này đâu. Nhưng cũng để cho ông khỏi tiếp tục sống trong cái ảo tưởng cứ
cho rằng người ủng hộ ông và làm ơn cho ông là ông David Maxton của
khách sạn Stenvens. Ông Maxton là một người rất khâm phục ông, nhưng
ông ấy chưa hề bao giờ thăm dò ngân hàng để hỏi về chuyện đó. Con người
cao nghĩa đã giúp cho công ty Nam tước ra đời, con người biết nhìn xa và có
độ lượng ấy chính là William Lowell Kane, chủ tịch của ngân hàng Lester,
New York.
Tôi đã khẩn thiết yêu cầu ông Kane báo cho ông biết là cá nhân ông ấy đã
có nghĩa cử ấy. Nhưng ông ấy từ chối nhất định không phá vỡ luật lệ đã được
quy định là: Không cho ai biết về những khoản đầu tư riêng của gia đình.
Sau khi ông đã trả hết khoản nợ và ông ấy được biết rằng Henry Osborne có
dính đến công ty Nam tước, ông ấy lại càng kiên quyết không cho tôi tiết lộ
về sự thật trên đây.
Tôi cũng dặn lại là nếu ông chết trước ông Kane thì thư này phải được
hủy đi. Trong trường hợp ấy, ông Kane sẽ nhận được một lá thư giải thích
rằng ông đã hoàn toàn không biết gì về việc ông ấy đã làm.
Dù là ai trong hai ông nhận được thư của tôi, thì tôi cũng lấy làm vinh dự
đã được phục vụ cả hai người.
Với tất cả lòng trung thành,
Curtis Fenton.
Abel nhấc điện thoại ở đầu giường lên.
“Tìm George lên đây cho tôi,” ông nói. “Tôi cần được mặc quần áo chỉnh
tề ngay bây giờ.”
CHƯƠNG
44
Đám tang William Lowell Kane có đông người dự. Richard và Florentyna
đứng một bên Kate, còn Virginia và Lucy đứng một bên. Bà nội Kane nếu
còn sống chắc sẽ bằng lòng. Ba thượng nghị sĩ, năm hạ nghị sĩ, hai giám mục,
hầu hết chủ tịch những ngân hàng lớn và ông chủ tờ Nhật báo phố Wall đã tới
dự. Jake Thomas và các giám đốc ngân hàng Lester cũng có mặt. Họ cúi đầu
cầu nguyện một ông Chúa mà William chẳng bao giờ thật sự cần đến.
Không ai để ý đến hai ông già đứng phía sau đám đông. Họ cũng cúi đầu
nhưng trông như không liên quan gì đến những người khác trong đám tang
này. Họ đến chậm ít phút và sau khi làm lễ xong đã nhanh chóng ra về.
Florentyna nhận ra ông già thấp hơn và có một bên chân hơi thọt đó bỏ đi
một cách vội vã. Cô nói với Richard. Hai người không nhắc lại chuyện ấy
cho Kate Kane biết.
Mấy ngày sau, người cao lớn hơn trong hai ông già ấy đến gặp Florentyna
tại cửa hàng của cô trên Đại lộ Năm. Ông ta nghe nói cô sắp trở về San
Francisco nên có cần sự giúp đỡ của cô trước khi cô đi. Cô chăm chú nghe
điều ông ta nói và vui lòng đáp ứng ngay yêu cầu của ông.
Chiều hôm sau Richard và Florentyna đến khách sạn Nam tước.
George
Novak đã đứng đó đón và đưa họ lên tầng bốn mươi hai. Sau mười năm
Florentyna hầu như không nhận ra được bố cô, lúc này đang ngồi thẳng trên
giường, chưa phải dựa vào gối, đeo đôi mắt kính bán nguyệt ở đầu mũi và
còn cười một cách ngang tàng. Hai bố con nói về những ngày hạnh phúc đã
qua. Cười thì ít nhưng khóc thì nhiều.
“Anh phải tha thứ cho chúng tôi, Richard,” Abel nói. “Người Ba Lan vốn
là một giống tình cảm.”
Chủ tịch công ty Nam tước khai mạc khách sạn Nam tước Warsaw chậm
hơn sáu tháng so với dự kiến. Hợp đồng xây dựng ở Warsaw cũng chậm chạp
như bất cứ nơi nào khác trên thế giới.
Trong bài diễn văn đầu tiên của mình với tư cách chủ tịch công ty,
Florentyna nói với khách tham dự rằng niềm tự hào của cô về khách sạn rất
đẹp này cùng pha lẫn với niềm thương tiếc là cha cô đã qua đời không thể có
thêm một lần đích thân khai mạc Nam tước Warsaw.
Trong chúc thư, Abel để lại tất cả cho Florentyna trừ có một vật nhỏ là
quà tặng: Chiếc vòng bạc chạm trổ, rất hiếm, vô giá, có khắc chữ “Nam tước
Abel Rosnovski”. Người được hưởng chiếc vòng ấy là cháu của ông, William
Abel Kane.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: