II.Giờ chết của những người chạy theo thế gian.
Đến giờ chết, họ nhớ đến các cuộc vui chơi, hạnh-phúc, danh-vọng đã đạt được, thử hỏi những cái họ cho là may mắn mang lại cho họ lợi ích gì, hay chỉ làm cho họ xa phần rỗi đời đời? Kẻ khốn-nạn than khóc:
“Than ôi ! nhà cửa, ruộng vườn, đồ đạc của tôi còn đâu? Hay chỉ còn vỏn vẹn nấm mộ điêu-tàn ở một góc nghĩa-địa quạnh-hiu?”
Than ôi ! của cải chỉ là mối lo-âu cho những ai quá dính bén vật chất trần thế. Những nỗi lo lắng đêm ngày đó nguy-hiểm cho phần rỗi. Kinh-nghiệm cho thấy những ai đêm ngày chỉ lo tích-trữ của-cải trần gian, còn đâu trí óc để lo đến phần rỗi đời đời. Thường linh-mục giải tội đọc lời xá-giải, không rõ người hấp-hối đó đã sẳn sàng chưa, nhưng vì ngài biết rằng không còn đủ thời giờ chờ đợi nữa. Tình-trạng người đang hấp-hối mà còn ít nghĩ đến sự chết là thế đó !
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |