Chương 39: Tái Hợp
Từ nơi Eragon bắt đầu cách cổng nam của Tronjheim chừng một dặm, nó chạy đoạn này
chỉ mất vài phút, tiếng bước chân vang lên trên nền đá. Vừa chạy nó vừa thấy những tấm
thảm lộng lẫy treo trên lối vào các hành lang hai bên, cũng đồng thời thấy những tượng
đá kỳ dị của các mãnh thú, quái vật ẩn hiện giữa các cột đá bằng huyết ngọc thạch dựng
dọc theo một đại lộ có mái che. Thông đạo bốn tầng này thật lớn quá, Eragon dễ dàng
tránh né đám người lùn cư trú ở đây, tuy vậy có một lần một đám người lùn Knurlcarathn
bước tới ngay trước mặt của nó và nó không còn chọn lựa nào khác ngoại trừ phóng qua
đầu bọn họ lúc đó vừa cúi người né vừa la hét kinh hãi. Eragon thích thấy cái nhìn ngạc
nhiên của bọn họ khi nó phóng qua đầu người ta.
Eragon chạy nhẹ nhàng từng bước dài dưới cánh cổng gỗ khổng lồ bảo vệ cửa nam
của thành núi này, lại nghe tiếng thị vệ canh cổng hét lên: "Dừng lại, Argetlam!" khi nó
vừa lướt qua. Ra khỏi được độ hai mươi thước, thì cánh cửa gỗ đóng sầm xuống nền
móng của Tronjheim, nó lúc này chạy hết lực giữa hai tượng quái vật sư tử đầu chim đúc
390
bằng vàng khổng lồ đang dõi mắt nhìn xa xăm về phía chân trời, vùng đất rộng mở đã
hiện ra trước mặt.
Không khí ẩm uớt lạnh mang theo mùi mưa vừa rơi. Mặc dù vẫn còn là buổi sáng, ánh
hoàng hôn xám đã phủ lấy khu đất bằng hình dĩa bao quanh Tronjheim, vùng đất mà cỏ
không lên nổi, chỉ có rêu, địa y và vài khoảnh nấm mũ độc sộc mùi là có thể mọc được. Ở
phía trước, Farthen Dûr cao sừng sững mười dặm với lối vào hẹp, chỉ có ánh sáng phản
chiếu yếu ớt lọt vào miệng núi lửa khổng lồ này. Eragon khó khăn lắm mới nhận biết
được mức độ to lớn của trái núi này khi nó ngước nhìn lên.
Vừa chạy, nó vừa lắng nghe tiếng đơn điệu đều đặn của từng nhịp thở cũng như tiếng
từng bước chân vang vọng xuống đường. Ngoại trừ một con dơi tò mò đang từ trên cao
nhào xuống phát ra những tiếng chít chít lanh lãnh thì nó chỉ có một mình. Trạng thái yên
tĩnh bao trùm khu núi rỗng này khiến nó thoải mái, giải tỏa mọi ưu phiền thường ngày
của nó.
Eragon đi theo con đường lát đá trải dài từ cửa nam Tronjheim tới tận hai cánh cổng
đen cao ba mươi bộ phía nam chân núi Farthen Dûr. Lúc nó dừng lại, hai người lùn hiện
ra từ một trạm gác bí mật lanh lẹ mở cổng, để lộ ra một đường hầm giường như vô tận ở
phía trước.
Eragon tiếp tục đi tới. Những cột đá hoa dát ngọc rubi đỏ và đá thạch anh tím xếp dọc
suốt năm chục bộ đầu của đường hầm. Qua khỏi đoạn đó, đường hầm trở nên trống trải
hoang vắng, tường xung quanh trơn tru cách mỗi hai chục thước có treo một ngọn đèn
lồng không lửa, và cách một khoảng không cố định lại có một cổng bị đóng lại hay một
cánh cửa. "Không biết lối này dẫn đến đâu nữa đây," Eragon nghĩ thầm. Và nó lại tưởng
tượng ra cảnh đá trên đầu dồn xuống đè nó khiến lúc đó đường hầm tạo nên áp lực nặng
nề không chịu được. Nó nhanh chóng xóa hình ảnh đó ra khỏi đầu.
Đi được nửa đường hầm, nó cảm giác được cô nàng.
"Saphira!" nó hét lên, bằng cả giọng nói lẫn ý nghĩ, tên của cô nàng dội lại từ những
tường đá xung quanh như cả tá tiếng la hét.
"Eragon!" Một lúc sau, thanh âm ầm ĩ yếu ớt từ xa vọng tới kéo nó đi về hướng cuối
đường hầm.
Eragon tăng tốc gấp đôi, mở rộng tâm ý đón Saphira, gỡ đi mọi cấm chế quanh người
để cả hai có thể liên thông với nhau không hạn chế. Như một giòng nước lũ ấm áp, ý thức
của Saphira tràn tới nó cũng như của nó tràn tới cô nàng. Eragon thở hổn hển vấp và xuýt
nữa thì bị ngã. Cả hai quấn lấy nhau trong tư tưởng, xiết chặc lấy nhau còn hơn những
đụng chạm thực thụ, khiến thân phận cả hai lại lần nữa trở nên đồng nhất. Niềm an ủi lớn
nhất đối với bọn họ rất đơn giản: họ không còn bị lẻ lỏi nữa. Biết được bạn đang ở bên
người luôn lo lắng cho bạn, luôn hiểu cả con người bạn, và sẽ không bao giờ bỏ bạn ngay
cả trong tình huống tuyệt vọng nhất, đó là mối quan hệ trân quý nhất mà một người có
thể có được, và cả Eragon lẫn Saphira đều quý mến điều này.
Không lâu sau Eragon thấy Saphira từ xa vội vàng tiến về phía nó ráng không để đầu
bị đụng lên trần hay cánh quẹt lên các bức tường xung quanh. Móng vuốt của cô nàng cạ
xuống nền đá xẹt lửa khi lướt tới trước mặt Eragon.
391
Eragon vui mừng hét lên, nhảy tới trước cô ả, mặc kệ lớp vảy bén, mở rộng vòng tay
hết sức xiết chặt lấy cô nàng, hai chân của nó đung đưa cách mặt đất vài gang tay. "Tiểu
ca," Saphira nói, giọng cô nàng ấm áp. Cô nàng từ từ hạ nó xuống sàn, khịt một tiếng rồi
nói: "Tiểu ca, trừ khi là anh muốn xiết cổ em, anh phải thả tay ra một chút."
"Xin lỗi," nó toét miệng cười lui ra sau một chút rồi lấy trán ịn vào mũi cô nàng rồi bắt
đầu gãi gãi hai bên hàm của ả.
Tiếng ầm ừ của Saphira vang dội cả đường hầm.
"Em mệt rồi," nó nói.
"Em chưa bao giờ bay xa mà nhanh như vậy. Em chỉ dừng lại một lần từ lúc rời khỏi
Varden, và em đáng lẽ cũng không dừng lại nếu không phải vì khát nước quá."
"Em nói là cả ba hôm nay em chưa ăn chưa ngủ gì cả à?"
Cô nàng đá mắt với nó một cái, che đậy cặp mắt trong xanh như ngọc saphia trong
một khoảnh khắc.
"Chắc em đói lắm rồi!" Eragon lo lắng la lên. Nó nhìn khắp thân cô nàng xem có vết
thương tích gì hay không. Cũng may là nó không tìm thấy gì.
"Em mệt lắm." Cô nàng thừa nhận. "Nhưng không có đói. Chưa tới lúc. Khi nghỉ ngơi
xong, thì em mới ăn. Hiện giờ, em không nghĩ là em có thể ăn ngay cả chỉ một con thỏ…
Mặt đất dưới chân thấy không chắc chắn tí nào, em cứ tưởng như vẫn còn đang bay.
Nếu bọn họ không có bị cách xa bấy lâu, Eragon có lẽ sẽ trách cô ả vì thiếu thận trọng
như vậy, nhưng như vầy, nó lại cảm thấy cảm động và dễ chịu khi thấy cô nàng cố gắng
như vậy. "Cảm ơn em," nó nói, " thiệt bực nếu còn phải đợi thêm một ngày nữa để chúng
ta được gặp nhau."
"Em cũng vậy," cô nàng nhắm mắt cạ đầu vào bàn tay nó trong lúc nó vẫn đang tiếp
tục gãi gãi nơi quai hàm. "Ngoài ra, em cũng không nên đến trễ lễ đăng quang chứ hả? Ai
sẽ là người…"
Trước khi cô nàng hỏi xong, Eragon đã truyền hình ảnh của Orik sang.
"A!" cô nàng thở phào, lộ rõ vẻ hài lòng. "Ông ta sẽ là một vì vua tốt."
"Anh cũng hy vọng vậy."
"Đã chuẩn bị Tảng ngọc Hình Sao cho em tu bổ chưa?"
"Nếu người lùn còn chưa nối cái miếng nhỏ lại với nhau, anh chắc là ngày mai họ sẽ
làm xong."
"Vậy là tốt rồi." Cô nàng mở một mí mắt ra nhìn thẳng vào mắt nó. "Nasuada nói với
em về âm mưu của Az Sweldn rak Anhûin. Anh lúc nào cũng đụng phải rắc rối lúc em
không có ở đó."
Nó toét miệng cười, "còn lúc em ở đó thì sao?"
"Em ăn thịt phiền phức trước khi phiền phức ăn thịt anh."
"Thiệt vậy sao. Vậy còn lần đám quái Urgals phục kích chúng ta ở Gil’ead rồi bắt giữ
anh thì sao?"
392
Một làn khói xả ra từ giữa hàm răng nanh của Saphira. "Lần đó không tính. Em lúc đó
còn nhỏ, thiếu kinh nghiệm. Bây giờ thì không thể nào. Với lại anh bây giờ cũng không
vô dụng như vậy."
"Anh có bao giờ vô dụng đâu," nó phản đối. "Anh chỉ có địch thủ mạnh thôi."
Vì lý do gì đó, Saphira cảm thấy câu cuối của nó rất buồn cười; cô nàng bắt đầu cười
sằng sặc khiến Eragon cũng phá ra cười. Cả hai không thể dừng cười được cho tới khi
Eragon nằm lăn ra đất hả họng ra lấy hơi, còn Saphira thì phải ráng kềm lại những tia lửa
đang khịt ra từ lỗ mũi. Sau đó Saphira đánh ra một tiếng lạ mà Eragon chưa nghe bao giờ,
một tiếng gầm gừ dựng lên kỳ cục, và nó cảm nhận được một cảm giác lạ lùng qua đường
liên hệ của hai bên.
Saphira lại làm ra tiếng đó một lần nữa, rồi lắc đầu một cái như muốn dẹp bỏ đi cái
cảm giác bồn chồn trong bụng đó. "Trời ạ," cô nàng nói. "Hình như em bị nấc cục rồi."
Eragon há họng ra giữ nguyên tướng đó một hồi rồi mới trở mình cười dữ hơn, nước
mắt chảy ra luôn trên mặt. Mỗi khi sắp nín được, Saphira lại nấc một cái, đầu cô nàng
gục gặc như quả lắc khiến nó lại cười đến thắt ruột. Cuối cùng nó đành lấy ngón tay bịt
hai tai, ráng nhìn lên nóc và lặp lại tên các kim loại, đá quý mà nó có thể nhớ được.
Sau khi đọc xong, nó mới hít một hơi dài rồi đứng dậy.
"Đỡ chưa?" Saphira hỏi. Hai vai cô nàng rung lên vì một cơn nấc cục nữa.
Eragon ráng cắn lười trả lời, "Đỡ rồi… Thôi đi, chúng ta đi tới Tronjheim. Em cũng
cần uống chút nước rồi. Có lẽ sẽ giúp đõ được một chút. Rồi sau đó đi ngủ đi."
"Anh không chữa nấc cục bằng thần chú được à?"
"Có thể được. Có lẽ được. Nhưng cả sư phụ Brom lẫn Oromis cũng chưa có chỉ anh
thế nào." Saphira lẩm bẩm ra vẻ hiểu, rồi lại tiếp tục bị nấc. Eragon càng phải cắn lưỡi
chặt hơn chỉ đành nhìn xuống đôi ủng, "Thôi đi chứ?"
Saphira đưa chân trước bên phải ra mời, Eragon lanh lẹ trèo lên lưng cô nàng rồi leo
lên yên ghết ở ngay dưới cổ.
Cả hai bay qua đường hầm về hướng Tronjheim, cả hai đều cảm thấy vui vẻ hạnh phúc
vì được chia xẻ niềm vui bên nhau.
Chương 40: Đăng quang
393
Tiếng trống của Derva vang lên, triệu tập tất cả người lùn của Tronjheim có mặt để tham
dự lễ đăng quang của nhà vua mới.
“Như thường lệ ” Orik đã nói với Eragon vào đêm hôm trước “ Khi các bộ tộc chọn ra
một vị vua hoặc một nữ hoàng, hoàng thân này ngay lập tức thi hành quyết định, nhưng
chúng tôi không tổ chức lễ lên ngôi trong ít nhất là ba tháng, bởi muốn để tất cả những ai
muốn tham dự nghi lễ có thời gian để sắp xếp, hoàn thành công việc và hành hương về
Farthen Dur từ những vùng xa xôi nhất của vương quốc Chúng tôi không thường tập hợp
tất cả thần dân trong vương quốc, nhưng khi chúng tôi làm vậy, những người hành hương
này tổ chức rất nhiều sự kiện, các buổi yến tiệc và ca nhạc trong hàng tuần lễ, và với các
trò câu đố, thi sức mạnh và các cuộc thi tài luyện kim, điêu khắc, cũng như các loại hình
nghệ thuật khác… tuy nhiên nó khó hơn bình thường rất nhiều.
Eragon đứng cạnh Saphira bên ngoài căn phòng lớn ở trung tâm của Tronjhem, cố lờ
đi tiếng trống ầm ĩ kinh khủng. Ở khu khác của đại sảnh rộng hàng dặm, cả trăm người
lùn đang tụ tập ở cổng vòm của các tầng, nhìn săm soi vào Eragon và Sophira bằng
những cặp mắt đen hình viên đạn.
Cái lưỡi có ngạnh của Saphira tương phản hoàn toàn với những chiếc vẩy khi cô ả
liếm mép. Đó là việc cô ả vẫn làm từ khi ngấu nghiến xong 5 con cừu to hết cỡ sáng sớm
nay.
Rồi ả giơ chân trái trước lên và bịt miệng. Mùi lông cừu cháy ám khắp người.
Đừng sốt ruột nữa, Eragon nói, họ đang nhìn chúng ta kìa.
Tiếng gầm khẽ phát ra từ Saphira. Em không thể làm được. Có lông dính ở kẽ răng
của em.
Bây giờ thì em nhớ ra là tại sao mình lại ghét ăn thịt cừu rồi. Thật kinh khủng, những
thứ lông lá này tạo cho em mấy quả bóng bằng bông khó tiêu hóa.
Anh sẽ giúp em làm sạch kẽ răng khi chúng ta xong chuyện ở đây. Chỉ cần giữ yên
được đến lúc đó
Hmph
Có phải Blodhgarm đã đeo rong lửa trong mấy cái túi trên yên không? Nó sẽ làm cho
dạ dày của em khá hơn.
Em không biết
Mmm. Eragon nghĩ một lát. Nếu không anh sẽ hỏi Orik nếu họ có tích trữ chúng trong
kho ở Tronjhem, chúng ta nên …
Nó tự ngừng lại khi nhịp cuối cùng của tiếng trống vừa dừng. Đám đông đã di chuyển
và nó nghe thấy tiếng sột soạt khẽ khàng của quần áo và thỉnh thoảng tiếng xì xầm của
vài nhóm người lùn.
Hàng tá kèn lệnh trumpet vọng ra, vang khắp thành phố trong lòng núi với tiếng triệu
tập háo hức, và ở đâu đó một đội hợp xướng người lùn bắt đầu cất giọng trầm bổng. Âm
nhạc làm da đầu Eragon ngứa ran và nổi da gà, máu thì chảy nhanh hơn, như khi người ta
dấn thân vào một cuộc đi săn cổ xưa. Saphira quét đuôi từ bên này sang bên khác, và nó
biết rằng cô ả cũng có cùng cảm giác như vậy.
394
Chúng ta đi thôi, nó nghĩ trong đầu.
Cả hai, nó và Saphira tham gia vào cuộc khám phá căn phòng trung tâm của thành phố
núi hòa mình giữa các tộc trưởng, những thủ lĩnh, và những nhân vật đáng kể khác bao
quanh, trong căn phòng cao chót vót
Tại chính giữa của căn phòng, ngôi sao sapphire đang được tu sửa vẫn tọa lạc, bao
quanh bởi bộ khung bằng cột gỗ. Một giờ trước lễ đăng quang, Skeg đã gửi một lời nhắn
đến Eragon nói rằng đội thợ thủ công của ông ta đã hoàn thành lắp ráp mảnh vỡ cuối
cùng của viên ngọc lại với nhau và rằng Mitthrim đã sẵn sàng cho Saphira biến nó trở lại
hoàn toàn như trước đây.
Chiếc ngai bằng đá granite đen của người lùn đã được chuyển đến, từ vùng đất cổ đã
chết sâu trong lòng đất Tronlhem và được đặt trên một chiếc bục bên cạnh ngôi sao
sapphire, đối diện với nhánh phía đông của bốn con đường dẫn vào đại sảnh để phân biệt
địa vị ở Tronjhem, hướng đông bởi vì đó là phương mặt trời mọc và biểu tượng cho bình
minh của một thời đại mới, Hàng ngàn chiến binh người lùn ăn mặc những bộ giáp sắt
sáng bóng đứng thành hai đạo lớn trước ngai đá. Trải dài thành hai hàng quanh cổng vào
phía đông của đại sảnh và dọc mọi con đường dẫn tới cánh cổng phía đông Tronjhem
cách đó 1 dặm. Rất nhiều chiến binh mang giáo cưỡi ngựa cầm cờ hiệu. Hvedra, vợ của
Orik đứng đầu đám đông, sau buổi họp bộ tộc quyết định trục xuất Grimstborith
Vermund được đưa ra. Orik đưa bà ta đi để đảm bảo cho việc đăng quang. Bà ta chỉ được
ở lại Tronjhem vào sáng hôm đó.
Trong nửa giờ đồng hồ, những người chơi kèn trumpet cứ mặc nhiên thổi mà không
quan tâm đến tiếng hát của dàn hợp xướng. Thận trọng từng bước một, Orik tiến lại từ
cổng Đông tới khu trung tâm của Tronjhem. Bộ râu của ông ta được chải chuốt và uốn
cong, ông đi một đôi ủng da thanh lịch và cầu kì nhất với gót ủng như hai mũi giáo bạc,
chiếc xà cạp lông màu xám, một chiếc áo sơ mi lụa tím sáng mờ ảo trong ánh đèn lồng,
và khoác bên ngoài chiếc sơ mi là một bộ giáp dài, mỗi chi tiết đều được trang trí bằng
bạch kim nguyên chất. Một chiếc áo lông chồn được thêu gia huy của Durgrimst
Ingeitum chảy dài sau lưng Orik và lết trên sàn nhà phía sau ông. Volund, cây búa chiến
đấu của Korgan, vị vua đầu tiên của người lùn, đã được rèn lại, đeo bên eo, thắt lưng đính
ngọc ruby. Bởi vì y phục quá cầu kì và bộ áo giáp của ông lộng lẫy, xung quanh Orik
nom như đang phát sáng làm Ergon nhìn lóa cả mắt.
Mười hai đứa trẻ người lùn đi theo sau Orik, sáu bé trai và sáu bé gái, hoặc cũng
không hẳn vậy bởi Eragon chỉ căn cứ vào kiểu tóc của chúng để đoán. Bọn trẻ mặc những
bộ quần áo chùng đỏ và nâu dát vàng. Mỗi đứa bưng trong lòng bàn tay một quả cầu
bóng loáng tinh tế đường kính khoảng 6 inche, mỗi quả cầu được làm từ một loại đá quý
khác nhau.
Khi Orik đến được tới trung tâm của thành phố, căn phòng được thắp sáng và bóng
những chiếc đèn có hoa văn trang trí xuất hiện trên khắp mọi vật. Hơi lúng túng, Eragon
liếc nhìn lên và kinh ngạc bắt gặp những cánh hoa hồng rơi lác đác từ đỉnh Tronjhem.
Thật nhẹ nhàng, như một trận tuyết dày đặc, những cánh hoa mượt như nhung vương trên
đầu và vai của tất cả mọi người tham dự, và dĩ nhiên phủ khắp mặt sàn, tràn ngập trong
không trung với hương thơm ngào ngạt. Tiếng trumpet và dàn hợp xướng ngưng bặt khi
395
Orik quỳ trước chiếc ngai đá đen và cúi đầu. Đằng sau ông, mười hai đứa trẻ cũng dừng
lại và đứng bất động. Eragon đặt bàn tay lên lớp da ấm áp của Sophira, chia sẻ với cô ả
biết về mối quan tâm và thích thú của mình.
Nó không đoán được việc gì sẽ diễn ra tiếp theo, vì Orik đã từ chối kể cho nó nghe về
những phần nghi lễ về sau.
Nâng cây quyền trượng cao quá đầu bằng hai tay, Gannel nện nó xuống trên sàn đá tạo
nên một tiếng động vang rền. “Hwatum il skilfz gerdûmn!” Ông ta hét lớn, và tiếp tục nói
bằng ngôn ngữ của những người lùn trong vài phút, Eragon khó mà nghe hiểu được toàn
bộ, bởi nó ko đi cùng người lùn phiên dịch. Nhưng ngay sau đó, tông giọng tenor cao vút
của Gannel thay đổi, và Eragon phát hiện ra rằng những gì ông ta đang nói thuộc về một
loại ngôn ngữ cổ xưa, và nó nhận ra Gannel đang cố tạo một câu thần chú, nhưng không
phải một câu thần chú mà Eragon quen thuộc. Thay vì điều khiển bùa phép với đối tượng
hoặc một nguyên tố của thế giới quanh chúng, người chủ tế đã nói bằng một thứ ngôn
ngữ thần bí và đầy quyền lực: “Gûntera, Người sáng tạo ra thiên đường và trái đất và sự
vô tận của đại dương, hãy lắng nghe tiếng khóc của bầy tôi chân thành tận tụy của Ngài!
Chúng con cảm ơn Người bởi lòng hào hiệp của Người, Nòi giống chúng con phát triển
thịnh vượng. Hằng năm, chúng con vẫn thờ phụng Người hiến tế những con cừu đực
khỏe mạnh nhất trong bầy, và cả những hũ rượu mật ong thơm ngon cùng phần hoa màu
thu hoạch, trái cây, rau tươi và ngũ cốc. Đền thờ của Người được xây dựng tráng lệ nhất
trên vùng đất này, và không một kẻ nào có thể cạnh tranh được với sự vinh quang của
Người. Ôi, Guntera hùng mạnh, vua của những vị chúa trời, hãy nghe lời cầu khẩn của
con và chấp nhận thỉnh cầu của kẻ tiểu nhân này: xin hãy dành thời gian để bổ nhiệm cho
một người lùn vĩ đại cai quản những vấn đề trần tục của chúng con. Người sẽ rủ lòng
nhân từ để ban tặng lời chúc phúc cho Orik, con trai của Thrifk, và để ủng hộ sự nối ngôi
của ông?”
Đầu tiên Eragon nghĩ, lời thỉnh cầu của Gannel sẽ không được hồi âm, nó cảm thấy
không hứng thú với phép thuật của người lùn khi ông ta khấn xong. Tuy nhiên, ngay sau
đó Saphira lại huých nó một phát và nói.
Nhìn xem kìa.
Eragon nhìn theo ánh mắt chăm chú của cô ả và , trên cao 30 feet, nó thấy một luồng
không khí bao quanh những cánh hoa đang rơi: một lỗ hổng, có một khoảng chân không
tại nơi những cánh hoa bị giữ yên trong không khí, như có một thứ gì đó vô hình chiếm
lĩnh không gian. Lỗ hổng căng ra, vươn theo mọi hướng xuống sàn nhà, và chỉ có thể
trông thấy được nhờ sự định hình của những cánh hoa như những đường nét của một sinh
vật có cánh tay và đôi chân giống như một người lùn hay một con người hoặc một thần
tiên hay Urgal, nhưng với một tỷ lệ khác thường hơn bất cứ loài nào mà Eragon được
biết. Khuôn mặt sát với bả vai, đôi tay đồ sộ giơ lủng lẳng quá đầu ngối và trong khi thân
hình kềnh càng thì đôi chân lại ngắn và xiêu vẹo.
Vị thánh sau đó nói, và giọng của ông ta như là tiếng nghiến của những phiến đá và
như tiếng lướt của gió qua đỉnh núi khô cằn như tiếng vỗ của sóng biển vào hang đá. Vị
thần nói bằng thứ ngôn ngữ của người lùn, và Eragon không biết những gì đang được nói,
nó bỡn cợt với sức mạnh trong những lời nói của vị thần này. Ba lần vị thần hỏi Orik, và
ba lần Orik đáp lại, giọng nói của ông yếu ớt so với vị thần kia. Có vẻ, rất hài lòng với
396
những câu trả lời của Orik, Vị thần quỷ quái mở rộng vòng tay trông rất sống động của
mình và đặt ngón trỏ lên đỉnh đầu Orik.
Không gian giữa các ngón tay của vị thần gợn sóng, và đỉnh trán Orik hiện lên chiếc
vương miện dát vàng mà Hrothgar đã từng đội. Vị thần vỗ vào bụng mình và phát ra
tiếng cười ồm ồm vang vọng rồi biến mất dần trong hư không. Những cánh hoa hồng tiếp
tục rơi.
“Ûn qroth Gûntera!” Gannel tuyên bố. Ồn ào và vô lối, tiếng trumpet lại vang lên.
Từ từ đúng dậy, Orik bước lên bục, quay mặt lại với đám đông và sau đó ngồi chìm
nghỉm trên chiếc ngai đá đen bóng.
“Nal, Grimstnzborith Orik!” Những người hô vang, vỗ những chiếc búa vào tấm khiên
và những cây giáo được gõ mạnh xuống sàn nhà
“Nal, Grimstnzborith Orik! Nal, Grimstnzborith Orik!”
“ Xin được gửi lời chào tới vua Orik” Eragon hét lên. Căng ngực lên, Saphira rống to
tỏ lòng tôn kính và phóng ra 1 cụm khói đen sì qua đầu mấy người lùn,thiêu rụi một vệt
những cánh hoa hồng.
Mắt Eragon nhòe đi khi luồng khói nóng phả vào người.
Sau đó Gannel quỳ gối trước Orik và nói thêm một số điều bằng tiếng người lùn. Khi
kết thúc, Orik đặt tay vào mái tóc của ông ta và rồi Gannel quay trở lại vị trí của mình
trong gian phòng. Nado tiến lại gần ngai vàng và cũng nói cùng một điều tương tự, sau
ông, dĩ nhiên là Manndrâth và Hadfala cùng tất cả các tộc trưởng khác, duy chỉ thiếu
Grimstborith Vermûnd người đã bị trục xuất từ lễ đăng quang.
Họ phải lấy chính mình ra để thề sẽ phục vụ Orik. Eragon nói với Saphira.
Họ có tự nguyện nói những lời đó không?
Aye, không hẳn là đa số. Eragon nhìn Thordis tiến về phía ngai trước khi cất tiếng.
Saphira, em có nghĩ là chúng ta đã trông thấy không? Đó có thể thực sư là Guntera
hay chỉ là một ảo giác? Khả năng của ông ta dường như rất thật, và anh không biết làm
cách nào mà có thể giả mạo được như vậy, nhưng …
Đó có thể chỉ là ảo giác, cô ả nói. Những vị thần của người lùn không bao giờ giúp sức
cho họ trên chiến trường hay bất kì sự trợ lực nào khác. Em dám chắc điều đó, Hoặc em
không tin rằng một vị thần thực sự sẽ chạy đến vì lời triệu tập của Gannel như một con
chó săn được huấn luyện. Em không tin và có thể có vị thần nào vĩ đại hơn một con rồng
chứ? … nhưng rốt cục, có rất nhiều điều khó lí giải ở Alagaësia. Có thể là chúng ta đã
thấy cái bóng từ một thời đại rất xa xôi bị quên lãng, một tàn dư lờ mờ còn ám ảnh trên
mảnh đất này, mong chờ sức mạnh quay lại với nó. Ai mà biết chắc được?
Sau khi tộc trưởng cuối cùng trao lời thề cho Orik, các thủ lĩnh bộ lạc cũng tiếp tục
như vậy, rồi Orik ra hiệu cho Eragon. Thật chậm rãi và cẩn trọng, Eragon bước ra giữa
hàng ghế các chiến binh người lùn đang ngồi, tiến tới thềm của ngai đá và quỳ xuống,
như một thành viên bộ tộc Durgrimst Ingeitum, thừa nhận Orik là vị vua của mình và thề
sẽ phục vụ cũng như bảo vệ ông. Sau đó hành động như một sứ giả của Nasuada, Eragon
397
chúc mừng Orik thay mặt Nasuada và Varden cũng như hứa hẹn với ông ta về tình hữu
hảo của Varden.
Một vài người khác bước tới và nói với Orik khi Eragon đã rút xuống, đó là một chuỗi
liên miên dường như không dứt của những người lùn tha thiết bày tỏ lòng trung thành của
mình với vị hoàng đế mới.
Quá trình đó cứ tiếp diễn đến vài giờ đồng hồ, và sau đó bắt đầu đến phần tặng lễ vật.
Mỗi người lùn mang đến cho Orik một tặng phẩm của bộ tộc hay bộ lạc của mình: một
chiếc ly có chân đế làm bằng vàng đựng đầy những viên ngọc ruby và kim cương, một bộ
áo giáp được bỏ bùa để không thanh kiếm nào có thể xuyên thủng, một tấm thảm dài hai
mươi feet được dệt bằng thứ lông mềm mại mà người lùn chọn lựa từ râu của những con
dê sống ở Feldunost, một phiến đá mã não khắc tên tất cả tổ tiên của Orik, một con dao
găm làm từ răng rồng, và rất nhiều bảo vật khác. Để đáp lại, Orik ban những chiếc nhẫn
cho người lùn để biểu hiện sự cảm ơn.
Eragon và Saphira là những người cuối cùng tiến đến trước Orik, Một lần nữa quỳ gối
ở bậc thềm của ngai đá, Eragon rút ra từ áo, một chiếc vòng đeo cổ tay mà nó luôn cất
giữ cẩn thận từ cái đêm hôm những người lùn đã tặng nó. Nó nâng lên cao trước mặt Orik
và nói “ Đây là lễ vật của tôi thưa vua Orik. Tôi đã không làm ra đồ vật này nhưng tôi đã
đặt vào đó một câu thần chú để bảo vệ ngài bất cứ khi ngài còn mặc nó trên người, ngài
sẽ không phải lo sợ bị hành thích. Nếu một kẻ ám sát dám đập hay chém ngài hoặc dùng
bất cứ thứ gì đâm ngài, vũ khí đó sẽ bị trệch mục tiêu, Những thứ này thậm chí sẽ che
chở cho ngài khỏi ma thuật của kẻ thù. Và nó sẽ là vật rất có ích mà ngài cần đến khi gặp
nguy hiểm.
Cúi đầu xuống , Orik nhận lấy từ Eragon và nói “ Món quà của cậu là thứ đáng giá
nhất, Eragon Khắc tinh của tà thần” Mọi cặp mắt đổ dồn về họ, Orik luồn nhẹ chiếc vòng
vào tay trái.
Saphira nói tiếp sau, để mở suy nghĩ của mình cho tất cả mọi người đang chứng kiến.
Đây là món quà của tôi, Orik.
Cô ả bước ra đằng sau ngai vàng, những móng vuốt cắm mạnh trên sàn nhà tạo thành
tiếng lách cách, ngẩng đầu lên và chân trước vươn tới mép dàn giáo chống quanh ngôi
sao sapphire. Cây xà gỗ chắc chắn oẳn lên dưới sức nặng của cô ả, nhưng vẫn còn chống
được. Vài phút trôi qua không có chuyện gì xảy ra nhưng Sarphira vẫn đứng y nguyên tại
chỗ, nhìn chằm chằm vào khối đá quý.
Những người lùn dõi theo ả không hề chớp mắt, thở sâu khó nhọc.
Em có chắc là mình làm được không? Eragon hỏi, bất tắc dĩ phá tan sự tập trung của
cô em rồng.
Em không biết. Em đã dùng phép thuật đến vài lần rồi, em không hề dừng để coi xem
mình có đang tạo ra một câu thần chú hoặc là không. Em chỉ dồn toàn bộ ý chí để biến
đổi nó, và em đã làm thế. Không sai một bước nào .. em chắc , em sẽ phải đợi cho đến lúc
mình cảm nhận được nó để sửa lại Isidar Mithrim
Để anh giúp. Hãy để anh sử dụng một câu thần chú qua em.
Không, không được chút nào. Đây là việc của em, không phải của anh.
398
Một âm thanh cất lên, nhỏ và trong trẻo, thoảng qua gian sảnh, khúc ca chậm rãi, một
giai điệu buồn bã.
Từng người một, những thành viên khác của đội hợp xướng dấu mặt cũng tham gia
vào bài hát, Tronjham tràn ngập trong sự đau buồn của âm nhạc. Eragon sẽ đề nghị họ
giữ im lặng nhưng Saphira nói. Cũng được thôi, hãy để họ như thế.
Mặc dù không hiểu dàn hợp xướng này hát những gì, Eragon có thể nói từ sắc thái của
mình âm thanh đó đang than khóc cho những gì đã từng tồn tại và giờ không còn nữa,
như ngôi sao sapphire. Khi bài hát đã đến phần kết, nó tự như thấy những suy nghĩ của
chính mình về cuộc sống đã mất ở Palancar Valley, và những giọt nước mắt trào ra nơi
khóe mắt.
Thật kinh ngạc, nó cảm nhận thấy được giọng nói quen thuộc trầm ngâm u sầu từ phía
Saphira. không đau khổ hay hay ân hận là một phần tính cách thường ngày của cô rồng
này. bởi vậy nó ngỡ ngàng và không hề đặt câu hỏi với cô ả. Mặc dù nó nhận thấy sự kích
động nào đó sâu sắc từ phía ả, như một sự thức tỉnh của phần nào đó lâu đời, cổ xưa có
trong cô nàng.
Bài hát kết thúc ở một quãng dài, nốt nhạc luyến cao, và nó như sự héo tàn của quên
lãng. Một dòng năng lượng đang tràn lên phóng ra từ phía Saphira- rất nhiều năng lượng.
Eragon há hốc mồm kinh ngạc trước cường độ của nó và cô ả vươn tới, chạm vào ngôi
sao sapphire bằng chóp mũi. Các đường nứt trên phiến đá quý khổng lồ bừng lóe sáng
rực rỡ như ánh chớp của tia sét, và sau đó dàn giáo vỡ tan và rơi xuống đất, để lộ ra Isidar
Mithrim hoàn toàn và vẹn nguyên như cũ.
Nhưng không hẳn là như cũ. Màu sắc của viên ngọc thắm hơn, nhiều sắc đỏ hơn trước
, và những vân của cánh hoa hồng là những đường vân bằng vàng tối màu.
Những người lùn nhìn chằm chằm kinh ngạc trước Isidar Mithrim, rồi họ dậm chân,
phấn khởi và vẫy tay ca ngợi Saphira một cách hăng hái, tiếng người la hét rầm rập như
một thác nước. Cô ả rồng quay đầu về phái đám đông rồi tiến lại Eragon, dẫm nát những
cánh hoa hồng dưới chân. Cảm ơn, cô ả nói với nó.
Vì điều gì?
Vì đã giúp em. Sự xúc động của anh đã chỉ cách cho em, nếu không có chúng, em có
thể sẽ phải ở đây vài tuần trước khi thấy đủ cảm hứng cho việc sửa chữa Isidar Mithrim
Giơ hai tay lên, Orik chấn áp đám đông, rồi nói “ Thay mặc cho toàn thể nòi giống của
ta, ta xin cảm ơn ngươi về món quà, Saphira. Hôm nay ngươi đã khôi phục lại được niềm
tự hào của vương quốc chúng ta. Chúng ta sẽ không bao giờ quên kì tích này. Không thể
nói rằng hoàng thân này là người vô ơn, từ bây giờ và mãi mãi về sau, tên ngươi sẽ được
truyền tụng trong thơ ca của lễ hội mùa đông, nằm cùng tên của những đấng sáng tạo, và
khi Isidar Mithrim được trở lại về là viên ngọc của Tronohem, tên tuổi của ngươi sẽ được
khắc lên vành đai của ngôi sao hoa hồng Star Rose cùng với Dûrok Ornthrond, người lùn
đầu tiên tạc nên khối đá quý.
Orik nói với cả Eragon và Saphira, “ Một lần nữa các ngươi đã chứng tỏ tình hữu nghị
của mình tới thần dân của ta. Nó làm ta hài lòng, bằng hành động của mình, các ngươi đã
chứng minh cho quyết định của cha nuôi là đúng đắn khi nhận ngươi là con của
Dûrgrimst Ingeitum.”
399
cuối cùng, sau vô số lễ hội tiếp theo sau lễ đăng quang, và sau khi Eragon giúp lấy
những mớ lông mắc trong răng của Saphira – một nhiệm vụ trơn tuột, nhày nhụa, và nặng
mùi làm cho nó cần phải đi tắm ngay- Cả hai đứa đều được mời bữa yến tiệc danh dự của
Orik. Một bữa ăn ồn ào, huyên náo và kéo dài suốt đêm.
Những nghệ sĩ tung hứng và uốn dẻo mua vui cho khách mời, cùng với một đoàn kịch
với những diễn viên nhảy một điệu gọi là Az Sartosvrenht rak Balmung, Grimstnzborith
rak Kvisagûr, điệu mà Hûndfast đã nói cho Eragon biết có nghĩa là Chiến công của vua
Balmung xứ Kvisagûr.
Khi tiệc ăn mừng đã tàn và và hầu hết những người lùn đã say bí tỉ, Eragon đi vòng về
phía Orik, đang ngồi ở góc đầu chiếc bàn bằng đá và nói “ Tâu bệ hạ”
Orik vẫy một tay :” đừng gọi tôi như thế, cứ tâu bẩm bệ hạ suốt ngày, Eragon à, đừng
có làm như thế, nếu như không cần thiết. gọi tên của tôi là được rồi, như kiểu cậu vẫn
dùng ấy, đấy là 1 lời đề nghị ” Ông ta với lấy chiếc ly rượu của mình nhưng bị trượt, và
gần như đánh phăng chiếc cốc ra xa. Ông ta cười.
Eragon cười nói” Orik, tôi phải hỏi, Gûntera, người đã làm lễ trao vương miện cho
ông, ông ta thật ra là người thế nào?”
Cằm của Orik cắm cả xuống ngực, và các ngón tay chặn chiếc cốc, nét mặt trở nên
nghiêm túc “Gûntera gần như là thứ mà chúng ta chưa bao giờ từng thấy trên trái đất này.
Đó có phải là câu hỏi của cậu không Eragon?”
“ Tôi … tôi nghĩ rằng, Có phải ông ta luôn đáp lại khi được thỉnh cầu không? Ông ta
đã bao giờ từng cự tuyệt đăng quang cho một trong những người cai trị?”
Một cái nhíu mày rất hẹp của Orik “ Cậu đã từng nghe về những vị vua và nữ hoàng
của Heretic trước đây chưa?”
Eragon lắc đầu.
“Họ là những thân vương không có được lời ban phúc của Gûntera với tư cách là
người kế vị tiếp theo mà vẫn khư khư ôm lấy ngai,” Môi Orik cong lên “ Không có ngoại
lệ, triều đại của họ đều rất ngắn và bất hạnh”
Ngực Eragon dường như thắt lại “vậy, thậm chí cuộc họp các bộ tộc chọn được người
lãnh đạo, nếu Gûntera không trao vương miện cho ông thì giờ ông sẽ không phải là vua?”
“Là như thế hoặc tôi sẽ là một ông vua của những cuộc xung đột nội bộ” Orik rụt vai “
Tôi không lo lắng về chuyện đó. Cùng với Varden chống sự xâm lược của Hoàng đế, chỉ
có một tên điên mới mạo hiểm phá hủy bình yên của đất nước mình chỉ để đơn thuần là
đưa mình lên ngai, và Gûntera có thể là rất nhiều thứ, nhưng ông ta không phải người
điên”
“Nhưng ông không biết chắc” Eragon nói.
Orik lắc đầu “ Không cho tới khi ông ấy trao quyền lãnh đạo đặt lên đầu tôi”
400
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |