Từ nay, phải suy-nghĩ một cách bao trùm, bất cứ trong địa hạt nào. Chính-trị, Tôn-giáo


SPIRITUS : et Dominus ... et Pater



tải về 1.97 Mb.
trang16/25
Chuyển đổi dữ liệu18.08.2016
Kích1.97 Mb.
#21885
1   ...   12   13   14   15   16   17   18   19   ...   25

82. SPIRITUS : et Dominus ... et Pater ...


. . .et Dominus : Creavit coelum et terram [St 1, 1-24]

Toàn bộ Vũ-trụ Vĩ-mô hữu-hình nầy đây, ai tác-tạo thì nấy là chủ .



Dominus dominat Domum suum: Ông Chủ quản-lý nhà mình;

Res clamat Dominum : Vật nào Chủ nấy.

Chủ gồm có chủ ông chủ bà cùng chia nhau quyền quản-trị đất-đai tài-sản, nói chung là vật-chất: là mater-ia, chủ nhà chủ vườn, chủ tịch nhà nước, . . .

Mater : Mẹ; cha sinh cho Trùng, Mẹ cho Noãn dưỡng Phôi thai-nhi 09 tháng đẻ con, rồi tiếp-tục dưỡng-dục . . .

Nếu Cha Trời sinh, thì Đất Mẹ dưỡng : bởi con cái nào trong loài người mà chẳng có cha có mẹ : Filius – Filia vocat Patrem suum et Matrem suam, để trở nên những Con Nam thảo-hiếu, những Cái Nữ ngoan hiền.

@

. . . et Pater : genuit Filium ad Imaginem suam



Toàn thể dòng giống Trân-nhân Tinh-khôn nay đây,

do ai tác-sinh thì nấy là cha.

Pater vocat Filium suum: cha là phải có con;

Cha là Trời - Cha Trời sinh : Cha nào Con nấy, Cha sao Con vậy, bởi ‘Con là Hình Ảnh Cha’.

@


  • Bé, Bé ơi, Bé cho Bác hỏi thăm, có phải đây là nhà của Ông Phú không, em Bé ?

= Dạ thưa Bác, phải.

  • Vậy ông Chủ có ở nhà không em ?

= Dạ thưa Cha con đi khỏi rồi.

  • À, vậy cháu là Con của ông Chủ nhà nầy ?

= Dạ thưa phải .

- Vậy thì . . . còn có ai đang ở trong nhà không em ?

= Dạ thưa có ông Nội con đang bệnh nằm trong nhà . . .

- . . . . . xin chào ông Cụ, ông Cụ đau làm sao . . .

= Ờ . . . ai đâu đây vậy ?


  • Dạ thưa cụ, cháu ở thành-phố, được người giới-thiệu ở đây có Đất bán, nay cháu đến xem. . . .

= Ờ phải đó ! mà chú ngồi tạm đó đi đã, chút nữa thằng con tui nó về nó nói chuyện với chú, . . . tui già cả bệnh hoạn sắp xuống lổ nay mai, suốt đời vất vả cũng chỉ vì con, chỉ một đứa con thôi, vậy mà chẳng may, nó đã hư từ hồi nhỏ, chẳng chịu học hành, lớn lên chỉ biết ăn chơi, nhà tui thì đã cạn lời kiệt sức, buồn bực rầu rĩ riết rồi chết sớm, vợ nó thì cũng chán chê nó rồi bỏ đi, . . . ờ, mà còn thằng bé, bé ơi, bé, con rót nước cho khách uống đi con, . . . nói thật với chú . . .

@

. . . thì đã là như vậy ngay từ xửa từ xưa, vào cái thời ông Noe ấy: “Đức Chúa đã nhận thấy điều gian ác phát-xuất từ con người mà tràn lan khắp mặt đất , mai mà chỉ còn có Nôe là con người công-chính giữa những người đồng thời với ông. . .” [St 6, 5-12]. Thế là đã xảy ra trận Hồng thủy khủng-khiếp.



Tiếp đến, là hiện-tượng cái Tháp chọc trời, tháp Babel, chiếc tháp gây nên sự-cố phản tác-dụng, là thay vì tụ-họp nhau phòng chống nạn Hồng thủy có thể xảy ra nữa thì lại bị nạn chia-rẻ trầm-trọng, phân-mảnh tan-tành đi khắp xứ.

Tán hay Tụ là nhịp thở bình thường của cả Trời Đất chớ không chỉ riêng các giống loại Sinh-vật như Thực-vật và Động-vật. Còn Tụ mà không tán thì bị dịch cúm; còn tán mà không biết tụ thì mất-mác không thể ước-liệu được! Cho nên ‘tùy duyên’ mà “tương sinh tương hoá” hay “Cương nhu tương dịch” hoặc “duy biến sở thích”. . .

@

Ủy-nhiệm Chủ-quyền.

Chủ-quyền quản-lý toàn-bộ Địa-cầu, hiểu là toàn bộ Vũ trụ Vi-mô hữu-hình [St 1, 27-31].

+ “Bầu Trời là Ngai Ta, Trái Đất là bệ Chơn Ta

(Is 66, 1).

Bầu Trời, Ta nắm chủ-quyền, còn Trái Đất,



Ta đã ban tặng cả cho con cái Trần-nhân (Tv 133, 16).

@

Phân-nhiệm Phụ-Mẫu-tính.

Phụ-Mẫu-tính được phân-nhiệm từ Vị Thượng Phụ-Mẫu đến từng người Cha-Mẹ tại mỗi Gia-đình bất cứ :

+ Abraham, Abraham ! Nầy, anh nhìn thẳng lên, nếu anh đếm được số Sao nền trời trên kia, và nếu anh đếm được số Cát bãi biển dưới đây, đó là miêu-duệ hậu lai anh đó [St 21, 17].

@

Quả Địa cầu thật quá nhỏ bé lại được cả 09 tầng lớp bầu trời như những lớp nhà kính bao bọc thật vững-chắc, vậy mà cả những số Sao nền trời [nội các Thần Thánh Thiên-cung] lẩn số Cát bãi biển [số Trần-nhân Tinh-khôn hiện-hữu tại Địa cầu] lại được giao cho Tác-vụ Cha-Mẹ Trần-nhân ! ! !





Đề cao hay Nhân rộng:

Một Bà Mẹ: “Phúc cho Dạ nào . . . cho Vú nào . . .” (Lc 11, 27-28)

Có người báo tin: “Trình Thầy, có Mẹ và các anh em Thầy muốn gặp Thầy . . .”

+ “Ai là Mẹ tôi, ai là anh chị em tôi ? Đây, bất cứ ai tiếp-nhận Verbum “ex Ore Dei” rồi giúp nó triển-trưởng . . .[Mt 12, 46-50; Mc 3, 31-35; Lc 8, 19-21] Xem thêm: Mt 13, 18-23; 31-32; 25, 14-30; . . .


  

DDD


83. BA ĐIỀU ĐÁNG TIẾC . . .
Chị em tôi đều lớn lên với câu chuyện truyền miệng về xicăngđan của bố, rằng thuở còn ngồi trên ghế nhà trường ông đã bị đuổi học và làng xóm hết lời chê cười vì cái tội yêu đương nam nữ, phạm kỷ-luật luyến-ái.
Đó là năm động đất Đường Sơn, trường trung-học của bố tôi bị sập đổ, nữ sinh Trương Cúc Hoa chạy không kịp, một thanh gỗ lớn rơi xuống đầu cô. Trong lúc Cúc Hoa hấp-hối, bố tôi từ ngoài nhào vào và trước mặt thầy giáo cùng đông đủ bạn học, ông đã khóc-than thảm-thiết:“Cúc Hoa ơi, anh thương em, anh yêu em, sao em nỡ bỏ đi thế nầy,..”. Chẳng rỏ vì sao, nhưng khi nghe xong lời ái ân xúc-động đó của bố tôi thì cô nữ sinh tuỗi độ trăng tròn mãn-nguyện, nhắm mắt xuôi tay thật. Nàng bỏ trường đi xuống cõi âm, người ta gọi đó là chết non; còn chàng vẫn ở lại trần-gian, nhưng buộc phải thôi học về địa phương lao-động và bị họ mạc, láng giềng xỉ mắng “mới nẩy mắt mà cũng yêu với đương, thật đáng kiếp cho cái tội không chịu nghe lời nhà trường và đoàn-thể!”
Đoạn kết của câu chuyện kể tiếp, mẹ tôi lúc ấy là bạn học cùng lớp với bố tôi đã khiếp-đảm vì lời bộc-bạch ái-tình thật dữ dội như thế của ông và âm-thầm khâm-phục lòng dũng-cảm trai-tráng đó. Bốn năm sau ông bà nên vợ nên chồng và sinh được hai mặt con là chị em tôi bây giờ.
Năm ngoái lúc mừng thọ mẹ tôi 60 tuổi, cả nhà đoàn viên đông đủ ba thế-hệ, sau vài tuần rượu nâng ly cạn cốc ai cũng hả hê vui vẻ thì thằng con trai chưa đến 10 tuổi của chị hai tôi giơ tay xin hỏi:”Ông ngoại, cháu nghe nói lúc nhỏ ông không yêu bà ngoại mà yêu người khác, có đúng như vậy không, thưa ông”? Chúng tôi lo lắng nhìn bố, cảm thấy như có lỗi với ông vì đã để câu chuyện xicăngđan của gia-tộc ‘lưu-truyền’ cho hậu-thế. Bố tôi không tỏ vẻ ăn-năn hay bẽn lẽn như bao lần trước, như mấy chục năm qua, ông nhấp môi chén rượu rồi cất giọng . . .
. . . Lệ Hương (tên mẹ tôi), em hẳn còn nhớ Cúc Hoa là con ông Trương “hữu phái”, thành-phần xuất-thân bất-hảo và nhà trường đã xem cô ta là học sinh chậm tiến, phân-công anh ngồi cùng bàn để ‘giúp-đở’. Nhà họ Trương là đại gia học vấn, có rất nhiều sách, rồi hôm ấy Cúc Hoa đem tới cho anh xem một cuốn, trang đầu ghi lời tác-giả, rằng:’ba điều đáng tiếc nhất trong đời đó là

lúc nhỏ không có tình yêu của cha mẹ,

lớn lên không có tình yêu của người yêu,

và khi về già không có tình yêu của con cháu.
Hướng-dẫn anh đọc xong câu danh ngôn ấy, Cúc Hoa nước mắt giàn-giụa:”Em sợ cả ba điều đáng tiếc, bất-hạnh nầy sẽ giáng xuống và ập lên em cùng một lúc”. Quả nhiên vài ngày sau tai-họa đã xảy ra, cha mẹ Cúc Hoa thì ở trong ngục-thất, còn một mình hấp-hối nằm đó, chờ mong. Anh bất giác thốt lên lời ân-ái, những mong Cúc Hoa bớt đi một trong ba điều bất-hạnh lúc lâm chung…”
Và đến lược cả nhà bẽn lẽn, không thể thốt nên lời, tôi thương bố quá chừng, rồi thầm nghĩ phận làm con, tôi sẽ không để cha mình phải chịu điều đáng tiếc, bất hạnh thứ ba.

THÁI THÀNH (Trung Quốc) T.N.B.I. dịch (theo Nữ Báo)

Tuổi Trẻ Chủ Nhật Số 40-2003, ngày 12.10.03

@

Từ nơi Bàn thờ nhỏ hẹp biểu-tượng nghi-thức, chủ-tế đọc đến câu:



Đặc biệt xin Cha thương nâng-đỡ, ủi-an những người nghèo-đói đau-khổ, những thiếu-nhi không cửa không nhà, không cha không mẹ’. [ Kinh Tạ ơn -dành cho Trẻ em-. Sách Lể Roma trang 522 ]
Tôi giật mình: ‘‘Đặc biệt xin Cha thương nâng-đỡ, . . . hay là ‘xin Cha giúp chúng con biết cách thương yêu nâng-đỡ…??? mà rồi ‘chúng con’ nói đây là ai xét từng cá-thể, và là những ai xét mỗi mọi thứ tập-thể trong tổng số trên 6 tỷ đơn-vị đồng-loại trần-nhân đang hiện-hữu Nay-Đây ? hay là bất cứ ai ai bất phân dị-biệt, không loại-trừ, đều phải ‘biết cách thương yêu nâng-đỡ…?
Thế là tôi đóng 2 cánh cửa sổ trần-nhản khép lại hình-ảnh một cộng-đoàn đang hiện-diện, để mở toang Huệ-nhản mà thả hồn mình tiêu-diêu ngang dọc khắp mặt Địa cầu, không phải để quây film hay thu ảnh cảnh trí . . . nghèo-đói, đau-khổ, những thiếu-nhi không cửa, không nhà, không cha không mẹ . . . vốn là những thực-trạng vừa phổ-cập vừa trường-tồn dai-dẳng suốt giòng lịch-sử nhân-loại nầy, nhưng là để khám-phá không biết bao điều đáng-tiếc mà đức Khổng tử (? 551 – 479) đã có lần than-thở:

”Lễ ư, lễ ư ! phải đâu ngọc và lụa?

Nhạc ư, nhạc ư ! phải đâu chuông với trống ?”

Người mà bất nhân thì Lễ làm gì ?



Người mà bất nhân thì Nhạc làm gì ?”

bởi không còn tâm-trạng : ‘quân quân, thần thần, phụ phụ, tử tử‘ theo chuẩn-mực chính danh, tri hành hợp nhất, nội thánh ngoại vương, hay ‘rượu mới bầu mới . . .

Trần-nhân thời hiện-đại ngày càng phát-huy đa dạng diện tinh-khôn rất thực-dụng xét cả mặt tiêu-cực lẩn tích-cực, với biêt bao chủ-trương, nào là : ‘Mì ăn liền‘, ‘Không tiền không làm gì được…’, hoặc ‘La raison du plus fort est toujours meilleure: lý kẻ mạnh…’ [LaFontaine], v. v . . . mà quên rằng :



tải về 1.97 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   ...   12   13   14   15   16   17   18   19   ...   25




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương