“Hebrews, Chapter 2 Part 3



tải về 96.83 Kb.
Chuyển đổi dữ liệu10.08.2016
Kích96.83 Kb.
#16545


Hê-bơ-rơ, Chương 2 Phần 3
Sứ điệp nầy được dịch từ băng ghi âm số 57-0828, “Hebrews, Chapter 2 Part 3”, dài 41 phút, giảng bởi Anh (Brother) William Branham, vào tối thứ Tư, ngày 28/8/1957, tại Nhà thờ Đền Tạm Branham (Branham Tabernacle), Jeffersonville, Indiana, USA. (Bản dịch tiếng Việt đã duyệt lần thứ 4, ngày 19/6/2014 - Vietnamese Translation, Version 4)
217 Chương 7, 8, 9, 10, từ trong các chương đó, ô, chà! Hãy mang theo viết và giấy sẵn sàng, vì tôi tin Chúa sẽ ban cho chúng ta một thì giờ tuyệt vời. Bây giờ chúng ta...

218 Phao-lô tôn cao và khẳng định địa vị của Chúa Jêsus. Vậy thì, nếu chúng ta đi trọn điều này tối nay, sáng Chúa nhật... Mà hầu hết điều này hòa quyện với Sứ điệp sáng Chúa nhật, bởi vì đó là “sự biệt riêng ngày Sa-bát,” Đó là vấn đề lớn ở giữa những người giữ ngày Sa-bát ngày nay. Và tôi muốn mời tất cả quí vị đến vào sáng Chúa nhật. Vì, ngày nào đúng, Thứ Bảy hay Chúa Nhật dành cho sự thờ phượng? Kinh thánh nói gì về điều đó? Vì thế nên... Sách này là sự phân rẽ luật pháp và ân điển, và Nó đặt để mỗi thứ một nơi. Người Hê-bơ-rơ được sống lại bởi luật pháp, và Phao-lô nói cho họ biết ân điển đã đóng vai trò gì với luật pháp.

219 Vậy thì, chúng ta hãy lấy một bối cảnh quen thuộc lúc này. Chúng ta sẽ bắt đầu trở lại.

220 Nhân tiện, tôi đã mua một cái kính để đọc. Có lẽ tôi có thể... Nếu tôi tình cờ làm rơi cái gì, tôi có thể thấy để lượm lên. Anh em biết đấy, tôi còn thiếu 2 năm nữa là là được 50 tuổi, tôi không còn thấy rõ chữ ở gần, như trước đây. Khi thị lực của tôi...Tôi bắt đầu để ý thấy chữ lờ mờ không rõ nét, tôi nghĩ mình sắp bị mù và đi khám. Bác sĩ bảo, “Không. Anh vừa qua tuổi 40, anh bạn à.” Ô, ông ấy nói, nếu tôi còn sống tới già, có thể mắt tôi thấy rõ trở lại. Ông ấy nói, “Bây giờ, anh có thể đọc Kinh thánh nếu anh đưa nó ra xa phải không?”

221 Tôi nói, “Vâng.”

222 “Sau một thời gian ngắn, anh sẽ không đọc được chữ trong tầm tay mình.”

223 Vì thế, tôi hi vọng giờ này, trong việc học hỏi này, mà tôi... Quyển Kinh thánh bản dịch Collin này được in với cỡ chữ khá lớn. Tôi có thể đọc nó khá tốt. Nhưng khi đi qua những chỗ khó hiểu, qua trọng liên quan cả Cựu ước và Tân ước, tôi phải lấy quyển Kinh thánh bản dịch của Scofield, có những chỗ ghi chú. Tôi không đọc những ghi chú này, bởi vì tôi không đồng ý với Scofield về nhiều lý thuyết Thần học của ông. Nhưng tôi thích cách nó được trình bày, bởi vì nó... Tôi đã dùng nó trong một thời gian dài, và đọc nó, rất nhiều, cho đến nỗi hầu như tôi biết cách tìm chủ đề của tôi như thế nào.

224 Quyển này tất cả đối với tôi đều mới, và tôi không phải là một Giáo sư. Nhưng dù sao đi nữa, anh em kiên nhẫn với tôi trong chốc lát, tôi sẽ nói Lẽ thật với anh em theo như tôi biết.

225 Vậy thì, nên nhớ Sách này Phao-lô viết. Làm sao chúng ta biết là ông? Ông là một Giáo sư lớn, bắt đầu là một học giả lớn. Ông được huấn luyện trong Cựu ước. Ai có thể nói cho tôi biết bây giờ, ai là thầy giáo của ông? [Hội chúng nói, “Ga-ma-li-ên.” - Biên tập] Ga-ma-li-ên, một trong những Giáo sư nổi tiếng thời đó. Thế thì Phao-lô, chúng ta thấy, ngày kia...

226 Trước khi ông được gọi là Phao-lô, ai có thể cho tôi biết ông tên gì? [Hội chúng nói, “Sau-lơ.” - Bt] Sau-lơ. Ông là người có thẩm quyền lớn ở Giê-ru-sa-lem, một người có thẩm quyền ngoan đạo. Ông là một người sùng đạo, được đào tạo tốt. Ông có thể nói 4, 5 thứ tiếng khác nhau, là một người rất thông minh. Ồ, học vấn và sự khôn ngoan có giúp ích gì cho ông không? Không. Ông nói ông phải quên hết mọi sự ông biết, để học hỏi Đấng Christ.

227 Vì thế chúng ta thấy rằng, không phải một người thông minh, hay một người có học vấn được dùng. Nhưng Chúa lấy một người muốn tự hạ mình trước Chúa, dù thế nào đi nữa.

228 Anh em đã biết Dwright Moody là người rất dốt nát đến nỗi, thành thật mà nói, những bản viết của ông quá tệ theo như tôi biết. Họ phải sắp xếp lại những Sứ điệp của ông luôn. Ông là một tác giả yếu kém, rất ít học như vậy.

229 Anh em biết rằng Phi-e-rơ và Giăng trong Kinh thánh, rất ít học đến nỗi thậm chí họ không thể viết được tên của chính mình, và không biết nó nằm trước mình không? Sứ đồ Phi-e-rơ, người nắm giữ những chìa khóa của Nước Thiên đàng, không biết ký tên. Hãy suy nghĩ về điều đó. Kinh thánh đã nói rằng, “Người dốt nát, không học.” Vậy, điều đó cho tôi một cơ may. A-men! Vâng, thưa quí vị. Chính việc đó đã xảy ra như vậy (That goes right on down*), để cho thấy rằng Đức Chúa Trời có thể làm điều đó qua một người.

230 Vậy thì, chúng ta thấy, ngay khi Phao-lô có kinh nghiệm lớn... Tôi muốn hỏi anh em. Đó có phải là một kinh nghiệm để đến với Đấng Christ không? Mọi người có một kinh nghiệm không? [Hội chúng nói, Có.” - Bt] Vâng, thưa quí vị. Vâng. Nó là một Sự sanh ra. Nó là một kinh nghiệm. Vì thế chúng tôi đã ở trong một Trường Cao đẳng Luther, cách đây không lâu...

231 Tôi có được đặc ân chiều hôm nay, là ở đó lúc 2 giờ, để dùng bữa tối với Tom Haire. Bao nhiêu anh chị em đã nghe nói về ông, chiến sĩ cầu nguyện nổi tiếng người Ái-nhỉ lan ấy? Ông đã ở cùng Anh Epp trên chương trình của mình, và xuất hiện tại nhiều nơi ở nước Mỹ. Tôi đã dùng bữa tối với ông ngày hôm nay. Và chúng tôi... Tôi gần như trễ khoảng 3 giờ. Lúc đó khoảng 4 giờ kém 10, khi chúng tôi ăn tối. Nhưng tốt đẹp thôi. Chúng tôi đã bàn cãi về những điều này, về làm thế nào mà Đức Chúa Jêsus Christ là đầu của mọi sự.

232 Vậy thì, khi Phao-lô tìm thấy điều này, ông có kinh nghiệm này. Và rồi trước khi ông chấp nhận kinh nghiệm này, ông phải trở lại với Kinh thánh. Chúng ta thấy rằng ông đã rời khỏi để đi đến đất nước khác, và ở lại đó trong 3 năm, nghiên cứu Kinh thánh, để thấy kinh nghiệm của mình có đúng không.

233 Vậy thì, chúng ta nhận thấy rằng ông có một việc lớn phải đối diện. Ông phải trở về và nói cho Hội thánh của mình biết, tất cả dân sự, chính những việc mà ông đã bắt bớ là đúng.

234 Anh em đã phải làm điều gì giống như không? Tất nhiên, gần như tất cả đã làm, phải trở lại và nói, “Những người mà chúng ta đã gọi là Thánh quá máu, tôi đã thấy họ đúng.” Hiểu không? Chính là thế. Chúng ta chỉ phải quay lại. Và các sự việc mà chúng ta đã từng ghét bỏ, bây giờ chúng ta yêu mến. Đó là sự trở lại tin Chúa, một việc lạ lùng.

235 Tôi đã trình bày về “Thánh quá máu.” Không có chuyện như vậy. Không có việc như vậy. Nhưng người ta gọi những người thánh khiết như thế. Nhưng không có những Thánh giật gân. Không có chuyện như thế. Không có báo cáo nào trong bất cứ Hội thánh nào từng báo cáo như thế, theo như tôi có thể biết, về hơn 960 Giáo phái khác nhau. Không có Giáo phái nào như là Thánh quá máu. Nó chỉ là một cái tên mà ma quỉ gán cho Hội thánh.

236 Nhưng người ta gọi họ, trong thời đó... Bao nhiêu anh chị em biết người ta đã gọi họ là gì trong thời Phao-lô không? Những người dị giáo. Anh em biết dị giáo là gì không? “Điên khùng.” Đó là những người điên khùng. Vậy, tôi cứ được gọi là một “Thánh quá máu” như một người “dị giáo.” Phải không anh em? Vậy nếu họ đã bị gọi thế, thì vui mừng!

Chúa Jêsus đã Phán với chúng ta làm gì về việc đó? Ngài Phán, “Hãy vui vẻ, và nức lòng mừng rỡ, vì phần thưởng các ngươi ở trên trời sẽ lớn lắm; bởi vì người ta cũng từng bắt bớ các đấng Tiên tri trước các ngươi như vậy.” Họ đã làm điều đó.



237 Ngài Phán, “Hãy nức lòng mừng rỡ.” Bất cứ điều gì mà cực kỳ, nức lòng mừng rỡ là “phấn chấn, cảm giác hân hoan,” thật vui mừng. Các môn đồ, khi họ được thấy xứng đáng chịu sỉ nhục vì Danh của Chúa Jêsus, thì họ vui mừng hớn để có thể chịu sỉ nhục vì Danh Ngài.

238 Và ngày hôm nay, nhiều người ngày nay, nếu họ tình cờ bị gọi là Thánh quá máu, họ sẽ sợ hãi, “Chà! Có lẽ mình sai rồi.”

Nhưng “Thánh quá máu” thật thì vui mừng về điều đó, “Ồ, chà, chịu đựng vì Danh Ngài.”



239 Còn bây giờ, trong thế kỷ thứ 2, người ta gọi họ là “những người mang thập tự.” Đó là vì Cơ-đốc nhân thường mang thập tự giá trên lưng, cho thấy họ bị chịu khổ hình với Đấng Christ. Người ta gọi họ là những người mang thập tự giá trên lưng. Bây giờ tôi biết đạo Công giáo tự xưng điều đó, nhưng không phải là Giáo hội Công giáo. Chính là Giáo hội Tin lành trước đây nó bị gọi là Giáo hội Tin lành (những người phản kháng.) Họ chẳng chống lại điều gì ngoài tội lỗi. Lý do nó bị gọi là Giáo hội Tin lành bởi vì họ chống lại giáo điều Công giáo. Nhưng đó là một... Nó vẫn là phi Giáo phái lúc đó, khi họ bị gọi là mang thập tự giá.

240 Cứ tìm hiểu lịch sử của Josephus và các tác giả khác, và “Hai Babylon” của Hiplop, và vân vân, anh em sẽ thấy rằng điều đó đúng, rằng họ không phải là Hội thánh. Giáo hội đầu tiên lập thành tổ chức đã từng có, là Giáo hội Công giáo, khoảng 300 năm trước, lúc những Sứ đồ cuối cùng còn sống. Khoảng 300 năm sau [Chúa], Giáo hội Công giáo đã thành lập tổ chức. Một sự bắt bớ đã xảy ra, và ép buộc dân chúng phải vào đạo Công giáo, và họ có một Giáo hội và nhà nước kết hợp với nhau.

241 Sau đó, cái gọi là sự cải đạo của Constantine, từ ngoại giáo đến với Công giáo. Nhưng, nếu người nào từng đọc lịch sử của ông ấy, ông ta đã không được cải đạo, với những việc ông đã làm. Ô, chà! Điều duy nhất ông từng làm có tính cách tôn giáo là cho đặt cây thập tự trên Nhà thờ Sophia. Đó là điều duy nhất ông đã làm, hành động có tính cách sùng đạo. Ông là một người phóng đãng. Nhưng họ gọi điều đó như là sự cải đạo của ông. Gần như so sánh với cái gọi là sự cải đạo nào đó ngày nay.

242 Nhưng, chúng ta thấy, khi Phao-lô được cải đạo và có kinh nghiệm chân thật này, ông đã hoàn toàn quay trở lại.

Và, anh em biết đấy, sự cải đạo có nghĩa là “quay lại.” Anh em đang đi con đường này, thì quay lại và bắt đầu đi lại con đường này. Vâng, thưa quí vị. Nó là một sự thay đổi hoàn toàn, thay đổi hẳn thái độ, ý kiến.



243 Phao-lô, ngay khi ông trở lại với Chúa, trước khi có thể có kinh nghiệm của mình... Ông đã có một từng trải tuyệt vời.

Vậy thì, tôi tin, khi anh em tin nhận Đấng Christ làm Đấng Cứu Rỗi cá nhân mình, đó là một kinh nghiệm. Tôi tin, sự vui mừng về việc biết mình được tha thứ, thật sự rung động hoàn toàn tấm lòng anh em.



244 Nhưng sau đó khi Đức Thánh Linh phước hạnh giáng xuống, đó là một kinh nghiệm, Sự sanh ra mới đó, mà anh em sẽ không bao giờ quên. Anh em trở nên một Con cái của Đức Chúa Trời. Và đây là điều nó làm.

“Làm thế nào anh biết điều đó, Anh Branham?”



245 Vậy thì, đây là những bài học dạy dỗ. Nhiều người, những tín đồ Giám Lý, cố gắng nói, “Họ la lớn khi họ có Đức Thánh Linh.” Ồ, điều đó đúng. Nếu anh em có Thánh Linh, và la lớn, được lắm. Bởi vì anh em la lớn, không phải là một dấu hiệu anh em đã có Thánh Linh, vì nhiều người cũng la lớn mà không có Đức Thánh Linh.

246 Những người Ngũ Tuần nói, “Họ nói tiếng lạ. Họ có Thánh Linh.” Điều đó cũng đúng. Nếu anh em nói tiếng lạ, và có Thánh Linh, tốt thôi. Nhưng anh em có thể nói tiếng lạ mà vẫn không có Thánh Linh. Hiểu không?

247 Vậy thì, anh em thấy, rốt lại, đó là kinh nghiệm về sự vượt qua sự chết để đến với Sự sống; Khi mọi sự cũ đã qua đi, và mọi sự trở nên mới. Đấng Christ trở nên thật. Những sự cũ ra đi, những gốc rễ cũ của ham muốn xác thịt. Anh em cách làm thế nào để đào một cái rễ ra không? Chúng ta thường lấy cái cuốc và đào xuống nơi đó, và đào cho tới khi không một chút rễ nào còn lại trong đó. Và họ nói, “Nếu có rễ đắng nào châm ra từ anh em, hãy đào nó ra.” Đúng thế. Đó là những gì Đức Thánh Linh làm, đào hết rễ ra. Hãy đào chúng ra. Chất nó thành đống, đốt đi. Hãy giũ sạch chúng đi. Rồi anh em có được một mùa gặt tốt, nếu chúng ta làm thế.

248 Phao-lô biết rằng điều gì đó đã xảy ra, vì thế ông đi xuống xứ Ả-rập, và ở đó nghiên cứu trong 3 năm về mọi lời Tiên tri trong Cựu ước, các nhà Tiên tri đã nói tiên tri như thế nào. Rồi ông tìm thấy Đó hoàn toàn là Lẽ thật.

249 So sánh điều đó với ngày nay, về kinh nghiệm mà chúng ta đã có trong Hội thánh nhỏ bé này ở đây: về Ngôi sao Mai xuất hiện nơi xa kia, Ánh sáng lớn ấy chiếu xuống, điều đó báo trước và tỏ cho thấy những sự việc xảy ra. Anh em biết đấy, điều đó tuyệt diệu. Nhưng anh em đang hầu việc bảo tôi, “Đó là ma quỉ.” Và tôi, tôi không thể hiểu được điều đó.

250 Vì thế, tôi đã không nói gì về điều đó cho tới một đêm, có một kinh nghiệm đã xảy ra ở nhà máy xay Green, Bang Indiana, khi Thiên sứ của Chúa bước ra nền nhà và đứng đó, chứng minh nó bằng Lời Kinh thánh. Thế thì điều đó cháy lên. Thế rồi nó bắt đầu hành động.

251 Không lâu hơn Chúa nhật vừa rồi, chúng ta đã thấy những dấu hiệu không thể sai lầm về Đức Chúa Jêsus Christ, Đấng có thể làm cho một người không bước đi, và không... Thần kinh thăng bằng của người ấy đã chết, khi bệnh viện Mayo và các Bác sĩ giỏi nhất nói, “Hết rồi, không thể hoạt động mãi mãi.” Và người mù đã đứng dậy bước ra khỏi tòa nhà, đẩy xe lăn của mình xuống những bậc cấp, có thể bước đi, và thấy như những người khác. Điều đó cho thấy rằng đó là quyền năng của Đức Chúa Jêsus phục sinh. Nó đấy. Đức Chúa Jêsus Christ hôm qua, ngày nay, và cho đến đời đời không hề thay đổi.

252 Vậy chúng ta há chẳng phải là nhóm người hạnh phúc tối nay, biết rằng Đức Chúa Trời đã chứng thực kinh nghiệm lớn mà chúng ta có này, được so sánh với Kinh thánh Ngài và những Lời hứa? Do đó chúng ta nên nức lòng mừng rỡ. Và rồi chúng ta nhận biết rằng trong chương 2, chúng ta thấy, “Chúng ta không nên để những điều này... Chúng ta không nên trễ nãi những điều này.” Chúng ta phải nắm giữ những điều đó.

253 Chúng ta sẽ làm gì trong Ánh sáng của Lời Đức Chúa Trời, khi chúng ta đứng ở Tòa Phán xét? Anh em không thể nói, “Tôi không hề biết điều gì khác.” Ô, có, quí vị biết. “Ồ, vậy thì, Anh Branham có thể đã sai.” Điều đó đúng. Nhưng Đức Chúa Trời không sai. Lời Ngài không sai. Cứ nghĩ đi, về việc giống như vậy, Kinh thánh, đã từng sống trong các Sứ đồ, đang sống lại. Đáng chúc tụng Danh Chúa.

254 Khi tôi nghĩ rằng mình đã 48 tuổi, gần 50, và thời trai trẻ đã trôi qua, vân vân; Biết rằng từ khi còn bé tôi đã có Lời Hứa phước hạnh này, và tuyên bố Điều đó với anh em và chị em của tôi; và thấy đúng là hàng ngàn những việc ấy ra từ sự tối tăm, biết rằng chúng ta đang đi về Nhà Đời đời, với sự phước hạnh. “Và nếu nhà tạm trên đất này hư nát,” trước khi tôi đi qua sự giảng dạy, “có một Nhà đang chờ đợi nơi xa kia.” Ha-lê-lu-gia! Biết rằng có hàng chục người đang ngồi đây, mà, nếu họ lìa khỏi đời này ngay bây giờ; trước khi chúng ta có thể đem thân thể họ đến cho người lo việc mai táng, họ sẽ ở trong thân thể vinh hiển nơi xa kia rồi, mừng rỡ với các Thánh đồ của Đức Chúa Trời trong sự Hiện diện của Đức Chúa Trời, để sống đời đời. Với sự chứng thực tuyệt đối trọn vẹn rằng điều đó như vậy! A-men!

255 Ồ, điều đó sẽ làm cho tín đồ Trưởng Lão la lớn -- như Ông Sunday vậy, phải không? (Did Sunday*, didn’t it?) [Hội chúng nói, “A-men!” - Bt] Họ là tín đồ Trưởng Lão. Chắc chắn nghĩ cậy. Ồ, không lạ gì nhiều người thật cảm xúc! Tại sao, nếu anh em có cảm xúc từ việc đánh banh ném vào rỗ, huống chi điều đó khiến anh em cảm xúc biết bao khi biết rằng mình đã vượt qua sự chết mà đến với Sự sống, rằng anh em là một Sự sáng tạo mới trong Đấng Christ! Anh em biết điều đó bởi cách Đức Thánh Linh dẫn dắt anh em ra khỏi sự hiểm độc, xảo trá, và thù hằn, và mọi sự thuộc về thế gian. Và tấm lòng của anh em đặt trọng tâm trên Đấng Chris. Đó là các động cơ của anh em. Anh em chỉ nghĩ thế thôi trong tâm trí, trong lòng, suốt ngày đêm. Khi anh em đi ngủ vào ban đêm, và đặt tay phía sau, giống như thế này, và chỉ nằm đó và ngợi khen Ngài cho tới khi ngủ. Thức dậy vào một buổi sáng, vẫn ngợi khen Ngài. A-men! Ôi chao!

256 Tôi cố gắng ngợi khen Ngài vào buổi sáng. Chúng tôi thức dậy lúc 4 giờ sáng, Anh Woods và tôi, đi ra vào sáng sớm, đi săn sóc nhám. Tôi ngợi khen Ngài dưới mỗi cây, tôi nghĩ tôi đã đến từng cây. Tôi không thể thấy một cây mà không ngợi khen Ngài. Suy nghĩ, Ngài đã trồng cây đó. Thấy một con châu chấu bay lên; Ngài biết con châu chấu đó. “Ô,” anh em nói, “Ồ, vô lý, Anh Bill à.” Ồ, không, không phải. Ngài biết mỗi con sóc nhám ở đâu. Ngài biết mọi con bướm ở đâu.

257 Có lần, Ngài cần một ít tiền, Ngài Phán, “Hỡi Phi-e-rơ, có một con cá, cách đây một lát, nuốt một đồng bạc, thật đủ như chúng ta cần. Hãy đi câu nó và lấy đồng bạc đó ra khỏi miệng nó, vì tự nó không thể dùng đồng bạc đó. Rồi hãy đi nộp thuế cho Ta với ngươi.” A-men!

258 Vài tuần trước, tôi thấy một con cá nhỏ bị giết, nằm trên mặt nước. Hết thảy anh em đã nghe câu chuyện đó. Có Anh Woods, và em trai của anh ở đây làm chứng điều đó. Con cá nhỏ ấy đang nằm chết được nửa giờ đồng hồ, trên mặt nước, với ruột nó trồi ra khỏi miệng. Đức Thánh Linh lớn đã giáng xuống ngày hôm trước và Phán, “Ngươi sẽ thấy sự sống lại của một con vật bé nhỏ.” Và sáng hôm sau khoảng sau khi mặt trời vừa mọc một chút, chúng tôi thấy con cá nhỏ ấy, cách đó không xa. Khi Thánh Linh của Chúa giáng xuống, và nói, “Hỡi cá, Đức Chúa Jêsus Christ cho ngươi khỏe mạnh.” Và con cá chết đó, đã trôi trên mặt nước trong nửa giờ, đã sống lại và bơi nhanh như có thể được. Ô, đáng chúc tụng Danh Chúa. Ngài tuyệt vời biết bao!

259 Không lạ gì Phao-lô có thể nói, “Ngài là Thầy Tế lễ theo ban Mên-chi-xê-đéc.” Ngài là Mên-chi-xê-đéc. “Mên-chi-xê-đéc không cha, không mẹ, không gia phổ; không có ngày đầu mới sanh, cũng không có ngày rốt qua đời.” Vì vậy, Ngài không thể là ai khác như Ngài đã có, Ngài hiện đang sống tối nay. Vì thế Ngài đúng là một hình bóng của Sự sống Đời đời, và điều đó thuộc về Đức Chúa Trời.

260 Tối hôm qua khi chúng tôi có sự thảo luận, một anh em không hiểu được ‘Ba Ngôi’ Hiệp Nhất của Đức Chúa Trời, và chúng tôi đã nói về điều đó như thế nào. Làm sao mà Chúa Jêsus đứng ở đó, Một Người khoảng 30 tuổi. Ngài Phán...

Ồ, họ nói, “Tổ phụ chúng tôi đã ăn ma-na trong đồng vắng.”



261 Ngài Phán, “Và họ đã chết hết thảy.” Nhưng Ngài Phán, “Ta là Bánh Sự sống đến từ Đức Chúa Trời trên trời, ai ăn Ta sẽ chẳng hề chết.”

262 Họ nói, “Ô, tổ phụ chúng tôi uống nước từ Vầng Đá trong đồng vắng.”

263 Ngài Phán, “Ta là Đá ấy.” Một Người 30 tuổi. Phán, “Áp-ra-ham vui mừng thấy ngày của Ta.”

264 Họ nói, “Thầy muốn nói rằng Thầy già như Áp-ra-ham, trong khi Thầy chưa được 50 tuổi, và muốn nói rằng Thầy đã thấy Áp-ra-ham đã chết cách đây 800 năm sao? Chúng tôi biết rằng Thầy là có một quỉ lúc này. Thầy bị điên.” Đó là những gì... Đó là điều ma quỉ muốn nói, “một người điên.” Họ nói, “Thầy bị quỉ ám, Thầy bị điên.”

265 Ngài Phán, “Trước khi có Áp-ra-ham, đã có Ta.”

266 Đó là Ngài. Ngài không chỉ là một con người, không phải chỉ là Đấng Tiên tri. Ngài là Đức Chúa Trời, Đức Chúa Trời ngự trên thế gian này trong thân thể xác thịt được gọi là “Jêsus,” Con của Đức Chúa Trời hóa thân làm người. Đó chính xác Ngài là Ai.

267 Bây giờ, chúng ta thấy Ngài ở đây, trong phần cuối cùng này, để kết thúc chương 2, mà tôi muốn bắt đầu với câu 16, hay câu 15.

Lại cho giải thoát mọi người vì sợ sự chết, bị cầm trong vòng tôi mọi trọn đời.

Đó là điều ông nói rằng Chúa Jêsus đã làm, rằng Ngài đến để giải thoát mọi người khỏi vòng tôi mọi, là những người sợ sự chết trọn đời.



268 Vậy thì không cần sợ sự chết. Dĩ nhiên, bây giờ chúng ta không sợ; Chúng ta, không một ai trong chúng ta muốn chết. Nhưng anh em biết rằng một người được sanh lại không, nếu người ấy không thể chết? [Hội chúng nói, “A-men!” - Bt] Làm sao người ấy có thể có Sự sống Đời đời và rồi chết? Ngài không thể làm điều đó. Điều duy nhất đó là sự chết, chữ “chết,” có nghĩa là “sự phân rẽ.” Người ấy sẽ phạn rẽ khỏi sự hiện diện của mắt chúng ta. Nhưng người ấy luôn luôn ở trong sự Hiện diện của Đức Chúa Trời, và sẽ luôn luôn như vậy. Vì thế, sự chết là một việc khó. Sự chết là một điều vinh hiển. Sự chết là điều đem chúng ta vào trong sự Hiện diện của Đức Chúa Trời.

269 Nhưng bây giờ, dĩ nhiên, chúng ta, là con người, bước đi trong những yếu tố tối tăm này ở đây, chúng ta không hiểu nó như chúng ta nên hiểu. Và, dĩ nhiên, khi nhũng cơn đau nhói của sự chết đến, nó làm cho chính con người thánh nhất trong chúng ta cũng sợ và lui lại. Nó làm cho Con Đức Chúa Trời nói, “Nếu có thể được xin cho chén này lìa khỏi Con?” Thật là điều kinh khủng. Đừng hiểu nó sai lạc. Bởi vì chúng ta... Đó là sự hình phạt của tội lỗi, sự chết là hình phạt của tội lỗi, và nó khủng khiếp. Nhưng nếu chúng ta có thể nhìn vượt xa khỏi tầm giới hạn của bức màn, đó là nơi con người muốn nhìn tối nay. Bé Anna Mae Snelling và những người ấy thường hát bài này, “Chúa ôi, Xin Cho Con Nhìn Qua Bên Kia Bức Màn Thời Gian.” Mọi người đều muốn thấy điều đó.

270 Bây giờ chúng ta ở đây, trong câu 16. “Vì quả thật không phải Ngài...”

Vì quả thật không phải Ngài đến vùa giúp các Thiên sứ, bèn là vùa giúp dòng dõi của Áp-ra-ham.

271 Ồ, chúng ta muốn nắm giữ điều đó lần nữa. Giờ này chúng ta đang đến ngay tới... Vì, phần đầu của chương 3, là phần cuối của nó, hòa lẫn về việc “ngày đó dành cho ngày Sa-bát,” cho Chúa nhật sắp đến này.

272 Nào, hãy xem.

Vì quả thật không phải Ngài đến vùa giúp các Thiên sứ...

Vậy thì, Ai là “Ngài,” mà ông đang nói về? Đấng Christ. Ai là Đấng Christ? Đức Chúa Trời, Lời của Đức Chúa Trời.



273 Bây giờ, chúng ta giải thích điều này lần nữa, để anh em tin chắc. Đức Chúa Trời không phải là 3 Đức Chúa Trời. ‘Ba Ngôi’ của Đức Chúa Trời là Một. Cha, Con, Đức Thánh Linh, không có nghĩa là có 3 Đức Chúa Trời khác nhau. Nếu là thế, thì chúng ta là dân ngoại giáo. Đó là lý do người Do-thái không thể hiểu. Không bao giờ điều đó được dạy trong Kinh thánh. Vậy thì, nó được dạy trong Giáo hội Công giáo, hoàn toàn, đó là chỗ phép báp-têm theo ‘Ba Ngôi’ Hiệp một xảy đến.

274 Ở Châu Phi họ làm phép báp-têm cho các bạn 3 lần mặt hướng về phía trước: một lần vì Đức Chúa Cha; Một lần vì Đức Chúa Con; Một lần cho Đức Thánh Linh. Vậy thì, đó là một sự sai lầm. Không có sự dạy dỗ như thế về điều đó trong Kinh thánh. Hiểu không?

275 Và bây giờ, đó là những gì họ nghĩ. Điều đó xảy ra qua Lu-the; Ra từ Lu-the, đi vào Wesley; cho đến các thời đại như nó đang diễn ra. Nhưng nó không bao giờ là sự dạy dỗ Kinh thánh. Nó luôn luôn là một sai lầm, từ khi nó bắt đầu.

276 Vì thế, Đức Chúa Trời đã có từ ban đầu. Trước khi có một tia sáng nào, trước khi từng có một nguyên tử, trước khi có một nôi sao, trước khi có điều gì có thể thấy được, Đức Chúa Trời đã đầy dẫy mọi không gian. Và trong Đó không có gì ngoài sự tinh sạch: tình yêu thương tinh sạch, sự thánh khiết tinh sạch, sự công bình tinh sạch. Đó là Thánh Linh. Ngài bao phủ cả không gian hết thảy từ Cõi Đời đời, nơi mà chúng ta không thể hiểu được. Nó vượt xa ngoài tầm giới hạn bất cứ điều gì chúng ta có thể tưởng tượng.

277 Giống như qua cái gương đó, chúng ta có thể thấy 100 mấy chục triệu năm ánh sáng. Hãy suy nghĩ về điều đó. 100 triệu năm ánh sáng. Ánh sáng đi lại khoảng 8.000 dặm một giây. 100 triệu năm ánh sáng... Cứ nghĩ sẽ có bao nhiêu dặm. Anh em thậm chí không thể đếm được. Anh em có thể lấy một dãy những số 9 và cho nó chạy quanh Jeffersonville, anh em vẫn không thể đếm được bao nhiêu dặm trong hàng dặm. Suy nghĩ về điều đó. Vượt xa ngoài tầm giới hạn đó là những ngôi sao và những hành tinh im lặng. Và Đức Chúa Trời, trước khi từng có một trong những ngôi sao đó, đã có Ngài. Hiểu không?

278 Vậy thì, Lời đã đi ra từ Đức Chúa Trời, là Lời (Logos), tất cả điều này bắt đầu hình thành một hình dáng thân thể. Và hình dáng thân thể này được gọi, theo sự dạy dỗ của học giả, là Lời, Lời đã ra từ Đức Chúa Trời. Nói cách khác, một từ tốt hơn về điều đó, là những gì người ta gọi là thân thể thuộc linh (theophany.) Thân thể thuộc linh là một thân thể con người được vinh hiển. Không hoàn toàn với thịt và huyết như nó sẽ có trong giai đoạn vinh hiển của nó, nó thuộc về một hình thể của thân thể con người mà không ăn, không uống, nhưng nó là một thân thể, một thân thể mà đang chờ đợi chúng ta ngay khi chúng ta lìa khỏi thân thể này. Vậy thì, ở trong đó, chúng ta bước vào trong thân thể đó. Và đó là loại thân thể mà Đức Chúa Trời đã có, vì Ngài Phán rằng: “Chúng ta hãy làm nên loài người như hình Ta và theo tượng Ta.”

279 Vậy thì, khi con người bước vào trong thân thể đó, con người đã quản trị loài cá biển, loài chim trời, loài súc vật, loài côn trùng bò trên mặt đất, và các loài thú ngoài đồng. “Cũng chẳng có một người nào cày cấy đất nữa,” Sáng thế ký 2. Ngài đã dựng nên người nam và người nữ, nhưng không có người nào canh tác đất đai.

Thế thì Đức Chúa Trời đã dựng nên một con người ra từ bụi đất. Ngài ban cho người ấy một bàn tay giống như một con tinh tinh. Ngài ban cho con người một bàn chân giống như con gấu. Ngài ban cho người ấy giống như hình. Thân thể thuộc về đất này ở trong hình của đời sống thú vật, và nó được làm ra từ cùng loại vật chất ấy. Thân thể anh em được dựng nên cùng loại vật liệu như của con ngựa, hay con chó, hoặc bất cứ giống gì như thế. Nó được dựng nên từ những chất can-ci, bồ-tạt, chất khí, ánh sáng vũ trụ. Anh em thật sự không... Mọi xác thịt giống như thế không phải cùng xác thịt; nó là xác thịt khác nhau, nhưng nó được làm ra từ bụi đất của thế gian là nơi nó đến.

Tuy nhiên, sự khác nhau giữa thú vật và con người, Đức Chúa Trời đặt một linh hồn vào trong con người, và Ngài không đặt linh hồn vào trong thú vật. Bởi vì, linh hồn đã có trong con người là con người thuộc linh ấy.

Ồ, tôi, tôi sẽ không bao giờ đến với bài học này được, nhưng tôi phải đưa ra điều này.



280 Hãy xem. Anh em còn nhớ khi Phi-e-rơ ở trong tù, và Thiên sứ của Chúa đã đến mở cửa không?

281 Chúng tôi đã đi qua siêu thị ở trên đây, ngày nọ, và cửa mở ra ngay phía trước chúng tôi. Tôi nói, “Anh biết đấy, Kinh thánh đã có nói điều đó trước tiên.” Hiểu không? Cánh cửa đã tự động mở ra.

282 Khi Phi-e-rơ bước ra, đi ra ngay bên những người lính canh này, họ bị mù với ông. Ông đi qua người lính gác bên trong, đi qua người lính gác bên ngoài, đi ra hành lang, qua bức tường, ra ngài đường phố. Không người nào trong bọn họ biết ông là ai. Và không trả bất cứ... Họ nghĩ ông là lính canh khác hay điều gì đó. Họ... Ông cứ đi qua, và cửa tự động mở ra, khi ông đi ra, và đóng lại đằng sau. Khi đi ra ngoài đó, ông nghĩ mình đã nằm mơ. Ông đi đến nhà của Giăng Mác, nơi họ đang có Buổi nhóm cầu nguyện. Và ông gõ cửa... [Anh Branham gõ trên bục giảng. - Bt] ...ở giữa anh em.

283 Ô, Ngài đầy vinh hiển. Ngài tuyệt vời.

Vậy thì, ồ, con người không được dựng nên trong hình thức của Thiên sứ, nhưng con người được Đức Chúa Trời dựng nên để vùa giúp Dòng dõi Áp-ra-ham. Đức Chúa Trời đã trở nên Dòng dõi Áp-ra-ham.



284 Vậy thì, nếu chúng ta có thì giờ, đi trở lại và cho thấy cách Ngài đã làm điều đó trong Giao ước! Anh em đã nghe tôi giảng về điều đó nhiều lần, cách mà con người lấy những con vật ấy và chặt ra từng phần, và thả chim cu đất và bồ câu bay đi. Rồi người ấy nhìn và để ý một làm khói nhỏ, màu đen kinh khủng, là sự chết. Kế đó, một lò lửa đầy khói, địa ngục. Nhưng vượt ra ngoài tầm giới hạn ấy, một Ánh sáng đang di chuyển. Ánh sáng trắng ấy di chuyển đến trên từng phần vật hi sinh đã cắt ra, tỏ cho thấy những gì Ngài sẽ làm. Ngài nhận lời thề, khi Ngài làm điều đó, và Ngài đã viết một Giao ước, tỏ cho thấy những gì Ngài sẽ làm.

285 Và Ngài, Đức Chúa Jêsus Christ, đến thế gian; Đức Chúa Trời ở cùng chúng ta, “Đức Chúa Trời ở trong xác thịt.” Tại đồi Sọ, Ngài bị xé ra từng phần. Thánh Linh Ngài trở lại với Hội thánh. Thân thể Ngài được cất lên và ngự trên Ngai của Đức Chúa Trời.

Ngai của Đức Chúa Trời! Đấng ngự trên Ngai là Đấng Phán xét. Chúng ta biết điều đó. Ô, Sự phán xét ở đâu? Cha đã ban cho... Ngài không phán xét người nào. Nhưng Cha đã giao mọi sự phán xét cho Con. Vì thế Ngài là... Sự sống Ngài là Thầy Tế lễ Thượng phẩm, ngự trên đó với Thân thể của chính Ngài, như một Của lễ hi sinh, để bào chữa cho sự xưng tội của chúng ta. A-men! Thưa anh em, việc ấy đưa đến điều gì đó vào trong anh em.



286 Để ý, “Ngài vùa giúp Dòng dõi Áp-ra-ham.” Ngài trở nên một Con Người. Đức Chúa Trời đã trở nên xác thịt ở giữa chúng ta, để đền tội thay cho chúng ta. Nói cách khác, Đức Chúa Trời đã trở nên tội lỗi, để những tội nhân chúng ta có thể trở nên những người dự phần với Ngài. Khi chúng ta dự phần của Ngài, chúng ta dự phần về sự... Chúng ta là những người “sống dưới sự hạn chế của thời gian và không gian, chỉ sống được 70 tuổi” (time-space, three score and ten* [3x20 + 10 =70]). Và Đức Chúa Trời đã giáng xuống và trở nên một người như chúng ta “chỉ sống có mấy chục tuổi” (three score and ten*), vì thời gian được phân bổ của Ngài, hầu cho chúng ta có thể dự phần về Sự sống Đời đời của Ngài. Vì chúng ta được sanh lại, chúng ta là con trai, con gái của Đức Chúa Trời, và có Sự sống Đời đời, sẽ không bao giờ bị hư mất.

Ô, thật là Đấng Cứu Rỗi phước hạnh biết bao! Ồ, không có cách nào diễn tả điều đó. Không có cách nào để giải thích điều đó. Nó vượt xa tầm giới hạn giải thích. Không người nào có thể giải nghĩa Nó vĩ đại dường nào. “Ngài thật lớn thay! Ngài thật lớn thay!” Đúng thế.



Nhơn đó, Ngài phải chịu làm giống như anh em mình trong mọi sự... (Hãy suy nghĩ điều đó.) ...hầu cho đối với Đức Chúa Trời, trở nên Thầy Tế lễ Thượng phẩm, hay thương xót và trung tín... (Lắng nghe điều này.) ...đặng đền tội cho chúng dân.

Để đền tội, vậy thì, Đức Chúa Trời, biết sự công bình, phải trở nên không công bình, để cảm thấy một tội nhân là như thế nào, để đi trở về đền tội, qua “sự cầu thay,” và có sự thương xót trên chúng dân.



287 Câu kế tiếp, lắng nghe ở đây.

Vả, vì chính mình Ngài chịu khổ...

288 Đức Chúa Trời không thể chịu khổ trong Thánh Linh. Ngài phải trở nên xác thịt, để cảm thấy sự đau đớn của bệnh tật, cảm thấy sự cám dỗ của tình dục, cảm thấy sự cám dỗ của sự ham muốn, cảm thấy sự cám dỗ của sự đói khát, cảm thấy quyền năng của sự chết. Hầu cho Ngài có thể nhận lấy nó trên chính Ngài để đứng trong sự Hiện diện của Đức Giê-hô-va cực đại, Thần Linh, không phải Con Người, Thánh Linh để cầu thay cho con người với sự sống này. Và Chúa Jêsus đã nhận lấy điều đó, để cầu thay cho chúng ta, vì Ngài biết cảm thấy thế nào. Khi anh em bị đau ốm, Ngài biết anh em cảm thấy thế nào. Khi anh em bị cám dỗ, Ngài biết anh em cảm thấy thế nào.

289 Anh em có chú ý khi chúng ta bầu một Tổng thống, mọi nông dân sẽ bầu cho một Tổng thống đã từng là nông dân, vì người đó biết phần khó khăn của đời sống của nông dân. Hiểu không?

Người ấy muốn có người nào đó hiểu biết.



290 Trước khi Đức Chúa Trời có thể hiểu được; Ngài là Đấng Chí thánh ấy. Làm sao Ngài có thể hiểu được, sau khi Ngài đã kết tội con người? Bởi sự thánh khiết Ngài, Ngài kết tội con người. Cách duy nhất Ngài muốn biết làm thế nào để xưng công bình cho con người là trở nên con người.

291 Đức Chúa Trời đã phủ bóng trên người nữ đồng trinh và nàng sanh ra một thân thể, không phải mang dòng máu Do-thái, không phải dòng máu Dân Ngoại, nhưng chính dòng Máu Ngài. Huyết sáng tạo của Đức Chúa Trời, không có chút tình dục nào trong đó, không có sự ham muốn xác thịt. Tế bào Huyết này, được dựng nên trong tử cung của người đàn bà này, sanh ra Con. Khi Ngài chịu phép báp-têm bởi Giăng Báp-tít, Giăng nói, “Ta làm chứng, thấy Thánh Linh của Đức Chúa Trời (giống như chim bồ câu) giáng xuống đậu trên Ngài.

292 Không lạ gì Chúa Jêsus có thể nói rằng, “Mọi quyền phép trên Trời dưới đất đã được giao trong tay Ta.” Đức Chúa Trời và loài người trở nên Một. Trời đất ôm chặt nhau, và Ngài là Đấng có thể cầu thay cho tội lỗi chúng ta. Đó là lý do mà trong Danh Ngài, sự chữa lành xảy ra. Ngài biết sự đau đớn của anh chị em.

293 Anh chị em đã nghe bài hát cổ này chưa?

Chúa Jêsus biết sự đau đớn bạn cảm thấy, Ngài có thể cứu và Ngài chữa lành;

Đem gánh nặng của bạn đến với Chúa và để nó ở đó.

Đúng thế. Ngài biết.



Khi thân thể chúng ta đau nhói, và sức khỏe chúng ta không thể trở lại,

Cứ nhớ Đức Chúa Trời trên Trời đáp lời cầu xin;

Chúa Jêsus biết sự đau đớn bạn cảm thấy, Ngài có thể cứu và chữa lành;

Cứ mang gánh nặng đến với Chúa và để nó ở đó.

294 Ngài chỉ đòi hỏi thế thôi, “Cứ để nó ở đó.” Tại sao? Ngài là Thầy Tế lễ Thượng phẩm của chúng ta đang đứng đây, biết anh chị em cảm thấy thế nào. Ngài biết cách cầu thay cho anh chị em được trở lại với ân điển, và cách mang lại sức khỏe cho anh chị em. Ngài biết hết mọi điều đó; Ngài đã đã chịu khổ. Khi anh em không có chỗ để gối đầu; Ngài cũng đã từng như vậy. Khi anh em có một sự thay đổi về quần áo; Ngài cũng một thể ấy. Khi anh em bị làm trò cười, bị bắt bớ; Ngài cũng từng chịu như vậy.

295 Lắng nghe câu cuối giờ này. Được rồi.

Vả, vì chính mình Ngài chịu khổ trong khi bị cám dỗ, nên có thể cứu những kẻ bị cám dỗ vậy.

Hay là, nói cách khác, Ngài có thể đảm bảo an ninh cho những người đó, để giúp họ và có sự thương cảm với họ.

Bởi vì, Chính Đức Chúa Trời đã trở nên con người, để cảm thấy điều đó.

296 Nên nhớ, chúng ta há chẳng đã học về điều đó sao? Làm sao mà Đức Chúa Trời phải... Sự chết có cái vòi trong đó, một sự sợ hãi ở trong nó. “Lại cho giải thoát mọi người vì sợ sự chết, bị cầm trong vòng tôi mọi trọn đời.” Và rồi Chúa Jêsus đến, hầu cho Ngài có thể lấy cái nọc độc của sự chết ra.

Khi Ngài đi lên núi, còn nhớ chúng ta đã minh họa điều đó như thế nào không? Những chấm nhỏ màu đỏ trên áo Ngài, sau một lát hết thảy thấm vào hòa lại thành một chấm lớn, và Huyết thấm ướt Ngài. Thân thể yếu đuối của Ngài không thể đi xa hơn, và Ngài ngã xuống. Si-môn người Si-ren, một người da màu, đã giúp Ngài mang cây thập tự lên đồi.



Khi họ đóng đinh Ngài trên thập tự giá, Ngài kêu lên vì khát nước. Ai bị mất máu đều cần nước.

297 Còn nhớ khi tôi giảng đêm nọ “Linh hồn tôi mơ ước Chúa, giống như con nai cái thèm khát khe nước” không? Nếu con nai bị thương và sống, mất máu, nó phải đi kiếm nước nếu không thì nó sẽ chết.

298 Tôi đã bị bắn, nằm trong một cánh đồng, khi 14 tuổi. Tôi nằm ở đó. Chân tôi nát bét giống như thịt băm, vì khẩu súng săn 12-đạn (twelve-gauge*). Và tôi đã hét lên vì khát, “Ôi, cho tôi uống.” Tôi tê liệt đi, môi tôi tê dại.

299 Người bạn thân chạy đến cái ao, đầm lầy, đầy các thứ bọ gậy, lăng quăng. Tôi không quan tâm nó thế nào. Anh ấy cào nó lên để lấy nước, và tôi cố mở miệng, anh ấy rót nước từ trong cái mũ lưỡi trai vào miệng tôi. Anh em phải có nước.

300 Ngài mất máu. Ngài Phán, “Hãy cho Ta uống.” Họ cho nếm một muỗng giấm, và Ngài không uống. Ngài là Chiên Con của Đức Chúa Trời chết thay chúng ta, để đền tội cho loài người. Đó là gì? Đức Chúa Trời của Thiên đàng.

301 Billy Sunday có lần đã nói, “Thiên sứ ở trên mỗi bụi cây, nói, “Chỉ kéo tay Ngài ra và chỉ ngón tay, Chúng tôi sẽ thay đổi tình thế.”

302 Đám người cuồng tín sùng đạo thô bạo đó, được gọi là những học giả Tiến sĩ Thần Đạo, Tiến sĩ Triết học, bước đi đến cạnh Ngài và nói, “Này, nếu ngươi là Con Đức Chúa Trời. Ngươi đã cứu những người khác; mà không thể cứu chính ngươi. Hãy xuống khỏi thập tự giá, thì chúng ta sẽ tin ngươi.”

303 Họ không biết rằng họ đang dành cho Ngài lời khen. Ngài có thể cứu chính Ngài. Nhưng nếu Ngài cứu chính mình Ngài, thì Ngài không thể cứu những người khác. Vì thế, Ngài từ bỏ chính Ngài. Đáng chúc tụng Danh Ngài. Ngài đã từ bỏ chính Ngài, hầu cho tôi và anh chị em có thể được cứu. Ô, thật là một tình yêu vô song!

304 Ngài đã không phải bị đau ốm. Thân thể quí giá đó được một gái đồng trinh không phải bị đau ốm. Nhưng Ngài đã trở nên đau ốm, để Ngài có thể cầu thay cho chúng ta thế nào khi chúng ta bị đau ốm.

305 Ngài không phải mệt mỏi, nhưng Ngài đã thật mệt mỏi. Tôi đã đọc một câu chuyện lịch sử về điều đó lần nó, tôi không biết nó có xác thực hay không. “Khi Ngài khiến chàng trai Na-in từ kẻ chết sống lại, Ngài ngồi trên một tảng đá và rên rỉ vì đau đầu,” bởi vì Ngài phải mang sự đau ốm của chúng ta.

306 Ngài phải mang tội lỗi của chúng ta, và ở đó Ngài đã chết, và trên đồi Sọ, con ong sự chết đã cắm nọc độc của nó vào Ngài. Ai cũng biết, khi con ong đâm vòi nó vào, nó không thể rút vòi ra được nữa. Nó vẫn là con ong nhưng nó không còn vòi. Điều duy nhất nó có thể làm là kêu vo ve và làm ồn.

307 Đó là điều duy nhất mà sự chết có thể làm cho người tin, làm tạo ra nhiều tiếng ồn. Nhưng, Ha-lê-lu-gia! Chúc tụng Danh Chúa, Ngài đã cắm nọc độc của sự chết đó vào trong xác thịt của chính Ngài. Đấng Em-ma-nu-ên đã làm điều đó. Đã sống lại vào ngày thứ ba, lắc cho nọc độc đó rơi ra, và là Đấng Bất Tử tối nay. Thánh Linh Ngài đang ở trong tòa nhà này, và Ngài chứng tỏ chính Ngài sống động giữa chúng ta. Đó là Đấng Mê-si của chúng ta. Đó là Đấng Cứu Rỗi phước hạnh của chúng ta.

Địa chỉ hạ tải và liên lạc:

http://Vn.BibleWay.org

Email: ThanhDoCanada@Yahoo.Ca





tải về 96.83 Kb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương