349 |
C h ư ơ n g 0 6 : N g u y ễ n D u v à T r u y ệ n K i ề u
khi những người khác nói ra sự thật này anh ta sẽ phản ứng như thế,
chắc chắn như vậy, không thể sai được. Vì tâm của anh ta đang có
những tâm hành này, tâm hành kia nên mình tiên đoán anh ta sẽ
phản ứng như thế, không sai. Đó là mình theo thuyết Định Mệnh.
Căn cứ trên sự thật là trong buổi họp mà có những người nói như vậy
là anh ta đều phản ứng như thế. Một trăm lần đều xảy ra như một.
Quyết định không cho anh ta vào buổi họp là hành động theo đức tin
của mình về thuyết định mệnh và mình thấy không có tự do gì trong
con người của anh ta hết. Nhưng Giác Duyên ở đâu? Giác Duyên nói:
' Hôm nay anh đi với tôi và anh sẽ cầm tay tôi trong suốt buổi họp.
Khi nào tôi bấm tay anh một cái là anh không nói gì hết.' Tất cả mọi
người đều sửng sốt vì anh chàng tự nhiên xuất hiện trong buổi họp.
Nhưng quan sát viên hôm đó rất lấy làm lạ là tại sao buổi họp đã
xong rồi mà anh không nổi điên. Đâu biết rằng có một nguyên do ẩn
dấu là bàn tay anh ta đang được sư Giác Duyên nắm. Mỗi lần biết anh
này sắp phản ứng thì sư Giác Duyên lại nắm chặt bàn tay anh lại và
anh ta ngồi yên. Đó là yếu tố Giác Duyên, chỉ có tăng thân mới tạo ra
được và sẽ giúp được anh chàng thay đổi, nhờ sự có mặt của Giác
Duyên. Giác Duyên là điều kiện của sự tỉnh thức. Chánh niệm của
anh ta rất yếu. Dù là được học một năm hay một năm rưỡi rồi nhưng
những lúc như vậy anh ta vãn không có khả năng nắm lấy chánh
niệm và cứ phản ứng một cách rất là... 'tự nhiên' Anh đã được hướng
dẫn rằng mỗi khi gặp trường hợp như vậy thì phải nắm lấy hơi thở.
Anh cũng cố gắng thực tập nhưng chất lượng của những hạt giống
kia nặng quá. Anh ta biết rằng những lúc đó thở được thì rất hay,
nhưng lúc đó tại sao anh ta không nhớ và không thở! Vì vậy ta mới
cần phải có Giác Duyên. Giác Duyên cần phải đưa ta đi một đoạn
đường thì ta mới có thể tự mình di được. Sau mỗi lần anh ta phản
ứng, ta hay nói: 'Tôi đã dặn anh là những lúc như vậy thì phải thở mà
tại sao anh không thở?; Anh ta trả lời: 'Tại vì lúc đó sự kiện xảy ra
mau như chớp nhoáng, tôi không làm gì được hết!' Có nhớ thở mình
thở cũng không được!' Nếu chúng ta buông xuôi, chịu thua thì anh ta
không bao giờ có cơ hội. Ta phải đóng cho hay vai trò của Giác
Duyên. Có nhiều cơ hội. Ta có thể nắm bàn tay anh, hướng dẫn anh.
Ban đầu anh ta ngưng được không phải là do tự điều phục bằng hơi
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |