“The Lamb’s Book of Life



tải về 286.83 Kb.
trang1/4
Chuyển đổi dữ liệu20.04.2018
Kích286.83 Kb.
#36988
  1   2   3   4


56-0603 Sách Sự Sống Của Chiên Con


Sách Sự Sống Của Chiên Con
Sứ điệp nầy được dịch từ băng ghi âm số 56-0603, “The Lamb’s Book of Life”, dài 107 phút, giảng bởi Anh (Brother) William Branham, vào sáng Chúa nhật, ngày 3/6/1956, tại Nhà Thờ Đền Tạm Branham (Branham Tabernacle), Jeffersonville, Indiana, USA. (Bản dịch tiếng Việt đã duyệt lại lần thứ 5c, ngày 27/8/2009 - Vietnamese Translation, Revision 5c)
E-1 Chào các bạn. Hầu như thật là ngạc nhiên cho tôi được ở đây hôm nay. Tôi không mong được có mặt tại đây. Tôi định đi xuống dưới Kentucky, nơi một người bạn yêu dấu của tôi bị đau nặng kinh khủng, Anh Lyle...?... đang ở trong tình trạng hấp hối ở bệnh viện. Bà Ferguson người thường đến đây, con trai bà cũng sắp chết trong bệnh viện... Vì thế, tôi đã không đi và chỉ ở lại vì họ.

Ông Matheny, thuộc Giáo hội Ngũ tuần ở New Albany, trên Phố Bạc, chỉ là quá khứ... Nó ở giữa... Tôi nghĩ nó ở trên Phố Cây Sồi và Phố Bạc. Và ông ấy... Tôi tưởng là nói về ông ấy tối nay, và tôi đã nói cho ông ấy biết... Đã hủy bỏ hết tối thứ Tư tuần trước, đã bảo với ông ấy tôi sẽ đợi cho đến khi tôi từ Indiana trở về. Rồi sau đó tôi chạy ngay vào bệnh viện ngày hôm qua để thăm Anh Lyle, tại sao... Tôi đã gặp Anh ấy. Anh ấy đã nói, “Ồ, tôi biết anh đã không đi.”

Tôi đáp, “Không.”

Anh ấy nói, “Dù thế nào đi nữa, hãy cứ việc giảng (speak).”

Thế nên tôi nghĩ, đẹp ý Chúa, tôi sẽ xuống ở dưới đó tối nay để giảng với Anh Matheny. Và anh ấy... Tôi đã nói với Anh ấy rằng khi chúng tôi đi xuống ở đó, tôi sẽ có một Buổi nhóm Chữa lành dành cho anh ấy. Và tôi luôn thích kiêng ăn khoảng 3 ngày trước Buổi nhóm Chữa lành. Vì thế tôi đã nói với Anh ấy tôi sẽ giảng, và nếu bất cứ ai ở đó, chúng ta có thể cầu nguyện cho họ dù thế nào đi nữa, chỉ là một - một hàng người cầu nguyện thường lệ.

E-2 Bây giờ, chúng ta có một tuần nữa. Một tuần từ thứ Hai nầy, những Buổi nhóm bắt đầu ở Đền tạm Cadle, Indianapolis. Và chúng ta tin rằng Chúa sẽ ban cho chúng ta ở trên đó một Buổi nhóm lớn dồi dào ơn phước. Như một đứa trẻ ở trong mùa Giáng sinh, tôi đang chờ đợi Buổi nhóm đó. Tôi... Các bạn...

Chỉ điều gì đó về sự hầu việc Chúa. Đôi khi chúng ta bắt đầu quá mệt mỏi đến nỗi giống như chúng ta không thể đi xa hơn nữa. Và rồi khi nghỉ ngơi chỉ 1 hay 2 ngày, có điều gì đó đập vào anh em, và - và anh em thật sự bắt đầu đi trở lại. Nó là... Vì thế ngày hôm nay chúng ta ở đây vì một mục đích; Đó là, để hầu việc Chúa.

Ngay trước khi chúng ta có lời cầu nguyện và đọc về Lời, tôi muốn công khai xin lỗi Anh Neville. Ngày hôm qua tôi đã ở nhà từ dưới Kentucky có mục đích để giảng cho anh ấy trên chương trình truyền thanh ngày hôm qua.

E-3 Thứ Bảy đến, đẹp ý Chúa, và nếu Anh Neville muốn, tôi muốn nói trên truyền thanh buổi sáng thứ Bảy sắp đến cho Anh Neville. Vậy là, Anh ấy rất độ lượng để tha thứ cho tôi dễ dàng, như Anh ấy đã nói... Tôi đoán mình đã bất ngờ chộp lấy cơ hội của Anh ấy. Anh ấy là một trong những người có thể... Tôi có thể để lại lời ca tụng lại đằng sau. Và ước mong ai đó...

E-4 Điều làm tôi bối rối sáng sớm hôm ấy khi họ ở New Albany gọi tôi đến Anh Lyle. Và tôi... Chỉ khoảng gần 9 giờ kém 10 phút, và tôi nói, “Ồ, tôi tưởng là ở trên truyền hình trong 10 phút.” Và tại đây, tôi ở Jeffersonville, còn anh ấy ở dưới đó đang chờ đợi tôi. Cho nên tôi...

Anh Wood đã gọi Anh ấy ngày hôm qua, và tôi nghĩ trước tiên tôi có thể để Anh Wood xin lỗi cho tôi, anh em biết đấy. Vậy là Anh ấy chỉ ‘ra hiệu’ (pentalized) để cho tôi giảng (speak) sáng nay, và tiếp tục đi xuống. Thế nên chúng tôi đã có mặt ở đây. Vì vậy Anh... Chúng ta...

Chúng ta tin rằng - rằng Đức Chúa Trời sẽ - sẽ ở cùng các Buổi nhóm của chúng ta. Tôi không có dự tính gì trước, ngay cả không biết bắt đầu lời Kinh thánh ở đâu, chỉ lấy quyển Kinh thánh cách đây một lát, và chạy xuống.

Tôi lấy Kinh thánh Collin của mình, bởi vì nó có chữ in lớn hơn một chút. Và tôi... Tôi đã quá 40 tuổi, anh em biết đấy. Vì thế khi các bạn bắt đầu 40 tuổi, bất cứ điều gì gần với các bạn, các bạn không thấy nó giống như thường thấy, các bạn biết đấy, và... Bao nhiêu người biết đó là thật...?... Vâng, thưa quí vị.



E-5 Ở đây cách đây không lâu tôi nghĩ: “Nói xem, tôi có điều gì không ổn. Tôi không thể đeo kính màu xanh lá cây hay kính nâu. Không bao giờ có thể: Nó khiến tôi đau dạ dày. Vì thế tôi nói, “Có điều gì đó không ổn.” Tôi đã gọi lên Bác sĩ Adair, và nói, “Bác sĩ, màu gì... Anh có thể khám mắt tôi và nói cho biết tôi phải mang kính màu gì không?”

Anh ấy nói, “Tôi à, tôi có thể nói với anh điều gì.” Anh ấy nói, “Tôi nói cho anh biết; Tôi sẽ chỉ gởi anh đến -- qua Louisville để chuyên gia ở đó khám.”

“Ồ,” tôi nói, “Tôi không muốn khám mắt. Tôi có đôi mắt tốt. Tôi không thể chịu nổi thấy một sợi tóc nằm ở đó trên sàn nhà.”

Anh ấy nói, “Nhưng tốt hơn cho anh và khám dù thế nào đi nữa, và ông ấy sẽ nói cho biết anh phải đeo kính màu gì.”

Vậy tôi đi qua đó. Và bắt đầu tìm ra, ông ấy là một anh em Cơ-đốc, đã muốn đi trở lại Phi châu với tôi và làm những ca mổ nào đó. Anh ấy nói, “Nầy, thổ dân họ rất kỳ cục. Anh hiểu không? Cho nên họ sẽ không để con dao nào đi theo. Nhưng họ yêu anh. Và tôi muốn dâng 6 tháng phục vụ miễn phí để lấy đi bệnh đục nhân mắt, và những việc giống như thế với những thổ dân.” Và anh ấy nói, “Khi anh đi qua, tôi muốn dâng 6 tháng của đời tôi để hầu việc Chúa.”

Tôi nói, “Bác sĩ à, anh tin vào sự chữa lành Thiêng liêng [bằng phép lạ] (Divine healing) không?”

Anh ấy đáp, “Tin từng lời điều đó.” Và anh đưa cho tôi lời làm chứng về một lần khi anh là chuyên gia mắt và họng... Anh nói họ đã gọi anh như thế. Một em bé đã nuốt một trong những cái còi kia, và nó đã mắc ở cổ họng. Anh nói, “Tôi đã đến đó, và đứa bé sắp sửa ra đi.”

Họ đem nó đến bệnh viện. Ở đó anh em không thể làm điều gì. Anh nói, “Tôi đã không biết làm gì.” Thế nên anh nói, “Tôi chỉ bước ra khỏi phòng, và tôi nói, “Cha Thiên Thượng yêu quí ôi, xin giúp con biết, vì lý do gì đó, phải làm gì cho đứa bé sắp chết, mà con không thể có điều gì hầu như để xóc mạnh nó ra. Con không biết làm điều gì.” Anh nói, “Đứa bé đã chết [Anh Branham ho. - Biên tập], và cái còi bay ra ngoài trên nền nhà. Anh ấy nói, “Làm sao tôi không tin được?” Lời cầu nguyện đã thay đổi các sự việc. Đúng thế.



E-6 Vì thế anh ấy đã nói với tôi... Chúng tôi ngồi ở đó nói chuyện một lát. Anh ấy có một phòng tối nhỏ, anh ấy có vật nhỏ được đưa ra ở đó, tôi thấy một ngọn đèn nhỏ màu đỏ. Anh ấy nói, “Anh đọc nó được không? Tôi thấy nó cho biết 20/20.”

Tôi nói, “Vâng, thưa ông.” Tôi có thể đọc nó được, cũng cách ấy, 20/20. Thế rồi anh đặt một máy viễn vọng nhỏ ra ở đó với một... Nói rằng, “Hãy đọc nó cho tôi.”

Tôi để ý điều đó. Tôi có thể đọc nó tốt. Anh ấy giữ bắt đầu càng gần hơn, gần hơn. Tôi bắt đầu làm chậm lại việc đọc của mình. Khi anh bắt đầu lấy gần như thế nầy, tôi ngừng đọc.

Anh ấy nói, “Tôi sẽ nói cho anh biết trước khi tôi hỏi anh. Anh đã quá 40.”

Tôi nói, “Đúng thế. Điều đó đúng. Tôi đã 45.”

Anh - anh ấy nói, “Tốt, khi một người quá 40,” anh nói, “Tôi không thấy anh để gần nó bao lâu.” Giống y như tóc của anh bắt đầu bạc, da anh bắt đầu nhăn, ‘lỗ tai cũng đã mọc lông’ (hairs come in your ears,) và đại loại như vậy.” Ông Egan có thể nói cho các bạn biết điều đó như một người thợ hớt tóc. “Và khi anh đã qua tuổi 40, nhãn cầu bắt đầu đứng im, nó sẽ không giãn nở.” Ông nói, “Tôi sẽ nói anh biết cách làm điều đó.” Ông nói, “Bây giờ, anh liếc nhìn thật gần với nhau và đọc điều đó.” Ồ, Anh ơi, tôi có thể làm cho lác mắt để đọc nếu nó gần với tôi. Tôi đặt tay tôi như thế, và làm giống như cái kính viễn vọng nhỏ, anh có thể đọc nó. Không có gì là sai với đôi mắt của anh, nó thật tự nhiên. Người 40 tuổi phải đeo kính để đọc sách.

Thế nên ông ấy muốn làm cho tôi vài một điều. Và ồ, Ngài đã làm. Nhưng tôi - tôi không bao giờ thích các thứ đó. Anh em hiểu không? Và tôi - tôi thường không hề nghĩ về chúng. Lúc nào đó tôi đọc, và...

E-7 Nhưng tôi chỉ có một cuốn Kinh thánh của Collin, có chữ in lớn hơn một chút. Và tôi nghĩ: “Ô, mình thật không thể quen đeo nó.” Các bạn hiểu không? Và các bạn không... Các bạn không nhìn... Nếu tôi nhìn ra ngoài đó như thế, các bạn không thể thấy thứ gì. Nhưng các bạn nhìn xuống gần thì nó đưa lên mắt bạn.

Ông ấy nói, “Bây giờ, anh bắt đầu đọc như thế nầy, và điều trước tiên anh biết đấy, anh cứ đẩy lui bàn tay. Sau một lát, bàn tay anh không đủ dài để vươn ra chạm đến nó. Vì thế đó - đó là cách của nó. Vì thế... Bây giờ -- Xin Chúa ban ơn.

Bây giờ, tôi muốn hỏi anh em một điều sáng nay trước khi chúng ta bắt đầu đi vào bài học lớp trường Chúa nhật. Cái - cái gì là có giá trị? Tôi nghĩ về điều đó. Nếu sáng nay tôi có đủ giọng (enough throat), thì sẽ giảng về đề tài đó. Nhưng cổ họng tôi thật tệ, mà tôi có Buổi nhóm sắp đến đây vào tối nay ở New Albany. Thế thì tôi cũng... Những Chiến dịch đang bắt đầu. Tôi chỉ muốn giảng dạy trong thời gian ngắn từ một số lời Kinh thánh.

E-8 Nhưng cái gì là giá trị? Mẹ tôi, tôi không nghĩ bà có mặt tại đây. Tôi không thấy bà ở nơi đâu. Phải không? Vâng. Mẹ, đang bắt đầu già. Vì thế tôi đã hỏi bà ngày hôm qua. Tôi hỏi bà con người, bởi vì tôi đang nghiên cứu về điều đó. Các bạn có bao giờ nhận được một điều bằng tâm trí mình, thật sự bắt đầu nghiên cứu không? Anh Ledford, anh đã làm điều đó nhiều lần. Anh chỉ bắt đầu nghiên cứu.

Giá trị là gì? Tôi bắt đầu suy nghĩ. Tôi nói, “Mẹ biết đấy, nếu con có 100 triệu đô-la đang nằm một đống ở đây, và có một cái nút nhỏ tại đây, nếu con nhấn cái nút nầy, con mất 100 triệu của con, nhưng mà con được nói chuyện với ba thân yêu đã qua đời, như 1 giờ với con người chết lần nữa, tôi sẽ làm gì? Không do dự, tôi sẽ ấn cái nút. Tôi sẽ cho đi 100 triệu đô-la sáng nay, để ba tôi ngồi xuống trong chiếc ghế nầy trong khi tôi dạy bài học nầy.

Nhưng tiền bạc đáng giá gì? Phương chi linh hồn còn quí còn hơn tiền bạc. Phải không?

Mẹ ơi, mẹ nhớ khi con có chiếc xe Ford nhỏ kiểu chữ T đó, kiểu cũ năm 26 không? Con đã đánh bóng nó như thế nào. Con chỉ là đứa trẻ 16, 17 tuổi. Và con là con người tội lỗi lúc ấy. Và thỉnh thoảng... Tôi đang làm việc với Ông Ginther phía sau đó. Và tôi...



E-9 Sau chiều Chúa nhật, buổi sáng Chúa nhật, tôi muốn đi xuống và đánh bóng lại mọi thứ từng chút, và những thứ dành cho máy nén không khí, lau sạch nó. Chiều Chúa nhật, tôi sẽ đánh bóng chiếc xe hơi nhỏ bé cũ kỹ cho đến nỗi hầu như lớp sơn bị tróc ra hầu hết.

Điều gì sẽ xảy ra nếu sáng nay tôi đã cố gắng để tìm một mẩu của chiếc xe Ford đó? Điều gì xảy ra nếu tôi đã cố tìm một trong những mẩu máy nén không khí đó? Cùng lúc tôi đang đánh bóng chiếc xe Ford của mình đó, tôi có thể giành được những linh hồn. Tôi tự hỏi giá trị ở đâu?

Tôi đã làm việc vào những buổi sáng Chúa nhật ở trên đó, ở mức tối đa mà người ta cho phép tôi. Tôi biết ơn điều đó, bởi vì tôi mắc nợ. Và tôi... Nhưng ở đâu -- Nó dồn tôi vào đâu? Nó đã giành được điều gì?

Anh Ledford à, điều gì xảy ra nếu người nào đó đến với anh và tôi, cùng Anh Neville sáng nay, và hết thảy chúng ta ở đây, đúng hơn là 3 người trong chúng ta, và nói, “Quý vị Mục sư ơi, tôi sẽ cho mỗi vị 1 triệu đô-la,” người nào đó xứng đáng, mà có thể làm điều đó...

Tôi có thể nói, “Nào, Anh Ledford, Anh Neville, tôi sẽ nói cho các Anh biết chúng ta hãy làm điều gì.Chúng ta hãy đi ra tìm tất cả những người nghèo mà chúng ta có thể tìm được. Chúng ta hãy làm cho mọi gia đình nhỏ bé vui vẻ bằng cách cho những đứa trẻ một số áo quần, và trả hết tiền thế chấp, hay mua một nơi nhỏ bé nầy.” Chúng ta sẽ không bao giờ quên điều đó. 1 triệu đô-la mỗi người, tại sao, tầm quan trọng không thuộc về nó, mà sẽ giữ gìn nó mức tối đa như có thể được, đặt nó vào sự đầu tư tốt, hay điều gì đó. Và rồi chúng ta sẽ làm gì?

Điều đó sẽ tốt. Điều đó... Đừng để người nào biết gì về nó. Lòng chúng ta sẽ cảm thấy thỏa mãn. Nhưng bây giờ, trong 100 năm nữa... Thưa anh em, nó sẽ là một phép lạ của Đức Chúa Trời, nếu chúng ta vẫn còn sống 100 năm nữa. Anh em biết điều đó. Bây giờ, chúng ta có thể ở trong sự vĩnh cửu. Những triệu đô-la ấy, hay hết thảy sự nuôi dưỡng những người nghèo, và những việc mà chúng ta đã làm sẽ ích lợi gì? Anh em hiểu không? Nó sẽ không có ý nghĩa gì nhiều lắm. Nếu tôi có 1 tỉ [đô-la] sáng nay, nó sẽ ích lợi gì cho chúng ta sau khi chúng ta đã chết?



E-10 Nhưng cho phép tôi nói với anh em một điều. Chúng ta không có tiền đó. Anh em là những người nghèo. Hết thảy chúng ta là những người nghèo. Đúng thế. Chúng ta là những vị Mục sư Truyền đạo, sống bằng của bố thí (alms) của dân sự. Nhưng, hỡi anh em, một linh hồn đã được cứu ở Phi châu, một cậu bé da đen cao khoảng chừng nầy nơi xa kia hay một gái điếm ngoài đường phố ở Louisville, ở trong sự đời đời khi ngôi sao đó là một sự soi sáng nơi xa kia, tên chúng ta sẽ bao bọc vào trong đó. Giá trị của anh em ở đó. Không phải anh em có nhiều bao nhiêu, anh em ham muốn bao nhiêu; Mà chính là anh em có thể làm chừng nào để cứu vớt những linh hồn cho Chúa Cứu Thế Jêsus. Tiền bạc sẽ qua đi.

E-11 Anh em đánh bóng chiếc xe Ford cũ kỹ nhỏ bé đó, và sáng nay, họ đem cho tôi một chiếc Cadillac đang đặt trong nhà xe ở đó. Nhưng một trong những ngày nầy chiếc Cadillac đó sẽ giống như chiếc xe Ford; Nó sẽ không còn nữa. Nhưng Đức Chúa Trời vẫn y nguyên.

E-12 Nhưng nếu tôi có được một linh hồn cho Đấng Christ, anh em ơi, chừng nào còn có sự vĩnh cửu, thì sự vinh quang của Đức Chúa Trời sẽ ở lại trên linh hồn đó. Vậy thì dù thế nào đi nữa điều gì là có giá trị? Nó ích lợi gì khi sự đấu tranh là ở trong cổ họng của anh em, và Bác sĩ thấy những hột lấm tấm nổi lên ở trên. Hết thảy tiền bạc và sự ngưỡng mộ của công chúng có ích lợi gì? Nhiều người sẽ vỗ nhẹ vào lưng anh em, hay anh em trở thành một người vĩ đại, điều đó ích lợi gì cho anh em? Không chút nào. Nó tan biến và ở lại trái đất nầy.

Nhưng một linh hồn được cứu anh em sẽ thấy tên mình được bọc trong nó chừng nào mà ngôi sao còn chói lọi trong...?... Vậy thì chúng ta hãy cứu những linh hồn, hỡi anh em.

Mỗi một người. Những người nội trợ các bà, chị em không phải là Thầy giảng. Chị em làm điều gì đó vì sự Vinh hiển Đức Chúa Trời. Nên nhớ, những việc đời đời là điều còn kéo dài mãi mãi, và điều đó đang làm cho nhiều linh hồn được cứu. Hãy để nó là việc trước tiên trong tất cả các công việc, mọi ý tưởng, mọi động cơ của chị em.

E-13 Ngày hôm qua, đứng bên cạnh, nắm lấy tay một người mẹ, cánh tay tôi choàng lấy bà, và cằm bà run run, còn con trai bà đang nằm hấp hối... Bà nói, “Billy, tôi - tôi đã ước ao và mong ông trở về với Nhà thờ [Đền tạm Branham].”

Tôi nói, “Chị Ferguson ơi, tôi - tôi muốn làm điều đó.” Chị nói... Tôi nói, “Ồ, kìa, chị. Ồ, tôi có thể kiếm được 50 linh hồn được cứu ở trong Đền tạm tại đây. Đó là một vụ mùa tốt cho 1 năm. Nhưng tôi có thể tìm được 100.000 linh hồn được cứu trong một xứ khác.” Anh em hiểu không? Khi tôi đi vào sự Vinh hiển, tôi không muốn... Đức Chúa Trời đã cứu tôi. Ngài đã làm xong việc cứu tôi. Điều đó đã ổn. Nhưng sự việc của nó là, khi tôi đến đó, tôi muốn nhìn chung quanh và thấy những ngôi sao đang chiếu sáng. A-men! Tôi muốn thấy điều gì đó làm nên cái gì có ý nghĩa.

Nếu - nếu tôi muốn chết và tôi là một con người vĩ đại, một Tổng thống như Lincohn hay điều gì giống như thế, họ sẽ xây một đài tưởng niệm lớn, nhưng một ngày kia nó sẽ không còn. Nhưng một linh hồn được cứu trong sự Vinh hiển, tên anh em sẽ được bao bọc trong đó chừng nào còn có sự đời đời vẫn tiếp nối luôn (roll on).

E-14 Ồ, bây giờ chúng ta hãy cầu nguyện. Kính lạy Cha Thiên Thượng của chúng con, chúng con rất khiêm nhường đến với Cha sáng nay. Đức Chúa Trời ôi, con vui mừng vì đã thức tỉnh cách đây khoảng 25 năm với sự kiện mà - mà những niềm hạnh phúc không bao hàm những việc thuộc về thế gian nầy. Nó bao hàm những việc đời đời, những điều khiến cho linh hồn chúng con sung sướng. Sáng nay con cảm ơn biết bao, và biết ơn Cha, vì sự cứu rỗi và ân điển mà Cha đã cho phép con. Cha ôi, để thấy chung quanh 1 triệu linh hồn quì gối tại Bàn thờ [bên tòa giảng] .

Ôi Đức Chúa Trời ơi, ngày Vinh hiển nào đó khi con vượt qua, con hi vọng gặp hết thảy họ như những ngôi sao đang chiếu sáng ở đó. Anh em của con ở đây, chị em của con sáng nay, mỗi người đều cảm thấy cùng cách ấy, Chúa ôi, bởi lời cầu nguyện của họ, sự van xin, và đang nắm giữ Đức Chúa Trời, sự cầu nguyện, nói chuyện với những người khác, và nói tốt về những việc thuộc về Đức Chúa Trời. Chúng con tin ngày hôm nay, Đức Chúa Trời ôi, nếu có người nào ở đây mà không rõ ràng mình nên ở đâu, hay chưa tiếp nhận Đấng Christ như họ cần, có lẽ đây là ngày của họ quyết định sự đời đời, bất diệt để hầu việc Ngài. Xin nhậm lời, Chúa ôi.

Cầu xin mọi Cơ-đốc nhân ở trong nơi nầy, xin cho lòng họ nóng cháy lên bên trong họ để đi ra nơi nào đó trong những ngõ hẻm và những quốc lộ để mang về những linh hồn hư mất, cho dù khiêm nhường thế nào đi nữa. Họ có thể mang vào một linh hồn mà sẽ đem lại 1 triệu linh hồn theo sau nó. Chúng con không biết điều chúng con đang làm. Cho đến khi ngày nào đó những người mẹ nhỏ bé nầy ngạc nhiên, Chúa ôi. Nhưng họ không bao giờ biết điều họ đang nói về khi đang nói chuyện với một người trẻ, hay người già nào đó, hoặc điều gì về linh hồn của họ. Xin nhậm lời, Chúa ôi.

E-15 Bây giờ, đi vào Lời, Chúa ôi. Ngài ở trong Lời. Xin ban cho chúng con đức tin để làm cho Lời sống động ngày hôm nay trong đời sống chúng con và sự hiện hữu của chúng con. Chúng con cầu xin bấy nhiêu điều nhơn Danh Ngài và vì sự Vinh hiển của Ngài. A-men!

E-16 Tôi không biết đó là Dwight Moody hay không. Tôi tin đó là người thợ sửa giày ở Boston. Ngày nọ, một người đàn bà nhỏ bé vào thời kỳ Giám lý đầu tiên, bà muốn làm điều gì đó cho Chúa. Cho nên bà giặt giũ. Và tôi nghĩ bà đã để dành tiền được 1,5 đô-la, muốn mời một Thầy giảng đến giảng cho bà. Và phải thuê cái chuồng nuôi ngựa trong 3 tháng, hay cái gì đó đêm hôm ấy, rửa sạch chuồng ngựa, và đặt một chiếc - chiếc bàn giặt nhỏ bé xuống làm một Bàn thờ [tòa giảng] .

Và thực sự cho thấy chị em làm công việc nội trợ đơn sơ như thế nào lúc bấy giờ... Chị em nói, “Ồ, Anh Branham ơi, nếu tôi có thể giảng.” Chị em không phải giảng. Chị em chỉ như vậy. Lời làm chứng của chị em, ảnh hưởng của chị em, đời sống của chị em... Bà ấy có một số bài tiểu luận và đi ra góc phố, quảng cáo Buổi nhóm, và người ta đi qua. Mỗi lần người nào đó nhận lấy nó, họ sẽ ném nó xuống. “Đồ cuồng tín thánh, cuồng tín.” Rồi tiếp tục bước đi. Anh chị em hiểu không?



E-17 Một cậu bé đến gần với chiếc quần dài rách rưới, mang dây đeo quần của cha nó trên vai tóc xõa xuống mặt nói, “Thưa bà, bà đang phát cái gì đó?’

“Bài tiểu luận, con ạ.” Bà đã trao nó cho cậu bé.

Cậu nhìn nó và nói, “Cháu không biết đọc.”

“Ồ, nó nói tối nay có một Buổi nhóm ở trên đây.”

Ồ, cậu nói, “Sẽ có hả? Bà không phiền nếu cháu đến chứ?”

“Cháu muốn đến à? Cháu phải đến, nếu có thể được, cháu yêu à.”

“Tốt lắm. Cháu sẽ đến.”

Tối hôm đó sau tất cả những nỗ lực và sự yếu đuối của mình, vị Mục sư già trung tín đến, đi vào bục giảng và cầu nguyện, hát một bài, ông và người đàn bà ấy. Bà ngồi ra làm hội chúng của ông. Sau một lát, một cậu bé trông rách rưới tóc xõa xuống gương mặt, đi lảo đảo vào cửa. Anh chị em biết đó là ai không? Dwight Moody. Đêm hôm đó, ông đã quì gối tại Bàn thờ: Ông đã gởi đến 1 triệu linh hồn cho Đức Chúa Trời.

Đấy, anh chị em không biết mình đang làm gì. Hãy nói một lời ngắn ngủi cho Chúa Jêsus, làm chứng, hát, hay cầu nguyện. Và giống như liệng bánh trên mặt nước, nó sẽ trở lại với chị em ngày nào đó. Đúng thế. Tốt lắm. Chỉ nên nhớ; Đừng quên. Đừng lơ là. Hãy giành những linh hồn. Bất cứ các bạn làm điều gì, hãy giành cho được những linh hồn.

E-18 Tôi - tôi vui mừng thấy nhiều người ở đây sáng nay, không ai nghèo túng theo như tôi được biết, tất cả đều mặc quần áo tốt, và anh chị em là những con người trông sạch sẽ thông minh. Tôi rất biết ơn Đức Chúa Trời thấy anh chị em như thế.

Thưa các bạn, một lần nọ trong tình trạng suy yếu sức khỏe tôi đã đến tại đây giảng trong bộ đồ rộng thùng thình của công nhân (overalls), và các bạn ở đây đã đi nhiều dặm và đi qua các vùng, và không đủ ăn. Và tôi biết. Đúng thế. Tôi nhớ điều đó. Đức Chúa Trời đã ban phước cho chúng ta, và chúng ta biết ơn Ngài. Anh em hiểu không? Nhưng sáng nay, anh em trông khác rõ rệt sáng nay. Tôi rất cảm ơn vì điều đó. Nhưng đừng cho phép điều đó ngăn cản anh em; Nên nhớ nó đến từ đâu: Từ Ơn Trên. Và chiến thắng một linh hồn ở đấy, điều đó sẽ còn đến đời đời.

Và có lẽ, phần lớn nhất của anh em hầu như chắc chắn có một tài khoản ngân hàng nhỏ bé nơi nào đó. Tôi vui mừng vì điều đó. Cầu xin Đức Chúa Trời ban phước ấy thật dồi dào. Nhưng đừng để nó đứng trong đường lối chiến thắng linh hồn của anh em. Đúng thế. Hãy giữ những linh hồn trước tiên.

E-19 Bây giờ, tôi đang nghĩ về có lẽ... Tôi đã hỏi Anh Neville, hay là... Anh em chắc chắn không có lớp học trường Chúa nhật, cho nên chúng ta chỉ dạy từ chỗ nào cũng được, nơi nào đó trong Kinh thánh. Tôi nghĩ về sự dạy dỗ sáng nay, khi đang đi xuống, trước khi tôi đi vào phòng, về sách Khải huyền. Charles Fuller, tôi nghĩ là đang thực hiện một cuốn sách. Anh Fuller chính là một nhà hình bóng học, và tôi sợ rằng chúng ta sẽ hầu như đến với nhau về điều đó, và anh đã nghe một số về nó rồi.

E-20 Vì thế tôi nghĩ chúng ta có thể đi qua để đến với sách Hê-bơ-rơ như một... Bao nhiêu người thích Sách Hê-bơ-rơ? Ồ, thật tuyệt... [Băng trống. - Bt] ... Về điều đó... Chúng ta hãy đi qua đến khoảng chương 10. Tôi nghĩ rằng đó là một chương hay. Tôi không biết tôi đã từng dạy về chương đó chưa, hầu như chắc chắn ở đây, một phần của nó. Thường lấy 2 hay 3 câu, và rồi giải quyết điều đó, và chúng ta bắt đầu khởi sự đi vào Kinh thánh

Anh em biết, trước đây khi tôi đi vào một kỳ nghỉ, thật sự tôi hơn một lần khát khao ở đấy tôi có thể ổn định ở Đền tạm hay nơi nào đó ở đây, và thật sự có một loạt nghiên cứu, giống như chúng ta thường lấy Kinh thánh, hoàn toàn giống như trên một quyển sách nào đó, và chỉ hành động, chỉ chải chuốt nó lui tới qua lời Kinh thánh như thế nầy. Nó đặt để và gây dựng đức tin chúng ta. Đó là mục đích của những bài học nầy, để gây dựng đức tin chúng ta. Trong chương thứ 10 Hê-bơ-rơ... Tôi không biết tại sao, chỉ đặt trong đó, tôi chỉ lật lại với nó. Và chúng ta muốn đọc từ đây để rút ra một bài học nhỏ và dạy dỗ. Khi chúng tôi đi xuống ở đây, thấy chúng ta được đi vào điều đó trước đây, lúc ấy tôi sẽ... Chúng ta sẽ lật qua điều gì khác, hay có lẽ Chúa sẽ dẫn dắt chúng ta đến cái gì khác.



E-21 Bây giờ, đừng quên những Buổi nhóm tối nay ở Đền tạm ở đây. Anh sẽ giảng cho chúng ta tối nay. Và nếu anh em có người bạn nào chung quanh New Albany ở dưới đây. Buổi nhóm của Anh Matheny, chúng tôi sẽ nói ở đó một chút trong tối nay. Rồi, tối thứ Tư, và Anh Junior Jackson...

Tôi đã nghe anh ấy “A-men!” cách đây một lát, nhưng tôi không bao giờ có thể tìm thấy Anh ấy. Và Anh ở trong tòa nhà. Và Buổi nhóm của Anh ấy là tối thứ Năm, và - và tôi tin Anh ấy có tối Chúa nhật. Anh ở đâu, Junior? Tôi không thể tìm thấy chỗ anh. Ồ, không ngạc nhiên, Anh ấy đang ngồi phía sau con người to lớn phía sau đó. Anh... Cái gì? Buổi nhóm của Anh vào tối Chúa nhật phải không Anh Junior? [Anh Junior nói, “Đúng thế.”] Thứ Năm và Chúa nhật. [“Tốt.”] Tốt lắm. Và những Buổi nhóm của anh ấy là tối nay. Và anh ấy ở ngoài Phố State ở New Albany, State và ừm... [“Monroe”] Monroe.

Anh Ginther, anh có thể thấy nó đã xảy ra một thời gian dài từ khi tôi ghi đồng hồ điện và lắp đặt bất cứ hệ thống dịch vụ nào. Tôi đã quên hết đường phố. Nhưng có... Tôi vẫn yêu thương Đức Chúa Jêsus không hề thay đổi đó đã ở với chúng ta lúc ấy, khi -- đã giúp đỡ tôi trong những ngày đó. Tôi đang nói với anh em cách đây một lát. Tôi quen đi xuống đó khi sắp đọc đồng hồ điện, gõ cửa để đọc số điện, và kéo ra quyển Kinh thánh của mình và đọc một lát trước khi quí bà ấy đến cửa, đại loại như vậy.

E-22 Tôi tìm thấy một tòa nhà trống rỗng nhỏ bé. Dĩ nhiên anh em không thể tìm thấy chúng lúc nầy, ở đó người nào đó đã dời đi. Đi vào đó, và trở về trong nhà kho và quì gối xuống cầu nguyện. Đó là nguyên nhân thành đạt (making). Đó là điều thiết lập nó ở đó, hãy nhìn vào Ngài.

Sách Hê-bơ-rơ là -- Sự phân chia giữa luật pháp và ân điển. Bao nhiêu người biết rằng chúng ta sống bởi ân điển mà không phải bởi luật pháp? Tôi tin trước giả, không ai biết một cách chính xác, nhưng dường như là Phao-lô rất nhiều, đến nỗi tôi thích gọi nó là văn phong của Phao-lô. Và ông đang nói về những người Hê-bơ-rơ. Bây giờ, Phúc âm đã đi đến với Dân Ngoại, bởi vì người Do-thái đã bác bỏ, và họ đã đi đến với các Dân Ngoại bằng Phúc âm. Lúc bấy giờ, Phao-lô đang viết lại cho người Hê-bơ-rơ, vì nhiều người trong số họ muốn trở về dưới luật pháp, giữ luật pháp và vẫn tin vào Đấng Christ.



E-23 Anh em biết, điều đó vẫn tồn tại ngày nay không? Có người ngày nay đã cố gắng giữ luật pháp Cựu Ước mà vẫn là Cơ-đốc nhân, khi điều nầy rất trái ngược với cái kia. Nếu anh em làm một phần của luật pháp, anh em phải làm hết điều đó. “Anh em là kẻ mắc nợ nói Kinh thánh làm tất cả luật pháp, vậy anh em làm phần việc của nó không. Thế thì nếu anh em giữ luật pháp, như của lễ dâng, ngày Sa-bát, và nghĩa vụ, ăn uống, và rửa sạch, vân vân, thì ở dưới luật pháp. Nhưng chúng ta bây giờ không ở dưới luật pháp, chúng ta ở dưới ân điển. Phao-lô đang cố gắng tỏ ra luật pháp là hình bóng ở đâu. Bây giờ, trong câu đầu ở đây chúng ta thấy điều đó.


tải về 286.83 Kb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
  1   2   3   4




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương