nhƣ cách làm của các Thầy thuuốc Đông và Tây Y. Phải chăng đó là thân phận bắt buộc của một
nƣớc tiểu nhƣợc đứng cạnh một nƣớc khổng lồ về mọi phƣơng diện? Chúng tôi không nghĩ nhƣ thế.
Một nƣớc dù nhỏ đến đâu vẫn có nét độc đáo của nó má các nƣớc khác lớn mạnh hơn cũng không
thể nào có đƣợc. Đó chính là thế mạnh của nƣớc nhỏ đó vậy.
Đến đây có lẽ các bạn đã hiểu: muốn thế giới gọi là
VINATHERAPY thì phải nhƣ thế nào? Tôi nghĩ
rằng dân tộc ta, trí thức ta nhất định sẽ tìm ra cái gọi là
VINATHERAPY đúng nghĩa của nó. Vì rằng
chúng ta có đủ điều kiện để làm việc đó, miễn là dám tin vào mình, dám nghĩ, dám làm và quyết tâm
làm;đồng thời lãnh đạo ngành phải hết sức quan tân giúp đỡ để nhân tài phát triển về số lƣợng cũng
nhƣ chất lƣợng.
Theo nhận định trên về
VINATHERAPY, chúng tôi thấy hiện nay nƣớc ta đã có thuốc Nam và một số
phƣơng pháp gọi là Y học Dân gian nhƣ cạo gió, chích lể (Ông Oắng) hay bấm huyệt (Bà Hùynh Thị
Lịch), đốt bấc, biêm khoa, chữa mẹo,…(có thể còn nhiều liệu pháp nữa mà chúng tôi chƣa biết đƣợc)
là đích thực của dân tộc ta. Nhƣng phần lớn những liệu pháp vừa kể hiện nay chƣa đủ sức và tầm cỡ
để phát triển ra các nƣớc khác vì thiếu tính hệ thống và lý luận ở trình độ cao. Chúng tôi muốn nói ở
đây về một
VINATHERAPY với tính cách nhƣ một trƣờng phái Y học độc đáoViệt Nam so với các
t
rƣờng phái khác của Thế giới (nhƣ Sinotherapy của Trung Quốc với các phƣơng pháp chữa bệnh
đặc thù của họ nhƣ thuốc Bắc, Thái Cực Quyền, Châm cứu…tức là nó phải có tính hệ thống, tính lý
luận mang sắc thái riêng của Việt Nam và ở trình độ cao tầm cở Thế giới và mang tính chất Quốc tế,
chứ không phải chỉ là một số kinh nghiệm điều trị hay thủ thuật mang tính chất địa phƣơng khó áp
dụng ở các nƣớc khác nhau mà không có hệ thống lý luận đồng bộ và xuyên suốt.
Với ý thức nhƣ vậy, trong giai đoạn 13 năm qua (1980-1993), chúng tôi đã cố gắng hoàn thành và
giới thiệu phổ biến trong và ngoài nƣớc phƣơng pháp
DIỆN CHẨN- ĐIỀU KHIỂN LIỆU PHÁP, gọi tắt
là
Chia sẻ với bạn bè của bạn: