Tichtruyenphapcu



tải về 3.79 Mb.
Chế độ xem pdf
trang61/293
Chuyển đổi dữ liệu11.03.2023
Kích3.79 Mb.
#54358
1   ...   57   58   59   60   61   62   63   64   ...   293
tichtruyenphapcu


 
5. Kosiya Keo Kiệt 
Như ong đến với hoa ... 
Khi ngụ tại Xá-vệ, Thế Tôn dạy câu này, liên quan đến chưởng khố Niggardly 
Kosiya. 
Tại thành phố Jaggery, gần Vương Xá có chưởng khố Niggardly Kosiya tài sản lên 
đến tám trăm triệu đồng, nhưng chẳng bao giờ bố thí, dù chỉ một giọt dầu nhỏ xíu đủ 
đọng trên đầu ngọn cỏ, thậm chí còn không dám ăn. Của cải nhiều như thế mà con trai, 
con gái và cả Tỳ-kheo, Bà-la-môn đều không được hưởng cứ còn nguyên vẹn, giống như 
một hồ nước bị ma ám. 
Sáng sớm đức Phật xuất định Ðại bi Tam-muội, dùng Phật nhãn quán sát hàng tín 
hữu của Ngài trong khắp vũ trụ, và thấy cách Ngài bốn mươi lăm dặm có vị chưởng khố 
và bà vợ đủ duyên lành được hóa độ. 


Ngày trước đó, chưởng khố đến hoàng cung chầu vua. Trên đường về ông thấy 
một người nhà quê gần chết đói, đang ăn cái bánh tròn đầy cháo chua. Ông phát đói bụng. 
Khi về nhà, ông nghĩ nếu nói ra chuyện mình đói người khác cũng đói ăn theo, thì sẽ tốn 
biết bao, nào mè, mật mía, đường thô và nhiều thứ khác, chi bằng im đi. Ông đi bách bộ, 
chịu đựng cơn đói. Hàng giờ trôi qua, mặt ông tái mét, càng lúc càng xanh xao vàng vọt, 
gân nổi khắp người. Cuối cùng hết chịu nổi, ông về phòng, nằm vật xuống ôm chặt thanh 
giường. Tuy quá đau đớn vì đói, nhưng nghĩ đến của cải bị tốn kém hao phí, ông chẳng 
dám hé môi. 
Vợ ông đến thăm ông, xoa lưng hỏi han: 
- Phu chủ, có việc gì vậy? 
- Không. 
- Nhà vua làm ông buồn bực? 
- Không. 
- Nếu thế thì ... hay là ông cần gì, thèm gì? 
Ông nhảy nhổm vì đúng ngay vết thương lòng. Nhưng lòng tiếc của cũng bừng 
dậy khiến ông một lần nữa ôm bụng im lặng chịu trận. 
Bà vợ, chắc nghĩ rằng mình đoán gần đúng nên năn nỉ tiếp: 
- Phu chủ, nói cho tôi nghe đi! Ông thèm món gì? 
Chưởng khố chịu hết nổi, thều thào chữ còn chữ mất: 
- Ừ, tôi thèm một thứ. 
- Thèm gì nào, phu chủ? 
- Tôi muốn ăn một cái bánh chiên! 
- Ồ! sao không nói sớm? Ông có nghèo túng gì đâu! Tôi đủ sức bao ăn hết cả 
thành Jaggery. 
- Trời! Ai bảo bà lo cho thiên hạ vậy? Họ muốn ăn thì ráng làm ra tiền mà mua 
chứ? 
- Thế thì, tôi chỉ đãi bà con dọc đường này. 
- Bà lại phung phí quá! 
- Nếu thế thì mình mời trong nhà thôi! 
- Tốn kém lắm! 
- Ðể tôi nướng đủ cho vợ chồng con cái mính ăn thôi. 
- Sao bà tính chi nhiều dữ vậy? 
- Ðược rồi, chỉ có tôi với ông ăn nhe! 
- Bà cũng cần ăn sao? 
- Ðược lắm, một mình ông thôi. 
Ðể tránh cặp mắt nhiều người, ông dặn vợ để lại hạt gạo nguyên, chỉ dùng hạt bể, 
lấy lò than, khuôn nướng bánh, một chút sữa với mật mía, mật ong và đướng thô, rồi leo 
lên tầng chót tòa nhà bảy tầng nướng bánh, và ông sẽ ngồi ăn tại chỗ. Bà vợ chỉ biết vâng 
theo. 


Sáng sớm, Thế Tôn bảo Trưởng lão Mục-kiều-liên đến thành Jaggery trên tầng thứ 
bảy nhà chưởng khố để độ ông ta, dạy cho ông biết xả bỏ, rồi đem cả hai ông bà về Kỳ 
Viên cùng với bánh, sữa, mật, đường bằng thần thông. Phật sẽ cùng năm trăm Tỳ-kheo 
ngồi trong tinh xá thọ thực bánh chiên. 
Chỉ trong khoảnh khắc, Trưởng lão đã đứng lơ lửng giữa trời, trước cửa sổ lầu bảy, 
hào quang rực rỡ. Chưởng khố trông thấy Ngài, run như cầy sấy. Ông đã trốn lên tận đây 
cũng vì sợ có người đến khất thực. Vậy mà ông bạn này lại lù lù hiện ra. Không biết rằng 
Trưởng lão muốn là được, chưởng khố thở phì phò giận dữ, nghe như muối và đường 
ném vào lửa. Ông quát lên: 
- Ông Tỳ-kheo! Ông muốn gì mà đứng lơ lửng trên không vậy? Ông có tới tới lui 
lui cho đến khi vạch thành một con đường trên trời cũng chẳng được gì đâu! 
Trưởng lão vẫn thản nhiên đi tới đi lui trước cửa sổ như trước. Chưởng khố quát 
tiếp: 
- Ông chờ đợi gì mà đi tới đi lui hoài vậy? Ông có ngồi kiết già đi nữa cũng chẳng 
được gì. 
Trưởng lão bắt chân ngồi kiết già. 
- Dù ông có đứng trên thành cửa sổ cũng thế thôi. 
- Dù ông phun ra khói cũng thế thôi. 
Chưởng khố nói thế nào là Trưởng lão làm đúng y. Cho nên, cuối cùng toàn bộ 
ngôi nhà khói phủ mù mịt. Chưởng khố cảm thấy như mắt bị kim đâm. Sợ cháy nhà, ông 
ráng nén không dám nói: "Dù ông có phun ra lửa cũng thế thôi." Ông nghĩ thầm: "Ông 
thầy này bám dai như keo. Nếu không cho cái gì, ổng không chịu đi đâu." Ông đành bảo 
vợ làm một cái bánh nhỏ để tống khứ trưởng lão. Bà lấy cục bột nhỏ bỏ vào nồi. Bột 
phồng lên thành cái bánh to đầy tràn cả chảo. Ông vò đầu bứt tai: 
- Trời! Bà lấy cục bột lớn quá! 
Rồi đích thân ông dích một cục bột nhỏ xíu trên đầu muỗng bỏ vào nồi. Bột lại 
phình to hơn cái trước. Cứ thế, cái bánh nướng sau to hơn cái trước. Cuối cùng rứt cái 
bánh ra khỏi rổ, nhưng tất cả dính lại với nhau. Bà cầu cứu ông, nhưng cố hết sức ông 
cũng không tách ra được. Mồ hôi tuôn khắp mình, ông hết thèm, liền bảo bà đưa hết rổ 
bánh cho Tỳ-kheo. Trưởng lão thuyết pháp cho hai ông bà, nêu công hạnh của Tam bảo, 
bắt đầu với câu "Sự bố thí là cách tế lễ chơn chánh nhất". Ngài giải thích phước báo của 
hạnh bố thí và các công đức khác, rõ ràng như mặt trăng trong bầu trời. 
Nghe xong ông phát tín tâm, mời Trưởng lão đến gần, ngồi xuống giướng thọ thực. 
Mục-kiền-liên bảo ông bà mang bánh đến chỗ Thế Tôn cúng dường. Ngài sẽ mang cả hai 
đi bằng thần thông. Ðầu cầu thang trong lâu đài sẽ vẫn ở chỗ cũ nhưng chân cầu thang sẽ 
nằm ngay cổng tinh xá kỳ Viên. Ngài sẽ mang hai ông bà đến Kỳ viên nhanh hơn là đi từ 
tầng lầu trên xuống tầng lầu dưới. 
Chưởng khố đồng ý đề nghị ấy. Trưởng lão bèn để đầu cầu thang yên chỗ cũ và ra 
lệnh: 


- Chân thang hãy nằm tại cổng Kỳ Viên. 
Thang hiện ra y như thế. Hai vợ chồng Chưởng khố đến Kỳ Viên bèn đến trước 
Thế Tôn thưa đã đến giờ thọ trai. Thế Tôn vào phòng ăn, ngồi trên Phật tòa soạn sẵn cùng 
với Tăng đoàn vây quanh. Chưởng khố dâng nước khai mạc buổi cúng dường Phật và 
chư Tăng. Bà vợ đặt bánh vào bình bát Như Lai. Thế Tôn lấy vừa đủ dùng, các Tỳ-kheo 
dùng xong, cả hai ông bà cũng ăn no, nhưng bánh vẫn còn. Sau khi chia bánh cho toàn 
thể Tỳ-kheo trong tinh xá và cho những người xin ăn đồ thừa, bánh vẫn không giảm. Phật 
dạy đem bánh ra đổ ngoài cổng Kỳ Viên. Ðến ngày nay chỗ đó có tên là Hang Bánh. 
Hai ông bà đến chỗ Thế Tôn, đứng kính cẩn một bên. Thế Tôn hồi hướng công 
đức, dứt lời cả hai chứng quả Dự lưu. Rồi họ chào Phật, lên cầu thang ở cổng Kỳ Viên và 
về nhà. Từ đó về sau Chưởng khố dùng gia sản tám trăm triệu đồng dành riêng phục vụ 
cho Giáo đoàn của Phật. 
Chiều hôm sau, các Tỳ-kheo đến pháp đường bàn tán thần thông cùng oai lực của 
Mục-kiền-liên đã chiêu phục chưởng khố. Phật nghe qua dạy: 
- Này các Tỳ-kheo! Một Tỳ-kheo muốn giáo hóa một gia chủ không làm hại đức 
tin, không làm hao của cải, không áp chế cũng không làm họ để giảng cho họ hiểu công 
hạnh của Phật, như con ong đậu trên hoa hút mật. Con ta, Mục-kiên-liên, đúng là một Tỳ-
kheo như thế. 
Ðể tán thán Trưởng lão Mục-kiền-liên, Phật nói Pháp cú: 
(49) Như ong đến với hoa, 
Không hại sắc và hương, 
Che chở hoa, lấy nhụy, 
Bậc thánh đi vào làng. 
Ðức Phật nói tiếp về công hạnh của Ngài, và cho biết đây không phải lần đầu mà 
trong kiếp trước Ngài đã từng cải hóa chưởng khố Niggardly khi thuyết giảng mối tương 
quan giữa hành nghiệp và quả báo. Và Phật kể lại chuyện Bổn sanh Illìsa. 
Cả hai đều chân vòng kiềng 
Cả hai cũng lại khập khiềng què luôn 
Nốt ruồi, mắt lác đúc khuôn 
Ta không thể nói ai là Illìsa. 

tải về 3.79 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   ...   57   58   59   60   61   62   63   64   ...   293




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương