- Có phải Ngài biết chú thuật làm hào quang của tôi mất đi không?
- Ðúng, ta biết chú thuật ấy.
- Xin Ngài hãy truyền chú thuật cho tôi.
- Chú thuật này không truyền cho người thế tục được.
Nguyệt Quang bèn nói với các người Bà-la-môn:
- Chừng nào ta học được chú thuật sẽ trở thành nhân vật siêu phàm nhất Diêm-
phù-đề này. Các người hãy ở lại chờ ta xuất gia, trong vài ngày thôi sẽ học được chú
thuật.
Anh xin Phật xuất gia làm Sa-môn.
Ðức Thế Tôn dạy đề mục thiền quán về ba mươi hai thứ cấu tạo nên thân, Nguyệt
Quang hỏi:
- Cái này là sao ạ?
Phật dạy:
- Trước khi học chú thuật kia, phải học qua cái này.
Lâu lâu, những người Bà-la-môn lại đến hỏi:
- Anh đã học xong chú thuật chưa?
- Chưa, tôi còn đang học.
Chỉ vài ngày sau anh đắc quả A-la-hán.
Nhóm người Bà-la-môn đến nữa, anh bảo:
- Thôi, các ông hãy đi đi. Ta đã đến một nơi không bao giờ còn trở lại.
Các vị Tỳ-kheo bạch lên Phật câu chuyện:
- Bạch Thế Tôn, thầy Tỳ-kheo này nói dối!
Ðức Phật bảo:
- Này các Tỳ-kheo, ông ấy đã nói thật. Tỳ-kheo này không còn tham đắm các thú
vụi thế gian.
Phật nói kệ:
(413) Như trăng, sạch không uế,
Sáng trong và tịnh lặng,
Hữu ái được đoạn tận,
Ta gọi Bà-la-môn.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: