Vua ngồi thu mình lấy đà, nhảy lên không trung tới chín thước. Sau đó vua đứng
dậy, phóng lên cao bốn mươi thước. Dù sức mạnh vô song, vua vặn vẹo cách nào cũng
chẳng lôi được một chiếc nhẫn ra khỏi tay quan chưởng khố. Sau cùng, quan chưởng khố
nói:
- Tâu bệ hạ, xin bệ hạ trải áo choàng ra.
Vua vừa trải áo, quan chưởng khố duỗi hai bàn tay, hai mươi chiếc nhẫn rơi xuống.
- Muôn tâu, bệ hạ thấy đó. Không ai có thể cưỡng đoạt của cải hạ thần được.
Hành vi của vua làm quan chưởng khố rất ngao ngán. Ông thưa:
- Tâu bệ hạ, xin cho phép hạ thần được xuất gia làm Sa-môn.
Vua nghĩ thầm: "Quan chưởng khố mà làm Sa-môn, ta sẽ chiếm đoạt tòa lâu đài dễ
dàng".
Vua bèn bảo:
- Khanh cứ xuất gia.
Jotika xuất gia làm Sa-môn đệ tử Phật, chẳng bao lâu đã đắc quả A-la-hán, được
mọi người biết đến dưới tên Tôn giả Jotika. Ông vừa đắc quả, tất cả của cải châu ngọc,
phú quí thế gian của ông đều biến mất hết, và chư thiên đưa cô vợ Satulakàyi của ông về
xứ Uttarakuru.
Một hôm, các thầy Tỳ-kheo hỏi Tôn giả Jotika:
- Này huynh Jotika, huynh có nhớ tiếc tòa lâu đài hoặc vợ huynh không?
- Thưa chư huynh, không.
Các thầy đến bạch Phật:
- Bạch Thế Tôn, thầy Tỳ-kheo này nói dối, phạm tội vọng ngữ.
Ðức Phật dạy:
- Này các Tỳ-kheo, đúng là ông ấy chẳng tiếc nhớ gì những thứ ấy.
Ngài nói kệ:
(416) Ai ở đời đoạn ái,
Bỏ nhà, sống xuất gia,
Ái hữu được đoạn tận,
Ta gọi Bà-la-môn.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: