D.3.2.2. Hiệu chỉnh các tenxơmét phần xương dễ gãy (xem 5.2.2)
Việc sử dụng các tenxơmét để đo các lực và mômen là một phương pháp thực hành đo được chấp nhận rộng rãi và nhìn chung, nó đưa ra các dữ liệu đáng tin cậy và có thể lặp lại. Tuy nhiên, mối liên hệ giữa các tải trọng áp dụng và các tín hiệu đầu ra có thể biến đổi do những sự khác nhau về:
- bản thân các tenxơmét;
- các cấu trúc để lắp các tenxơmét lên đó;
- quy trình lắp các tenxơmét;
- sự định vị và định hướng vật lý các tenxơmét;
- cách nối điện tử các tenxơmét với nhau để tạo thành các cảm biến.
Các yếu tố nói trên có thể ảnh hưởng đến độ nhạy sơ cấp (tín hiệu đầu ra tạo ra bởi lực và mômen đang được đo) cũng như đến độ nhạy chéo trục (tín hiệu đầu ra tạo ra bởi các lực và mômen trực giao với lực và mômen đang được đo).
Ví dụ như, khi giám sát mômen uốn Mx trên đoạn xương ống chân dễ gãy, một tenxơmét đơn lẻ lắp trên bề mặt bên của xương và được mắc như cảm biến cầu 1/4 sẽ cho một tín hiệu tỉ lệ với Mx (độ nhạy sơ cấp). Một tenxơmét giống như vậy sẽ cho một tín hiệu cũng tỉ lệ với các tải trọng hướng trục (độ nhạy chéo trục).
Mặt khác, hai tenxơmét được lắp trên hai bề mặt bên đối diện của xương, được mắc một cách hợp thức như một cụm cầu 1/2, đo Mx và không chịu tải trọng hướng trục (tức là độ nhạy chéo trục). Tuy nhiên, nếu không được lắp thẳng hàng một cách chính xác với trục y, thì hai tenxơmét tương tự có thể cho các tín hiệu My chéo trục.
Quy trình hiệu chuẩn tenxơmét đã nêu cung cấp một cách thức để đo đạc và định lượng các độ nhạy sơ cấp và chéo trục. Các giá trị chéo trục cực đại cho phép được lựa chọn dựa trên một khảo sát về các độ nhạy chéo trục có được từ việc lắp đặt các tenxơmét trên các xương dễ gãy. Chúng được chọn để nhận biết việc lắp đặt tenxơmét có khuyết tật mà không cần đến việc loại bỏ không cần thiết các tenxơmét có thể chấp nhận được.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |