-
Đến việc đó mà anh cũng không hiểu? Đổng Trác tự nhận là Z bán được 1.000 chiếc lược, tôi sao có
th
ể cướp kỷ lục của ông ta được?
Trương Phi "a" một tiếng.
- Các anh bi
ết không? – Lã Bố tiếp tục: - Công ty Kỳ Diệu phát triển thành tập đoàn Kinh Đô hôm nay là
nh
ờ vào biện pháp truyền tiêu của tôi. Trong mấy trăm triệu doanh thu hàng năm của công ty, có đến
90% là ti
ền túi của nhân viên tiếp thị. Các anh bảo có kỳ diệu không?
Ba anh em l
ại sững sờ. Đám nhân viên tiếp thị ngốc nghếch không thể ngờ rằng chính họ là nhũng nhà
sư trong câu chuyện bịa!
M
ặt đỏ tưng bừng, dựa người thoải mái trên ghế, châm một điếu thuốc, nhả đôi vòng khói, Lã Bố nói
ch
ậm rãi:
- Ngày nay, phát minh c
ủa Đổng Trác – không, là phát minh của Lã Bố dựa trên tư tưởng câu chuyện
nhà sư của Đổng Trác, đã được áp dụng trên lĩnh vực mĩ phẩm, bảo vệ sức khỏe, bảo hiểm nhân thọ,
b
ồi dưỡng giáo dục và hướng nghiệp. Chỉ cần vào trang www. google.com trên internet, gõ cụm từ "bán
lược cho sư", các anh sẽ thấy hàng nghìn link. Rất nhiều người đã cải tiến phát minh, gọi nói là cách bán
hàng không c
ửa hiệu hay nhượng quyền. Đáng tiếc là tôi không đăng ký bản quyền phát minh cách bán
hàng "nhà sư mua lược", chẳng có gì bảo vệ bằng sáng chế.
Trương Phi hỏi bực tức:
- Ch
ẳng nhẽ không ai quản các anh?
- Ai qu
ản? – Lã Bố nghẹo đầu, nói: - Khởi thuỷ công ty của trường đại học chỉ để lấy lòng tin khách hàng.
T
ục ngữ nói: "hiền ăn người", chóp bu trường Đại học Quản lý quốc tế Trường Giang chẳng đều trong
tay Đổng Trác sao? Còn ai dám quản nữa đây?
Chia sẻ với bạn bè của bạn: