D.3.2.3. Dữ liệu các thành phần dễ gãy (xem 5.2.3)
Việc mất một chân trong suốt một thử nghiệm có thể ảnh hưởng đến chuyển động toàn bộ của người nộm, và do vậy, nên được ghi chép trong bản báo cáo.
D.3.2.4. Các xương đùi và xương ống chân (xem 5.2.3.1)
Vết gãy của xương sẽ bắt đầu tại một vị trí cục bộ có ứng suất kết hợp được tạo ra bởi việc chất tải bên ngoài vượt quá độ bền kéo của mô xương. Mặc dù có thể đo được sự phân bố ứng suất trên một xương, nhưng về mặt lý thuyết, các cơ cấu và chỉ số tổng quát đối với vết gãy xương do sự chất tải động lực học vẫn chưa được thiết lập. Giả sử như đã có thể trang bị dụng cụ cho chân người để kiểm soát khắp cả xương về các điều kiện thúc đẩy nhanh việc hình thành vết gãy, và điều này được thực hiện với một phạm vi rộng các con người (tử thi) chịu các điều kiện chất tải bên ngoài, thì đã có thể đưa ra một hàm đánh giá sự phân bố xác suất chấn thương theo kinh nghiệm. Nhưng điều này đã không xảy ra.
Trong mọi trường hợp, các chân người nộm không thể sẵn sàng cho việc trang bị dụng cụ để kiểm soát theo sự phân bố ứng suất (hoặc biến dạng) liên tục. Nếu có thể như vậy, thì vẫn không thể biết được mối quan hệ giữa các phép đo này với sự phân bố xác suất độ nghiêm trọng chấn thương được kỳ vọng. Việc trực tiếp lập mô hình các xương chân do vậy vẫn được lựa chọn như là phương pháp tiếp cận hợp lý duy nhất có hiệu lực.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |