nói, “Nhưng bây giờ, tôi không thể chữa lành cậu bé. “Để ý, đúng như tôi đã nhìn thấy, cặp mắt cậu bé thật sự hoàn toàn bình thường như mắt của tôi và các bạn. Tôi đã nhìn lần nữa, và nói, “Bất cứ ai cũng có thể thấy chú bé đó; Nó đã được chữa lành tại chỗ nó đang ngồi.” Tôi mang nó rời khỏi bục giảng.
E-33 Tôi nghe một sự ồn ào to tiếng ở phía sau; Có một Bác sĩ người Anh ở đó. Anh Bosworth cùng với những người khác, đang cố gắng mang nó rời bục giảng, nói rằng, “Ông không thể đi lên đó lúc này, người anh em đang ở dưới sự xức dầu.”

Anh ấy nói, “Nhưng tôi muốn nói chuyện với ông ấy.”

Tôi nhìn quanh rồi nói, “Bác sĩ ơi, việc gì vậy?” Anh Bosworth thả anh ta ra, Anh Baxter.
Đến gần bục giảng, anh ấy nói, “Tôi muốn hỏi ông một điều, Ông Branham. Tôi tin vào Đức Chúa Trời. Tôi tin Đức Chúa Trời ở trong những hoa huệ nhỏ bé này,” (Và các chị em ơi, anh ấy nói về những hoa huệ; Các chị nên thấy chúng. Một số hoa bề ngang khoảng 18 in-sơ, nhưng cây thủy vu to lớn, màu vàng và trắng. Bục giảng được trang trí bằng những bông hoa huệ lớn đó.) Anh ấy nói, “Có một Đức Chúa Trời của sự sống trong những bông hoa huệ hoặc là chúng không thể sống.” Anh nói, “Nhưng Ông Branham, ông đã làm gì đứa trẻ đó?”

Tôi nói, “Tôi không hề làm điều gì. Anh ở gần nó hơn tôi. Nó không gần tôi hơn 3 mét.”

“Ông đã thôi miên đứa bé.”

Tôi đáp, “Thưa Bác sĩ, Hội Y khoa Nước Anh đã cấp bằng cho ông hành nghề, mà không biết thuật thôi miên nhiều hơn điều đó à?” Nếu thuật thôi miên làm cho đứa bé hết bị lé, thế thì tốt hơn hết thảy các ông nên hành nghề thôi miên.”

“Điều gì đã làm điều đó?” Anh ấy nắm lấy vai đứa bé.

“Chờ một chút.”

Anh ấy nói, “Ông Branham này, tôi tin rằng có một Đức Chúa Trời, nhưng nếu Ngài có thể sờ thấy được để làm cho đứa bé cặp mắt bình thường trở lại, tôi sẽ tin Ngài trên bục giảng.”

Tôi nói, “Ồ, Ngài ở trong sự nắm giữ của anh.”

“Nó đã bị lé gớm ghiếc, mà đã lấy lại thị lực. Điều gì đó đã xảy ra giữa đó và đây.” Tôi -- Anh ấy nói, “Đó là gì?”

Tôi nói, “Đức Thánh Linh đã đứng giữa anh và tôi, Đức Thánh Linh làm cho mắt nó bình thường lại.” Anh ấy gãi đầu. Tôi nói, “Nếu anh muốn tin tôi, tốt lắm. Nếu không, điều đó tùy anh.” Tôi tiếp tục.


Anh ấy nói, “Chờ một chút, Ông Braham.” Có một cái mi-crô lớn ở chỗ anh... Con đường đi xuống đường đua... Anh ấy đã bước lên ở đó... Nói rằng, “Vậy thì tôi tin nhận Chúa Jêsus làm Đấng Cứu Rỗi của mình.”
E-34 Khi tôi gặp anh ấy ở Johannesburg, khoảng 6 tuần sau đó, bên ngoài trường đua nơi có 30.000 người ở đó -- Anh đi ra tạm biệt tôi, Bác sĩ trẻ tuổi đó, choàng đôi tay ôm lấy tôi và nói, “Anh Branham, Đức Chúa Trời đã kêu gọi tôi vào lãnh vực truyền giáo.” Và bắt đầu nói tiếng lạ, trong lúc anh ôm choàng lấy tôi, một Bác sĩ người Anh (Chắc chắn vậy), nói tiếng lạ. Anh ấy không biết mình đang làm điều đó. Anh ôm choàng lấy tôi.

Anh nói, “Ôi chao, điều gì đã xảy ra với tôi.”

Tôi đáp, “Bây giờ, Đức Chúa Trời đã làm cho anh đủ điều kiện để đi. Hãy đi.”
E-35 Chiều hôm đó, một cậu bé đến. Billy Paul, con trai tôi và những người khác giúp đỡ cậu bé tâm thần không bình thường, có cái chuyền trên cổ lên bục giảng.

Tôi nói, “Hãy nhìn con người đáng thương đó. Dĩ nhiên, nếu có thể giúp được, thì tôi sẽ làm cho cậu ấy. Tôi không thể làm điều đó. Nhưng đời sống của cậu bé không thể bị che giấu, bởi vì Thiên sứ của Chúa ở đây.”


Khi Điều đó bắt đầu nói với tôi về tình trạng cậu con trai, tôi nói, “Bây giờ, ở đây, một điều ở trong tâm trí cậu là lo lắng về một người anh trai của mình. Cậu ấy có người anh trai bị một con dê hay chó gì đó làm cho bị thương. Cậu đã cỡi trên mình nó, và nó làm cho cậu ấy gãy chân; Cậu ấy có 2 cây gậy trong tay, và bước đi trên cặp nạng.” Tôi nói, “VÌ ĐÓ LÀ LỜI CHÚA PHÁN VẬY.” Tôi thấy anh trai cậu được chữa lành.” Tôi nghe tiếng la ở dưới một khu phố hay xa hơn nữa, anh trai cậu ta đến đây, cặp nạng để trên đầu, đang la to hết sức, “Đức Chúa Trời đã chữa lành anh ấy cách đây một khu phố.” Đó là Phúc âm mà Chúa Jêsus đang nói về.
E-36 Tôi nhìn và thấy một người đàn ông đó. Tôi để ý lần nữa và sắp xếp cầu nguyện cho anh ta tiếp tục cho anh ta. Tôi để ý điều gì đó giống như cái bóng màu xanh dương phía trên anh ta. Cứ theo dõi nó, một lát sau tôi thấy anh ta đang đứng ở đó, phía sau đầu, đang đứng thẳng (đó là mắc căn bịnh cột sống. Tommy, anh biết người ta gọi đó là gì không? Khiến cho họ bước đi chậm chạp (Makes them kindly walk on their hands and feet.) Và tôi - tôi không biết nó có làm anh ta đi khập khiểng không, và ồ, điều đó thật kinh khủng, anh ta đang đứng ở đó hầu như trần truồng. Nhưng tôi chỉ thấy phía trên người đó, anh ta đã được chữa lành.
Tôi nói, “Giê-hô-va Đức Chúa Trời ôi, đây là thì giờ đó.” Tôi đã ngừng lại một phút. Tôi nói, “Bao nhiêu người trong anh em dạn sự ở đây, sẽ hầu việc Giê-hô-va Đức Chúa Trời, nếu Ngài sẽ ban cho người đàn ông này trở lại tình trạng bình thường của mình?” Cho đến nỗi anh em có thể thấy những bàn tay, da đen, da trắng, da vàng, da nâu. Khi chúng tôi cầu nguyện cho cậu con trai đó, cậu ta không thể hiểu tôi, mặc dù tôi muốn anh ta nhảy như anh ta đã làm với những nhà Truyền giáo khi họ đến, anh em biết đấy, làm hề, nhảy múa. Hết thảy họ đều muốn nhảy một vũ điệu do các chiến binh các bộ lạc thực hiện. Họ nhấc anh ta lên, Đức Chúa Trời của Thiên đàng đã phục hồi lại anh. Anh ta đứng đó, nước mắt chảy ra trên đôi má, nhỏ xuống cái bụng đen đúa của mình. Bây giờ, không chỉ anh được chữa lành mà tâm trí còn ở tình trạng tốt. Và 30.000 người ngọai giáo nói chung đã đập bể hình tượng của họ trên đất, tin nhận Đức Chúa Jêsus Christ làm Cứu Chúa của mình cùng một lúc.
20 hay 30 cho một linh hồn. Giờ đã đến khi Đức Chúa Trời sai người của Ngài đi vào những đồng ruộng. Giờ đã đến khi Đấng Christ mặc khải.
E-37 Tôi -- Chỉ một câu chuyện ngắn nữa ở đây. Chính là trong lòng tôi nói với anh em. Tôi đã đi một chuyến xe lửa vào một đêm nọ, đi xuống Houston, bang Texas. Ở đó, tôi thấy một cậu bé (Tôi muốn nói ở Miami, Florida.), một cậu bé đang nằm chết, có nhiều cây cối bao trùm với nhau trong vách đá, và mái tóc cắt trông buồn cười của cậu bé, đôi mắt to lớn trợn ngược. Chân cậu lộ ra qua đôi tất. Một chiếc xe ô tô đang nằm vỡ vụn bên đường, còn cậu bé thì chết. Thân thể nhỏ bé của cậu chỉ còn là một đống xương nát vụn. Tôi nghĩ, “Đó là ai thế?” Và khải tượng lìa khỏi tôi. Tôi tiếp tục đi xuống. Ở đó có lẽ có nhiều người đang ngồi ở đây. Tôi đã giải thích điều đó, nói với nhiều người, “Hãy sẵn sàng, viết điều đó vào trong sổ của anh em. Hãy viết điều đó trong tờ giấy trắng của quyển Kinh thánh, và thấy nó ứng nghiệm không. Một đứa trẻ ở nơi nào đó, khoảng 8 tuổi, tóc nâu, mắt nâu, tóc cắt trông buồn cười, mặc quần soóc ngắn. Nó sắp bị giết chết.” Tôi đoán 30.000 hay 40.000 quyển Kinh thánh đã nói về điều đó. Anh em có thể đọc bài báo trong tờ “Tiếng Nói của Sự Chữa lành.”
E-38 Bao nhiêu người biết rằng trường hợp đó trước ngay cả khi tôi nói bất kỳ điều gì, hãy giơ tay lên? Đã được báo trước khi nó xảy ra, không phải sau, nhưng trước khi nó xảy ra. Và ở đó, trong cánh cổng ở đó, có một cậu bé bị chết đuối; Họ đã mang nó ra cho tôi, 2 người họ... Người cha không muốn để người lo dịch vụ tang lễ mang đi. Tôi đã đi ra và nói, “Đó không phải là đứa trẻ ấy, đó là đứa ăn mặc đẹp, đầu đen như than, không phải là nó.”
2 năm sau trên đường đi tới Thụy điển, Na-uy, Phần-lan, tôi đang từ Kuopio xuống, điều đó xảy ra ở trong xứ mặt trời mọc nửa đêm, chúng tôi có một Buổi nhóm. Những anh chàng trẻ tuổi ở trên đó, không khác gì hơn những đứa bé khác sau chiến tranh, và họ - họ không bao giờ cạo râu. Một số thiếu niên chưa tới 15 tuổi, mặc những chiếc áo khoác dài to lớn cũ kỹ, mang giày ống, những người phụ nữ đều xuống phố, nhưng cô gái trẻ hết thảy đều tụ họp nhau và những ông già. Người Nga đã giết hết họ trong chiến tranh.
E-39 Tôi đã giảng ở Hague, trong cánh đồng. Không có mặc áo sơ-mi, những chiếc váy dày cộm to lớn, giày ống to, một số người tốt nhất mà các bạn từng gặp họ là người Phần-lan, trung thành thật sự. Khi tôi đang đứng đó, Anh Lindsay, hết thảy những Mục sư Truyền đạo ở đó, tôi nói, “Điều gì đó sắp xảy ra. Tôi có thể cảm thấy thật sự.”

“Gì thế, Anh Branham?”

“Tôi không biết; Họ bắt đầu chụp hình lúc đó.”

Anh ấy nói, “Có phải là Thiên sứ ở đây không, chúng ta chụp hình được không?”

Tôi đáp, “Tôi không biết. Nhưng điều gì đó sắp xảy ra, tôi làm chứng.”
E-40 Chúng ta đi xuống đồi; Chúng tôi để ý điều gì đó. Bấy giờ, xăng dầu bán ra khoảng 2 đô-la một ga-lông. Tại những Buổi nhóm, nơi có 40 - 50.000 người, họ sẽ có thể có 3 hay 4 chiếc xe. Hết thảy họ đều đi bằng xe trượt tuyết có con tuần lộc kéo, đi bộ, bất kể bằng cách nào để đến được nơi đó. Nhưng nằm ở đó là một chiếc xe Ford đời 1925 đến đời 30’, hay có lẽ sau đó một chút, người Mỹ lái chiếc xe Ford gây ra tai nạn, chung quanh khoảng 500 đứng chung quanh, và 2 đứa bé đang nắm tay nhau từ trường trở về. Chiếc xe hơi này, chạy khoảng 60 dặm 1 giờ; Chạy nhanh như gió ở đường rẽ, còn 2 đứa trẻ không biết đi đường nào. Một đứa chạy đường này, một đứa chạy đường kia, người lái xe cố gắng tránh chúng, đụng phải một đứa ở dưới cằm bằng cái đỡ va xe hay cái thanh chắn bùn và ném đứa bé cách anh ta khoảng 30 mét Anh và nghiền nát nó khi chiếc xe tông vào một cây. Đứa kia bị bánh xe lăn qua người giống như thế, những chiếc bánh xe hất văng thân thể nó qua bên kia đường khoảng 5 mét. Nằm trên bãi cỏ. Chiếc xe chạy qua đồi và vỡ tan tành. Anh Lindsay và những người khác đi ra; Họ nhìn nó rồi quay lại khóc. Chị Issacson, người phiên dịch của tôi đi ra.

Chị ấy quay trở lại vừa khóc, vừa nói, “Anh Branham, Anh nên đi tới nhìn.”


E-41 Tôi nói, ‘Ồ, không, Tôi không thể.” Tôi nói, “Chị còn nhớ vợ tôi đã chết khi tôi còn là Thầy giảng trẻ khoảng 24 tuổi. Tôi đã chôn nàng với đứa bé. Chúng tôi chỉ còn lại một đứa, và đó là Billy. Tôi đã ẵm nó đi lang thang khắp nơi với chai sữa của nó vào ban đêm. Chúng tôi không có tiền để có lửa giữ ấm chai sữa, vì thế tôi đặt nó dưới đầu tôi. Đó là lý do nó ở với tôi ngày nay. Tôi là cả cha và mẹ đối với nó. Đó là điều tôi đã hứa với nàng, khi nàng chết. Tôi đã giữ cho thân thể nhỏ bé của nó ấm áp, và chai sữa của nó ở bên mình tôi.” Rồi nó khoảng 10 tuổi, tôi nói, “Tôi mang con trai nhỏ tôi đi khắp nước Mỹ. Tôi - tôi không thật sự không thể nhìn nó. Tôi không thật sự bây giờ không muốn nhìn lại Billy lúc 3 tháng tuổi; Tôi thật sự không muốn nhìn nó.”

Và điều gì đó bảo tôi, “Hãy đi nhìn.”


E-42 Tôi đã đi qua, có áo khoác nhỏ bé của nó phủ trên mặt, và họ kéo nó xuống. Ô, chà, tôi quay nhìn quanh và bắt đầu bỏ đi. Tôi không biết anh chị em sẽ tin điều đó hay không. Đó là giữa anh chị em và Đức Chúa Trời. Ai đó đặt tay trên vai tôi; Tôi nghĩ đó là Anh Moore.

Tôi nói, “Cái gì, tại sao, không có ai ở quanh tôi, và bàn tay đó vẫn ở trên vai tôi.” Tôi nghĩ, “Điều này là gì đây?” Người nào đó đang đặt tay trên vai tôi, và tôi quay lại với đứa trẻ. Tôi tình cờ để ý chân đứa bé kia, cái chân bị vỡ hết, bàn chân của nó lộ ra qua đôi tất sọc đen cũ lớn. Điều đó trông quen thuộc.

Tôi nói với thị trưởng thành phố, “Có thể...” Họ đang chờ cha mẹ đứa trẻ đến. Tôi nghĩ, “Ồ, chà, cha mẹ nó sẽ nghĩ gì khi thấy con mình đang nằm nát vụn ở đó.” Đứa bé kia, nó còn sống, vì thế họ vội đưa nó vào bệnh viện bằng xe hơi.
Thế nên đứa trẻ này đã chết khoảng 30 phút. Người ta đang chờ cha mẹ nó đến nhận trước khi người lo dịch vụ tang lễ chuyển nó đi.

Tôi nói, “Tôi nhìn đứa bé lần nữa được không?” Họ nhấc chiếc áo choàng nhỏ của nó lên, và tôi nhìn, đôi mắt nâu nhỏ bé trợn ngược, hầu như là tóc nâu sẫm, chiếc quần soóc ngắn, bàn chân nó lộ ra qua đôi tất. Tôi nhìn quanh ở trên đồi, từ trên núi Kuopio đi xuống, cây trường sanh bao bọc, tôi nhìn lại và suy nghĩ, “Chính là nó.”

Ồ, Anh em ơi, tôi có thể không bao giờ gặp anh em lần nữa cho đến khi Vinh hiển, nhưng tôi mong rằng tôi có sức lực chiều hôm nay để giải thích với anh em cảm giác đó là gì. Mọi ma quỉ ở địa ngục ra không thể ngăn cản điều đó được. Nó không phải, nếu anh em tin, hay điều này, hoặc điều kia, điều nọ, đã được làm xong rồi. Đức Chúa Trời đã Phán vậy.

Tôi đã nhìn và nói, “Chính là nó.” Tôi nói, “Anh Moore, Anh Lindsay, đến nhanh lên.” Tôi nói, “Lật trang giấy trong Kinh thánh của các Anh ra... ? ...”

“Việc gì vậy, Anh Branham?”

Tôi nói, “Đọc tờ đó đi.”

“VÌ ĐÓ LÀ LỜI CHÚA PHÁN VẬY, sẽ ứng nghiện, một cậu bé, khoảng 8 đến 10 tuổi, đang nằm chết ở nơi có những vách đá bao bọc cùng với những cây tuyết tùng và cây trường sanh.”

“Đó là gì, Anh Branham?”

Tôi nói, “Hãy nhìn đứa trẻ. Nhìn nơi có những tảng đá.”

Anh ấy nói, “Là nó à?”

Tôi đáp, “Chính là nó.”
E-43 Ô, chà. Ồ, Đức Chúa Trời ôi, hãy nhận lấy Hội thánh trong tình trạng đó. Hãy để con ở trong nơi đó.

Tôi nói, “Anh nói nhanh lên, Chị Isaac, hãy phiên dịch cho tôi.” Tôi nói, “Nếu Giê-hô-va Đức Chúa Trời trong một vùng nước Mỹ cách đây 2 năm, đã được viết trên tờ giấy ở đây, hãy xem nếu đứa bé đó không khỏe mạnh trong 5 phút, tôi sẽ rời khỏi Phần-lan với tấm biển trên lưng mình, ‘Tiên tri Giả.’”


Ồ, quả là điều kỳ diệu như vậy khi anh em biết Đức Chúa Trời sẽ làm gì. Tôi họp họ lại và quì xuống cùng nhau cầu nguyện, tôi nói, “Giê-hô-va Đức Chúa Trời ôi...” Nếu anh em muốn lấy chi tiết về việc này ở thị trưởng thành phố, tôi sẽ cho địa chỉ ông ấy. Tôi nói, “Giê-hô-va Đức Chúa Trời ôi, ở quê nhà Ngài đã Phán với con về khải tượng này, và con biết trong ý định lớn lao của Ngài, nó đã được làm xong rồi. Do đó cái chết ban lại sự sống của đứa bé này.” Đức Chúa Trời là Đấng Phán Xét uy nghiêm của tôi, trước quyển Kinh thánh này chiều nay, đứa bé đã nhỏm dậy và đứng trên chân bình thường như trước giờ nó bị xe tông.”
E-44 Đêm hôm đó, tại Buổi nhóm, anh em thậm chí không thể... Họ có một lực lượng dân quân bên ngoài ở đó, và tôi nói với anh em một điều. anh em nên nhớ, điều đó chỉ cách Bức Màn Sắt 2 dặm, trong khi trên đường đi qua nước Nga, chiều hôm đó, trên ra-đi-ô, khi tôi đến tối hôm đó, những người lính Cộng sản kia đang đứng trong khu phố, đang đứng đó với kiểu chào người Nga, những giọt nước mắt chảy xuống má họ; Họ nói, “Chúng tôi muốn tin nhận Đức Chúa Trời, Đấng Quyền năng như thế.”
Việc gì vậy? ... [Băng trống. - Bt] ... Những tín hữu Tin Lành và Công giáo anh em, chạy lên đó, lấy hết tiền bạc của họ, xây những tòa nhà to lớn vĩ đại, mà thậm chí không đem lại điều gì nhiều hơn cho những người còn lại của thế gian. “Những kẻ tin sẽ có những dấu hiệu này.” Không ngạc nhiên khi Giáo hội nghi thức, lạnh lùng chống lại điều đó. Như tôi nói tối qua, “Nó là một dấu hiệu mà sẽ được ma quỉ nói đến...”
E-45 Tối hôm đó, trong Buổi nhóm, tôi sẽ không bao giờ quên. Nếu tôi có thể có khoảng 10 phút nữa. Chúng ta sẽ đưa nhiều người vào xếp hàng; Có một số đông... Anh em để ý trong quyền sách của tôi, một đống gậy và nạng mà -- Anh em không thể chất trên bục giảng mà nhiều người đã ném đi. Phải đi qua vài ngàn người nữa như vậy để đi vào. Khi tôi bắt đầu đi vào tòa nhà đêm hôm đó, tôi bước thật chậm, 2 người lính trẻ tuổi ở phía trước, và 2 người ở phía sau, mang gươm, nắm giữ như thế này, giữ cho nhiều nhiều tránh ra.
E-46 Khi tôi đi vào tòa nhà, cô bé ở dãy nhà tập thể, có một việc nhỏ -- Cửa đã đóng lại, và tôi nhìn quanh, và một cô bé dễ thương đứng ở đây, gần bằng tuổi của cháu Rebekah của tôi lúc này, khoảng 10, 12 tuổi, một chân (Anh em thấy trong quyền sách của tôi.) ngắn hơn chân kia, và nó có một miếng đệm to lớn bao chung quanh. Cô bé có một cái đai buộc vào qua ngón chân cái của chiếc giày, đụng vào miếng đệm lớn ở phía sau. Chiếc giày được làm bằng miếng đệm ở trên mỗi bên. Cô bé không thể di chuyển cái chân nhỏ bé đó, vì thế nó phải là một miếng đệm hoàn hảo, để cô bé có thể đi xuống như thế này. Mỗi lần di chuyển, cô phải nhấc vai nhỏ bé lên, nhấc bàn chân lên và đẩy tới trước để bước. Cô bé ăn mặc rách rưới; Mái tóc ngắn xuăn tít, gương mặt trắng xanh xinh xắn. Khi cô bé nhìn tôi, họ bảo tôi đừng dừng lại trên phố. Tôi yêu mến trẻ con.
E-47 Tôi đã chờ đợi cho đến khi Anh Baxter và những người khác, suốt Buổi nhóm chiều hôm đó, tôi muốn lấy ra những đồng tiền cũ ở đó và mua một ít kẹo, tôi có cả dãy con nít ở 2 khối phố đi theo tôi, và tôi ném kẹo cho chúng.
E-48 Cô bé đó ở đây, nó nghĩ nó đã làm điều sai trật nên cúi đầu né tránh, đi lấy cặp nạng này ra khỏi, nhấc cái chân đó lên, đưa ra, đó là cách nó bước đi. Tôi thấy nó nghĩ mình làm điều gì đó không đúng nên cúi cái đầu nhỏ bé xuống, dường như không để ý tôi đang đi ngang qua. Điều gì đó bên trong bắt đầu vận hành.
E-49 Tôi đã nhìn cô bé, và người lính ở phía sau tôi, tôi không thể nói một tiếng Phần-lan. Vậy nên anh ta ra hiệu tiếp tục đi ra. “Chờ một tí.”
Đứa bé ngước lên; Tôi làm dấu với nó như thế này. Tôi biết nó muốn đi qua đó. Dĩ nhiên nó bị tàn tật; Nó cũng làm vậy ở Buổi nhóm. Tôi làm hiệu với nó; Nó nhìn tôi. Tôi gục đầu, “Đúng thế.”
Nó bỏ cặp nạng ra; Nhấc cái chân nhỏ bé lên; Nó bước một bước, và nó nhìn lại, thật trẻ con như thế.. Tôi chỉ chờ đợi, chưa nói một điều gì cho đến khi nó đến gần ngay bên tôi. Nó ngước nhìn tôi, đôi mắt xanh trên gương mặt nhỏ bé xanh xao. Sau đó tôi biết nó là đứa trẻ Phần-lan mồ côi, cô bé không có cha không mẹ, không người nào cả. Nó đang sống trong trại với một số người. Cha mẹ nó đã bị người Nga giết chết. Miếng đệm trông thô cũ rích mà người ta đã làm cho nó. Tôi chỉ đứng và suy nghĩ, “Đứa bé đó sẽ làm gì?” Tôi không thể nói với nó.
E-50 Tôi nghĩ, “Ồ, lạy Chúa.” Ngay lúc đó trước mặt tôi, tôi thấy đứa bé đó không có mang miếng đệm, đang bước đi. Tôi nghĩ, “Ồ, nếu mình có thể làm cho nó biết.”

Tôi nói, “Cháu yêu.”

Nó cứ nói, “Kiitos.” Nước mắt chảy dài xuống đôi má xanh xao. “Kiitos, kiitos.”

Tôi nói, “Cháu yêu.” Ôi, Chúa ơi, Giê-hô-va Đức Chúa Trời... Lạy Chúa, cho phép con nói điều gì đó. Ngài đã chữa lành.”

Ngay lúc ấy, một đám lính đến, “Tiếp tục đi!” Họ đang hát bài “Chỉ Tin Cậy!”, và tôi phải đi, họ đẩy tôi đi qua.
E-51 Ngay khi kết thúc giờ nhóm tối hôm đó, anh em đến với tôi và nói, “Thế đủ rồi, thế là đủ. Anh còn có Buổi nhóm khác tối mai.”

Tôi nói, “Ồ, kìa, các anh đã phát ra bao nhiêu thẻ cầu nguyện?”

Họ nói, “Ồ, họ đưa ra một đống thẻ, Anh có thể sử dụng chúng vào tối mai..”Không ai hiểu được tiếng Anh.

Tôi nói, “Chỉ gọi vài người nữa. Từ số này đến số này.” Và bằng sự sắm sẵn lớn lao của Đức Chúa Trời, cô bé là người kế tiếp đứng trong hàng. Nó đây rồi.

Tôi nói, “Chị Isaacson, chỉ nói những gì tôi nói. Hãy thông dịch.”

Tôi nói, “Cháu yêu, cháu là cô bé tôi đã gặp bên ngoài hành lang kia. Đức Chúa Jêsus Christ đã chữa lành cho cháu.” Trong khi tôi gọi người khác, cô bé đi qua bục giảng, cả hai chân đều như nhau, những miếng đệm ở trên đầu nó, đang la lớn dâng sự Vinh hiển cho Đức Chúa Trời. Hàng ngàn người Phần-lan sấp mặt xuống và dâng đời sống họ cho Chúa Jêsus, những thuộc viên Hội thánh hình thức lạnh lùng trở nên những Cơ-đốc nhân được sanh lại.


E-52 Đó là gì?

tải về 190.63 Kb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   2   3




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương