28 |
C h ư ơ n g 0 1 : H à n h T r a n g
chịu không nổi, không biết làm gì hơn là tìm trở lại nơi chốn đã gặp
nàng thăm để cho đỡ nhớ:
Bâng khuâng nhớ cảnh nhớ người,
Nhớ nơi kỳ ngộ vội dời chân đi.
Một vùng cỏ mọc xanh rì,
Nước ngâm trong vắt thấy gì nữa đâu.
Bên dòng suối ngày xưa làm gì còn bóng dáng người kia nữa! Nước
đâu lưu lại bất cứ hình bóng nào. Cỏ bây giờ đã gần thành cỏ tháng
tư, xanh hơn màu cỏ tháng ba nhiều lắm. Thà rằng không tới, tới càng
buồn thêm:
Gió chiều như giục cơn sầu,
Vi lô hiu hắt như màu khói trêu.
Những cây lau lắc lư trước gió như trêu chọc kẻ si tình: "A cái anh
chàng! Còn gì nữa đâu mà tìm kiếm ở đây!" Nhớ nhung quá, anh
chàng tìm luôn tới nhà cô nàng:
Nghề riêng nhớ ít tưởng nhiều,
Xăm xăm đè nẻo Lam Kiều lần sang.
'Nghề riêng' là tập khí nhà văn của anh chàng. Kim Trọng viết văn
hay, dùng trí tưởng tượng nhiều hơn ký ức về những chuyện có thật.
Nghề riêng nhớ ít tưởng nhiều nghĩa là những cái nhớ được thì rất ít
nhưng những cái tưởng tượng ra thì rất nhiều. Thường thường là như
vậy. Khi yêu, giận hay buồn người ta tưởng tượng ra nhiều cái rất
ngộ, không có trong sự thật. Vẽ vời bao nhiêu là cái... Ðâu cần phải là
nhà văn! Kẻ nào đang bị lôi cuốn theo tình cảm yêu, giận, buồn,
ganh... của mình đều tạo tác ra rất nhiều "tưởng" để bị bao vây trong
thế giới của tưởng. Anh chàng tưởng tượng tới nhà Kiều sẽ gặp được
người đẹp, rồi gì gì nữa. Nhưng tới nơi thì chàng thấy gì?:
Thâm nghiêm kín cổng cao tường,
Cạn dòng lá thắm dứt đường chim xanh.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: