III. Xác thịt yếu đuối.
Sách kể chuyện một bà thánh thiện đã lớn tuổi, tình nguyện làm một công-tác đạo đức, là chôn xác các vị tử-đạo. Một lần kia, bà tình cờ tìm thấy một vị chưa chết, nên đem về nhà bà săn sóc, vị này bình phục. Sau đó việc gì đã xẩy đến? Trong một cơ-hội thuận tiện nhất, hai người có thể kể như hai vị thánh, đã mất ơn Chúa, sau đó mất luôn cả đức tin.
Tiên tri Isaia đã kêu lên:
“Hãy hô to, mọi xác phàm đều là cỏ.” (I-sai-a 40 : 6)
Suy tư câu đó,Thánh Cờ-ry-sô-tôm nêu lên: Để lửa giữa rơm, rơm không cháy sao ?
“Để một ngọn nến thắp sáng giữa đống cỏ khô, ai dám đoan chắc đống cỏ không cháy!”
Thánh Xi-pơ-ri-a-nô cũng không nói khác hơn: “Để lửa bao bọc tứ bề mà không cháy được ư?”.
Cùng một ý-tưởng đó, vua Salômon nói: “Người ta có thể bước trên than hồng mà chân không bị phỏng ư?” (Cách-ngôn 6 : 28)
Cũng vậy, ai liều mình sống trong dịp tội, lại không vấp ngã sao?
Chúng ta hãy: “Chạy trốn tội-lỗi như trốn rắn độc.” (Ecclus 21 :2)
Theo Gu-an-phờ-rit: “Không phải đừng đụng đến rắn, mà đừng đến gần.”
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |