LIÊn thành và MẮm tôm bảo quốc Kiếm Chương I: Về tác giả và người giới thiệu



tải về 1.3 Mb.
trang7/14
Chuyển đổi dữ liệu20.05.2018
Kích1.3 Mb.
#38971
1   2   3   4   5   6   7   8   9   10   ...   14
THẦN CHIẾN TRANH HOÀN VŨ !!!!!!!

BQK-07-02-09


LIÊN THÀNH VÀ MẮM TÔM 13

Bảo quốc Kiếm

Chương 13: Bằng chứng Thánh
Đọc đi, đọc lại mãi những dòng chữ quá thân thương, cảm động của nhóm Biệt động quân Trần tiễn Thành, tôi cứ bùi ngùi mãi cho Dân tộc Việt:

“Vì không ai nói ra sự thật, nên bọn gian manh càng tung ra những luận điệu xảo trá, những sự việc ngụy tạo, lèo lái dư luận và cả lịch sử theo con đường có lợi cho Cộng sản, vu khống những người quốc gia, gán cho chúng ta những tội danh không tưởng”.


Rồi một mình âm thầm đi tìm kiếm những bài viết về biến cố Mậu thân. Có ai biết những dòng nước mắt tôi đã len nhẹ qua khóe mắt hay không ? Nó không tuôn ra vì cái gì khác, mà là cảm thương cho những vị đã một hay nhiều lần viết về thảm nạn ấy. Tôi đếm được một ít như: Linh mục Phan văn Lợi, Linh mục Nguyễn hữu Giải, ông Nguyễn lý Tưởng, Đinh lâm Thanh, Trọng Đạt, Lê hàn Sinh, Tú gàn, Trần nam Anh, Hồng Lĩnh, Mường Giang, Nguyễn ngọc Bích, Thiện Giao, Hoàng Sơn, Trần thanh Hiệp, Nguyễn đạt Thịnh…Sử gia Trần gia Phụng, bà Nhã ca, ông Liên Thành, đặc biệt là nhóm 8406 cho in thành sách. Trong số này, theo nhóm ông Trần tiễn Thành thì chỉ Liên Thành là “ngon lành” nhất.

Vậy, theo nhóm ông Trần tiễn Thành thì họ đều là “bọn gian manh” cả sao ? Ôi, một niềm đau quặn thắt làm tê buốt mảnh hồn thơ dại của tôi !!! Cố gắng vươn lên để “tự tồn trong ý thức Dân tộc”, tôi ném bỏ tất cả những hệ lụy có thể có sang một bên, thử đi tìm lại sự thật. Sự thật mà tôi nói không phải là thứ “sự thật giả có” đã do người ta bày biện. Tôi xé toang bức màn đã, đang phủ trùm lên Dân tộc tôi để hiển bày “ánh sáng chân diệu” vốn có của nó. Chính vì thế, mà tôi có dùng những lời lẽ nhẹ nhàng đến đâu, thì cũng có người vẫn chửi, thậm chí còn cho tôi là Cộng sản, hăm he tiêu diệt. Việc ấy có rồi. Nhưng với tôi, nếu mai kia cộng sản không còn, thì chúng sẽ lấy gì chụp lên nữa chứ ? Đừng tưởng dễ như vậy, tôi tự nhủ : KẺ THÙ KHÔNG BAO GIỜ CHO CHÚNG TA CƠ HỘI CHỐNG LẠI CHÚNG. Chúng sẽ tìm mọi cách để bóp chết đối phương và bằng mọi thủ đoạn gian ác có thể. Nhưng, KHÔNG SỢ CHẾT, thì chúng làm gì nào ? Bây giờ, chúng ta hãy cùng chia xẻ đôi điều ưu tiên với bài viết của hai vị linh mục Phan văn Lợi và Nguyễn hữu Giải trước nhé.

Mở đầu bài nhị vị tôn túc viết một đoạn thật cảm động:

“Biến cố tết Mậu Thân sắp được hầu hết toàn thể dân tộc VN, đặc biệt nhân dân miền Nam, kỷ niệm lần thứ 40 với trái tim vẫn còn rỉ máu, vì hàng trăm ngàn nạn nhân của cuộc thảm sát này –mãi cho tới hôm nay- chưa bao giờ nghe được một lời tạ lỗi và thấy được một cử chỉ sám hối từ phía các tay đồ tể là đảng Cộng sản Việt Nam, đồng bào ruột thịt của họ. Chúng tôi nói là hàng trăm ngàn người, vì ngoài con số 14.300 nạn nhân vô tội gồm tu sĩ, công chức, giáo sư, giáo viên, sinh viên, học sinh, dân thường ở miền Nam (riêng Huế chiếm gần một nửa), còn phải kể đến 100.000 bộ đội miền Bắc (con số do chính CS đưa ra) đã bị nướng vào cuộc tàn sát dân tộc này, cuộc tàn sát man rợ nhất lịch sử đất nước mà người chủ xướng là Hồ Chí Minh và các lãnh đạo cao cấp trong đảng CS thời đó”.


Các ngài là nhà tôn giáo của đạo bác ái thuộc hệ thống Giáo hội La mã, nên khi nói năng đều mang cả tâm tình vũ trụ. Niềm yêu thương bao la ấy làm cho linh hồn những nạn nhân cả hai miền được an ủi phần nào ! “Riêng Huế chiếm gần một nửa”, một câu nói nghe đau xót làm sao ! Than ôi ! Thân phận của Huế, của Thủ đô Phật giáo, của mọi Biến động miền Trung, nơi bị kết tội lật đổ chế độ Cần lao Ngô đình Diệm, nơi bị buộc tội theo Cộng sản chống lại chế độ quân phiệt Thiệu- Kỳ- Khiêm- Loan, thế tại sao Cộng sản giết dân của chúng ? Không lẽ Hồ chí Minh- Lê Duẫn cũng là thành viên của hai chế độ Cộng hoà miền Nam, hay hai ông Diệm-Thiệu đều là thành viên của chế độ Cộng sản miền Bắc ??? Chính vì chỗ này mà không những hai vị, chúng tôi cũng chờ những người Cộng sản đưa ra “một lời tạ lỗi”, nhưng đến giờ này họ vẫn “mừng chiến thắng”. Tôi nghĩ rằng, trong những giọt nước mắt rơi xuống của “cô gái về nhà chồng” thật là khó đoán ! “Khấp như thiếu nữ vu quy nhật”, nghe vậy mà không hẵn vậy. Tại sao nàng đã khóc ? Nàng thương cha nhớ mẹ, hay nàng sung sướng được một tấm chồng ? Lệ nàng đổ xuống để khóc cho chia lìa hay một cuộc đoàn viên mới ? Ai hiểu được lòng nàng ngoài chính nàng ? “Huế chiếm gần một nửa”, là chiến thắng của Ẩm huyết Quỷ vương, thì con cháu Quỷ làm sao không mừng cho được ? Nhưng chỉ có nó hay những kẻ nào khác, khi mà con mắt vẫn đầm đìa lệ chảy ? Mừng hay hận ? Khó hiểu lắm các ngài ôi !!! Để hiểu được những dòng sâu “Chính-Giáo-Đảng” ấy, chúng ta cần biết nhiều về những cuộc tương ngộ dài 6 tháng, mấy cành Hồng đào, tiễn đưa Lê Duẫn, lời than thở của Hồ chí Minh và những tiếng Cụ của Linh mục Cao văn Luận trong cuốn sách mang tên “Bên dòng lịch sử”…

Tôi lại quá cảm động khi nghe hai ngài hạ bút:

“Việc tưởng nhớ, cầu nguyện, minh oan cho họ (các nạn nhân biến cố Mậu Thân) để linh hồn họ được giải thoát, gia đình họ được an ủi là căn cốt trong truyền thống của mọi tôn giáo và nhất là của Kitô giáo. Đây cũng là cơ hội để các đao phủ thảm sát đồng bào bày tỏ thành tâm thiện chí, thống hối lỗi lầm, dọn đường cho việc hòa giải dân tộc cách đích thực. Nhớ lại năm 2002, nhân kỷ niệm 30 năm biến cố Đại lộ kinh hoàng Quảng Trị (1972), Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất đã làm lễ cầu siêu cho các nạn nhân. Chúng con thiết tưởng Công giáo chúng ta cũng nên nhân cơ hội tưởng niệm 40 năm biến cố Tết Mậu Thân để làm nghĩa cử đối với các oan hồn uổng tử đồng bào đồng đạo”.
Quả thật hết sức chân tình, và từ nơi đây, tôi nghe tình tự Dân tộc Việt lên thật cao quá tưởng tượng. Bốn mươi năm không phải là xa dài chi đối với hai ngàn năm. “Thiết tưởng Công giáo chúng ta cũng nên”, và “truyền thống của mọi tôn giáo và nhất là Kitô giáo”, nghe sao nghẹn ngào như mưa lệ đổ xuống trời Nam ! Đã là “truyền thống” sao lại còn đề nghị sau bốn mươi năm ? Dù sao, đó cũng là một lời gióng lên trong huyết quản của con Hồng cháu Lạc. Cám ơn quý ngài. Nhưng cái ngoéo: “cho việc hoà giải dân tộc cách đích thực”, làm con hơi choáng váng. Nhưng thôi !

Bài viết được giới thiệu một cách trang trọng và chuẩn xác:


        “Trong toàn bộ biến cố Tết Mậu Thân, có lẽ những gì xảy ra tại Huế là đau thương và đánh động hơn cả. Nhưng trong những gì xảy ra tại Huế, thì có lẽ cuộc thảm sát tại Khe Đá Mài là rùng rợn, dã man và thê thảm nhất. Tiếc thay, theo sự am hiểu của chúng tôi, hình như người ta chỉ biết đến kết cục của nó là hàng trăm bộ hài cốt dồn lại một đống dưới khe sau khi thịt thối rữa bị nước cuốn đi lâu ngày, từ đó suy diễn ra sự việc hơn là biết rõ diễn tiến của toàn bộ sự việc kể từ lúc các nạn nhân bắt đầu bị dẫn đi đến chỗ hành quyết. Lý do là vì chỉ có hai con người duy nhất trong đoàn tử tội đã chạy thoát được trước khi thảm kịch xảy đến, họ nắm được một ít chi tiết nhưng lại chẳng biết rõ địa điểm, do vụ việc xảy ra giữa đêm khuya trong rừng già; họ lại còn quá trẻ rồi sau đó đăng lính, mất hút vào cơn bão chiến tranh, khiến mãi tới ngày 19-09-1969, tức gần hai năm sau, nhờ khai thác tù binh Việt cộng, chính phủ VNCH mới biết đó là Khe Đá mài trong vùng núi Đình Môn, Kim Ngọc, thuộc quận Nam Hòa, tỉnh Thừa Thiên (xã Dương Hòa, huyện Hương Thủy ngày nay) và mới tiến hành việc tìm kiếm hài cốt các nạn nhân xấu số. Thời gian sau, một trong hai người đã chết trận, đem theo bí mật xuống đáy mồ. Chúng tôi may mắn gặp được chứng nhân duy nhất còn lại, nay gần lục tuần. Ông đã tường thuật mọi việc cho chúng tôi khá tỉ mỉ. Nhưng vì lý do an ninh của đương sự, chúng tôi viết theo dạng tự thuật để khỏi nêu tên ông. Chúng tôi cũng xin phép bỏ đi nhiều chi tiết có thể giúp CS lần hồi dấu vết của ông để báo thù”.
Tôi cũng có một cảm niệm giống hệt hai ngài:”hình như người ta chỉ biết đến kết cục của nó là hàng trăm bộ hài cốt dồn lại một đống dưới khe sau khi thịt thối rữa bị nước cuốn đi lâu ngày, từ đó suy diễn ra sự việc hơn là biết rõ diễn tiến của toàn bộ sự việc kể từ lúc các nạn nhân bắt đầu bị dẫn đi đến chỗ hành quyết”.

Phải, phải lắm, người ta chỉ thấy hậu quả, mà không biết gì đến nguyên nhân. Họ không biết hay cố tình vùi lấp ? Tại sao và tại sao ??? Chúng ta thử theo dõi bài ký sự này xem nó ra sao.

Đọc vài trang đầu, chúng ta ghi nhận:

-Giáo xứ Phủ cam có khoảng 10.000 người.

-Lực lượng Địa phương quân, Nhân dân tự vệ, lính nghỉ phép hợp sức tác chiến đến ngày mồng 6 Tết.

-Chúng lấy đèn bin soi mặt từng người nhưng không thấy Linh mục chánh xứ Nguyễn phùng Tuệ ngồi giữa mấy bà Xơ

-Nhận biết Hồ Sự du kích Long hồ vừa mới được giải thoát khỏi nhà lao.

-Nhận biết Đỗ Vinh, sinh viên gốc làng Sịa.

-Nhớ rõ CS cột một chùm 20 người và trên 25 chùm.

Như đã biết, vào nhập đề, chú bé tự giới thiệu là 17 tuổi đời, vậy nhờ đâu mà chú biết hai thằng du kích CS rõ ràng như thế ? Làm sao chú biết Hồ Sự là du kích Long Hồ, và Đỗ Vinh là sinh viên gốc Sịa tham gia cộng sản, nếu chú không phải là Phó trưởng ty Cảnh sát đặc biệt hay Trưởng ty Cảnh sát ? Nếu như chú biết rằng Cộng sản tấn công vào khu giáo xứ Phủ cam bằng nhiều hướng: An cựu, Bến ngự, Nam giao, Ngự bình…thì làm sao một số ít ỏi Địa phương quân và Nhân dân tự vệ có thể chống cự đến bốn ngày đêm ? Súng đạn trong giáo xứ làm sao đủ để bắn bốn ngày đêm trước sự “tấn công ác liệt” của Cộng sản, không lẽ nhà thờ Phủ cam đã dự trữ một số lớn đạn dược như thế ? Nếu đúng như tuyên truyền, thì Cộng sản và nhà thờ là kẻ thù không đội trời chung, thì khi chúng tấn công vào Huế, mục tiêu Phủ cam là số một; và theo lời chú bé ấy chúng đã tấn công từ nhiều mặt, vậy tại sao bốn ngày mới vào được ? Nếu là kẻ thù của nhau, thì làm sao mà các ông Tổng giám mục, Phó và Phụ tá, cũng như ông Chánh xứ đều không rụng lông chơn, hay Chúa đã thương tình che chở và đưa lên BCH chùa Từ đàm hết cả rồi ??? Xin cúi đầu cười một chút để cho dòng nước mắt ĐANH lại với hồn oan ! Có một điều phải tôn vinh chú bé, là trong khi bị CSBV trói lại như thế, chú vẫn đủ bình tĩnh đếm từng chùm và biết mấy chùm nữa kia. Tôi không thể đoán chú là người “trong hàng” hay “ngoài hàng”; còn thông thường, thì kẻ bị CSBV trói, hồn đã lên tận mây xanh, và bọn chúng chẳng bao giờ cho quay đầu lui tới mà đếm. Lạy Chúa tôi ! Nếu như bài viết của người thường, thì tôi phải viết mấy chữ “LÁO VỪA THÔI CHỨ” cho vui đám. Thôi cứ nghe và tin là đủ !


Lại cái chuyện “cha xứ Nguyễn phùng Tuệ” của giáo xứ Phủ cam hoá trang ngồi giữa các bà Xơ và không bị phát hiện, khi bọn chúng “lật mặt từng người”. Cũng lại “ân điển Thiên chúa” nữa rồi ! Chuyện này nghe sao có vẻ “thiên thượng” quá; vì trong quá khứ, tôi đích thân thấy một chuyện nhỏ, là khi VC vào nhà tìm người “nông dân phản động” mà chúng muốn bắt; tìm không ra, thằng VC bắt cả nhà ra đạp cho quỳ xuống và ra lệnh, “không nói ở mô, thì cả lũ phải chết”. Thế là phải khai ra thôi. Ở đây, câu chuyện lại “thần quyền” hơn; đã ‘vinh danh Cộng sản nhân đạo”, vì chúng chẳng thèm hỏi tên ngài; hay là đã có mật ước ? Do vậy, tôi đọc đi, đọc lại mấy trang từ 126 đến trang 128 của Liên Thành mà nghe lòng rờn rợn. Một câu làm tôi hết sức bỡ ngỡ:

Ngoài ra, BCH Cảnh sát chúng tôi hoàn toàn không ghi nhận được có vị Thượng tọa hoặc Đại đức nào bị Việt cộng bắt, hoặc thảm sát trong biến cố này”.

Thiệt tình ưa chửi một cái cho đả miệng, mà không dám. Răng mà bắt giết, khi tất cả thầy tu đều là Cộng sản chơ lỵ ? Nếu làm vậy BỂ MÁNH thì sao ? Nhưng, có điều làm người ta hơi khó chịu, đó là khi đọc danh sách của Liên Thành tại sao chỉ một mình Linh mục Bửu Đồng lên ngôi thánh, và ba thầy dòng Thiên an thôi ? Vậy thì, Toà Tổng giám mục Huế đâu, hàng ngàn Giám mục, Linh mục trong địa phận đâu có ai lên thiên đàng trong khi chỉ các ngài và Giáo hội các ngài là chống Cộng ? Đọc chuyện này làm tôi nhớ lại chuyện Hitler thủ tiêu khoảng 6 triệu người Do thái, trong đó, hắn cũng “cống hiến” vài Linh mục để rồi mới đây có Linh mục Việt nam nêu lên rằng đâu chỉ giết Do thái, mà còn có cả phía nhà thờ nữa chứ. Ô hô, khôn thiệt đó nghen !!!

Chúng ta lại nghe:

“Bỗng một kẻ mặc áo thầy chùa xuất hiện, đến cạnh chúng tôi mà nói:

Mô Phật! Dân Phủ Cam bị bắt cũng nhiều đây! Chỉ thiếu Trọng Hê và Phú rỗ! “

“Được lời như cởi tấm lòng” thiệt đấy nha. Câu này ăn tiền lắm. Tuy nhiên, ông thầy chùa này đáng trách, vì ông không biết rằng các anh này đã có nhiệm vụ bí mật rồi, thì làm sao có mặt chứ ? Cở anh Trọng và anh Phú mà vào ngồi đây sao, ai làm việc ? Ông ta lại không biết tính toán gì ráo trọi. Thành phố Huế có khoảng 130.000 người; mà chết, mất tích khoảng tám ngàn, trong lúc Phủ cam có khoảng 10.000 thì bị bắt 300 người, tỷ lệ là bao ? Ông ta cũng chẳng biết 3% chống Cộng bị giết, với 6% làm Cộng sản bị giết là chuyện thế nào, bởi đâu, do ai, vì ai ? Chính vì chỗ này, mà trong 40 năm qua bọn chóp bu CSBV không hề hở môi “tạ lỗi” với đồng bào Việt nam, lại đưa Bùi Tín đi mở đường dư luận cho “phe cha của chúng” !

Chúng ta lại nghe kể chuyện lạ:

“Từ con đường trước lăng Khải Định, VC dẫn chúng tôi đi bọc phía sau trụ sở quận Nam hoà (lúc đó chưa bị chiếm) ra đến bờ sông Tả trạch”.

Ngộ ha ? Cộng sản muốn đi về Huế, thì như ông Liên Thành đã viết, chúng tập trung quân ở thượng nguồn sông Bồ, rồi chia hai nhánh về Huế “ăn Tết với người anh em”. Cánh quân hữu ngạn do Thân trọng Một chỉ huy phải băng qua vùng quận Nam hoà, rứa răng hắn không đánh Nam hoà mà đi được ? Khi chuyển người chết, người bị thương của chúng từ ngày mồng hai Tết cũng phải qua xứ đó, sao đến mồng bảy mà chúng chưa chiếm mà thông thương dễ dàng quá vậy ? Hay chính Nam hoà là “phe ta” ? Do chỗ này, tôi nhớ ra rằng, trong mười ba quận của Thừa thiên Huế, chỉ ở Nam hòa mới có BA ông Tá. Thiếu tá Đỗ ngọc Thảo quận trưởng, thiếu tá Dương phước Tấn chỉ huy trưởng Cảnh sát, sau này còn thêm Thiếu tá Lê hoài Thơ là chi khu phó (1974), trong lúc các quận đông dân cư, và ở vị thế quan trọng, thì cấp Tá ít hơn. Phải chăng vì Nam hoà có cái vùng Núi Kim phụng, nơi mà Thiếu tá Liên Thành đã nhắc thời khởi điểm vàng son; nơi có Điện Hòn chén; nơi có “Liên gia trang trại an toàn” ? Phải chăng, đó là “phối hợp khu”, và biết đâu những dấu tích Mậu thân còn khép kín tại nơi này ? Đồng bào Huế ơi, thử lên van vái Bà Chúa Liễu để xin cho ông Chín Thượng ngàn chỉ vẽ, dắt dẫn đi tìm, xem sao ???


Đọc đoạn này nghe mới tài giỏi ghê gớm:

“Quả thế, tôi thoáng nghe hai tên VC gần kề nói nhỏ với nhau: “Trong vòng 15–20 phút nữa sẽ thủ tiêu hết bọn này!” Tôi nghe mà bủn rủn cả người! Nghĩ mình đang là học sinh vô tội, lại còn trẻ trung, thế mà 15 phút nữa sẽ bị giết chết, tôi như muốn điên lên. Dù thế tôi vẫn cầu nguyện: “Lạy Chúa, từ lâu Chúa dạy con phải hiền lành thật thà, không được làm hại ai, vậy mà giờ đây lại có người muốn giết con và các bạn của con nữa. Xin Chúa ban cho con mưu trí, can đảm và sức mạnh để tự giải thoát mình…”. Tôi ghé miệng vào tai thằng bạn bị trói ngay trước mặt: “Tụi mình rán mở dây mà trốn đi! Mười lăm phút nữa là bọn hắn bắn chết hết đó!”. Chúng tôi quặt ra tay sau, âm thầm lần múi dây trói. Nhờ trời vừa mưa vừa tối, dây điện thoại lại trơn nên chỉ ít phút sau là nút buộc lỏng, vung mạnh cánh tay là sẽ bung ra. Chúng tôi cũng mở múi buộc dây thép gai đang nối mình với những người khác. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn giữ vị thế bị trói thúc ké, để bọn VC khỏi nghi ngờ. Tôi dặn thằng bạn tiếp: “Hễ tao vỗ nhẹ sau lưng là tụi mình chạy nghe!”

Đúng là chuyện rất may mắn, “đầy ơn phước’ cho hai anh. Xin chúc mừng. Tuy nhiên trên phương diện thực lý, tôi vẫn hằng thắc mắc không biết nghĩ sao. Chuyện thằng lính hay thằng du kích dẫn người tù đi, chắc chắn không bao giờ cấp chỉ huy nó cho biết những mật lệnh ghê gớm như thế. Nếu có chăng thì những thằng ấy không bao giờ đứng trước mặt kẻ tù mà nói. Trừ chuyện “thần minh”, thì thực tế khó mà tin cho được. Lại chuyện anh ta cùng ngồi đối mặt với anh kia, sao thằng bạn lại không nghe mà anh phải nói ? Một câu khó chịu nhất là:”Chúng tôi quặt ra tay sau, âm thầm lần múi dây trói”. Thế thì tụi nó trói kiểu nào ? Năm 1972, tôi có chứng kiến vụ “đoàn áo xanh” đào lên một hố trước bờ hồ khu gia binh Xã tắc. Rõ ràng chúng trói hai tay ra đằng sau, và nối hai người lại một, dây điện thoại xoáy nhiều vòng. Thế nhưng, không biết với những người này thì chúng trói đằng trước chăng ? Mà đã trói tay đằng trước, thì không thể nào “quặt ra tay sau” ? Ngay bốn chữ “quặt ra tay sau” cũng không rõ nghĩa. Vậy người viết muốn nói gì ? Không thể nào có chuyện trói tay đằng trước. Tôi nghĩ mọi kẻ gian ác đều làm như thế. Vậy thì, đã trói ngoặt ra sau, lại còn dùng dây kẽm gai cột chặt để nối đoàn người lại, thì việc mở ra không dễ dàng chút nào. Làm sao trong một vài phút có thể mở ra ? Người bạn ở ngay trước mặt; hoặc đối mặt, hoặc xây lưng. Nếu như đối mặt, thì không thể nào nói “hễ tau vỗ nhẹ sau lưng là tụi mình chạy nghe”; bởi vì lưng hắn xây phía khác. Còn như hai người cùng chiều, người trước xây lưng lại với người kia, thì khi anh ta chồm đến để nói chắc những người sát bên phải biết dù trời tối; và khi tay anh ấy cử động thì họ cũng biết, làm sao họ im re, không làm theo ? Hơn nữa, khi bị xâu lại với nhau, anh không thể nào chồm mình tới được, vì như vậy phải kéo theo những người khác. Cũng có thể có những sai sót kỹ thuật, và những may mắn thì người ta mới thoát chết trong gang tấc. Thế nhưng, không thể có chuyện hai người sát nhau lại cùng may mắn như thế, trừ phi họ được trói giả theo đoàn tù. Có nhà điều tra nào, nhà pháp lý nào giải thích cho thông chỗ này dùm tôi ?

Lại có chuyện hoang đường:

        “Đánh thức chúng tôi dậy xong, một tên lên tiếng nói lớn cho cả đoàn:

Chúng ta sắp đến trại học tập rồi. Vậy trong anh em ai có một là vàng, hai là tiền, ba là đồng hồ, bốn là bật lửa thì nộp lại để Cách mạng giữ cho, học xong 3 ngày sẽ trả. Kẻo vào trại, ăn cắp lẫn nhau rồi lại đổ lỗi cho Cách mạng, nói xấu cán bộ! Thế là mọi người riu ríu và khổ sở móc ra…”“.

Hẳn những thằng VC này biết rằng tất cả tù đều bị trói làm sao mà lấy ra được, dù họ muốn tiến dâng ? Vậy tại sao chúng ra lệnh ? Và làm sao họ “riu ríu và khổ sở móc ra” ? Tay bị trói rồi, làm sao mà móc, lấy cái gì để móc ? Chỗ này khó hiểu quá. ! Làm sao tin nỗi ?

Chúng ta đọc thêm:

“Khi chúng tôi bị lôi ra đường (Phan bội Châu hiện giờ) khoảng 7 giờ tối.”

Lại nghe rằng:

‘Tới bờ sông VC chặt lồ ô làm bè để tất cả người vượt qua phía bên kia mà sau này tôi mới biết là khu vực lăng Gia long thuộc vùng núi Tranh hay còn gọi là vùng núi Đình môn, Kim ngọc. Lúc ấy vào khoảng 9 giờ tối.”

Quả thật Việt cộng tài tình làm sao ấy ! Chúng dẫn tù bị trói lại từng chùm, mà đi từ Huế lên thôn Đình môn, Kim ngọc chỉ HAI tiếng đồng hồ. Thiệt là hoang tưởng quá. Từ Huế lên quận lỵ Nam hoà khoảng chừng mười cây số, từ quận lỵ lên Đình môn, Kim ngọc, nếu nhớ không lầm cũng phải bốn năm cây số nữa. Ban đêm, lại đi đường tắt, làm sao đi và làm bè qua sông chỉ hai tiếng đồng hồ ? Còn tài SIÊU VIỆT hơn nữa là chúng phải làm bè bằng lồ ô để chuyển 428 người sang sông. Chỉ nội việc đi chặt tre lồ ô, kết thành cái bè, dắt từng chùm người lên bè, xuống bè, ít nhất 16 lần, thì cũng hết mẹ cả ngày. Thế mà “anh hùng Việt cộng của tác giả” chì làm trong nháy mắt. Cứ cho là lồ ô có chờ sẵn, thì việc chặt và kết thành bè mất bao lâu ? Để có thể chở 25 người, phải dùng ít nhất 200 cây tre làm bè. Hai trăm chưa chắc đủ sức chuyên chở 25 người; vì bè phải làm nhiều bó, nhiều chồng mới không bị chìm, chứ không phải một lớp, như các anh tưởng tượng đâu. LÁO VỪA THÔI CHỨ ?

Lại đọc:


“Biết rằng bơi qua ngay có thể gặp bọn VC rình chờ bắt lại, chúng tôi men theo sông ngược lên thượng nguồn cả mấy cây số đến vùng Lương miêu thượng. Tới chỗ vắng tôi hỏi thằng bạn…”

Rồi lại đọc từ đầu rằng:

“họ nắm được một số chi tiết nhưng chẳng rõ địa điểm”.

So hai câu này, tôi thấy kỳ ghê. Một thiếu niên 17 tuổi ở tận Phủ cam dưới này, thế mà biết rõ chỗ nào trên đó là đất Lương miêu thượng, thì quả là thần thánh. Thế sao nói chẳng rõ địa điểm ? Tôi từng ở Nam hoà, nhưng bây giờ hỏi tôi Lương miêu thượng ở đâu cũng xin chịu. Vậy thằng ấy là ai ?

Lại nghe:

“Đây là đồn biên phòng của một đơn vị QLVNCH. Chúng tôi nghe từ trong có tiếng dõng dạc vang vọng: Hai thằng VC muốn hồi chánh hả ? Vào đi, nhớ để tay lên đầu, thả tay xuống là bắn đó….Xin đồn phát súng cho tụi em đánh giặc với, chứ không thể ra khỏi đồn nữa….Họ hỏi chúng tôi chỗ xảy ra cuộc hành hình, nhưng chúng tôi hoàn toàn không thể trả lời được, giữa rừng rậm đêm khuya biết đâu mà lần…Hai chúng tôi quyết định bỏ học để đăng lính…Đến gần tháng nười năm 1969, nhờ bắt được và khai thác tù binh VC, chính phủ VNCH mới biết địa điểm tội ác chính là khe Đá mài…”


Nghe chừng đó đủ rồi. Tôi không biết các bậc chuyên viên cao cấp Tình báo, Điều tra hình sự nghĩ gì. Còn theo tôi, thì HAI THẰNG NÀY LÀ THỦ PHẠM GIẾT NGƯỜI TẠI KHE ĐÁ MÀI, chứ không ai khác. Đơn vị Biên phòng ở Thừa thiên Huế là đơn vị nào, tại sao dấu nhẹm chuyện này ? Cá Ty Cảnh sát, An ninh quân đội và hàng chục cơ quan tình báo làm sao không biết hai thằng này ? Chuyện chúng vào đồn tất có nhiều ngưòi biết, làm sao Trưởng đồn dám tin chúng mà giữ ở lại ? Tại sao họ không báo cho An ninh Cảnh sát điều tra, mà phải đợi hai năm sau tù binh khai mới biết ? Hắn đã kể rất rõ những chặng đường đi qua từ Từ đàm lên đến trên núi, sao hắn nói không biết ? Tại sao khi bắt thì nghe nói từ 15 đến 50 tuổi, nhưng khi chết thì hắn nói bạn bè là học sinh chưa hề cầm súng ? PHẢI CHĂNG MỘT TỔ CHỨC NÀO ĐÓ ĐÃ SAI BỌN TRẺ ĐI GIẾT NGƯỜI RỒI ĐEM LÊN RỪNG THỦ TIÊU, BỊT ĐẦU MỐI ? Tại sao hắn nói chỉ toàn lính Bắc dẫn tù, phải chăng khi nói bọn du kích trong Nam thì sẽ lòi đuôi Rắn ? Tại sao CS bắn giết những kẻ khác ở vùng gần, còn những đứa trẻ Phủ cam thì phải đem dấu nhẹm tận Khe Đá mài, trong lúc Phủ cam là kẻ thù số một ? Nửa tháng sau hắn gặp lại gia đình, chắc chắn hắn phải kể lại chuyện may mắn này, thì tại sao gia đình ấy không nói ra cho người ta mừng dùm ?

Ông Liên Thành Trưởng ty Cảnh sát Quốc gia tỉnh Thừa thiên Huế hãy trả lời dùm vụ này xem sao ? Và cao xa hơn nữa, Thiếu tướng Nguyễn khắc Bình Tư lệnh Cảnh sát quốc gia cũng phải trả lời cho toàn dân Việt về chuyện này. PHẢI BẮT THẰNG CÒN LẠI VÀ TRUY RA THỦ PHẠM CHÍNH. Cộng sản Việt nam cũng không thể trốn tránh trách nhiệm, mà phải làm sáng tỏ những vụ giết người ghê gớm này.


BQK-08-02-09

LIÊN THÀNH VÀ MẮM TÔM 14

Bảo quốc Kiếm

Trước gây sự dữ bởi mầy

Phải nói rằng nhờ sự đánh thức của ông Liên Thành sau bốn mươi năm dài tự mình chôn mình vào một giấc ngủ NGU. Ngu thật sự, vì đã chỉ biết tin vào những gì được chính quyền ban phát. Rồi đọc thêm khá nhiều tài liệu quý báu khác, tôi mới bật ngửa ra rằng chính mình và dân mình đã bị lừa. Ngỡ rằng duy chỉ Cộng sản mới tàn ác và lừa mị, ai ngờ miền Nam đâu có thua kém chút nào. Khi nói ra như thế, chắc có kẻ bảo rằng tôi muốn chạy tội cho Việt cộng chăng ? Tôi nói xấu miền Nam chăng ? Xin thưa ngay rằng, với tôi, tất cả các thứ chủ nghĩa đều đáng vất vào sọt rác, bởi vì chủ nghĩa nào cũng chỉ được khai sinh để VƠ VÉT VÀ THỐNG TRỊ theo mệnh lệnh kẻ chủ trương. Trong quá khứ, dĩ nhiên miền Nam có một đời sống tự do hơn, êm ấm hơn, hạnh phúc hơn… miền Bắc Xã nghĩa man rợ, vô hậu; nhưng nó không phải và chưa phải là điều mà dân Việt mong ước. Hai sách lược Cộng sản và Tư bản nửa vời của miền Nam đều nằm gọn trong lòng bàn tay một ông chủ duy nhất mang “tham vọng đem chiến tranh đến mọi nơi” để mưu đồ thống trị.

Đặc biệt ở đây, tôi chỉ giới hạn và nhấn mạnh đến thảm nạn Mậu thân tại Huế năm 1968, điều mà cho đến nay tôi mới được mở mắt qua cuốn sách “Biến động miền trung” của ông Liên Thành, và những bài của các ông Nguyễn lý Tưởng, Tú gàn… và đặc biệt hiện nay là khối 8406 đã chọn và cho in thành sách phát hành tại hải ngoại.

Một trong những bài viết liên quan đến bài “dạng tự thuật” của hai Linh mục Phan văn Lợi và Nguyễn hữu Giải mà tôi đã thưa chuyện trong chương 13 trước, đó là bài “Những chuyện bi thảm” đã đăng trên tờ Sai gòn nhỏ ngày 15-02-08 của Cụ Tú gàn, tức Thẩm phán Nguyễn Cần, còn có bút hiệu Lữ giang. Trong bài này, ngòi bút của Cụ rất chững chạc, lời lẽ “thâm uyên”, chân tình và hấp dẫn. Bỏ qua những chuyện mà tôi từng không đồng ý với Cụ, tôi thấy kết luận của bài viết hoàn toàn giống với tâm sự của tôi lúc này:
Người Cam bốt có các tác phẩm danh tiếng nói lên tội ác diệt chủng của Khờ me đỏ, đó là cuốn “Survival in the killing fields” (Sống còn trong các cánh đồng giết người) của Haing Ngor, Roger Warner, và cuốn “When broken glass floats- Growing up under the Khmer rouge” (Khi mảnh chai nổi lên- Lớn lên dưới chế độ Khờ me đỏ) của Chanrithy Him. Cuốn Survival in the killing fields đã được đóng thành phim dưới cái tên Killing fields. Hai tác phẩm này đã đánh động lương tâm nhân loại, nên ngày nay các lãnh tụ Khờ me đỏ đang phải ra trước toà án hình để bị trừng phạt về tội diệt chủng và tội ác chống nhân loại.

Người Việt “quốc gia chống Cộng” có trình độ văn hoá và cuộc sống cao hơn người Cam bốt, nhưng ngoài những bài chửi bới CS bằng dao to búa lớn, không có một tác phẩm nào nói về tội ác của CSVN trong Tết Mậu thân có giá trị tư pháp hay sử liệu như hai tác phẩm nói trên, nên những kẻ phạm tội vẫn còn ung dung tại vị. Đó là một điều đáng buồn, rất đáng buồn”.
Tôi thật sự băn khoăn, thắc mắc và xấu hổ như Cụ. Những câu hỏi dồn dập trong đầu tôi như muốn đánh tan cục thịt não. Cả Cụ lẫn tôi và còn rất nhiều người khác đã quá ngây thơ trước một diễn biến không tiền khoáng hậu của cuộc chiến Việt nam. Một cuộc thảm sát chưa từng có trong lịch sử triền miên chống ngoại xâm, nội loạn của con dân Lạc Viêt. Tại sao và tại sao ??? May mắn thay, một người ngoài cuộc đã “thông báo” cho chúng ta một bí ẩn. Đó là ông James O. Cliffford Sr . Trong bài “Cuộc tàn sát bị bỏ quên” do Từ Uyên chuyển ngữ có đoạn:



tải về 1.3 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   2   3   4   5   6   7   8   9   10   ...   14




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương