Ký Ức Con Đường
1. Ký ức gập ghềnh nỗi nhớ
vắt qua con đường sương mù
bồ đề lá đỏ
dấu chân xanh
ba mươi năm thỏng cuộc ra đi
chiếc gậy gõ lanh canh
dốc sỏi dốc sim
khe tràm thung mua
thâm tình bè bạn
cảm ơn mái cỏ mục
cảm ơn cành trúc vươn ngang
cảm ơn nắng mưa
vết hằn nhức mỏi
tiếng chim hót lưng mây khắc khoải
rơi hạt tình dăm bảy nỗi bơ ngơ
đêm
thèm một chút hoang sơ
ngày
ngủ giữa nhân sinh
chẳng có ai thức cả
sợi tóc rụng không quen gió lạ
phủi tay hoài
cát bụi cũng đành hanh
lắng nghe dòng sông
bọt nước phập phồng
quảy khổ đế trên vai
thuyền qua trăng ướt áo
thả mộng ước tương lai
câu lưỡi câu không lưỡi.
2. Ký ức con đường
ôi! Ký ức chênh vênh
rối ren
vô lối
mù sương vật vờ
lá trái rụng vườn hoang
thương người em đông phương
đau cứa con tim
máu chảy hai bờ
nửa xuôi nửa ngược
hoa rơi không ai nhặt
nghĩa mất chẳng ai tìm
kinh sách giả kiến đùn, mối đục
đọc vĩnh cửu trên tờ giấy mục
chữ rơi
chữ lạc
chữ cùn!
Đêm vắng canh tàn
chuyện cũ chong đèn
hốt hoảng
tần ngần
cố quận u mê
tình quê chấp chới.
3. Ôi! Là dấu chân xanh
bồ đề lá đỏ
vội vã bước thấp bước cao
say nằm chân cầu cũ
vị ngọt ba đời
tuổi thơ hoang đường
vòng tay ấp ủ
bóc từng tế bào
câu thơ nhạt nhẽo
giọt cường toan sũi bọt lâu rồi
nói với em điều đã lỡ khóc cười
chẳng mặn mà chi
rừng sâu
đêm
chợt nghe lá thở
ký ức con đường
không hoang vu, không mới mẻ
chập chờn chập chờn
lả lướt dậy mà đi
chập chờn chập chờn
sinh tử chẳng nói gì!
Minh Đức Triều Tâm Ảnh
Am mây tía, Thu Giáp Thân.
---o0o---
Để Lại Luân Hồi
Kính dâng Giác Linh cố Đại lão Hòa Thượng THÍCH ĐỨC NHUẬN cố vấn Viện Hóa Đạo GHPHVNTN.
(Viên tịch: Mùng 9 tháng chạp năm Tân tỵ - 21/01/2002)
Cơn vô thường
cuốn trôi bờ huyễn-thật
Thạch trụ rừng thiền
xiêu quẹo đổ nghiêng
Hạt bụi đỏ
chợt thấy mình rạn nứt
Vỡ tan tành
như bóng vỡ hư không
Người ra đi
giữa những ngày pháp nhược
Cho ma cường
thêm lộng thế đảo điên!
Bờ tử sinh
niết-bàn nay từ biệt
Nhẹ gót chân
nhàn tản giữa vô phiền.
Nhớ bụi đỏ
cựa mình nghe sương xuống
Ráng mai hồng
cài lại nửa vầng trăng
Bờ bến cũ
lối về trăng sao sáng
Còn nửa kia
Người để lại luân hồi.
Phổ Đồng.
---o0o---
Chiều
Chim rừng về hót lưng đồi
Chiều nghiêng
tiều phụ quảy đôi gánh đời
Non cao gót mỏi rã rời
Ven sông dừng bước
gió cười ngàn lau.
(Huyền không Sơn thượng, 17.10.2004)
---o0o---
Qua Cầu
Nắng vàng phơi đầu ngõ
Sương trắng rớt bên hồ
Em qua cầu không nói
Dư ảnh rụng đôi bờ.
Từ Niệm.
---o0o---
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |