đáp: “Không... nhưng tôi sẽ kiếm được kiểu com-lê đó cho anh”.
Một vài tuần sau, Doyle gọi lại cho tôi: “Anh đã nhận được bộ com-lê đó chưa?”
Zig: “Tôi nhận được rồi.”
Doyle: “Anh có hài lòng với nó không?”
Zig: “Tuyệt vời, tôi rất thích!”
Khoảng một tháng sau, tôi lại gọi điện cho Doyle, nhưng lần này, ngay khi nhấc máy, anh hỏi một cách
hào hứng: “Zig! Anh vẫn dùng số cũ đấy chứ?”.
Zig: “Đúng vậy.”
Doyle: “Tôi đang định gọi điện cho anh...”
Zig: “À, và tôi biết chính xác những gì anh sắp nói với tôi đấy.”
Doyle: “Thật sao?”
Zig: “Chắc chắn! Anh sẽ nói với tôi là anh vừa nhận được một chuyến hàng gồm những bộ com-lê
tuyệt đẹp và ít nhất là một tá trong số đó cứ như thể là được may riêng cho tôi vậy. Anh đã điền tên
của tôi lên những bộ com-lê đó và gửi chúng tới Dallas để tôi có thể chọn ra một bộ ưng ý nhất và gửi
trả những bộ còn lại cho anh.”
Doyle: “Zig, anh đúng là một thiên tài!”
Giờ tôi muốn nói một điều quan trọng. Tôi không phải là một người mù màu, nhưng khiếu thẩm mỹ của
tôi rất kém. Đơn giản là tôi không biết kết hợp màu sắc cho những bộ trang phục. Doyle biết điều đó
và anh ta chọn ra một bộ com-lê kèm theo áo sơ mi, cà vạt và tất, và rồi gửi tất cả cho tôi kèm theo
một mẩu giấy ghi chú như sau: “Zig, những thứ này đi với nhau là một sự kết hợp hoàn hảo đấy”. Giờ
thì tôi đã hiểu điều Doyle muốn nói khi gửi mẩu giấy đó. Thật may mắn, Tóc Đỏ của tôi là người biết
cách kết hợp màu sắc rất nhuần nhuyễn nên nàng thường giúp tôi vụ màu sắc này một cách dễ dàng.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: