M, The Voice of God In This Last Days



tải về 172.81 Kb.
trang1/2
Chuyển đổi dữ liệu25.03.2018
Kích172.81 Kb.
#36599
  1   2


63-0120M Tiếng Của Đức Chúa Trời Trong Thời Kỳ Sau-rốt Nầy


Tiếng Của Đức Chúa Trời Trong Thời kỳ Sau Rốt Nầy
Sứ điệp nầy được dịch từ băng ghi âm số 63-0120M, "The Voice of God In This Last Days", dài 82 phút, được giảng vào sáng Chúa nhật, ngày 20/01/1963, bởi Anh (Mục sư) William Marrion Branham, tại Đền Tạm Sứ Đồ, Phoenix, Arizona, USA. Bản dịch tiếng Việt đã sữa lỗi lần thứ 2, ngày 21/3/2009. Vietnamese Translation - Revision 2.)

1 Chắn chắn là một đặc ân để được trở lại giữa giáo dân Tây-ban-nha nầy lần nữa sáng hôm nay. Tôi tự nhủ giá như Jim làm việc nầy. Ồ, anh ấy đang làm công việc ghi âm. Tôi vẫn còn giữ băng ghi âm mà ban hát nhỏ người Tây-ban-nha đã thực hiện khi tôi ở đây lần trước với Anh Garcia. Tôi quên mất bài hát ngắn mà họ hay hát với tôi. Nhưng, ồ, tôi thật là thích bài ấy. Những thiếu nhi ấy giờ đây đã lớn và có gia đình. Tôi thỉnh thoảng nghe nói về chúng. Sáng nay khi tôi bước vào và thấy bé Joseph, bây giờ thật sự nó đã làm một cái gì đó với tôi, và tôi thật vui mừng được gặp các bạn.
2 Và nầy, tôi đã có được một từ mà tôi có thể nói bằng tiếng Tây-Ban-nha. Các bạn có thích nghe nó không? “Ha-lê-lu-gia!” Tôi sẽ không bao giờ quên cái từ đó. Tôi đã cố gắng để kiếm được một người đàn bà điếc nghe tôi một lần. Vậy thì, có lẽ tôi nói từ nầy sai hết cả, các bạn biết đấy, nhưng tôi nhớ rõ nhất nó là “oiga”. Đúng thế không? Nghe tôi nầy. Hãy nghe, “oiga”. Thế thì không bao giờ quên, "Gloria a Dios!" [“Tôn vinh Đức Chúa Trời.”] Thật là tuyệt vời! Ồ, tôi đã có dịp được đến thủ đô, Thành phố Mexico, nói với họ tại đó. Tôi đã vui biết bao! Và tôi thường…


  1. Tôi đã ở Phần-lan sau khi đã ở đây. Và luôn nhớ về việc nói tới một thiếu phụ Phần-lan. Họ đã đưa tôi đến chỗ gì mà họ gọi là một Bethany. Mỗi nước có ý niệm riêng của nó. (Tôi, đang có tiếng dội lại phải không? Tôi đứng quá gần máy vi âm không? Các bạn có thể nghe được tất cả chứ, thế nào?) Người thiếu phụ nầy, bà ấy là một người mảnh dẻ dễ thương. Nhưng bà ấy giống tôi, bà ta thích nói nhiều. Người phiên dịch… Bà ta đã nói thật nhanh, và--và người thông dịch không thể nói đủ nhanh với những gì bà ấy muốn nói. Bà đã đứng đỏ mặt, và nói, “Tôi đã nuốt nó vào trong vì những anh chàng-- nói bập bẹ.”




  1. Nhưng, các bạn biết nhé, tôi đã để ý tất cả--những con chim hót bằng tiếng Anh, những con chó sủa bằng tiếng Anh, những đứa bé khóc bằng tiếng Anh. Tôi tự hỏi dù sao chăng nữa chúng ta có vấn đề gì. Nhưng mỗi người chúng ta nghĩ rằng--ngôn ngữ của chúng ta dĩ nhiên sẽ là ngôn ngữ của Ngàn Năm Bình An. Nhưng chúng ta là những người đã nhận lãnh Đức Thánh Linh, điều ấy là thật, bởi vậy chúng ta có một ngôn ngữ Thiên Thượng.




  1. Chúng ta có Anh Rowe tại đây cùng với chúng ta sáng hôm nay, một người có tài ngoại giao đến từ Washington. Tôi cho là anh ấy đã phục vụ 5 hoặc 6, bảy đời Tổng Thống. Qúy vị biết là tôi cảm thấy thế nào, đang đứng trên bục giảng nầy, nói với một người như thế đang ngồi đằng sau tôi. Nhưng lời làm chứng của anh ấy luôn luôn là một điều đáng chú ý đối với tôi, và đặc biệt khi anh ấy… Tôi tin anh ấy là Tín đồ Lu-te, nếu tôi không nhầm, hoặc là Công giáo hoặc Lu-te: người tin theo Lu-te. Và anh đã nói--một điều gì đó về việc bò lê dưới một lều trại trong một buổi nhóm Ngũ Tuần, và anh đã đứng dậy… Sau cùng anh đã làm theo cách của anh là đến với Bàn thờ, khi anh đã đến, Chúa ngự trên anh và ban phước cho anh nhiều đến nỗi… Tôi nghĩ anh có thể nói chừng bảy ngôn ngữ khác nhau. Nói rằng anh đã thử một thứ tiếng, nó không có tác dụng; thế rồi thử một thứ tiếng khác, không có tác dụng. Tôi cho là anh có thể nói tiếng Tây-Ban-nha như tất cả các bạn. Như vậy--anh đã thử tất cả các thứ tiếng ấy, và chúng đã không hữu dụng. Xem đấy, biết thế nào, Đức Chúa Trời rất tuyệt vời, Ngài giáng xuống và ban cho anh ấy một ngôn ngữ mà anh không hề thử qua trước đó, nói rằng, “Nó hiệu lực!” Thế là đúng. Tôi nghĩ đó là cách xảy ra ở phía bên kia.




  1. Nhiều kỷ niệm tôi giữ trong lòng về ngôi Nhà thờ nhỏ bé, tôi nghĩ là nó… Ồ, tôi quên mất là nó ở đâu. Nó ở ngay trên nầy đây, một nơi nào đó gần Phố Tonto. Tôi nhớ vậy. Tôi có thể nghĩ về từ “Tonto Street,” nơi thường có Nhà thờ Sứ đồ Tây-ban-nha.




  1. Tôi đã nói với vị Mục sư, “Đây sẽ là một nơi rất quan trọng để có một sự phục hưng,” có nhiều phòng, Nhà thờ mới, giáo dân tốt. Bởi vậy tôi nghĩ sẽ xảy ra sự phục hưng ngày nào đó. Qúi vị cầu nguyện cho điều ấy, đi vào và hưởng sự phục hưng. Lúc nầy, tôi hy vọng đó chỉ là sự nhắc lại mà chúng tôi đã trải qua tại Nhà thờ nọ. Tôi nhớ đang đứng trong sân, đang dựa vào hàng rào, phố xá chập chùng, cố gắng để lại nơi đó thuộc về một đêm, đó là--chắc hẳn đó là một sự rung cảm mà không bao giờ tôi quên. Tôi đã có được một--một băng ghi âm của những quý cô, các anh em và các nữ thanh niên là những người đã hát và làm băng ghi âm. Họ đã cố gắng hát bài “Chỉ Tin”, họ đã không phát âm thật chính xác, các bạn biết. Họ nói, thay vì “Only Believe”, họ hát thành “Yeonea Believe,” đấy.




  1. Tôi nhớ lại Rê-bê-ca, con gái tôi, Sa-ra, và tuy nhiên chúng nói, “Ba ơi, hát, nghe băng ngắn ấy của mấy…” Thay vì nói, “Tây-ban-nha”, chúng đã không thể nói từ ngữ ấy, mà nói, “các cô gái Tây bán nhà, các cô nhỏ Tây bên nhà, hát bài “Only Believe”.




  1. Phải, tôi nhớ chúng nó đã đi theo buổi nhóm. Sự phục hưng đã tiếp diễn lúc ấy, và chúng đã đi theo buổi nhóm suốt chặng đường đến bờ biển miền Tây. Và tôi--một việc nhỏ đã neo chặt trong lòng tôi khi chúng tôi rời khỏi California, Anh Moore và tôi, và Anh Brown, lên đường đến cung điện Capitol. Và khi tôi đã vào trong tòa nhà đêm ấy, những chú bé đang đứng tại đó hát rằng, “Ngài chăm sóc cho anh.” Các bạn đã nghe bài đó. “Qua những nơi tươi sáng hoặc những chốn mờ tối, Ngài chăm sóc cho anh.” Nhiều lần ở ngoại quốc, trên những chiến trận của sự xung đột thế gian, cố gắng để mang Sứ điệp của Đấng Christ, tôi đã nhớ lại các cô gái và những chàng trai ấy đang hát bài hát đó với tôi, “Ngài chăm sóc cho anh. Suốt những ngày nắng sáng hay những bóng chiều, Ngài vẫn luôn chăm sóc cho anh.” Vậy đó là một sự linh cảm lớn, một sự giúp sức.


10 Gặp Mục sư thanh lịch của quý vị, tôi rất vui bởi thấy rằng Hội thánh sinh động và các bạn đã có thánh đường tuyệt đẹp tại đây, được bài trí sắp đặt tất cả, nhiều khu vực đỗ xe. Thật đúng là một chỗ trong bàn tay của Đức Thánh Linh, giá như chúng ta có thể thấy được Ngài xem nó và biết rằng chúng ta đang kêu cầu về một sự phục hưng. Ngài, tôi tin Ngài sẽ ban cho một cuộc phục hưng.


  1. Tối nay chúng ta có mặt tại Nhà thờ của Anh Outlaw, Hội thánh Danh Jêsus, qua phía bên kia. Anh Outlaw, tôi tin chắc--cũng là Nhà thờ Sứ đồ. Tôi nghĩ anh chỉ gọi tên Nhà thờ của anh là Danh Jêsus. Tôi nghĩ anh ấy thuộc về Sứ đồ bằng niềm tin. Như vậy chúng ta ở đó tối nay. Bây giờ, chúng tôi không nói với Nhà thờ Tây-ban-nha, “vậy thì đi qua đó” "now come over there," bởi vì anh em có nhiệm vụ mình. Sau đó sẽ có một buổi nhóm lớn của các Thương Gia Cơ đốc, bắt đầu ngày Thứ Năm, sau khi những buổi nhóm bế mạc tại các Hội thánh khác, vào Thứ Năm. Hội đồng nầy, họ sẽ có các diễn giả nổi tiếng, và cũng có Oral Roberts, và một vài anh em Giám Lý đúng là đã được cứu rỗi, họ xác nhận anh ấy là một diễn giả đầy sức thuyết phục. Tôi chắc quý vị sẽ vui hưởng những hội đồng nầy. Các thanh thiếu niên cũng có một đại hội (rally) dành cho thanh thiếu niên, như anh em vừa được thông báo. Tôi cho các con tôi đến đó để chúng có thể ghé vào đây. Vậy bây giờ đi qua, chúng tôi hân hạnh vì sự có mặt của quí vị. Xin Chúa ban phước hết thảy quí vị.


12 Còn bây giờ tôi muốn lật ra trong Kinh Thánh và đọc một vài Lời phước hạnh của Ngài. Sáng nay tôi muốn chỉ trong thời gian ngắn, tôi không muốn giữ quý vị quá lâu, phân đoạn nào đó, được tìm thấy trong Sa-mu-ên I, phân đoạn khác tìm được trong Ê-sai. Tôi muốn đọc trước hết từ Ê-sai. Và tôi…
13 Các bạn có thể nghe rõ cả chứ, hết thảy xung quanh? Ở giữa những mi-crô nầy, chúng có vẻ rất nhạy đối với tôi. Tôi không biết tại sao. Các bạn ngoài đó nghe rõ hết, hãy đưa tay lên. Tốt, tốt.
14 Lúc nầy, tôi chỉ khàn tiếng một chút xíu, tất nhiên, đó là do việc nói nhiều. Từ khi ở đây với những anh em Tây-ban-nha, cách đây chừng 16 năm, tôi ước chừng, có lẽ 16 hoặc 17 năm về trước, phải, tôi đã giảng suốt từ đó. Lúc đó tôi cũng đã mệt mỏi, tôi đã nói, tôi vẫn mệt nhọc, nhưng tôi vẫn cứ tiếp tục bởi ân điển của Đức Chúa Trời.

Bây giờ, chúng ta hãy lật ra Ê-sai 40, chương thứ 40 của sách Ê-sai; và chương 1, hoặc chương thứ 3 của Sa-mu-ên I. Trong lúc chúng ta đang đánh dấu những chỗ đó cho việc đọc Lời, tôi muốn giờ nầy chúng ta cúi đầu trong giây lát để cầu nguyện.


16 Kính lạy Cha ở trên trời của chúng con, chúng con hôm nay đầy lòng biết ơn về đặc ân đứng trong thánh đường đẹp đẽ nầy đã được dâng cho Đức Chúa Trời và cho công việc Ngài, vì chúng con biết rằng các tôi tớ Chúa đã đứng phía sau nền giảng hoặc bục giảng nầy nhiều lần tại đây, cùng với một đời sống đã dâng hiến cho sự hầu việc Ngài.
17 Sáng nay làm chúng con nhớ lại những kỷ niệm về sự phục hưng, mà đúng là đã khởi đầu với Đức Thánh Linh giáng lâm trong hình thể một Ánh Sáng lớn như Trụ Lửa lớn, Ngài đã Phán rằng Sứ điệp sẽ trải qua khắp trái đất. Vậy thì hôm nay đó là lịch sử. Sứ điệp đã bắt lửa qua con người cao quý, sau khi nhìn thấy Điều đó, như Oral Roberts, và Tommy Osborn, Tommy Hicks cùng nhiều người khác. Qua những nỗ lực mà chúng con cùng nhau gắng sức, chúng con thấy Sứ điệp đã châm lửa phục hưng trong từng quốc gia ở dưới Thiên đàng, thuộc về Sứ điệp Ngũ tuần. Với điều nầy chúng con dâng lời tạ ơn và ca ngợi đến Ngài, hỡi Đức Chúa Trời Toàn Năng.
18 Hôm nay đây chúng con nguyện xin Chúa sẽ có tác động lòng chúng con sẵn sàng cho một sự Cất lên trọng đại mà chúng con tin chẳng bao lâu sẽ xảy đến. Nếu lòng chúng con không thuận điều kiện ấy hoặc về điều gì khác mà Chúa có dành sẵn cho chúng con, nguyện xin Chúa tha thứ cho sự thiếu sót của chúng con, và Phán với chúng con qua Lời Ngài. Ban ơn cho Mục sư của Hội thánh nầy, các Chấp sự, các Ủy viên, và tất cả tín đồ, các thuộc viên. Ban ơn cho ban hát ít người nầy, người đánh đàn, những người soạn nhạc. Cùng tất cả, ban phước cho những ai vào các cổng của chốn nầy. Mong rằng họ đi ra biến đổi từng hồi từng lúc, một chút gần với Chúa hơn khi họ đi vào. Lạy Cha, ban cho điều ấy. Và cũng mong rằng, ngay chính sáng nay. Chúng con cầu xin trong Danh Chúa Jêsus. A-men!
19 Bây giờ trở lại với sách Ê-sai, chương thứ 40, chúng ta đọc.

Đức Chúa Trời của các ngươi Phán rằng: Hãy yên ủi, hãy yên ủi dân ta.



Hãy nói cho thấu lòng Giê-ru-sa-lem, và rao rằng sự tranh chiến của nó đã trọn; tội lỗi nó đã được tha; nó đã chịu gấp hai từ tay CHÚA vì các tội mình.

Có tiếng kêu rằng: Hãy mở đường trong đồng vắng cho CHÚA, hãy ban bằng đường cái trong đất hoang cho Đức Chúa Trời chúng ta!



Mọi nơi sủng thấp sẽ được cao lên; mọi núi mọi gò sẽ bị hạ xuống: các nơi gập ghềnh sẽ làm cho bằng, các nơi dốc hãm sẽ làm thành đồng nội.

Bấy giờ sự vinh hiển của CHÚA sẽ hiện ra, và mọi xác thịt đều sẽ xem thấy; vì miệng CHÚA đã Phán vậy.
Trong sách Sa-mu-ên, Sa-mu-ên I chương 3, tôi muốn đọc câu 1, 2, và câu thứ 19.
Sa-mu-ên thơ ấu phục sự CHÚA tại trước mặt Hê-li. Trong lúc đó, lời của CHÚA lấy làm hiếm hoi, và những sự hiện thấy chẳng năng có.

Vả, bấy giờ ứng nghiện đúng lúc, vì Hê-li khởi làng mắt, chẳng thấy rõ. Có ngày kia, người đương nằm tại chỗ mình quen nằm, đèn của Đức Chúa Trời chưa tắt, Sa-mu-ên nằm ngủ trong đền thờ của CHÚA, là nơi có cái hòm thánh.



Bấy giờ, CHÚA gọi Sa-mu-ên; người thưa rằng: Có tôi đây!

Câu thứ 19…



Sa-mu-ên trở nên khôn lớn, CHÚA ở cùng người: Ngài chẳng để một lời nào của người ra hư.
20 Ồ, đó là đoạn trích đủ để chúng ta có thể bàn luận ở đây trong một tháng, và có thể rút ra nhiều bối cảnh từ chủ đề vinh hiển nầy. Nhưng sáng nay, chúng ta chỉ có khoảng 20 phút để được ra về đúng thì giờ… Tôi đoán các lớp trường Chúa nhật kết thúc hoặc có lẽ là tiếp theo đây. Tôi không biết. Nhưng, dù thế nào, tôi muốn dùng đề tài về, “Tiếng Của Đức Chúa Trời Vào Thời Sau Rốt Nầy.”
21 Một thì giờ thật phi thường. Chúng ta thấy rõ ràng nơi chúng ta đang nói từ trong Thánh Kinh, đã cho biết, “Không có khải tượng nào trong thời Sa-mu-ên.” Do đó, “Những sự hiện thấy chẳng năng có,” Kinh Thánh đã nói, “Dân sự hư mất.” Chúng ta phải có một khải tượng. Những khải tượng đến với các nhà Tiên tri, chính là Lời của Chúa đã Phán với họ.
22 Chúng ta nhận thấy rằng Hê-li không là nhà Tiên tri, Hê-li là một Thầy Tế lễ. Ông đã già, mắt ông mờ, và ông không thể nhìn thấy để đi dạo quanh, là một người rất nặng nề. Ông đã bắt đầu bỏ dở công việc Chúa.

Đó là điều gì giống như ngày hôm nay. Tôi nghĩ Giáo hội, sự tổ chức và những Giáo phái, họ đã và đã ở trên công trường thuộc linh trong một thời gian dài, và họ đang bắt đầu xao lãng. Công việc của Chúa đang bị bỏ dở, Lời của Lẽ thật, bởi vì Giáo hội tự thân đã trở nên nhìn thấy mập mờ. Chúng ta cần hôm nay, là Tiếng của Đức Chúa Trời Phán giữa chúng ta, mang chúng ta trở về.



Xem đấy, Hê-li đã nằm xuống, và… thị lực của ông đã mờ. Ông là Thầy Tế lễ. Họ đã không có khải tượng từ nơi Chúa.
25 Nhu cầu lớn lao ấy… Đức Chúa Trời đã Hứa đáp ứng nhu cầu của thời đại. Ngài luôn luôn làm thế. Chúng ta cần Tiếng Phán của Đức Chúa Trời hôm nay để đáp ứng thì giờ có cần, đáp ứng thì giờ mà chúng ta đang sống. Sau khi Ngài đã Hứa điều đó, chúng ta có thể yên trí rằng Ngài sẽ giữ Lời hứa Ngài. Ấy là sự quả quyết mà người tin có trong Ngài là Đấng Tạo Hóa, rằng Ngài đã Hứa đáp ứng nhu cầu.
26 Ngày nay, lý do mà Hội thánh ở trong tình trạng như thế, là bởi vì có rất nhiều tiếng nói, nhiều tiếng nói khác như vậy thu hút Hội thánh ra khỏi Tiếng của Đức Chúa Trời, cho đến nỗi rất đáng nghi ngờ nhiều người sẽ nghe Tiếng của Đức Chúa Trời mặc dù Tiếng ấy đã Phán ngay giữa vòng họ. Có lẽ họ không hiểu ngay cả điều đó, bởi vì nó sẽ là một điều xa lạ với họ. Chính họ đã tập trung quá nhiều vào những tiếng nói của thời cuộc.
27 Nếu chúng ta chú ý trong phần đọc Thánh Kinh của mình, rằng Tiếng của Đức Chúa Trời trở nên xa lạ với họ.
28 Điều đó trở nên giống lại như vậy ngày hôm nay, Tiếng của Đức Chúa Trời… Có nhiều tiếng nói khác như vậy. Vậy nếu Đức Chúa Trời đã Hứa Ngài sẽ ban cho chúng ta điều đó, và nếu những tiếng nói khác tương phản với Tiếng Đức Chúa Trời, thế thì nó phải là tiếng nói của kẻ thù nghịch phá rối chúng ta, để chúng ta sẽ không hiểu Tiếng Đức Chúa Trời khi Tiếng ấy Phán.
29 Chúng ta chú ý điều nầy tương ứng với Hê-li và với Sa-mu-ên, nhưng Hê-li đã nhận ra ngay lập tức rằng ấy là Đức Chúa Trời. Và điều đó tuyệt nhiên là một--báng bổ vào Hê-li. Bởi vì Tiếng của Đức Chúa Trời đang Phán với Sa-mu-ên, kể với người về những việc làm sai phạm của Hê-li, vì ông đã nuông chiều các con trai mình, chúng đang lấy tiền bạc và--và thịt từ các của lễ dâng. Điều đó là sai trái. Chúng đang làm những việc xấu, trái nghịch với Lời của Đức Chúa Trời.
30 Sa-mu-ên đã… Điều duy nhất mà Sa-mu-ên có thể làm, đã nói một cách chính xác. Sa-mu-ên đã miễn cưỡng một chút mà làm như vậy, bởi vì điều đó đi ngược lại với chính chỗ mà người đã được gởi đến để lớn lên: Hê-li và ở trong Đền Thờ. Nhưng Hê-li đã bảo, “Hãy nói tiếp.” Thấy chứ? Sa-mu-ên đã kể với ông chính xác những gì sẽ xảy ra, rằng Sa-mu-ên… “Thời của Hê-li như một Thầy tế lễ đã hết,” bởi vì Đức Chúa Trời đã Phán, và Đức Chúa Trời đang ban Sứ điệp Ngài qua Tiên tri Sa-mu-ên. Sinh ra rất kỳ lạ, được dâng cho Chúa từ thuở ấu thơ. Đức Chúa Trời đã Phán với Sa-mu-ên, như một con trẻ, và đang sắm sẵn cho Sa-mu-ên một công việc đặt ở phía trước. Thì giờ của Hê-li sắp hết.
31 Ngày nay có rất nhiều tiếng nói trên trái đất, mà nhất định nó là một điều rõ rành rành, bởi vì nó làm át đi Tiếng Phán của Đấng Siêu nhiên. Có rất nhiều tiếng nói thuộc về tri thức, những tiếng nói lớn của kẻ mạnh là người có tri thức, mà trong những điều kiện trí thức của họ, thậm chí lay chuyển những quốc gia. Họ không chỉ là những người một sớm một chiều, mà họ còn rúng động các nước, đang tập hợp những tổ chức lớn với nhau, những chiến dịch lớn, đầy hoa. Một nhân vật đã làm rối rắm một chút. Thế là đủ để làm cho họ lẫn lộn, bằng cách thế nào mà những điều nầy tiếp diễn và thịnh vượng. Đó là những tiếng nói mà--đã gióng lên và làm những điều nầy, nó khiến cho Tiếng của Đức Chúa Trời bị đặt lại nơi nào đó, Tiếng Thật của Đức Chúa Trời.
32 “Và Tiếng của Đức Chúa Trời”, họ nói, “làm thế nào chúng ta sẽ biết đó là Tiếng của Đức Chúa Trời?” Bởi vì dành cho ngày nay… Thế thì đó là một vị Tiên tri đã được chứng thực. Lúc nầy, ngày hôm nay, làm sao chúng ta biết đó là Tiếng Phán của Đức Chúa Trời, bởi vì đó là sự bày tỏ về Lời tiên tri. Đây là đấng Tiên tri của Đức Chúa Trời. Một Tiếng Phán thật của Đức Chúa Trời chỉ đem lại Đức Chúa Trời Siêu nhiên, chân thật, sống động với Lời Siêu nhiên của Ngài, với sự bày tỏ Siêu nhiên của Lời Thật. Lúc ấy chúng ta biết rằng Đó là Tiếng Đức Chúa Trời. Bởi vì Đấng Siêu nhiên ấy… Đó là rất nhiều điều khác trong những lãnh vực khác, mà hầu như chỉ làm cho Tiếng ấy bị át hẳn đi. Nhưng, nhớ rằng Nó sẽ sáng lấp lánh, Nó sẽ vang ra! Nó sẽ làm điều đó.
33 Ngày nay, có một tiếng nói trong giới chính trị. Đó là một tiếng nói lớn. Nhiều người, tuyệt đối, trong thời cuộc rộng lớn của chính trị nầy, họ sẽ… Đó là tất cả đã pha trộn trong những Giáo hội của họ và mọi thứ. Nhiều lần, chúng ta vừa mới thấy gần đây, ấy là tiếng nói của chính trị thực sự mạnh hơn Tiếng của Đức Chúa Trời trong các Nhà thờ, nếu không thì người dân Mỹ sẽ không bao giờ làm những điều họ mới làm. Thấy không? Họ sẽ không bao giờ làm xong điều đó. Nếu Tiếng của Đức Chúa Trời vẫn đang tiếp tục sống động trong Hội thánh, họ đã không phạm những lỗi lầm ấy. Nhưng tiếng nói của những chính khách thì quá mạnh bạo trong thế gian ngày nay nhiều hơn hơn so với Tiếng Đức Chúa Trời, cho đến nỗi dân thánh đã bán quyền trưởng nam Cơ-đốc của họ cho một quyền lực chính trị hỗn độn, được nhiều người ưa thích, sự giáo dục, và quyền lực chính trị. Thấy như thế thật là một điều xấu hổ. Điều thực tế mà đất nước chúng ta đã làm, những gì đã tiếp tục làm, người dân đã quay ngay lại và--và bỏ phiếu thông qua sự kiện mà chúng ta đã bỏ đi ở miền đất khác. Và--và Plymouth Rock, và Mayflower, và họ--đến khắp nơi đây, và--và đã thiết lập nền kinh tế phồn thịnh mà chúng ta có đây… Là điều thực tế mà chúng ta đã chiến đấu gian khổ như vậy để thoát ra, chúng ta đã đặt chính mình trở lại ngay trong các ổ gà của nó, bởi vì Kinh thánh nói rõ nó sẽ xảy ra cách đó.
34 Hệ thống của Hê-li, là một Thầy Tế lễ thay vì một vị Tiên tri. Đấng Tiên tri là Lời. Thầy Tế lễ là Giáo hội.
35 Nói chung là đã vào trong một chỗ như thế đến khi điều đó bắt đầu được quá nới lỏng đến nỗi Lời xa lạ dân sự. Họ không hiểu được Lời ấy. Vậy anh em có thể nói Lời, và họ không hiểu, bởi vì họ không được dạy dỗ với Lời. Phao-lô đã nói, “Lại nếu kèn trổi tiếng lộn xộn, thì ai sửa soạn mà ra trận?”
36 Giáo dân được dạy dỗ bằng một--một--một tiếng nói Giáo hội, một tiếng kèn Giáo hội, “Chúng tôi đã có được thêm người vào trong Trường Chúa nhật nhiều hơn các nơi khác đã được.” Như thế không có nghĩa gì. “Chúng tôi đã được thêm nhiều trong Giáo phái chúng tôi hơn các nơi khác. Chúng tôi lớn nhất trong số những Giáo phái.” Thấy rằng, đó là thứ tiếng nói mà giáo dân được dạy dỗ. Họ đi ra nơi đường phố để kiếm được người đưa vào, hằng hà sa số trong chiến dịch lớn, đưa họ vào. Họ đã quan tâm về điều gì? “Chúng tôi đã có được Nhà thờ lớn nhất. Chúng tôi đã có hội chúng lớn người nhất. Chúng tôi đã có Trường Chúa nhật có số học viên cao nhất. Chúng tôi có viên thị trưởng của thành phố đến với Nhà thờ chúng tôi.” Điều đó có thể là tốt hết, nhưng nếu cũng Giáo hội ấy không được dạy dỗ với Tiếng của Đức Chúa Trời, Tiếng Kèn Phúc Âm, thì nó có ích lợi gì không?
37 Khi một vấn đề nổi lên đúng như đã nổi lên giữa chính quyền chúng ta, điều gì đã xảy ra? Giáo hội đã không biết Tiếng Kèn, và họ không biết gì để làm. Lời hứa quý báu về sự thịnh vượng, một người khổng lồ trí thức đi vào, và họ đã đi qua ngay điều mà Kinh thánh nói trước và mang điều đó vào. Xem đấy, một tiếng nói chính trị, chứng minh rằng nó đã có quyền cao hơn tiếng nói tôn giáo, hoặc là họ không bao giờ làm xong những gì đã làm, tiếng nói Phúc Âm. Bởi vì chúng ta được hứa hẹn về rất nhiều thứ, chúng ta được hứa hẹn sự phồn vinh, và không nghi ngờ ngoài những gì chúng ta sẽ có được điều đó.
38 Nhưng điều ấy vẫn không có nghĩa gì đối với một người tin. Lật qua trong Sách Hê-bơ-rơ chương thứ 11, lắng nghe Thánh Phao-lô nói, “Họ đi lang thang mặc những bộ da cừu và da dê, túng thiếu, không chỗ ở, không thể vào thành phố.”
39 Tôi đã đọc trong Giáo hội nghị Nicaea, khi những vấn đề quan trọng nêu lên tại Giáo hội nghị Nicaea, La-mã, 300 sau sự chết của Đấng Christ, trong Giáo Hội nghị Nicaea, khi Giáo hội lớn đã bênh vực những gì là đúng, họ đã muốn có Kinh thánh. Những người trở lại đạo thuộc Giáo hội La-mã, thuộc Giáo hội đầu tiên của Giáo hội La-mã đã tiêm vào những giáo điều để nói, chẳng hạn như chúng ta có Lễ Giáng sinh.
40 Lễ Giáng sinh, Đấng Christ không được sinh vào ngày 25 của--của tháng Mười Hai nữa đối với tôi. Thế nào, những ngọn đồi xứ Giu-đa đầy tuyết, và Ngài… Điều đó đã trái ngược với tất cả những Lời tiên tri khác của Kinh Thánh. Ngài đã được sinh vào mùa xuân như tất cả những con chiên được sinh ra. Vì sao Ngài đã sinh ra trong chuồng chiên thay vì trong một ngôi nhà? Ngài là một Chiên Con. Tại sao Ngài đã không chạy ngay đến Bàn thờ hoặc đến Bàn thờ Ngài là nơi Ngài đã chịu đóng đinh vào thập tự giá? Ngài đã bị dẫn đến thập tự giá. Các bạn dẫn những con chiên đến hàng làm thịt. Ngài là một Chiên Con. Vậy Ngài được sinh ra khi những chiên con sinh ra.
41 Nhưng, quý vị thấy, để làm điều ấy, họ đã có ngày sinh của thần mặt trời, mà, trong hệ mặt trời,--mặt trời trong khoảng năm ngày từ tháng Mười Hai ngày thứ hai mươi lăm, khó mà có một sự di chuyển nào cả của mặt trời. Nó--nó biến đổi một ít mỗi ngày, trở nên dài hơn và dài hơn và dài hơn đến lúc nó đạt đến ngày dài nhất của nó vào Tháng Bảy, và sau đó ngày ngắn nhất của nó vào Tháng Mười Hai. Thế là thời gian ngắn của ngày 25 ấy, từ 20 đến ngày thứ 25, họ đã có đấu trường và nghi lễ về ngày sinh của Thần mặt trời. Vậy lúc ấy Jupiter, là Thần của người La-mã, lúc ấy họ đã chêm điều đó vào, trong việc tuyên bố, “Chúng ta sẽ lấy ngày sinh của Con (Son) Đức Chúa Trời và của thần mặt trời (sun), đặt chung với nhau và nó là một lễ kỷ niệm quan trọng.” Điều đó mâu thuẫn. Và, ồ, nhiều sự tiêm chích mà họ đã đặt vào đó…
42 Rồi khi họ là những người thật của Đức Chúa Trời muốn ở lại sống trong Lời, như Polycarp, Irenaeus, Martin, những thánh nhân cao quí gần đây là những vị đã muốn ở lại sống trong Lẽ thật, và khi họ đem qua Giáo Hội nghị Nicaea, một số người kia đã bác bỏ như vậy đến nỗi các vị Tiên tri xuất hiện từ đồng vắng không có gì quấn quanh người họ ngoài một miếng da cừu để ngồi trong Hội đồng ấy. Nhưng họ đã biết Lời Chúa. Song điều phổ biến, 15 ngày đẫm máu chính trị ấy đã không thèm đếm xỉa đến điều đó. Sau đó chúng ta đã có 1000 năm của thời Trung cổ đen tối, đấy.
43 Nhưng Đức Chúa Trời đã Hứa rằng Tiếng Kèn ấy sẽ vang lên một lần nữa. Luôn luôn thánh dân lắng nghe Tiếng Phán thật của Lời, luôn luôn thử nghiệm những gì quý vị làm bằng Lời.
Tiếng nói của chính giới… Chúng ta ở Châu Mỹ cùng với phần còn lại của thế gian, có một tiếng đang nói inh ỏi hôm nay, và đó là tiếng nói của Hollywood. Nó đã thu hút được thế giới. Để người nào đó xuất hiện ở Hollywood với một cái gì đó, các bạn tìm thấy nó khắp cả đất nước. Lúc nầy, chúng ta ghi nhận rằng họ đã đặt kiểu mẫu cho phụ nữ chúng ta về áo quần, kiểu tóc của họ. Họ thiết kế trang phục ấy.


  1. Hội thánh nên biết Tiếng Kèn của Đức Chúa Trời về điều đó! Nhưng có quá nhiều sự lộn xộn như thế bởi vì các bạn thấy nhiều người khác làm như vậy, chẳng hạn. Đừng bao giờ tự mình đi theo khuôn mẫu loại ấy, bởi vì nó có thể lụi tàn. Hãy luôn nghe Tiếng Đức Chúa Trời, những gì Ngài Phán về điều ấy.


46 Vậy thì chúng ta chú ý ở Hollywood họ đã làm nổi lên những sự việc. Để tôi nói chỉ một chút về điều nầy trước khi chúng ta đi xa hơn. Đã có một--một kẻ xuất hiện cách đây không lâu, đó là một--một người ở Hollywood… Không có gì phản đối con người đó lúc nầy, anh ta là một người mà Đấng Christ đã chết thay cho, nhưng chỉ tỏ ra với quý vị. Họ đã chế ra một thứ tầm thường, những đứa trẻ thường gọi là vũ điệu hula-hoop, hula-hoop, hoặc một cái gì đó. Nếu các bạn đã từng chú ý tính cách thô tục và những tiếng kèm theo ấy, trong những đứa trẻ. Điều đó không đúng.
47 Bây giờ, Hollywood đầy những--những tay súng. Lúc nầy, người nào biết lịch sử, biết rằng ngược về thời đó, những người là các tay súng giống như--những anh chàng dị biệt, họ không phải là những công dân tốt; họ là những kẻ phản nghịch; họ giống như là Al Capone và Dillinger. Họ đã có một vở kịch Hollywood ở trên--trên ti-vi gọi là, “Khói Súng.” Tôi đã nghe trên máy hôm nọ rằng anh chàng đóng vai Arnez hay là gì đó, hoặc Arness, tôi quên tên anh ta là gì, và anh ta được đề nghị làm… Anh ta đóng vai Matt Dillon là quận trưởng ở Kansas. Malt Dillon là một đấu thủ xoàng. Anh ta bắn 28 người phía sau lưng, những người vô tội, đang đi ngoài Thành phố Dodge và đang chờ đợi trong một lùm cây. Khi một người đi lần đến, người nào đó đã gọi và nói anh ta rằng có một một nhà quê nào đó sắp đi qua, anh ta đã đứng ra đó, và khi người ấy tiến vào, anh ta đã bắn người đó xuyên qua lưng. Lúc nầy chúng ta nhận thấy anh ta là gã to con mà rẻ tiền. Đấy, nó là--đó nhất định là sự đề cao tội lỗi.
Nhưng trẻ con của đất nước chúng ta có thể kể với quý vị về Matt Dillon nhiều hơn là chúng có thể nói với các bạn về Chúa Jêsus Christ. Những--những cửa hàng, những quầy hàng mười xu; gian hàng quần áo, đang treo đầy--những súng ngắn đồ chơi, với những cái mũ tầm thường mà--mà quý vị có thể mua bất cứ ở đâu. Để mang như thế thì được, nhưng tôi--tôi cứ nói với quý vị. Các bạn hiểu không? Vậy họ--họ--thế giới quảng cáo, nhặt thứ ấy lên và làm cho hàng triệu đô-la bỏ ra để mua nó.
48 Chúng ta có những gì mà chúng ta gọi là “Ngày Thánh Patricks,” chúng ta có cái mà chúng ta gọi là “những ngày lễ tôn giáo” nầy. Giới thương mại đã nhặt nó lên, và họ làm ra hàng triệu đô-la. “Ngày Mẹ,” những bó hoa. Thế nào, mỗi ngày nên là ngày danh dự dành cho người mẹ. Bà ấy xa cách nơi nào đó một mình, hãy đi gặp bà. Thế sẽ đáng giá hơn tất cả bông hoa các bạn đã có thể gởi bà hoặc bất cứ thứ gì khác. Hiểu không? Nhưng họ lấy điều đó. Đó là một tiếng nói, và--và chúng ta hòa mình ngay vào với nó. Nó thật sự không đúng. Nhưng quý vị sẽ làm gì? Xem đấy, chúng ta--chúng ta chỉ…

Tôi đang cố gắng đạt đến một quan điểm ở đây để nói với các bạn điều nầy, những gì tôi--tôi tin. Tiếng, Tiếng của Đức Chúa Trời thì rất hiếm hoi.




  1. Chúng ta nhận thấy rằng họ tiến nhanh tốc độ. Có lúc nào quý vị để ý, những cậu thiếu niên của chúng ta đã trở thành Ricky và Elvis. Các bạn đã đặt tên cho một đứa con như thế, mau đổi ngay, gọi nó là số một hoặc hai, hoặc cái gì đó. Đừng, điều đó kinh khủng. Anh em nói, “Cái tên có ý nghĩa gì quan trọng đâu?” Sao, chắc chắn có, nó có ý nghĩa gì đó. Tên của các bạn nói lên tính cách đời sống các bạn. “Này, Anh Branham, anh nói về khoa tướng số.” Không, tôi thì không. Tôi tin nơi LỜI CHÚA PHÁN VẬY. Nó thế nào khi Gia-cốp, ông đã sống với tên của ông như--như kẻ lừa dối, người chiếm chỗ, Gia-cốp. Khi Đức Chúa Trời thay đổi ông ta, Ngài đã đổi tên ông. Đức Chúa Trời đã đổi Sau-lơ ra Phao-lô, Si-môn thành Phi-e-rơ. Chắc chắn, điều đó có điểm đúng. Còn Ricky cùng với Elvis, những cái tên như thế, là tên người Mỹ hiện đại đã ném thẳng con cái vào đấy một cách vô ý thức. Hiểu những gì tôi muốn nói chứ?


51 Tôi hy vọng tôi không làm… Tốt hơn tôi quay lại và đừng hiểu quá xa về một đứa bé nghịch ngợm ở đây (Hiểu tôi muốn nói gì không?), mà các bạn đã không hiểu. Nhưng tất cả những điều nầy không được hiểu ngay cả với người bình thường. Họ không nắm bắt nó, bởi vì họ đã có xu hướng. Những tiếng nói kia đó là tất cả để họ lắng nghe.

Đó là tiếng nói của những nhà triết học, thuyết Cộng sản, đang hứa hẹn điều gì đó mà họ không thể gần kề. Còn một tỷ lệ phần trăm khá khủng khiếp về dân Mỹ được gói trọn trong thuyết Cộng sản. Bấy giờ, tôi đã từng ở với Cộng sản, những vùng thuộc về Cộng sản, đúng hơn, ở nước Đức, về phía Đông Bá-linh. Họ có những tòa nhà đồ sộ phô trương bên ngoài. Quí vị nên đi vào bên trong chúng, thậm chí là không xong. Đó là một nền kinh tế sai lầm, họ đang cố gắng thúc giục nhiều hơn cái gì đó.


53 Ở nước Nga, nơi sản sinh của thuyết Cộng sản… Nơi mà, nhiều năm trước đây, khi tôi vừa mới là một Thầy giảng trẻ tuổi, tôi đã nói cách đây 30 năm, khi đám quốc-xã, phát-xít, và Cộng sản đang nổi dậy, tôi nói, “Tôi phát biểu trong Danh Chúa. Họ sẽ siết chặt tất cả vào Cộng sản.” Nhưng có bao giờ các bạn nghĩ, Đức Chúa Trời đã để lại cho chúng ta một đại lộ lớn để thoát ra, nếu chúng ta cứ giữ lấy nó. Chỉ có một phần trăm người Nga là Cộng sản, một phần trăm, nhưng họ là phần trăm đang kiểm soát. Một phần trăm của cộng sản--một phần trăm người nước Nga là Cộng sản; Nhưng đúng hơn là họ điều khiển.
54 Cũng một thể ấy, Hollywood là một địa điểm, nhưng mà họ đang điều khiển.

Có chừng một phần ba hoặc hai phần ba dân số nước Mỹ đi Nhà thờ, là những thuộc viên Giáo hội, nhưng họ kiểm soát trong những Giáo phái ấy.



Những gì chủ nghĩa Cộng sản cần ngay ở đó là Tiếng Đức Chúa Trời vang lên ở giữa họ, và điều đó làm cho nó hổ thẹn.
57 Tại Phần-lan, hôm đó khi cậu bé ấy đã từ kẻ chết sống lại, họ đưa tôi qua ba khu phố, nơi chú bé nầy đã sống lại từ kẻ chết, những người lính Cộng sản, người Nga, đang đứng đó với dàn chào của người Nga, những giọt nước mắt tuôn xuống trên những gò má của họ. Họ nói, “Chúng tôi sẵn lòng tiếp nhận Đức Chúa Trời có thể làm sống lại người đã chết.” Đó là sự lơ đểnh của Giáo hội Công giáo và Giáo hội Lu-te, cả những Giáo phái trong đó, đã giữ lấy tất cả tiền bạc, và đang xây dựng những tổ chức, không có gì cấp phát cho giáo dân. Họ sống như những người khác. Ở đó có được…
58 Những gì nước Nga cần là một vị Tiên tri xuất hiện với Lời Chúa, để có thể--khép những cái miệng đó lại. Lúc đó chín mươi phần trăm ấy sẽ tiếp quản.
59 Những gì nước Mỹ cần là Tiếng của Tiên tri Đức Chúa Trời, người có thể đứng lên và lên án Hollywood, lên án những kẻ nầy trong Danh của Chúa Jêsus Christ, và Hội thánh Đức Thánh Linh sẽ tiếp quản. Qúa nhiều sự lộn lạo, thấy là quá nhiều tiếng nói của sự mâu thuẫn đối địch Điều đó…
60 Giáo hội, tiếng nói của nó, nhất nhất đều muốn thêm nhiều thuộc viên. Báp-tít muốn tất cả điều đó, Giám Lý, Trưởng Lão đều muốn cả. Tất cả chúng ta có những điều nầy. Công giáo có vẻ như sẽ nắm giữ tất cả, và họ sẽ nắm lấy. Đó là hoàn toàn là Tiếng Đức Chúa Trời Phán ra từ Kinh Thánh nầy. Chúng sẽ cai trị.
61 Nhưng rốt cuộc Đức Chúa Trời Chí Cao sẽ trị vì. Các Thánh đồ sẽ tiếp quản một ngày nào đó, Kinh thánh cho biết vậy. Các vị ấy sẽ tiếp quản.
62 Rất nhiều tiếng nói kinh sợ như thế… Lúc ấy có tiếng nói của Tiên tri giả. Đó là một tiếng nói kinh khủng, một người tự gọi mình là vị Tiên tri. Một Tiên tri dĩ nhiên là một Thầy giảng. Từ ngữ “Tiên tri” hiện nay nhất định có nghĩa “một người giảng dưới sự hà hơi.” Có một người đứng ra tự gọi mình là Tiên tri mà phủ nhận Lời của Đức Chúa Trời, từ chối Lẽ Thật của Đức Chúa Trời không? Có quá nhiều tiếng nói như vậy!
63 Chỉ một vài phút trước đây, đã có một anh em ngoài đó trực tiếp gặp tôi chỗ đi vào để lên đây, nhưng tôi--đoán là anh ta lấy làm lạ tại sao tôi đã đi tiếp lên phố quay lại và đi về. Nếu có anh ở đây, người anh em, lắng nghe điều nầy; đó là các bạn da màu của chúng ta, người Da Đen. Họ đã có một đền thờ ở đây, và họ gọi nó là, “Ê-li Mô-ha-mết”, hoặc là gì đó, “Ê-li Mô-ha-mết trẻ.” Đang nổi lên với một tiếng nói, và đang nói rằng họ là tiếng nói sẽ đem--chủng tộc da màu ra khỏi sự nhiễu nhương nầy. Các bạn thấy, chính sự việc, người theo Hồi giáo của họ thì ở đây, Đền thờ Hồi giáo của họ. Thế nào, các bạn thấy không, rằng chính nền tảng của nó sai.
64 Dân da màu, giống y như dân da trắng, dân da nâu, và dân da vàng, không trở về trở lại với đạo Hồi, nhưng trở lại với Đấng Christ, chính những nguyên tắc mà Thánh Kinh dạy. Hồi giáo thì chống lại Lời. Bấy giờ, tôi đã có đặc ân về việc dẫn dắt 10.000 người theo đạo Hồi đến với Đấng Christ một lượt tại Durban, Nam Phi. Nó không phô bày điều gì ngoài tâm lý. Tâm lý học là đúng hết chừng nào mà tâm lý học không phủ nhận Lời. Nhưng khi môn tâm lý chối bỏ Lời, lúc ấy tâm lý học là sai. Nó đưa ra một âm thanh không rõ ràng. Đó là mọi điều khác sẽ đi qua ngoài ra Lời Đức Chúa Trời, Chúa Jêsus đã Phán vậy, “

tải về 172.81 Kb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
  1   2




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương