2. Bí quy
ết Trương Phi đại náo cầu Tràng Bản
L
ỗ Túc đến phòng chủ tịch hội đồng quản trị gặp Tôn Quyền, Tôn Quyền nói:
-
Tên Gia Cát Lượng này đã có mưu hay, cố tình dùng kế khích tướng để khiến tôi nổi giận. Tôi vì thiển
ki
ến mà lỡ mất đại sự.
Nói r
ồi, Tôn Quyền quay lại phòng khách xin Gia Cát Lượng tiếp tục trình bày. Gia Cát Lượng vội đáp lễ,
nói: V
ừa rồi lỡ mạo phạm, xin chủ tịch Tôn mở lượng hải hà.
Tôn Quy
ền cầm tay Gia Cát Lượng mời dùng trà chiều, Lỗ Túc theo sau. Ba người tới quán trà nghệ
thu
ật "Nghìn tầng tuyết", chọn một bàn sát cửa sổ, vừa pha trà vừa đàm luận binh pháp.
L
ỗ Túc nói:
- V
ừa qua nghe ông bảo có diệu kế phá Tào, có thể nói cho chủ tịch hội đồng quản trị chúng tôi nghe
được không?
Gia Cát Lượng nói:
- Nhìn b
ề ngoài, Tào Tháo sừng sững như núi dựng trước mặt, là một công ty quy mô rất lớn. Trên thực
t
ế, hắn chẳng qua chỉ là núi giấy. Trận Xích Bích năm xưa, liên quân Lưu – Tôn há chẳng phải đã đốt
130.000 quân Tào sao? Quân hùng tướng mạnh như vậy, hóa ra không chịu nổi một mồi lửa. Xem ra
h
ắn vẫn chưa rút ra được bài học năm xưa, vẫn theo vết xe đổ.
Tôn Quy
ền "ầy" một tiếng, nói:
-
Ngày xưa khác, ngày nay khác. Tiên sinh đừng nhìn người bằng con mắt người xưa nữa.
Gia Cát Lượng nói:
- Công ty có thành công hay không, quan tr
ọng là nó mạnh như thế nào, chứ không phải nó to như thế
nào. Công ty Tào Tháo nay "hư" thì to, "thực" thì lắm bệnh, lẽ nào chịu nổi một đòn?
Tôn Quy
ền nói:
- Ông b
ảo công ty Tào Tháo lắm bệnh, là bệnh gì vậy?
Gia Cát Lượng nói:
- Công ty Tào Tháo m
ắc bệnh "đau đầu tổng hợp", bệnh này có hai triệu chứng điển hình: một là "hoa
mày, chóng m
ặt, tai ù", thứ hai là "bụng rát, lưng đau, khí huyết hư".
Tôn Quy
ền hỏi:
- Th
ế nào là "hoa mày, chóng mặt, tai ù"?
Gia Cát Lượng nói:
- Nói "hoa mày chóng m
ặt tai ù" để chỉ quyết sách kinh doanh của Tào Tháo. Từng có thời nhà sáng
nghi
ệp Tào Tháo hành động thận trọng, tư duy lạnh lùng, giỏi chớp thời cơ và khéo tránh nguy hiểm. Mọi
người chắc còn nhớ chuyện "Tào Tháo dâng dao". Vốn Tào Tháo cầm dao tới định giết Đổng Trác, thấy
tình hu
ống bất lợi bèn vội dâng dao cán ngọc tặng Đổng Trác. Song, Tào Tháo nay hành động không
còn th
ận trọng như xưa, thành công làm ông ta trở thành kẻ trên tiên, tưởng không việc gì trên đời này
mình không làm
được nên nhắm mắt tung hoành. Vì chứng "chóng mặt" nên ông ta đã mất năng lực
quan sát th
ị trường tinh mẫn của mình, dẫn đến chứng "hoa mày" khi quyết định chiến lược, cứ nghĩ
r
ằng dễ dàng "hát để vịnh chí". Thực hiện chiến lược, ông ta chỉ dựa vào kinh nghiệm, ý ta ta làm, tai ù
không nghe l
ời trung thực. Một khi xảy ra "địa chấn" là cơ nghiệp sụp đổ.
Tôn Quy
ền lại hỏi:
- Th
ế còn "bụng rát, lưng đau, khí huyết hư"?
Gia Cát Lượng nói:
- Nói "b
ụng rát, lưng đau, khí huyết hư" để chỉ trách nhiệm, hiệu quả công việc của Tào Tháo. Khi Công
ty m
ới thành lập, các cấp quản lý còn ít, thông tin nội bộ thông suốt kịp thời, ý thức hợp tác giữa các bộ
ph
ận còn mạnh. Nhưng khi công ty phát triển tới một quy mô nhất định, các sự vụ quản lý sẽ trăm đầu
nghìn m
ối, cơ cấu phòng ban chồng chéo, quan hệ nội bộ công ty phức tạp, quản lý và nhân viên lao vào
đấu đá. Khi đó, nhiều giám đốc chi nhánh sẽ không còn nghĩ tới tiến thủ, ngoài miệng hô hào nhưng
trong thì
đục khoét công ty. Giống như người béo bệu, đi một bước lại thở hổn hển, bất kỳ lúc nào cũng
có th
ể trúng gió hay nhồi máu cơ tim mà chết.
Tôn Quy
ền nói:
- Ông b
ảo công ty Tào Tháo mang bệnh, có gì chứng thực không?
Gia Cát Lượng hỏi:
- Các ông nghe chuy
ện hai vị anh hùng ở dốc Tràng Bản chưa?
L
ỗ Túc nói:
- T
ất nhiên nghe rồi. Một vị là Triệu Vân đơn thương độc mã bảy lần tiến, bảy lần rút giữa trăm vạn quân
Tào để cứu A Đẩu con Lưu Bị. La Quán Trung có thơ khen rằng: "Hổ thiêng vùng vẫy trong quân Tháo;
R
ồng nhỏ nằm trọn bọc Tử Long". Vị kia là Trương Phi, cũng đơn thương độc mã đứng đầu cầu Tràng
B
ản mà hét lớn, quân tướng Tào sợ hãi nhất tề bỏ chạy, người ngựa giẫm đạp nhau, chết không biết
bao nhiêu mà k
ể. La Quán Trung có thơ khen rằng: "Bên tai một tiếng vang như sấm; Khiếp vía quân
Tào v
ội rút nhanh". Công ty Lưu Bị tuy nhỏ nhưng lại có nhân viên kiệt xuất khiến người đời phải cảm
ph
ục!
Gia Cát Lượng cười thoải mái:
- Vì sao Tri
ệu Vân có thể đơn thương độc mã, bảy lần tiến, bảy lần rút giữa trăm vạn quân Tào? Ngoài
chuy
ện anh ta dũng cảm, còn nguyên nhân khác là nhân viên công ty Tào Tháo thiếu tinh thần hợp tác.
T
ục ngữ có câu "mãnh hổ nan địch quần hồ", đừng nói là trăm vạn, chỉ cần trăm người đồng tâm hiệp
l
ực thì Triệu Vân có chạy đằng trời.
Tôn Quy
ền gật đầu vẻ ngẫm ngợi.
Gia Cát Lượng nói:
- Còn k
ết quả tiếng thét của Trương Phi khiến người ta không thể hiểu nổi. Điều đó chứng minh công ty
Tào Tháo béo b
ệnh, sợ đến cả một tiếng thét.
Tôn Quy
ền nói:
- Hóa ra Tào Tháo ngoài m
ạnh trong yếu, nhưng rốt cuộc nguyên nhân do đâu?
Gia Cát Lượng nói:
- S
ở trường của Tào Tháo chẳng qua là khéo đầu cơ. Ông ta xuất thân từ xí nghiệp nông thôn, sau đó
dùng phương thức quốc hữu dân doanh để kinh doanh đồ nhựa ở Sùng Châu, Sơn Đông, rồi phất lên
nh
ờ đầu tư nhà đất ở Hứa Xương, Hà Nam, cuối cùng là nhờ Hán Nam Đế mà Tào Tháo lắc mình một
cái thành T
ổng giám đốc công ty nhà nước Đông Hán. Nói thực, nhiều khả năng Tào Tháo không biết gì
v
ề cái gọi là quản lý công ty.
Tôn Quy
ền nói:
- T
ối qua tôi vừa đọc trên mạng thấy kết quả cuộc điều tra hệ thống lần thứ bảy về giới kinh doanh
Trung Qu
ốc, hầu hết các nhà kinh doanh đều lấy kinh nghiệm để quản lý công ty. Họ không hề qua lớp
hu
ấn luyện về hệ thống quản lý công – thương nghiệp, cũng lơ mơ về kỹ năng, phương pháp và khoa
h
ọc quản lý. Ban đầu những khiếm khuyết này không lộ rõ, phát triển đến một giai đoạn nhất định, nó sẽ
h
ết sức nguy hại.
Gia Cát Lượng nói:
- Ch
ủ tịch Tôn nói rất đúng. Suy cho cùng, quản lý công ty là một hình thức hoạt động văn hóa. Hai công
ty sáp nh
ập, nền văn hóa công ty hai bên không dung hợp tất gây xung đột. Năm xưa Tào Tháo thôn tính
Viên Thi
ệu, tuy lập kỳ tích rắn nuốt voi, song cái đầu voi chưa tiêu hóa hết vẫn làm khổ cái dạ dày rắn.
Đến giờ vẫn còn nhiều cấp dưới cũ của Viên Thiệu giữ chí hướng khác, không thực bụng theo Tào. Nay
Tào Tháo l
ại lập đại công sáp nhập được Kinh Châu, cái dạ dày ông ta lại sắp đau một chập đây.
Tôn Quy
ền nghĩ ngợi, hỏi:
- Tiên sinh cho r
ằng chúng tôi nên ra đòn thế nào?
Gia Cát Lượng nói:
- Chúng ta nên chu
ẩn bị ứng chiến thật tốt. Tào Tháo tin rằng với tốc độ phát triển như thế này, ông ta
s
ẽ nén cơn đau dạ dày để xơi nốt đại tiệc Đông Ngô. Xưa Trương Phi đã thét một tiếng lui trăm vạn
quân Tào, nay chúng ta c
ũng nên cho ông ta một mồi lửa nữa thôi!
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |