TẢN MẠN ĐỜI THA HƯƠNG
Linh mục Giu se Nguyễn văn Thư
CÔNG GIÁO VỚI VĂN HÓA VIỆT NAM
Phần đóng góp bao la :
Nằm trong cái ‘gói văn hóa’ của một dân tộc, người ta luôn phải nói tới tổ
chức xã hội, truyền thống gia đình, phong tục xóm làng, nghệ thuật dân gian,
hệ thống giáo dục, đời sống tâm linh tôn giáo, ngôn ngữ và chữ viết…Mà mấy
quốc gia láng giềng của nước ta tại vùng Đông Nam Á, hễ nhắc tới dân Việt là
tức khắc họ ‘ghen tỵ’ với ta vì cái ‘báu vật’ CHỮ QUỐC NGỮ. Cái thứ chữ
viết này bà con trăm họ đều biết rõ là do công lao của các vì thừa sai Công
giáo, từ Âu Châu qua góp công thành hình ra nó (nhất là với tài khéo và cố
gắng của cha Đắc Lộ). Cái báu vật ấy nó sẽ nằm sâu trong tâm tưởng mọi con
dân nước Việt cho đến dài lâu. Nó cũng đánh dấu một bước ngoặc trọng đại
trong công cuộc phát triển nền văn minh của con cháu Lạc Hồng.
Từ đầu, ở cái thời lệ thuộc nước Tầu, dân ta dĩ nhiên chỉ biết chữ NHO (Hán
tự); và rồi ráng tìm ra một thứ gì riêng tư của dân Việt, chúng ta đã tìm ra
chữ NÔM (đời nhà Trần). Nhưng cả 2 thứ đều khó khăn phức tạp khôn tả.
Dĩ nhiên khi tìm sáng chế ra chữ quốc ngữ, các nhà truyền giáo nhằm tiên
khởi giúp cho việc ‘dạy đạo’ được dễ dàng, nhưng rồi vô hình chung đã đem
một món quà to lớn cho cả dân tộc chúng ta. Theo sử liệu, 2 nhân vật người
Việt đầu tiên để lại bút tích chữ quốc ngữ là thày giảng Văn Tín viết một thơ
dài gửi qua bề trên tại Roma năm 1659. Kế đó cũng là một thày giảng tên
Thiện, cùng năm đó, viết thơ dài 2 trang gửi một linh mục thừa sai tên là
Marino.
Kế tiếp là sự góp phần bổ xung của Giám mục Bá đa Lộc (Pigneau de
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |