Điểm thứ hai: Chiếm cứ võ trang
Theo án lệ của Tòa Án Quốc Tế họp thành Luật Tục Lệ Quốc Tế, muốn thủ đắc chủ quyền các đất vô chủ (terra nullius), sự chiếm cứ phải có đặc tính sau đây:
Chiếm cứ hòa bình (peaceful occupation) nghĩa là không chiếm cứ võ trang.
Trong hiện vụ, không có sự chối cãi rằng hồi tháng 4-1956 Hải Quân Trung Quốc đã dùng võ trang chiếm 7 đảo Hoàng Sa thuộc Nhóm An Vĩnh về phía đông bắc. Và hồi tháng 1-1974, Trung Quốc lại dùng võ trang chiếm 6 đảo Hoàng Sa thuộc Nhóm Lưỡi Liềm phía tây nam.
Tại Trường Sa, hồi tháng 3-1988, lần đầu tiên Hải Quân Trung Quốc tấn công võ trang, và đã chiếm Đá Chữ Thập (Fiery Cross Reef) và Đá Gaven cùng một số đá chìm và bãi ngầm.
Năm 1992, Trung Quốc lại dùng võ trang chiếm Bãi Vạn An (Wanan Bei) tọa lạc trong Thềm Lục Địa Việt Nam về phía đông nam Bãi Tứ Chính (Vanguard Bank).
Trong suốt thời gian 56 năm nay, Trung Quốc đã chiếm cứ những đảo, cồn, đá, bãi tại Biển Đông Hải. Những sự chiếm cứ này không có tính hòa bình mà do xâm lăng võ trang nên không được luật pháp bảo vệ vì đi trái Điều 2 Hiến Chương Liên Hiệp Quốc nghiêm cấm mọi sự bạo hành để thôn tính đất đai. Cũng như thời Thế Chiến II, Nhật Bản đã chiếm Hoàng Sa và Trường Sa bằng võ lực nên không có tư cách chủ quyền hợp pháp.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |