Thầy Tân Văn Công Đang Ngao Du Với Tháng Ngày Còn Lại



tải về 298.56 Kb.
trang1/3
Chuyển đổi dữ liệu10.05.2018
Kích298.56 Kb.
#37980
  1   2   3
Thầy Tân Văn Công Đang Ngao Du Với Tháng Ngày Còn Lại

                                                                                      Phùng Nhân





Vào năm 1979 thì thầy Tân Văn Công rỗi rảnh, thất nhiệp không có việc làm, lúc đó vừa tròn 53 tuổi nên thầy bắt đầu khởi sự “văn chương”. Nhờ trước kia khi còn dạy học, thầy đã có viết vài ba cái truyện ngắn cho báo Điện Tín, Tiếng Chuông nên việc cầm bút trở lại của thầy cũng không có gì là khó lắm.

Nhưng cầm bút lần nầy đang ở trong tâm trạng của một ông thầy giáo, đã từng đứng trên bụt gỗ suốt mấy mươi năm, nhưng bây giờ phải chịu cảnh xa trường, xa lớp xa bảng đen phấn trắng nên thầy viết văn với bút hiệt Mặc Nhân TVC. Không biết cái bút hiệu nầy nó vận vào người thầy lúc nào, mãi cho đến sau nầy cũng không thay đổi.



Chữ Mặc Nhân dường như có nghĩa là một người yếm thế, khiêm tốn hay là một người đang mang một tâm sự cô đơn, u hoài trong cuộc sống. Nhưng theo tôi điều đó không quan trọng, mà nó phải thể hiện được nếp sống của một con người. Điều nầy đã chứng tỏ bằng bao nhiêu tác phẩm của thầy Công, khi thầy vừa mừng sinh nhựt ở cái tuổi 88 vừa qua, với những tấm hình chụp cùng thân hữu, cùng gia đình, cùng mấy cô học trò nhỏ cũng thích văn thơ, mà thầy Công hiện nay là một đầu tàu, để dẫn dắt đàn em, học trò của mình đang chạy đi trên con đường thiên lý. Ai có đi trên con đường “thiên lý” văn chương, thì mới thấm thía câu “văn mình vợ người”, nó đúng với trường hợp nào. Có người văn chương chữ nghĩa chẳng bao nhiêu, nhưng khi viết được một vài bài báo, hoặc cho ra đời một vài tác phẩm thì sanh ra tự phụ.

Trường hợp của thầy Công là một sự rong chơi của tuổi già nó rất hiếm hoi, khi con người đã bước qua cái tuổi 88 để tri thiên mệnh. Có biết được điều đó, mới cảm thấy đời sống của con người không dễ thích nghi với hoàn cảnh xung quanh. Vậy mà thầy Công lúc nào trên môi cũng có nụ cười, với một chiếc áo sơ mi, với một xấp bản thảo viết lỡ tay đang nằm trong cặp. Thầy Công chẳng bao giờ bận tâm lo nghĩ tới bạc tiền, mà thầy chỉ nghĩ tới những cô học trò ngày xưa, bây giờ đang bước đi trên con đường văn nghệ, văn chương chữ nghĩa. Của những nhóm thơ, của những nhóm văn. Thầy đến với họ để thắp lên ngọn lửa rồi thôi, nhưng hôm nào mà thiếu thầy, thì bữa tiệc đó dường như còn đang thiếu sót một cái gì mà người ta không thể nhận ra.



tải về 298.56 Kb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
  1   2   3




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương