SƠ ĐẲNG PHẬT HỌC
GIÁO KHOA THƯ
o
Soạn giả : Cư sĩ THIỆN NHƠN (Người Trung Hoa)
Đính chánh : Ngài THÁI HƯ ĐẠI SƯ
Dịch giả : Tỳ Kheo THÍCH HÀNH TRỤ
---
PHẦN I
BÀI THỨ 54
GIỚI (cấm) CA MÚA
ĐÀN HÁT VÀ ĐI XEM NGHE
Ca, là từ trong miệng nói ra lời ca. Múa, là thân đứng ra làm trò múa giỡn. Đờn địch: Những loại đờn cầm, đờn sắc, ống tiêu, ống quản ấy vậy. Chẳng đặng mình làm cũng chẳng đặng khi người làm cố ý đi xem nghe.
Ngày xưa có một đoàn tiên nhơn (người tiên do nghe tiếng ca của bọn cung nữ) tiếng tăm dịu dàng liền mất Thần túc thông. Xem nghe còn phải hại như thế huống chi mình làm ? Đời nay có hạng người ngu, nhơn thấy trong kinh Pháp Hoa có câu Tỳ Bà nảo bạt, rồi mặc lòng học theo nghề âm nhạc. Song trong kinh ấy nói là để cúng dường các đức Phật, chớ không phải để cho mình vui chơi. Nhẫn đến không đánh cờ vây, cờ lục bát, đánh đầu trịch, đánh xu bồ, các việc cờ bạc v.v… đều là làm loạn đạo tâm và tăng thêm tội lỗi. Than ôi ! Chúng ta đâu chẳng răn dè ư ?
LỜI PHỤ:
Thần túc thông: Là đi bằng thần thông, (đi cách nhẹ nhàng như bay). Ngày xưa có ông vua Chất Đà Diễn na đem toàn những cung nữ đến non Thủy tích, lõa hình múa hát, tấu lên năm món ăn nhạc, tiếng tăm vừa thanh vừa dịu, mùi hương bát ngát. Khi đó năm trăm người tiên, vừa vận thần thông bay qua, ông thì thấy sắc, ông thì nghe tiếng, ông thì ngửi mùi hương, tất cả đếu đứt thần thông, đồng thời sa xuống như chim gãy cánh v.v… Đánh nhạc cúng Phật là các vị chư Thiên, các vị thần âm nhạc, các hàng cư sĩ tấu nhạc để cúng dường chư Phật, để tỏ lòng thành để các vị ấy cúng Phật. Hơn nữa, nghề hay khéo, và những vật sở hữu của các vị đó là âm nhạc; ngoài ra, thì các vị không có chi nữa để mà cúng Phật, nên đức Phật cũng chứng cho lòng chí thành của các vị ấy, thật ra nghề âm nhạc không phải để cho người xuất gia học tấp.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |