Many lives, many masters tác Giả : Bác Sĩ brian L. Weiss dịch Giả: thích tâm quang



tải về 0.9 Mb.
trang8/9
Chuyển đổi dữ liệu10.05.2018
Kích0.9 Mb.
#38029
1   2   3   4   5   6   7   8   9

CHƯƠNG MƯỜI BA

Catherine đã loại bỏ được những triệu chứng đau buồn. Cô khỏe mạnh hơn mọi khi. Những kiếp sống của cô bắt đầu được nhắc lại. Tôi biết chúng tôi đang gần kề điểm chót, nhưng điều tôi không hiểu là vào cái ngày thu này khi cô lại đi vào hôn mê thôi miên thì năm tháng trời trôi qua từ buổi này đến buổi kế tiếp, sẽ là buổi cuối cùng.

Cô bắt đầu, "Tôi nhìn thấy những bức chạm. "Một số được làm bằng vàng. Tôi nhìn thấy đất sét. Người ta làm bình. Những cái bình đỏ ... họ dùng một loại nguyên liệu đỏ. Tôi nhìn thấy một tòa nhà nâu, một loại kiến trúc nâu. Đó là nơi chúng tôi đang ở đấy."

"Cô ở trong tòa nhà nâu hay ở gần tòa nhà ấy?"

"Tôi ở trong. Chúng tôi đang làm những công việc khác nhau."

Tôi hỏi, "Cô có thể nhìn thấy chính cô trong khi đang làm việc không?" "Cô có thể miêu tả chính cô không, cô ăn mặc ra sao? Hãy nhìn xuống. Trông cô thế nào?"

"Tôi mặc loại áo dài đỏ... Tôi có đôi giầy ngộ nghĩnh, giống như dép. Tóc tôi nâu. Tôi đang làm việc đắp hình người. Đó là hình một người đàn ông...một người đàn ông. Người này có một loại gậy... một cái gậy ở trong tay. Những người khác đang làm những đồ bằng kim khí."

"Có phải làm trong một xưởng không?"

"Chỉ là một tòa nhà. Tòa nhà được làm bằng đá."

"Bức tượng cô đang làm, người đàn ông với cái gậy, cô biết người ấy là ai không?’

"Không, chỉ là một người đàn ông. Người trông nom trâu bò ...những con bò cái. Có nhiều tượng ở chung quanh đây. Chúng tôi chỉ biết trông thấy chúng giống như thế. Nó làm bằng một loại nguyên liệu là lạ. Rất khó làm. Nó cứ vỡ ra."

"Cô có biết tên của nguyên liệu đó không?"

"Tôi không nhìn thấy. Chỉ biết là một thứ gì đó đo đỏ".

"Cái gì sẽ xẩy ra sau khi cô đã làm xong tượng?"

"Tượng sẽ được đem bán. Một số sẽ được đem bán ngoài chợ. Một số sẽ được cho những nhà quý phái khác nhau. Chỉ những sản phẩm đẹp nhất sẽ được đưa đến các nhà quý tộc. Phần còn lại sẽ được bán".

"Có bao giờ cô được giao thiệp với những nhà quý phái này không?"

"Không."

"Đây là công việc của cô phải không?"

"Phải"

"Cô có thích công việc của cô không?"



"Có"

"Cô đã làm công việc này lâu rồi phải không?"

"Không."

"Cô làm tốt chứ?"

"Không tốt lắm"

"Cô cần nhiều kinh nghiệm hơn phải không?"

"Phải, tôi đang học."

"Tôi hiểu. Cô vẫn sống với gia đình đấy chứ?"

"Tôi không biết, nhưng tôi nhìn thấy những cái lều mầu nâu."

Tôi nhắc lại, "Lều nâu"

"Chúng có khe hở nhỏ. Chúng có đường dẫn vào và một số tượng ở bên trong cửa. Những tượng này làm bằng gỗ, một loại gỗ. Chúng tôi phải làm tượng cho các lều này".

"Chức năng của những tượng là gì?"

Cô trả lời, "chúng để cho tôn giáo"

"Tôn giáo gì ở đấy - bức tượng?"

"Có nhiều thần, nhiều bảo vệ... nhiều thần. Người ta rất sợ hãi. Có nhiều việc được làm nơi đây. Chúng tôi cũng làm những đồ chơi ... những bảng chơi cờ có lỗ trong đó. Những đầu súc vật đi vào những lỗ đó."

"Cô có nhìn thấy gì khác nữa không?"

"Trời rất nóng, rất nóng và bụi bậm ... cát."

"Có nước ở đâu đấy không?"

"Có, nước xuống từ núi". Kiếp sống này bắt đầu có vẻ quen thuộc.

Tôi thăm dò, "Người ta có sợ hãi à? Họ có dị đoan không?"

Cô trả lời, "Có. Họ rất sợ hãi. Người nào cũng sợ hãi. Tôi cũng sợ hãi. Chúng tôi phải tự bảo vệ. Có bệnh. Chúng tôi phải tự bảo vệ".

"Bệnh gì?"

"Một loại bệnh giết mọi người. Nhiều người đang chết".

Tôi hỏi, "Bệnh do nước?"

"Phải, Rất khô... rất nóng, vì các thần tức giận, và các thần đang trừng phạt chúng tôi". Cô đang đi thăm lại kiếp sống với cách trị bệnh bằng tannis. Tôi công nhận tôn giáo của sợ hãi, tôn giáo của Osiris và Hathor.

"Tại sao các thần tức giận?", tôi hỏi nhưng đã biết câu trả lời.

"Vì chúng tôi không tuân theo luật lệ. Các thần tức giận".

"Không tuân theo luật lệ nào?"

"Những luật đã được ấn định bởi những nhà quý phái".

"Làm sao để các thần nguôi giận?"

"Phải mặc một số thứ. Một số người mang các thứ chung quanh cổ. Những thứ này giúp chống lại ma quỷ."

"Vị thần nào mà người ta sợ nhất?"

"Họ sợ tất cả các thần".

"Cô có biết tên vị thần nào không?"

Tôi không biết tên. Tôi chỉ nhìn thấy họ thôi. Có một vị thần có thân như người nhưng đầu thú. Có một vị thần khác giống như mặt trời. Có một vị thần giống như con chim, vị thần này đen. Các vị thần quấn dây trên cổ".

"Cô sống sót qua tất cả điều này?"

"Phải, Tôi không chết".

"Nhưng những thân nhân của cô chết". Tôi nhớ lại.

"Phải, ... cha tôi; Mẹ tôi không sao."

"Anh cô?"

" Anh tôi ... anh ấy chết." Cô ấy nhớ lại.

"Tại sao cô sống sót? Có gì đặc biệt về cô không? Điều gì cô đã làm?"

"Không", cô trả lời rồi thay đổi điểm trọng tâm. "Tôi hình như thấy thứ gì có dầu bên trong".

"Cô nhìn thấy gì?"

"Thứ gì trắng. Nó giống như đá hoa. Nó là ... thạch cao tuyết hoa... một loại chậu nào đó... có dầu trong đó. Dầu để sức lên đầu..."

"... của các thầy tu." Tôi nói thêm.

"Phải"

"Nhiệm vụ của cô là gì bây giờ? Cô giúp xức đầu à?"



"Không. Tôi làm các bức tượng".

"Có phải vẫn ở trong tòa nhà nâu không?"

"Không... sau này là một cái đền." Trông cô như lo lắng vì lý do nào đó.

"Cô có vấn đề gì ở đó?"

"Người nào đó đã làm gì ở trong đền làm các thần tức giận. Tôi không biết".

"Có phải là cô không?"

"Không, không ... Tôi chỉ nhìn thấy những thầy tu. Họ đang sửa soạn lễ hiến tế, giết súc vật ... giết cừu. Đầu họ hói. Không có tóc trên đầu họ, cũng chẳng có trên mặt họ..."

Cô rơi vào im lặng, và ít phút trôi qua. Đột nhiên cô trở nên tỉnh táo hồ như cô nghe thấy gì đó. Khi cô nói, giọng cô sâu. Một Bậc Thầy hiện diện.

"Chính trên bình diện này một số linh hồn được phép xuất hiện trước những người vẫn còn ở trong dạng thức thể chất. Họ được phép trở về ... chỉ khi họ đã để lại một số giao kèo chưa hoàn tất. Trên bình diện này sự liên lạc với nhau được phép. Nhưng trên những bình diện khác ... Đây là chỗ bạn được phép sử dụng khả năng tâm linh để truyền thông với người trong dạng thức thể chất. Có nhiều cách làm việc này. Một số được phép dùng thần nhãn và có thể hiện ra trước những người còn ở trong dạng thức thể chất. Những người khác có quyền năng hành động được phép dùng ngoại cảm để di chuyển đồ vật. Bạn chỉ có thể đi đến bình diện này nếu việc đi này hữu ích cho bạn khi đến đấy. Nếu bạn để lại giao kèo chưa được hoàn tất, bạn có thể quyết định đến đây và truyền thông một cách nào đó. Nhưng đó là tất cả những gì... mà giao kèo phải được hoàn tất. Nếu đời bạn đột nhiên bị chấm dứt, thì đó có thể là lý do để bạn đi đến bình diện này. Nhiều người chọn đến đây vì họ được phép nhìn thấy những người vẫn ở trong dạng thức thể chất và rất gần gũi với họ. Nhưng không phải mọi người đều chọn cách truyền thông với những người này. Với một số người, việc này có thể quá sợ hãi." Catherine rơi vào im lặng và dường như đang nghỉ ngơi. Cô bắt đầu thì thào rất dịu dàng.

"Tôi nhìn thấy ánh sáng"

Tôi hỏi, "Có phải ánh sáng này cho cô năng

lượng phải không?"

"Nó giống như bắt đầu lại ... nó là một sự tái sinh".

"Làm sao người trong dạng thức thể chất cảm thấy năng lượng này? Làm sao họ có thể kết nối với nó và được nạp lại năng lượng?"

Cô trả lời dịu dàng, "Bằng tâm họ".

"Làm sao họ có thể tiến tới trạng thái này?".

"Họ phải ở trong trạng thái rất thoải mái. Bạn có thể hồi phục lại do ánh sáng ... do ánh sáng. Bạn phải hết sức thoải mái cho nên bạn không còn tiêu thụ năng lượng, nhưng bạn đang tự hồi phục lại. Khi bạn ngủ, bạn hồi phục lại". Cô đang ở trong trạng thái siêu thức và tôi quyết định mở rộng câu hỏi.

Tôi hỏi, "Cô đã tái sinh bao nhiêu lần? Tất cả những lần tái sinh đều ở đây, trong môi trường này, trái đất, hay ở nơi nào khác?"

Cô trả lời, "Không, không phải tất cả ở đây".

"Ở bình diện nào, bình diện nào, cô đến?".

"Tôi chưa làm xong việc tôi phải làm tại đây. Tôi không thể đi tiếp cho đến khi tôi đã trải nghiệm tất cả sự sống, và tôi chưa trải nghiệm xong. Sẽ có nhiều kiếp sống ... để hoàn thành tất cả những giao kèo và tất cả những nợ nần thiếu".

Tôi nhận xét, "Nhưng cô đang có tiến bộ".

"Chúng ta luôn luôn có tiến bộ".

"Đã bao nhiêu lần cô đã có kiếp sống trên trái đất?"



"Tám mươi sáu".

"Tám mươi sáu?"

"Phải".

"Cô có nhớ tất cả những kiếp sống này không?"



"Tôi sẽ nhớ, khi điều đó là quan trọng đối với tôi để nhớ lại những kiếp sống ấy". Chúng ta đã trải nghiệm hoặc những mảnh vụn hoặc những phần chính của mười hay mười hai kiếp sống, và sau này những kiếp sống đã được lặp lại. Hiển nhiên, cô không cần phải nhớ bẩy mươi sáu kiếp sống còn lại hay những kiếp sống ấy. Quả thực cô đã có những tiến bộ xuất sắc, ít nhất trong thời gian làm việc với tôi. Tiến bộ nào cô đã đạt được ở đây, từ điểm này, không lệ thuộc vào ký ức về các kiếp sống. Tiến bộ tương lai của cô có thể cũng không lệ thuộc vào tôi hay sự giúp đỡ của tôi. Cô lại bắt đầu thì thào nhè nhẹ.

"Một số người tiếp xúc bình diện thiên thể bằng cách dùng ma túy, nhưng họ không hiểu điều họ đã trải nghiệm. Nhưng họ đã được phép vượt qua. Tôi không hỏi cô về ma túy. Cô đang dạy, chia sẻ kiến thức, dù tôi hỏi cụ thể hay không.

"Không thể sử dụng sức mạnh tâm linh của cô để giúp cô tiến bộ ở đây?", tôi hỏi, "Cô dường như phát triển sức mạnh này càng ngày càng nhiều".

Cô đồng ý, "Đúng, quan trọng, nhưng không quá quan trọng ở đây như sẽ ở trên các bình diện khác. Đây chỉ là một phần của tiến hóa và phát triển".

"Quan trọng cho tôi và cho cô?"

Cô đáp lại, "Quan trọng cho tất cả chúng ta".

"Làm sao chúng ta phát triển khả năng này?"

"Ông phát triển qua những mối quan hệ. Có một số người có quyền năng cao hơn đã trở lại với nhiều kiến thức hơn. Họ sẽ tìm ra những người cần sự phát triển và giúp những người này". Cô lại rơi vào im lặng rất lâu. Rời bỏ trạng thái siêu thức cô lại đi vào một kiếp khác.

"Tôi nhìn thấy đại dương. Tôi nhìn thấy một ngôi nhà gần đại dương. Nhà trắng. Tầu bè đi lại ở hải cảng. Tôi ngửi thấy mùi nước biển".

"Cô ở đấy phải không?"

"Đúng vậy".

"`Cái nhà ấy trông thế nào?"

"Nó nhỏ thôi. Có một loại tháp nào đó ở trên nóc... một cái cửa sổ có thể nhìn ra ngoài nhìn ra biển. Có một kính viễn vọng nào đó. Nó bằng đồng, gỗ và đồng."

"Cô có sử dụng kính viễn vọng này không?"

"Có, để theo dõi tầu bè."

"Cô làm gì?"

"Chúng tôi báo cáo về các thương thuyền khi chúng vào hải cảng". Tôi nhớ cô đã làm việc này ở một tiền kiếp, khi cô là Christian, người thủy thủ có tay bị thương trong một trận thủy chiến.

"Cô có phải là thủy thủ không?" Tôi hỏi chờ đợi sự xác nhận.

"Tôi không biết ... có thể ".

"Cô có thể nhìn cô ăn mặc thế nào không?"

"Có. Một loại áo sơ mi trắng quần sọc nâu và giầy có nút thắt lớn... Tôi là thủy thủ ở cuối đời, chứ không phải bây giờ". Cô có thể nhìn về tương lai nhưng hành động này khiến cô nhẩy đến tương lai đó.

"Tôi bị thương", cô co rúm lại, quằn quại trong cơn đau. Tay tôi bị thương. Quả thực cô là Christian, và cô đang sống lại trận thủy chiến.

"Có một tiếng nổ?"

"Phải... tôi ngửi thấy mùi thuốc súng!"

"Cô sẽ không sao cả". Tôi trấn an cô vì đã biết hậu quả.

"Nhiều người đang chết !" Cô vẫn còn khích động. "Buồm bị rách ... một phần của hải cảng bị phá hủy". Cô đang chăm chú xem thiệt hại của con thuyền. "Chúng tôi phải sửa lại buồm. Buồm phải được sửa chữa".

Tôi hỏi, "Cô đã bình phục chưa?"

"Vâng, khâu vải trên những cột buồm thật là khó".

"Cô có thể làm bằng tay của cô không?"

"Không, nhưng tôi đang quan sát những người khác... những cánh buồm. Buồm làm bằng vải bạt, loại vải bạt nào đó, rất khó khâu... Nhiều người đã chết. Họ đau đớn nhiều." Cô co rúm người lại.

"Cái gì thế?"

"Đau này ... ở tay tôi".

"Tay cô lành rồi. Hãy tiến xa hơn. Cô có đi biển nữa không?"

"Có" Cô ngưng. "Chúng tôi đang ở phía Nam Wales. Chúng tôi phải bảo vệ bờ biển".

"Ai tấn công?

"Tôi tin là người Tây Ban Nha. . Họ có chiến thuyền lớn".

"Cái gì sẽ xẩy ra?"

"Tôi chỉ nhìn thấy con tàu. Tôi nhìn thấy hải cảng. Có những cửa hàng. Ở một số cửa hàng, họ làm nến. Có những cửa hàng bán sách."

"Vâng. Cô có bao giờ vào tiệm sách không?"

"Có. Tôi rất thích những tiệm sách này. Những sách thật là tuyệt vời... Tôi nhìn thấy nhiều sách. Cuốn sách đỏ là lịch sử. Sách viết về những thành phố... đất đai. Có những bản đồ. Tôi thích cuốn sách này... Có cửa hàng bán mũ".

Tôi nhớ đến Christian mô tả về bia, "Có nơi

nào ở đấy cô uống rượu không?"

Cô đáp, "Có rất nhiều. Họ bán bia... bia mầu rất sẫm... với loại thịt nào đó... loại thịt cừu và bánh, bánh rất lớn. Bia rất đắng, rất đắng. Tôi có thể nếm thấy. Họ cũng có cả rượu vang và những bàn gỗ dài. "

Tôi quyết định gọi cô bằng tên, để xem phản ứng. "Christian". Tôi gọi lớn

Cô trả lời lớn tiếng, không lưỡng lự. "Có! Ông muốn gì?"

"Christian, gia đình anh ở đâu?"

"Họ đang ở một thành phố gần kề. Chúng tôi ra khơi từ hải cảng này".

"Có những ai trong gia đình anh?"

"Tôi có một người chị... một người chị, Mary".

"Bạn gái của anh ở đâu?"

"Tôi không có bạn gái. Chỉ là những phụ nữ trong thành phố".

"Không ai đặc biệt?"

"Không, chỉ là phụ nữ ... Tôi lại ra khơi. Tôi đã đánh nhiều trận, nhưng tôi không sao cả".

" Anh đã già ..."

"Vâng"

"Anh đã bao giờ lấy vợ chưa?



"Tôi tin là đã. Tôi nhìn thấy cái nhẫn".

"Anh có con không?

"Có. Con trai tôi cũng sẽ đi biển... Có một cái nhẫn, một cái nhẫn với một bàn tay. Bàn tay cầm thứ gì đó. Tôi không nhìn thấy nó là cái gì . Cái nhẫn là bàn tay, một bàn tay nắm chặt cái gì đó". Catherine bắt đầu nôn ọe.

"Có việc gì không ổn?"

"Người trên thuyền đều bệnh... bệnh do đồ ăn. Chúng tôi đã ăn đồ ăn xấu, Thịt lợn muối". Cô tiếp tục nôn ọe. Tôi đưa cô ra khỏi thời gian ấy, và sự nôn ọe ngưng hẳn. Tôi quyết định không tiếp tục với cô qua bệnh đau tim của Christian nữa. Cô đã kiệt sức rồi, và tôi đưa cô ra khỏi hôn mê.

-ooOoo-


CHƯƠNG MƯỜI BỐN

Ba tuần lễ trôi qua trước khi chúng tôi gặp lại nhau. Tôi bị bệnh qua loa và cô đi nghỉ phép gây ra chậm trễ. Catherine tiếp tục thành công trong giai đoạn này, nhưng khi chúng tôi bắt đầu buổi thôi miên, cô dường như lo lắng. Cô báo rằng cô rất khỏe và cảm thấy khá hơn rất nhiều đến mức không còn cảm thấy thôi miên có thể giúp gì hơn nữa. Đuơng nhiên cô đúng. Trong những trường hợp bình thường, chúng tôi có lẽ đã ngưng sự chữa trị từ nhiều tuần qua. Tôi đã tiếp tục một phần vì sự quan tâm của tôi đến những thông điệp của các Bậc Thầy và vì một số vấn đề nhỏ vẫn còn dai dẳng trong đời sống hàng ngay hiện nay của Catherine. Catherine hầu như khỏi hẳn, và những kiếp sống của cô đang tái diễn. Nhưng nếu các Bậc Thầy muốn nói nữa với tôi thì sao? Làm sao chúng tôi có thể liên lạc với nhau mà không có Catherine? Tôi biết cô sẽ tiếp tục các buổi thôi miên nếu tôi năn nỉ. Nhưng tôi không cảm thấy việc năn nỉ này là đúng. Với một nỗi buồn, tôi đồng ý với cô. Chúng tôi trò chuyện về những biến cố của ba tuần lễ qua, nhưng tâm tư tôi không mấy chú ý.

Năm tháng trời trôi qua. Catherine ngày càng khá lên. Sợ hãi và lo âu của cô còn chút ít. Chất lượng đời sống và những mối quan hệ của cô cao được nâng cao mạnh mẽ. Bây giờ cô đang hò hẹn với những người đàn ông khác, mặc dầu Stuart vẫn còn hiển hiện trong sự việc này. Đây là lần đầu tiên từ khi cô còn là một đứa bé cô cảm thấy niềm vui và hạnh phúc thực sự trong đời. Thỉnh thoảng, chúng tôi có gặp nhau ở hành lang hay trong khi xếp hàng ở nơi bán Cà Phê trong bệnh viện, nhưng chúng tôi không có những cuộc tiếp xúc bác sĩ - bệnh nhân chính thức.

Mùa đông qua đi và mùa xuân bắt đầu. Catherine hẹn gặp tôi ở phòng mạch để khám bệnh. Cô lại mơ trở lại, mơ về loại hiến tế nào đó dính líu đến những con rắn trong hang. Người người, kể cả cô bị đẩy vào hang. Cô ở trong hang, cố gắng trèo ra khỏi bằng cách lấy tay đào tường xây bằng cát. Những con rắn ở ngay bên dưới cô. Vào lúc này cô tỉnh dạy, tim cô đập mạnh.

Mặc dù một gián đoạn dài, cô vẫn rơi nhanh vào trạng thái thôi miên sâu. Không ngạc nhiên, cô quay ngay về một tiền kiếp xa xưa.

"Trời rất nóng tại nơi tôi đang ở", cô bắt đầu, "Tôi nhìn thấy hai người da đen đứng gần những bức tường đá lạnh và ẩm ướt. Họ đội mũ sắt. Có một sợi dây chung quanh cổ chân họ. Sợi dây được tết bằng hạt và tua rủ xuống. Họ đang làm một cái nhà kho bằng đá và đất sét, để chứa lúa mì trong đó, một loại hạt đã được xay. Những hạt lúa mì này được mang để vào một cái xe có bánh sắt. Những tấm thảm dệt được để trên xe hay ở một phần xe. Tôi nhìn thấy nước, rất xanh. Một người trông coi nào đó đang ra lệnh cho những người khác. Có ba bậc đi xuống vựa lúa. Có một bức tượng của một vị thần ở bên ngoài. Vị thần này có đầu một con thú, một con chim và một thân người. Vị thần này là thần mùa màng. Những bức tường được gắn kín bởi một loại nhựa đường để không khí không lọt vào và để giữ cho các hạt lúa mì được tươi. Mặt tôi ngứa ngáy... Tôi nhìn thấy những cái bím tóc xanh trên tóc tôi. Có những con rệp và ruồi chung quanh làm mặt và tay tôi ngứa. Tôi để một thứ gì dinh dính trên mặt tôi để chúng đừng đậu vào ...mùi này thật ghê gớm, nhựa của một thứ cây nào đó.

"Tôi có những bím tóc ở trên đầu và những tràng hạt ở bím tóc với những sợi dây vàng. Tóc tôi đen sậm. Tôi là thành viên của gia đình hoàng gia. Tôi ở đây vì lễ hội. Tôi đến để xem lễ xức dầu của các thầy tu ... một lễ hội dâng lên các vị thần cho mùa tới. Chỉ có lễ hiến tế bằng súc vật, không phải bằng người. Máu của những con vật tế thần chảy từ một cái giá trắng vào một cái chậu... rồi chảy vào miệng một con rắn. Đàn ông đội những chiếc mũ vàng nhỏ. Ai nấy đều da sậm. Chúng tôi có những người nô lệ từ những xứ khác, những xứ từ bên kia đại dương..."

Cô rơi vào im lặng, chúng tôi phải chờ đợi như thể hàng tháng không bao giờ hết. Cô dường như trở nên thận trọng, lắng nghe một thứ gì đó.

"Tất cả quá nhanh và phức tạp... những gì họ nói với tôi ... về thay đổi và phát triển và những bình diện khác nhau. Có bình diện của tỉnh thức và bình diện của chuyển tiếp. Chúng ta là sản phẩm của một kiếp sống, và nếu những bài học được hoàn tất, chúng ta di chuyển tới một phương chiều khác, một đời sống khác. Chúng ta phải hiểu biết đầy đủ. Nếu chúng ta không hiểu biết, chúng ta không được phép đi qua... chúng ta phải làm lại vì chúng ta không học. Chúng ta phải trải nghiệm mọi mặt. Chúng ta phải biết mặt thiếu sót, nhưng cũng phải biết cho ... Có nhiều điều để biết, có nhiều thần linh dính líu. Đó là lý do tại sao chúng ta ở đây. Những Bậc Thầy chỉ là một trong bình diện này".

Catherine ngưng, và nói với giọng của Bậc Thầy thi nhân. Ông đang nói với tôi.

"Điều chúng tôi nói với ông là dành cho hiện tại. Ông phải học qua trực giác của chính ông".

Sau một vài phút cô lại nói với giọng thì thào dịu dàng của cô. "Có cái hàng rào đen, bên trong là mộ chí. Mộ của ông ở đấy".

"Của tôi?" tôi hỏi, ngạc nhiên về ảo giác này.

"Phải"


"Có thể đọc chữ khắc trên bia không?"

"Tên là Noble :1668-1724. Có hoa trên mộ... Đó là ở Pháp hay ở Nga. Ông mặc một bộ đồng phục đỏ... và bị ngã ngựa ... Có một cái nhẫn vàng ... có một cái đầu sư tử... được dùng như huy hiệu."

Không còn gì nữa. Tôi giải thích câu nói của Bậc Thầy thi nhân có nghĩa là không còn gì được tiết lộ do thôi miên Catherine và quả thật việc này là đúng. Chúng tôi không còn những buổi thôi miên với Catherine nữa. Bệnh của cô đã lành hẳn, và tôi phải học tất cả những gì tôi có thể do thôi miên lùi về dĩ vãng. Phần còn lại, điều nằm ở tương lai, tôi phải học qua trực giác của chính tôi.

-ooOoo-


CHƯƠNG MƯỜI LĂM

Hai tháng sau buổi thôi miên cuối cùng, Catherine gọi điện thoại hẹn gặp tôi. Cô nói cô có một chuyện rất lý thú muốn nói với tôi.

Khi cô bước vào phòng mạch của tôi, đó là dáng điệu của một Catherine mới, hạnh phúc, tươi cười, và rạng rỡ niềm an lạc bên trong làm cho cô hồng hào khiến tôi sửng sốt. Một lúc, tôi nghĩ về Catherine trước đây, và có sự khác biệt lớn lao nhường nào chỉ trong một thời gian ngắn như thế.

Catherine đã đi gặp Iris Saltzman, một chiêm tinh gia tâm linh nổi tiếng chuyên xem về tiền kiếp. Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng tôi hiểu sự tò mò của Catherine và nhu cầu của cô muốn có thêm tin tức xác nhận điều cô đã trải nghiệm. Tôi mừng là cô đã có niềm tin để làm việc này.

Catherine mới nghe nói về Iris qua một người bạn. Cô đã gọi tôi lấy hẹn, mà không nói gì với Iris về bất cứ cái gì đã diễn ra tại phòng mạch của tôi.

Iris chỉ hỏi cô về ngày tháng, giờ sinh và nơi sinh của Catherine. Từ đó , Iris giải nghĩa cho cô, cô phải xây dựng một cái vòng chiêm tinh, trùng hợp với năng khiếu trực giác của Iris, làm cho cô có thể thấy rõ chi tiết từ những tiền kiếp của Catherine.

Đây là kinh nghiệm đầu tiên với một bà đồng và cô thực ra không biết mong muốn điều gì. Trước sự ngạc nhiên của cô, Iris đã công nhận giá trị hầu hết những gì Catherine đã khám phá ra trong thôi miên.

Iris từ từ làm tâm trạng chính bà thay đổi bằng cách nói và lập ký hiệu trên một đồ thị chiêm tinh được xây dựng nhanh chóng. Ít phút sau khi bà đã đi vào trạng thái này, Iris với tay tới cổ họng của bà và báo rằng bà đã bị bóp cổ và bị cắt cổ ở kiếp trước. Việc cắt cổ này xẩy ra vào thời chiến, và Iris có thể nhìn thấy những ngọn lửa và sự tàn phá trong làng nhiều thế kỷ trước. Bà nói là Catherine là một người đàn ông trẻ vào lúc chết.

Cặp mắt của Iris dường như đờ đẫn khi bà tiếp tục mô tả Catherine là một nam nhân trẻ mặc đồng phục thủy quân với quần đen ngắn và giầy có những cái khóa kỳ quặc. Đột nhiên Iris nắm lấy tay trái bà và cảm thấy đau nhói, kêu lên là vật gì sắc đâm vào gây thương tật, để lại một vết sẹo vĩnh viễn. Có những trận thủy chiến lớn, diễn ra ở ngoài bờ biển Anh Quốc. Bà tiếp tục mô tả cuộc đời thủy thủ.

Iris mô tả nhiều quãng đời nữa trong những tiền kiếp. Có một kiếp sống ngắn ngủi tại Ba Lê, nơi đây Catherine là một đứa con trai và chết yểu trong nghèo khổ. Một lần khác cô là một người đàn bà Mỹ da đỏ ở bờ biển tây nam Florida. Trong kiếp này, cô là một bà lang chân đất. Cô da sậm và có cặp mắt kỳ cục. Cô xức dầu vào vết thương và cho dược thảo, và cô rất tâm linh. Cô thích đeo nữ trang bằng ngọc xanh, nữ trang mầu da trời, có hạt ngọc đỏ quấn vào.

Ở một kiếp khác, Catherine là một người Tây Ban Nha làm gái mãi dâm. Tên cô bắt đầu bằng chữ L. Cô sống với một người đàn ông già.

Trong một kiếp khác cô là con gái không chính thức của một người cha giàu có, có nhiều chức tước. Iris trông thấy gia huy trên những cốc lớn trong ngôi nhà lớn. Bà nói Catherine rất công bằng và có những ngón tay dài. Cô chơi đàn hạc. Đám cưới của cô được tổ chức. Catherine yêu thú vật nhất là ngựa, và cô đối xứ với súc vật tốt hơn những người chung quanh cô.

Trong một quãng đời ngắn cô là một đứa con trai Ma Rốc chết vì bệnh trong lúc còn nhỏ. Một lần cô sống tại Haiti, nói thổ ngữ và tham gia vào thực hành quỷ thuật.

Trong một kiếp xa xưa, cô là một người Ai Cập và tham gia vào những nghi thức chôn cất của văn hóa đó. Cô là một phụ nữ có tóc bện lại.

Cô có một vài kiếp sống tại Pháp và Ý. Trong một kiếp cô sống tại Florence và tham gia tôn giáo. Sau này cô di chuyển về Thụy Sĩ, nơi đây cô đã vào một tu viện. Cô là phụ nữ và có hai đứa con trai. Cô rất thích vàng và điêu khắc vàng, và cô đeo một cái thánh giá vàng. Ở Pháp, cô bị bỏ tù ở một chỗ lạnh lẽo và tối tăm.

Trong một kiếp khác, Iris thấy Catherine là đàn ông trong bộ đồng phục đỏ, liên quan đến ngựa và lính. Bộ đồng phục đỏ và vàng, có lẽ là người Nga. Tuy trong một kiếp khác cô là một nô lệ Nubian ở Ai Cập thời cổ. Có lúc, cô bị bắt và bị bỏ tù. Trong một kiếp khác, Catherine là một đàn ông ở Nhật, liên can đến sách vở và dạy học, rất uyên bác. Cô làm việc với các trường học và sống đến già.

Và cuối cùng, có một kiếp mới đây là một người lính Đức bị giết trong trận chiến.

Tôi say mê bởi những chi tiết trung thực về những biến cố ở tiền kiếp do Iris mô tả. Sự tương đồng với ký ức riêng của Catherine trong lúc thôi miên lùi về dĩ vãng thật đáng chú ý - Tay của Christian bị thương trong trận hải chiến và sự miêu tả quần áo, giầy ; cuộc đời của Louisa là một gái mãi dâm Tây Ban Nha; Aronda và việc mai táng Ai Cập; Johan , tên cướp trẻ tuổi hóa thân trước đây của Stuart cắt cổ trong khi làng của Stuart bị cháy.; Eric, người phi công Đức bị kết tội, và vân vân ...

Cũng có những sự tương đồng với kiếp sông hiện tại của Catherine. Thí dụ như, Catherine thích nữ trang ngọc xanh, nhất là mầu xanh da trời. Cô không đeo gì trong khi đi xem bói với Iris. Cô luôn luôn yêu súc vật, nhất là ngựa và mèo, cô cảm thấy an toàn với chúng hơn là người. Và nếu cô có thể chọn một nơi trên thế giới này để tham quan, nơi đó phải là Florence.

Tôi không thể gọi kinh nghiệm này là một thử nghiệm khoa học có giá trị. Tôi không có cách nào để kiểm chứng những sự thay đổi. Nhưng việc đã xẩy ra, và tôi nghĩ rằng nó rất quan trọng để nêu lên tại đây.

Tôi không chắc chắn cái gì đã xẩy ra ngày hôm đó. Có lẽ Iris bằng vô thức đã sử dụng ngoại cảm và "đọc" được tâm trí Catherine, vì những tiền kiếp đã sẵn có trong tiềm thức của Catherine. Hay có lẽ Iris đã thực sự nhận rõ được thông tin tiền kiếp bằng việc sử dụng khả năng tâm linh. Tuy nhiên điều đó đã xẩy ra, cả hai đã có cùng thông tin bằng những phương tiện khác nhau. Cái mà Catherine tới được qua thôi miên lùi về dĩ vàng thì Iris tới được qua kênh tâm linh.

Rất ít người có thể làm được như Iris làm. Nhiều người tự gọi mình là những nhà tâm linh chỉ lợi dụng sự sợ hãi của con người cũng như sự tò mò của họ về những cái không biết. Ngày nay, "những kẻ giả mạo tâm linh" và bịp bợm "tâm linh" dường như không còn gặp khó khăn nữa. Sự phổ biến rộng rãi những cuốn như Out On A Limb (Chơi Vơi) của Shirley Mac-Laine đã sinh ra một dòng "những ông đồng bà cốt" mới. Nhiều người lang thang đây đó, quảng cáo sự hiện diện của họ tại địa phương, và ngồi "đồng" nói với cử tọa mê tín và hãi hùng những lời nói tầm thường như " nếu bạn không hòa hợp với thiên nhiên, thiên nhiên sẽ không hòa hợp với bạn" Những lời tuyên bố này thường được phát ra bằng một giọng khác hẳn với giọng của "ông đồng bà cốt" , thường có vẻ có một giọng xa lạ nào đó. Những lời nhắn nhủ mơ hồ và có thể áp dụng cho nhiều người khác nhau. Thường thường những lời nhắn nhủ chủ yếu là đề cập đến những khía cạnh tinh thần, rất khó đánh giá. Quan trọng là loại bỏ cái sai ra khỏi cái thật để hoạt vi hoạt động không bị mất tín nhiệm. Những khoa học gia nghiên cứu hành vi chân chính cần làm công việc quan trọng này. Những nhà tâm thần học cần làm những nhận định chẩn đoán, để loại trừ bệnh tâm thần, giả ốm (giả mạo), và những khuynh hướng lừa đảo kỳ quái. Những nhà thống kê, tâm lý học và các nhà vật lý cũng rất quan trọng cho những đánh giá này và cho sự thử nghiệm thêm nữa.

Những bước đi dài đầy quan trọng sắp được thực hiện trong lĩnh vực này sẽ được làm bằng phương pháp khoa học. Trong khoa học, môn thôi miên là giả định mở đầu về một loạt quan sát, bước đầu tạo ra trước cách giải thích các hiện tượng. Từ đó môn thôi miên phải được thử nghiệm dưới những điều kiện có kiểm soát. Kết quả của những cuộc thử nghiệm này phải được chứng minh và được tái tạo trước khi một lý thuyết có thể được hình thành. Một khi các khoa học gia có được cái họ nghĩ là lý thuyết đúng, lý thuyết này phải được thử nghiệm nhiều lần bởi những nhà nghiên cứu khác, và kết quả phải giống nhau.

Những nghiên cứu khoa học chi tiết có thể chấp nhận được của Bác Sĩ Joseph B Rhine tại Đại Học Duke, và của Bác Sĩ Ian Stevenson tại Đại Học Virginia, Viện tâm Thần, của Bác Sĩ Gertrude Schneidler tại Trường Đại Học Thành Phố New York, và của nhiều nhà nghiên cứu khác chứng tỏ việc này có thể làm được.

-ooOoo-



tải về 0.9 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   2   3   4   5   6   7   8   9




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương