073.- Người phải tái-sanh, tự biết điều đó.
Vương lại hỏi:
- Người phải sanh lại ở đời sau, tự mình có biết được điều đó chăng?
- Người phải sanh lại ở đời sau thì tự biết.
- Dùng cách nào để biết?
- Ví như người làm ruộng trồng lúa, thấy nắng mưa thời-tiết điều-hoà, có thể dự biết trước sẽ được mùa chăng?
- Dĩ nhiên, người ấy biết trước sẽ được nhiều thóc lúa.
- Con người cũng thế, kẻ phải sanh lại ở đời sau cũng dự biết trước điều đó.
Vương khen: ''Lành thay!''
*
074.- Có Niết-bàn chăng?
Vương lại hỏi Na-Tiên:
- Nghĩ cho kỹ, có Nê-Hoàn (= Niết-bàn) chăng?
- Xét cho kỹ thì có Niết-bàn.
- Na-Tiên có thể chỉ cho Ta thấy Đức Phật (nơi Niết-bàn) ở tại xứ-sở nào chăng?
- Chẳng thể chỉ cho thấy Đức Phật ở tại xứ-sở nào được, Đức Phật đã nhập Bát-Niết-bàn (Pali: Parinibbàna) rồi, thì chẳng thể nào chỉ cho thấy ở xứ-sở được. Ví như có người đốt lửa to lên, rồi dập tắt, có thể nào chỉ rõ ánh lửa sáng hiện ở vào chỗ nào chăng?
- Chẳng thể biết được.
- Đức Phật đã nhập Bát-Niết-bàn, chẳng thể biết được xứ-sở.
Vương khen: ''Lành thay!''
*
075.- Sa-môn giữ-gìn thân, chớ chẳng mến-thương thân.
Vương lại hỏi Na-Tiên:
- Sa-môn có mến-thương thân-thể của mình chăng?
- Sa-môn chẳng tự thương mến thân mình.
- Sa-môn đã chẳng mến-thương thân mình, cớ sao khi nghỉ-ngơi lại muốn nằm nơi êm-ả, khi ăn-uống lại muốn vật ngon của đẹp, tự săn-sóc mình như thế?
Na-Tiên hỏi lại Vương:
- Đại-Vương có từng ra ngoài trận chiến-đấu chăng?
- Dĩ nhiên, Ta đã từng ra trận chiến-đấu.
- Tại trận chiến-đấu, Đại-Vương có từng bị đao, kiếm chém, hay tên bắn trúng chăng?
- Ta nhiều lần bị trúng đao kiếm.
- Khi bị đao, kiếm, tên, móc-câu gây ra thương-tích, Đại-Vương làm gì?
- Ta dùng thuốc, dùng cao, dùng bông gòn băng-bó lại.
- Đại-Vương vì mến-thương vết thương mà dùng thuốc, dùng cao và bông băng-bó vết thương chăng?
- Ta đâu có mến-thương vết thương.
- Chẳng mến-thương, sao lại dùng cao, dùng bông băng lại?
- Ta chỉ mong muốn vết thương mau lành, chớ đâu có mến-thương nó.
- Sa-môn cũng lại như vậy, chẳng mến-thương thân mình; tuy ăn-uống, tâm chẳng vui-khoái, chẳng muốn làm đẹp, chẳng muốn làm tốt, chẳng muốn da thịt sắc hồng-hào, mà chỉ muốn cho thân-thể khoẻ mạnh để có thể phụng-hành giới-luật, Kinh-kệ của Phật. Kinh Phật có giảng: ''Thân người có chín lỗ hổng, tựa như chín vết đâm của mâu-thương, từ nơi chín lỗ đó chảy ra chất dơ hôi-thúi.''
Vương khen: ''Lành thay!''
*
076.- Thân-tướng trang-nghiêm của Đức Phật.
Vương lại hỏi Na-Tiên:
- Đức Phật thật có ba mươi hai tướng trang-nghiêm, tám mươi vẻ đẹp tùy-hình, thân màu vàng ròng tỏa ánh hào-quang chăng?
- Đức Phật thật có ba mươi hai tướng trang-nghiêm, tám mươi vẻ đẹp tùy-hình, thân màu vàng ròng tỏa ánh hào-quang.
- Cha mẹ của Đức Phật cũng có đủ các tướng đẹp đó chăng?
- Cha mẹ của Đức Phật chẳng có các tướng đẹp đó.
- Đời người sống chết hình-tướng đều giống theo chủng loại của mình. Cha mẹ của Đức Phật đã chẳng có ba mươi hai tướng trang-nghiêm, tám mươi vẻ đẹp tùy-hình, thân màu vàng ròng tỏa ánh hào-quang, xét kỹ Đức Phật nhứt-định chẳng có đủ các tướng ấy.
Na-Tiên liền hỏi Vương:
- Đại-Vương từng thấy hoa sen chớ?
- Ta từng thấy.
- Hoa sen sanh nơi bùn, lớn lên trong nước bùn, mà màu sắc đẹp-đẽ, huơng thơm ngào-ngạt, cũng lại giống hình-tướng với chủng-loại mình ư?
- Chẳng giống với bùn đen, nước đục.
- Tuy cha mẹ của Đức Phật chẳng có các tướng tốt, nhưng xét kỹ ra, Đức Phật lại có đủ các tướng đẹp. Đức Phật sanh ra ở thế-gian, lớn lên ở thế-gian, mà chẳng giống theo sự-đời ở thế-gian.
Vương khen: ''Lành thay!''
*
077.- Đức Phật đâu phải là đệ-tử cuả Đại-Phạm-thiên.
Vương lại hỏi Na-Tiên:
- Đức Phật, xét kỹ ra, phạm-hạnh cũng giống như phạm-hạnh của đấng Đại-Phạm Thiên-vương ở cõi Trời thứ bảy, tức là chẳng giao-hội với phụ-nữ chăng?
- Dĩ nhiên, lià xa phụ-nữ, nên rất tịnh-khiết, chẳng chỗ nào uế-trược cả.
- Nếu Đức Phật làm giống với phạm-hạnh của đệ-tử đấng Đại-Phạm Thiên-Vương ở cõi Trời thứ bảy, thì Đức Phật là đệ-tử của Đại-Phạm Thiên-Vương chớ gì?
Na-Tiên liền hỏi Vương:
- Đệ-tử của đấng Đại-Phạm Thiên-vương có niệm hay chẳng có niệm?
- Đệ-tử của đấng Đại-Phạm Thiên-Vương vẫn còn có niệm.
- Như thế thì đệ-tử của đấng Đại-Phạm Thiên-vương và các bực Trời khác cũng đều là đệ-tử của Đức Phật cả.
Na-Tiên lại hỏi Vương:
- Chim hót, tiếng hót giống loài nào?
- Chim hót tiếng giống như tiếng chim nhạn.
- Như thế, chim là đệ-tử của nhạn chăng? Mỗi loài đều khác loại nhau. Đức Phật lại cũng như thế, đâu phải là đệ-tử của đấng Đại-Phạm Thiên-Vương.
Vương khen: ''Lành thay!''
*
078.- Đức Phật tự biết lấy Kinh-kệ và Giới-luật.
Vương lại hỏi Na-Tiên:
- Đức Phật có học biết và phụng-hành tất cả Kinh-kệ và Giới-luật chăng?
- Đức Phật học biết và phụng-hành hết cả Kinh-kệ và Giới-luật.
- Đức Phật theo bực thầy nào mà học biết như thế?
- Đức Phật chẳng có thầy. Khi đắc-đạo, Đức Phật tự mình hiểu biết hết tất cả các Kinh-kệ và Giới-luật. Đức Phật chẳng phải như các vị đệ-tử có học rồi mới biết. Những điều khuyến-dạy của Đức Phật cho các đệ-tử là để được phụng-hành cho đến tuổi già.
Vương khen: ''Lành thay!''
*
079.- Khóc cha mẹ chết và khóc khi nghe Kinh Phật.
Vương lại hỏi Na-Tiên:
- Có kẻ khi cha mẹ chết thì than-khóc, lệ tràn; lại có người vì nghe Kinh Phật mà ứa lệ, hai lần chảy nước mắt có khác nhau chăng?
- Kẻ vì cha mẹ chết mà khóc là do thương-cảm, tâm-niệm ưu-sầu, đau-khổ; các sự ưu-sầu đó tức là ưu-sầu của sự ngu-si. Còn người ứa lệ vì nghe được Kinh Phật là do tâm-niệm từ-ái, nghĩ đến thế-gian khổ-nhọc, nên mới khóc, như thế được phước rất to-lớn.
Vương khen: ''Lành thay!''
*
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |