Sainte Livrade: một khoảng trời Việt Nam cuối cùng trên xứ Pháp



tải về 396.97 Kb.
trang1/3
Chuyển đổi dữ liệu13.05.2018
Kích396.97 Kb.
#38232
  1   2   3
Please wait

Image not available


Sainte Livrade: một khoảng trời Việt Nam

cuối cùng trên xứ Pháp

____________ _________ _________ _________ _________ _________ _________ _________ _________ _________ ___



Phan Văn Song, Nguyễn Thanh Vân và Nguyễn văn Trần

  Đây là một trại Tỵ Nạn Người Việt sau cuộc chiến Đông dương. Năm 1954, nếu có những đoàn người từ miền Bắc Việt Nam lũ lượt theo tàu há mồm xuôi về miền Nam ấm cúng của quê hương, thì qua 2 năm sau, có những gia đình Việt nam cũng gốc Miền Bắc, theo quân đội Viễn chinh Pháp trở về tỵ nạn ở mẫu quốc. Họ là những gia đình binh sĩ của quân đội Pháp: gia đình, nhưng thường là goá phụ lính Lê dương (Légion étrangère) hay gia đình goá phụ các binh sĩ thuộc Lục quân Thuộc địa (Infanteries coloniales) hay gia đình các binh sĩ các tiểu đoàn chư hầu (les bataillons supplétifs). Nhiều người tuy là dân sự nhưng cũng đã làm việc rất “gần” với quân đội hay hành chánh Pháp, như thông ngôn, hay nhơn viên ban điều tra, phản gián, phải rời Việt nam đi qua Pháp tỵ nạn vì an ninh cho gia đình. Phần lớn, họ thường là cấp nhỏ… Nói tóm lại họ là những thành phần phụ thuộc, bên lề của quân đội viễn chinh, thuộc địa, đã có ít nhiều một thời vàng son nhưng nay mất tất cả các ánh hào quang khi trở về Pháp vì những trang sử đã lật qua và không còn một ai muốn nghĩ đến. Họ là những nhơn chứng của những gì chánh phủ Pháp ngày ấy muốn quên đi. Hội nghị Geneva hấp tấp vội vã, hy sanh, thí chốt nước Việt Nam Quốc gia, đã làm phương tiện giúp đỡ Pháp rút quân khỏi vũng lầy thuộc địa. Từ đấy Việt Nam trở thành chuyện (nhức đầu) của người Pháp, của người Việt Nam và tiếp theo, của …. người Mỹ.

Pháp đang quên và muốn quên Đông Dương quá xa xôi và từ đấy chỉ đang lo lắng cho Algérie và các thuộc địa ở Phi Châu. Trong cơn sốt đang xây dựng lại đất nước vừa ra khỏi cuộc Đại Chiến thứ 2, và còn thêm bị chiến tranh Đông Dương đã làm hao hụt tài nguyên rất nhiều, nay lại bắt đầu đâm đầu vào cuộc nội loạn ở Algérie. Lịch sử Pháp trong giai đoạn sau Đại chiến thứ hai là một chuổi dài những quyết định vụng về.

Vì vậy phải giấu những người tỵ nạn Đông Dương, nhơn đạo cũng vừa phải thôi. Vả lại, cuối cùng, dù sao đi nữa những người này cũng chỉ là một nhóm nhà quê!!!. Một nhóm lính thuộc địa. “Ce ne sont que des Nhaque de la soldatesque coloniale”!!



 1 - Trại định cư Ste Livrade

 

Trại là một khu gia binh cũ, cất tạm thời, với những kiến trúc tạm thời kiểu trước Thế chiến thứ 2. Trại thoạt tiên được cất cho gia đình các công nhơn di cư kinh tế người Ý năm 1939 đến để làm việc cho một kho thuốc súng (poudrerie) nằm bên bờ sông Lot, một nhánh của sông Garonne, ở Sainte Livrade. Thế chiến thứ 2 bùng nổ, kho thuốc súng không thành hình, thợ Ý không việc làm hoặc ở lại lành nạn chiến tranh tại Pháp, hoặc trở về Ý nhập ngũ quân đội Phát Xít Ý đánh …. Pháp. Và trại bị bỏ hoang.



Năm 1956, trại được sửa sang lại để tiếp cư những người tỵ nạn Đông Dương, nhưng trên thực tế, trại chỉ có toàn là người Việt nam gốc từ Miền Bắc. Cùng lúc có nhiều trại khác, phần đông ở miền Nam nước Pháp, như ở Montmorillon gần Poitiers, nơi làng người viết cũng có một trại, nhưng ở cạnh thành phố. Riêng trại Sainte Livrade đón nhận đông đảo người Việt nam hơn hết.

Những căn nhà sơ sài, tạm bợ, mái tôn xi-măng, vách bằng gạch ciment (blocks en parpaings de ciment), về sau, người ở tự cất thêm những nhà nhỏ bằng tôn để chứa củi, chứa dầu cho các lò sưởi mùa Đông. Tuy là ở miền Nam xứ Pháp nhưng thời tiết vẫn lạnh hơn ở Việt Nam nhiều. Nhờ ở miền Nam nước Pháp, họ có thể trồng được vài loại rau nhiệt đới như hành ngò, húng quế, rau thơm…, cây chuối (làm kiểng chứ không kịp có trái) và đặc biệt là rau muống để giữ quốc hồn. Tất cả bà con di cư nầy là người miền Bắc Việt Nam, món ăn chủ yếu là rau muống.



Thời tuổi học sanh của người viết, lạc lõng giữa thành phố Toulouse, thường cùng bạn bè những ngày nghỉ cuối tuần đến Sainte Livrade để đi ăn và mua đem về các thứ hiếm quí như trứng (hột) vịt lộn, lòng lợn (heo), cháo lòng lợn (heo), tiết canh lợn (heo) có bán suốt năm. Còn mua rau muống, phải đợi tới mùa hè. Đó là thứ rau muống trồng trên đất gò, chứ không phải rau muống nước. Lúc ấy làm gì có mắm tôm, nên ăn rau muống thường chấm với anchois (cá mặn ăn khai vị) ngâm muối xây nát hòa với nước, hoặc chấm với nước Viandox, hay Maggi thay nước mắm và nước tương. Lúc ấy, nước mắm không phải dễ tìm ở tỉnh lẻ. Vào những năm 64/65 gì đó, có một hãng nước mắm ở Sète, nằm bên bờ biển Địa Trung Hải nên nhà sản xuất lấy tên là nước mắm Trung Hải, bán cũng chạy lắm tuy ăn không ngon. Về sau, dân chúng láng giềng cạnh hãng nước mắm kêu trời vì không chịu nổi mùi hôi quá. Họ khiếu nại với Chánh quyền địa phương. Tây hiểu một cách máy móc hôi thúi là do thiếu vệ sinh, chớ đâu hiểu được đó là mùi tự nhiên phải có của nước mắm. Thế là hãng đành phải đóng cửa. Nên biết nước mắm tuy thúi nhưng vẫn còn thua nhiều thứ phó-mác thứ ngon của De Gaulle và Chirac từng mê.

 


Каталог: yahoo site admin -> assets -> docs
docs -> Hai Chiến Dịch TruyềnThông Của Đế Quốc Đại Hán
docs -> Con Tem 44 xu “Brothers Always”
docs -> Cách đó không xa, viên sĩ quan phụ tá của tướng Grant, thống lãnh quân đội miển Bắc, bước vào phòng riêng của tướng Grant để đánh thức ông dậy. Người sĩ quan hầu cận vội mang đến tướng Grant một tách cà phê nóng hổi
docs -> Hồi tưởng của một sinh viên trường Luật Sài gòn khóa 1958 ls đoàn Thanh Liêm
docs -> Xây dựng Xã hội từng mảnh một Bài 3 – George Soros và công cuộc Xây dựng Xã hội Mở Toàn cầu
docs -> Nữ danh ca Joan Baez và Những người đã ủng hộ csvn đã thức tỉnh & không còn là bạn của csvn
docs -> Duong Nhu Nguyen Thay lời tựa: “Tôi yêu lắm cái linh hồn
docs -> Tham khảo tại các Thư Viện ở Mỹ
docs -> Trong tương lai nó còn quý hơn cả vàng
docs -> S: Smile (Cười) T: Talk (Nói) R: Raise (Đưa (tay) lên)

tải về 396.97 Kb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
  1   2   3




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương