Tuyen Tap Cac Bai Sam Van tk thich Dong Bon Suu Tap



tải về 4.19 Mb.
Chế độ xem pdf
trang212/217
Chuyển đổi dữ liệu15.08.2022
Kích4.19 Mb.
#52894
1   ...   209   210   211   212   213   214   215   216   217
Tuyen-Tap-Cac-Bai-Sam-Van-TK-Thich-Dong-Bon-Suu-Tap

259. À TỐ U (*) 
(Cảnh tỉnh vô thƣờng 11) 
 
Thái Không Pháp Sƣ
Nhớ lời Phật Tổ dạy rằng, 
Ðời người chớp nhoáng như lằn điển quang. 
Thân người giả hợp rồi tan, 
Lao xao bọt nước mơ màng chiêm bao. 
Nặng mang những nghiệp trần lao, 
Loanh quanh ba cõi lao xao sáu đường. 
Ðã sanh vào cõi vô thường, 
Nào ai tránh khỏi con đường tử sanh. 
Bầu trời lồng lộng xanh xanh, 
Xây mưa, trở nắng tan tành gió mây. 


Mênh mông đất nước nặng dày, 
Cồn dâu, bể thẳm lưng đầy chiều mai. 
Kể từ vô thỉ dĩ lai, 
Ðến đời mạt pháp là ngày hôm nay. 
Biết bao tan xác rã thây, 
Biết bao những nấm mả lài mồ hoang. 
Phật xưa trượng sáu mình vàng, 
Mãn duyên còn phải Niết bàn hóa thân. 
Tiên gia như Lý Ðạo Quân, 
Ðến ngày vỏ hóa, hình thần cũng tan. 
Tam hoàng Ngũ đế Thánh nhân, 
Nào ai giữ được xác thân đời đời. 
Hạng Vương khuấy nước chọc trời, 
Tám ngàn tử đệ còn người nào đâu? 
Thủy Hoàng bạo ngược tóm thâu, 
Tràng thành giữ được bao lâu vững bền. 
Trọng Ni thất thập nhị hiền, 
Tam thiên đồ đệ hiện tiền còn ai? 
Tám trăm tuổi số thật dài, 
Mà nay Bành Tổ mặt mày là đâu? 


Băm hai tuổi trẻ xanh đầu, 
Thầy Nhan Uyên có van cầu được thêm. 
Lang thang tơi tả áo xiêm, 
Tăng Sâm, Yến Tử có bền gì ru! 
Giàu như Ỷ Ðốn, Ðào Châu, 
Thạch Sùng, Vương Khải há mua vô thường. 
Thánh, Tiên, trời, đất giang sơn, 
Noãn, thai, thấp hóa sáu đường cũng tan. 
Than ôi cuộc thế ngỡ ngàng, 
Não nùng chết khổ, lỡ làng sống vui. 
Nếu ba hơi thở tắt rồi, 
Mưa tuôn cỏ lợp đất vùi nắng phơi. 
Nào người hống hách rùm trời, 
Xiêm rồng mão phụng chói ngời trên ngai. 
Ba ngàn hổ bái kim giai, 
Hầu trong mỹ nữ, vệ ngoài trảo nha. 
Ngày nay gió táp mưa sa, 
Rêu phong mặt đất đốm lòa đầu cây. 
Nào người Bắc phạt chinh Tây, 
Binh hùng dậy đất gió bay lộng trời. 


Thanh gươm mũi sóc sáng ngời, 
Máu tuôn thành bể thây phơi chật đồng. 
Ngày nay tuyết phủ sương lồng, 
Véo von giọng dế, não nùng tiếng quyên. 
Nào người thẻ ngọc bài huyền, 
Gia phong cửu tích, chưởng quyền tam công. 
Tới lui kiệu phụng xe rồng, 
Linh đình nghìn tứ, chập chồng muôn chung. 
Ngày nay khói tỏa rêu phong, 
Sớm soi gương thỏ, chiều dòm bóng ô. 
Nào người trướng ngọc giường ngà, 
Châu hài nghìn khách, kim thoa mấy hàng. 
Ê chề hải vị sơn trân, 
Thóc tiền hàng triệu, ngọc vàng dư muôn. 
Ngày nay quạnh quẽ bên truông, 
Bóng lau âm ỉ tiếng người nỉ non. 
Nào người gác tía lầu hồng, 
Tay tiên đơm ngọc gót sen rải vàng. 
Mái mây rẽ ngút mai trang, 
Phấn tô vóc liễu gấm choàng mình mai. 


Ngày nay một nhúm mộ lài, 
Vỉ lau hiu hắt mấy ai tưởng tình! 
Nào người đổ nước nghiêng thành, 
Sóng xao biển bạc, gương nhìn non xuân. 
Bóng Nga nhẹ tách Quảng Hàn, 
Lừ đừ cá ngắm, rập ràng nhạn sa. 
Ngày nay biềm sắn giắt gia, 
Líu lo chim hót rườm rà cỏ đơm. 
Âu sầu nắng sớm mưa hôm, 
Nào ai hương khói dưng đơm ít nhiều. 
Quạnh hiu hiu quạnh đến điều, 
Thê thê thảm thảm chín chiều bâng khuâng. 
Xót thay cho lẽ tuần hoàn, 
Còn còn mất mất xoay vần như xe. 
Gẫm đường sống thác mà ghê, 
Sớm sanh chiều diệt ai dè vậy vay! 
Hồi nào giao mặt bắt tay, 
Ái ân dan díu những ngày bén duyên. 
Bây giờ rẽ thúy chia quyên, 
Bỗng dưng dương cảnh hoàng tuyền cách xa. 


Hồi nào mẹ mẹ cha cha, 
Ngày nay một nắm cỏ hoa dãi dầu. 
Ôi thôi nghĩa nặng cù lao, 
n sâu thăm thẳm trời cao khôn cùng. 
Hồi nào cháu cháu ông ông, 
Ngày nay phân cách xa trông biệt ngàn. 
Chạnh niềm cây cội nước nguồn, 
Ðã đành u hiển hai đường lạnh tanh. 
Hồi nào như lá liền cành, 
Ngày nay cốt nhục tan tành rụng rơi. 
Ngẩn ngơ chiếc nhạn bên trời, 
Tích linh lịu dịu rã rời bơ vơ! 
Hồi nào điểm cúc vây cơ, 
Ngày nay nước chảy hửng hờ non cao. 
Bâng khuâng mai úa liễu xàu, 
Gương treo bóng xế mây rào vườn xuân. 
Than ôi cuộc thế xoay vần, 
Hợp tan tan hợp mấy lần từ xưa. 
Than ôi tạo hóa khéo lừa, 
Bày chi cái chết không chừa một ai? 


Than ôi giấc mộng muôn đời, 
Biết bao nhiêu khách dạ đài say vui. 
Hỡi vong ôi! Hỡi hồn ôi! 
Bao nhiêu nợ thế trả rồi thế thôi! 
Rửa lòng cho sạch trần ai, 
Lưỡi câu dục lạc, miếng mồi lợi danh. 
Tránh xa cái cửa tử sanh, 
Thoát nơi tham ái, khỏi thành sân si. 
Bước vào trong cửa từ bi, 
Nương theo chơn Phật trở về Liên bang. 
Khỏi đường sống chết xây lăn, 
Khỏi điều khổ thống khỏi thân tội tình. 
Liên bang là nước hóa sanh, 
Có ao tám đức có sen bốn màu. 
Có cây ngọc có lưới châu, 
Có thành thất bảo có lầu thất trân. 
Sáu thời thiên nhạc vang rân, 
Màu hoa chói rạng mùi hương nực nồng. 
Tốt thay thế giới vàng ròng, 
Bảy hàng bửu thụ, chín trùng liên hoa. 


Ðạo sư là Phật Di Ðà, 
Mình vàng rực rỡ chói lòa hào quang. 
Hằng ngày thuyết pháp rền vang, 
Tiếp người niệm Phật dẫn đàng thiện duyên. 
Hồn ôi hồn có linh thiêng, 
Phát tâm niệm Phật mà nguyền vãng sanh. 
Thành tâm phát một nguyện lành, 
Hoa sen vàng đã nêu danh tánh rồi! 
Căn lành cội phúc vun bồi, 
Mượn thuyền lục độ để hồi hướng qua. 
Mãn duyên sen nở một tòa, 
Rước hồn có Phật Di Ðà phóng quang. 
Muôn trùng bửu cái tràng phan, 
Lư hương khói tòa sen vàng hoa đơm. 
Hiện thân Thế Chí, Quan Âm, 
Vô biên Bồ Tát thiên trùng Thánh Tăng. 
Hồn ngồi trên tọa sen vàng, 
Nhạc tâu hoa rải vinh quang ai tày. 
Ðến nơi quỳ trước Liên đài, 
Vâng lời thọ ký nghe bài pháp âm. 


Nhiệm mầu Phật pháp cao thâm, 
Linh quang sáng suốt chân tâm tỏ tường. 
Dạo xem cảnh giới Tây phương, 
Ðơm hoa Bát nhã xông hương ngũ phần. 
Chói ngời cây ngọc lá vàng, 
Mưa sa hoa báu gió đàn mành châu. 
Bạch hạc trước, Khổng tước sau, 
Ca lăng, Anh võ... chầu hầu nghiêm trang. 
Kêu lên những tiếng dịu dàng, 
Tám phần chánh đạo, bảy phần giác chi. 
Thâm trầm những tiếng từ bi, 
Nhiệm mầu không thể nghĩ suy luận bàn. 
Nghe ra ai cũng phát tâm, 
Nguyện sanh với bực thượng căn một nhà. 
Mạn đà rải rác mưa sa, 
Nhạc trời chập thổi diệu hòa rền vang. 
Gió khua cội báu như đàn, 
Ðồng thời in rập muôn phường nhạc tâu. 
Những cây báu những lưới châu, 
Những đài hổ phách những lầu ma ni. 


Gác mã não, tọa lưu ly, 
Chiên đàn trầm thủy xông nghi ngút mùi. 
Mỗi tòa trên có mỗi ngôi, 
Màu phù đàn, Hóa Phật ngồi nghiêm trang. 
Mi gian phóng bạch hào quang, 
Ðôi tròng trong trẻo mình vàng sáng trưng. 
Chói ngoài tám vạn do tuần, 
Mỗi tia lại có một vầng hoa sen. 
Mỗi hoa một thế giới riêng, 
Nước tên Cực Lạc, Phật tên Di Ðà. 
Cũng hóa Phật cũng Liên tòa, 
Cũng đồng thuyết pháp diệu hòa cao sâu.
Vô vi pháp Phật nhiệm mầu, 
Hóa sanh cơm ngọc áo châu đủ mùi. 
Rảnh rang hưởng sự rất vui, 
Những điều ác thú, luân hồi vốn không. 
Làu làu chân tánh sạch trong, 
Tinh tường muôn kiếp tỏ thông ba đời. 
Ngộ lòng thường trú không dời, 
Bao trùm tất cả đất trời đại thiên. 


Bấy giờ vận dụng phép huyền, 
Từ chơn lại tục tùy duyên hiện hình. 
Phân tâm tùy thuận chúng sanh, 
Ra vào khắp cõi Khí, Tình thế gian. 
Rải gieo hột giống sen vàng, 
Cứu đời ác trược vớt đoàn trầm mê.
-------------- 
- Nguyên tác của Hòa Thượng Thái Không soạn, Hòa Thượng Khánh Anh 
chép lại trong ―Phật hoá gia đình‖ trang 79-85. Nhà in Sao Mai ấn bản, Sài 
Gòn, 1951. Thư viện Phật học Xá Lợi tàng bản. 
- Sao y nguyên văn, không có sửa đổi. 
(*) Bài này nguyên đã có ở quyển I, bài số 46, tựa là Kệ Vô Thường. Tuy 
nhiên trong bài đó đã được người sau rút ngắn để làm bài sám thường tụng 
phổ thông. Ở đây sở dĩ biên giả cho đăng vào là có ý lấy đầy đủ tác phẩm, 
dài gấp 3 lần bài sám 46.
---o0o--- 

tải về 4.19 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   ...   209   210   211   212   213   214   215   216   217




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương