Chiếc Lược Ngà



tải về 1.39 Mb.
Chế độ xem pdf
trang5/51
Chuyển đổi dữ liệu02.12.2023
Kích1.39 Mb.
#55855
1   2   3   4   5   6   7   8   9   ...   51
chiec luoc nga nguyen quang sang
ĐẠI-CƯƠNG-VĂN-HỌC-DÂN-GIAN-KÌ-1-năm-2023 (1), góp phần giải sự tiếp thu nhiều mặt của thơ mới đối với thơ đường
nói ấy có ám hiệu. Anh giao liên liền quay lại, êm ái đưa khách bọc qua
ngả khác, vượt sông cách đó độ một vài cây số. Còn cô ta, trước khi qua
sông cô còn gài lại hai trái lựu đạn. Cô qua sông, thế là thoát. Còn đám
biệt kích kia, bọn nó tưởng thật, định hốt cả một đoàn khách, nên chẳng
dám rục rịch, mà cứ chờ. Chờ mãi, bọn nó biết, nó chửi rủa nhau, trong
lúc lục đục kéo về lớ quớ thế nào lại vấp cả hai quả lựu đạn gài, rụng
hết mấy mạng. Qua chuyện đó, người ta thêm thắt rằng cô giao liên ấy
có cái mũi rất thính, cô dùng mũi để nghe mùi địch và có thể phân biệt
được thằng nào là Mỹ, thằng nào là ngụy nữa.

Tôi nghĩ, nếu người nữ giao liên ấy là cô đang lái chiếc xuồng máy này
thì mình không đến nỗi lo lắm. Tôi muốn hỏi nhưng thấy không tiện
nên đành phải nói khéo:

- Ở trạm này có mấy cháu nữ vậy hở cháu?

- Dạ một chị là chị nuôi với cháu nữa là hai.

Vậy là cô nữ giao liên này rồi, tôi cảm thấy mừng. Nghe giọng cô nói, tôi
đoán cô bé độ mười tám hai mươi là cùng. Tôi cảm thấy mến, muốn hỏi
thêm nhưng thấy cô đang lom khom quấn dây vào bánh trớn nên lại
thôi. Quấn dây vào bánh trớn xong, cô đứng thẳng người, quay lại nói
với xuồng sau:

- Tôi đi trước nhé!
Chiếc Lược Ngà
Nguyễn Quang Sáng


Chiếc Lược Ngà
Trang 11

Mấy anh giao liên xuồng sau nhao lên:

- Thôi chị Hai đi trước đi.

- Chị Út đi mạnh giỏi nhá!

Người gọi chị Hai, người gọi chị út, chẳng biết cô thật thứ mấy.

Cô đáp lại mấy câu láu lỉnh, gọi mấy chú giao liên là em rồi quay lại
chúng tôi, hạ giọng hết sức lễ phép:

- Các bác, các chú, các anh có gì quan trọng nên để trong túi áo, hoặc để
trong một cái gói riêng. Lỡ gặp trực thăng bắn hoặc biệt kích thì đồ quý
không bị mất, bị cháy.

Cô báo cho chúng tôi những điều không may có thể xảy ra nhưng giọng
nói lại dịu dàng - dễ thương nữa - khác hẳn với giọng nói căng thẳng
của ông trạm trưởng, nên tôi thấy không lo lắm. Nói xong, cô khom
lưng, giật máy. Xuồng rung lên theo tiếng máy nổ giòn, từ từ tách ra
khỏi vòm cây rậm, rồi rào rào lướt tới. Gió thổi mát cả người, mát đến
từng chân tóc. Nghe cô dặn, anh em khách lúi húi mở bòng. Còn tôi, tôi
có cái gì quý ngoài giấy tờ, tiền ăn đường đã để sẵn trong túi? Tôi chợt
nhớ tới cây lược ngà nhỏ. Tôi liền mở bòng, mò lấy cây lược, cho vào túi
nhái đựng giấy tờ, bỏ vào túi ngực, rồi cài kim tây lại thật cẩn thận.

Các bạn! Mỗi lần nhìn thấy cây lược ngà nhỏ ấy là mỗi lần tôi băn khoăn
và ngậm ngùi. Trong cuộc đời kháng chiến của tôi, tôi chứng kiến
không biết bao nhiêu cuộc chia tay, nhưng chưa bao giờ, tôi bị xúc động
như lần ấy. Trong những ngày hòa bình vừa lập lại, tôi cùng về thăm
quê với một người bạn. Nhà chúng tôi ở cạnh nhau gần vàm kinh nhỏ
đổ ra sông Cửu Long. Chúng tôi cùng thoát ly đi kháng chiến, đầu năm
1946, sau khi tỉnh nhà bị chiếm. Lúc đi, đứa con gái đầu lòng của anh -
và cũng là đứa con duy nhất của anh, chưa đầy một tuổi. Anh thứ sáu
và cũng tên là Sáu. Suốt mấy năm kháng chiến, chị Sáu có đến thăm anh
mấy lần. Lần nào anh cũng bảo chị đưa con đến. Nhưng cái cảnh đi
thăm chồng ở chiến trường miền Ðông không đơn giản. Chị không dám
đưa con qua rừng. Nghe chị nói có lý anh không trách được. Anh chỉ

tải về 1.39 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   2   3   4   5   6   7   8   9   ...   51




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương