trên. Trƣớc hết vì đây là một phƣơng pháp do ngƣời Việt Nam tìm ra và xây dựng (ông Bùi Quốc
Châu)
chỉ cách đấy 13 năm (từ đầu năm 1980 tại TPHCM). Kế đến vì nó không bắt nguồn hay thừa
kế từ Vọng chẩn, Diện châm hay Tỳ châm của Trung Y cũng nhƣ châm cứu nói chung mà trái lại nó
có xuất phát điểm từ những kinh nghiệm dân gian Việt Nam, từ nền văn hóa triết học đông phƣơng,
trong đó có ngôn ngữ Việt Nam, văn chƣơng bình dân Việt Nam đƣợc thể hiện qua ca dao, tục ngữ
phƣơng ngôn và những câu nói dung tục (vulgaire) trong dân gian.
Thật vậy, chính từ những phát xuất kể trên mà phƣơng pháp DIỆN CHẨN (FACY) đƣợc hình thành.
Việt Nam 4000 năm văn hiến, với những kinh nghiệm dân gian phong phú thuộc nhiều lĩnh vực, đƣợc
thể hiện dƣới dạng văn chƣơng bình dân nhƣ ca dao, tục ngữ, những câu chuyện tiếu lâm hoặc trong
văn chƣơng bác học, ngôn ngữ học. Ngoài ra nó còn đƣợc thể hiện dƣới dạng kinh nghiệm của quần
chúng trên một số lĩnh vực nào đó,
trong đó Y học Dân gian.
Ví dụ: Từ nhỏ tôi đã thấy ngƣời ta ―bắt
gió‖ hoặc dán hai lát gừng ở hai bên thái dƣơng cho những ngƣời bị nhức đầu ,‖cạo gió‖ cho những
ngƣời bị cảm, dán đuôi lá trầu vào Ấn đƣờng (giữa hai đầu chân mày) cho em bé bị nấc cụt, giật tóc
mai cho ngƣời bị xỉu tỉnh dậy (hoặc tạt nƣớc lạnh vô mặt họ)… Khi lớn lên, tôi cũng thƣờng nghe
hoặc đọc thấy những câu tục ngữ nhƣ ―Trông mặt mà bắt hình dong, con lợn có béo cỗ lòng mới
ngon‖, hay là ―Trông mặt biết ngƣời‖ hoặc dung tục hơn ―Mồm sao ngao vậy‖, ―Đa mi tất đa mao‖
(Chính những câu chuyện này là cơ sở để tôi khám phá và xây dựng nên đồ hình phản chiếu bộ phận
sinh khoa). Tôi cũng đƣợc biết trong dân chúng có ngƣời chỉ cần nhìn vào nốt ruồi hay tàn nhang trên
mặt của một ngƣời đó,họ cũng có thể đoán biết đƣợc ngƣời kia có một nốt ruồi hay tàn nhang ở chổ
nào trong cơ thể. Ngoài ra còn có những ngƣời có tài xem tƣớng mặt (
Diện, tướng) có thể nhìn mặt
một ngƣời mà đoán biết đƣợc vận hạn tốt xấu hay bệnh tật sắp xảy ra. Đôi khi họ chỉ cần nhìn vào
Chia sẻ với bạn bè của bạn: