Chương 4 : Phân vân
Lão hàng thịt ngồi sát bức tường phía bên trái, hai tay bị xích vào chiếc vòng sắt ở trên.
Bộ quần áo rách rưới không thể che kín thân thể hốc hác và xanh xao, các khớp xương
lộ rõ dưới làn da gần như trong suốt, ẩn hiện các mạch máu xanh. Chỗ cổ tay bị cùm sưng
lên. Các vết loét rỉ ra huyết tương và máu. Phần tóc còn lại đã chuyển sang màu hoa râm
và rũ xuống từng sợi bóng nhờn trên khuôn mặt rỗ.
Bị tiếng búa của Eragon đánh thức, Sloan ngẩng đầu lên nhìn về phía ánh sáng và run
rẩy hỏi:
53
- Ai đấy? Ai ở đằng kia đấy?
Những sợi tóc loà xoà trước mặt trượt sang hai bên, làm lộ rõ hai hốc mắt sâu hoắm.
Nơi trước đây từng là mí mắt thì bây giờ chỉ còn lại vài mảnh da rách bên trên hai lỗ
hổng. Vùng da xung quanh bị bầm dập và còn lưu lại những vệt máu khô.
Eragon sửng sốt nhận ra rằng Ra’zac đã móc hai mắt của Sloan.
Eragon không biết nên làm gì. Lão hàng thịt đã nói cho Ra’zac biết Eragon đã tìm thấy
trứng của Saphira. Lão còn giết anh Byrd lính gác và đã bán đứng Carvahall cho đế quốc.
Nếu lão bị điệu ra trước dân làng, chắc chắn lão sẽ bị treo cổ.
Dường như đối với Eragon, việc lão phải chết vì những tội lỗi đã gây ra là hoàn toàn
đúng đắn. Nhưng đó không phải là điều khiến Eragon lưỡng lự. Vấn đề là Roran yêu
Katrina, và dù cho Sloan có làm điều gì đi chăng nữa, thì Katrina vẫn còn tình cảm đối
với cha mình. Katrina, và cả Roran, không thể dễ dàng đứng xem quan toà công khai lên
án những tội lỗi của Sloan và tuyên án treo cổ lão. Điều đó sẽ gây ra đổ vỡ về tình cảm
giữa hai người và có thể dẫn đến việc huỷ bỏ hôn ước.
Eragon cũng tin rằng nếu đưa Sloan đi với họ thì sẽ gây ra bất hoà giữa mình, Roran,
Katrina, và phía dân làng. Điều đó có thể sẽ khiến dân làng nổi giận và khiến họ xao lãng
trong cuộc đấu tranh chống lại đế quốc.
Eragon nghĩ: “Giải pháp tốt nhất là giết lão và nói với mọi người rằng mình thấy thi thể
của lão ở trong ngục.”
Môi nó run run, câu thần chú giết người đã sẵn sàng.
Sloan nói:
- Các ngài còn muốn gì nữa? Tôi đã nói hết những gì tôi biết!
Lão lắc lắc đầu sang hai bên để nghe cho rõ hơn.
Eragon nguyền rủa bản thân vì đã do dự. Tội lỗi của Sloan đã rõ, lão là kẻ giết người và
phản bội. Bất cứ vị quan toà nào cũng sẽ tuyên án tử hình với lão ta.
Dù những lỹ lẽ mà nó tự đưa ra là hết sức đúng đắn, nhưng người nằm co quắp trước mặt
Eragon là người mà nó đã biết đến từ lâu. Lão hàng thịt có thể là một người đáng ghét,
nhưng những kỷ niệm trước đây gắn liền với lão đã làm nảy sinh một thứ tình cảm thân
thiết lay động lương tâm nó. Việc giết chết lão cũng giống như việc ra tay với Horst,
Loring hay bất cứ bô lão nào khác trong làng.
Eragon đã sẵn sàng phát ra câu thần chú giết người.
Chợt trong mắt Eragon hiện lên hình ảnh Torkenbrand - kẻ buôn nô lệ mà cậu và
Murtagh đã gặp trong chuyến đi tới Varden, quỳ gối trên mặt đất và Murtagh lao đến chặt
đầu hắn. Eragon nhớ là mình đã phản đối hành động của Murtagh, và sự kiện đó đã khiến
54
nó day dứt trong nhiều ngày sau đó.
Eragon tự hỏi: “Có phải mình thay đổi quá nhiều đến nỗi bây giờ mình cũng có thể làm
như thế? Như Roran đã nói, mình đã từng giết người, nhưng chỉ trên chiến trường, chứ
không bao giờ như thế này.”
Cậu quay đầu lại khi nghe tiếng Roran phá vỡ bản lề cuối cùng trên cánh cửa phòng
giam Katrina. Thả chiếc búa xuống, Roran định dùng sức phá cửa xông vào, nhưng sau
đó nghĩ lại và thử nhấc cửa ra khỏi bản lề. Cái cửa được nâng lên một inch, sau đó dừng
lại và lung lay, cơ hồ muốn tuột khỏi tay anh.
Anh hét lên:
- Giúp anh với! Anh không muốn Katrina bị đè bẹp.
Eragon nhìn lại lão hàng thịt khốn khổ. Nó không có thời gian để suy nghĩ lan man nữa.
Nó phải chọn lựa. Dù cách này hay cách khác, thì nó vẫn phải chọn lựa.
- Eragon!
Eragon nhận ra rằng mình không biết nên làm điều gì. Sự lưỡng lự của bản thân nói với
nó rằng giết Sloan hay trả lão về cho Varden là sai lầm. Nhưng nó cũng không biết làm gì
khác, ngoại trừ phải tìm ra được cách thứ ba nhân đạo hơn.
Giơ tay ra trước mặt, giống như khi đang ban phước, Eragon thì thầm:
- Slytha.
Chiếc cùm kêu loảng xoảng khi Sloan gục xuống ngủ thiếp đi. Khi chắc chắn là câu
thần chú đã có hiệu lực, Eragon khoá cửa phòng giam lại và thay bằng ổ khoá của mình.
“Anh định làm gì thế, Eragon?” Saphira hỏi.
“Tí nữa anh sẽ nói với em.”
“Nói gì cơ? Anh làm gì có kế hoạch gì?”
“Chờ anh một phút, rồi anh sẽ nghĩ ra.”
- Có gì trong đó thế?
Roran hỏi Eragon khi nó đến nâng phía bên kia của cánh cửa phòng giam.
- Sloan.
Eragon chỉnh lại tư thế nâng cửa.
- Lão chết rồi.
Roran mở to mắt hỏi lại:
55
- Chết như thế nào?
- Có vẻ như bọn chúng bẻ gãy cổ lão.
Trong giây lát, Eragon sợ rằng Roran có thể không tin nó. Nhưng sau đó, anh ấy chép
miệng và nói:
- Có lẽ như thế lại tốt. Sẵn sàng chưa nào? Một, hai, ba!
Hai người nhấc cánh cửa lớn ra khỏi bản lề và ném nó ra hành lang. Roran ngay lập tức
lao vào xà lim được chiếu sáng bởi một cây nến duy nhất. Eragon đi ngay sau anh.
Katrina nằm co người ở một góc giường sắt.
- Để ta yên, bọn khốn khiếp không răng! Ta…
Cô đột nhiên lặng đi, ngây ra khi nhìn thấy Roran đang bước đến. Gương mặt cô trắng
nhợt vì thiếu nắng và nhem nhuốc, nhưng vào giây phút đó, sự kinh ngạc và tình yêu tha
thiết bừng sáng trên khuôn mặt cô. Eragon hầu như chưa bao giờ nhìn thấy ai xinh đẹp
như vậy.
Katrina không rời mắt khỏi Roran, cô đứng lên, tay run run chạm vào má anh.
- Anh đã tới.
- Ừ, anh đã tới.
Nụ cười hoà lẫn với nước mắt trên khuôn mặt Roran. Anh ôm cô vào lòng, kéo cô vào
sát ngực. Họ cứ ôm nhau như thế một lúc lâu.
Roran lui lại và hôn ba lần lên đôi môi cô. Katrina chun mũi lại và kêu lên:
- Ôi, râu của anh.
Đó là tất cả những gì cô có thể nói, bởi mọi thứ đều quá bất ngờ, và giọng cô tràn đầy
sự kinh ngạc đến nỗi làm Eragon cười khúc khích. Dường như đến lúc này, cô mới nhận
ra sự hiện diện của nó.
Cô bối rối, chăm chú nhìn Eragon.
- Có phải cậu không, Eragon?
- Vâng ạ.
- Bây giờ cậu ấy là Kỵ sỹ Rồng rồi.
Roran nói.
- Kỵ sĩ Rồng? Ý anh là…
Giọng cô ngập ngừng, sự ngạc nhiên xâm chiếm cô. Cô liếc nhìn Roran, và như thể để
được bảo vệ, cô ôm anh chặt hơn và lùi ra sau anh.
56
Cô hỏi Roran:
- Làm sao… làm sao hai anh em tìm thấy cha con em? Còn có ai đi với hai anh em
không?
- Chuyện đó để sau hẵng nói. Bây giờ chúng ta phải thoát ra khỏi Helgrind trước khi đế
quốc phái người đuổi theo chúng ta.
- Khoan đã! Cha em thì sao? Anh có tìm thấy cha em không?
Roran nhìn Eragon rồi quay lại, nhẹ nhàng nói với Katrina:
- Bọn anh đã đến quá muộn.
Katrina run lên. Cô nhắm mắt lại, một dòng nước mắt chảy dài trên gương mặt cô.
- Đành vậy.
Trong khi nói chuyện, Eragon hối hả nghĩ cách giải quyết trường hợp của Sloan. Nó
không cho Saphira biết ý dịnh của mình vì nó biết cô ả sẽ không đồng ý với mình. Một kế
hoạch bắt đầu hình thành trong óc nó. Đó là một ý tưởng kì quặc, đầy nguy hiểm và rủi
ro, nhưng trong trường hợp này thì đó là cách duy nhất khả thi.
Không miên man suy nghĩ nữa, Eragon bắt tay vào hành động ngay. Có quá nhiều thứ
phải làm trong một khoảng thời gian hạn hẹp.
Nó giơ tay và nói:
- Jierda!
Các đốm lửa xanh loé lên, và chiếc cùm sắt xung quanh mắt cá chân Katrina bung ra.
Cô nhảy lên vì ngạc nhiên.
- Ma thuật!
Cô thì thào.
- Một câu thần chú đơn giản thôi mà.
Cô co người tránh Eragon khi nó đưa tay về phía cô.
- Chị Katrina, em phải đảm bảo là Galbatorix hay một pháp sư của hắn không phù phép
bẫy chị hay buộc chị phải thề bằng ngôn ngữ cổ.
- Ngôn ngữ?
Roran ngắt lời cô:
- Eragon! Hãy làm việc đó khi ta hạ trại. Chúng ta không thể ở lại đây được.
- Không.
Eragon vung tay lên.
- Ta phải làm việc đó ngay bây giờ.
57
Roran chau mày và bước sang bên cạnh để Eragon đặt tay lên vai Katrina.
- Chị hãy nhìn vào mắt em.
Nó nói.
Cô gật đầu và làm theo.
Đây là lần đầu tiên Eragon có lý do sử dụng các câu thần chú Oromis đã dạy nó để phát
hiện những gì mà một pháp sư khác đã làm, và nó không dễ dàng gì nhớ lại từng từ ở
trong những cuộn giấy ghi thần chú ở Ellesméra. Trí nhớ tệ hại đến nỗi nó phải ba lần sử
dụng từ đồng nghĩa để hoàn thành câu thần chú.
Eragon chăm chú nhìn vào đôi mắt long lanh của Katrina và miệng lẩm nhẩm đọc thần
chú bằng ngôn ngữ cổ. Đôi khi, được sự cho phép của cô, kiểm tra ký ức của cô để xem
xem liệu đã có ai can thiệp vào hay không. Nó cố gắng làm việc đó hết sức nhẹ nhàng
chứ không giống như cặp sinh đôi đã hành hạ trí óc của nó theo một cách thức giống như
vậy vào ngày nó đến Farthen Dur.
Roran đi qua đi lại trước cửa để canh chừng. Từng giây trôi qua càng làm anh lo lắng
hơn, anh quay quay cái búa và gõ vào đùi cứ như thể theo nhịp điệu một bản nhạc.
Cuối cùng, Eragon buông Katrina ra.
- Xong rồi.
- Cậu thấy được gì?
Cô thì thầm.
Cô tự ôm mình, trán nhăn lại đầy lo lắng và chờ kết luận của nó. Roran cũng đứng yên
và sự im lặng tràn ngập xà lim.
- Không có gì ngoài suy nghĩ của chính bản thân chị. Chị không bị một câu thần chú nào
ảnh hưởng cả.
- Tất nhiên rồi.
Roran càu nhàu và ôm lấy Katrina.
Cả ba người cùng nhau rời khỏi xà lim.
- Brising, iet tauthr!
Eragon kêu lên, đưa tay về phía quả cầu đang lửng lơ gần trần hành lang.
Theo lệnh của nó, quả cầu lao đến ngay trên đầu nó và dừng ở đó giống như một mảnh
gỗ trôi trên sóng nước.
Eragon dẫn dường và họ vội vã quay trở lại qua vô số đường hầm chằng chịt hướng về
phía cửa hang nơi họ đã hạ cánh. Trong khi chạy vội qua nền đá trơn, nó luôn canh chừng
58
sự xuật hiện của con Ra’zac còn lại, đồng thời chú ý bảo vệ Katrina. Nó nghe thấy ở đằng
sau, Roran và Katrina nói với nhau những từ rời rạc.
- Anh yêu em… Horst và những người khác đều an toàn… Luôn luôn… Vì em…
Ừ…Ừ… Ừ… Ừ.
Sự tin tưởng và tình cảm yêu thương mà họ dành cho nhau khiến Eragon bỗng dưng có
cảm giác khao khát được giống như thế.
Khi chỉ còn cách cửa hang chính khoảng mười thước và bắt đầu nhìn thấy ánh sáng yếu
ớt ở trước mặt, Eragon làm quả cầu biến mất. Sau vài bước chân, Katrina đi chậm lại, rồi
tựa lưng vào thành hang và che mặt lại.
- Em không thể nhìn. Chói quá, mắt em đau.
Roran nhanh chóng chắn trước mặt cô, để cô nấp sau bóng anh.
- Lần gần đây nhất em ở bên ngoài là khi nào?
- Em không biết!
Giọng cô xen lẫn chút hoảng hốt.
- Em không biết! Kể từ khi bọn chúng mang em đến đây. Anh Roran ơi, liệu em có bị mù
không?
Cô sụt sịt rồi khóc thút thít.
Những giọt nước mắt của cô khiến Eragon thấy ngạc nhiên. Nó nhớ rằng cô đã từng là
một con người mạnh mẽ và dũng cảm. Nhưng mà cô đã bị giam nhiều tuần trong bóng tối
và bị cái chết đe doạ.
“Nếu mình ở vị trí như chị ấy thì có lẽ mình cũng không phải là mình nữa.”
- Không, em ổn mà. Em chỉ cần dần dần làm quen trở lại với ánh sáng mặt trời thôi.
Roran vuốt nhẹ mái tóc cô.
- Dũng cảm lên em, đừng để điều này làm em buồn. Mọi thứ rồi sẽ ổn mà. Bây giờ em đã
an toàn rồi. An toàn, Katrina ạ. Em nghe thấy anh nói không?
- Có ạ.
Mặc dù không muốn làm hỏng chiếc áo dài mà những người Elf đã tặng mình, Eragon
vẫn xé ra một mảnh vải ở gấu áo. Nó đưa cho Katrina và nói:
- Chị dùng cái này bịt mắt lại. Chị vẫn có thể nhìn qua nó, đủ để không bị ngã hay đụng
vào các thứ khác.
Cô cám ơn nó và tự bịt mắt lại.
Ba người lại tiếp bước vào phần hang chính tràn đầy ánh sáng mặt trời, nền hang còn
59
dính máu, và bây giờ thì bốc mùi hôi thối, chủ yếu là do khói bốc ra từ thân thể của con
Lethrblaka, ngay cả khi ra đến cửa hang chỗ Saphira đang đứng. Khi thấy Saphira,
Katrina há miệng kinh sợ rồi ôm chặt lấy Roran.
Eragon nói:
- Chị Katrina, cho phép em giới thiệu chị với Saphira. Em là Kỵ sĩ Rồng mà. Nó có thể
hiểu nếu chị nói chuyện với nó.
- Chào rồng, thật là vinh hạnh.
Katrina cuối cùng cũng thốt ra được. Cô cố gắng nhún gối cúi chào Saphira.
Saphira cúi đầu chào lại, sau đó quay sang Eragon. “Em đã khám tổ của con
Lethrblaka, nhưng em chỉ tìm thấy toàn xương mà thôi, có vài cái còn có mùi thịt tươi.
Bọn Ra’zac chắc đã ăn thịt những người nô lệ tối qua.”
“Giá như chúng ta có thể cứu được họ.”
“Em biết, nhưng chúng ta không thể bảo vệ tất cả mọi người trong cuộc chiến này.”
Chỉ tay về phía Saphira, Eragon nói:
- Anh chị hãy trèo lên trên lưng Saphira đi. Em sẽ quay lại ngay.
Katrina lưỡng lự rồi quay lại nhìn Roran. Anh gật đầu và nói nhỏ:
- Không sao đâu em, Saphira mang bọn anh tới đây mà.
Hai người đi vòng qua xác chết của con Lethrblaka để tới bên Saphira. Cô ả ép sát bụng
xuống đất để họ có thể trèo lên lưng. Hai tay đan vào nhau để tạo thành một cái bậc,
Roran nâng Katrina lên đủ cao để cô tự leo lên phía trên chân trước của Saphira. Từ chỗ
đó, Katrina bước lên cái dây đai yên cương có móc gắn với chân của Saphira như thể leo
thang cho tới khi cô ngồi vào giữa hai vai Saphira. Roran cũng leo lên giống như một con
dê núi nhảy từ rìa đá này sang rìa đá khác.
Eragon đi sau hai người và xem xét vết thương của Saphira, đánh giá mức độ nghiêm
trọng của các vết xước, vết cắt, chỗ rách, bầm dập, và các vết thương do bị đâm. Để làm
được điều đó, nó còn dựa vào cảm giác của bản thân Saphira, ngoài những gì mà nó thấy
được bằng mắt.
Saphira nói: “Trời ơi, hãy để dành sự quan tâm của anh đến khi chúng ta nằm ngoài
vòng nguy hiểm đi. Em sẽ không chảy máu đến chết đâu.”
“Em biết không phải là như vậy. Em đang bị chảy máu trong. Nếu anh không cầm máu
lại, em có thể bị những biến chứng anh không chữa được, và chúng ta sẽ không bao giờ
có thể trở lại Varden được. Đừng cãi anh nữa, em không thể khiến anh thay đổi ý định
được đâu, và cũng chỉ mất không quá một phút thôi.”
Nhưng trên thực tế thì Eragon phải mất vài phút để giúp Saphira phục hồi lại tình trạng
60
sức khoẻ như trước đây. Vết thương của cô nàng nghiêm trọng đến nỗi, để hoàn thành
những câu thân chú của mình Eragon phải dốc hết năng lượng từ Đai lưng của Beloth
Khôn Ngoan, và sau đó, phải dựa vào nguồn sức mạnh dự trữ lớn lao của Saphira. Khi nó
chuyển từ một vết thương lớn sang một vết thương nhỏ, Saphira phản đối rằng nó đang
hành động một cách ngu ngốc và xin hãy để cô nàng yên. Nó lờ đi, mặc cho cô ả bực tức.
Sau đó, Eragon ngồi sụp xuống, mệt mỏi vì đã sử dụng pháp thuật và đã phải chiến đấu.
Nó chỉ tay về phía những vết thương do mỏ của con Lethrblaka gây ra, nói:
“Em nên nhờ Arya hay một người Elf nào đó xem xét lại những gì anh làm. Anh đã cố
gắng hết sức, những nhỡ đâu còn có vết thương nào anh bỏ sót.”
Saphira nói: “Em rất trân trọng sự quan tâm anh dành cho em, nhưng đây không phải là
nơi để thể hiện những tình cảm ướt át. Ta đi thôi!”
“Ừ, đến lúc phải đi rồi.” Eragon lùi lại và đi về phía hang.
“Thôi nào!” Roran gọi. “Nhanh lên!”
“Eragon!” Saphira kêu lên.
Eragon lắc đầu.
- Không, anh sẽ ở lại đây.
- Cậu…
Roran bắt đầu nói thì một tiếng gầm dữ tợn từ Saphira đã cắt ngang lời anh. Cô nàng
quật đuôi vào thành hang và dùng vuốt cào đá và xương lên, thể hiện sự đau đớn tột cùng.
- Hãy nghe em!
Eragon hét lên.
- Một tên Ra’zac vẫn còn ở đâu đó ngoài kia. Và hãy nghĩ xem những gì khác còn có thể
ở Helgrind: các cuộn sách phép, bình phép, thông tin về hoạt động của đế quốc - những
thứ đó có thể có ích cho chúng ta! Bọn Ra’zac thậm chí có thể còn giữ trứng của chúng ở
đây. Nếu quả thật như vậy thì em phải huỷ trước khi Galbatorix lấy chúng làm của riêng.
Với Saphira, Eragon cũng nói: “Anh không thể giết Sloan, anh cũng không thể để
Roran hay Katrina nhìn thấy ông ta, và anh cũng không thể để cho ông ta chết đói trong
xà lim hay để người của Galbatorix bắt ông ta lại. Anh xin lỗi, nhưng anh phải một mình
giải quyết trường hợp này.”
- Vậy cậu sẽ ra khỏi nơi này bằng cách nào?
Roran hỏi.
- Em sẽ chạy. Anh biết đấy, bây giờ em chạy nhanh như người Elf.
Chóp đuôi của Saphira rung lên. Đó là dấu hiệu duy nhất Eragon biết trước khi Saphira
lao đến chỗ nó và giương vuốt ra. Nó chạy vào trong hang chỉ một phần tư giây trước khi
61
chân trước của Saphira lao qua chỗ nó vừa đứng.
Saphira dừng trước cửa hang và gầm lên tức giận vì cô nàng không thể theo nó vào
lòng hang chật hẹp. Thân hình cô ả chắn hầu hết ánh sáng trước cửa hang. Đá xung quanh
Eragon rung lên khi Saphira dùng móng và răng đào bới đường vào, phá vỡ nhiều mảng
đá. Eragon cảm thấy sợ hãi khi nhìn cô nàng gầm gừ dữ tợn và cái miệng đầy răng dài
bằng cánh tay. Lúc này nó mới hiểu cảm giác của con thỏ khi thu mình trong hang còn
con sói thì đào bới sau lưng nó.
- Gánga!
Eragon hét lên.
“Không!” Saphira gục đầu xuống đất và rên rỉ đến não lòng, đôi mắt nó mở to thật đáng
thương.
“Gánga! Anh rất yêu quý em, Saphira, nhưng em phải đi thôi.”
Cô ả lùi lại vài thước, đưa mũi hít hít và lại rên rỉ giống như mèo.
Eragon không muốn làm Saphira buồn, và nó cũng không muốn phải xa cô nàng, bởi
việc đó cũng có cảm giác như xé bỏ một phần thân thể của nó vậy. Nỗi buồn của Saphira
thông qua mối liên hệ tinh thần giữa hai bên, cùng với nỗi đau đớn của bản thân nó, khiến
nó gần như tê liệt.
Nhưng cuối cùng nó cũng cố gắng thu hết nghị lực nói với Saphira: “Gánga! Và đừng
quay lại tìm anh hay bảo ai đến tìm anh. Anh sẽ ổn thôi. Gánga! Gánga!”
Saphira thất vọng tru lên, rồi cô ả miễn cưỡng bước ra cửa hang. Từ trên yên, Roran nói:
- Eragon, thôi nào! Đừng ngớ ngẩn như thế nữa. Vai trò của cậu quá quan trọng nên
không nên chịu rủi ro để…
Âm thanh và chuyển động đã đồng thời át đi phần câu nói còn lại của anh khi Saphira
cất cánh lao ra khỏi hang. Trên bầu trời quang đãng, những chiếc vẩy của cô nàng lấp
lánh như vô số hạt kim cương xanh.
Eragon nghĩ: “Saphira thật lộng lẫy, kiêu hãnh, cao quý, và đẹp hơn bất kỳ sinh vật nào
khác. Không có con hươu hay sư tử nào có thể so sánh được với sự cao quý của một con
rồng đang bay.
Saphira nói với nó: “Em sẽ chỉ chờ một tuần thôi. Sau đó em sẽ trở lại tìm anh, cho dù
em có phải chiến đấu với Thorn, Shruikan và một nghìn pháp sư.”
Eragon đứng đó cho đến khi cô nàng bay xa khỏi tầm mắt và nó không thể cảm nhận
được tâm trí của cô ả nữa. Sau đó, với trái tim nặng trĩu, nó vươn vai lên, bỏ lại sau lưng
ánh nắng mặt trời và tất cả những gì tươi sáng, tràn đầy sức sống để quay trở lại lòng
hang âm u.
62
Chương 5 : Kị sĩ và Ra'zac
Eragon ngồi tắm trong ánh sáng của cây đèn ma trơi đỏ rực trong căn đại sảnh ngăn thành
nhiều ổ nhỏ gần trung tâm Helgrind. Cây gậy của nó gác ngang trên đùi.
Tảng đá dội lại âm thanh của nó khi nó đọc đi đọc lại một đoạn cổ ngữ. Đó không phải
pháp thuật, chỉ là một đoạn thông điệp cho tên Ra’zac còn lại. Điều nó nói là:
- Đến đây, hỡi loài thú mọi rợ ăn thịt người, hãy để chúng ta kết thúc cuộc chiến giữa
hai bên. Ngươi đã bị thương, ta cũng đã mệt mỏi lắm rồi. Đồng bọn ngươi đều chết cả, ta
cũng chỉ còn lại một mình. Chúng ta sẽ quân bình giao chiến. Ta hứa sẽ không dùng ma
thuật đấu với ngươi, cũng không đánh bị thương hoặc bẫy ngươi với những phép thuật
thần chú mà ta đã giăng ra. Đến đây, hỡi loài thú mọi rợ ăn thịt người, hãy để chúng ta
kết thúc cuộc chiến giữa hai bên…”
Khoảng thời gian mà nó truyền đi đoạn thông điệp dường như dài vô tận, nhưng thời
gian lại không có ý nghĩa gì trong căn phòng rùng rợn mà mọi thứ sẽ không bao giờ thay
đổi theo từng chuỗi vô tận của những lời nói mà thứ tự và tầm quan trọng đã không còn
chút gì khiến nó quan tâm nữa. Sau một lúc, tiếng la hét của nó đã ngừng hẳn và một cảm
giác bình an kỳ lạ phủ quanh Eragon.
Nó dừng đọc khi miệng vẫn còn đang mở, sau đó khép miệng lại, cẩn thận quan sát
chung quanh.
Cách ba mươi bước phía trước mặt nó là tên Ra’zac. Máu vẫn đang nhỏ giọt từ đường
viền của cái áo choàng rách tả tơi của hắn.
- Chủ nhân của ta không cho phép ta giết ngươi.
Hắn rít lên.
- Nhưng giờ phút này điều đó không liên can gì tới ngươi cả.
63
- Không. Nếu ta gục ngã dưới kiếm của ngươi, hãy để Galbatorix đối phó với ngươi và
hắn chắc chắn sẽ làm. Hắn có nhiều dũng khí hơn ngươi nhiều.
Eragon cười.
- Dũng khí? Ta đây là vô địch trong loài người, không phải là hắn.
- Đúng là một thằng nhóc ngu xuẩn.
Tên Ra’zac ngóc đầu lên một chút, nhìn tới tử thi của một tên Ra’zac khác ở phía xa
của đường hầm.
- Nàng là kẻ truyền giống của ta. Ngươi đã trở nên mạnh hơn kể từ lần đầu chúng ta
gặp mặt, Khắc Tinh của Tà Thần.
- Một là thế, hai là chết.
- Ngươi có thể đồng ý một hiệp ước với ta không, Khắc Tinh của Tà Thần?
- Hiệp ước như thế nào?
- Ta là người cuối cùng của giống dân ta, Khắc Tinh của Tà Thần. Chúng ta được
truyền lại từ thời thượng cổ, và ta không muốn để giống nòi chúng ta bị chìm trong lãng
quên. Ngươi có sẵn lòng nhắc nhở loài người các ngươi qua các bài hát cũng như lịch sử
về nỗi kinh hãi mà chúng ta đã gây đến cho giống người các ngươi? Hãy nhớ về chúng ta
như một nỗi hoảng sợ!
- Tại sao ta phải làm như vậy cho ngươi?
Gục mỏ vào trong lồng ngực hẹp của hắn, tên Ra’zac rít lên cho bản thân hắn nghe
một hồi.
- Bởi vì, hắn nói, Ta sẽ cho ngươi biết một bí mật. Đúng vậy, ta sẽ cho ngươi biết.
- Vậy nói đi.
- Hãy hứa với ta trước, chỉ sợ ngươi gạt ta thôi.
64
- Không. Cho ta hay, rồi sau đó ta sẽ quyết định xem có đồng ý hay không.
Một phút trôi qua, cả hai đều không nhúc nhích, dù vậy Eragon vẫn giữ toàn thân căng
lên sẵn sàng ứng phó một cuộc tập kích bất ngờ.
Sau một chuỗi các tiếng lách cách chói tai, tên Ra’zac nói:
- Hắn ta đã gần biết được tên của một người.
- Ai đã gần biết?
- Galbatorix.
- Là tên của ai?
Tên Ra’zac rít lên trong nỗi thất vọng khó chịu.
- Ta không thể nói cho ngươi biết! Cái tên đó! Cái tên thật đó!
- Ngươi phải cho ta biết nhiều tin tức hơn như thế.
- Ta không thể!
- Nếu vậy thì dẹp cái hiệp ước kia đi.
- Ta nguyền rủa ngươi, Kỵ Sĩ! Ta nguyền rủa ngươi! Khiến ngươi không có ổ, không
có nhà, không tìm được sự bình yên trên vùng đất của ngươi! Khiến ngươi rời bỏ
Alagaesia và không bao giờ trở lại!
Tóc gáy của Eragon dựng đứng cả lên trong sợ hãi, trong đầu nó vang lên những lời
nói của Angela. Bà phù thủy đã từng làm phép lên những khúc xương rồng cho nó, cho
nó biết về hạnh vận của nó và tiên đoán một số phận y hệt như vậy.
Một cái đuôi ngựa tẩm máu ngăn giữa Eragon và tên Ra’zac, hắn mở chiếc áo khoác
đẫm máu kia, lộ ra một cây cung với mũi tên đã được lắp sẵn vào dây.
65
Nâng vũ khí lên, tên Ra’zac chỉa ngay ngực Eragon bóp cò.
Eragon dùng gậy đánh trúng thân mũi tên khiến nó văng qua một bên.
Như thể hành động này chỉ là cử chỉ mở đầu bình thường theo tập tục mà giống người
bọn chúng thường làm trước khi thật sự giao đấu, tên Ra’zac cúi người đặt cây cung
xuống nền nhà, rồi sau đó từ từ kéo mũ trùm đầu thẳng ra và lấy một thanh kiếm lưỡi
mỏng như lá được giấu dưới áo choàng. Trong khi đó, Eragon cũng nhỏm dậy, xuống tấn,
hai tay nắm chặt lấy thanh gậy.
Cả hai xông vào nhau. Tên Ra’zac vừa định chém Eragon một nhát từ cổ xuống hông,
nhưng Eragon đã vặn người né sang một bên tránh nhát kiếm. Lấy hết sức phóng gậy chỉa
lên trên, nó đâm đỉnh nhọn trên thanh cây ngay dưới mỏ của Ra’zac, xuyên qua lớp thép
bảo vệ cổ của con thú này.
Toàn thân tên Ra’zac rung lên và sau đó đổ ầm xuống mặt đất.
Eragon nhìn chằm chằm kẻ tử địch mà nó ghét nhất, nhìn vào cặp mắt đen không mí
rồi nó đột nhiên cảm thấy hai đầu gối mềm nhũn ra, nó nôn oẹ lên khắp bức tường của
hành lang.
Eragon vừa chùi miệng vừa cầm cây gậy lên và thầm thì:
- Đây là cho cha của chúng ta, cho nhà cửa của chúng ta, cho Carvahall, cho Brom…
Ta đã trả đủ mối thù này. Hãy để các ngươi thối nát ở đây muôn đời, hỡi đám Ra’zac.
Đi vào một căn phòng, Eragon lôi lão Sloan, lúc này vẫn còn đang ngủ say dưới pháp
lực bùa chú - vác lão ta lên vai rồi từng bước lần lại lối cũ trở về hang động chính của
Helgrind. Dọc đường, nó hay hạ lão Sloan xuống đất, để lão ở đó trong lúc nó đi thăm dò
các phòng ốc và các lối đi phụ mà nó chưa từng đi qua. Ở những nơi này, nó khám phá ra
nhiều thứ vũ khí ma quái, kể cả bốn ống đựng dầu Seithr mà nó đã lập tức hủy đi để đám
người ác độc không thể dùng thứ acid ăn mòn xác thịt này cho các âm mưu hiểm độc của
chúng.
Ánh sáng mặt trời nóng bỏng như thiêu đốt hai gò má Eragon khi nó vừa mới bò ra
khỏi hệ thống đường hầm. Nó nín thở, nhanh chóng vượt qua xác chết của đám
Lethrblaka, tới cửa của một hang động rộng lớn, nó nhìn xuống vách dựng đứng của
Helgrind ở phía các đồi núi xa xa bên dưới. Nhìn về hướng tây, nó thấy một cột bụi màu
cam nổi lên cuồn cuộn ở thông đạo nối liền Helgrind và Dras-Leona, đánh dấu bước tiến
của một nhóm kỵ binh.
66
Vai phải của Eragon đang đau nhức vì phải chịu đựng trọng lượng của lão Sloan, nên
nó đẩy lão hàng thịt sang phía vai bên kia. Nó chớp chớp mắt để cho các giọt mồ hôi
đang bám ở đầu mí mắt văng đi, trong đầu chật vật tìm cách để nó có thể đem lão Sloan
cùng với nó xuống phía dưới cách chừng năm ngàn bộ.
- Ở phía dưới cách chừng một dặm thôi, nó lẩm bẩm, Nếu có lối đi, ta có thể dễ dàng
vượt qua khoảng cách này, cho dù phải mang theo lão Sloan. Nên ta phải có sức để thi
triển pháp thuật mang bọn ta xuống… Đúng rồi, nhưng việc muốn làm cần nhiều thời
gian mà bỏ sức ra một lúc như vậy cũng không xong, sẽ kiệt lực mà chết. Sư phụ Oromis
từng nói, cơ thể con người chỉ chứa đủ lực để sử dụng trong khoảng vài giây để thi triển
các loại thần chú. Ta chỉ có một số lực nào đó để dùng trong khoảnh khắc, và khi đã cạn,
ta phải chờ cho tới khi hồi phục được.
Giữ chặt lấy lão Sloan, Eragon nhìn chăm chú về phía một ghềnh đá hẹp khoảng một
trăm bộ phía dưới. “Sẽ rêm người lắm đây”, nó nghĩ thế, chuẩn bị bản thân cho cú nhảy.
Sau đó nó hét:
- Audr!
Eragon cảm nhận được nó đang lơ lửng cách mặt đất khoảng vài gang tay. Nó nói:
- Fram!
Câu thần chú đẩy nó ra khỏi Helgrind vào khoảng không bên cạnh, không có chỗ bám
víu, cứ như là một đám mây trôi trên trời. Dù quá quen với cảm giác này qua các chuyến
bay với Saphira, nhưng việc không cảm nhận được gì ngoài không khí dưới chân cũng
khiến nó không an tâm.
Vận dụng pháp thuật, Eragon nhanh chóng hạ xuống bên dưới, rời xa hang động của
Ra’zac lúc này đã bị các vách đá che khuất, bay về phía ghềnh đá. Giày của nó trượt phải
một đám đá vụn. Trong vài giây ngưng thở ngắn ngủi, nó chới với, ráng tìm ra chỗ chắc
chắn để đặt chân nhưng lại không dám nhìn xuống bởi vì quay đầu có thể sẽ làm nó lộn
cổ về phía trước. Nó thét lên một tiếng khi cảm thấy chân trái tuột khỏi ghềnh đá và bắt
đầu rơi thẳng xuống. Trước khi có thể sử dụng lại phép thuật để tự cứu, cả người nó đột
ngột khựng lại vì chân trái đã bị kẹt vào một khe đá. Những cạnh sắc bén của khe đá cắm
sâu vào bắp thịt sau ống chân, nhưng nó không hề để ý vì chính khe đá này đã giữ yên
được người nó ở một chỗ.
Eragon quay lưng về phía Helgrind, lợi dụng địa thế để sốc thân thể mềm èo của lão
Sloan.
67
- Cũng không tệ lắm.
Nó nhận xét.
Cố gắng lần này đã khiến nó tiêu hao nhiều sức lực, nhưng không nhiều đến mức
không thể tiếp tục đi nữa.
- Ta có thể làm xong việc này.
Eragon nói.
Nó hít sâu một hơi không khí trong lành, đợi một chút cho nhịp tim chậm lại, nó cảm
thấy giống như mới vừa chạy đua cả dặm với lão Sloan trên lưng.
Đám kỵ bịnh đang tiến tới gần lại lọt vào tầm mắt nó lần nữa. Bọn họ thật sự đã tới
gần hơn lần trước rất nhiều, phóng ngựa qua khoảng đất khô cằn với tốc độ đáng ngại.
“Đây là cuộc chạy đua giữa bọn họ và ta,” nó nghĩ, “Ta phải trốn thoát trước khi họ
đến Helgrind. Chắc chắn sẽ có đám pháp sư theo bọn chúng, ta hiện giờ không có sức để
đấu với đám pháp sư của Galbatorix.”
Nó liếc mắt nhìn vào mặt lão Sloan rồi nói:
- Lão có thể giúp một tay chứ hả? Ít nhất là phải làm như vậy để đáp việc tôi không
màng sống chết cứu lão.
Lão hàng thịt đang ngủ say chỉ quẹo đầu sang một bên, hoàn toàn chìm đắm trong thế
giới mộng mơ của lão.
Làu bàu một chút, Eragon đẩy người khỏi Helgrind, rồi nói:
- Audr.
Cả người nó lại bay bổng.
Lần này nó lợi dụng sức lực của lão Sloan, cho dù chỉ còn một chút, và cả sức lực của
nó.
68
Cả hai rơi xuống như hai con chim lạc đàn ở giữa những sườn núi đá mấp mô về
hướng một ghềnh đá lớn khác như hứa hẹn một nơi trú ẩn an toàn.
Eragon khéo léo lèo lái hướng rơi xuống của cả hai. Nó không để cho rơi theo đường
thẳng, thay vì đó rơi xéo sang hướng bên phải để cả hai có thể vòng qua Helgrind và lợi
dụng núi đá khổng lồ này che dấu nó và lão Sloan khỏi đám kỵ binh kia.
Càng xuống tới gần đất bằng, bọn họ càng rơi chậm hơn. Eragon cảm nhận được sự
mệt nhọc kinh khủng gần kề, khiến nó không thể nhảy xa được và sự hồi phục cũng càng
lúc càng trở nên khó khăn hơn. Lúc này cả nhấc một ngón tay cũng là cả một vấn đề khó
chịu cùng cực. Cơn buồn ngủ đang bao phủ lấy nó, làm lu mờ suy nghĩ và cảm nhận bắp
thịt đang đau nhức của nó khiến các cạnh đá sắc bén nhất giống như các gối ngủ mềm
mại.
Cuối cùng nó cũng rơi xuống tới khoảng đất đang bị ánh nắng thiêu đốt, quá yếu ớt để
giữ cho nó và lão Sloan khỏi phải đâm sầm xuống mặt đất, Eragon nằm xấp, hai tay ngoặt
ngoẹo trước ngực, đờ đẫn nhìn những đốm vàng trên bề mặt một cục đá nhỏ cách mũi nó
khoảng một lóng tay. Lão Sloan đè lên lưng của nó như một thỏi sắt.
Không khí thở ra khỏi phổi của Eragon nhưng hình như không có không khí mới bù
đắp lại. Tầm nhìn của nó tối dần đi như thể một đám mây đã che mờ mặt trời. Mỗi nhịp
tim của nó như đang bị một cơn buồn ngủ chết người bóp chặt, và nhịp tim khi đập, chỉ
đập nhè nhẹ yếu ớt.
Eragon đã không còn khả năng để suy nghĩ liền mạch, nhưng tri giác ở sâu trong đầu
não cho nó biết cái chết đang gần kề. Điều này không làm nó lo sợ, ngược lại, viễn cảnh
này rất thoải mái bởi vì nó đã mệt đến mức không thể tưởng tượng nổi và cái chết sẽ trả
lại tự do cho nó khỏi cái thân xác bầm dập này, cho phép nó vĩnh viễn được an nghỉ.
Đằng sau đầu Eragon xuất hiện một con ong bự như ngón tay cái. Nó vòng qua bên tai
rồi lượn lờ trên cục đá, quan sát những đốm vàng vốn cùng một màu vàng tươi như thảm
bông trải dài mấy ngọn đồi. Mớ lông trên đầu con ong óng ánh dưới ánh bình minh, từng
sợi hiện lên rõ ràng trước mắt Eragon. Đôi cánh của nó vỗ vào nhau tạo ra âm thanh ầm
ầm như tiếng trống. Phấn hoa bám đầy những sợi lông cứng trên chân của nó.
Con ong tràn đầy khí lực, vô cùng sống động xinh đẹp, sự hiện hữu của nó đã phục hồi
ý chí sinh tồn của Eragon. Một thế giới mà còn sự hiện hữu những sinh vật kỳ diệu như
con ong kia là một thế giới mà nó muốn sống.
69
Chỉ dựa vào ý chí bản thân, nó kéo tay trái ra khỏi chỗ bị ngực đè lên và nắm lấy thân
của một bụi cây gần đó. Giống như một con đỉa, một con bọ chét hay một ký sinh trùng
nào khác, nó hút lấy sinh mạng bụi cây, khiến cây đó trở nên rủ rục, ngã sang màu vàng
úa. Từng luồng sinh lực tràn qua người Eragon làm tinh thần nó trở nên minh mẫn.
Đến lúc này nó mới thấy sợ. Một khi đã lấy lại ước muốn được sinh tồn, nó lại không
thấy gì chung quanh ngoại trừ sự khủng bố trong màn đen phía trước.
Ráng kéo người về phía trước, nó nắm lấy một bụi cây khác và hút sinh lực vào cơ thể,
rồi bụi thứ ba, bụi thứ tư, và cứ thế tiếp tục cho tới khi nó một lần nữa lấy lại được khí
lực bình thường.
Eragon đứng lên và nhìn về phía các bụi cây đã trở nên vàng úa trải dài phía sau nó,
một vị đắng tràn ngập miệng nó khi nó nhận lấy sức lực những sinh vật mà nó đã vắt khô
kiệt.
Eragon biết rằng nó trước giờ vốn bất cẩn trong việc sử dụng pháp thuật và hành vi bất
cẩn này của nó có lẽ sẽ gây đến sự sụp đổ của Varden nếu nó chết. Nghĩ lại, sự ngu xuẩn
của nó khiến nó rúm người lại.
Nó nghĩ trong đầu: “Brom sẽ bạt tai ta nếu biết ta dính vào chuyện phiền phức này.”
Quay qua lão Sloan, Eragon nhấc bổng lão hàng thịt gầy ốm khỏi mặt đất. Sau đó nó
hướng về hướng đông, phóng đi khỏi Helgrind dưới sự che chở của khe núi.
Mười phút sau, nó ngừng lại để xem có bị ai theo dõi, nó thấy một đám mây bụi cuộn
lên ở chân núi Helgrind, điều này có nghĩa là đám kỵ bịnh đã đến được tháp đá đen.
Nó cười. Cái đám nô tài này của Galbatorix cũng thiệt là tệ, không có tên pháp sư nào
có thể khám phá ra ý nghĩ của nó hay của lão Sloan.
Nó nghĩ trong đầu: “Đợi đến khi bọn chúng tìm ra được xác của đám Ra’zac, ta đã
được một dặm hay hơn nữa rồi. Ta không tin là đến lúc đó bọn chúng có thể tìm được ta.
Hơn nữa, bọn chúng tìm là tìm một con rồng và người Kỵ Sĩ của nó, chứ không phải tìm
một kẻ đi bộ.”
Hài lòng vì không phải lo lắng về một cuộc tấn công nào, Eragon tiếp tục đi theo nhịp
độ cũ, cất bước đều đặn nhẹ nhàng để có thể đi như thế cả ngày trời.
70
Mặt trời trên đầu lấp loáng ánh sáng vàng và trắng. Ở phía trước là một khu rừng
hoang vu không có lối đi trải dài mấy dặm trước khi giáp ranh với đám nhà ngoài bìa của
một ngôi làng nào đó. Và như thế trong tim của nó niềm hy vọng hân hoan chợt bùng lên.
Cuối cùng đám quái thú Ra’zac cũng đã chết. Cuối cùng cuộc truy lùng trả thù của nó
cũng đã kết thúc. Cuối cùng nó đã hoàn thành bổn phận của nó với Garrow và Brom. Và
cuối cùng nó cũng đã dẹp bỏ được tấm màn sợ hãi và giận dữ mà nó giấu kín trong lòng
kể từ khi đám Ra’zac xuất hiện lần đầu tại Carvahall.
Tiêu diệt bọn chúng đã khiến nó mất nhiều thời gian hơn suy tính ban đầu, nhưng rồi
hành động này cũng đã xong, quả là một hành động phi thường. Nó cho phép bản thân tự
thoả mãn vì đã đạt được một chiến tích vô cùng khó khăn, cho dù là có sự giúp đỡ của
Roran và Saphira.
Nhưng nó cảm thấy ngạc nhiên rằng thắng lợi này vừa ngọt vừa đắng, bị nhơ đi bởi
một cảm giác mất mát không ngờ.
Cuộc săn lùng đám Ra’zac là sợi dây ràng buộc cuối cùng của nó và thung lũng
Palancar, và nó cảm thấy miễn cưỡng vì phải bỏ đi mối quan hệ này, cho dù là có lúc
cũng ghê tởm, vì đó chính là nguồn gốc của việc nó bỏ nhà ra đi. Nhưng không có mối
quan hệ này, một lỗ hổng mở ra trong tâm của nó, nơi mà nó dung dưỡng mối thù với
đám Ra’zac.
Việc nó cảm thấy tiếc nuối sau khi sứ mệnh khủng khiếp này đã kết thúc khiến nó thất
kinh, và nó thề sẽ không bao giờ phạm phải lỗi lầm này nữa.
Nó nghĩ: “Ta sẽ không bao giờ khiến ta bị trói buộc bởi cuộc đấu tranh giữa ta, Đế
Quốc, Murtagh và Galbatorix đến nỗi ta sẽ không muốn chuyển mục tiêu khi thời cơ đến,
hay tệ hơn nữa đó là ta sẽ ráng kéo dài cuộc xung đột hơn là cố gắng thích ứng với những
diễn biến sẽ xảy ra sau này.”
Lúc đó, nó chọn lựa dẹp bỏ những nuối tiếc không chính đáng và tập trung suy nghĩ
làm sao để vui lên, vui lên vì nó đã được tự do từ những đòi hỏi tàn nhẫn của cuộc truy
lùng do chính nó tự đặt ra, và vui lên vì những nghĩa vụ còn lại của nó là đối với những ai
đã sinh ra trong vị trí hiện tại của nó.
Niềm hân hoan khiến bước chân nó nhẹ hẳn đi. Với việc đám Ra’zac đã bị tiêu diệt,
Eragon cảm thấy nó cuối cùng đã có thể khiến cuộc sống của nó không còn bị lệ thuộc
71
vào con người khi trước của nó mà là do con người hiện tại do nó tạo nên: một Kỵ Sĩ
Rồng.
Nó nhìn về phía chân trời gồ ghề, rồi sau đó phá ra vừa cười vừa chạy, dửng dưng với
việc có bị ai nghe thấy.
Tiếng cười của nó vang vọng khắp khe núi và chung quanh nó, vạn vật trở nên như
mới, tươi đẹp hơn và tràn đầy hứa hẹn.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |