Cố Mục Sư Nguyễn Duy Xuân LỜi tác giả. Mục đích tôi viết quyển sách làm chứng này



tải về 1.82 Mb.
trang2/8
Chuyển đổi dữ liệu02.06.2018
Kích1.82 Mb.
#39274
1   2   3   4   5   6   7   8

CHÚA KHIẾN CHO LỰU ĐẠN KHÔNG NỔ

Nhớ lại buổi sáng kia, chúng tôi đang đứng bên bờ ruộng gần bên nhà. Thấy một đoàn lính Việt – Pháp chừng 30 người đi dọc theo quốc lộ. Thình lình họ đứng lại và sau đó, hết thảy những người ở xa gần đều nằm sát xuống bên lề đường. Một người lấy một trái lựu đạn ra rút chốt và ném nó gần chỗ chúng tôi đang đứng. Chúng tôi đang bỡ ngỡ và chưa hiểu chuyện gì, cứ đứng đó, song cám ơn Chúa là trái lựu đạn chỉ xì khói mà không nổ. Nếu lựu đạn nổ thì chúng tôi không biết mình sẽ ra như thế nào, vì trái lựu đạn chỉ rơi cách chúng tôi chừng 20 thước. Khi trở vô nhà, chúng tôi ngồi suy nghĩ lại sự kiện đã xảy ra vì lý do gì? Khó hiểu! Nhưng đều chúng tôi biết là những anh quân nhân ác ôn này đều ở trong làng, ra làm việc cho Pháp. Họ đều biết anh rể tôi là Trịnh Phát Phước, người chỉ huy Đoàn Vệ quốc quân trong quận Bến cát đang ở trong rừng tác chiến, nên họ có lẽ muốn hại chúng tôi.

Nhưng cảm tạ Đức Chúa Trời, Chúa không phải là không biết việc gì đang xảy ra, nên khiến cho lựu đạn không nổ để cứu chúng tôi khỏi nạn.

Như tác giả Đa vít đã nói: “Người sẽ chẳng sợ hoặc kinh khiếp ban đêm, hoặc tên bay ban ngày… hay là sự tàn diệt phá hoại đương lúc trưa. Song tai họa sẽ chẳng đến gần ngươi… bởi vì ngươi đã nhở Đức Chúa Giê-Hô-Va làm nơi nương náo mình” ( Thi Thiên 91:5, 6:9)



CHÚA CỨU KHỎI SÚNG ĐẠN VÀ TÊN LƯU MANH MUỐN CƯỚP

Ít ngày sau đó, một tên lính Nhật say rượu đi phá xóm phá làng và ghé vào nhà thờ Tin Lành dùng gươm đâm lủng nát cái trống và uy hiếp vài người trong nhà thờ bằng gươm, vì nó cho nhà thờ này là của Mỹ nên oán ghét. Thật là quả báo nhản tiền. Vài ngày sau đó, lúc 8 giờ tối, cũng chính tên lính ấy đang bị say một lần nữa và lúc hắn đang đi xuệnh xoạng, tay chân quơ múa gần cửa nhà thờ thì bị một lính Việt minh bắn chết cách nhà chúng tôi chừng vài trăm thước. Sau đó, có tiếng đồng bào hốt hoảng kêu la: “Chạy trốn cho mau vì tên lính Nhật bị bắn chết nên Nhật trả thù giết hết xóm”. Tiếp theo nghe tiếng súng bắn dữ dội, hốt hoảng, chúng tôi xách một va li và vài gói đồ (lúc bấy giờ chúng tôi đã sắp đặt đồ vào va li sẵn sàng) chạy ra phía rừng dưới lằn đạn nghe rào rào trên đầu thật khủng khiếp!

Đang khi chúng tôi xách va li và đồ đạc chạy vào rừng trốn thì thình lình gặp một tên côn đồ có súng hai nòng. Chúng tôi rất lo sợ vì biết hắn ta có ý muốn cướp đồ vì biết chúng tôi có tiền và đồ nữ trang. Nhưng nó còn phân vân vì vợ tôi biết mặt và tên nó, biết nó là một tên côn đồ mà hôm nay lại có súng. Hơn nữa, chúng tôi đang chạy trốn giữa rừng vào ban đêm, dưới lằn đạn của hàng trăm tên lính Nhật, chúng tôi sợ nó có thể bắn giết rồi đổ thừa cho lính Nhật. Chúng tôi thầm nguyện, xin cánh tay Chúa giải cứu. Đoạn, chúng tôi đứng dậy chạy sâu vô rừng, cố ý trốn cho khỏi tên bất lương, mặc dầu tiếng súng vẫn còn nổ liên tiếp cách dữ dội và tiếng đạn bay nghe rào rào trên cây. Nhưng tên côn đồ ấy vẫn bám sát chúng tôi. Lúc bấy giờ chúng tôi sợ tên cướp hơn sợ đạn nên chạy quẹo ra phía bìa rừng và cảm tạ ơn Chúa, lúc ấy Nhật cũng thôi bắn, nên chúng tôi đi thẳng về nhà, bỏ tên ác ôn lại ở đó nhìn theo chúng tôi như có nhiều sự suy nghĩ… Tạ ơn Chúa, Ngài có bảo vệ chúng tôi, nên khiến tên côn đồ có sự lưỡng lự không dám ra tay để làm hại chúng tôi là những tôi tớ hèn mọn của Chúa. (Có lẽ vài tháng sau, tên côn đồ này trở lại cướp nhà Ông bà Nhạc gia tôi 6 lần, nhưng lúc đó chúng tôi đã đi xuống Thủ Đức).

CHÚA SAI NGƯỜI BÁO TIN LÚC 12 GIỜ KHUYA NÊN KHỎI BỊ NẠN

Khi chúng tôi trở về nhà, liền bàn tính phải tản cư vô rừng vài ngày để xem tình hình sẽ ra như thế nào? Đoạn, chúng tôi gom góp đồ đạc thêm ít nhiều và dọn đi liền nội trong đêm đó xuống bờ suối cách nhà chừng 500 thước, cất lên một cái trại cùng với đồng bào trong xóm chừng 10 người, ở đấy chừng một tuần cũng tạm yên.

Rồi một đêm kia, lối 12 giờ khuya, có tiềng một người đi bên bờ suối kêu: “Anh em ơi! Đêm nay Pháp-Nhật đi ruồng bố tại đây.”

Chúng tôi bàn luận: “Dầu mình chẳng làm gì, nhưng hễ trốn ở rừng, nếu rủi bị nhà binh Pháp-Nhật bắt thì không thế nào tự binh vực mình được, hoặc có thể bị bắn chết lúc họ bao vây. Thà ở tại nhà mà bị bắt, cũng dễ van nài hơn.” Nghĩ như vậy nên chúng tôi dọn đồ về nhà liền nội trong giờ đó. Một lát sau, có tiếng súng nổ ở bờ suối và lửa từ những căn trại bốc lên cháy. Đồng bào còn trốn ở suối, kẻ bị bắt, người bị bắn chết. Cám ơn Chúa, chúng tôi được Chúa phù hộ, gìn giữ và khiến cho có người đến kêu lúc đêm khuya nên mới thoát nạn như Chúa đã hứa cùng Gia cốp: “Nầy ta ở cùng ngươi, ngươi đi đâu, sẽ theo gìn giữ đó, và ta sẽ không bao giờ bỏ ngươi cho đến khi Ta sẽ làm xong những đều Ta đã hứa cùng Ngươi.” (Sáng 28:15).



CHÚA RÚT TÔI KHỎI TRŨNG BÓNG CHẾT!

Lúc bấy giờ, vợ tôi đã có thai được 8 tháng mà phải chạy tản cư đây đó, song nhờ ơn Chúa ban ơn nên được mạnh khỏe. Cám ơn Chúa, Ngài là Đấng biết trước tất cả mọi sự nguy hiểm của chiến họa cũng như những nạn cướp bóc. Mặc dầu Ngài là Đấng quyền phép, chỉ “Phán một tiếng là biển cạn”, song, muốn rút chúng tôi ta khỏi trũng bóng chết để sinh mạng được an toàn, cũng khó giúp cho chúng tôi biết thế nào là ý Chúa để vâng theo. Vả lại, vợ tôi đã có thai được 8 tháng, chỉ còn hơn 1 tháng nữa là tới kỳ sinh nở, người rất cần có bà Nhạc gia tôi giúp đỡ. Hơn nữa, lúc bấy giờ xe cộ cũng như người khó đi lại, vì Việt minh cấm di chuyển nên ai ở đâu là cứ ở đấy, ít ai nghĩ đến việc đi xa, nếu trái lệnh mà rủi bị bắt thì bị tình nghi, có thể bị giết chết oan mạng. Cảm tạ ơn Đức Chúa Trời, Ngài biết địa phương này sắp xảy ra chiến họa và loạn lạc, nên Chúa phải can thiệp cách nào cho có hiệu lực để đem chúng tôi ra khỏi nơi biến loạn!

Chúa bắt đầu khiến cho sự rắc rối xảy ra ngay tại gia đình., Ấy là vợ tôi có người chị dâu bấy lâu vẫn thương yêu nhau, ít khi nào cãi cọ. Rồi một ngày kia có một vài việc không đáng kể nhưng người chị dâu lại muốn kình chống và luôn có thái độ bất mãn và sẵn sàng muốn gây gỗ!

Để tránh sự va chạm, chúng tôi định ý rời khỏi gia đình đi xuống Thủ Đức (Thủ Đức cách Bến cát độ 60 cây số). Nhưng chúng tôi chưa biết sẽ đi bằng cách nào? Vì lúc bấy giờ, ngoài xe nhà binh thì không có loại xe nào lưu thông được.

Chúng tôi tha thiết cầu xin Chúa sắp đặt cách nào cho có một vài chuyến xe để đi. Ông bà Nhạc gia kêu tôi đến khuyên: “Vợ con gần ngày sinh nở, ở đây đủ tiện nghi, gạo lúa đầy bồ, con xuống Thủ Đức, không nghe người ta đồn ở dưới thiên hạ bị đói sao?” Lời khuyên của ông bà Nhạc gia làm cho tôi cũng hơi lo ngại, nhưng dường như có một năng lực gì mạnh mẽ thúc giục nên tôi quyết định đi chứ không chịu thay đổi ý định. Vợ tôi dầu hơi lưỡng lự nhưng sau vài ngày cầu nguyện để biết ý Chúa nên cũng đồng ý.

Cảm tạ ơn Chúa thật diệu kỳ! Sự cứu giúp của Ngài thật đúng lúc, vài ngày sau, có một chiếc xe chở đồ từ Sài Gòn chạy lên ngang qua cửa. Chúng tôi mừng quá! Liền sửa soạn đồ đạc, quần áo xếp vào các va li đem ra trước cửa sẵn sàng để chờ đón xe quá giang. Chiếc xe chở đồ chạy trở lại vào lúc 4 giờ chiều, nội trong ngày. Lúc thấy xe còn đằng xa, tôi ra giữa lộ giăng hai tay ra đón. Chiếc xe bớt tốc lực rồi từ từ ngừng lại. Chúng tôi liền hỏi xin quá giang xuống Thủ Đức. Chúa cho người tài xế vui vẻ bằng lòng. Chúng tôi leo lên xe lòng vui buồn lẫn lộn. Chiếc xe chạy đến Thủ Đức tuy bị trễ, vì phải trải qua nhiều trạm xét gắt gao, nhưng mọi việc đều bình yên! Cảm tạ ơn Chúa!

Chúng tôi tạm trú tại nhà thờ Thủ Đức được vài tuần. Chúng tôi nhận được thơ của ông bà Nhạc gia cho hay: Chiếc xe hơi mà chúng tôi quá giang xuống Thủ Đức, không còn lên Bến cát nữa, vì đã nghe tin bị Việt minh đón đường đốt ở Thủ Dầu Một (thế là chiếc xe hơi chở đồ chỉ đi được lên Bến Cát có một chuyến rồi bị đốt, từ đó về sau không còn thấy xe nào di chuyển lên nữa trong một thời gian khá lâu). Và sau đó ít tuần, chúng tôi lại nhận được tin bọn cướp phá nhà Ông bà Nhạc gia tôi 6 lần. Chúng bắt hết bò, ngựa và lấy hết đồ đạc không chừa lại món gì đáng giá, thậm chí cuốn Kinh Thánh chúng cũng lấy đi. Mỗi lần vào nhà lấy đồ chúng bắt ông bà trói lại hành hạ. Còn chiến tranh cũng tràn đến tại đó rất dữ dội! Ông bà Nhạc gia tôi và đồng bào trong làng phải theo lệnh Nhà cầm quyền địa phương dỡ nhà xuống bỏ đó, tản cư ra chợ. Trong làng có nhiều căn nhà đồ sộ nhưng có cái đã bị cháy, cái còn lại phải dở xuống cho hai bên lộ được trống trải. Cả làng đều vắng bóng người qua lại.

Chúng tôi nghĩ lại mà tạ ơn Đức Chúa Trời Đấng rất lớn lao. Ngài đã yêu thương và bảo vệ nên can thiệp thật đúng lúc, đúng hoàn cảnh, rút chúng tôi ra khỏi nơi biến loạn để đưa chúng tôi đến Thủ Đức, một quận lỵ khá được an ninh. Thật cảm tạ ơn Chúa nếu lúc loạn cướp và chiến tranh xảy ra như thế mà chúng tôi còn ở tại Bến cát thì không biết mình sẽ ra như thế nào? Chắc khó an toàn cho tánh mạng!



CHƯƠNG NĂM

ĐẤNG BẢO HỘ TẠI THỦ ĐỨC VÀ CẦN GIUỘC

Cám ơn Chúa, khi chúng tôi ở Thủ Đức chừng một tháng chưa biết làm chi để sinh sống thì có người bạn quen đến chỉ dẫn chúng tôi mua bán đồ Bazar. May mắn là sau đó chúng tôi mướn được một căn nhà gần chợ thuận hiệp cho việc mua bán nên chúng tôi khởi sự mua bán cũng được phát đạt. Mặc dù mua bán được khá nhưng thật ra lòng chúng tôi chỉ muốn đi hầu việc Chúa mà thôi. Nhưng vì lúc bấy giờ chiến tranh lan rộng ra cả xứ, nhiều nhà thờ bị đóng cửa nên chúng tôi đành chấp nhận giải pháp mua bán tạm sống để chờ đợi sự sắp đặt của Ban Trị sự Địa hạt.



CHÚA CỨU KHỎI VIÊN ĐẠN OAN NGHIỆT

Nhớ lại một ngày kia, có một anh quân nhân đến nhà chơi để súng trên bàn, mũi súng quay về phía chúng tôi. Sau vài phút hàn huyên, anh ta để tay lên cò súng bóp cò chơi nhưng cò súng hơi cứng. Người lật đật mở súng ra thấy có một viên đạn. Người la lên: “May quá! Thường ngày tôi quen tay, hay bóp cò kêu cốc cốc chơi, hôm nay sao thấy hơi cứng tôi không muốn bóp.” Chúng tôi nghe vậy cũng ghê rợn người và cảm tạ ơn Chúa vì biết có Ngài bảo vệ nên mới được thoát khỏi nạn.



ƠN CHÚA CỨU KHỎI NẠN TRÁI DỪA RỤNG NGAY TRÊN GIƯỜNG NGỦ

Một buổi sáng Chúa nhật kia, chúng tôi đi nhà thờ, lúc trở vế nhà, thấy có trái dừa to lớn và ngói bể nằm ngổn ngang trên giường ngủ. Ngó lên nóc nhà thấy một lỗ trống lớn, bể cả hàng chục tấm ngói, luôn cùng miếng cây mè cũng bị gãy. Được biết gần đó có cây dừa rất cao, nghiêng qua nhà, trái rụng xuống với tốc lực khá mạnh. Cám ơn Chúa. Nếu trái dừa rụng xuống vào lúc ban đêm, chúng tôi và một cháu nhỏ chắc bị thương tích hay nguy hiểm đến tính mạng. Thật Chúa là Đấng toàn tri, toàn năng là Đấng mà chúng tôi tin và nương náu hằng ngày nơi Ngài nên được thoát nạn. Như Kinh thánh đã chỉ dạy: “Ngươi đã nhờ Đức Chúa Trời làm nơi nương náu mình… nên sẽ chẳng có tai họa nào xảy đến ngươi.” (Thiên 91:8-10 )



ƠN CHÚA CỨU KHỎI BỊ GIAM VÔ CỚ

Một đêm kia, lúc 12 giờ khuya, hai tên quân nhân Pháp da đen đi tuần chung quanh chợ Thủ Đức kêu cửa bắt tôi dẫn đi. (Lúc bấy giờ tình hình nghiêm trọng, có lẽ họ thấy đếm ấy tôi thức khuya nên khả nghi). Dọc đường tôi cầu xin Chúa giải cứu khỏi hai tên ác ôn. Lúc đến trại binh liền gặp ngay ông xếp Pháp. Tôi kêu nài là họ bắt tôi vô cớ lúc đang ở trong nhà. Sau khi ông xếp biết tôi đang ở nhà mà bị kêu cửa bắt, ông liền tha cho tôi về và còn quở hai tên quân nhân. Thật cảm tạ ơn Chúa, nếu không gặp liền ông xếp chắc tôi có thể bị giam ít lắm cũng vài đêm vô cớ.



ƠN CHÚA ĐƯA ĐƯỜNG ĐẾN CẦN GIUỘC VÀ CỨU TÔI KHỎI NẠN VÌ XE ĐẠP BỊ GÃY.

Cám ơn Chúa, mặc dù chúng tôi mua bán cũng được nhiều may mắn nhưng lòng vẫn muốn hầu việc Chúa, nên đến năm 1949 chiến tranh trong xứ có vẻ giảm bớt, nhiều Hội thánh được mở cửa trở lại. Tôi gởi đơn đến BTSĐH để xin ra hầu việc Chúa thì liền được bổ chức đến hai Hội thánh Cần Giuộc và Long Trạch.

Cám ơn Chúa, Ngài giúp chúng tôi thu xếp việc mua bán được mau lẹ nội trong tuần là xong. Đoạn, tôi xuống Cần Giuộc bàn giao trách nhiệm với vị Mục sư ở đó. Lúc xuống Sài Gòn để đi Cần Giuộc, tôi chưa biết rõ đường nên còn lưỡng lự để chờ hỏi thăm thì thình lình gặp người bạn, người chỉ đường và hơn nữa người cùng đi với tôi đến Cần Giuộc cho vui. Thật cám ơn Chúa. Tuy việc không quan trọng nhưng thấy Chúa cũng dự bị giúp cho lúc có cần, nên chúng tôi tin rằng sau này chúng tôi có gặp phải việc lớn lao bao nhiêu đi nữa, chắc Ngài cũng sẵn lòng lo liệu.

Cám ơn Chúa, sau vài tuần chúng tôi dọn đến Cần Giuộc, được anh em tín hữu trong Hội thánh tiếp rước rất nồng hậu. Vì phải hầu việc Chúa trong hai Hội thánh nên ngày Chúa nhật giảng Hội thánh này thì thứ Năm lại giảng cho Hội thánh kia.

Nhớ lại, một buổi sáng kia như thường nhật, tôi đi xe đạp cùng với một Ông Chấp sự trong Hội thánh Cần Giuộc để qua giảng cho Hội thánh Long Trạch. Buổi sáng hôm ấy, thì giờ cũng hơi gấp nên chúng tôi đạp với tốc lực cũng khá mau. Thình lình cổ xe đạp của tôi bị gãy lìa làm hai. Tôi bị quăng nhào tới phía trước độ hơn hai thước. Ngang qua một gốc cây bị chặt còn cao cở 3 tấc, có mọc lên năm hay sáu cái chồi non, các chồi đều bị gãy giập nhưng tôi chỉ trầy sơ chút ít. Thật cám ơn Chúa. Chúng tôi biết đó là quyền năng lạ lùng của Chúa cứu tôi thoát khỏi đâm đầu vào gốc cây và khỏi bị té nằm trên cổ xe đạp bị gãy nhọn. Vì con cái Chúa thì luôn được Thiên sứ của Đức Chúa Trời phò hộ và che chở như Kinh Thánh sách Thi Thiên đã chép: “Bởi vì ngươi đã nhờ Đức Giê-hô-va làm nơi nương náu mình,… nên sẽ chẳng có tai họa nào xảy đến ngươi, vì Ngài sẽ ban lệnh cho Thiên sứ Ngài bảo gìn giữ ngươi trong các đường lối ngươi.” (Thiên 91:9-11 )

CẢ MỘT GIA ĐÌNH MỚI TIN CHÚA ĐƯỢC TIẾN TỚI VƯỢT BẬC

Đã là nhà truyền giáo thì dẫn được người trở lại tin Chúa cũng chẳng có gì đáng phải nói nhưng tôi xin kể lại việc sau đây, vì thật sự là ơn Chúa rất diệu kỳ! Một ngày kia, chúng tôi vào vùng quê thăm một người tên là: Nguyễn Văn Đáo, người than thở vì cả gia đình đang đau cả tuần mà chưa có vẻ gì giảm bớt. Vợ anh thì nằm bên đó, ba con gái 16, 19 và 21 tuổi thì nằm bên kia và chính ông cũng đau nữa nhưng ráng săn sóc gia đình.

Thông cảm hoàn cảnh hoạn nạn. Tôi thầm nguyện xin Chúa cứu giúp gia đình này. Đoạn, tôi khởi sự giới thiệu tình thương Cứu Chúa và chính Ngài là Đấng quyền năng cứu người cả linh hồn lẫn thể xác. Người nghe rất chăm chú. Sau khi nghe Đạo, người xin chúng tôi cầu nguyện cho người và cả vợ con tin Chúa. Tôi liền cầu nguyện và dạy họ cầu nguyện cùng Chúa.

Thật cám ơn Chúa, sau vài ngày, chúng tôi trở lại thăm viếng, thấy ai nấy đều có thể ngồi dậy ăn uống được ít nhiều và sau đó thì mọi người đều được phục sức lại bình thường. Chúng tôi cho họ Thánh ca, Kinh Thánh và dạy họ cách cầu nguyện, cùng khuyên họ mỗi tối nên nhóm lại hát Thánh ca, đọc Kinh Thánh và hiệp chung cầu nguyện. Họ rất vui vẻ vâng lời và chúng tôi thường xuyên thăm viếng họ.

Trải qua gần hai tháng, người tín hữu mới nầy gặp nhiều việc ngăn trở và khó khăn nên không đến nhà thờ được, mặc dù gia đình người hết sức muốn đi. Nhưng người vẫn giữ vững sự cầu nguyện mỗi tối trong gia đình để dạy các con cầu nguyện. Rồi sau đó, ông bà và con cái vượt qua được mọi sự ngăn trở và đồng đến nhà thờ thờ phượng Chúa rất vui vẻ. Trong giờ cầu nguyện tại nhà thờ, ông bà và các con đều đứng dậy cầu nguyện trôi chảy như những tín hữu lâu năm; khiến mọi người đều lấy làm lạ hỏi chúng tôi anh chị em ấy ở đâu mới đến? – “Đó là gia đình anh Đào mới tin Chúa vài ba tháng!” Ai nấy đều ngạc nhiên và ngợi khen Chúa.

Thật cảm tạ ơn Chúa hơn nữa, là gia quyến anh Đào hết sức sốt sắng hầu việc Chúa tại Hội thánh Long Trạch và sau đó đã dẫn đưa được một số bạn bè trở lại tin Chúa. Như Đ.C Jê-sus đã phán: “Hột giống Đạo được gieo vào đất tốt thì một hột sanh ra 30, 60 và 100” (Mathiơ 13:23)



ƠN CHÚA DỰ BỊ MỘT NGƯỜI DẪN ĐƯỜNG ĐỂ KHỎI BỊ TRỄ TÀU.

Gần một năm hầu việc Chúa ở hai Hội thánh, chúng tôi ước ao muốn trở lại Trường Kinh Thánh để trao dồi thêm Lời Chúa. Chúng tôi liền gởi đơn đến ông Đốc học trường, cũng như BTSĐH để xin trở lại trường học Khóa tốt nghiệp. Sau khi được cả hai cơ quan chấp thuận, chúng tôi chuẩn bị lên Sài Gòn để đáp tàu thủy ra Đà Nẵng.

ược biết rằng tàu sẽ kéo neo vào lúc 8 giờ sáng, theo chương trình chúng tôi phải đến tại bến tàu trước 7 giờ. Nhưng đến ngày đi, đã 6 giờ sáng, rồi 7 giờ mà chiếc xe chúng tôi và các anh em sinh viên hùn nhau mướn để chở đồ lại không đến. Hốt hoảng, mạnh ai nấy kêu xe ngựa nhưng đón mãi mà chẳng được chiếc nào. (Cũng may nếu đi xe ngựa có thể bị trễ tàu vì người ta cấm xe ngựa chạy vô tới bến). Song vì đồ đạc hơi nhiều nên chúng tôi cố ý đón cho được xe ngựa. Nhưng thì giờ qua mau quá! Đã gần 7 giờ rưỡi mà không đón được chiếc nào. Chúng tôi liền kêu 4 chiếc xích lô chở đi. Nhưng khổ là mấy anh xích lô cũng như chúng tôi đều không biết chiếc tàu Saint Michel đậu ở bến số mấy. Khi đến xóm bến tàu, nhóm chúng tôi ngừng lại hỏi thăm nhưng không ai biết rõ tàu ở bến nào. Hết sức bối rối, tôi cầu xin Chúa chỉ dẫn cách nào để khỏi bị trễ tàu. Cám ơn Chúa. Thình lình một phu bến tàu chạy đến hỏi: “Thầy kiếm bến tàu nào?” Mừng quá tôi vội hỏi: “Anh biết tàu Saint Michel đậu ở bến số mấy không?” – “Ở bến số 5. Giờ này sợ ra bến không kịp.” Nhưng người bằng lòng chạy bộ theo xích lô độ mấy trăm thước để chỉ bến. Khi vào đến bến, người phụ với phu bến đem đồ chúng tôi lên tàu. Chúng tôi rất cám ơn người và cho tiền dẫn đường vừa xong là tàu huýt còi, kéo neo. Nếu đến trễ độ chừng năm, ba phút thì có thể bị trễ tàu. Thật cám ơn Chúa đã dắt dẫn chúng tôi đúng lúc và kịp giờ lên tàu để đi Đà Nẵng. Ha-lê-lu-gia !

Sau niên học tại trường Kinh thánh. Chúng tôi lãnh hội được nhiều ơn phước rất linh động qua những giờ học Lời Chúa và trong những giờ tâm giao với Ngài. Chúng tôi ý thức được trách nhiệm của người giảng Tin lành nên cảm thấy lòng sống động, nóng nảy, muốn trở lại Hội thánh với sứ mạng của Đức Chúa Trời giao phó, quyết tâm đem đời sống cùng mọi kiến thức đã thu nhập được ra áp dụng trên chiến trường thuộc linh, hầu dắt dẫn cho được nhiều linh hồn tội nhân trở về với Cứu Chúa.






tải về 1.82 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   2   3   4   5   6   7   8




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương