chồng đi khỏi nhà, cô nghĩ: "Ta sẽ về nhà ta". Cô liền ra đi trên đường, thấy vị Sa-môn,
cô lại nghĩ: "Ta nên đi gần Tôn giả này", rồi cô đi theo thầy Tỳ-kheo bén gót. Tôn giả
chẳng hề nhìn ngó gì đến cô cả.
Ông chồng trở về nhà không thấy cô vợ đâu thì biết ngay: "Chắc cô ả về nhà mẹ",
ông liền đi kiếm. Khi trông thấy cô, ông nghĩ: "Cô này không thể nào đi qua rừng một
mình được đâu. Cô ả đi với ai?" Bỗng ông thấy vị Sa-môn: "Chắc thầy này dẫn cô ả đi rồi
đây". Ông bèn tiến đến đe dọa thầy Tỳ-kheo, cô vợ kêu lên:
- Vị Sa-môn đức hạnh này chẳng hề nhìn ngó hay hỏi han tôi tiếng nào. Xin đừng
xúc phạm thầy.
- Bộ bà muốn nói bà bỏ đi kiểu này đây hả? Ta sẽ cho hắn một trận xứng đáng với
tội của riêng bà thôi đấy.
Trong cơn tức giận vì căm ghét người đàn bà, ông đánh thầy Tỳ-kheo nhừ tử rồi
dẫn cô vợ về.
Thân thể vị Sa-môn đầy những lằn roi khi thầy về tu viện, các thầy khác chà xát
người cho thầy để ý thấy các vết roi bèn hỏi. Thầy kể lại đầu đuôi câu chuyện. Các thầy
nói:
- Nhưng này huynh, khi ông kia đánh huynh như vậy, huynh có nói gì không?
Huynh có nổi xung không?
- Không, thưa chư huynh. Tôi không giận.
Các thầy bạch lên đức Phật câu chuyện và thưa:
- Bạch Thế Tôn, chúng con hỏi thầy Tỳ-kheo có giận không, thầy ấy nói chẳng
giận. Thầy ấy nói dối.
Ðức Thế Tông lắng nghe chuyện họ kể và dạy:
- Này các Tỳ-kheo, kẻ nào đã trừ được lậu hoặc liền bỏ hết roi gậy. Dù ai đánh họ,
họ cũng không sân giận lại.
Ngài nói kệ:
(405) Bỏ trượng, đối chúng sanh.
Yếu kém hay kiên cường,
Không giết, không bảo giết,
Ta gọi Bà-la-môn.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: