Thả Một Bè Lau


 |  C h ư ơ n g 0 1 : H à n h T r a n g



tải về 1.87 Mb.
Chế độ xem pdf
trang19/265
Chuyển đổi dữ liệu16.05.2022
Kích1.87 Mb.
#51943
1   ...   15   16   17   18   19   20   21   22   ...   265
Thả Một Bè Lau - Thích Nhất Hạnh

27 | 
C h ư ơ n g 0 1 : H à n h T r a n g
 
Sách vỡ, chữ nghĩa chạy đi đâu hết, chỉ có hình ảnh nàng Kiều trấn 
ngự trong lòng thôi. 
Chàng Kim từ lại thư song, 
Nỗi nàng canh cánh bên lòng biếng khuây. 
Sầu đong càng lắc càng đầy, 
Ba thu dọn lại một ngày dài ghê! 
Một ngày thương nhớ dài như ba năm. Thi sĩ dùng hình ảnh một hũ 
sầu để nói về sự nhung nhớ. Người ta thường lắc hủ để dồn những 
vật bên trong lắng xuống đáy, làm hũ vơi đi. Cái hũ sầu ở đây càng 
lắc càng thêm đầy. Ðúng là thơ! 
Nhớ Ít Tưởng Nhiều 
Mây Tần khóa kín song the, 
Bụi hồng liệu nẻo đi về chiêm bao. 
[27]
 
Tuần trăng khuyết, đĩa dầu hao, 
Mặt tơ tưởng mặt lòng khao khát lòng. 
Ðọc những câu thơ này chúng ta đừng cười Kim Trọng. Có cười nên 
cười thi sĩ Nguyễn Du, một nhà Nho đang làm quan ở triều đình mà 
viết những câu thơ về tình tương tư như vậy. 
Phòng văn hơi giá như đồng, 
Trúc se ngọn thỏ tơ chùng phím loan. 
Mành Tương phân phất gió đàn, 
[28]
 
Hương gây mùi nhớ trà khan giọng tình. 
Ví chăng duyên nợ ba sinh, 
Làm chi đem thói khuynh thành trêu ngươi. 
Tội nghiệp! Lâm vào tình cảnh này thật là nguy hiểm lắm. Không làm 
ăn gì được cả. Không sinh hoạt gì được trong phòng học cả (phòng 
văn lạnh ngắt như đồng): bút (lông thỏ) lâu ngày không viết ngọn khô 
quặn lại, đàn không gảy dây chùng lại, trà không pha, hương không 
đốt. Hoàn toàn tê liệt vì sự nhớ tưởng đến bóng hình kia. Nhớ quá, 


28 | 
C h ư ơ n g 0 1 : H à n h T r a n g
 
chịu không nổi, không biết làm gì hơn là tìm trở lại nơi chốn đã gặp 
nàng thăm để cho đỡ nhớ: 
Bâng khuâng nhớ cảnh nhớ người, 
Nhớ nơi kỳ ngộ vội dời chân đi. 
Một vùng cỏ mọc xanh rì, 
Nước ngâm trong vắt thấy gì nữa đâu. 
Bên dòng suối ngày xưa làm gì còn bóng dáng người kia nữa! Nước 
đâu lưu lại bất cứ hình bóng nào. Cỏ bây giờ đã gần thành cỏ tháng 
tư, xanh hơn màu cỏ tháng ba nhiều lắm. Thà rằng không tới, tới càng 
buồn thêm: 
Gió chiều như giục cơn sầu, 
Vi lô hiu hắt như màu khói trêu. 
Những cây lau lắc lư trước gió như trêu chọc kẻ si tình: "A cái anh 
chàng! Còn gì nữa đâu mà tìm kiếm ở đây!" Nhớ nhung quá, anh 
chàng tìm luôn tới nhà cô nàng: 
Nghề riêng nhớ ít tưởng nhiều, 
Xăm xăm đè nẻo Lam Kiều lần sang. 
'Nghề riêng' là tập khí nhà văn của anh chàng. Kim Trọng viết văn 
hay, dùng trí tưởng tượng nhiều hơn ký ức về những chuyện có thật. 
Nghề riêng nhớ ít tưởng nhiều nghĩa là những cái nhớ được thì rất ít 
nhưng những cái tưởng tượng ra thì rất nhiều. Thường thường là như 
vậy. Khi yêu, giận hay buồn người ta tưởng tượng ra nhiều cái rất 
ngộ, không có trong sự thật. Vẽ vời bao nhiêu là cái... Ðâu cần phải là 
nhà văn! Kẻ nào đang bị lôi cuốn theo tình cảm yêu, giận, buồn, 
ganh... của mình đều tạo tác ra rất nhiều "tưởng" để bị bao vây trong 
thế giới của tưởng. Anh chàng tưởng tượng tới nhà Kiều sẽ gặp được 
người đẹp, rồi gì gì nữa. Nhưng tới nơi thì chàng thấy gì?: 
Thâm nghiêm kín cổng cao tường, 
Cạn dòng lá thắm dứt đường chim xanh. 

tải về 1.87 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   ...   15   16   17   18   19   20   21   22   ...   265




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương