Chương 10: Vấn đề nan giải
Bắp lưng nổi cuồn cuộn, kêu răng rắc, khi Roran nâng tảng đá khỏi mặt đất.
Anh chỉ đặt tảng đá lên đùi một thoáng giây, rồi đẩy khỏi đầu, hai tay giữ thẳng. Trọn
một phút, anh giữ trọng lượng đáng nể đó trên không. Khi hai vai rung lên, sắp đuối, anh
ném tảng đá xuống trước mặt. Bật lên một tiếng “thịch” nặng nề, tảng đá ngập sâu vào
đất mấy phân.
Hai bên Roran, hai mươi chiến binh Varden cũng đang nỗ lực nâng những tảng đá
tương tự. Chỉ hai người thành công, số còn lại trở lại với những tảng đá nhẹ hơn mà họ đã
thường nâng. Roran mừng vì mấy tháng làm việc trong lò rèn của chú Horst và những
năm quần quật với ruộng đồng trước kia đã cho anh sức lực, để có một vị thế giữa những
người từng rèn luyện vũ khí hàng ngày từ khi họ mới mười hai tuổi.
Roran vung vẩy hai tay, hít mấy hơi thật sâu. Không khí mát mẻ vuốt ve lồng ngực
trần của anh. Đưa tay lên, Roran nắn bóp tay phải. Mấy ngón tay thăm dò bắp thịt tròn
lẳn, để xác nhận chắc chắn vết thẹo bị Ra'zac cắn không còn nữa, Roran mỉm cười sung
sướng vì cơ thể mạnh khỏe và lành lặn.
Một tiếng kêu đau đớn làm Roran quay lại nhìn: Albriech và Baldor đang đấu với
Lang – một cựu chiến binh da ngăm đen, dày dặn chiến trường. Ông dạy chiến thuật cho
họ. Dù hai chống một, lang vẫn nắm thế thượng phong. Chỉ với một cây kiếm gỗ, ông ta
đã đoạt vũ khí của Baldor, đập trúng sườn anh ta, và thúc một cú rất mạnh lên đùi
Albriech, làm anh chàng này ngã sóng soài, nằm thẳng cẳng trên mặt đất mấy giây. Roran
rất thông cảm với họ, vì chính anh mới vừa kết thúc một hiệp với lang, trên người còn
những vết bầm dập mới, cộng thêm những vết thâm tím bị ở Helgrind đang mờ dần. Trên
một phương diện nào đó, Roran vẫn thích cây búa của anh hơn là một thanh gươm,
nhưng anh nghĩ, vẫn cần phải có khả năng sử dụng gươm kiếm khi cần thiết. Kiếm đòi
hỏi sự tinh tế, xảo diệu hơn: nhắm cổ tay một kiếm sĩ mà đập, anh ta phòng thủ ngay vì
sợ gãy xương.
132
Sau trận chiến trên Cánh Đồng Cháy, Nasuada đã mời dân làng Carvahall gia nhập
Varden. Tất cả đều đồng ý. Vì những người từ chối đã ở lại Surda, khi dân làng dừng tại
Dauth, trên đường tới Cánh Đồng Cháy. Những dân làng khỏe mạnh đã từ bỏ những tấm
khiên, gậy giáo tự tạo của họ, để nhận lấy những vũ khí thích hợp và tập luyện để trở
thành chiến binh như bất cứ chiến binh nào tại Alagaesia. Người dân trong thung lũng
Palancar đã quen với đời sống vất vả, vung một thanh gươm chẳng khó khăn gì hơn bổ
củi, và có vẻ còn dễ dàng hơn là vỡ đất, dẫy cỏ mấy mẫu củ cải dưới sức nóng mùa hè.
Còn những ai đã quen nghề buôn bán thì vẫn tiếp tục ra sức hành nghề để phục vụ
Varden, nhưng khi rảnh rỗi họ cũng cố gắng rèn luyện vũ khí, vì tất cả đều háo hức được
chiến đấu khi chiến trường lên tiếng gọi.
Sau khi trở lại từ Helgrind, Roran miệt mài luyện tập. Giúp Varden đánh bại triều đình
và Galbatorix là việc anh phải làm để bảo vệ dân làng và Katrina. Không kiêu căng đến
có thể tin là một mình anh có thể làm thay đổi cuộc chiến, nhưng Roran tin vào khả năng
định hướng hành động, và biết là nếu áp dụng, anh sẽ có thể làm tăng cơ hội chiến thắng
của Varden. Muốn thế, anh phải sống, và điều đó có nghĩa phải tùy thuộc vào tình trạng
cơ thể và phải tinh thông mọi vũ khí, mọi phương pháp chiến đấu, mới khỏi bị gục ngã
trước những đối thủ dày dặn kinh nghiệm hơn.
Trên đường bước qua bãi tập để trở về lều chung với Baldor, Roran đi qua một dải đất
nhỏ phủ cỏ, dài gần hai mươi mét. Trên mặt cỏ là một khúc cây dài hơn năm mét đã được
lột hết vỏ, và nhẵn bóng vì hàng ngàn bàn tay của những người đi qua mài mòn.
Không giảm bước, Roran tiến lại, lùa tay xuống dưới đầu lớn của khúc cây, nâng lên,
rồi ráng sức đẩy khúc cây dựng đứng. Anh đẩy mạnh, khúc cây lộn ngược đầu trên đất.
Nắm đầu nhỏ hơn, Roran lập lại quy trình đó lần thứ hai.
Không đủ sức lật khúc cây thêm lần nữa, Roran vừa chạy qua những dãy lều màu xám,
vừa vẫy tay với Loring, Firk và một số người quen cũng như lạ mặt đang thân mật kêu
lên:
Hoan hô Cây Búa Dũng Mãnh.
Hoan hô.
Roran trả lời họ. Anh nghĩ: “Thật kỳ lạ khi được những người xa lạ biết tới mình.”
Một phút sau, Roran vào căn lều bây giờ là mái nhà của anh, cất cung tên và cây đoản
kiếm Varden đã cấp cho.
Cầm bình da đựng nước để kế bên giường, Roran hấp tấp chạy trở ra ngoài nắng, mở
nắp bình, tưới nước lên lưng và hai vai. Tắm rửa không là chuyện thường xuyên của
Roran, nhưng hôm nay là ngày trọng đại, anh muốn được tươi tỉnh sạch sẽ, để đón mừng
133
những gì sắp đến. Với một cái que sắc cạnh, Roran cạo hết những bụi ghét trên tay chân,
cạy sạch đất cát trong móng tay, rồi chải đầu, tỉa tót hàm râu.
Hài lòng với bộ vó bảnh bao, Roran mặc thêm cái áo trấn thủ mới giặt, gài cậy búa lên
thắt lưng. Vừa định tiến qua doanh trại, Roran bỗng nhận ra Birgit đang đứng nhìn anh từ
một góc lều. Hai tay chị ghì chặt một con dao găm còn trong vỏ.
Roran sững người, sẵn sàng rút búa nếu thoáng thấy sự gây hấn. Tuy nhiên dù dũng
cảm, anh không tin tưởng đẩy lui được Birgit, nếu chị ta tấn công. Vì cũng như Roran,
Birgit quyết tâm truy đuổi địch thủ đến cùng.
Birgit lên tiếng:
- Có lần cậu đã yêu cầu tôi giúp đỡ, và tôi đã đồng ý, vì tôi muốn truy lùng Ra'zac để
giết chúng vì tội đã ăn thịt chồng tôi. Tôi có giữ lời hứa không?
- Có.
- Cậu còn nhớ lời hứa đền bù cho tôi vì vai trò của cậu trong cái chết của anh Quimby
chứ?
- Tôi nhớ.
Birgit xoay đầu dao, gân trên lưng bàn tay chị ta căng phồng. Mũi dao thép sáng loáng
ló ra một chút, rồi từ từ rút lại vào bao.
- Tốt. Tôi không muốn ký ức làm cậu thất bại. Nhưng con trai của Garrow, cậu sẽ
không bao giờ biết là khi nào tôi đòi món nợ này đâu.
Nói xong, Birgit quay quắt người, bước đi, dao găm giấu dưới áo.
Roran thở phào, ngồi xuống ghế đẩu, tay xoa cổ họng. Rõ ràng vừa thoát khỏi bị Birgit
cứa cổ. Sự xuất hiện của chị ta làm Roran lo sợ, nhưng không hề ngạc nhiên, anh đã biết
ý định của Birgit nhiều tháng rồi, từ trước khi họ rời khỏi làng Carvahall, và anh cũng
biết sẽ có một ngày phải thanh toán món nợ này với chị ta.
Nhìn theo con quạ vút bay qua đầu, Roran cảm thấy tâm hồn thư thái, mỉm cười
nghĩ:”Con người khó lòng biết được ngày giờ nào sẽ chết. Mình có thể bị ghết bất cứ lúc
nào, và chẳng thể làm gì để ngăn cản điều đó xảy ra. Chuyện gì tới __________sẽ tới, đừng phí thì
giờ lo lắng. Bất hạnh luôn xảy ra với những kẻ luôn chờ đợi nó. Kẻ khôn ngoan phải biết
tìm hạnh phúc trong những thoáng giây có được giữa những bất hạnh lớn. Birgit sẽ làm
những gì lương tâm chị ấy cho là đúng, còn mình sẽ đương đầu với chuyện đó khi cần
phải làm.”
Chú ý tới một viên sỏi nằm kế bên chân trái, Roran nhặt lên, vân vê giữa hai ngón tay.
Hết sức tập trung vào viên sỏi, anh lẩm bẩm:
134
-Sternr risa.
Viên sỏi không theo lệnh anh, vẫn bất động giữa hai ngón tay. Roran khịt mũi búng
viên sỏi ra xa.
Đứng dậy, anh sải chân qua những dãy lều, tiến về phía bắc. Vừa đi, anh vừa cố gỡ
một mối rối trên sợi dây buộc cổ áo, nhưng không được.
Tới trước lều của chú Horst, lớn gấp đôi những lều khác, Roran gõ vào cây cột giữa
hai vạt cửa lều, lên tiếng:
-Chào. Có ai trong đó không?
Katrina nhào ra khỏi lều, mái tóc màu đồng tung bay. Cô choàng tay ôm anh. Cười ha
hả, Roran nâng cô lên, xoay một vòng – cả thế giới mờ đi, trừ khuôn mặt cô – rồi anh nhẹ
nhàng đặt xuống. Cô hôn lên môi anh một lần, hai lần, ba lần. Roran chỉ lẳng lặng nhìn
cô, hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Katrina nói:
-Anh thơm quá.
-Em khoẻ không?
Chỉ một vết gợn trong niềm vui vủa anh: những ngày tù tội làm cô vẫn còn gầy guộc,
xanh xao quá. Điều đó làm anh muốn bắt tụi Ra’zac sống lại, trải qua sự đau khổ như
những gì chúng đã bắt cha con Katrina chịu đựng.
-Ngày nào anh cũng hỏi, và ngày nào em cũng trả lời là đã “khá hơn”. Hãy kiên nhẫn,
em sẽ hồi phục mà, nhưng phải có thời gian… Liều thuốc điều trị tốt nhất cho căn bệnh
của em, là được đứng bên anh tại đây, dưới mặt trời. Điều này làm em khoẻ mạnh hơn
những gì khác.
-Cùng nhau đứng trong nắng không là tất cả những gì anh muốn.
Hai má Katrina đỏ bừng. Cô ngửa cổ, hai môi nhếch nụ cười tinh quái.
-Trời đất, anh thân yêu, anh trơ trẽn thật. Chắc em không dám ở một mình với anh
đâu, sợ anh sẽ quá đà mất.
-Quá đà? Được, tại em coi anh như một gã cà chớn rồi nhé, vậy thì anh sẵn lòng quá
đà thử xem sao.
Roran hôn Katrina cho đến khi cô phải quay đầu đi, dù vẫn ở yên trong vòng tay anh.
Cô hổn hển nói:
-Ôi, Cây Búa Dũng Mãnh, cãi với anh mệt quá.
-Anh là vậy đó.
Hất đầu vào trong lều, Roran hỏi:
-Thím Elain biết không?
-Nếu không quá bận tâm vì cái bụng bầu thì chắc thím ấy biết. Em e là chuyến đi căng
thẳng có thể làm thím ấy sẽ bị mất đứa con. Thím ấy bệnh rề rề, có những cơn đau vì…
hoàn cảnh không may. Gertruda săn sóc, nhưng không làm thím ấy bớt lo âu. Theo em,
135
Eragon sớm trở về chừng nào, tốt chừng ấy. Em không biết có thể giữ được bí mật này
bao lâu nữa.
-Anh tin là em sẽ làm được mà.
Buông cô ra, Roran vuốt áo cho thẳng thớm, hỏi:
-Trông anh thế nào?
Katrina ngắm nghía, rồi nhúng nước mấy đầu ngón tay, vuốt ngược tóc Roran ra sau.
Thấy nút rối trên cổ áo, cô vừa gỡ vằ nói:
-Anh phải quan tâm hơn đến cách ăn mặc chứ.
-Quần áo có làm anh chết được đâu.
-Biết. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã đổi thay rồi. Anh là anh của một kỵ sĩ rồng, phải
tươm tất, vì mọi người nhìn vào anh.
Roran để Katrina vừa càm ràm vừa sửa soạn cho anh, đến khi cô hài lòng với ngoại
hình của người yêu. Hôn tạm biệt cô, anh đi nửa dặm, tới trung tâm doanh trại to lớn của
Varden, nơi có nhà bạt chỉ huy màu đỏ của Nasuada. Trên nóc lều, lá cờ đuôi nheo – với
hình một cái khiên màu đen và hai thanh kiếm song song nằm nghiêng bên dưới – phất
phơ bay theo ngọn gió đông ấm áp.
Sáu vệ sĩ đứng trước nhà bạt – hai người thường, hai người lùn và hai Urgal – hạ
ngang vũ khí khi Roran tới gần. Một Urgal cao lớn, hung dữ, răng vàng khè, hạch hỏi với
giọng líu ríu rất khó nghe:
-Ai đó?
-Roran Cây Búa Dũng Mãnh, con của Garrow. Nasuada đã mời tôi tới.
Đấm mạnh vào giáp ngực làm vang lên tiếng kêu loảng xoảng, hắn thông báo:
-Thưa Công nương Thợ Săn Đêm, Roran Cây Búa Dũng Mãnh xin yết kiến.
Tiếng nói trong lều vọng ra:
-Cho vào.
Các vệ sĩ nâng vũ khí lên, Roran thận trọng vừa nhìn họ vừa tiến qua.
Vào trong, Roran lo lắng thấy hầu hết đồ đạc đều đổ vỡ. Vật duy nhất còn nguyên vẹn
là tấm gương gắn trên một cây trụ và cái ghế Nasuada đang ngồi. Bỏ qua những gì thấy
chung quanh, Roran quì gối cúi đầu chào cô.
Vẻ mặt và phong cách của Nasuada khác hẳn những phụ nữ mà Roran từng biết, nên
anh không biết phải cư xử ra sao. Cô có vẻ kỳ lạ và vương giả với áo thêu, những chuỗi
dây bằng vàng trên mái tóc và màu da đen sậm, trong lúc này màu da đen nhuốm đỏ của
màu vải lều. Hoàn toàn tương phản với trang phục, là màu băng trắng cuốn quanh cánh
tay cô, bằng chứng của lòng dũng cảm đáng kinh ngạc trong cuộc Thách Đấu Trường
Đao. Chiến công của cô là đề tài luôn được nói tới trong lực lượng Varden từ khi Roran
và katrina trở lại. Một điều Roran cảm thấy dường như có thể hiểu được hành động đó
của Nasuada, vì chính anh cũng sẽ hy sinh tất cả để bảo vệ những người anh chăm sóc.
Nhưng cô chăm sóc cho hàng mấy ngàn người, Roran chỉ tận tình với gia đình và người
136
làng của anh.
Nasuada lên tiếng:
-Xin hãy đứng dậy.
Roran đứng dậy, tay đặt trên đầu cây búa. Nasuada nói tiếp:
-Địa vị của tôi hiếm khi cho phép được nói một cách minh bạch, thẳng thắn. Nhưng
hôm nay tôi sẽ nói thẳng với anh, Roran. Dường như anh là người thích sự bộc trực, và
chúng ta lại có quá nhiều chuyện phải bàn trong một thời gian hạn hẹp.
-Đa tạ Công nương. Quả là tôi không bao giờ thích lối nói loanh quanh chơi chữ.
-Rất tốt. Vậy thì tôi nói thẳng, anh đã đặt ra cho tôi hai điều nan giải, cả hai tôi đều
không thể giải quyết một cách dễ dàng.
Roran nhíu mày:
-Đó là những khó khăn gì?
-Tiếng tăm và chính trị. Những việc làm của anh tại thung lũng Palancar và cuộc di
tản của anh với dân làng gần như không thể nào tin nổi. Tôi nghe nói, anh dũng cảm, tài
năng trong chiến trận, khôn ngoan trong binh pháp và đã tạo niềm tin để dân làng theo
anh một cách tuyệt đối trung thành.
-Họ đi theo tôi, nhưng chắc chắn họ vẫn không ngừng nghi ngờ mục đích của tôi.
Nasuada thoàng mỉm cười:
-Có thể. Nhưng anh vẫn đưa họ đến được đây, đúng không? Anh là người có những tài
năng quý giá, Roran. Varden có thể trong dụng anh. Tôi đoán anh cũng muốn được phục
vụ?
-Đúng vậy.
-Như anh đã biết, Galbatorix đã chia lực lượng, đưa quân tới miền Nam, để tăng viện
binh cho thành phố Aroughs, tới Feinster ở miền tây, và Balatona ở miền bắc. Lão hy
vọng kéo dài cuộc chiến này, để chúng ta đổ máu đến cạn kiệt vì tiêu hao dần lực lượng.
Jormundur và tôi không thể có mặt tại hàng chục vị trí cùng một lúc. Chúng tôi cần có
những cấp chỉ huy, mà chúng tôi có thể tin tưởng đủ khả năng đối đầu được với những
xung đột nổi lên quanh chúng tôi. Về chuyện này, anh đã chứng tỏ khả năng đó.
Nhưng…
-Nhưng công nương chưa biết có thể trông mong vào tôi được không?
-Quả có thế. Bảo vệ gia đình, bạn bè là một việc rất cam go; nhưng tôi thắc mắc: anh
sẽ sống ra sao nếu không có họ? Liệu tinh thần anh có tỉnh táo không? Và nếu là một chỉ
huy, liệu anh có tuân lệnh cấp trên không? Roran, tôi không có ý làm anh tổn thương đâu,
nhưng vận mạng của Alagaesia đang cực kỳ nguy khốn, nên tôi không thể liều lĩnh để
một người thiếu năng lực chỉ huy người của chúng tôi. Cuộc chiến này không tha thứ cho
những sai lầm như thế. Và cũng không công bằng đối với những người đã từng phục vụ
Varden từ lâu, nếu đặt anh vào vị trí cao hơn họ một cách không chính đáng. Anh phải tự
tìm ra trách nhiệm với chúng tôi.
137
-Tôi hiểu. Vậy công nương muốn tôi phải làm gì?
-A, nhưng không dễ đâu Roran, vì anh và Eragon gần như anh em ruột, điều này làm
mọi chuyện phức tạp không lường trước được. Tôi tin là anh đã biết, Eragon là giải pháp
hàng đầu đầy hy vọng của chúng tôi. Tránh cho anh ta mọi xao lãng, để chỉ tập trung vào
công việc phía trước, là điều quan trọng nhất. Nếu đưa anh ra trận, và chẳng may anh
chết, Eragon sẽ đau buồn phẫn nộ đến có thể hoá điên rồ. Trước đây tôi đã từng thấy điều
này xảy ra. Hơn nữa, tôi phải rất thận trọng với người mà anh sẽ phục vụ. Vì có những
người sẽ tìm cách gây ảnh hưởng với anh, chỉ vì mối quan hệ của anh và Eragon. Bây giờ
anh đã biết ý nghĩ của tôi, anh sẽ nói gì?
-Nếu đất nước lâm nguy và cuộc chiến này đã tới hồi nóng bỏng như lời công nương,
thì tôi xin nói ngay: công nương không thể để tôi ăn không ngồi rồi nữa. Thuê tôi làm
một kiếm sĩ tầm thường sẽ là một sự uổng phí rất lớn. Nhưng tôi nghĩ, công nương đã
biết điều đó rồi.Còn về chính trị…
Roran nhún vai:
-Tôi không quan tâm cô nương sẽ đặt tôi dưới quyền ai. Vì không ai có thể lợi dụng
tôi để gây ảnh hưởng với Eragon được. Mối quan tâm duy nhất của tôi là lật đổ đế chế, để
bạn bè, họ hàng tôi có thể trở về làng sống yên bình.
-Anh đã quyết định thế?
-Rất quyết định. Công nương không thể để tôi phụ trách dân làng Carvahall sao?
Chúng tôi gần gũi và sát cánh bên nhau như một gia đình. Cứ thử bằng cách đó, nếu tôi
thất bại thì Varden cũng sẽ không thiệt hại gì.
Nasuada lắc đầu:
-Không. Có thể là trong tương lai, chưa phải lúc này. Họ cần có những chỉ dẫn chính
xác. Tôi cũng không thể đánh giá việc làm của anh, trong khi anh luôn được vây quanh
bởi những người trung thành đến nỗi đã nghe theo lời anh mà bỏ làng quê của họ, đi
xuyên suốt bề ngang đất nước Alagaseia.
Roran thầm nghĩ: “Cô ta coi mình như một mối hiểm họa. Ảnh hưởng của mình với
dân làng làm cho cô ta lo ngại.”
Để đánh tan mối nghi ngờ trong cô, anh nói:
-Họ có đủ nhận thức để tự quyết định. Họ biết là ở lại thung lũng là hành động điên rồ.
-Anh không thể biện giải thái độ của họ được đâu, Roran.
-Công nương muốn gì ở tôi? Cho tôi phục vụ hay không? Nếu phục vụ, thì như thế
nào?
-Đây là đề nghị của tôi. Sáng nay, các pháp sư của tôi đã phát hiện một toán tuần tra
gồm hai mươi ba tên lính của Galbatorix ở phía đông. Tôi sắp gửi tới đó một đạo quân,
dưới quyền chỉ huy của Martland Râu-đỏ, bá tước của Thun, để tiêu diệt chúng, đồng thời
dọ thám quanh vùng. Nếu đồng ý, anh sẽ phục vụ dưới quyền Martland. Nghe lệnh và
phục tùng ông ta. Hy vọng anh sẽ học hỏi được nhiều. Phần Martland sẽ quan sát và báo
cáo cho tôi biết, ông ta có tin là anh thích hợp với sự đề bạt hay không. Martland rất giàu
138
kinh nghiệm và tôi hoàn toàn tin tưởng vào ý kiến của ông ta. Anh thấy như thế có được
không?
-Được. Khi nào tôi đi, và đi trong bao lâu?
-Hôm nay và sẽ trở về trong vòng hai tuần.
-Xin được hỏi, công nương có thể cho phép tôi hoãn lại vài ngày, và sẽ lên đường
trong một chuyến công tác khác được không? Tôi muốn có mặt khi Eragon trở lại đây.
-Sự quan tâm của anh đối với người em họ thật đáng khâm phục, nhưng sự việc diễn
biến rất nhanh, chúng ta không trì hoãn được. Ngay khi biết được số phận của Eragon, tôi
sẽ cho một thành viên trong Con Đường Lãng Du báo tin cho anh, dù là tin tốt hay tin
xấu.
Ngón tay cái Roran vuốt ve lưỡi búa sắc, Roran cố tìm cách thuyết phục Nasuada đổi
ý mà không phải tiết lộ bí mật của riêng anh. Sau cùng Roran quyết định nói ra sự thật:
-Công nương nói đúng. Tôi lo lắng về Eragon, nhưng nó có thể tự lo liệu được. Thấy
nó được an toàn, mạnh khoẻ không phải lý do làm tôi muốn ở lại.
-Vậy thì vì chuyện gì?
-Vì Katrina. Tôi muốn làm đám cưới, và mong được Eragon tổ chức buổi lễ này.
Mấy ngón tay Nasuada lách tách gõ liên tục lên tay ghế:
-Nếu anh tin tôi sẽ cho phép anh loanh quanh ở đây, trong khi có thể giúp Varden, chỉ
để vui vầy mấy đêm tân hôn sớm hơn, thì anh đã sai lầm nghiêm trọng.
-Đây là một vấn đề rất khẩn trương, thưa Công nương Thợ Săn Đêm.
Nasuada ngừng gõ, lim dim mắt,hỏi:
-Khẩn trương thế nào?
-Chúng tôi cưới nhau càng sớm thì càng tốt cho danh dự của Katrina. Nếu công nương
hiểu rõ tôi, hẳn công nương biết tôi không bao giờ xin đặc ân cho riêng mình.
Ánh sáng chuyển dịch trên mặt Nasuada khi cô ngửa đầu ra sau:
-Tôi hiểu rồi… Nhưng sao cứ phải là Eragon? Sao anh muốn anh ta đứng lên tổ chức
buổi lễ cưới này? Sao không thể là một người nào khác, một người lớn tuổi trong làng
anh chẳng hạn?
-Vì Eragon là em tôi, vì tôi thương yêu nó, và vì nó là một kỵ sĩ rồng. Vì tôi, Katrina
dường ngư đã mất tất cả - nhà cửa, người cha, của hồi môn. Tôi không thể thay thế những
điều đó, nhưng ít nhất tôi muốn cho cô ấy một đám cưới đáng nhớ. Không vàng bạc,
không gia súc, tôi không có tiền để chi tiêu cho một đám cưới xa hoa, vì vậy tôi phải tìm
cách khác, để làm cho đám cưới của chúng tôi trở thành một kỷ niệm không thể nào
quên. Tôi nghĩ, không gì đáng quí hơn là có một kỵ sĩ rồng tham dự.
Nasuada im lặng lâu tới nỗi làm Roran tự hỏi, có phải cô ta muốn anh ra khỏi lều
không. Sau cùng cô lên tiếng:
-Có một kỵ sĩ rồng tham dự đám cưới quả thật là một vinh dự, nhưng trong cái ngày
Katrina chấp thuận làm vợ, mà không có của hồi môn thì thật đáng buồn. Khi còn ở
139
Tronjheim, người lùn đã cấp cho tôi nhiều món quà bằng vàng và nữ trang. Tôi đã bán
một số để gây quỹ cho Varden, nhưng số còn lại vẫn đủ để một phụ nữ trang phục gấm
vóc lụa là nhiều năm nữa. Nếu anh chịu phục tùng, số tài sản đó sẽ thuộc về Katrina.
Sững sờ, Roran cúi đầu nói:
-Xin đa tạ. Công nương thật quá rộng lượng. Không biết bao giờ tôi mới đền đáp
được.
-Hãy trả ơn tôi bằng cách chiến đấu cho Varden, như anh đã từng thề chiến đấu vì dân
làng.
-Tôi thề sẽ chiến đấu hết mình. Galbatorix sẽ phải nguyền rủa cái ngày mà lão cho
Ra'zac truy lùng tôi.
-Tôi tin là lão đã thấm thía rồi. Bây giờ hãy lui ra. Anh được phép ở lại doanh trại cho
đến khi Eragon trở về, làm đám cưới cho anh và Katrina. Nhưng sau đó, tôi mong anh sẽ
lên yên ngựa vào sáng hôm sau.
Chương 11: Sói nòi
Nhìn theo Roran, Nasuada thầm nhủ:
”Một con người kiêu hãnh làm sao. Thật thú vị, anh ta và Eragon có nhiều điểm rất
giống nhau, nhưng cá tính cơ bản lại khác biệt. Có thể Eragon là một trong những chiến
binh nguy hiểm nhất Alagaesia, nhưng Eragon không là một người cứng rắn và tàn nhẫn.
Còn Roran, mạnh mẽ, khắc khổ hơn. Hy vọng anh ta không bao giờ gây khó khăn cho
mình; vì mình sẽ phải giết anh ta để ngăn chặn.”
Kiểm tra lại băng trên cánh tay, hài lòng thấy còn mới, cô rung chuông gọi Farica và
ra lệnh đưa đồ ăn vào. Sau khi người nữ tì dọn bữa ăn vừa ra khỏi lều, Nasuada ra hiệu
cho Elva. Con bé xuất hiện từ chỗ ẩn núp, sau tấm vách giả, cuối nhà bạt. Hai người cùng
chia sẻ bữa trưa.
Suốt mấy tiếng đồng hồ sau đó, Nasuada xem lại những báo cáo kiểm kê hàng hóa,
tính toán số xe cần thiết để di chuyển Varden đi xa hơn về phương bắc, rồi cộng trừ
những khoản tài chính chi tiêu trong đoàn quân của cô. Cô gửi thông điệp tới người lùn
và Urgal, chỉ thị cho các xưởng lò rèn tăng cường sản xuất mũi giáo, và – như hàng tuần
– hăm dọa giải tán Hội Đồng Tiền Bối, nếu không thì giải quyết công việc của Varden.
Rồi, cùng Elva, Nasuada ra khỏi nhà bạt, đi gặp Trianna. Cô pháp sư này đã bắt được một
thành viên trong mạng lưới gián điệp Bàn Tay Đen của Galbatorix, và đang thẩm tra hắn.
140
Vừa cùng Elva ra khỏi lều của Trianna, Nasuada nghe tiếng xôn xao từ phía bắc.
Nhiều tiếng reo hò cổ vũ vang lên, rồi một người đàn ông xuất hiện giữa những lều vải,
hấp tấp chạy về phía cô. Các vệ sĩ siết chặt một vòng quanh nữ chủ, trừ một Urgal nâng
cây chùy, đứng chặn lối người đang chạy tới. Người đó ngừng trước Urgal, hổn hển kêu
lên:
- Công nương. Thần tiên đã tới đây.
Trong thoáng giây ngỡ ngàng, Nasuada tưởng hắn đang nói về Nữ hoàng Izlanzadí và
quân đội của bà, rồi cô nhớ lại, nữ hoàng đang ở gần Ceunon; cho dù là thần tiên cũng
không thể di chuyển, với một số đông, suốt chiều ngang Alagaesia không tới một tuần
được. Chắc đây là 12 pháp sư nữ hoàng cho tới để bảo vệ Eragon.
- Mau đem ngựa cho ta.
Cánh tay đau nhói khi cô nhảy lên con Bão-chiến-trường. Chờ tên Urgal đứng gần
nhất đặt Elva lên ngựa, Nasuada thúc gót giày vào con chiến mã. Cơ bắp nổi cuồn cuộn,
con ngựa phóng vút đi. Gò mình trên cổ ngựa, Nasuada băng qua con đường nhỏ gồ ghề
giữa hai dãy lều, né tránh người và thú, nhảy vọt qua thùng nước mưa đặt giữa đường.
Mọi người không tỏ ra phản đối, mà cười ha hả, chen chúc nhau chạy theo cô, để được
nhìn thần tiên tận mắt.
Khi tới cổng bắc doanh trại, Nasuada xuống ngựa, chăm chăm hướng về phía chân
trời.
Elva chỉ tay nói:
- Kìa.
Cách xa chừng gần hai dặm, mười hai khuôn mặt gầy gò hiện ra từ sau hàng cây đỗ
tùng; hình dáng họ rung rinh trong hơi nóng ban mai. Các thần tiên đồng loạt chạy một
cách nhẹ nhàng thanh thoát, chân không làm vẩn lên chút bụi nào, trông họ như đang bay
qua cánh đồng. Đầu Nasuada như có kim châm. Tốc độ của họ vừa đẹp vừa khác thường.
Họ làm cô nhớ lại một bầy thú ăn thịt săn đuổi con mồi. Cô có cảm giác bị lâm nguy
giống như khi nhìn thấy một Shrrg, giống sói khổng lồ, trong rặng núi Beor.
- Họ gây cảm giác dễ sợ thật, phải không?
Nasuada giật mình thấy Angela đừng ngay bên cạnh. Cô bực mình và bối rối vì không
biết bà lang này lẻn đến bên cô từ bao giờ. Phải chi Elva cho cô biết trước.
- Vì sao bà luôn luôn có mặt đúng lúc những chuyện đáng chú ý sắp xảy ra?
- À, vì ta muốn biết chuyện gì đang xảy ra nên luôn có mặt từ rất sớm, hơn là chờ sau
đó mới nghe kẻ nào đó kể lại. Ngoài ra, con người hay bỏ qua những chi tiết quan trọng,
chẳng hạn như: có người ngón đeo nhẫn dài hơn ngón trỏ, hay họ có lá chắn phép thuật
bảo vệ không, hoặc con lừa họ cưỡi ngẫu nhiên lại có một miếng vá hình đầu con gà
trống. Đồng ý không?
Nasuada nhăn mặt:
- Không bao giờ bà tiết lộ những bí mật của mình, phải không?
- Nào, để làm gì chứ? Mọi người sẽ cuống quít lên vì chuyện nhảm nhí của một câu
thần chú, và rồi ta lại mất hàng mấy giờ để giải thích, sau cùng thì vua Orrin sẽ muốn
141
chặt đầu ta, và ta lại phải đấu với các pháp sư của mi trên đường tẩu thoát. Nếu mi hỏi, ta
sẽ nói ngay là, chuyện đó không đáng để ta nỗ lực.
- Câu trả lời của bà thật khó tin. Nhưng…
- Chỉ vì mi đặt vần đề quá nghiêm trọng, Công Nương Thợ-săn-đêm ạ.
- Nhưng bà có thể cho cháu biết, vì sao bà muốn biết nếu ai đó cưỡi con lừa với miếng
vá hình đầu gà trống chứ?
- À, chủ nhân của con lừa đặc biệt đó đã bịp ta trong ván cờ khớp xương cừu, để được
ba cái nút áo và một con cá mập bằng pha lê đã được yểm bùa.
- Bà bị bịp?
- Ta đã tráo cờ, nhưng trong lúc ta xao lãng, hắn đã tráo lại… Tới giờ ta vẫn chưa biết
hắn lừa ta bằng cách nào.
- Như thế là cả hai đều bịp.
- Đó là một món đồ pha lê quí giá. Hơn nữa, làm sao đánh lừa nổi một tay bịp bợm
như hắn.
Nasuada chưa kịp trả lời, sáu thành viên Ó Đen huỳnh huỵch chạy ra từ trong doanh
trại, đến vây quanh cô. Cô cố giấu sự ghê tởm khi hơi nóng và mùi của họ bốc ra từ thân
thể. Đặc biệt là mùi nồng nặc của Urgal. Rồi cô có phần bất ngờ khi viên đại úy trưởng ca
trực – một người lực lưỡng với cái mũi khoằm, tên là Garven – sáp lại gần cô, như cố nén
cảm xúc, nói qua hai hàm răng nghiến lại:
- Công nương, tôi xin phép được nói riêng vài câu.
Bà Angela và Elva nhìn Nasuada để biết cô có muốn họ rút lui không. Nasuada gật
đầu, hai người bước về phía tây, tiến ra sông Jiet. Khi thấy họ đã đi xa, cô vừa bắt đầu lên
tiếng, thì Garven đã kêu lên:
- Công nương Nasuada, công nương không nên rời xa chúng tôi như thế.
- Bình tĩnh, Đại úy. Chỉ là một chút phiêu lưu nhỏ thôi mà, và tôi cũng cảm thấy phải
có mặt tại đây đúng lúc để đón các thần tiên là chuyện quan trọng.
Áo giáp của Garven kêu lên rổn rảng, khi hắn đấm thùm thụp vào đùi:
- Phiêu lưu nhỏ? Chưa đến một tiếng trước đây, công nương đã nhận được bằng chứng
Galbatorix vẫn còn gài gián điệp trong hàng ngũ chúng ta. Lão có thể còn xâm nhập vào
chúng ta nhiều lần nữa. Vậy mà công nương bỏ rơi hộ vệ, phóng ngựa qua đám đông rất
có thể là những kẻ sát nhân! Công nương đã quên vụ tấn công ở Aberon rồi sao? Công
nương không nhớ cặp sinh đôi đã giết thân phụ mình như thế nào à?
- Đại úy Garven, anh đi quá xa rồi đó.
- Nếu là để bảo toàn tính mạng công nương, tôi sẽ còn đi xa hơn nữa.
Nasuada thấy các thần tiên đã giảm được nửa khoảng cách tới doanh trại. Vừa giận,
vừa muốn chấm dứt cuộc nói chuyện, cô bảo:
- Không phải tôi không có cách bảo vệ riêng, đại úy.
Ngước nhìn về hướng Elva, Garven nói:
142
- Chúng tôi không tin tưởng lắm, thưa công nương.
Hắn ngừng lại như hy vọng cô sẽ cho biết thêm chi tiết. Nhưng vì Nasuada vẫn yên
lặng, hằn nói tiếp:
- Nếu công nương thật sự được an toàn thì tôi đã lầm khi trách công nương bất cẩn.
Tôi xin lỗi. Tuy nhiên, an toàn và có vẻ an toàn là hai điều khác nhau. Vì hiệu quả của Ó
Đen, chúng tôi phải là những chiến binh khôn ngoan nhất, nghiêm khắc nhất, và cừ khôi
nhất tại xứ sở này, và mọi người phải tin rằng chúng tôi khôn ngoan, nghiêm khắc và cừ
khôi nhất. Chúng phải tin, nếu chúng muốn đâm công nương bằng dao, bắn bằng tên, hay
sử dụng phép thuật để làm hại công nương, sẽ bị chúng tôi ngăn chặn tức thì. Nếu chúng
tin, có được cơ hội để giết công nương như con chuột nhắt giết một con rồng, thì chúng
sẽ phải từ bỏ ý nghĩ đó trong tuyệt vong, và chúng tôi sẽ dẹp tan cuộc tấn công đó mà
không phải động tới một ngón tay.
Hắn tiếp tục:
- Công nương Nasuada, chúng tôi không thể chống lại tất cả kẻ thù của công nương.
Vô số kẻ thù. Thậm chí Eragon cũng không thể bảo vệ công nương, nếu tất cả những kẻ
muốn công nương chết có can đảm hành động vì lòng căm thù của chúng. Công nương có
thể sống sót trăm lần, ngàn lần, nhưng sau cùng sẽ có một kẻ thành công. Cách duy nhất
để tránh chuyện đó khỏi xảy ra, là phải cho đa số kẻ thù của công nương biết, chúng sẽ
không bao giờ thoát khỏi được Ó Đen. Danh tiếng của chúng tôi có thể bảo vệ được công
nương hiệu quả như những gươm kiếm và giáp trụ của chúng tôi. Vì vậy, để mọi người
thấy công nương phóng ngựa một mình, là làm giảm uy lực của chúng tôi. Rõ ràng trông
chúng tôi như một lũ ngốc bị bỏ lại sau, rồi cuống cuồng đuổi theo công nương. Tóm lại,
nếu công nương không tôn trọng chúng tôi, thì làm sao những kẻ khác tôn trọng chúng tôi
được.
Xích lại gần hơn, Garven hạ thấp giọng:
-Nếu phải chết vì công nương, chúng tôi rất vui lòng. Để đáp lại, chúng tôi chỉ yêu cầu
một điều: hãy để chúng tôi thi hành nhiệm vụ. Một đặc ân nhỏ vậy thôi. Sẽ có ngày công
nương cảm thấy vui mừng vì sự hiện diện của chúng tôi. Sự bảo vệ kia là một con người,
vì vậy rất có thể sai lầm, cho dù con nhỏ đó có quyền năng huyền bí. Nó không phát thệ
bằng cổ ngữ như đoàn Ó Đen chúng tôi. Cảm tình của nó có thể thay đổi, nếu nó trở lại
chống đối công nương, công nương sẽ phải nát óc suy tính cho số phận của mình. Ó Đen
không bao giờ phản bội công nương. Chúng tôi hoàn toàn và trọn vẹn thuộc về công
nương. Vì vậy, xin hãy để Ó Đen làm việc phải làm… Hãy để chúng tôi bảo vệ công
nương.
Lúc đầu Nasuada không quan tâm tới những lời nói của Garven, nhưng tài hùng biện
và những lý lẽ trong sáng của hắn đã gây ấn tượng trong cô. Cô nghĩ: ”Đây là người có
thể sử dụng vào một nơi khác nữa.”
Nasuada mỉm cười nói:
- Ta thấy Jormundur đã bao vây quanh ta bằng những chiến binh có tài ăn nói chẳng
thua gì tài cung kiếm.
- Công nương.
143
- Anh có lý. Ta không nên để các anh lại phía sau. Ta xin lỗi. Đó là một hành động bất
cẩn và thiếu quan tâm đến người khác. Ta vẫn chưa quen được bảo vệ suốt đêm ngày, và
đôi khi quên là không thể đi lại tự do như trước kia. Đại úy Garven, ta thề danh dự, việc
này sẽ không xảy ra nữa. Ta ước mong Ó Đen không bị suy tàn còn hơn cả anh.
- Đa tạ công nương.
Nasuada quay lại phía các thần tiên, nhưng họ khuất sau bờ một dòng suối cạn, cách
cô khoảng một phần tư dặm.
- Ta thật bất ngờ, Garven, là anh vừa sáng tác ra một phương châm cho Ó Đen.
- Tôi ạ? Tôi không nhớ.
- Anh đã nói: ”Khôn ngoan nhất, nghiêm khắc nhất và cừ khôi nhất”. Đó sẽ là một
phương châm hay, tuy nhiên có lẽ nên bỏ chữ và. Nếu những đoàn viên khác của Ó Đen
chấp thuận, anh nên nhờ Trianna dịch sang cổ ngữ, ta sẽ cho khắc trên khiên và thêu trên
cờ hiệu của các anh.
- Công nương rộng lượng quá. Trở lại lều, tôi sẽ bàn vấn đề này với Jormundur và các
đại úy đồng đội. Chỉ có điều…
Thấy hắn ngập ngừng, Nasuada đoán điều làm hắn khó nói, cô hỏi:
- Nhưng anh ngại phương châm đó quá tầm thường đối với những người có địa vị như
các anh, và muốn có một phương châm mang một ý nghĩa cao cả hơn?
- Đúng thế, thưa công nương.
- Đó là sự quan tâm sáng suốt. Ó Đen là biểu tượng của Varden, các anh phải tiếp xúc
với những nhân vật danh tiếng, mọi cấp bậc trong khi thi hành nhiệm vụ. Sẽ thật đáng
tiếc nếu các anh bị hiểu lầm… Tốt lắm, ta trao vụ này cho anh và đồng đội tự tìm ra một
châm ngôn thích hợp. Ta tin là các anh sẽ hoàn tất việc này thật mỹ mãn.
Đúng lúc đó, các thần tiên xuất hiện từ dòng suối khô, và Garven kín đáo lùi lại, giữ
khoảng cách với Nasuada. Sửa soạn lại trang phục để đón khách, Nasuada ra hiệu cho
Elva và bà Angela trở lại.
Khi còn cách xa chừng trăm mét, thần tiên dẫn đầu xuất hiện. Thoạt đầu, Nasuada
tưởng ông ta là người da đen như cô vì từ đầu tới chân ông ta đen ngòm như bồ hóng, và
lại mặc toàn đồ đen. Nhưng khi lại gần, cô thấy ông ta chỉ đóng một cái khố và một thắt
lưng bằng vải bện, kèm theo một túi nhỏ. Toàn thân ông ta phủ một lớp lông xanh đen,
lấp lánh sáng dưới mặt trời. Lớp lông ngắn như một áo giáp mịn màng, mềm mại phản
chiếu hình dạng và những cử động của những cơ bắp bên dưới. Nhưng mắt cá chân và
sau cánh tay, lông mọc dài gần năm phân. Còn trên xương bả vai, hai cái bờm bù xù,
rộng bằng cả bàn tay, chạy dài xuống tận cuối xương sống. Cặp lông mày rậm rì phủ
xuống, hai chòm lông dựng đứng trên hai cánh tai nhọn hoắc như tai mèo. Lông mặt ngắn
và bằng phẳng. Hai mắt màu vàng sáng rực. Thay vì móng tay, hai ngón giữa mọc ra hai
cái vuốt. Khi ông ta chậm bước rồi ngừng lại trước mặt cô, Nasuada nhận ra bao quanh
ông ta là một người đặc biệt: mùi xạ hương mằn mặn gợi nhớ hương đỗ tùng khô, mùi da
thú tẩm dầu và mùi khói. Một thứ mùi mạnh mẽ, rõ ràng là của giống đực. Nasuada cảm
thấy làn da cô chợt nóng bừng lên rồi lạnh ngắt, rồi rần rần.
144
Các thần tiên còn lại giống với những gì Nasuada đã nghĩ hơn, cùng khổ người, nước
da như Arya, với áo trấn thủ ngắn màu cam sậm và xanh màu lá thông. Sáu nam, sáu nữ.
Tất cả đều tóc đen tuyền, trừ hai phụ nữ tóc như ánh sao. Không thể nào đoán được tuổi
tác, vì da mặt họ mịn màng, không một vết nhăn. Ngoài Arya, đây là những thần tiên đầu
tiên Nasuada được gặp trực tiếp, vì vậy cô nôn nóng muốn tìm hiểu: Arya có phải là mẫu
thần tiên tiêu biểu không.
Thần tiên dẫn đầu, cũng như các bạn đồng hành của ông, đặt hai ngón tay lên môi, cúi
đầu, rồi xoắn vặn bàn tay phải trước ngực. Ông ta lên tiếng:
- Xin chào và xin chúc mừng Nasuada, con gái của Ajihad. Atra esterní onto thelduin.
Giọng ông rõ ràng hơn Arya: một ngữ điệu du dương như âm nhạc.
Nasuada trả lời theo như Arya đã dạy:
- Atra du evarínya ono varda.
Vị thần tiên mỉm cười, để lộ ra những chiếc răng nhọn hơn bình thường:
- Tôi là Blodhgarm, con trai của Ildrid Diễm Lệ.
Ông lần lượt giới thiệu các vị kia rồi tiếp tục:
- Chúng tôi đưa tin vui từ Nữ hoàng Islanzadí tới công nương: đêm qua các pháp sư
của chúng tôi đã thành công trong việc phá hủy những cổng thành Ceunon. Trong lúc
chúng ta đang chuyện trò đây, lực lượng của chúng tôi đang vượt qua đường phố, để tiến
tới dinh thự lãnh chúa Tarrant cố thủ. Vẫn còn một số chống lại chúng ta, nhưng thành
phố đã thất thủ, không còn bao lâu nữa, chúng tôi sẽ hoàn toàn làm chủ Ceunon.
Các vệ sĩ của Nasuada và những người Varden đang tụ tập sau cô hò reo trước tin
chiến thắng. Cô cũng hòa chung với niềm vui của họ, nhưng cảm giác bất an và linh tính
báo điềm chẳng lành làm cô giảm bớt vui mừng, khi hình dung cảnh thần tiên xâm phạm
vào quê hương của loài người. Nhất là những thần tiên mạnh mẽ như Blodhgarm. Cô
ngẫm nghĩ: ”Sức mạnh siêu nhiên nào mình phải tháo gỡ đây”.
Cô trả lời Blodhgarm:
- Tôi thật sự vui mừng khi nghe những tin tốt lành như thế. Chiếm được Ceunon,
chúng ta đã rất gần với Uru’baen, nhờ vậy cũng tiến gần hơn tới Galbatorix, và đáp ứng
mục tiêu của chúng ta.
Với giọng kín đáo hơn, cô nói tiếp:
- Tôi tin tưởng nữ hoàng Islanzadí với người dân ở Ceunon, những người không ưa
thích gì Galbatorix, nhưng thiếu can đảm, thiếu phương tiện chống lại triều đình.
- Nữ hoàng vừa rộng lượng vừa nhân từ với thần dân của bà, kể cả những đối tượng bà
miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng bất cứ kẻ nào dám chống đối chúng tôi, chúng tôi sẽ quét
sạch như quét đám lá khô trước một cơn giông mùa thu.
- Với một nòi giống cổ xưa và vĩ đại như các vị, chúng tôi không mong gì hơn thế.
145
Sau những câu trao đổi xã giao lịch thiệp, Nasuada nghĩ đã tới lúc đề cập tới lý do
thăm viếng của các thần tiên. Cô hỏi:
- Theo tôi tìm hiểu, mục đích quí vị tới đây là để bảo vệ cho Eragon và Saphira. Tôi
đoán đúng không?
- Đúng thế, Nasuada Svit-kona. Và chúng tôi biết là Eragon vẫn còn đang ở trong đế
quốc, nhưng sắp trở lại rồi.
- Các vị cũng biết là Arya đã lên đường tìm kiếm Eragon, và hiện nay họ đang đi cùng
nhau chứ?
- Chúng tôi đã được báo tin đó. Đáng tiếc là cả hai cùng ở trong nơi hiểm nguy như
thế, hy vọng họ không gặp rủi ro gì.
- Các vị định làm gì? Tìm và hộ tống họ về lại Varden? Hay ở lại đây chờ và tin rằng
Eragon và Arya có thể tự bảo vệ trước thuộc hạ của Galbatorix?
- Chúng tôi sẽ ở lại đây như cô đoán. Khi nào Eragon và Saphira còn có thể tránh bị
phát hiện, thì họ vẫn được an toàn. Kết hợp với họ trong lòng đế quốc, rất có thể chỉ thu
hút sự chú ý không có lợi. Với tình hình này, rất có thể Galbatorix sẽ tấn công Varden
ngay tại đây. Nếu chuyện đó xảy ra và nếu Murtagh và con rồng Thorn xuất hiện lại,
Saphira sẽ cần sự trợ giúp của tất cả chúng ta, để đánh đuổi chúng.
Nasuada kinh ngạc:
- Eragon nói, các vị là những thần tiên phép thuật cao cường nhất, nhưng thật sự các vị
có đủ phép khuấy đảo cặp đôi đáng nguyền rủa đó không? Vì giống như Galbatorix, phép
thuật của chúng vượt trội hơn những kỵ sĩ bình thường nhiều.
- Với sự hiệp lực của Saphira, chúng tôi tin là có thể ngang ngửa, hoặc thắng được
Murtagh và Thorn. Chúng tôi biết khả năng của đám phản đồ, tuy nhiên Galbatorix có thể
tạo cho Murtagh và Thorn mạnh hơn bất kỳ cá nhân nào trong đám đó, nhưng chắc chắn
lão sẽ không để cho cặp đôi này ngang tài ngang sức lão đâu. Lão sợ sự phản bội của
chúng sẽ có lợi cho chúng ta. Nhưng kể cả ba phản đồ cũng không thể đánh bại nổi mười
hai chúng tôi và một con rồng. Vì vậy chúng tôi tin là có thể cùng nhau chống lại được tất
cả, trừ Galbatorix.
- Vậy là yên tâm rồi. Vì từ khi Eragon thất bại dưới tay Murtagh, tôi thường đắn đo có
nên rút vào một nơi ẩn dật, để chờ cho đến khi nội lực của Eragon cao hơn. Sự quả quyết
của ngài làm tôi tin rằng, chúng tôi chưa đến nỗi hoàn toàn tuyệt vọng. Chúng ta chưa
biết sẽ giết Galbatorix bằng cách nào, nhưng cho đến khi những cánh cổng thành trì của
lão tại Uru’baen bị đánh sập, hoặc cho đến khi lão cưỡi con rồng Shruikan, đối đầu với
chúng ta ngoài chiến trận, thì không gì cản trở nổi chúng ta giết lão.
Ngừng lại một lúc, cô trầm tĩnh nói:
- Blodhgarm, chúng tôi không có lý nào để không tin tưởng các vị. Nhưng trước khi
bước vào doanh trại của chúng tôi, tôi phải xin các vị cho phép một người của chúng tôi
giao tiếp với tư tưởng của mỗi vị, để xác định các vị có thật sự là thần tiên, chứ không
phải người thường giả dạng do Galbatorix phái tới đây. Tôi rất khổ tâm khi phải đưa ra
đề nghị này, nhưng chúng tôi đã từng bị thiệt hại vì gián điệp và những kẻ phản bội, nên
không dám tin vào lời nói của các vị hay bất kỳ ai. Tôi không dám xúc phạm, nhưng
146
chiến tranh đã dạy chúng tôi, phòng xa là cần thiết. Các vị đã từng bao bọc rừng lá bạt
ngàn Du Weldenvarden bằng thần chú, chắc hẳn sẽ thông cảm cho chúng tôi. Vậy thì, xin
hỏi, các vị có đồng ý không?
Mắt long sòng sọc, răng nhọn nhe ra, Blodhgarm hằn học nói:
- Điều quan trọng nhất, cây cối của Du Weldenvarden là lá kim, không phải lá thường.
Cứ kiểm tra nếu cần thiết, nhưng tôi cảnh cáo trước, kẻ nào được chỉ định làm việc này
phải rất thận trọng, đừng lục lọi sâu vào tâm trí chúng tôi, nếu không hắn sẽ bị lột trần hết
tư tưởng của chính hắn. Con người sục sạo vào tư tưởng chúng tôi là điều cực kỳ nguy
hiểm cho họ, họ sẽ dễ dàng bị mất trí, và không thể trở lại là chính họ nữa. Bí mật của
chúng tôi cũng không thể kiểm tra tổng quát được.
Nasuada hiểu, thần tiên sẽ hủy hoại bất kỳ kẻ nào liều lĩnh mạo hiểm vào vùng cấm
địa. Cô lên tiếng gọi:
- Đại úy Garven.
Với vẻ mặt của một người sắp tiến vào chỗ chết, Garven tiến ra, đứng trước
Blodhgarm. Hai mắt nhắm lại, mặt căng thẳng , nhăn nhó khi anh ta tìm kiếm tư tưởng
Blodhgarm. Nasuada cắn chặt môi trong, trừng trừng nhìn. Khi còn là một đứa trẻ, một
người cụt chân tên là Hargrove đã dạy cô cách giấu giếm tư tưởng khỏi thần giao cách
cảm, cách công và thủ khi bị tấn công bằng tinh thần. Cô đã rất xuất sắc trong cả hai kỹ
năng đó, và mặc dù chưa bao giờ thành công trong việc liên lạc với kẻ khác bằng tâm trí,
nhưng cô hoàn toàn quen thuộc với những nguyên tắc liên quan đến việc này. Vì vậy, cô
đồng cảm với những gì Garven đang cố gắng một cách khó khăn và tinh tế để hoàn thành
công việc, bản chất kỳ lạ của thần tiên càng làm cuộc kiểm tra khó khăn hơn.
Ghé sát cô, bà Angela thì thầm:
- Đáng lẽ mi để ta kiểm tra thần tiên thì sẽ an toàn hơn.
- Có thể.
Mặc dù bà lang phù thủy này đã giúp cô và Varden rất nhiều, Nasuada vẫn không cảm
thấy yên tâm khi trao cho bà ta những công việc chính thức.
Sau một thời gian kéo dài đầy nỗ lực, Garven mở mắt, thở ra một hơi thật mạnh. Mặt
và cổ anh ta lốm đốm đỏ vì căng thẳng. Hai đồng tử giãn rộng như ở trong đêm. Ngược
lại, Blodhgarm rất bình thản, lớp lông mịn màng, nhịp thở bình thường, khóe miệng
thoáng nụ cười thú vị.
Nasuada hỏi:
- Sao?
Hình như phải mất một lúc lâu Garven mới nghe được câu hỏi của cô. Viên đại úy lực
lưỡng mũi khoằm trả lời:
- Ông ta không là người, thưa công nương. Điều này tôi tuyệt đối tin như vậy.
Nửa hài lòng, nửa bực bội, vì trong câu trả lời của hắn có vẻ gì đó không thoải mái,
Nasuada nói:
147
- Tốt lắm. Tiếp tục đi.
Sau đó, thời gian kiểm tra mỗi thần tiên cứ giảm dần. Đến vị cuối cùng, Garven không
cần đến sáu giây. Suốt thời gian đó, Nasuada không rời mắt khỏi viên đại úy. Cô thấy
những ngón tay anh ta trở nên trắng nhợt như không còn máu, da hai bên thái dương hõm
vào như màng nhĩ của một con ếch, trông anh ta phờ phạc như một người đang bơi dưới
làn nước sâu.
Hoàn tất nhiệm vụ được trao xong, Garven trở lại chỗ đứng phía sau Nasuada. Cô
nghĩ: ”Hắn đã là một con người khác”. Tinh thần quả cảm và hăng hái của anh ta đã nhạt
nhòa vào không khí mơ màng huyền bí của một pháp sư. Khi nghe cô hỏi khỏe không,
anh ta nhìn và trả lời mà hồn vía như đang lãng đãng đâu đó, giữa những lùm cây chan
hòa ánh nắng trong đại ngàn của thần tiên. Nasuada hy vọng anh ta có thể sớm bình phục.
Nếu không, cô sẽ phải yêu cầu Eragon, hoặc bà Angela, hoặc cả hai chăm lo cho anh ta.
Cho đến lúc đó, dù tình trạng của Garven có khả quan hơn, cô vẫn sẽ quyết dịnh, anh ta
không nên phục vụ như một đoàn viên tích cực trong Ó Đen nữa. Jormundur sẽ trao cho
anh những công việc đơn giản hơn. Như vậy cô sẽ không cảm thấy có lỗi vì làm anh tổn
thương hơn nữa, và ít ra, thì anh ta có thể thoải mái vui hưởng những gì trong ảo mộng
mà thần tiên đã để lại trong anh.
Cay đắng mất một người tâm phúc, phẫn nộ với chính mình, với thần tiên, với
Galbatorix và triều đình vì đã gây ra sự hy sinh bắt buộc này, Nasuada không còn giữ
được giọng nói mềm dẻo và thái độ điềm tĩnh nữa.
- Blodhgarm, khi nói về sự nguy hiểm, đáng ra ngài phải cho chúng tôi biết, kể cả
những người rút tư tưởng trở lại cơ thể cũng không hoàn toàn tránh khỏi tổn thương chứ.
- Tôi không sao, thưa công nương.
Garven lên tiếng. Ai cũng nhận thấy, lời quả quyết của anh quá yếu, điều đó chỉ làm
tăng thêm sự tức giận của Nasuada.
Lông gáy Blodhgarm dựng ngược:
- Nếu tôi đã không giải thích đủ rõ ràng, tôi xin lỗi. Tuy nhiên, đừng trách chúng tôi vì
những gì đã xảy ra; chúng tôi không kìm hãm được bản chất của mình. Cũng đừng tự
trách, công nương Nasuada. Vì chúng ta đang sống trong một thời đại đầy nghi hoặc. Để
chúng tôi vào doanh trại mà không qua thử thách, là công nương tỏ ra thiếu trách nhiệm.
Đáng tiếc là sự cố không vui này làm hỏng buổi gặp gỡ lịch sử của chúng ta, nhưng ít ra,
bây giờ công nương đã có thể yên tâm tin tưởng là đã xác minh nguồn gốc của chúng tôi:
thần tiên của Du Weldenvarden.
Một làn xạ hương tinh khiết bao phủ lên Nasuada, và mặc dù còn giận, nhưng những
khớp xương của cô thư giãn dần, trong cô tràn ngập ý nghĩ về những căn phòng lụa treo
gấm rủ, những cốc rượu anh đào tràn trề và những bài ca thê lương của người lùn, mà cô
thường nghe vang vọng qua những hành lang vắng trong Tronjheim. Cô thẫn thờ nói:
- Ước gì Eragon hay Arya có mặt tại đây. Họ có thể nhìn thấu tư tưởng các vị mà
không sợ bị mất sự minh mẫn.
148
Một lần nữa, cô lại bị hấp dẫn bởi mùi hương quyến rũ của Blodhgarm, tưởng tượng
cảm giác sẽ ra sao nếu cô lùa bàn tay vào trong mái tóc dài của ông ta. Cô chỉ chợt tỉnh
khi Elva giật áo, kéo cô xuống, kề tai sát nó. Con bé phù thủy thì thầm:
- Bạc hà đắng. Hãy tập trung vào mùi vị của cây bạc hà đắng.
Theo lời khuyên của nó, cô gợi lại kỷ niệm từ năm trước. Trong một bữa tiệc của vua
lùn Hrothgar, cô đã ăn một cái kẹo bạc hà đắng. Chỉ nghĩ đến mùi vị cay xè của nó,
miệng cô đã khô ran, và làm mất tác dụng sự quyến rũ bởi mùi xạ hương của Blodhgarm.
Để che giấu là đã mất tập trung, Nasuada nói:
- Cô bạn nhỏ của tôi đây thắc mắc, vì sao trông ngài quá khác với những thần tiên kia.
Thú thật, tôi cũng hơi tò mò về chuyện này. Ngoại hình của ngài không như những gì
chúng tôi vẫn nghĩ về thần tiên. Ngài có thể vui lòng cho chúng tôi biết về hình dung
giống thú nhiều hơn của ngài không?
Blodhgarm rùn vai làm lớp lông dợn sóng sáng lên.
- Hình dạng này làm tôi rất hài lòng. Có những thần tiên làm thơ ca tụng mặt trăng,
mặt trời; thần tiên khác thì lại trồng hoa, hay xây dựng những kiến trúc vĩ đại, hoặc sáng
tác nhạc. Dù đánh giá cao tất cả loại hình nghệ thuật khác nhau, nhưng tôi tin rằng: cái
đẹp thật sự chỉ tồn tại trong những cái nanh của con sói, trong bộ da của con mèo rừng,
trong đôi mắt của chim đại bàng. Vì vậy tôi đã chọn lựa những biểu tượng đó cho mình.
Mấy trăm năm nữa, có thể tôi sẽ không còn quan tâm tới loài thú trên mặt đất, thay vào
đó, tôi thấy những động vật của đại dương mang tất cả mọi biểu tượng tốt đẹp. Lúc đó,
tôi sẽ phủ thân mình bằng vảy, biến đổi tay thành vây, chân thành đuôi, và tôi sẽ biến mất
dưới mặt nước, không bao giờ còn ai nhìn thấy tôi tại Alagaesia nữa.
Dù là nói đùa, nhưng Nasuada nghĩ, ông ta cũng không để lộ ra nét mặt. Trái lại.
Blodhgarm tỏ ra rất nghiêm túc. Cô tự hỏi, ông có đang giỡn với mình không. Cô nói:
- Rất thú vị. Hy vọng lòng khao khát thành cá của ngài sẽ không đến trong một tương
lai gần, vì chúng tôi còn cần đến ngài trên mặt đất khô ráo này. Tất nhiên, nếu Galbatorix
quyết định bắt cả loài cá làm nô lệ, thì một pháp sư có thể thở dưới nước cũng sẽ đắc
dụng lắm chứ.
Thình lình, tiếng cười trong vắt của mười hai thần tiên tràn ngập không gian, và từ
mọi ngả, trong vòng cả dặm, tiếng chim cũng thánh thót vang lên. Âm thanh vui vẻ của
họ như tiếng nước chảy trên pha lê.
Dù không định, Nasuada cũng phải mỉm cười và cô thấy những vệ sĩ chung quanh
cũng tỏ ra hớn hở. Kể cả hai Urgal dường như cũng ngây ngất trong niềm vui. Nhưng khi
các thần tiên vừa tắt tiếng cười, thế giới lại trở về cõi trần tẻ nhạt, và Nasuada cảm thấy
nỗi buồn của một giấc mơ đang nhạt nhòa dần. Màn nước mắt che mờ ảo mộng mới nhen
nhúm trong tim.
Lần đầu tiên mỉm cười trên khuôn mặt vừa hấp dẫn vừa đáng sợ, Blodhgarm nói:
- Được phục vụ bên một phụ nữ vừa thông minh, vừa có tài và tế nhị như công nương
quả là một vinh hạnh, thưa công nương Nasuada. Hôm nào công nương không bận công
vụ, tôi rất sung sướng được hướng dẫn công nương chơi trò chữ cổ của chúng tôi. Tôi tin
chắc, công nương sẽ là một đối thủ đáng gờm.
149
Thái độ thình lình thay đổi của vị thần tiên này làm Nasuada nhớ lại một câu người
lùn thường dùng để diễn tả về thần tiên: thất thường. Ngày còn nhỏ, câu nói đó đối với cô
có vẻ như vô hại, chỉ làm cô có khái niệm về họ như những sinh vật nhẹ nhàng chuyển từ
niềm vui này sang niềm vui khác, như những tiên nữ trong vườn hoa. Nhưng bây giờ cô
đã nhận ra những gì người lùn thật sự muốn nói là: Đề phòng! Đề phòng, vì người ta
không bao giờ biết một thần tiên sẽ làm gì. Cô thầm thở dài, chán nản vì viễn ảnh phải
tranh đua với một nhóm có ý định điều khiển cô vì những mục tiêu cuối cùng của họ. Cô
tự hỏi: ”Đời vốn phức tạp vậy? Hay chính mình đã làm thành phức tạp?”
Nasuada trông thấy vua Orrin đang từ trong doanh trại phóng ngựa ra, dẫn đầu một
đoàn những nhà quí tộc, cận thần, viên chức lớn và nhỏ, cố vấn, phụ tá, hầu cận, và một
số đông nữa nhưng cô không quan tâm nhận dạng, đồng thời, từ phía tây, cô thấy Saphira
đang xòe cánh hạ gấp xuống.
Nasuada trả lời Blodhgarm:
- Nếu là mấy tháng trước, tôi sẵn sàng nhận lời mời của ngài, nhưng dù sao tôi cũng
rất cảm ơn ngài. Sau một ngày dài miệt mài với công việc chắc tôi sẽ rất vui trong trò
chơi chữ cổ. Nhưng lúc này, niềm vui đó đành phải hoãn lại. Toàn thể gánh nặng của loài
người sắp đặt lên vai ngài. Tôi đề nghị ngài nên chuẩn bị đón nhận hàng loạt những cái
tên, những câu hỏi và thỉnh cầu. Vì loài người chúng tôi rất hiếu kỳ và chúng tôi chưa
bao giờ được thấy nhiều thần tiên như thế này.
- Công nương Nasuada, chúng tôi đã chuẩn bị cho vấn đề này rồi.
Khi đoàn người ngựa của vua Orrin rầm rập tới gần và Saphira sửa soạn hạ xuống, cỏ sát
rạp vì gió từ đôi cánh của nó phát ra, ý nghĩ cuối cùng của Nasuada là: ”Ôi trời! Mình sẽ
phải đặt một tiểu đoàn quanh Blodhgarm để tránh cho ông ta khỏi bị đám đàn bà trong
doanh trại xé ra từng mảnh. Nhưng, thậm chí làm vậy, cũng chưa chắc giải quyết được
vấn đề.”
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |