Hồi 34 : Nghe chuyện Linh San Tôi đau lòng
Nàng vào chùa từ nhỏ , hết thảy mọi việc đều do Ðịnh Dật sư thái lo liệu cho nên chẳng có chút1 kinh nghiệm2 nào về xoay xở . Lúc này nàng chỉ không yên trong lòng mà không nghĩ ra được cách nào .
Giữa lúc nàng bối rối3 chợt nghe có tiếng bước chân vang lên . Ba bốn người từ trong ngõ hẻm đi ra . Giữa lúc canh khuya lặng lẽ4 , tiếng bước chân lại càng rõ rệt . Mấy người này đi tới cửa viện Quần Ngọc thì dừng bước lại , rồi có tiếng người nói :
- Hai người xuống mé đông , còn hai người chúng ta xục mé tây . Nếu gặp Lệnh Hồ Xung thì bắt sống gã . Gã bị thương5 nặng nề6 không chống cự được đâu .
Ban đầu7 Nghi Lâm mới nghe tiếng bước chân người đã sợ hãi8 rụng rời . Bây giờ9 nàng thấy họ bảo nhau đến bắt Lệnh Hồ Xung thì trong đầu óc10 thoáng qua một ý nghĩ :
- Dù sao ta cũng phải che chở11 cho anh Lệnh Hồ được đầy đủ12 không thể13 để lọt vào tay bọn người hung dữ14 kia .
Quyết định sẵn ý rồi , lòng khiếp sợ15 tiêu tan16 hết . Lập tức17 tỉnh táo lại tiến đến bên giường , nàng lấy chiếc khăn đơn quấn người Lệnh Hồ Xung lại ôm xốc lên , rồi thổi tắt đèn đi , nhẹ nhàng18 đẫy cửa phòng trốn ra ngoài . Lúc này nàng không nhận ra19 phương hướng20 gì cả cứ21 cắm đầu chạy về phía ngược22 chiều với phía đã phát ra tiếng nói . Chỉ trong chốc lát23 Nghi Lâm đã xuyên qua24 khu vườn rau25 ra tới cổng sau . Nàng thấy cổng chỉ khép hờ vì bọn người lúc trước ở trong viện Quần Ngọc hốt hoảng26 bỏ trốn đã mở cổng đi ra , chưa đóng cửa lại . Nghi Lâm ôm ngang Lệnh Hồ Xung ra khỏi cổng sau chạy vào trong một ngõ hẻm . Nàng nghe tiếng chó sủa bốn mặt ầm ỹ cả lên . Nàng chạy một lúc tới bên bức tường thành thì nghĩ thầm27 :
- Ta phải ra khỏi thành mới yên được vì trong thành Hành Sơn này anh Lệnh Hồ có rất nhiều kẻ thù28 .
Nàng liền men theo bức tường thành mà chạy thật nhanh . Nàng chạy chưa được bao lâu đã thấy mười mấy29 người trong làng gánh rau , dưa đang đi trên con đường lát đá xanh tới nơi . Ðây là những nhà nông30 bên cạnh gánh hàng vào thành bán . Nghi Lâm cứ31 cúi đầu đi lướt qua bọn nhà nông32 . Lúc nàng ra khỏi cửa thành33 trời chưa sáng rõ , bọn lính tiêu đầu34 giữ cổng thành không nhìn rõ . Mắt chúng vừa hoa lên thì Nghi Lâm đã chạy xa rồi . Nghi Lâm chạy một mạch được chừng bảy tám dặm . Nàng chỉ chạy bừa vào khu núi hoang rồi sau không còn đường lối nữa . Nàng đã tới một chỗ hang đá âm u đầy đá núi ngổn ngang . Bây giờ35 trong mình mới hơi yên lại . Nàng cúi đầu xuống nhìn Lệnh Hồ Xung thì gã đã tỉnh lại . Mặt gã lộ ra một nụ cười36 và mắt đang chăm chú nhìn nàng . Nghi Lâm thấy Lệnh Hồ Xung nhoẻn miệng cười nhìn mình thì trong lòng bối rối37 , người run lên , sẩy tay đánh rớt người gã xuống . Nàng la lên một tiếng :
- Chao ôi !
Rồi vội đánh chiêu “Kính phụng tam bảo” cúi mình xuống lại ôm Lệnh Hồ Xung lên . Chiêu này nàng đánh được mau lẹ38 không để gã rớt xuống tới đất . Nhưng phía dưới không vững người nàng loạng choạng39 phải lướt về phía trước mấy bước mới đứng lại được . Nàng nói :
- Xin lỗi40 đại ca ! Vết thương41 của đại ca có đau lắm không ?
Lệnh Hồ Xung dịu dàng đáp :
- Không đau đâu ! Em ! Em hãy nghỉ một lúc đã !
Vừa rồi Nghi Lâm chạy trốn42 bọn học trò43 trường Thanh Thành , tâm trí nàng chỉ nghĩ sao cho Lệnh Hồ Xung thoát nạn khỏi mắc tay ra tay người đối đầu44 , nàng quên không nghĩ gì đến trong mình mỏi mệt45 . Bây giờ46 nàng để ý47 lại liền cảm thấy tay chân mỏi mệt48 , thân thể49 rã rời . Nàng cố gắng50 đặt nhẹ Lệnh Hồ Xung xuống đống cỏ , rồi nàng đứng không vững phải ngồi phệt xuống mà thở hồng hộc .
Lệnh Hồ Xung cười nói :
- Em chỉ mải lo chạy mà quên mất cả điều hòa hơi thở . Ðó là một điều phải tránh . . . Của những người học . . . Thế này . . . dễ bị thương51 lắm .
Nghi Lâm hai má ửng hồng đáp :
- Rất cám ơn đại ca đã chỉ dạy cho . Thầy cũng dạy qua rồi mà trong lúc hoang mang52 em quên hết .
Nàng ngừng lại53 một chút rồi hỏi :
- Vết thương54 của đại ca bây giờ55 thế nào56 ?
Lệnh Hồ Xung đáp :
- Anh không thấy đau đớn57 gì nữa , chỉ thấy hơi ngứa mà thôi .
Nghi Lâm mừng rỡ58 nói :
- Hay lắm ! Hay lắm ! Vết thương59 phát ngứa tức là dấu hiệu sắp khỏi chắc là . Không ngờ60 đại ca mau lành như vậy .
Lệnh Hồ Xung thấy nàng có vẻ vui vẻ thì trong lòng cảm động . Gã cười nói :
- Ðó là công hiệu61 về thuốc thần của trường của cô .
Bỗng62 gã buông tiếng thở dài63 tức tối nói :
- Có điều đáng tiếc64 là anh bị thương65 nặng để bọn chuột nhắt coi thường66 . Nếu vừa rồi lọt vào tay bọn con nít trường Thanh Thành kia thì anh có chết cũng không cần mà chỉ sợ bị một phen làm nhục67 .
Nghi Lâm hỏi :
- Té ra anh Lệnh Hồ cũng nghe thấy chúng bàn nhau hay sao68 ?
Nàng nghĩ tới mình đã ôm gã chạy một lúc lâu mà không biết gã đã giương mắt lên nhìn mình từ lúc nào , không ngăn được69 mặt nàng đỏ lên như ráng70 chiều .
Lệnh Hồ Xung không biết nàng mắc cở mà cho là vì nàng chạy lâu tốn nhiều hơi sức , liền nói :
- Em ! Em ngồi một lúc , dùng bài học của phe ta để điều hòa71 hơi thở cho khỏi bị thương72 ở trong .
Nghi Lâm đáp lại bằng một tiếng dạ rồi ngồi xếp bằng vận để ý73 pháp của trường dạy cho để điều hòa hơi thở . Nhưng lòng nàng nóng nảy băn khoăn , không sao yên tĩnh lại được .
Sau một lúc , nàng mở mắt ra nhìn Lệnh Hồ Xung một lần để xem vết thương74 gã thay đổi ra sao . Nàng lại ngó xem gã có nhìn mình không . Nàng ngó đến lần thứ ba thì đúng lúc Lệnh Hồ Xung đang nhìn mình . Bốn luồng ánh mắt vừa tiếp xúc , nàng giật nẩy mình lên vội nhắm mắt lại .
Lệnh Hồ Xung bật lên tràng cười ha hả .
Nghi Lâm hai má ửng hồng , mắc cở nói :
- Tại . . . sao vậy ?
Lệnh Hồ Xung cười đáp :
- Em còn nhỏ tuổi , sức nhịn nông cạn không thể75 yên ngay trong một lúc được , vậy em không cần gì phải gượng gạo . Chắc chắn76 Ðịnh Dật sư bá đã dạy qua em : lúc tập luyện mà tinh tiếng mau lẹ77 quá chừng cũng là một điều đáng ngại . Việc điều hòa hơi thở này phải yên lòng78 rảnh đầu óc79 mới được .
Gã ngừng lại80 nghĩ một chút rồi nói tiếp :
- Em hãy yên lòng81 ! Anh đã dần dần82 lấy lại được hơi sức . Bọn con nít trường Thanh Thành kia có đuổi tới nơi , chúng ta cũng không sợ họ . Ta sẽ cho từng tên một đòn “Thí cổ hướng hậu” . . . Ðể chúng té nhào . . .
Nghi Lâm tủm tỉm83 cười hỏi :
- Tức là chiêu “Bình sa lạc nhạn” của trường Thanh Thành phải không ?
Lệnh Hồ Xung cười đáp :
- Phải đấy ! Thế mới hay quá ! Nếu nói là “Thí cổ hướng hậu” chổng đít về đường sau thì có điều dơ dáy . Vì thế84 chàng ta mới kêu chiêu thức đó là “Bình sa lạc nhạn” của trường Thanh Thành . . .
Gã nói mấy tiếng sau cùng lại nổi cơn ho như nghẹt thở .
Nghi Lâm nói :
- Anh Lệnh Hồ đừng nói nhiều cho mệt . Hãy ngủ thêm85 lúc nữa đi .
Lệnh Hồ Xung nói :
- Anh hận mình không dậy đi ngay được để đến nhà sư thúc coi những cuộc vui nhộn . Trời ơi ! Thầy đã đã tới thế nào86 cũng là có chuyện quan trọng87 xảy ra88 . Nếu không thì chẳng khi nào ngài chịu tự mình89 ra ngựa .
Nghi Lâm thấy đôi môi gã phát nóng , cặp mắt khô queo90 thì biết là gã mất máu nhiều , cần uống nước lắm . Nàng liền hỏi :
- Em đi kiếm91 chút nước về cho anh Lệnh Hồ uống . Có phải đại ca khát nước lắm không ?
Lệnh Hồ Xung đáp :
- Anh thấy dưới khu ruộng về bên trái92 con đường lên đây có rất nhiều dưa hấu . Em đi hái mấy trái về mà ăn .
Nghi Lâm đáp :
- Ðược rồi !
Nàng đứng dậy sờ soạng bên mình thì chẳng có một đồng tiền nào , liền hỏi :
- Anh Lệnh Hồ có giắt tiền bên mình không ?
Lệnh Hồ Xung hỏi lại :
- Em cần tiền để làm gì ?
Nghi Lâm đáp :
- Ðể đi mua dưa .
Lệnh Hồ Xung cười nói :
- Việc gì phải mua ? Cứ93 ra hái mà lấy ! Gần đó không có nhà cửa chi hết . Người trồng dưa chắc chắn94 ở xa , em hỏi ai mà mua ?
Nghi Lâm ngượng ngùng đáp :
- Không bảo người ta mà vào lấy là ăn cắp95 . . . Thầy đã dạy không được làm trộm cắp . Nếu mình không có tiền cứ96 hỏi họ mà xin một trái , chắc họ cũng cho .
Lệnh Hồ Xung có vẻ khó chịu97 nói :
- Tiểu . . .
Gã định mắng : Ni cô nhỏ này lẩn thẩn lắm ! Nhưng gã nghĩ tới nàng vừa hết sức98 cứu mình nên vừa buột miệng ra một chữ “tiểu” liền dừng lại99 .
Nghi Lâm thấy Lệnh Hồ Xung có vẻ bực mình thì biết là gã khó chịu100 nên không nói gì . Nàng theo lời gã đi về bên trái101 tìm kiếm . Nàng đi chừng hơn hai dặm , đúng thấy mấy mẫu ruộng dưa , trái chín đày tràn . Trên ngọn cây ve sầu kêu rên rỉ . Bốn bề không một bóng người . Nàng nghĩ thầm102 :
- Anh Lệnh Hồ muốn ăn dưa hấu . Nhưng dưa này là vật có chủ , sao mình lại dám lấy của người ta ?
Nàng đi thêm103 hơn một dặm104 nữa đứng trên gò cao nhìn bốn mặt vẫn không thấy ai mà cũng chẳng có một mái nhà nào của nhà nông105 . Nàng đành trở lại ruộng dưa , ngần ngừ106 một lúc . Nàng đưa tay ra toan107 ngắt dưa rồi lại rụt về , vì nghĩ tới lề luật108 mà thầy đã truyền dạy không được lấy trộm của ai . Nàng muốn bỏ đi thì trong đầu óc109 lại hiện lên vẻ mặt mệt mỏi , miệng đắng môi khô của Lệnh Hồ Xung . Nàng nghiến răng110 chắp hai tay lại , lầm rầm cầu xin :
- Xin đức bồ tát chứng dám cho . Con không dám có ý ăn trộm111 . Chỉ vì anh Lệnh Hồ . . . Thèm dưa . .
Nhưng nàng lại nghĩ anh Lệnh Hồ không phải là lý do112 đúng , thì trong lòng nóng nẩy , nước mắt dàn dụa . Hai tay nàng ôm một trái dưa nâng lên . Cuống dưa đứt liền .
Nàng nói với mình :
- Người ta cứu mạng113 cho mình thì mình có phải là người phải sa xuống địa ngục mãi mãi114 chịu kiếp luân hồi115 cũng ráng mà chịu đựng . Ai làm việc thì người đó phải gánh lấy hậu quả116 . Nghi Lâm này phạm luật cấm chẳng dính dấp117 gì đến anh Lệnh Hồ .
Rồi nàng ôm trái dưa chạy về bên Lệnh Hồ Xung .
Lệnh Hồ Xung trước nay khác nào mây trên núi , hạc ngoài đồng118 . Ðối với lễ phép119 cùng những lề luật120 cấm cản của người đời , gã chẳng bao giờ121 để ý122 đến . Gã cho là vị ni cô nhỏ này nhỏ tuổi không hiểu việc đời . Gã có biết đâu Nghi Lâm lúc hái trái dưa này đã nổi lên những trận bão lòng . Gã thấy nàng ôm dưa về thì mừng quýnh , khen ngợi :
- Em ! Em là một cô bé ngoan ngoãn .
Nghi Lâm nghe gã hoan hô123 mình như vậy thì giật mình124 suýt nữa125 đánh rớt trái dưa xuống đất . Nàng vội bỏ dưa vào vạt áo .
Lệnh Hồ Xung cười hỏi :
- Sao sư muội lại hoang mang126 như vậy ? Phải chăng127 đi hái trộm dưa có người muốn đuổi bắt ?
Nghi Lâm lại đỏ mặt lên đáp :
- Không ! Không có ai bắt em cả .
Nàng từ từ128 ngồi xuống .
Lúc này bầu trời sáng129 sủa . Vừng mặt trời ở phương đông mọc lên mà chỗ Lệnh Hồ Xung cùng Nghi Lâm ngồi lại ở phía tây trái núi , ánh mặt trời không soi tới được . Những cây cối trong rừng sau khi trải qua một trận mưa như rửa sạch làu làu . Làn không khí trong lành quạt vào mặt .
Nghi Lâm yên lòng130 , nàng rút thanh kiếm gãy ở sau lưng131 ra nhìn thấy chỗ kiếm gãy rất bằng bặn như do lưỡi bảo đao chặt đi . Nàng lẩm bẩm132 :
- Tên ác ôn Ðiền Bá Quang võ công133 ghê gớm134 như vậy , nếu hôm ấy mình không được anh Lệnh Hồ xả thân cứu giúp135 thì bây giờ136 đâu có được ngồi yên được ở chỗ này ?
Nàng lại liếc nhìn Lệnh Hồ Xung thấy gã cặp mắt sâu hoắm , mặt không còn chút máu , liền nói với mình :
- Vì y ta có phải phạm nhiều tội lỗi137 cũng chẳng đáng hối hận138 . Vậy ăn cắp139 một trái dưa hấu , thì có chi đáng kể140 ?
Nghĩ tới đây , bao nhiêu141 ý niệm phạm lỗi142 đều tiêu tan143 hết . Nàng lấy vạt áo lau sạch lưỡi kiếm rồi bổ dưa ra . Trái dưa hấu vừa bổ , một mùi thơm mang mác bốc lên . Lệnh Hồ Xung cười nói :
- Trái dưa này tốt lắm ! Em ! Anh chợt nhớ tới một câu chuyện144 buồn cười145 . Ngày tết nguyên tiêu năm nay , bọn sư huynh , sư muội chúng ta gặp uống rượu . Em Nhạc Linh San nói giỡn một câu : bên trái146 là con chó nhỏ , bên phải là trái dưa lớn . Thế là y nói chữ . Lúc đó bên trái147 y có lục sư đệ Lục đại Hữu , tức là gã sư đệ đã trở lại kiếm anh tối hôm qua148 . Còn anh ngồi bên phải y .
Nghi Lâm mỉm cười hỏi :
- Y nói vậy là để giỡn anh Lệnh Hồ cùng Lục sư huynh kia chứ gì ?
Lệnh Hồ Xung đáp :
- Ðúng thế ! Chữ đó chẳng có gì khó đoán . Nó là chữ Hồ ở trong cái tên Lệnh Hồ Xung của anh . Hay ở chỗ có Lục sư đệ ngồi ở bên trái149 y mà anh ở mé phải . Hiện giờ150 đây ở bên ta là một con chó nhỏ (chữ khuyển) và một bên là trái dưa lớn (chữ qua) , chữ khuyển và chữ qua ghép lại thành chữ Hồ . Gã vừa nói vừa chỉ vào trái dưa rồi lại chỉ vào Nghi Lâm .
Nghi Lâm cười nói :
- Hay quá ! Ðại ca nói quanh co để diễu em là con chó nhỏ .
Nàng cắt dưa ra từng thỏi khoét hột đi rồi đưa cho Lệnh Hồ Xung .
Lệnh Hồ Xung đón lấy151 dưa cắn ăn ra vẻ thơm ngon . Ăn vài miếng đã hết một thỏi .
Nghi Lâm thấy gã ăn uống ngon lành thì lòng nàng cũng sung sướng152 . Nàng thấy gã nằm ngửa ăn dưa để rớt nước xuống ướt cả vạt áo đằng trước . Nàng liền cắt dưa thành những miếng nhỏ đưa cho gã từng miếng một . Gã đút thỏm vào mồm mà ăn , nước dưa không rớt xuống áo nữa .
Nghi Lâm lại thấy mỗi lần gã đưa tay ra đón lấy153 miếng dưa làm đụng đến vết thương154 , nàng không cầm lòng được liền đút từng miếng nhỏ vào miệng gã .
Lệnh Hồ Xung ăn hết nửa trái dưa mới nghĩ tới mình chỉ ăn cho thích miệng còn Nghi Lâm chưa được miếng nào liền giục :
- Em cũng ăn đi chứ !
Nghi Lâm đáp :
- Chờ đại ca ăn đủ đã rồi sẽ đến lượt em .
Lệnh Hồ Xung nói :
- Anh đủ rồi ! Em ăn đi !
Nghi Lâm cũng khát nước lắm . Nàng đút cho Lệnh Hồ Xung mấy miếng nữa rồi tự mình155 ăn một miếng .
Nghi Lâm đưa mắt ngó Lệnh Hồ Xung thấy gã nhìn mình trừng trừng không chớp mắt thì xấu hổ156 quá ngồi xoay mình lại , quay lưng về phía Lệnh Hồ Xung .
Bỗng157 Lệnh Hồ Xung reo lên :
- Úi chà ! Coi hay quá !
Giọng nói158 của gã đầy vẻ khen ngợi . . .
Nghi Lâm lại càng mắc cở . Nàng muốn đứng dậy trốn đi mà không quyết định được . Nàng cảm thấy nguyên người nóng ran , mắc cỡ đến đỏ mặt mày .
Lệnh Hồ Xung lại nói :
- Em coi kìa ! Ðẹp quá ! Em đã thấy chưa ?
Nghi Lâm từ từ159 xoay mình lại thấy gã trỏ tay về phía tây . Nàng nhìn theo phía ngón tay160 trỏ thì thấy một cái cầu vồng ở phía xa xa từ sau chòm cây ra mặt , bảy màu sắc hết sức161 rực rỡ , lạ lùng162 không bút nào tả cho hết . Bây giờ163 nàng mới biết gã khen cầu vồng đẹp mà nàng lại tưởng lầm là gã khen mình . Không ngăn được164 nàng lại mắc cở . Có điều lần này trong cái mắc cở hơi lộ ra một chút không được vừa ý165 . So với cái mắc cở lúc trước có dầu niềm vui thành ra có chỗ khác nhau .
Lệnh Hồ Xung hỏi :
- Em hãy lắng tai ! Có nghe thấy gì không ?
Nghi Lâm lắng tai nghe thì thấy chỗ cầu vồng mọc lên văng vẳng166 có tiếng nước chảy , liền đáp :
- Dường như167 có nước .
Lệnh Hồ Xung nói :
- Ðúng thế ! Mấy bữa nay mưa liền , trong khe núi chắc chắn168 có nhiều nước . Chúng ta tới đó coi .
Nghi Lâm ngập ngừng :
- Anh Lệnh Hồ ! . . . Ðại ca hãy nằm yên một lúc nữa đã .
Lệnh Hồ Xung nói :
- Chỗ này toàn đá núi ngổn ngang chẳng có phong cảnh gì xinh đẹp169 . Chúng ta đi coi suối nước hay hơn .
Nghi Lâm không nỡ trái ý gã liền đỡ gã đứng dậy . Thình lình170 mặt nàng lại đỏ lên nghĩ thầm171 :
- Mình đã ôm y hai lần . Lần đầu tưởng chết rồi , lần thứ hai ôm chạy mất mạng trong lúc nguy . Bây giờ172 tuy y bị thương173 nhưng đầu óc174 y tỉnh táo rồi , thì mình còn đụng vào y thế nào175 được ? Y lại quyết chí176 đến bên suối nước , hay là cố ý177 bắt mình dìu dắt y đi ?
Nghi Lâm còn đang do dự thì thấy Lệnh Hồ Xung lượm một cành cây gãy để chống xuống đất từ từ178 đi về phía trước . Nàng lẩm bẩm179 :
- Té ra mình đã hiểu lầm y .
Rồi nàng vội đưa tay ra dìu dắt cùng lúc tự trách180 mình :
- Sao mình lại thế được ? anh Lệnh Hồ chắc chắn181 là bậc chính nhân quân tử . Bữa nay không hiểu vì đâu mình có những ý nghĩ lệch lạc . Dù sao một mình ở bên một chàng trai ta cũng phải coi chừng182 . Thực ra y cũng là chàng trai như Ðiền Bá Quang nhưng khác nhau một trời một vực , có lý183 đâu mình lại coi kiểu184 cá mè một lứa ?
Lệnh Hồ Xung quả là con người cứng cỏi . Gã vừa bị thương185 chưa được hai ngày mà đã có thể186 cất bước lần đi . Dù gã bước chân không vững vàng , nhưng vẫn chống chọi187 được .
Ði một lúc tới bên phiến đá lớn , Nghi Lâm đỡ gã ngồi xuống nghỉ một lúc rồi nói :
- Chỗ này cũng đẹp đây ! Ðại ca chắc chắn188 đi coi suối nước hay sao189 ?
Lệnh Hồ Xung cười đáp :
- Anh phải cái tính ương gàn190 , đã nghĩ tới chuyện gì thế nào191 cũng làm cho bằng được .
Nghi Lâm nói :
- Ðược rồi ! Ðại ca tới đó coi phong cảnh đẹp , trong lòng sung suớng192 thì vết thương193 cũng mau lành .
Lệnh Hồ Xung tủm tỉm194 cười lại cất bước . Hai người từ từ195 đi hết một khu thung lũng196 thì nghe có tiếng nước chảy róc rách . Ði thêm197 một đoạn dài nữa nước chảy càng vang lên .
Hai người xuyên qua198 một khu rừng199 tùng thì thấy làn suối nước như một con rồng trắng từ vách núi xông ra .
Lệnh Hồ Xung vui mừng200 nói :
- Bên ngọn Ngọc Nữ ở Hoa Sơn cũng có một làn suối nước lớn hơn chỗ này và hình trạng lại giống . Linh San sư muội thường hay dẫn anh đến bên suối nước đó luyện kiếm . Có lúc y tinh nghịch nhảy cả xuống chết .
Nghi Lâm nghe lệnh Hồ Xung nói đến Nhạc Linh San sư muội lần thứ hai , nàng chợt hiểu nghĩ thầm201 :
- Ðang lúc y bị thương202 nặng mà chắc chắn203 đòi đến bên suối nước , chẳng biết có phải để thưởng ngoạn phong cảnh hay không nhưng chắc y đang nhớ đến Nhạc Linh San sư muội .
Nghĩ tới đây nàng không hiểu tại sao204 trái tim se lại , như bị đánh một đòn nặng .
Lệnh Hồ Xung lại nói tiếp :
- Mấy lần y đòi ta xuống suối nước luyện kiếm và bảo là sức nước khiến cho205 luyện thành kiếm pháp206 có sức oai hơn . Rồi hai người đều ướt sạch . Có lần y trượt chân suýt nữa207 té xuống vũng sâu . May mà anh nắm kịp y lại . Thật là một phen hú vía .
Nghi Lâm lạnh lùng208 nói :
- Ðại ca có nhiều em không ?
Lệnh Hồ Xung đáp :
- Trường Hoa Sơn có cả thảy209 bảy học trò210 con gái . Nhạc Linh San sư muội là con gái thầy . Còn sáu cô kia đều là những học trò211 con gái của sư mẫu nhận .
Nghi Lâm hỏi :
- Ồ ! Té ra y là cô của Nhạc sư bá . Y . . . y . . . . Hợp ý với đại ca lắm nhỉ !
Lệnh Hồ Xung từ từ212 ngồi xuống đáp :
- Anh là một đứa con côi cút không cha không mẹ . Mười ba năm trước đây nhờ thầy nhận làm học trò213 . Khi ấy Nhạc Linh San sư muội mới lên năm . Anh lớn hơn y nhiều . Thường thường bồng y đi hái trái cây , bắt thỏ . Anh cùng y ở với nhau từ nhỏ đến lớn . Sư phụ , sư mẫu lại không có con trai nên coi anh như con ruột , mà Nhạc Linh San sư muội khác nào cô em gái của anh .
Nghi Lâm nói :
- Té ra là thế !
Lát sau nàng lại nói tiếp :
- Em cũng là một đứa con côi không cha không mẹ được thầy nuôi nấng214 và vào chùa từ nhỏ .
Lệnh Hồ Xung nói :
- Ðáng tiếc ! Thật là đáng tiếc !
Nghi Lâm quay lại ngó gã . Mắt nàng ra vẻ ngờ vực215 .
Lệnh Hồ Xung nói tiếp :
- Nếu em không phải là học trò216 Ðịnh Dật sư bá thì anh sẽ xin sư mẫu nhận em làm học trò217 . Bọn sư huynh , sư tỷ , em chúng ta có một số đông đến ba mươi mấy người , đông đảo218 ồn ào219 tưng bừng lắm . Sau giờ tập luyện , mọi người220 lại kết bọn thăm cảnh . Sư phụ , sư mẫu không coi chừng221 chi hết . Em mà gặp Linh San thế nào222 cũng thích y lắm . Hai người sẽ là đôi bạn tốt .
Nghi Lâm nói :
- Ðáng tiếc em không có phước như vậy . Nhưng ở trong am Bạch Vân , thầy cùng các vị sư tỷ đối với em rất tử tế . Em . . . Cũng vui vẻ lắm .
Lệnh Hồ Xung nói :
- Phải rồi ! Anh ăn nói223 lầm lỡ . Kiếm pháp224 của Ðịnh Dật sư bá rất hay như thần . Khi thầy cùng sư mẫu anh nói đến ngài đều tỏ ra rất phục lắm . Trường Hằng Sơn chả kém gì trường Hoa Sơn hết .
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |