CHƯƠNG 3
H
ỌC THUYẾT ĐÓNG ĐAI THÙNG
1. Lu
ận "rò nước" của Lưu Bị
Ông ch
ủ công ty Từ Châu Đào Khiêm rất quý Lưu Bị, cho rằng chàng kỉm dỉm mà thông minh, đối nhân
x
ử thế khoan hoà mà có tình, đúng là chàng thanh niên có tương lai. Tuổi cao, con cái không có, Đào
Khiêm đã vài lần trò chuyện thân tình với Lưu Bị, hy vọng sau này chàng tiếp quản công ty Từ Châu.
Điều đó có nghĩa là mấy năm sau Lưu Bị sẽ được một gia sản hơn một triệu quan.
Ph
ải người khác thì đã sướng phát rồ. Lưu Bị không vậy, chàng từ tốn trả lời ông chủ:
- Cháu ngh
ĩ việc này cần cân nhắc kỹ lưỡng. Về tư mà nói, công ty Từ Châu là tâm huyết một đời của
bác, cháu không bi
ết có đủ năng lực tiếp nhận gánh nặng nghìn cân đó không. Về công mà nói, chọn
người thừa kế liên quan chặt chẽ tới lợi ích từng người trong công ty; nếu không danh chính ngôn thuận,
công ty s
ẽ mất ổn định.
Đào Khiêm ngạc nhiên:
- Bác là ch
ủ công ty, bác chọn ai thừa kế thì ảnh hưởng gì tới sự ổn định của công ty?
Lưu Bị nói:
- Là m
ột loại tổ chức xã hội, công ty mang hai ý nghĩa về quyền sở hữu. Nhìn bề ngoài, trên danh nghĩa
công ty thu
ộc sở hữu tư nhân, bác có thể tùy ý sắp xếp nhân sự. Nhìn từ góc độ nhân viên, ai cũng
mu
ốn hoà hợp tiền đồ của công ty với lợi ích bản thân, vì thế nó cũng là một tổ chức xã hội. Công ty
càng tôn tr
ọng lợi ích nhân viên, nhân viên càng tự giác làm việc tích cực; nếu không, họ sẽ lần lượt bỏ
đi. Chỉ có buộc chặt lợi ích của nhân viên với tiền đồ công ty mới có và duy trì được đội ngũ nhân viên
hi
ệu quả vượt bậc.
Đào Khiêm trầm ngâm:
- Bác hi
ểu. Ý cháu là trước bất kỳ quyết định nào của công ty, bác cũng không thể thiên lệch hay có biểu
hi
ện thiên lệch, nếu không sẽ vì tư mà hỏng công. Xem lại lịch sử Trung Quốc, dù cả thiên hạ đều của
vua, song vua nào vì thiên h
ạ sẽ hưng, vua nào chỉ vì mình sẽ diệt. Tất nhiên bác không so với vua,
nhưng lẽ chung là giống nhau. Song, bác đã già, chẳng lẽ sau này chỉ đạo công ty từ âm phủ?
Lưu Bị vội thanh minh:
- Cháu r
ất muốn kế thừa sự nghiệp và thực hiện ý nguyện của bác. Như thế cháu đỡ phải trải nỗi vất vả
sáng nghi
ệp, có luôn được tài sản của công ty để thử sức mình. Nhưng cháu không muốn vì tự dưng
được không sản nghiệp mà ảnh hưởng tới cách quản lý công ty.
Đào Khiêm hỏi:
- Theo cháu, bác nên làm th
ế nào?
Lưu Bị thành thực từ chối:
- Cháu không dám nói bác nên làm th
ế nào. Cháu chỉ nghĩ, công ty như một chiếc thùng gỗ. Chắc bác
bi
ết lý thuyết thùng gỗ nổi tiếng: thùng gỗ dựng được nhiều hay ít nước, quyết định bởi thanh gỗ ghép
ng
ắn nhất chứ không phải thanh gỗ dài nhất, đồng thời quyết định bởi độ khít giữa những thanh gỗ. Nếu
các thanh g
ỗ ghép không khít, không thể đổ nước đầy thùng. Bác có thể xem cháu là người có năng lực,
song, s
ức mạnh của một tập thể không chỉ quyết định ở năng lực từng thành viên, mà còn quyết định ở
s
ự hợp tác giữa các thành viên. Cháu không muốn vì cháu mà công ty biến thành một thùng gỗ rò.
Đào Khiêm nhìn Lưu Bị hồi lâu, sau đó cười:
- Lý thuy
ết "tân thùng gỗ" – cũng có thể nói là lý thuyết "thùng gỗ rò" của cháu rất có lý. Để cháu làm,
cháu có đóng được một thùng gỗ tốt không? Ý bác là cháu làm thế nào để xây dựng văn hóa công ty?
Lưu Bị đáp:
- Ch
ỉ có khoa học quản lý mới tạo được tập thể hiệu quả vượt bậc.
Đào Khiêm phấn khởi:
- Chà chà, sao cháu nói v
ậy?
Lưu Bị giải thích:
- Ngày nay, các nhà qu
ản lý đều giương lê xung trận. không thể phủ nhận, họ đều có tư chất kinh doanh
như: nhạy bén thị trường, hiểu biết và liễu lĩnh. Họ hay cậy tố chất và thành công đã có để tự tin vào kinh
nghi
ệm của mình mà không tin, hoặc bỏ qua khoa học quản lý.
Đào Khiêm nói:
- Kinh nghi
ệm cũng tốt, "ngựa già thuộc đường" mà.
Lưu Bị nói:
- T
ừ góc độ khoa học quản lý mà nói, kinh nghiệm thật tốt. Song, quản lý hiệu quả không chỉ dừng ở kinh
nghi
ệm, mà nên phân tích, nghiên cứu kinh nghiệm, từ đó phát hiện nguyên nhân thành công và thất bại,
bi
ến nó thành khoa học.
Đào Khiêm nói:
- Nghiên c
ứu kinh nghiệm, cũng là một cách làm thông minh.
Lưu Bị nói:
- Vì sao ph
ải nghiên cứu tổng kết kinh nghiệm? Ngày nay, thị trường thay đổi từng giờ. Bao cậu bé hôm
trước mặt còn búng ra sữa, hôm sau đã khiến "ngựa già" chóng mặt, không còn biết đường nào để
"thu
ộc". Cái gọi là kinh nghiệm chỉ có thể dùng để phán đoán thị trường biến ảo. Việc nhiều doanh
nghi
ệp lớn vừa qua thua lỗ liểng xiểng chẳng là hồi chuông cảnh tỉnh chúng ta sao?
Đào Khiêm hiền lành:
- Bác bi
ết là chủ nghĩa kinh nghiệm đã lỗi thời. Còn cháu, làm sao cháu dùng khoa học quản lý xây dựng
đội ngũ hiệu quả vượt bậc đây?
Lưu Bị nghĩ một lát:
- Làm sao xây d
ựng đội ngũ hiệu quả vượt bậc – đó là một công trình có hệ thống. Cháu cần phải chuẩn
b
ị một bản báo cáo, năm giờ chiều mai cháu sẽ nộp cho bác, có được không ạ?
- T
ốt!
Đào Khiêm thấy mình càng quý chàng trai này.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |