Vụ án thứ nhất: Kẻ giết người theo số Tiết tử S. C. I. thành lập



tải về 1.11 Mb.
trang1/12
Chuyển đổi dữ liệu07.06.2018
Kích1.11 Mb.
#39528
  1   2   3   4   5   6   7   8   9   ...   12
Vụ án thứ nhất: Kẻ giết người theo số

Tiết tử - S.C.I. thành lập

S.C.I. là tên gọi tắt của đội điều tra những vụ án có tình tiết đặc biệt (Special Crime Investigation Team). Do chính Tổng cục trưởng cục Cảnh sát đề nghị thành lập, chuyên điều tra những vụ trọng án đặc biệt, thành viên bao gồm những cá nhân ưu tú nhất của cục.
Bản tuyên bố thành lập đội như sau:

Bất kỳ hành động nào của S.C.I. đều mang tính độc lập. Tất cả hành động sẽ do chính đội trưởng báo cáo trực tiếp lên cục trưởng mà không bị bất kỳ bộ phận khác cản trở. Khi S.C.I. yêu cầu, các bộ phận khác phải lập tức toàn lực phối hợp.


Ngườ ký: Tổng cục trưởng Cảnh sát Bao Chửng

Thời gian ký: ngày 7 tháng 11 năm 2006


Danh sách thành viên của S.C.I.:


Đội trưởng (chính): Bạch Ngọc Đường

Ngày sinh: ngày 27 tháng 9 năm 1980

Lý lịch:

- Năm 1998: tốt nghiệp trường quân đội X, ba năm liền quán quân môn Sanda.

- Năm 1999 - 2002: phi công máy bay chiến đấu, đạt quân hàm Thượng úy không quân

- Năm 2002 - 2005: xuất ngũ, gia nhập đội cảnh sát thành phố S cho tới bây giờ, phá vô số án.


Đội trưởng (phó): Triển Chiêu

Ngày sinh: ngày 26 tháng 9 năm 1980

Lý lịch:

- Năm 1998: đạt bằng thạc sĩ môn tâm lý học tội phạm ở trường quân đội X

- Năm 2002: lấy bằng tiến sĩ môn tâm lý học tội phạm

- Năm 2002 - 2004: công tác tại phòng nghiên cứu tâm lý học đặc biệt ở New York

- Năm 2005: về nước, làm cố vấn tâm lý học tội phạm cho chính phủ, kiêm giáo sư môn tâm lý học trường quân đội X

Hiện là cảnh sát của phòng Nghiên cứu tâm lý của cục Cảnh sát thành phố S


Đội viên (công việc bên ngoài):

- Vương Triều: cảnh sát (trước ở dưới quyền Bạch Ngọc Đường)

- Mã Hán: cảnh sát (nguyên là đội viên của Phi Hổ)

- Trương Long: cảnh sát (trước ở dưới quyền Bạch Ngọc Đường)

- Triệu Hổ: cảnh sát (có 5 năm kinh nghiệm nằm vùng)

- Từ Khánh: cảnh sát (nguyên là kỹ sư máy móc của quân đội)


Đội viên (công việc bên trong):

- Công Tôn Sách: pháp y (Tiến sĩ Nhân chủng học)

- Tưởng Bình: chuyên gia vi tính (một trong những hacker giỏi nhất nước)
Khác (không phải nhân viên cảnh sát):

- Lư Phương: truyền thông liên lạc (phát ngôn viên của cảnh sát)

- Hàn Chương: tình báo viên (liên quan đến bảo mật tin tức)
Ngày 8 tháng 11 năm 2006, 13:00, những nhân viên trên đến lầu 17, phòng làm việc S.C.I. ở cục Cảnh sát thành phố S báo danh.

S.C.I. - đội điều tra những vụ án có tình tiết đặc biệt (Special Crime Investigation Team) chính thức thành lập.

Kẻ giết người theo số

01 - Chuột và mèo không đội trời chung


Một buổi sáng sớm, tòa cao ốc cục cảnh sát thành phố S muốn nổ tung, mọi người tốp năm tốp ba bu lại thành một nhóm rỉ tai thì thầm với nhau.
Vương Triều cùng Trương Long đi vào cục, liền cảm thấy không khí có gì đó khác lạ, tất cả mọi người làm sao vậy?
Hai người mắt thâm như mắt gấu trúc, vì đêm qua vừa mới kết thúc một vụ án lớn nên ngủ không đủ, đi đến cửa thang máy, thấy trên tường dán một tờ giấy trắng. Trương Long vươn tay lên gỡ nó xuống, mắng: "Người nào to gan lớn mật, đến cả cục cảnh sát cũng dám vào dán quảng cáo thế này?"
Vương Triều đứng một bên nhìn sơ qua một lượt, "Không giống quảng cáo... chữ ký của cục trưởng?"
Vào trong thang máy, hai người mới bắt đầu đọc kỹ tờ giấy...
Mười giây đồng hồ sau, trong thang máy truyền đến hai tiếng rống to, làm cho những người chờ bên ngoài thang máy sợ tới mức lùi hết ra sau.
"Đinh..." Một tiếng, cửa thang máy lầu 7 mở ra.
Chỉ thấy Trương Long cùng Vương Triều vọt ra như mấy con sói và hổ đang tăng tốc, thẳng hướng phía phòng làm việc của đội cảnh sát hình sự , miệng còn hô to "không thể tin được!", làm cho nhân viên cảnh sát bốn phía đều ngóc lên nhìn.
Cửa phòng bị hai người một đạp, mở ra cái ầm, làm cho các cảnh sát bên trong cả kinh, vội lẻn đến sau bàn tìm lô cốt che chắn.
Nhưng hai người sau khi xông vào, cũng chưa liếc mắt mọi người một cái, chỉ trực chỉ tiến phía văn phòng đội trưởng.
Cửa phòng làm việc chỉ đẩy nhẹ đã mở toang, hai người phanh không kịp, liền song song ngã sấp vào, đập mặt xuống sàn nhà. Chợt cửa sổ lầu dưới có người thò đầu ra hét: "Đội hình sự các người có thể yên tĩnh một ngày không? Cứ như vậy rồi đến lúc có động đất thật, mọi người trong đây còn không biết để mà chạy đó!"
Trương Long cùng Vương Triều lồm cồm đứng dậy, thấy Bạch Ngọc Đường tay cầm cốc cà phê, tựa vào bàn làm việc, mặt đầy tiếu ý nhìn hai người bọn họ.
"Đội trưởng, này có phải là sự thật?!" Trương Long giơ tờ giấy trong tay ra.
"Cậu đoán là thật hay giả?" Bạch Ngọc Đường uống ngụm cà phê, không để ý trả lời.
"Đây... là sự thật?" Vương Triều cẩn thận xác nhận.
Gật gật đầu, tiếp tục uống cà phê.
Sau một lúc trầm mặc, chợt nghe cả văn phòng đội hình sự tiếng khóc rung trời.
"Đội trưởng, anh không thể bỏ lại chúng tôi a."
"Đội trưởng, anh không thể đi như thế."
"Vương Triều, Trương Long a, hai người không thể đi được."
"Các cậu đi bỏ lại anh em làm sao bây giờ a..."
Mọi người ở các phòng khác tò mò thò đầu vào xem.
Đội chống mại dâm: "Đội hình sự làm sao vậy? Bạch đội trưởng bên đó hi sinh vì nhiệm vụ à?"
Đội kinh tế: "Làm gì có, sáng nay tôi vẫn còn thấy người ta vui vẻ mà..."
Đội ma túy: "Thôi đi, Bạch đội trưởng nhà bọn họ, Diêm Vương dám thu sao?"
Tiếp theo, chợt nghe một tiếng gầm giận dữ rung trời: "Tất cả câm miệng lại, lão tử còn chưa có chết!"
Chớ có lên tiếng. Đội chống mại dâm, đội kinh tế cùng đội ma túy liếc mắt nhau, "Xem đi..." Thụt đầu, đóng cửa.
Bạch Ngọc Đường uống xong ngụm cà phê cuối cùng: "Trương Long, Vương Triều, thu thập đồ đạc, buổi chiều cùng tôi lên lầu 17." Sau đó kéo đến một đội viên đang khóc sướt mướt lại, hung tợn nói: "Tôi đi rồi, phải trông coi đội hình sự cho thật tốt, đừng làm tôi mất mặt!"
"Vâng... ô ô..." Lại tiếp tục khóc.
Một giờ kém mười phút chiều, trong tiếng khóc của các nhân viên đội hình sự cùng tiếng hoan hô của những kẻ ở bộ phận khác cùng lầu 7, Bạch Ngọc Đường mang theo Trương Long cùng Vương Triều bước vào thang máy, nhấn vào nút có số 17.
Cửa thang máy vừa mở ra, đã thấy ngay trước mắt văn phòng mới tinh, trên cánh cửa thủy tinh lớn là chữ S.C.I., thật là giống FBI nha. Mới vừa bước ra khỏi thang máy, thì tiếng một tháng máy khác mở cửa vang lên bên cạnh, quay đầu lại, thấy người nọ một tay đút trong túi quần bộ âu phục, một tay cầm kẹp tài liệu, dáng cực tao nhã bước chân ra.
Trương Long cùng Vương Triều lập tức căng thẳng, thật cẩn thận nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, quả nhiên...
Công Tôn từ xa xa đi tới, đã thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đứng ngay cửa thang máy trừng nhau, âm thầm buồn cười, đầu lại nói "Lại nữa rồi.", trên cặp kính không gọng lóe lên một tia sáng không giải thích được.
"Tiểu Triển, Tiểu Bạch... Sao còn chưa đi vào a?"
Vương Triều và Trương Long cùng nuốt nước miếng, thầm nghĩ: "Thêm một vị nữa..."
Ba vị trước mắt này đều không phải là phàm nhân, mà danh xưng là tam đại quỷ tài (thiên tài) của giới cảnh sát, cũng chính là ba bảo bối của cục cảnh sát S.
Trước tiên nói về Bạch Ngọc Đường: người quen đều gọi anh là Bạch Lão Ngũ, không phải vì anh là đứa con thứ năm trong nhà, mà bởi vì anh là đội trưởng đội hình sự thứ năm của Bạch gia. Bạch gia xưa này đều sinh ra những thiên tài nổi tiếng, ông nội, bố, chú bác của Bạch Ngọc Đường đều là những cảnh sát có tiếng, hiện tại đều là các ông lớn trong giới cảnh sát và quân đội. Mà bản thân anh lại tập hợp hết mọi gien tốt của các bậc cha chú, sau khi tốt nghiệp trường quân đội, đầu tiên là tham gia không quân, đạt đến chức thượng úy thì trở về làm cảnh sát. Trong vài năm, phá không biết bao nhiêu vụ án lớn, hơn nữa, lá gan của anh cũng cực lớn, thân thủ vô cùng tốt, tính tình cực bạo, thái độ cực ngạo, bởi vậy cả đội hình sự dưới tay anh dẫn dắt đều sát khí mười phần. Phóng mắt cả cục cảnh sát, không ai dám trêu chọc, những người đi ngang qua đội hình sự, thở cũng không dám thở mạnh lấy một cái. Đây cũng chính là nguyên nhân cả đội khóc thảm khi hay tin Bạch Ngọc Đường chuyển đi, không còn chỗ dựa vững chắc!
Nhắc đến Bạch Ngọc Đường, không thể không nhắc đến Triển Chiêu.
Đấy cũng chính là người vừa ra khỏi thang máy. Nguyên nhân ba người này nổi danh, bỏ đi lý do tài năng ở ngoài, còn có một lý do rất quan trọng, chính là tướng mạo của ba người này cực kỳ xuất sắc, làm cho những đồng nghiệp khác hận đến nghiến răng. Nhất là Triển Chiêu, thằng nhỏ này lớn lên, nếu bảo Bạch Ngọc Đường là anh tuấn, thì Triển Chiêu chính là đẹp, khuôn mặt vừa tao nhã lại xinh xắn, kết hợp với dáng người thon gầy, lại mặc thêm âu phục màu chàm vừa vặn với cơ thể, tay cầm theo kẹp tài liệu nữa, vì thế tất cả các sinh vật thuộc phái nữ từ 8 cho tới 80 tuổi đứng ven đường đều nước dãi chảy ròng ròng. Nếu anh nhẹ nhàng hướng người cười một cái thật nồng ấm, thì theo lời Bạch ma ma, tất cả phụ nữ nhìn thấy sẽ đều té xỉu chết ngất. Ngoài ra, Triển Chiêu còn là tiến sĩ tâm lý học tội phạm rất nổi tiếng trên quốc tế, chưa đến ba mươi tuổi đã là tiến sĩ, lại còn là chuyên gia tâm lý học biết sử dụng súng, thế giới này được mấy người như vậy? Đúng thế, Triển Chiêu là loại người đó.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chính là có đối nghịch từ rất lâu rồi, theo lời giảng của Triển ma ma thì hai người từ lúc chui ra khỏi bụng mẹ đã không hợp nhau!
Vì sao lại nhắc đến Bạch mama với Triển mama à? Vì hai nhà Triển Bạch ở đối diện nhau, hai bà mẹ này ngay từ nhỏ đã là chị em tốt của nhau. Sau đó lại cùng sinh hai cục cưng, chỉ là Triển Chiêu ra sớm hơn Bạch Ngọc Đường một giờ, cũng vì một giờ chênh lệch này, hại Bạch Ngọc Đường suốt 8 năm phải gọi tên kia "anh Tiểu Triển"...... Hận!
Hai người gia cảnh trông như thanh mai trúc mã, mà sao lại giống như oan gia thế kia? Cái này phải kể từ hồi nhà trẻ ấy, hai người từ nhỏ đã rất có ý thức cạnh tranh, ăn cơm thì cướp đồ ăn của nhau, đi ngủ thì cướp gối của nhau, sau đó phát triển thành giành thứ hạng nhất trong mọi cuộc thi, đi học thì xem ai nhảy lớp mau hơn, Tiểu Bạch vô địch các môn võ thì Tiểu triển một tay giành toàn bộ học bổng loại ưu, hai người cứ gầm ghè đấu nhau mãi đến lúc kẻ đi tòng quân, người ra ngoại quốc, nhưng thật là không ngờ đánh một vòng lại đụng nhau ở sở cảnh sát, cái này phải gọi là oan gia không thể không gặp nhau a...
Trong não Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu còn lâu mới được tao nhã như mọi người nói, hắn chính là một con mèo gian trá xảo quyệt trăm phần trăm!
Trong não Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường còn lâu mới tiêu sái giỏi giang như cái lớp vỏ ngoài kia, hắn chính là một con chuột làm cho người ta cảm thấy cực ghét!
Công Tôn là một nhân vật truyền kỳ trong giới pháp y, là chuyên gia nhân chủng học nổi tiếng, cũng phá qua vô số vụ án lớn. Khi còn dạy ở trường quân đội X, anh là giáo viên của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, trong mắt hai người Triển Bạch, đây là người có kỹ năng sử dụng dao đứng đầu trong thiên hạ, và cũng là một sát thủ kỳ quặc...
Ba kẻ đẹp trai đến nỗi trong thiên hạ không còn ai đẹp hơn cứ đứng ở trước cửa lớn văn phòng S.C.I. mắt to trừng mắt nhỏ, mãi đến lúc cục trưởng Bao Chửng không nhịn được nữa, gầm lên giận dữ; "Đứng tất ở ngoài đó làm gì hả? Đi vào họp nhanh!"

Kẻ giết người theo số



02 - Vụ án
Cuộc họp tiến hành rất thuận lợi, chủ yếu là giới thiệu các thành viên cùng giao việc, phân định chức trách.
Sau đó, Bao Cục trưởng giao cho Bạch Ngọc Đường một đống tài liệu dày cộm, "Đây là những vụ án lớn chưa được phá trong khoảng thời gian 10 năm, nhân cơ hội này mà đem những tên khốn nạn còn sống tống hết vào nhà tù đi." Nói xong liền xoay người rời đi, trước khi bước ra khỏi cửa còn quay lại liếc mắt nhìn thâm sâu Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, nói: "Hai người các cậu... Không được cãi nhau, cố mà hợp tác tốt cho tôi!" Nói xong thì đi khỏi, để lại Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang đầy mồ hôi lạnh sau cổ.
Bao Chửng đi rồi, không khí nghiêm túc trong văn phòng lập tức nhường chỗ cho sự thoải mái, mọi người đều là người quen đã lâu trong ngành, hiện tại công tác cùng một chỗ, không kềm được chạy ra hàn huyên vài câu.
Bạch Ngọc Đường phất phất tay nói: "Mọi người tự thu xếp đồ đạc của mình một chút đi, nửa giờ sau đến phòng họp!" Nói xong, quăng ánh mắt về phía Triển Chiêu, ý tứ là "Vào văn phòng nói chuyện", sau đó hai người liền vào văn phòng.
Cấu trúc của S.C.I. không phức tạp, một đại sảnh, hai văn phòng cùng một phòng họp khá hiện đại.
Trong đại sảnh có bàn làm việc rất tiêu chuẩn, mỗi người đều có một cái, bởi vì phần lớn là cảnh sát làm việc bên ngoài nên đồ đạc cũng ít.
Hai văn phòng, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu chia nhau mỗi người một cái.
Phòng của Bạch Ngọc Đường so ra có phần đơn giản, theo yêu thích cá nhân mà bố trí rất tao nhã.
Gia sản nhiều nhất chính là Triển Chiêu, do tính chất nghề nghiệp, văn phòng của anh có mấy cái giá sách chồng đầy sách, tư liệu nhét đầy trong các kẹp tài liệu đủ màu sắc.
Lư Phương đến chỉ kịp thò mặt ra rồi lại vội vàng đi, Hàn Chương phụ trách tình báo thì chẳng ai gặp được.
Công Tôn thì một mình một phòng pháp y cùng vài thành viên chung sống vui vẻ, phòng ngay sát vách S.C.I., thiết bị trong đấy là loại tốt nhất.
Trên thực tế, lầu 17 trước đây vốn là của phòng pháp y, là cấm địa với tất cả mọi người. Triệu Hổ đến nơi này, việc đầu tiên cậu chàng làm chính là thắp hương cúng Bồ Tát, xua đuổi âm khí, làm Công Tôn nổi tà ý kéo hắn ra kể chuyện xưa, nào là vì sao lại đem phòng pháp y tống lên lầu 17, nào là mười chuyện quỷ dị lớn nhất từng xảy ra trong phòng pháp y. Triệu Hổ kinh hoàng bịt lỗ tai thét chói lói "Anh trai tha mạng em!"...
Trong văn phòng đội trưởng, Triển Chiêu tao nhã ngồi gác chéo chân trên ghế trước bàn làm việc, đầu ngẩng nhìn Bạch Ngọc Đường đối diện, mặt giống như cười nhưng không cười.
"Mèo chết, nhìn cái gì!" Kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm tích lũy đang cho anh biết, Triển Chiêu lộ vẻ mặt này là cần phải đặc biệt chú ý.
"Không có a." Triển Chiêu nhún nhún vai, "Tôi đang nghe chỉ thị của Bạch Đội trưởng mà."
Bạch Ngọc Đường làm mặt khó chịu, "Cậu đừng có ra vẻ lão luyện, trước mặt đội viên không được làm tôi xấu mặt!"
"Không thành vấn đề! Nhưng mỗi khi cậu ra ngoài mà cần tôi đi theo, những vấn đề nghiệp vụ đều phải nghe tôi đó." Triển Chiêu đề ra điều kiện.
"Haizz... Đồng ý." Bạch Ngọc Đường gật đầu thở dài, đem đống tài liệu đẩy về phía trước mặt Triển Chiêu, "Này thì của chuyên gia!"
"Dựa vào cái gì hả?" Triển Chiêu nổi giận, cầm một nửa thả lại cho Bạch Ngọc Đường, "Mỗi người một nửa!"
Bạch Ngọc Đường chống chế, trừng: "Cậu biết rõ tôi ghét nhất là xem mấy thứ này mà."
Triển Chiêu trừng lại: "Đây là trách nhiệm của đội trưởng, cậu lo mà tìm những vụ có độ khó thấp, phá trước một hai vụ đi, bằng không S.C.I mặt mày không sáng nổi đâu, Bạch thần thám!" (thám tử tài hoa)
Bạch Ngọc Đường cả kinh: "Này, cậu có biết thế nào là án chưa được giải quyết không hả, tùy tiện nói phá là phá được sao? Sai rồi nhá..." Bạch Ngọc Đường quét lên quét xuống Triển Chiêu đứng trước mặt, lại cười nói, "Miêu Nhi, cậu quả nhiên là không thích hợp a, ài, tôi hiểu rồi, hóa ra lý do tôi là chính còn cậu là phó lại như vậy, Triển tiến sĩ."
Triển Chiêu cũng bắt đầu vặc lại, đem nửa đống tài liệu còn lại thả cái bẹp trước mặt Bạch Ngọc Đường, "Hừ, tiểu nhân đắc chí, tự mình xem hết đi!"
"Cậu... Tốt!" Bạch Ngọc Đường thở phì phì nói: "Bốc đại, trúng ai thì trúng, dù sao cũng là án giết người, đằng nào chẳng phải phá?" Nói xong liền tiện tay rút lấy một xấp trong hai đống tài liệu ra, "Này thì rút..."
Nói còn chưa xong thì đã bị vài tiếng gõ cửa thanh thúy đập gãy, anh ngẩng đầu.
Chỉ thấy Công Tôn đang tựa vào cửa, tay cầm một tập tư liệu, "Mấy vụ án năm xưa cứ từ từ đi, tôi đang có sẵn một vụ đây."
Bạch Ngọc Đường khoát tay nói: "Được... Kêu mọi người đến phòng họp bàn việc đi."
Công Tôn lộ vẻ kinh ngạc: "Cậu không nghe qua trước một chút sao?"
Vẻ mặt Bạch Ngọc Đường đầy ý cười: "Không cần không cần, nếu không có giá trị, Công Tôn nhà anh sẽ chịu nói sao?"
Công Tôn thỏa mãn, hướng phòng họp đi, Triển Chiêu phía sau nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chỉ biết vỗ mông ngựa, đồ chuột xảo trá!" Bạch Ngọc Đường vừa đi vừa hắt xì một cái thật to.

Kẻ giết người theo số



03 - Con số thần bí
Trong phòng họp, mọi người đều ngồi vào chỗ của mình, Bạch Ngọc Đường nhường chỗ cho Công Tôn nói vắn tắt qua vụ án.
"Mọi người còn nhớ vụ án bắt giam lái xe taxi liên tiếp cán chết người mấy tháng trước không?" Công Tôn đi thẳng vào vấn đề.
"Anh nói là vụ án năm người chết ba người bị thương à?" Trương Long nhớ lại: "Hung thủ không phải đã bị bắt rồi sao?"
"Là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, hình như tâm thần không được bình thường?" Vương Triều bổ sung.
"Đúng vậy." Công Tôn gật đầu nói: "Án mạng này đã trực tiếp giao cho đội giao thông xử lý, chắc là không tới tay các cậu?"
"Đúng." Bạch Ngọc Đường gật đầu: "Làm sao vậy, án này có vấn đề à?"
"Mọi người xem những tấm hình chụp này..." Công Tôn nói xong liền lấy ra một tập hình, trải ra trước mặt mọi người, nói: "Đây là hình chụp thi thể của người bị cán chết năm đó."
Mọi người trong phòng đều cầm hình lên xem, chỉ thấy toàn bộ hình đều chụp phần đằng sau lỗ tai của người chết, tất cả đều có một con số màu xanh rất nhỏ nhưng thấy rất rõ: 7, 12, 19, 30, 42, mỗi thi thể là một số riêng biệt.
Hàng lông mày của Bạch Ngọc Đường lập tức nhíu lại: "Bị đánh số?"
Công Tôn nói tiếp, còn có sự kỳ lạ hơn. Nói xong liền lấy ra hơn mười tấm hình nữa: "Tôi có người bạn làm người trang điểm ở nhà tang lễ, gần đây anh ta phát hiện ra hiện tượng kỳ quái: có rất nhiều người chết vì tai nạn giao thông, sau tai đều bị đánh số, số không bị trùng. Anh ấy là người cẩn thận, cảm thấy có sự kỳ quặc nên liền làm bản ghi chép cùng chụp hình lại, mấy ngày trước thì giao cho tôi, lần ghi chép gần đây nhất cách đây ba ngày."
"Ba ngày trước?" Tất cả mọi người sửng sốt.
"Tên lái xe biến thái kia không phải một tháng trước đã bị bắt rồi sao?" Triệu Hổ kinh ngạc.
"Người bị bắt chắc hẳn không phải là hung thủ!" Triển Chiêu trầm ngâm.
"Tôi đồng ý!" Công Tôn gật đầu, "Những người bị hại, đều ra khỏi bệnh viện là được đưa thẳng tới phòng pháp y, có hai người thậm chí còn không vào bệnh viện. Hơn nữa tôi đã kiểm tra qua, mấy con số này cũng na ná như hình xăm, nhưng không phải là mới xăm lên gần đây."
Bạch Ngọc Đường đem đống ảnh ra sắp xếp lại, nói: "Nếu những con số này có liên hệ, không tính đến những người chưa được phát hiện, nạn nhân chắc chắn đã lên đến 20 người."
Công Tôn lại rút ra một tấm hình khác: "Xem người này!"
Mọi người nhìn qua, đó là một trong những người chết bị đánh số được đưa đến nhà tang lễ, con số là 23.
Công Tôn mở cặp tài liệu ra, nói: "Hắn gọi là Trần Tư Lương! Người vừa chết tuần trước, đây là lần thứ hai hắn bị tai nạn giao thông."
Tưởng Bình nhìn tài liệu, kinh ngạc nói: "Hắn là người bị thương trong vụ án tên lái xe biến thái?”
“Tên lái xe kia không đâm chết hắn. Vậy đây là tai nạn giao thông ngoài ý muốn mà chết? Sao còn bị đánh số nữa…” Mã Hán vuốt tóc, vẽ mặt cũng không thể tin được.
"Thấy thế nào?" Bạch Ngọc Đường trầm mặc một hồi, hỏi Triển Chiêu cũng đồng dạng đang âm trầm bên cạnh.

Ngón tay thon dài của Triển Chiêu nhẹ nhàng gõ gõ đầu gối của mình, đây là động tác hay làm khi anh đang suy nghĩ, "Báo trước giết người, hoặc là ghi chép lại những người bị giết."


Bạch Ngọc Đường gật đầu, suy nghĩ một hồi, nói: "Công Tôn, kêu Lư Phương đi liên hệ với người nhà của nạn nhân, làm kiểm tra thi thể một lần nữa! Vương Triều, Mã Hán, đi điều tra tại sao người này lại phát sinh tai nạn giao thông ngoài ý muốn, điều trị lần cuối ở bệnh viện nào, bác sĩ là ai, chết như thế nào, càng chi tiết càng tốt! Trương Long, Triệu Hổ, đi sắp xếp lại quan hệ, kẻ thù, nghề nghiệp linh tinh giữa tất cả các nạn nhân, xem có điểm gì giống nhau. Tưởng Bình, tra tất cả các địa điểm phát sinh tai nạn, tình huống liên quan đến cái xe gây án, tôi muốn tường tận tư liệu về từng nạn nhân! Từ Khánh, đi những chỗ xăm hình tìm manh mối về con số này, chút nữa tìm Hàn Chương truyền đạt lại buổi họp hôm nay. Bây giờ tôi đi tìm con người nhiệt tình ở nhà tang lễ, sau đó sẽ đi tâm sự với tên lái xe biến thái kia. Mọi người tự phân công mà làm việc!"
"Rõ!" Nửa phút đồng hồ đã không thấy bóng dáng mọi người đâu, tất cả đều vội vàng, Bạch Ngọc Đường thu xếp lại ảnh chụp, đứng lên...
“Khụ khụ…” Triển Chiêu vẫn ngồi bên cạnh bàn, ho khan hai tiếng, liếc mắt nhìn anh.
...Thu dọn gọn gàng đống tài liệu xong, Bạch Ngọc Đường cầm lấy áo khoác, hướng Triển Chiêu làm tư thế "mời" rất cung kính, nói: "Chúng ta đi thôi... Chuyên gia!"
Triển Chiêu thỏa mãn đứng lên, đoạt lấy chìa khóa xe trên tay anh, "Tôi lái." Nói xong liền đi ra ngoài.
"Này!" Bạch Ngọc Đường vừa mặc áo khoác vừa chạy theo ra ngoài, "Mèo! Đừng có đụng vào xe của tôi! Cậu là thằng sát thủ xa lộ!"
Kẻ giết người theo số

04 - Nhà tang lễ


Đỗ trước cửa nhà tang lễ thành phố S là một chiếc xe thể thao màu trắng bạc hiệu Spyker C8. Tuy rằng người đi đường ở khu này không nhiều lắm, nhưng chiếc xe thể thao có chút khủng bố này vẫn làm không ít người ghé mắt vào xem.
Bạch Ngọc Đường người mặc áo khoác màu xám hiệu Armani, mắt đeo kính mát hiệu Gucci bước từ trong xe ra, nếu để người ngoài đoán chắc chắn sẽ đoán đây là ngôi sao hoặc người mẫu... chứ chẳng bao giờ nghĩ đây lại là cảnh sát.
Triển Chiêu bất đắc dĩ cũng xuống xe, "Không có ai khiếu nại cậu à?"
"Khiếu nại cái gì?" Bạch Ngọc Đường cởi kính mát ra, đi vào trong.
"Lái ra lái vô cục cảnh sát một cái xe thể thao trị giá bốn mươi ngàn đô-la Mĩ, tôi không tin là sẽ không có người khiếu nại cậu"
"Xe này là anh hai tặng, tiền mua cũng là tiền hợp pháp!" Bạch Ngọc Đường nhún vai, "Tôi thích xe này! Tốc độ của nó có thể đạt đến vận tốc âm thanh, dùng để bắt cướp là số dzách!"
"A, cảnh sát gì mà dùng một chiếc Spyker C8 bốn mươi ngàn đô-la chỉ để bắt cướp, rõ là kiểu người như cậu trong xã hội không thể xác định được!" (ý bảo rốt cuộc anh Đường là người khùng hay người bình thường, ko ai xác định dc)
"Được rồi Miêu Nhi, cậu từ lúc sinh ra đến giờ, cứ cố gắng chứng minh tôi là người không được bình thường mãi." Bạch Ngọc Đường quan sát đại sảnh nhà tang lễ, thờ ơ nói, "Đáng tiếc là lý luận tâm lý học vĩ đại của cậu không dùng được trên người tôi!"
"Hờ" Triển Chiêu đút tay vào túi quần, "Cậu không thừa nhận cũng không quan trọng, dù sao thì hai mươi năm của tôi đã đủ để chứng minh thành công cậu bị bệnh hoang tưởng, khó gần gũi (antisocial), nóng tính, thích phô trương, tự kỷ và thêm chứng rối loạn nhân cách lập dị nữa!"
"Nếu tôi đây bị rối loạn nhân cách lập dị..." Bạch Ngọc Đường chỉa chỉa phòng chứa xác của nhà tang lễ, "Tôi sẽ là kẻ đánh số cho đống thi thể trong kia, chứ không phải cảnh sát ở ngoài này điều tra nữa."
"Làm một cảnh sát điều tra, chắc chắn năng lực cũng được coi là đặc biệt rồi." Một người từ trong phòng chứa xác đi ra, tiếp lời.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời xoay mặt về phía người vừa cất tiếng nói, đó là một người đàn ông gầy khoảng ba mươi tuổi, ánh sáng lờ mờ của nhà tang lễ hắt lên sắc mặt tái nhợt của ông ta, làm cho khuôn mặt càng têm tối tăm.
"Tôi là Trần Cảnh, hai người là cảnh sát?" Người nọ chủ động vươn tay ra.
"A... Xin chào." Bạch Ngọc Đường một tay đưa ra bắt lấy, một tay lấy giấy chứng nhận trong túi ra, "Bạch Ngọc Đường, người này là Triển Chiêu."
"Công Tôn đã nói cho tôi mục đích của hai ngươi đến đây." Sau khi bắt tay với Triển Chiêu, Trần Cảnh xoay người đi trước, dẫn cả hai đến phòng chứa xác, "Tôi nghĩ hai người nên xem cái này trước."
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, đi theo Trần Cảnh vào phòng chứa xác.
Trong phòng có vài thi thể được phủ vải bố màu trắng, chỉ có một thi thể vải bố được mở ra một góc, hiển nhiên là Trần Cảnh đang trang điểm cho cái xác đó.
"Đây là xác mới đến buổi sáng nay, hai người xem chỗ này." Nói xong, Trần Cảnh xoay đầu thi thể qua một bên, đằng sau tai có một con số "39" nhìn rất rõ.


tải về 1.11 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
  1   2   3   4   5   6   7   8   9   ...   12




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương