Hãy Chụp Giùm Tôi



tải về 87.73 Kb.
Chuyển đổi dữ liệu20.05.2018
Kích87.73 Kb.
#38885
Hãy Chụp Giùm Tôi

Đừng khoe tôi, hỡi người bạn tài hoa,

Những tấm ảnh mang ra từ địa ngục,

Nơi bạn mới về rong chơi hạnh phúc,

Dù bao người vẫn tủi nhục xót xa.

Đừng khoe tôi hình ảnh một quê nhà,

Mà bạn nghĩ đang trên đà "đổi mới",

Những thành thị xưa hiền như bông bưởi,

Nay bỗng dưng rã rượi nét giang hồ.

Đừng khoe tôi những cảnh tượng xô bồ,

Những trụy lạc giờ vô phương cứu chữa.

Đất nước đã từ lâu không khói lửa,

Sao rạc rài hơn cả thuở chiến chinh.

Đừng khoe tôi những yến tiệc linh đình,

Những phố xá ngập phồn vinh giả tạo,

Nơi thiểu số tung tiền như xác pháo,

Khi dân nghèo không muỗng cháo cầm hơi.

Đừng khoe tôi cảnh tụ họp ăn chơi,

Của những kẻ đã một thời chui nhủi,

Bỏ tất cả, trong đêm dài thui thủi,

Ngược xuôi tìm đường xăm xúi vượt biên.

Đừng khoe tôi những con phố "bưng biền",

Những quảng cáo, những mặt tiền nham nhở,

Những khách sạn ánh đèn màu rực rỡ,

Trơ trẽn bày, dụ dỗ khách phương xa.

Đừng khoe tôi chốn thờ phượng nguy nga,

Những dinh thự xa hoa nằm choán ngõ,

Những màu sắc lam, vàng, đen, tím, đỏ,

Đang uốn mình theo gió đón hương bay.

Đừng khoe tôi ảnh Hà Nội hôm nay,

Thành phố đã chết từ ngày tháng đó,

Khi bị ép khoác lên màu cờ đỏ,

Khi triệu người phải trốn bỏ vô Nam.

Đừng khoe tôi những cảnh tượng giàu sang,

Đã được bạn tóm càn vô ống kính,

Những hình ảnh mà kẻ thù toan tính,

Muốn tung ra để cố phỉnh gạt người.

x

x x



Bạn thân ơi, sao không chụp giùm tôi,

Nỗi thống khổ của triệu người dân Việt,

Nửa thế kỷ trong ngục tù rên xiết,

Oán hờn kia dẫu chết chẳng hề tan.

Chụp giùm tôi đàn thiếu nữ Việt nam,

Thân trần trụi xếp hàng chờ được lựa,

Hay bầy trẻ mặt chưa phai mùi sữa,

Bị bán làm nô lệ ở phương xa.

Chụp giùm tôi đôi mắt mẹ, mắt cha,

Mà suối lệ chỉ còn là máu đỏ,

Khóc con cháu ra đi từ năm đó,

Biển dập vùi, đà tách ngõ u minh.

Chụp giùm tôi số phận những thương binh,

Đã vì nước quên mình trên chiến trận,

Mà giờ đây ôm hận,

Tấm thân tàn lận đận giữa phong ba.

Chụp giùm tôi hình ảnh những cụ già,

Bọn đầu nậu gom ra đường hành khất,

Để đêm đến, nộp hết tiền góp nhặt,

Đổi chén cơm dầm nước mắt nuôi thân.

Chụp giùm tôi xác chết những ngư dân,

Bị Tàu giết bao lần trên biển rộng,

Hay những chiếc quan tài chưa kịp đóng,

Chở cha, anh lao động Mã Lai về.

Chụp giùm tôi thảm cảnh những dân quê,

Chịu đánh đập chán chê dù vô tội,

Hay cảnh những anh hùng không uốn gối,

Gánh đọa đày trong ngục tối bao la.

Chụp giùm tôi mốc biên giới Việt Hoa,

Lấn vào đất của ông cha để lại,

Hay lãnh thổ cao nguyên còn hoang dại,

Lũ sài lang hèn nhát lạy dâng Tàu.

Chụp giùm tôi những nghĩa địa buồn đau,

Chúng tàn phá, chẳng còn đâu bia mộ.

Kẻ sống sót đã đành cam chịu khổ,

Người chết sao cũng khốn khó trăm đường.

x

x x


Hãy chụp giùm tôi hết những tang thương,

Hình ảnh thật một quê hương bất hạnh,

Nơi mà bạn, xưa đêm trường gió lạnh,

Đã căm hờn quyết mạnh dạn ra khơi.

Chiếc thuyền con, ca nước lã cầm hơi,

Mạng sống nhỏ đem phơi đầu sóng dữ.

Rồi tha phương lữ thứ,

Tháng năm dài, quá khứ cũng dần phai.

Lòng người chóng nguôi ngoai,

Tháng Tư đến, có mấy ai còn nhớ!



Trần Văn Lương
Bản dịch của anh Hoàng Văn Thắng (K5-VK 68):

Take These Pictures For Me, Please....

You are a braggart, though you are talented,

Show me the pictures that you took in hell

Where you spent your time in leisure and entertainment

While others live in misery and humiliation

Please do not show me photographs of our homeland

Which you think is on the way of modernization trend

Old cities, full of grapefruit flowers, were so beautiful

Now artificially pretty like the powdered faces of prostitutes

Do not show me pictures of places where patrons enjoyed themselves

Where lustful acts were committed-beyond reform

Our country was no longer at war

Why nowadays it is so ravaged?

No, do not show me pictures of parties and feasts

And cities with fake facades of prosperity

Where a small group of rich people spend money extravagantly

And the majority of hand-to mouth people are starving

Hide away pictures of restaurants and karaoke joints

Where patrons were once illegal residents

Looking for ways to illegally escape from the homeland

They gave up everything, in the darkness of night

Looking for ways to cross the oceans and borders

Do not brag to me about new towns and cities

And the patched-up advertisements and discolored front doors

Also hotels with splendid neon lights

Shamelessly designed just to lure far-away tourists

Do not tell me more about magnificent temples

Or villas and mansions which block the alleys

Do not show me striped fabric of multicolor

Flying to embrace coming perfume-carrying wind

Leave them out of my sight the pictures of Hanoi
This city has been dead since the day
It put on a coat of red banner
Forcing millions to "emigrate" to the South

Put them behind me the pictures of the rich


Which you took without any second thought
These are the pictures our enemies have been attempting
To fool me and you, too, my friends

X X


X

My dear friends, why did you not do me a favor


Taking pictures of millions of poor Vietnamese souls
Who half of a century have lived in anguish
Their anger would not be diminished even after death

Take a picture of a group of Vietnamese girls


Who, in their naked body, stood in rows to be selected
Or young preteen boys and girls being sold to be slaves in far-away lands

Take a picture of the father's and mother's eyes


Whose incessant tears now became blood
As they cried for their children who had died at sea.

Take a picture of the wounded soldiers and officers


Who sacrificed themselves in battles
Buried their vengeance now living a life of turmoil

Take a picture of the old women


Trained by hoodlums to do the street begging
At the end of day, they would pour out all they had
Into the pockets of these villains, leaving a meager earning for a day's food.

Take a picture of the fishermen who died at the hands of Chinese


Or the open coffins of Vietnamese laborers; fathers and brothers
Waiting to be transported back home from Malaysia

Take a picture of the simple peasants


Though innocent, they endured the endless corporal punishment
Or the brave heroes who refused to bend down, imprisoned in the dark cells

Take a picture of the Chinese-Vietnamese border


Where part of our fatherland is being trespassed
Or the wild highland which the cowards signed off the unlimited lease to Chinese

Take a picture of the cemeteries


Where tombstones were destroyed or damaged, no identity can be found
The living and the dead
Suffer the same miserable fate

X X
X

Take a picture, please, aim your camera at the pains and the wounds
The picture of a sorry homeland
From this place, on a dark, cold night you set sail to escape
In a small boat and with a glass of water to quench your thirst
Confronting your little body and soul with the violent coming waves
Then vanishing in all walks of life
The past, though long, will soon be forgotten
Humans, as foreseen, easy to forget the sorrows of the bygone days
How many of us still keep in mind the memorable April?

Hoàng Văn Thắng

=========================================================================
Hãy Để Bố . . .

( Kính mến gửi về Chú, ngậm ngùi đánh dấu ngày mà Chú,

vừa tới tuổi 90, phải vào nhà dưỡng lão, mặc dù con gái Chú

rất thiết tha muốn được đưa Chú về nhà. )

Đêm bệnh viện, sầu tơi trên tóc trắng,

Người già nằm, bóng hạc lắng chiều sương,

Mắt ngu ngơ như nắng lỡ độ đường,

Nhìn con gái dựa bên giường gà gật.

Đầu ngật ngầy váng vất,

Thương con mình tất bật ngược xuôi,

Mấy ngày qua, luôn túc trực không rời,

Đến tối mịt mới về nơi tổ ấm.

Bàn tay già chầm chậm,

Thờ thẫn nắm tay con.

Từ rãnh mắt xoáy mòn,

Giọt thương cảm lăn tròn theo vết cũ.

x

x x



Khuya rồi đó, sao con chưa về ngủ,

Chuyện tuổi già, con ủ rũ làm chi.

Chín mươi rồi, Bố chưa bị cất đi,

Mình may mắn, có gì mà áo não.

Hãy để Bố vào ở nhà dưỡng lão,

Như mọi người vừa khuyên bảo sáng nay,

Vì một mai, khi rời khỏi nơi đây,

Khó khăn sẽ theo tháng ngày dai dẳng.

Bố không muốn mình trở thành gánh nặng,

Để cho con phải lo lắng miệt mài.

Đời con còn nhiều trách nhiệm trên vai,

Đâu có thể chực chầu hoài sớm tối.

Thân gầy còm yếu đuối,

Sao kham nổi đường xa.

Thêm việc sở, việc nhà,

Chuyện con cái, dễ gì mà vất bỏ.

Người già thường cau có,

Nằm liệt giường, càng khó tính gấp trăm.

Dù cho con chẳng quản ngại nhọc nhằn,

Nhưng chịu đựng tháng năm dài sao thấu.

Bố vẫn muốn sống đời bên con cháu,

Dẫu cơ hàn, mà rau cháo có nhau.

Bao năm qua mất Mẹ, bấy năm sầu,

Bố gượng sống với niềm đau lẻ bạn.

Buồn nhớ lại ngày vượt biên hoạn nạn,

Bỏ quê nhà, chấp nhận vạn gian truân,

Chết trong tay đã nắm chặt chín phần,

Mạng sống chỉ ngàn cân treo sợi nhỏ.

Con thuyền khốn khổ,

Sóng gió tả tơi,

Phút cuối đã kề nơi,

Lối định mệnh, ai người sống sót.

Tưởng chỉ được nhìn Mẹ, con lần chót,

Nhưng Trời thương, cho trót lọt qua đây,

Trong khi bao người biển cả vùi thây,

Giờ sao nữa, chẳng mảy may tiếc rẻ.

Bố chỉ hận mình không còn sức khoẻ,

Đỡ đần con việc lẻ tẻ hôm mai,

Để chiều về, con bớt phải loay hoay,

Được yên nghỉ sau ngày dài kiệt sức.

Khi bị đẩy vào trong phòng hồi lực,

Bố biết mình gần tới lúc xuôi tay.

Dù thoát nạn hôm nay,

Đời cũng phải rẽ ngay vào lối ngoặt.

Bố tự biết như ngọn đèn sắp tắt,

Nên cố tình bẳn gắt mấy ngày qua.

Nếu chẳng may phải theo gót ông bà,

Con cũng đỡ xót xa giờ đưa tiễn.

Mai kia rời bệnh viện,

Con đừng bịn rịn xót xa,

Hãy nghe lời y tá dặn ngày qua,

Mà đưa Bố thẳng ra nhà dưỡng lão.

Cuộc sống mới, dù là mưa hay bão,

Bố không buồn, tự bảo vẫn còn may,

Vì biết rằng, chỉ quanh quẩn đâu đây,

Con cháu Bố đang vui vầy hạnh phúc.

Rồi sẽ có những buổi chiều hun hút,

Bố nặn dần từng phút ngóng người thân.

Nhưng rủi con chẳng tới được một lần,

Bố cũng hiểu, đừng bận tâm ray rứt.

Bố không ngại chặng cuối đời khổ cực,

Nhìn thấy con hạnh phúc, Bố vui lòng.

Tuổi đã nhiều, phận Bố thế là xong,

Con phải sống cho chồng, cho con cái.

Hứa với Bố, con sẽ không buồn mãi,

Nếu mai này, khi Bố phải ra đi,

Mà con không kịp đến lúc phân kỳ,

Nói cùng Bố lời chia ly vĩnh viễn.

x

x x


Đêm trơn giấc, người con rời bệnh viện,

Đôi mắt già quyến luyến vọng đưa chân.

Trong ký ức phai dần,

Khuôn mặt những người thân vùng hiển hiện.

Lòng chợt thoáng bùi ngùi khi nghĩ đến

Phút lên đường, theo ước nguyện ba sinh,

Chân bơ vơ trong tăm tối một mình,

Mò mẫm lối hành trình về thiên cổ.



Trần Văn Lương

Cali, 10/2007

=====================================================================================================



Thư Không Niêm Gửi Bạn

(Thay lời một vị thương phế binh Việt Nam Cộng Hòa đang kẹt

ở VN gửi người bạn cũ ngày xưa đã vượt biên

nhưng nay lại viện dẫn đủ mọi lý do để về vui chơi)

Gửi nhờ tập vé số trên tay,

Chống nạng đến đây để gặp mày.

Hụt hẫng thấy mày ngồi giữa quán,

Đang cùng bầy cán bộ vui say.

Không muốn bị mang tiếng quấy rầy,

Khi lòng đang thất vọng chua cay,

Nên đành mượn tạm vài trang giấy,

Viết bậy đôi câu gửi tới mày.

x

x x



Mày hãy cùng tao nhớ lại ngày,

Cùng mày trong bóng tối chia tay,

Mày thề rằng nếu Trời cho thoát,

Mày ắt không quên mối hận này.

Từ đó, trong đau đớn dập vùi,

Bọn tao mòn mỏi đợi tin vui.

Ngờ đâu hạnh phúc lùi xa mãi,

Nghĩ đến quê hương lại ngậm ngùi.

Mày trở về chơi đã lắm lần,

Lúc thì viện cớ gặp người thân,

Lúc theo "từ thiện" tìm danh vọng,

Hí hửng vô tròng bọn ác nhân.

Hàng vạn hàng trăm các hội đoàn,

Tranh đua làm thiện thật gian nan.

Hân hoan vì chút hào quang giả,

Họ đã an nhiên giúp bạo tàn.

Mày cũng lần theo đóm múa may,

Hết quà lại cáp phát rền tay.

Tiền Tây, tiền Mỹ xài như rác,

Lầu các thi nhau mọc dẫy đầy.

Mày biết dân đây được những gì,

Khi đoàn cứu trợ đã ra đi?

Đất đai ngập lụt, nhà tan nát,

Ngơ ngác trên tay một gói mì!

Biết chăng vì những đứa như mày,

Sự thật quê nhà chẳng chịu hay,

Hãnh diện ta đây về "cứu viện",

Nên bầy quỷ đỏ hiện còn đây.

Mày có biết mày đã tiếp tay,

Nuôi dân cho chúng để rồi nay,

Chúng càng thêm có đầy phương tiện,

Để khiến dân ta mãi đọa đày.

Cả bầy chúng vẫn sống xa hoa,

Xuất ngoại đầu tư, sắm sửa nhà,

Con cái tiêu ra hàng bạc triệu,

Đồng tiền đó liệu lấy đâu ra?

Mày so với chúng được bao lăm,

Tỷ phú tiền Tây chúng cả trăm.

Của cải một thằng trong Bắc phủ,

Thừa nuôi dân sống đủ nhiều năm.

Phải chăng vì cật ấm cơm no,

Mày lại mơ màng chức vị to,

Nên mới trở cờ o bế giặc,

Qua sông ngoảnh mặt với con đò?

Tao xót xa nhìn lũ bạn thân,

Ngày xưa vượt biển lắm gian truân,

Nay khuân tiền bạc về quê cũ,

Góp sức nuôi bè lũ hại dân.

Bạn mình giờ lắm kẻ giàu sang,

Áo gấm xênh xang rộn xóm làng.

Có đứa vênh vang bằng cấp lớn,

Hùa theo lũ ngợm chống Cờ Vàng.

Có thằng may mắn lắm đồng ra,

Thơ thới về đây, bỏ vợ nhà.

Có đứa làm sui gia với giặc,

Ra ngoài trở mặt líu lo ca.

Thấy miệng mày thoa mỡ nói năng,

Lòng tao chua xót chợt hay rằng,

Xuống thuyền mấy đứa đêm hôm đó,

Giờ đã "vinh quy" đủ bấy thằng!

Tao tưởng bao năm ở nước ngoài,

Chúng mày phải biết rõ hơn ai,

Ngày ngày đọc thấy nhiều tin tức,

Sao lại vô tâm được thế này?

Lần cuối cho tao nói một lời:

Nếu còn người trở lại ăn chơi,

Đua đòi danh lợi, buôn "từ thiện",

Thì chớ mơ chi chuyện vá trời.

x

x x


Nắng chiều cuốn xác lá trôi,

Bóng đôi nạng gỗ đơn côi ngược dòng.



Trần Văn Lương

================================================================================================



Mơ Một Cành Mai
Đèn mờ như ảo giác,
Nhếch nhác vách tường câm,
Khu dưỡng lão tối sầm,
Già âm thầm ngóng Tết.

Bao năm dài đợi chết,


Sống cách biệt người thân,
Ao ước được một lần,
Đầu Xuân nhìn mai nở.

Con từ lâu đã hứa,


Dù cách trở đường xa,
Sẽ mang đến tặng cha,
Cành hoa hằng mong mỏi.

Ngày ngày không dám hỏi,


Vẫn gắng gỏi trông chờ,
Đêm đến lại thẫn thờ,
Mắt khờ căng giọt tủi.

Thân khuya giờ thui thủi,


Biết tàn lụi giấc mơ.
Nhưng giây phút không ngờ,
Pháo giao thừa chợt vẳng.

Mở choàng đôi mắt trắng,


Hồn tím lặng ngỡ ngàng:
Chiếc bình cũ trên bàn,
Mai vàng ai đã cắm!

Nhìn màu hoa rực thắm,


Môi ướt đẫm quên lời.
Nỗi đau đớn một đời,
Dần vơi theo tiếng nấc.

Thầm trách mình say giấc,


Lỡ mất dịp gặp con,
Chốn ngàn dặm nước non,
Đến giữ tròn câu hứa.

Run run lần chỗ dựa,


Lẩy bẩy ngửa vòng tay,
Ôm cứng lấy bình mai,
Cửa tuyền đài vụt hé.

x

x x



Nhá nhem căn phòng bé,
Tia nắng lẻ đầu Xuân,
Lúng túng chậm thay dần,
Ánh đèn sân mới tắt.

Xác người già lạnh ngắt,


Nằm co quắp giữa phòng,
Tay siết chặt vào lòng,
Chiếc bình bông trống rỗng.

Trần Văn Lương

tải về 87.73 Kb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương