II. Đừng chần chờ đến ngày mai.
“Người đã biến tôi thành trò cười cho thiên hạ, là kẻ bị người ta khạc nhổ vào mặt.” (Gióp 17: 6).
Nhà phú-hộ kia, vị quan quyền nọ chết đi, chỉ trở thành trò đàm-tiếu cho thiên hạ, nếu đời sống họ xấu xa. Họ thét ra lửa một thời gian, nhưng rồi không qua được phép công thẳng của Thiên-Chúa.
Ở trong mộ, thân xác họ cũng thối rữa như thân xác kẻ nghèo khó:
“Ở đó lớn bé lẫn lộn.” (Gióp 3: 19).
Hỏi sắc đẹp mỹ-miều ở đâu, mà bây giờ chỉ còn là một đóng giòi bọ? Chức-quyền của họ ở đâu, mà bây giờ thân xác họ phải chôn vùi vào lòng đất, và linh hồn họ bị ngụp lặn trong biển lửa hỏa ngục? Ôi bất hạnh biết bao, nếu kẻ khác biết lấy những điều này làm đề-tài suy-gẫm, mà tôi lại bỏ qua!
Chúng ta hãy ghi nhớ rằng đừng đợi đến lúc chết để sửa lại lương-tâm hư đốn, mà chính là cuộc sống mình. Hãy mau mau làm ngay bây giờ, kẻo không còn thì giờ trì hoãn nữa. Mọi sự tàn-lụi thật mau:”Thời giờ chóng qua.”
Hãy hành động mau lên để đạt sự sống đời đời.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |