Vietnamese 65-0711 Bài Giảng của Anh (Mục Sư) William Marion Branham



tải về 359 Kb.
trang1/3
Chuyển đổi dữ liệu04.01.2018
Kích359 Kb.
#35380
  1   2   3


Vietnamese

65-0711

Bài Giảng của Anh (Mục Sư)

William Marion Branham

Nhưng đến ngày mà vị Thiên sứ Thứ 7 cho nghe Tiếng mình...”



(Khải Huyền 10:7)
Hổ Thẹn Về Ngài

-- Tường Thuật Chuyến Đi Phi Châu

(Ashamed of Him -- Africa Trip Report)

Tại Tp Jeffersonville, Indiana, USA.

Sáng Chủ Nhật, ngày 11/07/1965



LỜI GIỚI THIỆU

Chức vụ thần kỳ của Anh (Mục sư) William Branham đã ứng nghiệm Lời dự ngôn của Chúa Thánh Linh trong sách Tiên tri Ma-la-chi 4:5-6, Lu-ca 17:30, và Khải huyền 10:07:

“Nầy, Ta sẽ sai đấng tiên tri Ê-li đến cùng các ngươi trước ngày lớn và đáng sợ của Đức Giê-hô-va chưa đến. Người sẽ làm cho lòng các bậc Cha [Tiên tri và Sứ đồ] trở lại cùng con cái, lòng con cái trở lại cùng các bậc Cha [Tiên tri và Sứ đồ], kẻo Ta đến lấy sự rủa sả mà đánh đất nầy.” (Ma-la-chi 4:5-6)

“Nhưng đến ngày mà vị Thiên sứ [Sứ giả] Thứ 7 [Thời kỳ Sau rốt] cho nghe Tiếng [Sứ điệp Thời đại] mình và thổi loa [Lời giảng Cảnh báo], thì sự Mầu nhiệm [Khải thị và Dự ngôn] Đức Chúa Trời sẽ nên trọn, như Ngài đã Phán cùng các Tôi tớ Ngài, là các đấng Tiên tri.” (Khải huyền 10:7)

Chức vụ truyền giảng trên khắp thế giới này đã dẫn đến thời kỳ cao điểm nhất của các Lời dự ngôn trong Kinh thánh, và là một sự nối tiêp công việc của Đức Chúa Trời qua Chúa Thánh Linh trong Thời kỳ Sau rốt này. Chức vụ này cũng đã được nhắc tới trong Kinh Thánh, để chuẩn bị cho ngày Tái lâm của Đấng Chirst.

Nguyện xin những Lời được in ra trên những trang giấy nầy cũng sẽ được ghi tạc trên chính tấm lòng của các bạn, khi bạn đọc tập bài giảng nầy với một tâm tình cầu nguyện cùng Ngài.

Cho dù với mọi nỗ lực để thực hiện được một bản dịch chính xác, nhưng các tập tin ghi âm bài giảng bằng tiếng Anh của Anh (Mục sư) Branham vẫn là bản gốc đáng tin cậy nhất.

Tất cả 1.200 bài giảng (Sứ điệp Thời đại) tiếng Anh của Anh (Mục sư) William Branham đã được ghi âm lại và đã được biên soạn thành sách đều có thể tự do hạ tải; Và hiện nay đã có gần 600 bài đã được dịch ra thành tiếng Việt và có gần 400 bài đã được ghi âm bằng tiếng Việt, đều có thể hạ tải miễn phi từ trên mạng:



<http://Vn.Bibleway.org> và

<http://www.MessageHub.info/vi> và App “Trung Tâm Sứ Điệp Di Động”:

<https://play.google.com/store/apps/details?id=info.messagehub.mobile>

Tập bài giảng này có thể được tự do sao chép và phân phát, miễn là nó phải được in ra toàn bộ không sửa đổi nội dung và phải được phân phát miễn phí.



Hổ Thẹn Về Ngài

(Tường Thuật Chuyến Đi Phi Châu)


Sứ điệp này được dịch từ băng ghi âm số 65-0711 “Ashamed of Him (Africa Trip Report)”, dài 100 phút, giảng vào sáng Chủ Nhật, ngày 11/07/1965, bởi (Mục sư) William Marrion Branham, tại Nhà Thờ Đền Tạm Branham (Branham Tabernacle), Jeffersonville, Indian, USA. (Bản dịch tiếng Việt đã sửa lần thứ 5f, theo The Message 2013, ngày 09/01/2015. Tiếp theo sau Sứ điệp này là lời trình bày của Anh Branham mà Anh đã nói tại Johannesburg, Nam Phi, ngày 27 tháng 5, 1965. - Vietnamese Translation, Revision 5f)

1 Cảm ơn Anh Neville. Xin chào hết thảy anh em. Thật vui được có mặt ở đây sáng nay. Tôi nghĩ tôi đã làm... Tôi đã chiếm thì giờ của Anh Neville đang ngồi phía sau đó cùng với đề tài của anh ấy; Tôi đi vào; Anh ấy gấp bài của mình lại, rồi nói, “Ôi may quá...”

2 Điều đó nhắc tôi nhớ lại cách đây vài năm. Tôi thường gặp một anh em da màu ở đây, tên là Smith, Chị Cross. Họ là những bạn rất tốt của tôi. Khi tôi bước vào Nhà thờ Đền Tạm buổi tối, người anh em lớn tuổi đó thường... Anh ấy có bộ râu bạc trắng. Tôi không biết có ai trong anh em còn nhớ Anh hay không. Anh thường đứng trên bục giảng, anh em biết đấy. Tất cả cùng hát bài, “Đường Lên Thiên Đàng.” Anh Smith cứ ngồi như thế này. Còn tôi thì đi cửa sau vào.

3 Có một cô bé hầu như người da màu thường ngồi trong góc. Cô bắt đầu vỗ tay, hát, “Hãy Tôn Cao Ngài,” anh em cũng biết bài hát đó. Họ hát bằng giai điệu riêng của họ. Rồi trong một góc khác, một anh em khác hát lại lần nữa, “Hãy Tôn Cao Ngài.” Đó là bài mà họ đang hát khi tôi đi vào. Tôi rất yêu mến nhóm anh em đó.

4 Vì thế Anh Smith trở về chỗ ngồi, anh ấy là một người trầm lặng một chút. Anh nói, “Xin mời các anh em vào, xin lấy mũ xuống.” Không phải là “Anh em hãy nghỉ ngơi,” nhưng là “Hãy để mũ nghỉ ngơi (lấy mũ xuống).”...?... “Xin mời các anh em vào, xin lấy mũ xuống.” Anh ấy là người kiên quyết, tôi có thể nói cách mà anh ấy bắt đầu, tôi bước vào cũng làm như mọi người. Anh em thấy không?

5 Anh ấy nói, “Ồ các cháu biết đấy, “Tôi - tôi ngồi đây tự hỏi rằng, ‘Lạy Chúa, Ngài sẽ cho con nói điều gì đây?’” Anh tiếp, “Ngài lắc đầu và nói, ‘Ta sẽ không cho con nói điều gì cả.’” Anh nói, “Tôi thấy Anh Branham bước vào đây, tôi bèn nói, ‘Lạy Chúa, con chỉ bắt đầu nhớ...” Thế là tôi đã đến đúng lúc với điều đó.

6 Chào Anh George Wright, anh khoẻ không? [Anh Wright nói, “Ồ, rất khoẻ.” - Biên tập] Chúa ban phước cho anh, Anh Wright ạ! Chắc chắn. [“Anh Elijah ở phía sau đó.”] Ô, đúng không Anh Elij’ Perry, anh ấy nói là anh Elij’ ở phía sau đây. Anh Elijah, anh đang ở đâu? Tôi không gặp anh đã lâu... Lạy Chúa. Bây giờ chúng ta phải có một Buổi nhóm chính thức ở đây một lần nữa: Elij’ Perry, George Wright, và vài anh em mà những ngày trước thường nhóm lại đây khi anh em hầu như phải lấy tay vịn cánh cửa khi gió mạnh. Vui mừng gặp lại anh em. Chị Wright và mẹ chị cùng đi với anh chứ? Chị Wright đến rồi chứ. Chị ấy cũng trở lại đó. Vâng, thưa quí vị. À, tôi sẽ...?... Chị Perry, giờ thì tôi thấy mặt tất cả họ rồi. Ồ, thật tốt đẹp. Vui mừng được ở đây. Tốt đẹp được ngồi trong những nơi nầy. Thật vui được ở đây với nhau.

7 Tôi đã đã cưu mang trong lòng rất nhiều về việc trở lại đây. Tôi vừa mới từ Phi Châu trở về như tất cả anh em đều biết. Khi tôi đến đó, tôi chỉ có một visa ngắn hạn, và tôi không được giảng bởi vì có quá nhiều người tham dự. Người ta cho rằng một cuộc nổi dậy ở đó bất cứ lúc nào, họ không cho tôi giảng vì tập trung quá đông người. Điều duy nhất tôi có thể làm là nhờ vài tổ chức do chính phủ đại diện, mời tôi đến, khi đó thì chính phủ mới tự động cho lực lượng dân quân đến bảo vệ an ninh. Anh em thấy không, họ chuẩn bị nổi loạn, và đó là tình hình chung tại Phi Châu. Giống như mọi sự đã nắm trong tay cả rồi. Một viên chức chính phủ nói, “Lần trước đến đây, đã có 250.000 người tập trung nghe ông. Ông biết đấy, đó chính là điều mà Cộng sản luôn cảnh giác, một cuộc nổi dậy.” Vì thế mà tôi không thể giảng.

8 Những người này đứng ở đó, vẫy tay, và khóc, “Xin nhớ đến mẹ tôi. Xin nhớ anh tôi đã chết...” Anh em biết đấy, đàng sau một thanh chắn, những thanh chắn bằng dây kim loại, chỉ làm cho anh em cảm thấy ghê thật. Thế là tôi quay về.

9 Tôi nghĩ, ‘Thôi được...” Joseph, con trai tôi trở về nhà, hơi thất vọng về môn đọc của nó. Nó đã vượt qua được rồi, nhưng nó cần phải luyện tập nhiều hơn về môn đọc: Nó vẫn đọc chưa đủ tốt. Tôi nghĩ, “Chúng ta phải ở nhà một thời gian ngắn nữa.” Rồi tôi nói, “Nếu chúng ta ở nhà, thì kỳ nghỉ của mấy đứa nhỏ coi như mất tiêu.” Vì thế chúng tôi chỉ hoãn lại, chuyển sang một chương trình khác trong tháng 8, rồi quay lại đó trong 2 hoặc 3 tuần.

10 Tôi nói, “Tôi tin trong khi tôi quay lại đó, tôi chỉ tham dự và tổ chức một Buổi nhóm. Chúng tôi sẽ nhóm tại thính phòng của nhà trường trên đây, và chúng ta sẽ có Buổi nhóm ngồi từ hàng thứ 28 cho đến hàng trên cùng, một Buổi nhóm tại thính phòng của trường. Tôi muốn giảng đề tài 7 Bát Thạnh Nộ Cuối Cùng Trút Xuống.” Vì thế tôi kêu gọi trước, và có một chút thất vọng. Họ không cho chúng tôi thuê phòng nữa: Vì tập trung quá đông người. Chúng tôi không còn một chỗ nào khác nữa. Thế rồi tôi quyết định, khi tôi quay lại đây, thay vì...

11 Chúng tôi không thể chứa tất cả những người đến dự nếu chúng tôi quảng bá... Cho đến bây giờ điều đó chưa hề được thông báo rộng rãi. Vì thế nếu chúng tôi cố dồn hết người vào Nhà thờ tại đây, thì không thể nào làm được. Xem đấy, nó chỉ... 5 ngày tại đây sẽ thật là kinh khủng.

12 Vì vậy ngồi đó nói chuyện với Anh Neville và Anh Wood, chúng tôi đã quyết định thế này. Nếu không nhóm cùng một lần được thì chúng ta sẽ chia làm 5 lần: Ngày 28, 29, 30, 31 và mồng 1. Nếu như vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu Chúa nhật tuần tới, sẽ có 2 Buổi nhóm, sáng Chúa nhật và tối Chúa nhật, ngày 18. Kế đó ngày 25, chúng ta sẽ nhóm vào sáng Chúa nhật và tối Chúa nhật. Như vậy đã được 4 Buổi nhóm. Rồi mồng 1 tháng 8, sẽ nhóm sáng Chúa nhật và tối Chúa nhật. Vậy chúng ta có 6 Buổi nhóm, và sẽ không bị tắc nghẽn về người nữa. Tôi nghĩ thế.

13 Anh em không nghĩ rằng điều đó thật tốt hơn là dồn ép anh em quá đông và mọi thứ cùng một lúc? Cũng chừng đó chúng ta chia làm 2 buổi, vừa sức chúng ta, mà mọi người khỏi phải xô đẩy chen lấn nhau. Làm thẳng 5 đêm một hơi thì vất vả hơn.

14 Tôi muốn gặp các anh em Chấp sự và các Trưởng lão ở đây, khi tôi ở đây.

15 Khi tôi đến đâu cũng vậy. Chúng ta đang sống trong những ngày cuối cùng nầy, chúng ta phải đi đến những nơi mà Phúc âm chưa được rao giảng vượt trội như nó phải được. Nó không có quyền như Nó nên có. Tất cả gói gọn lại trong chính trị, và chỉ giống như một liên minh. Chúng ta biết rồi, đó là kết cuộc của nó, bởi vì dấu của con thú phải xuất hiện qua một liên minh. Vì đó là sự tẩy chay, “Không ai có thể mua hay bán ngoại trừ những người có dấu của con thú.”

16 Giờ đây tôi muốn tìm hiểu qua các anh em có tuổi. Tôi cảm thấy có sự dẫn dắt. Lòng tôi chưa bao giờ đói khát về Đức Chúa Trời như thế trong cuộc đời tôi hơn là bây giờ. Tôi - tôi muốn có căn lều riêng của mình và đồ đạc nữa, như Chúa đã cho tôi một khải tượng, và tôi tin rằng đây là lúc dành cho nó. Tôi muốn thấy trong khi tôi đang ở đây, tại sao chúng tôi không kiếm căn lều?

17 Rồi khi chúng tôi đi, giống như đến đây Jeffersonville, thay vì có chỉ 1 ngày hoặc 2 ngày, hoặc 3 ngày hoặc 4 ngày, chúng tôi có thể đi ra ở đây và dựng lên căn lều nầy, và có 2 hay 3 tuần... Không ai có thể nói điều gì về nó cả. Chúng ta có thể sử dụng cả một công viên chơi bóng hoặc nếu họ không để cho chúng ta cái công viên đó, thì có một nông gia ở đây sẽ dành cho chúng ta một nông trang. Chúng ta sẽ thuê nông trang và dựng lều lên. Điều duy nhất chúng ta phải làm ở đó sẽ ở đó, sẽ là làm những tòa nhà ngoài trời của chúng ta, v. v... và cho những tiện nghi khác của chúng tôi. Điều đó có thể làm dễ dàng. Rồi chúng ta sẽ bắt đầu tổ chức những buổi thờ phượng như thế, bởi vì đó là theo khải tượng từ Chúa cho, rằng sẽ được làm theo cách đó.

18 Ngày hôm qua, khi tôi đang đi trên đường tìm điều nầy điều kia, biết đấy. Và một trong những bạn tốt của tôi cũng đi trên đường đó, thấy tôi anh chào, “Chào Billy.” Tôi nhìn anh, mái tóc trắng như tuyết, vì chứng đau dạ dày, còn cậu con trai thì bằng tuổi tôi. Chúng tôi đã chạy chơi với nhau, anh là thanh niên đẹp trai, khi tôi còn là một đứa trẻ. Điều đó gợi cho tôi một cảm giác buồn cười.

Joseph con trai tôi hỏi, “Bố ơi, sao bố buồn vậy?”



19 Tôi nói, “Ồ, bố không thể giải thích cho con được, Joseph ạ. Bố không thể nói với con được.”

20 Tôi nhìn xem Elij’ Perry đang ngồi đó, và bà Perry nữa; Giống như cặp vợ chồng tóc đen ngồi đó hôm qua, sống cạnh nhà tôi, khi chúng tôi có một chiếc thuyền cũ, Wahoo, thả sông và bắt cá ban đêm. Nhìn thấy họ cả hai đều bạc đầu; Nó nói lên một điều, đó là hồi còi nhỏ báo hiệu rằng, “Bạn không còn nhiều thời gian nữa.” Anh em thấy không?

21 Vì thế tôi muốn đếm từng ngày trong cuộc đời mình cho Ngài. Những gì tôi còn lại đây, bao nhiêu ngày tôi còn sống, tôi muốn dành hết để làm cái gì đó cho Chúa, không còn gì hơn là đứng trên một góc phố, làm chứng về sự vinh hiển và tôn trọng của Đức Chúa Trời. Và tôi đến đây vì mục đích ấy.

22 Tôi có một nơi bí mật nhỏ bé ở đây tại Green’s Mill, Indiana. Bây giờ nó không phải là một thành phố; Nó là một hoang mạc. Có một vài người đã tiếp quản nó, và họ sẽ không hề để cho ai đặt bước chân lên đó. Nhưng tôi có một hang động ở đó mà không ai có thể phát hiện khi tôi vào bên trong. Tôi sẽ đi vào ban đêm, và người ta không hề biết tôi vào hoặc ra lúc nào. Người ta cũng chẳng biết hang động đó ở đâu, mà dẫu có biết cũng không thể nào vào bên trong được. Tôi muốn vào đó và thưa chuyện với Chúa một lúc. Tôi thấy cần làm như vậy.

23 Vợ tôi muốn trở lại và thăm viếng loanh quanh, Rê-bê-ca và Sa-ra, cùng với các bạn của họ. Chúng tôi sẽ trở lại đây trong 3 tuần nữa, nếu Chúa muốn.

24 Thay vì nhóm lại chật ních ở đây trong Nhà thờ ở đây... Bởi vì điều này tuỳ thuộc vào chúng ta, tùy thuộc Chúa, ban cho chúng ta. Đó là có trang bị máy điều hòa. Giống như có một buổi thờ phượng sáng Chủ nhật, một buổi thờ phượng tối Chủ nhật. Điều đó giúp mọi người trở về nhà mình rồi đợi cho đến tuần kế tiếp.

25 Tôi không nghĩ là tôi có thể chính thức giảng trọn đề tài “7 Bát Thạnh Nộ Cuối Cùng Trút Xuống,” bởi vì đó là một Sứ điệp rất ư là trọng đại. Nhưng tôi có thể cầu nguyện cho người bệnh, và làm những việc... Tôi có Sứ điệp cho anh em như Chúa sẽ cho tôi Sứ điệp đó, cho Hội thánh. Suốt một tuần, tôi sẽ rời khỏi đây để đi vào một nơi nào đó trong hoang mạc và học hỏi, tôi sẽ trở lại vào sáng Chủ nhật, sẽ có buổi thờ phượng sáng Chủ nhật như hôm nay, và một buổi thờ phượng tối Chủ nhật. Mục sư trẻ tuổi đầy ơn Chúa nhất của chúng ta, là Anh Neville, tôi sẽ hỏi ý kiến anh ấy thử xem sao. Làm vậy sẽ choán mất tất cả các Buổi nhóm của anh ấy, nhưng anh ấy chắc sẽ vui ý nhường thôi...

26 Tôi đoán là Anh Capps cũng bị sốt cao nói sảng, và tôi thấy anh đã rời khỏi đây với Anh Humes. Anh em biết đấy, Đức Chúa Trời làm những việc như thế há không kỳ diệu sao? Ngài luôn luôn làm mọi việc thật đúng lúc. Tôi có đến nghe vài người giảng. Tôi nói, “Điều đó không... Tôi tin...”

27 Anh Capps đến Tucson, và tôi nghĩ điều đó đã lừa anh nhanh chóng, anh sốt khoảng 110 độ F. Anh không muốn làm gì khi đó cả, vì thế anh ra đi, anh đi với Anh Humes, và đi đến Phoenix. Vì cơn sốt vẫn lên đến 115, 116, 118 độ F ở đó. Tình trạng ấy càng tệ hơn, nên tôi nghĩ anh ta lại đến Texas sau đó. Anh ta cố gắng tìm một chỗ.

28 Nhưng anh em không muốn ở Arizona vào lúc này trong năm, tôi nói với anh em như vậy. 140 độ, Thứ Sáu tuần trước 140 độ F tại Parker. Anh Craig, thuộc viên Giáo hội này sống tại đó. Anh em có thể đập bể một quả trứng, nó sẽ được rán chín trước khi chạm đất. [Anh Branham cười... - Bt] Anh em khạc nhổ, độ ẩm không còn nữa, nó chỉ... Không có hơi ẩm rồi và cũng không có gì cả; Nó thật là một lò nướng bánh thời điểm này trong năm. Nhưng từ tháng 11, tháng 12 và tháng 1, trời thật tuyệt. Nhưng khoảng tháng 3, tháng 4, thì tốt hơn là anh em nên đi xa nếu như anh em không muốn ngạt thở.

29 Anh Capps và họ tình cờ đến trong thời gian đó, tôi nghĩ họ kiệt sức. Có lẽ Chúa cho điều đó xảy đến vì một mục đích. Tôi tin điều này, rằng Đức Chúa Trời dẫn bước người công bình. Đôi khi dường như gian khổ.

30 Giống như một ngày nọ trong chuyến đi Phi Châu này, tôi chắc chắn rằng tôi đi trong ý muốn của Đức Chúa Trời. Vì cách đây 1 năm, tôi xuống miền Nam, tổ chức một đợt nhóm, và...

31 Một số người của một tổ chức nói rằng, “Ông có thể đến giảng qua Hiệp hội Thương gia Cơ-đốc, nhưng chúng tôi sẽ chẳng có liên quan gì với tổ chức đó cả.”

32 Chà, tôi không muốn xung đột với các người đó ngay tức thì, anh em biết đấy, có cuộc xung đột. Tôi muốn làm họ thấy dễ chịu với nhau. Vì thế tôi chỉ nói, “À...” Viết cho họ một lá thư, tôi nói, “Hãy nhớ rằng, tôi đã cố gắng đến Phi Châu trong nhiều năm, cảm thấy rằng chức vụ tôi chưa hoàn thành tại Phi Châu. Tôi không...”

33 Tại sao tôi phải đi Phi Châu trong khi tôi còn 600, 700 thành phố ngay tại Mỹ đây đang kêu gọi tôi, ngay tại đây, không rời được Canada, Mexico, hoặc bất cứ chỗ nào trong những nơi ấy? Tại sao tôi muốn đi đến đó? Có điều gì đó trong lòng giục giã tôi đi Phi Châu. Có điều gì đó trong họ mà tôi rất yêu thương, và tôi muốn đi chỉ vì những người da màu này mà thôi. Có điều gì đó trong nhiều người của họ, các nhà lãnh đạo của họ, họ không thấy rằng tôi phải làm điều đó. Nhưng tôi muốn đi đến những người bạn da màu của tôi. Đó là nơi mà Chúa kêu gọi tôi. Và bây giờ họ có nhu cầu. Nhiều dân tộc ở đó, dân da trắng, có thể có Bác sĩ và mọi thứ, nhưng họ, những nước nghèo sống ở đó, một nửa phải chết mòn. Tôi - tôi cảm thấy họ là những người sẽ tiếp nhận Thánh Linh. Họ là những người sẽ tiếp nhận Ngài. Có điều gì đó ở đây.

34 Khi anh em có được một địa vị, anh em khôn ngoan đến nỗi anh em biết mọi thứ, lúc đó Đức Chúa Trời không thể làm gì cho anh em cả. Nhưng nếu có một địa vị mà anh em muốn lắng nghe và học hỏi, thì đó là thời điểm của Chúa có thể bước vào và nói chuyện với anh em.

35 Vậy tôi viết lại một lá thư cho họ và nói với họ điều đó. Tôi nói rằng, “Hãy nhớ, trong ngày phán xét, những cánh tay xương xẩu của họ từ những cột khói, sẽ lên án các ông. Huyết của họ sẽ đổ lại trên đầu các ông, chứ không phải tôi, bởi vì tôi đã cố gắng trở lại chừng 10 năm rồi.”

36 Khi tôi gửi thư đi, có thư hồi âm, Điều gì đó nói với tôi rằng, “Hãy gặp Sidney Jackson, đi săn một chuyến.” Cùng lúc đó, Chúa Phán với Sidney Jackson, rằng, “Sư tử bờm vàng, Anh Branham đang cắm trại ở Durban, Buổi nhóm lớn.”

37 Anh ấy đã qua đây, và anh ấy đã nói với anh em ở đây. Nhân cơ hội này chúng tôi đã làm báp-têm... Anh ta kiên quyết chống lại báp-têm này, báp-têm trong Danh Chúa Jêsus Christ. Còn vợ anh thì tệ hơn anh nữa. Cô ấy bỏ về. Tôi có thể nói với anh em rằng tôi chưa bao giờ thấy nhiều người tin kính nào hơn nữa. Có khoảng chừng 150 Mục sư Truyền đạo ở đó, được báp-têm trong Danh Jêsus Christ, và họ chỉ làm quốc gia đó nóng cháy lên thôi. Sứ điệp chỉ khóc lóc về Phi Châu, ở mọi nơi, các phi công, và những người vĩ đại đến, được báp-têm trong Danh Đức Chúa Jêsus Christ.

38 Cho nên khi tôi khởi sự đi đến đó, có thể nói rằng tôi chưa bao giờ gặp rất nhiều rắc rối trong đời sống thử thách để đến đó. Và rồi trong chính giờ phút cuối cùng, chính phút chót trước khi đi, trong visa của tôi họ viết, “Không được tham gia một hoạt động tôn giáo nào, chỉ được đi săn thôi.” Vậy điều đó đã quá rõ.

39 Nhưng tôi nói, “Tôi không quan tâm ma quỷ làm những gì, tôi không thể... Tôi không thể xác nhận về những gì Anh Jackson đã nói về con sư tử bờm vàng, và cái này, cái kia hoặc cái khác. Tôi không thể chứng minh nó được. Nhưng tôi biết rất rõ Đức Chúa Trời bảo tôi gặp Sidney Jackson, và đi săn.” Và tôi nói, “Tôi sẽ đi.”... Và tôi đã có những chuyến đi tuyệt vời nhất.

40 Tôi đã biết rắc rối là gì rồi. Lúc ấy, tôi nghĩ, khoảng tháng 10, Chúa muốn, tôi có thể trở lại và có một Buổi nhóm và mọi thứ, kết hợp nhiều thứ, nhiều việc khác nữa, tại Phi Châu bây giờ. Tôi đã xuống tận đáy của nó và biết nó ở tận đâu, điều gì đã gây ra nhiều phiền phức đến thế. Trên đây, viết, cái này có điều này để nói, cái kia thì có điều kia để nói, và người này thì ở đàng kia. Điều tốt nhất phải làm là, chính anh em phải tìm cho ra gốc rễ của nó. Tôi đã biết được rắc rối là ở đâu rồi, và lý do của nó là gì rồi; Đó là bởi vì có quá nhiều người tập trung cùng một lúc, nên chính quyền không để cho tôi làm điều đó.

41 Bây giờ, nếu Hiệp hội Thương gia Cơ-đốc hoặc tổ chức nào khác sẽ bảo lãnh cho chúng tôi thì chính quyền sẽ tự động làm vì đó là tổ chức đại diện cho chính quyền, chính quyền sai dân quân đến để bảo vệ. Nếu có khoảng 25 người từ một giáo phái nào, 25 người từ một tổ chức nào khác, họ sẽ không chấp nhận điều đó. Tất cả đều phải qua lãnh đạo của tổ chức này. Hiệp hội Thương gia Cơ-đốc là một tổ chức phi giáo phái đại diện cho tất cả Giáo hội. Tiến sĩ Simon, lãnh đạo ở đó, là một người rất tốt, tôi đã gặp và nói chuyện với ông. Họ tổ chức các Buổi nhóm, và tất cả các Giáo hội còn lại đều nhóm với nhau cả. Anh em thấy không? Tôi tin rằng chúng tôi sẽ có một trong những Buổi nhóm tuyệt vời nhất từng có ở Phi Châu.

42 Ý của tôi là thế này, khi anh em biết rằng mình đang cố làm một việc phải, điều trước tiên là, nếu anh em biết mình được dẫn dắt để làm việc đó thì hãy tra xét lại với Lời và xem điều đó có đúng với Lời hay không, và sau đó đừng để điều gì ngăn trở anh em cả. Tôi không cần biết có bao nhiêu chướng ngại mà ma quỷ quăng ra trên đường, tôi chỉ biết bước đi ngay trên những chướng ngại đó.

43 Tôi nói với nhà tôi và nói với Anh Wood, khi tôi đến đây, và vài người bạn tôi gặp hôm qua, rằng tôi đã ở đây 5 năm và thật khó mà biết phải làm cái gì. Thời gian đó thật là bồn chồn... Sự phục hưng trong các Hội thánh không còn nữa. Mọi người đều biết vậy. Anh em biết điều đó trong Đền tạm này. Anh em nhận biết điều đó ở khắp mọi nơi. Có một quả đấm, đó là cảm xúc tê liệt. Chỉ là điều gì đó không đúng. Đó là bởi vì lòng nhiệt thành về cơn phục hưng đã không còn nữa trong lòng mọi người. Hãy đến các nhà thờ, anh em sẽ thấy họ ngồi đó. Mục sư thì lòng vòng một Sứ điệp và đôi điều gì đó. Anh em biết đấy, việc trước tiên là ông ta hướng nó sang vài hình thức tiệc tùng mà họ thường tổ chức, hoặc những việc tương tự. Dường như là một cú đấm chết lặng ở khắp nơi.

44 Billy Graham lưu ý điều đó, Oral Roberts, ông Allen gặp phải vài trắc trở, anh em biết đấy. Oral Roberts có toà nhà trị giá 50 triệu đô, v. v... ở đó. Ông có một ngôi trường, và ồ, bây giờ không có ai trên cánh đồng thuộc linh đó cả.

45 Tôi đã rời khỏi đây, theo một khải tượng đi đến bên kia Tucson để xem Chúa muốn tôi làm gì. Ngài gặp tôi tại đó, và Ngài bảo rằng Ngài sẽ làm điều đó, và hình dạng của 7 Thiên sứ, bảo rằng hãy quay về và 7 Ấn sẽ được mở. Đó là chính xác những điều đã xảy ra.

46 Ngày kia Ngài Phán với Anh Wood khi anh đến đó, chúng tôi đi đến cùng địa điểm, ném lên một hòn đá, rồi nó rơi xuống. Ngài Phán, “Trong một ngày và một đêm, ngươi sẽ...” Tôi quên những lời đó là gì rồi. “Ngươi sẽ thấy vinh quang của Đức Chúa Trời.”

47 Ngày kế tiếp một cơn gió lốc đến từ trời, và chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra. Khi nó biến đi rồi, họ hỏi cái gì vậy. Tôi nói, “Điều đó nói lên 3 lời, trong 3 tiếng kèn lớn.” Những người đàn ông chỉ nghe tiếng kèn. Tôi hiểu điều đó có nghĩa gì. Tôi nói, “Cơn phán xét sắp xảy đến tại miền Tây duyên hải.” 2 ngày sau đó, Alaska hầu như bị nhận chìm. Sấm sét nổi lên chung quanh, động đất, mọi thứ. Chỉ nhìn chúng thôi, mỗi ngày động đất đủ làm rúng động khắp nơi.

48 Buổi nhóm cuối cùng của tôi, Buổi nhóm sau cùng mà tôi tổ chức. Đây sẽ thật sự là Sứ điệp đầu tiên mà tôi rao giảng kể từ đó. Tôi sẽ giảng tại Los Angeles, tại Biltmore Auditorium, và tôi sẽ giảng đề tài “Người đàn ông chọn vợ cho mình.” Anh em có thể có băng đó. Tôi nói, “Điều đó phản ảnh tính cách và tham vọng của anh ta.” Rằng khi một người đàn ông cưới vợ, anh ta chọn một cô gái trẻ làm vợ mình; Anh ta cưới một cô gái hiện đại, một Ricketta thông thường, điều đó chứng tỏ anh ấy... Nếu anh ấy cưới một nữ hoàng xinh đẹp, hoặc một nữ hoàng khêu gợi, hoặc bất cứ điều gì, thì nó cũng bày tỏ bản chất thật trong người đó. Nhưng một Cơ-đốc nhân tìm kiếm tính cách trong người nữ vì anh ta hoạch định một mái ấm tương lai với người nữ đó. Anh dự tính có một người nội trợ. Tôi nói, “Vậy thì Đấng Christ, theo Lời Ngài ở đây, Phán với chúng ta ngôi nhà tương lai của chúng ta sẽ là gì. Ngài sẽ chọn người vợ loại gì, một dâm phụ giáo phái chăng? Không bao giờ. Ngài sẽ chọn người nữ có đầy đủ phẩm chất của Lời Ngài; đó sẽ là Nàng Dâu.”

49 Và trong khi ở đó, Điều gì đập vảo tôi, và tôi không biết gì trong 30 phút. Có một Tiên tri đi ra. Điều đầu tiên tôi nhớ là, anh Mosley và Billy. Tôi đang đi trên đường phố. Tôi nói, “Ngươi Ca-bê-na-um, điều gì đã gọi ngươi bởi danh của Thiên sứ,” đó là Los Angeles, thành phố của Thiên sứ, các Thiên sứ, “Kẻ nào tự nâng mình lên cao trên thiên đường, sẽ bị hạ xuống địa ngục. Vì nếu việc tai hoạ lớn đã xảy ra tại Sô-đôm, thì điều đó cũng sẽ xảy ra cho ngươi, việc đó vẫn ứng nghiệm cho đến hôm nay.” Điều này làm tôi hoàn toàn ngất đi. Anh em hiểu không?

50 Thể nào tôi đã được Christ cảm thúc để rao truyền cho Hội thánh. Tôi nói, “Hỡi các chị em, cho dầu tôi có cố gắng đến với các chị hay rao giảng chống lại những điều này thể nào. Và hỡi anh em, anh em là những Thầy giảng; Anh em nghiền ngẫm suốt ngày, chỉ làm một việc giống như vậy. Anh chị em đọc qua Kinh thánh dường như Lời của Đức Chúa Trời chẳng có gì cả.”

51 Khi tôi hiểu điều đó rồi, thì tôi đi; Tôi nói, “Có một Lời Kinh thánh nói về việc này.” Tôi đi và chợt hiểu rằng đó là Chúa Jêsus quở trách [thành] Ca-bê-na-um gần bờ biển. Đêm ấy tôi tra cứu Kinh thánh. Trở về nhà, lấy sách sử ra; Sô-đôm và Gô-mô-rơ đã một thời là 2 thành phố thịnh vượng, một trung tâm đầu não của thế giới ngoại đạo. Anh em biết rằng thành phố đó vì một cơn động đất đã bị vùi sâu dưới Biển Chết. Chúa Jêsus đứng và nói, “Hỡi Ca-bê-na-um, nếu Sô-đôm đã bị như vậy thì điều đó cũng xảy ra cho ngươi, nó vẫn ứng nghiệm cho đến hôm nay. Bây giờ ngươi sẽ bị quăng xuống địa ngục.” Khoảng 200 hoặc 300 năm sau Lời Tiên tri của Ngài, tất cả những thành phố ven biển vẫn tồn tại ngoại trừ Ca-bê-na-um, nó nằm sâu dưới đáy biển. Một trận động đất đã nhận chìm nó dưới biển.

52 Sau đó Lời Tiên tri, “Los Angeles sẽ bị vùi sâu dưới đáy biển.” Tôi trở về nhà và đi Phi Châu. Trong lúc tôi ở Phi, có một trận động đất. Các nhà khoa học... anh em đã biết đấy, chương trình phát thanh cho biết có một số nhà cửa to lớn, đẹp đẽ đã bị ngã sụp tại Los Angeles, một khách sạn, v. v... Và bây giờ có một...

Kể từ trận động đất đó, có một vết nứt chừng 2 hay 3 tấc Tây (inches) trên mặt đất, bắt đầu tại Alaska, chạy vòng qua quần đảo Aleutian Islands, trải dài chừng 150 hay 200 dặm dưới biển, rồi chạy ngược lại ở San Diego; Tiếp tục ở California, hay Los Angeles, chạy dài trở lại phần dưới địa phận phía bắc của California, một vùng nhỏ gọi là San Jose, chỉ phần dưới thôi.



54 Có một khoa học gia phát biểu khi được phỏng vấn trên tivi. Chúng tôi đang xem ti-vi. Ông ta nói, “Bên dưới chỉ là dung nham đang sôi sùng sục.” Ông ta tiếp, “Đó là một vùng căng thẳng đến nỗi sẽ trào ra... Và nó sẽ...”

55 Người dẫn chương trình nầy đã phỏng vấn nhà khoa học, rằng, “Tất cả có thể sẽ bị nhận chìm?”

Ông ta nói, “Có thể à? Nó sẽ bị nhận chìm.”



56 Người kia nói, “À, dĩ nhiên, nhưng có lẽ sẽ nhiều nhiều năm về sau.”

57 Ông ta noi, “Có thể là 5 phút nữa hay cũng có thể là 5 năm nữa.” Ông ta đã chỉ nói (just lotted*) 5 năm.

58 Nhưng vừa khi tôi đứng dưới sự linh cảm đó, thì sự phán xét xảy đến trên miền tây duyên hải, rồi tiếp theo sau là Los Angeles bị nhận chìm; Nó không còn nữa! Đúng vậy. Nó sẽ xảy ra. Khi nào? Tôi không biết.

59 Ồ, điều gì đã xảy ra? Như anh em biết, hiện giờ chúng ta chỉ có 6 lục địa. Chúng ta đã có 7, nhưng một lục địa đã chìm xuống giữa Phi Châu và Mỹ. Chuyện đó đã đi vào lịch sử; Anh em đã biết điều đó rồi. Bây giờ, nếu nó đã chìm xuống rồi thì tôi muốn anh em chờ xem khi nào...

60 Tôi nghĩ đây là bài tôi đã giảng khi Anh Elij’ Perry làm Chấp sự tại Hội Thánh đây lúc ấy, theo như tôi nhớ. Trong bài giảng có nói rằng, “Giờ sẽ đến...” Tôi đã không biết điều đó cho đến khi bà Simpson đem tôi trở lại bài giảng ngày nọ. Tôi đã viết nó ra trong một quyển sách nhỏ, rằng sa mạc, biển sẽ đổ về sa mạc. Việc này cách đây 30 năm rồi.

61 Dĩ nhiên, Biển Muối sâu chừng khoảng 200 bộ kể từ mặt nước, nếu như lượng dung nham sôi sùng sục dữ tợn đó có thể bị trái đất kìm giữ bên trong, với hàng trăm dặm vuông, hàng trăm hàng trăm dặm vuông chìm sâu trong lòng đất, thì nó sẽ phóng một lượng sóng thuỷ triều đến Arizona. Chắc chắn sẽ như vậy.

62 Ôi, chúng ta đang ở trong Thời kỳ Sau rốt, giờ vinh quang, giờ Chúa Jêsus tái lâm. Ngài Phán, “Sẽ có động đất, dân các nước sầu não, rối loạn, lòng người thì thất kinh mất vía. Khi những việc này khởi xảy ra, hãy ngước đầu lên, vì sự giải cứu các người đã đến gần.”

Các dân đang tan lạc, Y-sơ-ra-ên đang thức tỉnh,

Những dấu hiệu mà các Tiên tri đã báo trước;

Các ngày của Dân Ngoại đã đếm trong kinh hoàng chồng chất,

Hãy trở về, ôi, hỡi dân tan lạc, hãy trở về. (Phải chắc chắn là trở về!)

Ngày giải cứu đã gần kề,

Lòng người thất kinh mất vía;

Hãy đầy dẫy Thánh Linh của Chúa,

Đèn các ngươi hãy sửa soạn và sáng lên,

Hãy ngước đầu lên, sự giải cứu đã đến gần! (Đúng vậy.)

Tiên tri giả nói lời phỉnh dối,

Lẽ thật của Chúa bị khước từ,



Jêsus Christ ấy là Đức Chúa Trời của chúng ta.

63 [Băng trống. - Bt] ... Hãy xem bức ảnh hôm nọ, Ngài đã xoay bức ảnh sang một bên thể nào. Và chính bức ảnh 7 Thiên sứ được cất lên, thì xoay nó qua bên phải, và có gương mặt của Chúa Jêsus đang nhìn xuống thế gian lần nữa.

64 Anh em nhớ là khi tôi giảng về 7 Thời đại Hội Thánh, tôi cũng không hiểu được vì sao Chúa Jêsus đang đứng đó với một “màu trắng” trên đầu Ngài. Ngài là một Người trẻ. Tôi đối chiếu “màu trắng” đó với Kinh thánh, nói lên rằng, “Ngài đến từ thời Thượng Cổ, tóc Ngài trắng như lông chiên.” Chúa Jêsus chỉ 33 tuổi rưỡi khi Ngài chịu thương khó.

65 Tôi gọi điện hỏi Anh Jack Moore, một Nhà Thần học. Anh nói, “Ồ, Anh Branham, đó là Chúa Jêsus trong thời kỳ vinh quang của Ngài.” Anh tiếp, “Sau khi Ngài chết, được chôn, và sống lại, Ngài trở về với sự vinh quang đó.” Điều đó dường như được chấp nhận đối với một Nhà Thần học, nhưng nó không ổn, nó chỉ không đụng chạm những điều khác thôi.

66 Tôi đi lên đó và bắt đầu với Thời đại Hội Thánh Thứ Nhất, Đức Thánh Linh đã bày tỏ điều đó cho tôi. Bây giờ anh em nhận điều đó ngay trong Thời kỳ Hội thánh của chính mình. Tôi nghĩ là các sách sẽ xuất bản sớm cho anh em thôi, có đầy đủ chi tiết trong đó. Trong đó có nói rằng Chúa Jêsus Christ là Quan Án. Có một đầu tóc giả màu trắng mà họ thường dùng, đội đầu tóc giả vào và mang nó như một thẩm phán (Anh Quốc vẫn còn áp dụng nó) khi anh em có thẩm quyền tối cao. Quay qua các bên trong bức ảnh này, Ngài đứng đó, tóc Ngài đen, anh em có thể thấy nó ở phía bộ râu Ngài, và đầu tóc giả màu trắng phía trên. Ngài là uy quyền tối hậu; Ngài là Uy Quyền Tối cao (Supreme Authority). Chính Đức Chúa Trời công bố về chính Ngài như vậy, “Nầy là Con yêu dấu của Ta, hãy nghe Lời Con đó.”

67 Ngài ở đó với các Thiên sứ, Sứ điệp, là điều sẽ mở 7 cái Ấn, là điều bày tỏ hạt giống của con rắn và tất cả những điều nầy ở đây. Nó chứng tỏ rằng đó chính là sự bao phủ của Ngài; Đó chính là uy quyền tối cao của Ngài. Ngài là Đấng Tối Thượng, và Ngài mang tóc giả hay--hay che đậy. Kinh thánh chép rằng Ngài thay đổi vẻ mặt của Ngài, hoặc Ngài thay đổi chính hình vị của Ngài, ‘en morphe’. Từ nguyên gốc Hi-lạp của nó là “en morphe,” có nghĩa là “một diễn viên Hi-lạp đóng nhiều Vai.” Hôm nay người ấy là nhân vật này, ngày mai là nhân vật khác. Ngài là Đức Chúa Trời là Cha trong một hồi; Đức Chúa Trời là Con trong một hồi khác; Ngài là Đức Chúa Trời, Đức Thánh Linh trong hồi nầy. Anh em thấy không? Đó chính là Ngài; Lời Ngài vẫn là Tối Thượng. Chúng ta đang sống trong thời kỳ cuối cùng.

68 Ngày nọ trở về từ Phi Châu, tôi thấy mệt mỏi. Anh em biết đấy, lúc đó trời tối, và anh em phải đi vòng quanh. Tôi phải đi vòng quanh, rồi lại trở về. Chúng tôi có một chuyến đi tuyệt vời, cuộc đi săn, một trong những chuyến đi thú vị nhất trong đời tôi. Rồi Billy chụp vài bức ảnh, có lẽ cậu ấy đã có lần đưa cho xem ở đâu đó, và đưa cho anh em xem chuyến đi.

69 Tôi có một giấc mơ. Tôi luôn luôn mơ ước được trở lại ở Công ty Dịch vụ Công cộng bằng mọi cách. Vì thế tôi nghĩ rằng tôi hầu như không tham gia nghiệp đoàn khi đi làm. Tôi cho rằng... Họ chỉ để cho tôi chọn đường riêng của mình, và tôi nghĩ sẽ... Thay vì đi ra hoặc gom những hoá đơn, hoặc vài điều tôi được cho phải làm, tôi chỉ nói, “À, tôi là ông chủ của chính mình.” Thế là tôi cứ đi bơi. Tôi đi khỏi đó, cởi bộ đồ nầy, mặc đồ bơi vào. Tôi làm chủ chính mình. Rồi tôi nghĩ, “Hãy nói đi, điều này không đúng, công ty... Đây là ban ngày; Công ty đang trả lương cho tôi thời gian này.” Rồi tôi nghĩ, “Lạ thật.” Tôi nghĩ, “À, tiền mà mình kiếm được trên đường đi...” Tôi có cả xe tuần tra và lộ trình lẫn lộn nhau, và tôi nói, “À, tiền mình kiếm được, mình đã làm vài việc, lang thang quanh đây; Mình đã mất tất cả vé rồi; Và mình nắm tiền của họ và tiền của mình lẫn lộn nhau. Bây giờ, làm sao biết ai sẽ thanh toán hoá đơn đây?” Tôi nghĩ, “Chỉ vì mình không để ý đến thôi.” Tôi nghĩ, “Điều đó không đúng. Chỉ có một điều để mình làm thôi, đó là trở về với người quản lý và kể với ông ta.” Đó là Don Willis. Tôi nói, “Don à, tôi đã đánh mất những cái vé đó. Đây là tất cả số tiền tôi có, và cũng có tiền của họ lẫn lộn trong này nữa. Hãy để nó đây cho thủ quỹ. Còn mọi người, khi họ vào, họ sẽ có một biên nhận là tôi đã nhận hoá đơn.”

70 Có lẽ những người đang ngồi ngay tại đây... (Tôi biết có) mà tôi thu góp của họ trong những ngày đó, và tôi giao họ một biên nhận. Anh em biết đấy, nếu để hóa đơn quá ngày thì nó chỉ còn 10% (phần trăm). Có lẽ một đô rưỡi thì chỉ còn 15 xu. Nhiều người họ sống... Chúng tôi chỉ thích ngồi lại với nhau và nói chuyện, còn họ chỉ để hoá đơn đó, muốn tôi đến nói chuyện với họ một lúc. Đó là... Cho 15 xu, chỉ ngồi xuống và nói chuyện trong một lát, để lấy hoá đơn của họ. Vì thế nó bị lộn xộn; Họ có quá nhiều hoá đơn đến nỗi tôi không thể gom chúng hết.

71 Tôi nghĩ đó là cách duy nhất tôi có thể làm. Và tôi thức giấc.

72 Nơi mà chúng tôi sống, chị Larson. Tôi không nghĩ là chị ấy có ở đây. Chị ấy rất tử tế với chúng tôi, chị không thích tôi nói điều đó. Nhưng chị là người rất tốt, và chúng tôi đã ở trong những căn phòng của chị. Chị có 2 căn hộ nhỏ nằm gần nhau, chúng tôi đã thuê cả hai cái. Tôi và nhà tôi ngủ tại đây, trong căn hộ kia hầu như là nơi tôi tiếp đón mọi người khi có thể, và có một cặp giường đôi nhỏ trong đó.

73 Tôi thức giấc. Chị ấy chưa dậy. Sau một lát thì chị dậy. Tôi vẫy tay với chị, chị nhìn lại, chớp mắt vài lần. Tôi nói, “Chị ngủ ngon chứ?”

Chị nói, “Dạ không ạ.”



74 Tôi nói, “Tôi có một giấc mơ kinh khủng nhất. Tôi đã trở lại với Công Ty Dịch Vụ Công Cộng lần nữa. Tôi đã làm gì?”

75 Tôi nhớ khi còn bé, hay thanh niên, tôi đã đi hết những lối đó ở Salem, Indiana... Tôi đi mua thức ăn điểm tâm, có lẽ một tô yến mạch. Trong cái nắng nóng như thế, và mọi thứ... nó chỉ làm cho tôi bỏ ăn điểm tâm. Tôi xoay xở trong 10 xu, món tiền nhỏ bé của tôi. Người quản lý đến và nói, “Anh có biết họ nói gì trong buổi họp không? ‘Ai là người rắc rối (knothead)đó sẽ xoay xở trong 10 xu để ăn điểm tâm đó?’ Anh phải ăn tệ nhất là 50 xu.” Bây giờ thì anh em biết là 50 xu thì được một bữa điểm tâm ngon trong thời đó.

Tôi nói, “Tôi không ăn nhiều như vậy.”

Ông ta nói, “Tất cả mọi người đều ăn 50 xu. Anh phải trả 50 xu.”

Tôi nói, “Tôi không dùng số tiền đó.”

“Bằng mọi giá, anh hãy ăn như vậy.” Đó là người quản lý của tôi.

76 Tôi nghĩ, “Ồ, mình phải làm gì? Mình phải tính giá 50 xu, nhưng ăn 10 xu.” Vì thế tôi ra đường và gặp những đứa trẻ không có tiền để ăn điểm tâm, rồi cho chúng 40 xu để ăn sáng.

Sau đó tôi nghĩ, “À, có lẽ đó là những gì Ngài giữ lại cho mình.”



77 Tôi nhớ cách đây không lâu, họ đến theo đường tuần tra, phá cửa sau mà vào và nói, “Cho tôi xem hoá đơn của anh.” Anh em biết là họ có quyền kiểm tra nhưng họ phải trả tiền bồi thường cho sự hư hại.

78 Tôi chỉ viết lại rằng, “Ông không mắc nợ điều gì cả.” Tôi nghĩ, “Việc đó sẽ trả cho họ 40 xu. Có lẽ tôi đã chi 20 hoặc 30 đô-la trong thời gian đó cho những đứa trẻ. Có thể là như vậy.” Vẫn cứ mơ như thế.

79 Tôi có một cây lớn ngoài đó, trẻ con thường chơi bên dưới cây đó, và nhân viên kiểm tra... Bây giờ nhân viên kiểm tra đi máy bay trực thăng. Vì thế anh ta đến và nói, “Billy, anh chặt cái cây đó đi được không?”

80 Tôi nói, “Không, đừng chặt. Chúng tôi sắp tỉa bớt đấy.” Tôi nói, “Anh Wood và tôi sẽ tỉa bớt.”

Nói, “Tôi sẽ cho người đến tỉa nó.”

Tôi nói, “Đừng đốn nó.”

Anh kia nói, “Tôi sẽ không đốn.”



81 Tôi có chuyến đi xa. Khi tôi trở về, cái cây đã bị đốn ngang sát trên mặt đất. Thế là tôi phải đi kiện. Anh em thấy không? Tôi nói, “Ôi thưa Chúa, việc nầy sẽ xoá hết những gì con còn nợ.” Vì thế tôi cắt đứt món nợ đi, được rồi, không nghĩ đến nó nữa. Thế đấy, tôi vẫn mơ ước điều đó.

82 Buổi sáng nọ khi thức dậy, tôi nói, “À...” Điều đầu tiên mà chúng tôi làm trong buổi sáng sau khi thức dậy là cầu nguyện với nhau, rồi tối trước khi đi ngủ cũng vậy.. Rồi sau đó khi nhà tôi chuẩn bi bữa điểm tâm cho các con, thì tôi bắt đầu cầu nguyện. Tôi thưa rằng, “Lạy Chúa, hẳn con là một gã dễ sợ. Con đã làm gì trong cuộc sống đến nỗi con không thể thoát khỏi cái Công ty Dịch vụ Công cộng ấy?”

83 Tôi đi tắm, xong trở ra. Một điều gì đó dường như nói với tôi rằng, “Có lẽ mình đang phản lại công việc của Ngài.” Tôi nghĩ, “Ở đây khoảng 5 năm mình đã không làm gì, chỉ chờ đợi Ngài.”

84 Ngày kia đang đứng đó. Họ đã xây cho chúng tôi một căn nhà mới ở đó, Anh Mosley đến nói chuyện về việc này. Tôi nói, “Đó thật sự là một món quà nhỏ từ Cha tôi.” Bỗng anh ấy bắt đầu khóc. Tôi nói, “Này anh xem, Ngài Phán ‘Nếu ai từ bỏ nhà cửa, đất ruộng, cha, mẹ, Ta sẽ ban lại nhà cửa, đất ruộng, cha, mẹ gấp 100 lần ở đời nầy, và Sự Sống Đời đời ở đời sau.’ Anh thấy đấy, tôi phải rời khỏi Nhà thờ nơi mà tôi rất yêu mến. Căn nhà mà Chúa ban cho tôi tại đó tôi phải lìa khỏi đó. Ngài ban lại cho tôi căn nầy.” Tôi tiếp, “Ngài thật tuyệt vời, anh thấy không?” Và anh ấy bắt đầu khóc.

85 Thế đấy, tôi nói, “Tôi phải đi khỏi đây, biệt riêng mình ra, đến với đồng vắng nầy.” Và tôi nghĩ, “Không hiểu tại sao Đức Chúa Trời lại đem tôi vào trong đồng vắng, nơi mà không có gì ngoài bò cạp và yêu quái Gila?”

86 Nó không chỉ đơn thuần là một hoang mạc, trời nóng, nhưng là một sa mạc thuộc linh. Không có đời sống thuộc linh nào cả trong các Giáo hội, họ chống lại... Tại sao, anh em chưa bao giờ thấy như thế trong đời mình. Thậm chí chúng tôi không có lấy một Hội thánh để đến hay cái gì cả. Con người hầu như là chết thuộc linh. Tôi để ý những người đến đó, xem xét và thấy sự khác biệt ở họ.

87 Vì thế anh em đang ở dưới quyền của Thánh Linh Đức Chúa Trời; Đời sống anh em trở nên ngọt ngào, mềm mại như nước tưới lên cây cỏ và chồi non. Nếu... Cỏ nầy ở Arizona không mọc, những cây nầy sẽ là xương rồng, lá nó phát triển thành gai. Nó cũng giống như khi anh em sống vô vị trong Hội thánh, người này châm chích người kia, anh em biết rồi, và chỉ... Anh em phải là dòng nước mưa mềm mại tưới lấy chính mình, kết lá ra hoa, là bóng mát cho những kẻ lữ hành đi qua.

88 Điều gì đó Phán với tôi, “Có lẽ ngươi đang đi ngược với công việc của Đức Chúa Trời.” Cho nên tôi cầu nguyện để nhận được khải tượng.

89 Meda mới đưa tôi một quyển Kinh thánh mới, và Anh Brown từ trên Ohio gửi cho tôi một quyển Kinh thánh mới, cả hai quyển đến cùng một lúc, vào dịp lễ Giáng sinh. Tôi đi nhận một quyển Kinh thánh mới. Tôi nói, “Lạy Chúa, trong những ngày trước, Ngài có một U-rim và Thu-mim.”

90 Hãy nghe, tôi xin nói điều này, “Dĩ nhiên chúng không... Không ghi âm Buổi nhóm nầy, lý do tôi đang nói điều này. Hãy cho tôi nói: Đừng làm vậy. Đó không phải là một việc tốt.

91 Nhưng tôi nói, “Lạy Chúa, thường thì khi một người mơ một giấc mơ, rằng họ lấy U-rim và Thu-mim xuống rồi nói với nó. Nếu U-rim và Thu-mim chiếu sáng một Ánh sáng siêu nhiên, thì giấc mơ ấy là thật.” Tôi nói, “Nhưng chức Thầy Tế lễ đó và U-rim, Thu-mim đó đã qua rồi. Bây giờ Kinh thánh của Ngài là U-rim và Thu-mim; Lạy Chúa, xin cho con đừng bao giờ làm điều nầy nữa. Con cầu xin Ngài ban cho con một khải tượng, xin tỏ cho con biết vì sao con có những giấc mơ này. Con đã làm những gì? Nếu con đã làm hại cho bất kỳ người nào trên thế gian này, xin cho con biết. Con sẽ sửa sai. Nếu con mắc nợ Công Ty Dịch Vụ Công Cộng, nếu con đã làm gì sai trái với họ, nếu con có điều gì sai trật với Ngài, xin cho con biết. Con muốn làm lành trở lại.”

92 Chúng ta hãy làm lành ngay bây giờ. Đừng đợi cho đến một thời gian sau, e có thể trễ chăng. Hãy làm điều đó ngay bây giờ.

93 Tôi nói, “Chắc chắn, có điều gì đó trong Lời của Đức Chúa Trời nầy, từ Sáng thế ký đến Khải huyền, có vài nhân vật trong đó mà Ngài có liên quan đến, trên cùng một nền tảng chắc hẳn là vấn đề của tôi. Nếu ai đã làm điều gì đó, và Ngài để mắt đến công việc của anh ta, xin để con lật đến chỗ đó trong Kinh thánh. Nếu ai đó bất kể làm điều gì thì hãy dựa vào cách của con. Con đã sai ở đâu, hoặc Ngài muốn con làm hay không làm, xin để con thấy vài nhân vật trong Kinh thánh giống như thế.”

94 Tôi nhắm mắt lại, chỉ để Kinh thánh mở ra, đặt ngón tay tôi trên một khúc Kinh thánh, Sáng thế ký 24:7, Ê-li-ê-se, đầy tớ trung thành của Áp-ra-ham, một đầy tớ mẫu mực trong Kinh thánh, được sai đi tìm vợ cho Y-sác. Tôi rùng mình. Chắc chắn, đó là... Điều đó đúng với phần còn lại của Sứ điệp của tôi, đem Nàng Dâu ra khỏi.

95 Ông nói, “Hãy thề là ngươi sẽ không chọn một nàng dâu nào trong dân này, nhưng hãy đi đến dân sự của ta.”

96 Ê-li-ê-se nói, “Nhưng nếu người nữ sẽ không theo tôi thì sao?”

Ông nói, “Thế thì ngươi không mắc phải lời thề này. Đức Chúa Trời sẽ sai Thiên sứ Ngài đi trước dẫn đường ngươi.” Người đi y theo lời chủ và bắt đầu cầu nguyện, người đã gặp Rê-bê-ca xinh đẹp, vợ tương lai của Y-sác.



97 Chỉ một Sứ điệp hoàn hảo trở về với Lời. “Hãy đi chọn Nàng Dâu đó.” Đó là một nhiệm vụ. Đó là những gì tôi muốn trình bày ở đây... Điều tôi đang làm là gọi ra một Nàng Dâu.

98 Hãy nhớ tại California, tôi có xem buổi tập dượt phỏng vấn Nàng Dâu. Nàng Dâu xuất hiện đầu tiên, tôi thấy nàng đi ngang qua. Rồi đến phiên Hoa hậu Mỹ, Hoa hậu Á Châu, và tất cả, ôi, thật là những cảnh tệ hại nhất. Rồi đến lượt cũng Nàng Dâu đó đi qua một lần nữa. Một người trong họ bước sai nhịp, tôi sửa bước cho Nàng đúng nhịp; 2 người trong họ. Đó là những gì tôi phải làm, giữ cho Nàng Dâu bước đúng nhịp, đi tìm người đàn ông đó.

99 Tôi nói, “Lạy Đức Chúa Trời, con sẽ trở về nhà, trả sự hứa nguyện của con một lần nữa, và bắt đầu lại.” Đó là những gì chúng tôi dự định làm; Đó là lý do tôi có mặt tại đây.

100 Tôi nghĩ thật là tốt nếu chúng ta làm điều nầy, bắt đầu vào ngày 18 tuần tới, sáng Chủ nhật tới, tối Chủ nhật tới, rồi Chủ nhật kế tiếp, Chủ nhật kế tiếp nữa. Bao nhiêu người nghĩ rằng điều đó thì tốt? Xin cảm ơn.

101 Bây giờ tôi muốn anh em làm điều này cho tôi. Nếu anh em đã thông báo cho người nào, rằng có Buổi nhóm vào ngày 28, xin anh em thông báo lại cho họ, rằng chúng ta không thể tổ chức được. Nói, viết thư cho họ, hay bằng cách nào đó. Chúng tôi không muốn mọi người đến rồi bị thất vọng, vì chúng tôi không thuê được hội trường.

102 Anh em thấy đấy, chúng tôi không làm được. Vì Buổi nhóm vừa rồi có quá đông người dự ở đó, mọi thứ... Anh em biết là quần chúng họ như thế nào rồi, và họ... Chúng ta đang sống trong những ngày cuối cùng; Thế thôi. Người ta nói rằng nhiều người đến đông đúc chỉ quấy rầy trường học, và đến đó quá sớm, rồi họ than phiền điều này, điều kia, rồi họ nói làm nghẹt đường sá, cảnh sát chữa cháy làm điều này, điều kia... Anh em quá biết rồi.

103 Chúng tôi sẽ chuẩn bị bài Những Tai vạ và Những Tiếng Kèn ấy; Tôi muốn giảng bài đó. Tôi đã nói với anh em thì tôi sẽ giảng. 2 sự kiện nầy xảy ra sau một sự kiện khác. Cũng đến bài Những Tai vạ, rồi đến Những Tiếng Kèn; Nhưng chúng tôi muốn giảng cả 3 bài thẳng một hơi, vì có liên quan với nhau.

104 Bao nhiêu người đã đọc bài của anh Vayle viết lại, sửa sai và chỉnh ngữ pháp cho tôi? Anh em đã đọc bài nào chưa? À, có rồi, 2 hay 3 người. Tôi nghĩ là anh đã làm một công việc thiết thực, Anh Vayle à, một công việc xứng đáng... Tôi nghĩ là Chị Vayle đã làm việc đó; Anh chỉ ghi chép lại còn chị thì làm việc ấy. Chị ấy là một... Hãy xem, tôi không phải lúc nào cũng phản đối phụ nữ, phải không, Chị Vayle?

105 Bây giờ chúng ta hãy dành thêm 15, 20 phút nữa, đọc một đoạn Kinh thánh ở đây.

106 Tôi có một quyển sách nhỏ đây. Tôi tin rằng, đó là Anh Vayle, hay là ai, hay Anh Roy Borders. Anh Vayle mua cho tôi quyển sách. Tôi muốn làm một sách giáo khoa nhỏ.

107 Nếu ai đó đã từng nhìn quyển sổ mà tôi gọi là ghi chú... Thí dụ như tôi muốn giảng về Ngôi Sao Mai, tôi sẽ vẽ một ngôi sao. Nếu tôi muốn giảng điều gì đó về... Tất cả tôi chỉ vẽ bằng biểu tượng nguệch ngoạc, chẳng ai biết đó là gì cả. Khi tôi đi ra ngoài, tôi suy nghĩ về những gì liên quan đến bài giảng -- Lái xe trên đường làng, đôi khi xe nhảy lên nhảy xuống, tôi ghi chú điều này, nói điều này, điều kia, làm một dấu hiệu nhỏ, cây thập tự, chiếc cầu, và tất cả mọi sự việc. Như khi tôi muốn giảng về Ngôi Sao sa xuống, tôi sẽ vẽ kim tự tháp đây, rồi vẽ ngôi sao 5 cạnh của Đa-vít rơi xuống trên nó. Và tôi biết sẽ dùng đoạn Kinh thánh nào; Cũng như muốn nói đến Môi-se, tôi vẽ một việc gì đó ông đã làm. Chỉ việc làm những dấu vết nhỏ như thế.

108 Tôi có làm nhiều dấu như thế ở đây. Sáng nay tôi sẽ giảng đề tài này dựa trên các ghi chú đây, có lẽ sẽ mất 20 phút.

109 Thế thì tôi sẽ chiếm giờ hầu việc của Anh Neville tối nay. Tôi - tôi sẽ nghỉ tối nay và nghe anh chia xẻ.

110 Ý Chúa, sáng Chủ nhật tuần tới chúng ta sẽ khởi sự nhóm. Xin tất cả anh em giúp tôi, chúng ta sẽ cầu nguyện, bởi vì trong lòng tôi cố gắng... Họ nói, “Chúng ta có thể đi Louisville hoặc chúng ta có thể đi xuống New Albany.” Nhưng Buổi nhóm là dự định ở Jeffersonville. Tôi sẽ đi Louisville và New Albany vào những lúc khác, vì chuyến này đã chuẩn bị cho Jeffersonville.

111 Bây giờ chúng ta hãy cúi đầu cầu nguyện. Tôi sẽ chia sẻ cho anh em khoảng 30 phút. Chúng ta hãy đến với Ngài một lát.

112 Lạy Chúa Jêsus, chúng con là một dân được Ngài chúc phước, điều đó ngoài cả suy nghĩ và hiểu biết của chúng con. Nếu có một nhà quý tộc đến với chúng con, như có vài viên chức từ nước khác đến, hay một nhà ngoại giao lỗi lạc nào đó, thì chúng con cũng đã thấy thật là vinh dự khi họ đến với chúng con rồi, huống chi hôm nay chúng con có Đức Chúa Trời từ trên cao, không những ở với chúng con mà còn ở trong chúng con nữa, ngự trị, sống Sự Sống của Ngài qua chúng con. Lạy Chúa, chúng con rất cảm ơn Ngài về điều này. Điều đó thật là ngoài sự hiểu biết tầm thường của chúng con.

113 Giờ đây, chúng con đang dự kiến cho các Buổi nhóm, chuyến đi Phi Châu, và những công việc mà chúng con cố gắng sắp xếp trong những ngày sắp đến tại Indiana đây... Lạy Chúa, dù thế nào chăng nữa, xin Ngài dẫn dắt chúng con đến chiếc lều trại đó để khải tượng được làm trọn. Vậy công việc Ngài được hoàn tất; Chúng con phó thác điều này cho Ngài theo cách nầy với tất cả sự hiểu biết của chúng con. Lạy Chúa, vì thế chúng con cầu nguyện nếu có điều gì trái với ý Ngài, xin Ngài bày tỏ điều đó cho chúng con biết để chúng con có thể làm theo ý muốn hoàn hảo của Ngài.

114 Xin ban phước cho chúng con giờ sau đây. Xin Phán với chúng con qua Lời của Ngài, lạy Chúa, vì Lời Ngài là Lẽ thật. Chúng con cầu nguyện trong Danh Chúa Jêsus. A-men!

Xin mở Kinh thánh ra, sách Mác chương thứ 8...



115 Anh em thường kết thúc lúc mấy giờ, 12 giờ? Khoảng 12 giờ. Được rồi. Tôi chỉ chia sẻ một Sứ điệp ngắn ở đây để tôi có thể nói với anh em về Lời sau khi làm chứng những ngày ở đó, v. v...

116 Mác, chương 8, hãy bắt đầu từ câu 34 đến câu 38, đó là phần cuối chương. Tôi thích đọc những gì Ngài nói, vì tôi biết đó là thật.


tải về 359 Kb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
  1   2   3




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương