[55]
'Mà lòng rẻ rúng đã dành một bên.
'Mái Tây để lạnh hương nguyền,
[56]
'Cho duyên đằm thắm ra duyên bẽ bàng.
Người đàn bà giữ là giữ cho hai người. Ðó là cách hành xử của người
đàn bà Á Ðông. Nếu người con gái không giữ gìn trong những giây
phút khó giữ thì sau này trong lòng người con trai sẽ có cảm tưởng rẻ
rúng, không kính phục. Không nói ra nhưng trong lòng anh ta không
phục hoàn toàn. Tình yêu ban đầu rất đằm thắm mà sau trở nên nhạt
nhẽo, bẽ bàng. Tất cả là vì người con gái không biết giữ gìn trong giờ
phút khó.
'Gieo thoi trước chẳng giữ giàng,
'Ðể sau nên thẹn cùng chàng bởi ai?
'Vội chi liễu ép hoa nài,
'Còn thân ắt lại đền bồi có khi!”
Kiều lấy thêm tích gieo thoi để khuyên Kim Trọng: Ngày xưa Tạ Côn
mê một người con gái dệt vải. Anh ta đi quá đà, chinh phục cô gái
một cách không đoan trang lắm và bị cô gái cầm thoi dệt liệng trúng
miệng, gây mất hai cái răng cửa. Nhưng mà lạ, anh chàng vẫn trở lại
cầu hôn. Anh đã học một bài học đích đáng và rất phục cô nàng. Sau
52 |
C h ư ơ n g 0 1 : H à n h T r a n g
này hai người cưới nhau. Hai cái răng là kỷ niệm rất đẹp. Cô nàng đã
chứng tỏ có sự tự trọng và bảo vệ được giá trị của người con gái. Tuy
mạnh nhưng là giải pháp hay. Anh chàng biết đây là cô gái rất mẫu
mực và do đó không có nội kết. Ngày xưa nếu có nha sĩ thì chữa hai
cái răng đó cũng dễ. Cưới anh chồng mất hai cái răng cửa thì cũng hơi
rầu.
Thấy lời đoan chính dễ nghe,
Chàng càng thêm nể thêm vì mười phân.
Nghe Kiều nói, Kim Trọng rất nể.
Bóng tàu vừa lạt vẻ ngân,
Tin đâu đã thấy cửa ngăn rọi vào.
Nàng thì vội trở buồng thêu,
Sinh thì dạo gót sân đào bước ra.
Có người gọi cửa. Thúy Kiều đi chui về nhà; Kim Trọng ra ngoài xem
ai tới. Như vậy là kết thúc cuộc gặp gỡ của hai người ở nhà Kim
Trọng.
Cách hành xử của Kim, Kiều trong đoạn vừa đọc là cách hành xử của
ngày xưa. Các thiếu niên bây giờ nghe sẽ phản ứng ra sao? Tuổi trẻ
Tây phương sẽ cười. Tuổi trẻ Việt Nam bị ảnh hưởng Tây phương
cũng sẽ cười. Các thiếu nữ thời đại này có người không nghĩ và không
làm như vậy. Ðứng về phương diện tư tưởng, họ không nghĩ như
Kiều đã đành; mà đứng về phương diện bản lãnh hành động, họ cũng
không có bản lãnh để có thể làm được như vậy. Dầu có cho chuyện
này là đúng họ cũng làm không được. Một trong những lý do họ nêu
ra: 'Hai bên đã cam kết với nhau rồi, cần gì phải giữ gìn nữa? Quan
niệm trinh tiết này xưa quá!" Họ sẽ nói như vậy. Và một lý luận khác
của họ. 'Ðứng về phương diện tâm lý thì mình đã thương yêu nhau
thật rồi. Nhưng đứng về phương diện sinh lý thì không biết hai đứa
có phù hợp chăng? Hạnh phúc đã đành là sự đi đôi nhịp nhàng giữa
tâm lý. Nhưng cũng phải có sự đi đôi nhịp nhàng giữa sinh lý nữa!' Vì
vậy, về tâm hồn họ biết là họ hợp với nhau, và họ thử luôn về thân
xác xem có hợp hay không rồi mới ký giao kèo. Ðó là kiểu bây giờ. Ở
đây, chúng ta không tổ chức pháp đàm về chuyện này. Chúng ta chỉ
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |