Tôi nhớ có lần, tôi mời thầy đi uống cà phê ở quán Nét Xưa Mỹ Tho. Thầy vẫn mặc một cái áo ghi lê bỏ bên ngoài hờ hững, trên đầu thì đội cái nón vải trông rất bụi đời, làm cho tôi liên tưởng đến những ông nhà báo ngày xưa, đã một thời nổi danh trong mục “ao thả vịt” của nhựt báo Sống do ông Chu Tử phụ trách. Còn thầy coi vậy mà hiền, văn chương chữ nghĩa của thầy chưa bao giờ dám xúc phạm tới ai, mà thầy chỉ viết về những điều hoài niệm. Mỗi cái truyện ngắn của thầy, có ý nghĩa như một truyện ngụ ngôn, còn nếu viết về loài vật, thì phải thể hiện được sự yêu thương che chở. Như truyện kể về một con chó lạc, tới nhà được thầy nuôi dưỡng, hay một con chuột lắc chết khô trong tủ áo. Hay chuyện của một con chim, đã bị nhốt trong lồng. Khi được bay lên bầu trời rộng bao la, thì tôi mới thấm thiá tới đời sống nhân văn, nhân bản của con người. Như vậy mà cũng có những kẻ ác hiện nay, chuyên tâm lo trấn lột con người để làm giàu bất chánh. Nhưng với thầy Công, mỗi cái truyện ngắn, mỗi bài văn, là một truyện để răn đời. Mặc dầu có người họ đọc lướt qua, họ không thể nhận ra những điều thầy Công gởi gấm. Tới một lúc nào đó thì họ cũng hiểu rằng, mỗi lời nói, mỗi câu chữ được viết ra là cả một công trình kiến trúc về mặt tri thức.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |